Chương 57: Về Quê Ngọc Linh
Nguyễn Tâm (Văn Tâm)
19/08/2024
Một buổi chiều bầu trời xám xịt, mây nặng trĩu như sắp trút xuống một cơn mưa. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương thơm ẩm ướt của đất trời. Trên con đường dẫn vào khách sạn, từng hàng cây cũ kỹ, gốc rễ ăn sâu vào lòng đất, đứng lặng im như thể lắng nghe tiếng thì thầm của cơn bão sắp đến. Không khí nặng nề, nhưng vẫn mang trong mình sự thanh bình của một ngày sắp tàn.
Ngọc Linh lái xe chậm rãi, lòng cô ngổn ngang suy nghĩ về sự cố ở chi nhánh. Cô băn khoăn không biết Gia Hân có ổn không. Mối lo lắng này thôi thúc cô đến tìm Văn Thành, người mà cô nghĩ có thể cho cô thêm thông tin về bạn mình. Tiếng xe lăn bánh nhẹ nhàng, nhưng lòng lại nặng trĩu với biết bao suy tư.
Khi đến khách sạn, cô bước vào sảnh chính, ánh mắt tìm kiếm Văn Thành. Cảnh tượng trước mắt khiến cô dừng lại: Văn Thành và Gia Hân đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt họ dịu dàng, trao cho nhau những cử chỉ quen thuộc.
Trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng hồi, bốc lên những làn hơi mỏng manh, nhưng không ai trong số họ vội vàng dùng bữa. Họ chỉ ngồi đó, cùng nhau tận hưởng giây phút yên bình sau một ngày dài.
Không khí trong sảnh khách sạn ấm áp, tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm của đôi người phục vụ đang lướt qua như những bóng ma. Ánh sáng từ những chiếc đèn treo cao chiếu xuống, tạo nên một bức tranh với những bóng đổ dài trên sàn gạch sáng bóng. Mọi thứ tưởng chừng như đã đứng lại trong khoảnh khắc này.
Ngọc Linh thoáng ngạc nhiên khi thấy hai người ngồi cùng nhau, sự gần gũi của họ không thể nào che giấu. Cô ngập ngừng, định quay bước nhưng không thể cưỡng lại được sự tò mò đang dâng trào. Cô từ từ tiến đến bàn của họ, ánh mắt dò hỏi, lẫn chút bối rối, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh bề ngoài. Văn Thành và Gia Hân ngẩng lên, nụ cười trên môi họ dường như vụt tắt khi thấy Ngọc Linh đang đứng đó, ánh mắt cô dò xét.
Không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của mỗi người trong căn phòng yên tĩnh ấy.
Ngọc Linh cố gắng hiểu những gì đang diễn ra trước mắt, cảm nhận từng cảm xúc đan xen, lẫn lộn trong lòng mình. Cô thấy rõ sự thân mật giữa Gia Hân và Văn Thành, và những câu hỏi về mối quan hệ của họ bắt đầu hình thành trong đầu cô, nhưng chưa kịp thốt ra thành lời. Sự bàng hoàng len lỏi trong trái tim Ngọc Linh, như một làn sương mờ ảo phủ lấy tất cả những gì cô từng tin tưởng.
Văn Thành và Gia Hân ngẩng lên khi thấy Ngọc Linh tiến lại gần. Nụ cười trên môi họ thoáng chùng xuống khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô. Ngọc Linh không thể giấu nổi sự tò mò trong lòng, cô hỏi: "Hai người... sao lại ở cùng nhau tại đây?"
Gia Hân thoáng chút bối rối, ánh mắt lướt qua Văn Thành như để tìm kiếm sự đồng tình. Nhưng rồi, cô hiểu rằng không thể tiếp tục giấu diếm sự thật thêm nữa. "Linh à," Gia Hân bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết,
"thật ra, mình và Văn Thành... là vợ chồng."
Nghe những lời đó, Ngọc Linh lặng người. Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng không thể không cảm thấy một sự hụt hẫng trào dâng trong lòng. Mọi điều cô nghĩ trước đây, mọi sự quan tâm mà cô dành cho Gia Hân và
Văn Thành, giờ đây dường như đều trở nên khác đi. Cô đã từng mong rằng Văn Thành chỉ đơn thuần là người quen, nhưng giờ khi biết sự thật, cô không thể không cảm thấy một khoảng trống trong lòng.
Văn Thành nhìn thấy sự buồn bã thoáng hiện trên khuôn mặt của Ngọc Linh, và trong giây phút đó, anh nghĩ rằng cô đang trách móc họ vì đã giấu diếm chuyện này. Anh không hề biết rằng cảm xúc của Ngọc Linh còn phức tạp hơn thế, bởi anh không thể nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà cô dành cho anh từ lâu. "Linh, chúng tôi xin lỗi vì đã không nói sự thật với cậu sớm hơn," Văn Thành nói, giọng anh đầy sự hối lỗi. "Chúng tôi không có ý giấu cậu, chỉ là... mọi chuyện có quá nhiều thứ cần phải lo liệu."
Ngọc Linh cố gắng nở một nụ cười, mặc dù trong lòng cô vẫn còn chút gợn sóng. "Không sao," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Mình chỉ hơi bất ngờ thôi. Nhưng mình hiểu, và mình không trách hai người đâu. Tình bạn giữa chúng ta vẫn sẽ tốt đẹp như trước."
Gia Hân nhìn Ngọc Linh, cảm thấy nhẹ nhõm vì sự điềm tĩnh của cô bạn. "Cảm ơn cậu, Linh," cô nói, ánh mắt chân thành. "Chúng ta luôn coi trọng tình bạn này, và hy vọng cậu cũng vậy."
Ngọc Linh gật đầu, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường dù trong lòng vẫn còn nhiều cảm xúc chưa thể nói ra. "Tất nhiên rồi," cô đáp, cố gắng giấu đi nỗi hụt hẫng trong lòng. "Tình bạn của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi."
Và rồi, họ tiếp tục trò chuyện, cố gắng quay lại sự tự nhiên như trước. Ngọc Linh biết rằng mình phải chấp nhận sự thật này, phải học cách đối diện với những thay đối trong mối quan hệ của họ.
Ngọc Linh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng khi cô hỏi: "Hân này, chi nhánh hôm bữa... mọi chuyện đã ổn cả chưa?" Giọng cô có chút trầm ngâm, chứa đựng sự quan tâm chân thành dành cho bạn mình.
Gia Hân nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt ánh lên sự bình thản đã dần trở lại. "Ừ, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏả rồi, Linh. May mà không ai bị thương nặng, và Dương - cậu bảo vệ - đã hành động rất dũng cảm. Chúng mình thật may mắn khi có những người như vậy trong đội ngũ."'
Văn Thành tiếp lời, giọng anh đầy sự tự hào nhưng vẫn giữ được nét điểm tĩnh: "Chúng mình cũng vừa tìm được một người quản lý mới cho chi nhánh, cậu ấy còn trẻ nhưng rất có tâm huyết. Công việc ở đây đã dần đi vào ổn định, có lẽ sắp tới chúng mình sẽ về lại Hà Nội."
Lời nói của Văn Thành vừa dứt, một khoảng lặng mơ hồ như bao trùm lên căn phòng. Ánh mắt Ngọc Linh thoáng dao động, một nỗi buồn phảng phất tràn ngập trong lòng cô. Cô không biết tại sao, nhưng cảm giác rằng họ sắp rời xa lại khiến cô thấy chông chênh. Những lần gặp gỡ, những cuộc trò chuyện, sự gắn bó giữa cô và Gia Hân - và cả Văn Thành nữa - dường như đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô. Sự hiện diện của họ mang đến cho cô một cảm giác ấm áp, nhưng giờ đây, ý nghĩ về sự xa cách lại khiến trái tim cô như bị siết chặt.
Ngọc Linh cố gắng giấu đi sự xao động trong lòng, cô cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy có phần gượng gạo. "Vậy à...
Mình mừng vì mọi thứ đã ổn định. Nhưng nếu hai cậu về Hà Nội, chắc mình sẽ nhớ lắm."
Văn Thành nhìn thấy sự buồn bã thoáng qua trong đôi mắt của Ngọc Linh, nhưng anh lại hiểu theo một cách khác. Anh nghĩ có lẽ Ngọc Linh đang trách họ vì đã không chia sẻ với cô những khó khăn mà họ đã trải qua.
"Linh, tụi mình thực sự xin lỗi vì đã không nói sớm hơn. Tụi mình không muốn làm cậu lo lắng thêm," anh nói, giọng chân thành.
Ngọc Linh chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh bên ngoài. "Không sao đâu, Thành. Mình hiểu mà..."
Những lời nói của Ngọc Linh thoảng qua như một làn gió nhẹ, mang theo cả niềm tiếc nuối khó tả. Trong lòng cô, dù đã chấp nhận thực tế rằng mình chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, nhưng sự xa cách sắp tới vẫn để lại một vết hằn trong trái tim cô, như một vệt mờ dần nhưng không thể xóa nhòa.
Ngọc Linh ngồi lặng lẽ, đôi mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ, nơi những tia nắng cuối ngày đang lấp lánh trên mặt hồ yên ả. Trong lòng cô, một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng khó gọi tên đang dâng lên. Cô vẫn chưa quen với ý nghĩ rằng Văn Thành và Gia Hân sẽ sớm rời xa, trở về Hà Nội, để lại trong cô khoảng trống mà không dễ gì lấp đầy.
Nhận ra sự im lặng giữa ba người, cô nhẹ nhàng quay sang hỏi, giọng nói pha lẫn chút lo lắng:
"Hai cậu dự định khi nào sẽ về lại Hà Nội?"
Gia Hân nhìn Văn Thành, như để nhờ anh trả lời thay mình, nhưng cuối cùng cô vẫn lên tiếng trước. "Chắc là khoảng một tuần nữa thôi, Linh à," cô nói, giọng đầy cảm xúc. "Chúng mình muốn chắc chắn mọi thứ ở đây đã ổn định trước khi rời đi."
Ngọc Linh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô, một cảm giác mơ hồ về sự mất mát đang len lỏi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một lần nữa, như để trốn tránh ánh mắt của hai người bạn. Không gian xung quanh dường như đang lặng đi, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua những tán cây ngoài hiên, và những suy tư của cô như tan biến vào bầu không khí ấy.
Sau một hồi suy nghĩ, Ngọc Linh quyết định nói ra ý nghĩ đã len lỏi trong đầu cô từ lúc nghe tin Văn Thành và Gia Hân sắp rời đi. "Mình có một đề nghị," cô nói, giọng hơi ngập ngừng. "Trước khi hai cậu về lại Hà Nội, mình có thể mời hai cậu về quê mình chơi một lần được không? Quê mình không xa lắm, chỉ cần vài ngày thôi. Mình nghĩ sẽ rất vui nếu tụi mình có thể dành thêm chút thời gian bên nhau."
Văn Thành, với nét mặt điểm tĩnh và đôi mắt ấm áp, nhìn Ngọc Linh. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời mời của cô, và không chút do dự, anh gật đầu đồng ý. "Tụi mình rất vui lòng, tụi mình cũng muốn thăm quê cậu mà chưa có dịp."
Gia Hân cũng mỉm cười, sự ấm áp trong nụ cười ấy như lan tỏa cả căn phòng. "Nếu vậy thì tốt quá, đây cũng là dịp để tụi mình về Miền Tây sông nước chơi cho biết."
Ngọc Linh khẽ cúi đầu, như để giấu đi niềm xúc động. Trong lòng cô, một niềm vui nhỏ nhoi dâng lên, mặc dù biết rằng chuyến đi này sẽ không thể thay đổi được sự thật rằng họ sắp rời đi. Nhưng ít nhất, cô sẽ có cơ hội chia sẻ với hai người bạn thân những ký ức, những khung cảnh đã gắn liền với tuổi thơ của mình, để họ hiếu thêm về con người cô, và để những kỷ niệm đẹp này sẽ mãi còn lưu giữ trong tâm trí cả ba người, như một dấu ấn không phai nhòa trong cuộc đời.
Mấy ngày sau, Văn Thành, Gia Hân và Ngọc Linh cùng nhau lên đường về quê của Ngọc Linh tại tỉnh Kiên Giang Chuyến đi kéo dài gần năm giờ đồng hồ trên những con đường quanh co, qua những cánh đồng lúa bạt ngàn đang vào mùa thu hoạch. Khung cảnh vùng nông thôn dần hiện ra trước mắt họ, mang theo một vẻ đẹp yên bình nhưng cũng đầy sức sống, tựa như bức tranh của một nghệ sĩ tài ba, từng nét vẽ tinh tế đều phản ánh sự gắn bó của con người với thiên nhiên.
Kiên Giang chào đón họ bằng cái nắng nhẹ nhàng buổi chiều, bầu trời xanh trong như ngọc, không một gợn mây, trải dài đến tận chân trời. Những cánh đồng lúa chín vàng rực dưới ánh nắng, như biển vàng bất tận, gió thổi qua tạo nên những làn sóng lúa uốn lượn. Dọc theo con đường dẫn vào làng, những hàng dừa cao vút xòe tán rộng, che mát cả một khoảng trời, dưới bóng dừa là những căn nhà đơn sơ, ẩn mình giữa vườn cây trái xum xuê. Tiếng chim ríu rít vang lên từ những tán lá, hòa cùng tiếng gió xào xạc và tiếng nước chảy róc rách từ những con kênh nhỏ chảy quanh làng.
Khi chiếc xe lăn bánh vào sâu trong làng, Ngọc Linh bắt đầu kể về tuổi thơ của mình, về những ngày tháng rong chơi dưới bóng dừa, theo cha mẹ ra đồng gặt lúa, và những buổi chiều cùng bạn bè bơi lội dưới con kênh mát rượi.
Nụ cười của cô rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nói về những ký ức ấy, ánh mắt sáng ngời như tìm lại được một phần của mình mà cô đã bỏ lại nơi đây từ lâu.
Văn Thành và Gia Hân lặng yên lăng nghe, để cho những hình ảnh quê hương hiện lên rõ nét trong trí tưởng tượng. Họ cảm nhận được sự gần gũi, sự ấm áp trong từng câu chuyện, từng hình ảnh mà Ngọc Linh chia sẻ. Kiên Giang không chỉ là một vùng đất bình yên mà còn chứa đựng cả một thế giới của những ký ức, của tình cảm sâu nặng giữa con người và quê hương, một điều mà cả hai người bạn đều trân trọng và cảm thấy vô cùng quý giá.
Ngọc Linh nhìn hai người bạn, nụ cười vẫn không tắt trên môi. Cô biết, những ngày tới đây sẽ là những ngày mà cả ba sẽ cùng nhau khám phá, cảm nhận, và lưu giữ thêm nhiều ký ức đẹp, để sau này khi nhớ lại, Kiên Giang sẽ không chỉ là quê hương của cô mà còn là một phần trong câu chuyện của cả ba người họ.
Khi cả ba người bước qua cánh cổng gỗ đơn sơ, cái cổng từng chứng kiến bao thăng trầm của một gia đình, Ngọc Linh bắt đầu kể về gia đình mình. Giọng cô pha lẫn giữa niềm tự hào và một nỗi bồi hồi sâu kín. "Nhà mình có ba anh em," cô nói, đôi mắt hướng về ngôi nhà trước mặt, nơi từng kỷ niệm tuổi thơ vẫn dường như còn đó, những mảng tường cũ kỹ mang theo hơi thở của thời gian. "Anh Cường là anh cả, đã lập gia đình, có hai đứa con nhỏ.
Anh và chị dâu vẫn sống cùng cha mẹ, tận tụy chăm lo cho gia đình."
Gia Hân và Văn Thành lặng yên lắng nghe, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng trước tình cảm gia đình sâu sắc mà Ngọc Linh vừa thể hiện. Tình thân ấy, một thứ tình cảm thuần khiết, tự nhiên, nhưng cũng thật hiếm hoi và quý giá, như một thứ bảo vật giữa những bộn bề của cuộc sống.
Ngọc Linh tiếp tục, ánh mắt cô thoáng chút xa xăm khi nhắc đến em gái út, "Thảo năm nay mới học lớp 10. Nó hay mơ mộng, nhưng cũng ngoan và hiếu thảo. Mỗi lần mình về, nó ríu rít kể chuyện trường lớp, mơ ước sau này trở thành cô giáo dạy văn."
Vừa dứt lời, Ngọc Linh nhìn thấy anh Cường từ trong nhà bước ra. Dáng người anh rắn rỏi, đôi tay chân rám nắng, gương mặt điểm một nụ cười hiền từ như bao người nông dân miền Tây chân chất. "Linh về rồi hả em!" Giọng anh trầm ấm, đầy tình cảm. "Đây là bạn của em à? Mời hai em vào nhà chơi, nhà anh chị đơn sơ nhưng chắc chắn không thiếu tình cảm đâu."
"Dạ, đây là Hân và Thành, đồng nghiệp của em từ Hà Nội," Ngọc Linh giới thiệu, giọng nói vang lên đầy tự hào.
"Hai người đã giúp em rất nhiều, hôm nay có dịp về đây, em muốn giới thiệu gia đình mình với họ."
Văn Thành, với ánh mắt dò xét nhưng chứa đầy cảm thông, nhẹ nhàng đáp lời: "Rất vui khi được gặp anh chị."
Những câu chuyện Ngọc Linh kể về gia đình, giờ đây qua cuộc gặp gỡ, hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí anh, khiến anh cảm nhận sâu sắc hơn tình thân giản dị nhưng ấm áp đến lạ kỳ.
Chị dâu của Ngọc Linh từ bếp bước ra, một người phụ nữ trẻ với đôi mắt hiền từ, nụ cười dịu dàng tỏa sáng khuôn mặt mộc mạc. "Linh về là vui rồi," cô nói. "Hai cháu, ra chào cô chú đi!"
Hai đứa trẻ, một bé trai khoảng bảy tuổi và một bé gái khoảng năm tuổi, rụt rè bước ra, nắm chặt lấy tay mẹ. Đôi mắt chúng, sáng trong nhưng vẫn giữ chút e dè của tuổi thơ, long lanh nhìn người lạ. "Con chào cô chú," chúng nói, giọng nói nhỏ nhưng đồng thanh, khiến Gia Hân bật cười khúc khích.
"Chào các con," Gia Hân nhẹ nhàng cúi xuống, bàn tay cô nắm lấy tay bé gái, như thể cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé ấy. "Hai đứa ngoan quá!"
Ngọc Linh quay sang nhìn em gái Thảo, cô bé đã đứng nép sau cánh cửa từ lúc nào. "Thảo, ra đây chào chị Hân và anh Thành đi em," cô nhẹ nhàng gọi.
Cô bé bước ra, đôi mắt đen láy long lanh dưới ánh nắng chiều tà, mái tóc dài buông xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp thuần khiết như đóa hoa đồng nội. "Em chào chị Hân, anh Thành," giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ như một cơn gió thoảng qua.
"Em lớn thật rồi," Ngọc Linh cười, đôi tay cô vuốt nhẹ lên mái tóc em gái, cảm nhận sự thay đổi từng ngày. "Mỗi lần về, chị lại thấy em cao thêm một chút."
Thảo cười, đôi má ửng hồng vì ngượng ngùng, rồi quay sang Gia Hân và Văn Thành, vẻ mặt chân thành. "Nhà em đơn sơ, mời anh chị cứ tự nhiên," cô nói, giọng nói nhẹ như lời ru.
"Cảm ơn em," Gia Hân đáp, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô và Văn Thành bước vào nhà, cảm nhận rõ từng nếp sinh hoạt bình dị nhưng đong đầy yêu thương, một sự mộc mạc mà họ hiếm khi tìm thấy nơi phố thị xa hoa.
Anh Cường dẫn họ vào phòng khách, nơi một chiếc bàn gỗ đơn sơ cùng những chiếc ghế mộc mạc chờ sẵn. "Mời hai em uống trà. Trà này nhà tự trồng, không sánh bằng trà Thái Nguyên, nhưng đậm đà hương vị quê nhà," anh nói, ánh mắt trầm ngâm nhưng cũng đầy tình cảm.
Khi bước vào nhà, Ngọc Linh đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi nhẹ nhàng hỏi anh trai, giọng đầy sự tò mò xen lẫn chút lo lắng: "Ba mẹ đâu rồi anh? Sao em không thấy ở nhà?"
Anh Cường đang rót trà cho khách, ngước lên nhìn em gái với nụ cười ôn hòa, rồi đáp lại bằng giọng điệu chậm rãi, đậm chất người nông dân miền Tây: "Ba mẹ mới đi qua nhà ông Tư bên cạnh, có đám tiệc. Ống mời cả xóm, chứ có chuyện gì đâu. Em đừng lo. Chắc cũng sắp về rồi."
Ngọc Linh gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi người ngồi lại tiếp tục trò chuyện trong không gian phòng khách nhỏ bé nhưng ấm áp. Những câu chuyện về cuộc sống thường nhật, về những kỷ niệm xa xưa, tựa như làn khói trà bay lên, lẩn quẩn trong không gian yên tĩnh của buổi chiều quê.
Ngọc Linh mỉm cười, đôi mắt nhìn chị dâu đầy sự trân trọng. "Chị ấy khéo tay lắm, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, lo cho gia đình chu đáo lắm."
"Có gì đâu em," chị dâu của Ngọc Linh cười hiền. "Nhà đông con, mỗi người góp một tay mới có được cái nhà đầm ấm như vầy."
Văn Thành và Gia Hân gật đầu, trong lòng như cảm nhận được một bức tranh về cuộc sống giản dị nhưng đầy tình cảm, một sự đầm ấm mà có lẽ chỉ những người xa quê mới cảm thấy thấm thía đến vậy.
Chẳng mấy chốc, từ phía cổng, tiếng cười nói quen thuộc vang lên. Ba mẹ Ngọc Linh đã về. Người đàn ông trung niên, với vóc dáng mạnh mẽ, làn da sạm nắng, bước vào nhà trước, theo sau là người vợ với dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hiền từ nhưng ánh lên sự sắc sảo của một người phụ nữ từng trải. Thấy hai vị khách lạ, họ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nụ cười nở trên môi, một nụ cười giản dị mà chân thành.
Ngọc Linh vội đứng dậy, tiến đến trước mặt ba mẹ, tay cô khẽ nắm lấy tay họ, rồi nhẹ nhàng giới thiệu: "Ba mẹ, đây là Hân và Thành, đồng nghiệp của con. Hai người đã giúp con rất nhiều. Hôm nay con dẫn về để giới thiệu gia đình mình."
Ba Ngọc Linh nhìn hai vị khách, ánh mắt ông sáng lên vẻ thân thiện, rồi ông đưa tay ra chào: "Chào hai cháu, mời ngồi. Nhà quê không có gì, chỉ có tấm lòng mến khách, mong hai cháu không chê cười."
Mẹ Ngọc Linh thì cười hiền, đôi mắt bà ánh lên sự hiếu khách đặc trưng của người phụ nữ miền Tây. Bà ngồi xuống gần đó, giọng nói cất lên, dịu dàng nhưng mang theo âm hưởng đậm chất vùng quê: "Hai cháu ở thành thị quen rồi, về đây chắc lạ nước lạ cái lắm hả?"
Gia Hân và Văn Thành, cảm nhận rõ sự chân thành trong từng lời nói, mỉm cười đáp lại. Văn Thành chậm rãi nói, giọng anh đầy cảm xúc: "Chúng cháu rất vui khi được gặp bác trai bác gái. Cảnh quê thật thanh bình, gia đình lại đầm ấm, làm chúng cháu thấy như đang ở nhà vậy."
Ba Ngọc Linh cười lớn, giọng ông vang lên với âm sắc vui vẻ của một người nông dân Nam Bộ: "Vậy thì tốt quá.
Nhà quê chỉ có vườn tược, ao cá, nhưng thiệt tình là mến khách. Mấy cháu ở chơi lâu lâu, để ông bà già này có dịp hầu chuyện cho vui."
Mẹ Ngọc Linh cũng gật đầu, ánh mắt bà lấp lánh sự hào sảng: "Phải đó, mấy cháu ở lại lâu lâu chút, chứ về liền thì uổng quá. Ở đây có chi cũng thật tình, bà con xóm giềng cũng dễ mn, ai cũng muốn mấy cháu đến chơi. Hôm nay trời nắng đẹp, có dịp thì ra sau vườn hái trái cây, rồi ngồi uống trà nói chuyện cho vui."
Câu chuyện tiếp tục với sự tham gia của ba mẹ Ngọc Linh, tiếng cười nói hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh gia đình đầy đầm ấm, giản dị nhưng chứa đựng biết bao tình cảm chân thành. Căn nhà nhỏ dường như trở nên ấm áp hơn, không chỉ bởi không gian đậm chất miền Tây, mà còn bởi sự gắn bó, yêu thương giữa các thành viên và cả những vị khách phương xa.
Tối hôm đó, khi bầu trời miền Tây đã dịu lại sau cái nắng gay gắt của ban ngày, ba Ngọc Linh nhẹ nhàng bước ra cái ao sau nhà. Chiếc đèn pin trên tay ông hắt ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi mặt nước phẳng lặng. Ông định bụng bắt một con cá lóc loại cá thân thuộc với vùng đất này vì biết rằng cá lóc nướng trui là món đặc sản mà dân quê hay đãi khách. Với đôi tay đã quen với công việc nặng nhọc, ông nhanh chóng quăng lưới, chỉ một lúc sau, tiếng nước bắn lên báo hiệu con cá đã nằm gọn trong lưới.
Bữa tối hôm đó, tất cả mọi người quây quần bên mâm cơm đơn sơ nhưng ấm cúng. Mùi cá lóc nướng trui thơm phức, quyện cùng hương vị mắm me chua ngọt, càng làm tăng thêm cảm giác gia đình. Những câu chuyện vui vẻ được trao đổi, tiếng cười nói vang vọng trong không gian nhỏ bé của căn nhà miền Tây, tạo nên một bầu không khí gần gũi đến lạ kỳ.
Ba Ngọc Linh, với đôi má ửng hồng vì niềm vui được tiếp khách, không ngần ngại nâng ly mời Văn Thành. "Cháu Thành, uống với bác vài ly cho vui. Ở đây anh em gặp nhau là phải cụng ly, có chén rượu mới thiệt tình!"
Văn Thành, dù tửu lượng không được tốt lắm, nhưng trước sự nhiệt tình của ba Ngọc Linh, cũng không thể từ chối. Anh cười, ánh mắt có chút ngượng ngùng, nhưng rồi vẫn nâng ly đáp lễ. Hơi rượu cay nồng lướt qua môi, ấm áp lan tỏa khắp người, khiến anh cảm nhận rõ hơn cái tình thân chân chất của miền Tây, một sự hiếu khách mà anh chưa từng trải nghiệm. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác gần gũi và biết ơn, như thể đây không chỉ là một bữa cơm đơn thuần mà là một sự kết nối giữa những con người, giữa những vùng đất xa lạ với nhau.
Bữa cơm kéo dài trong sự vui vẻ, ấm áp, và cuối cùng kết thúc trong sự mãn nguyện của tất cả mọi người. Đêm miền Tây êm đềm, nhẹ nhàng trôi qua, để lại trong lòng mỗi người những cảm xúc sâu lắng về tình người, tình quê, và sự đón tiếp chân thành.
Đêm đó, sau khi mọi người đã chúc nhau ngủ ngon và căn nhà chìm vào sự yên tĩnh của màn đêm, Gia Hân bước đến bên Ngọc Linh và nở một nụ cười tinh nghịch, nhưng cũng chứa đầy ý định: "Đêm nay, cho mình ngủ cùng cậu nhé? Còn nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm."
Văn Thành hiểu ý, anh gật đầu đồng tình mà không chút phiền lòng, hiểu rằng những tâm sự giữa hai người phụ nữ là những điều khó có thể chia sẻ cùng anh. Anh chúc hai người ngủ ngon rồi lặng lẽ rời đi.
Trong căn phòng tĩnh lặng, dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, Gia Hân và Ngọc Linh nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn sơ nhưng ấm áp. Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn như hòa cùng với nhịp đập của trái tim hai người, tạo nên một không gian yên bình mà cũng đầy cảm xúc. Sau một lúc lặng im, Gia Hân khẽ xoay người sang phía
Ngọc Linh, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm: "Linh này, mình thấy cậu đã thành đạt, sự nghiệp ổn định rồi... nhưng sao tới giờ vẫn chưa có ai? Cậu không tính chuyện lập gia đình à?"
Ngọc Linh khẽ thở dài, đôi mắt nhìn về phía bức tường trắng, nơi ký ức như hiện lên rõ ràng từng khung cảnh. Cô im lặng một lúc, như muốn lựa chọn từ ngữ thật cấn thận, rồi mới từ từ kế lại: "Thật ra... mình đã từng yêu một người, một người mà mình yêu thương nhất trên đời. Nhưng... đến bây giờ mình vẫn chưa quên được người ấy."
Gia Hân lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau trong từng lời nói của bạn. Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng đầy sự quan tâm: "Tại sao hai người lại chia tay, Linh? Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?"
Ngọc Linh quay lại nhìn Gia Hân, đôi mắt cô chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm. Cô lắc đầu nhẹ, giọng nói nhỏ như một lời thì thầm: "Hân à, chính mình cũng không hiểu. Chúng mình đang rất hạnh phúc, tưởng chừng như không gì có thể chia cách được. Vậy mà, một hôm anh ấy đột nhiên nói với mình rằng chúng mình không hợp nhau, rồi anh ấy... biến mất. Không một lời giải thích, không một dấu vết. Mình đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không có cách nào tìm lại được anh ấy nữa."
Gia Hân lặng người đi trong giây lát, rồi cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Linh, cảm nhận được sự đau đớn mà bạn mình đã trải qua. "Vậy từ đó đến giờ... cậu vẫn không quên được anh ấy sao?"
Ngọc Linh gật đầu, đôi mắt cô long lanh trong ánh đèn ngủ mờ ảo, như chứa đựng cả một trời ký ức và nỗi đau không thể nào xóa nhòa. "Bạn biết không, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh ấy, mình vẫn cảm thấy như mọi thứ chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Mình không thể yêu ai khác, vì trái tim mình vẫn chưa nguôi ngoai... Mình sợ rằng, nếu tiếp tục với ai đó, mình sẽ làm tổn thương họ, bởi tình cảm của mình không thể trọn vẹn."
Gia Hân im lặng, chỉ biết ôm nhẹ lấy Ngọc Linh, như muốn truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh. Trong lòng cô trào lên một nỗi xót xa, vừa thương bạn, vừa bất lực trước những tổn thương không cách nào xóa nhòa của Ngọc Linh.
Đêm ấy, dưới bầu trời miền Tây tĩnh lặng, hai người phụ nữ nằm bên nhau, chia sẻ với nhau những nỗi niềm sâu kín nhất, kết nối với nhau không chỉ bằng lời nói mà bằng cả sự thấu hiểu và yêu thương chân thành.
Sáng hôm sau, sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, Ngọc Linh bỗng cảm thấy thôi thúc muốn rời khỏi những kỷ niệm cũ kỹ và tìm kiếm một chút bình yên mới mẻ. Trong bữa sáng, khi ánh nắng vàng rực chiếu qua khung cửa sổ, cô nhẹ nhàng đề xuất với Gia Hân và Văn Thành: "Hay là chúng ta đi Phú Quốc chơi một chuyến? Mình nghe nói Phú Quốc gần đây phát triển và đẹp lắm, cảnh sắc ở đó chắc sẽ làm tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn."
Gia Hân và Văn Thành nhìn nhau, rồi nhìn lại Ngọc Linh. Ý tưởng này mang đến cho cả ba người một sự phấn khích bất ngờ. "Tớ nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời, Linh à," Gia Hân đáp, ánh mắt đầy sự đồng tình. Văn Thành cũng gật đầu, miệng nở nụ cười nhẹ, như thể anh đã chờ đợi một điều gì đó như thế.
Ngọc Linh, với sự hào hứng dâng trào, liền nghĩ đến việc mời cả gia đình cùng đi. "Mình muốn mời ba mẹ và mọi người trong nhà cùng đi nữa, có lẽ sẽ vui hơn," cô nói với sự kỳ vọng trong giọng nói.
Tuy nhiên, ba mẹ Ngọc Linh, những con người đã gắn bó suốt đời với sự yên bình của miền quê, không khỏi lắc đầu từ chối. "Chỗ đông người, ồn ào, tụi tao không quen đâu con ơi," ba cô nói, đôi mắt đầy sự cương quyết nhưng cũng pha chút tiếc nuối. "Tụi bây đi chơi vui vẻ là được rồi, đừng lo cho tụi tao."
Những người còn lại trong gia đình cũng đều có lý do riêng, công việc và trách nhiệm hằng ngày khiến họ không thể bỏ lại mà đi. Tuy vậy, không khí gia đình vẫn tràn đầy sự ấm áp và hiểu biết, ai cũng khuyến khích Ngọc Linh,
Gia Hân và Văn Thành hãy tận hưởng chuyến đi của mình.
Và thế là, chỉ có ba người họ Ngọc Linh, Văn Thành, và Gia Hân chuẩn bị lên đường đến Phú Quốc, để tạm quên đi những bộn bề và lo toan.
Phú Quốc hiện ra trước mắt họ như một viên ngọc bích giữa biển khơi bao la. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả hòn đảo, làm nối bật màu xanh thằm của biển cả và màu xanh tươi mát của những rặng dừa dọc bờ biển.
Những dải cát trắng mịn màng trải dài, như một tấm lụa trắng tinh khiết ôm lấy bờ biển, nơi từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên một bản nhạc dịu êm giữa thiên nhiên.
Khi họ đặt chân xuống bãi biển, Ngọc Linh hít một hơi dài, cảm nhận hương vị mặn mà của biển và sự yên bình nơi đây. Trước mắt họ, biển Phú Quốc lấp lánh dưới ánh nắng, như một tấm gương khổng lồ phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Xa xa, những ngọn núi nhấp nhô tạo nên một khung cảnh hùng vĩ, hoang sơ, nhưng lại đầy mê hoặc.
Ba người họ đi dạo dọc bờ biển, cảm nhận cát trắng mềm mại dưới chân, nghe tiếng sóng biển rì rào như một lời thì thầm của biển cả, mang đến một cảm giác thư thái, nhẹ nhàng. Những hàng dừa xanh cao vút đung đưa theo gió, bóng chúng đổ dài trên cát, tạo nên những khoảng không gian yên tĩnh, mát mẻ, mời gọi bất cứ ai tìm đến sự bình yên.
Trong khoảnh khắc đó, Ngọc Linh cảm thấy mọi gánh nặng trong lòng dường như tan biến. Cô quay sang nhìn
Văn Thành và Gia Hân, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn hai người đã đi cùng mình, nơi này thật sự làm mình cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều."
Gia Hân mỉm cười, ánh mắt cũng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. "Tớ tin là chúng ta sẽ có những kỷ niệm đẹp ở đây, Linh à."
Họ ghé thăm Vinpearl Safari, một khu bảo tồn thiên nhiên rộng lớn nơi mà tiếng chim hót rộn ràng hòa lẫn với âm thanh rì rào của gió lùa qua tán lá. Ngọc Linh bước đi trong sự ngỡ ngàng, từng khoảnh khắc như một bức tranh sống động. Mắt cô long lanh khi nhìn thấy một chú hươu cao cổ cúi đầu xuống gần, đôi mắt đen nhánh của nó gặp ánh mắt cô trong một khoảnh khắc yên bình, dường như không còn ranh giới giữa con người và thiên nhiên.
Văn Thành, đứng bên cạnh, cũng không giấu nổi sự xúc động trước vẻ đẹp kỳ diệu này, trong khi Gia Hân, thường ngày luôn giữ một vẻ ngoài điểm tĩnh, lại không kìm được tiếng cười thích thú.
Sau đó, họ đến VinWonders, nơi tiếng cười nói, tiếng la hét phấn khích của khách tham quan vang vọng khắp không gian. Những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ngựa gỗ, mang đến cho họ những giây phút mà mọi phiền muộn dường như tan biến trong cơn gió lùa mạnh mẽ. Gia Hân, tuy ban đầu còn e dè, nhưng sau đó cũng bị cuốn vào dòng chảy của niềm vui, cười lớn bên cạnh Ngọc Linh và Văn Thành. Ngọc Linh, với sự tự tin hiếm có, đã trở thành người dẫn đầu, kéo hai người bạn của mình vào từng trò chơi, khiến họ quên đi mọi lo toan.
Khi trời bắt đầu ngả về trưa, cả ba ghé vào một nhà hàng ven biển. Ở đây, Ngọc Linh đã chọn lựa những món ăn đặc trưng của Phú Quốc, mỗi món ăn đều mang trong mình hương vị đậm đà của biển cả. Trước mặt họ, những đĩa gỏi cá trích tươi ngon với từng lát cá mỏng tang, cuốn cùng bánh tráng và rau thơm, được trình bày một cách giản dị nhưng tinh tế. Món cháo nhum biển thơm phức, lan tỏa hương vị đậm đà làm ấm lòng người thưởng thức, và đĩa ghẹ Hàm Ninh với thịt ghẹ ngọt lịm như mang cả hương vị của đại dương vào từng miếng ăn.
Văn Thành, một người luôn tỏ ra không mấy quan tâm đến ẩm thực, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những món ăn này. Gia Hân, vốn quen với những bữa tiệc thịnh soạn ở Hà Nội, cũng bị cuốn hút bởi sự mộc mạc mà tinh tế của từng món ăn. Ngọc Linh nhìn hai người bạn của mình, đôi mắt cô ánh lên niềm vui, bởi cô biết răng những gì họ đang trải nghiệm không chỉ là hương vị của biển cả, mà còn là hương vị của sự đoàn tụ, của tình bạn sâu sắc.
Buổi chiều, họ rời khỏi làng chài Hàm Ninh, nơi những người dân chài đón tiếp họ với sự hiền hậu, mời họ thưởng thức những món ăn tươi ngon vừa được bắt lên từ biển. Cuộc sống ở làng chài vẫn giữ được nét mộc mạc, giản dị, như một bức tranh yên bình giữa cuộc sống bộn bề.
Cuối cùng, họ dừng chân tại Bãi Sao, nơi bãi cát trắng mịn trải dài dưới ánh nắng dịu dàng của hoàng hôn. Ngọc Linh, đứng trước biển khơi, cảm nhận từng cơn gió mát thối qua, mang theo hơi thở của đại dương. Văn Thành và
Gia Hân cũng đứng bên cạnh cô, im lặng chiêm ngưỡng vẻ đẹp vô tận của thiên nhiên. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo ra một cảnh tượng kỳ vĩ mà không từ ngữ nào có thể diễn tả hết.
Trong khoảnh khắc ấy, ba người bạn nhận ra rằng, dù cuộc sống có bộn bề đến đâu, thì những giây phút bình yên bên nhau như thế này mới thực sự là những khoảnh khắc đáng quý nhất. Họ không cần nói nhiều, bởi giữa họ đã có một sự thấu hiểu không lời, một sự kết nối sâu sắc mà không cần phải giải thích hay biện minh.
Ngọc Linh lái xe chậm rãi, lòng cô ngổn ngang suy nghĩ về sự cố ở chi nhánh. Cô băn khoăn không biết Gia Hân có ổn không. Mối lo lắng này thôi thúc cô đến tìm Văn Thành, người mà cô nghĩ có thể cho cô thêm thông tin về bạn mình. Tiếng xe lăn bánh nhẹ nhàng, nhưng lòng lại nặng trĩu với biết bao suy tư.
Khi đến khách sạn, cô bước vào sảnh chính, ánh mắt tìm kiếm Văn Thành. Cảnh tượng trước mắt khiến cô dừng lại: Văn Thành và Gia Hân đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt họ dịu dàng, trao cho nhau những cử chỉ quen thuộc.
Trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng hồi, bốc lên những làn hơi mỏng manh, nhưng không ai trong số họ vội vàng dùng bữa. Họ chỉ ngồi đó, cùng nhau tận hưởng giây phút yên bình sau một ngày dài.
Không khí trong sảnh khách sạn ấm áp, tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm của đôi người phục vụ đang lướt qua như những bóng ma. Ánh sáng từ những chiếc đèn treo cao chiếu xuống, tạo nên một bức tranh với những bóng đổ dài trên sàn gạch sáng bóng. Mọi thứ tưởng chừng như đã đứng lại trong khoảnh khắc này.
Ngọc Linh thoáng ngạc nhiên khi thấy hai người ngồi cùng nhau, sự gần gũi của họ không thể nào che giấu. Cô ngập ngừng, định quay bước nhưng không thể cưỡng lại được sự tò mò đang dâng trào. Cô từ từ tiến đến bàn của họ, ánh mắt dò hỏi, lẫn chút bối rối, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh bề ngoài. Văn Thành và Gia Hân ngẩng lên, nụ cười trên môi họ dường như vụt tắt khi thấy Ngọc Linh đang đứng đó, ánh mắt cô dò xét.
Không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của mỗi người trong căn phòng yên tĩnh ấy.
Ngọc Linh cố gắng hiểu những gì đang diễn ra trước mắt, cảm nhận từng cảm xúc đan xen, lẫn lộn trong lòng mình. Cô thấy rõ sự thân mật giữa Gia Hân và Văn Thành, và những câu hỏi về mối quan hệ của họ bắt đầu hình thành trong đầu cô, nhưng chưa kịp thốt ra thành lời. Sự bàng hoàng len lỏi trong trái tim Ngọc Linh, như một làn sương mờ ảo phủ lấy tất cả những gì cô từng tin tưởng.
Văn Thành và Gia Hân ngẩng lên khi thấy Ngọc Linh tiến lại gần. Nụ cười trên môi họ thoáng chùng xuống khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô. Ngọc Linh không thể giấu nổi sự tò mò trong lòng, cô hỏi: "Hai người... sao lại ở cùng nhau tại đây?"
Gia Hân thoáng chút bối rối, ánh mắt lướt qua Văn Thành như để tìm kiếm sự đồng tình. Nhưng rồi, cô hiểu rằng không thể tiếp tục giấu diếm sự thật thêm nữa. "Linh à," Gia Hân bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết,
"thật ra, mình và Văn Thành... là vợ chồng."
Nghe những lời đó, Ngọc Linh lặng người. Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng không thể không cảm thấy một sự hụt hẫng trào dâng trong lòng. Mọi điều cô nghĩ trước đây, mọi sự quan tâm mà cô dành cho Gia Hân và
Văn Thành, giờ đây dường như đều trở nên khác đi. Cô đã từng mong rằng Văn Thành chỉ đơn thuần là người quen, nhưng giờ khi biết sự thật, cô không thể không cảm thấy một khoảng trống trong lòng.
Văn Thành nhìn thấy sự buồn bã thoáng hiện trên khuôn mặt của Ngọc Linh, và trong giây phút đó, anh nghĩ rằng cô đang trách móc họ vì đã giấu diếm chuyện này. Anh không hề biết rằng cảm xúc của Ngọc Linh còn phức tạp hơn thế, bởi anh không thể nhận ra sự quan tâm đặc biệt mà cô dành cho anh từ lâu. "Linh, chúng tôi xin lỗi vì đã không nói sự thật với cậu sớm hơn," Văn Thành nói, giọng anh đầy sự hối lỗi. "Chúng tôi không có ý giấu cậu, chỉ là... mọi chuyện có quá nhiều thứ cần phải lo liệu."
Ngọc Linh cố gắng nở một nụ cười, mặc dù trong lòng cô vẫn còn chút gợn sóng. "Không sao," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Mình chỉ hơi bất ngờ thôi. Nhưng mình hiểu, và mình không trách hai người đâu. Tình bạn giữa chúng ta vẫn sẽ tốt đẹp như trước."
Gia Hân nhìn Ngọc Linh, cảm thấy nhẹ nhõm vì sự điềm tĩnh của cô bạn. "Cảm ơn cậu, Linh," cô nói, ánh mắt chân thành. "Chúng ta luôn coi trọng tình bạn này, và hy vọng cậu cũng vậy."
Ngọc Linh gật đầu, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường dù trong lòng vẫn còn nhiều cảm xúc chưa thể nói ra. "Tất nhiên rồi," cô đáp, cố gắng giấu đi nỗi hụt hẫng trong lòng. "Tình bạn của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi."
Và rồi, họ tiếp tục trò chuyện, cố gắng quay lại sự tự nhiên như trước. Ngọc Linh biết rằng mình phải chấp nhận sự thật này, phải học cách đối diện với những thay đối trong mối quan hệ của họ.
Ngọc Linh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng khi cô hỏi: "Hân này, chi nhánh hôm bữa... mọi chuyện đã ổn cả chưa?" Giọng cô có chút trầm ngâm, chứa đựng sự quan tâm chân thành dành cho bạn mình.
Gia Hân nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt ánh lên sự bình thản đã dần trở lại. "Ừ, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏả rồi, Linh. May mà không ai bị thương nặng, và Dương - cậu bảo vệ - đã hành động rất dũng cảm. Chúng mình thật may mắn khi có những người như vậy trong đội ngũ."'
Văn Thành tiếp lời, giọng anh đầy sự tự hào nhưng vẫn giữ được nét điểm tĩnh: "Chúng mình cũng vừa tìm được một người quản lý mới cho chi nhánh, cậu ấy còn trẻ nhưng rất có tâm huyết. Công việc ở đây đã dần đi vào ổn định, có lẽ sắp tới chúng mình sẽ về lại Hà Nội."
Lời nói của Văn Thành vừa dứt, một khoảng lặng mơ hồ như bao trùm lên căn phòng. Ánh mắt Ngọc Linh thoáng dao động, một nỗi buồn phảng phất tràn ngập trong lòng cô. Cô không biết tại sao, nhưng cảm giác rằng họ sắp rời xa lại khiến cô thấy chông chênh. Những lần gặp gỡ, những cuộc trò chuyện, sự gắn bó giữa cô và Gia Hân - và cả Văn Thành nữa - dường như đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô. Sự hiện diện của họ mang đến cho cô một cảm giác ấm áp, nhưng giờ đây, ý nghĩ về sự xa cách lại khiến trái tim cô như bị siết chặt.
Ngọc Linh cố gắng giấu đi sự xao động trong lòng, cô cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy có phần gượng gạo. "Vậy à...
Mình mừng vì mọi thứ đã ổn định. Nhưng nếu hai cậu về Hà Nội, chắc mình sẽ nhớ lắm."
Văn Thành nhìn thấy sự buồn bã thoáng qua trong đôi mắt của Ngọc Linh, nhưng anh lại hiểu theo một cách khác. Anh nghĩ có lẽ Ngọc Linh đang trách họ vì đã không chia sẻ với cô những khó khăn mà họ đã trải qua.
"Linh, tụi mình thực sự xin lỗi vì đã không nói sớm hơn. Tụi mình không muốn làm cậu lo lắng thêm," anh nói, giọng chân thành.
Ngọc Linh chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh bên ngoài. "Không sao đâu, Thành. Mình hiểu mà..."
Những lời nói của Ngọc Linh thoảng qua như một làn gió nhẹ, mang theo cả niềm tiếc nuối khó tả. Trong lòng cô, dù đã chấp nhận thực tế rằng mình chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, nhưng sự xa cách sắp tới vẫn để lại một vết hằn trong trái tim cô, như một vệt mờ dần nhưng không thể xóa nhòa.
Ngọc Linh ngồi lặng lẽ, đôi mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ, nơi những tia nắng cuối ngày đang lấp lánh trên mặt hồ yên ả. Trong lòng cô, một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng khó gọi tên đang dâng lên. Cô vẫn chưa quen với ý nghĩ rằng Văn Thành và Gia Hân sẽ sớm rời xa, trở về Hà Nội, để lại trong cô khoảng trống mà không dễ gì lấp đầy.
Nhận ra sự im lặng giữa ba người, cô nhẹ nhàng quay sang hỏi, giọng nói pha lẫn chút lo lắng:
"Hai cậu dự định khi nào sẽ về lại Hà Nội?"
Gia Hân nhìn Văn Thành, như để nhờ anh trả lời thay mình, nhưng cuối cùng cô vẫn lên tiếng trước. "Chắc là khoảng một tuần nữa thôi, Linh à," cô nói, giọng đầy cảm xúc. "Chúng mình muốn chắc chắn mọi thứ ở đây đã ổn định trước khi rời đi."
Ngọc Linh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô, một cảm giác mơ hồ về sự mất mát đang len lỏi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một lần nữa, như để trốn tránh ánh mắt của hai người bạn. Không gian xung quanh dường như đang lặng đi, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua những tán cây ngoài hiên, và những suy tư của cô như tan biến vào bầu không khí ấy.
Sau một hồi suy nghĩ, Ngọc Linh quyết định nói ra ý nghĩ đã len lỏi trong đầu cô từ lúc nghe tin Văn Thành và Gia Hân sắp rời đi. "Mình có một đề nghị," cô nói, giọng hơi ngập ngừng. "Trước khi hai cậu về lại Hà Nội, mình có thể mời hai cậu về quê mình chơi một lần được không? Quê mình không xa lắm, chỉ cần vài ngày thôi. Mình nghĩ sẽ rất vui nếu tụi mình có thể dành thêm chút thời gian bên nhau."
Văn Thành, với nét mặt điểm tĩnh và đôi mắt ấm áp, nhìn Ngọc Linh. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời mời của cô, và không chút do dự, anh gật đầu đồng ý. "Tụi mình rất vui lòng, tụi mình cũng muốn thăm quê cậu mà chưa có dịp."
Gia Hân cũng mỉm cười, sự ấm áp trong nụ cười ấy như lan tỏa cả căn phòng. "Nếu vậy thì tốt quá, đây cũng là dịp để tụi mình về Miền Tây sông nước chơi cho biết."
Ngọc Linh khẽ cúi đầu, như để giấu đi niềm xúc động. Trong lòng cô, một niềm vui nhỏ nhoi dâng lên, mặc dù biết rằng chuyến đi này sẽ không thể thay đổi được sự thật rằng họ sắp rời đi. Nhưng ít nhất, cô sẽ có cơ hội chia sẻ với hai người bạn thân những ký ức, những khung cảnh đã gắn liền với tuổi thơ của mình, để họ hiếu thêm về con người cô, và để những kỷ niệm đẹp này sẽ mãi còn lưu giữ trong tâm trí cả ba người, như một dấu ấn không phai nhòa trong cuộc đời.
Mấy ngày sau, Văn Thành, Gia Hân và Ngọc Linh cùng nhau lên đường về quê của Ngọc Linh tại tỉnh Kiên Giang Chuyến đi kéo dài gần năm giờ đồng hồ trên những con đường quanh co, qua những cánh đồng lúa bạt ngàn đang vào mùa thu hoạch. Khung cảnh vùng nông thôn dần hiện ra trước mắt họ, mang theo một vẻ đẹp yên bình nhưng cũng đầy sức sống, tựa như bức tranh của một nghệ sĩ tài ba, từng nét vẽ tinh tế đều phản ánh sự gắn bó của con người với thiên nhiên.
Kiên Giang chào đón họ bằng cái nắng nhẹ nhàng buổi chiều, bầu trời xanh trong như ngọc, không một gợn mây, trải dài đến tận chân trời. Những cánh đồng lúa chín vàng rực dưới ánh nắng, như biển vàng bất tận, gió thổi qua tạo nên những làn sóng lúa uốn lượn. Dọc theo con đường dẫn vào làng, những hàng dừa cao vút xòe tán rộng, che mát cả một khoảng trời, dưới bóng dừa là những căn nhà đơn sơ, ẩn mình giữa vườn cây trái xum xuê. Tiếng chim ríu rít vang lên từ những tán lá, hòa cùng tiếng gió xào xạc và tiếng nước chảy róc rách từ những con kênh nhỏ chảy quanh làng.
Khi chiếc xe lăn bánh vào sâu trong làng, Ngọc Linh bắt đầu kể về tuổi thơ của mình, về những ngày tháng rong chơi dưới bóng dừa, theo cha mẹ ra đồng gặt lúa, và những buổi chiều cùng bạn bè bơi lội dưới con kênh mát rượi.
Nụ cười của cô rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nói về những ký ức ấy, ánh mắt sáng ngời như tìm lại được một phần của mình mà cô đã bỏ lại nơi đây từ lâu.
Văn Thành và Gia Hân lặng yên lăng nghe, để cho những hình ảnh quê hương hiện lên rõ nét trong trí tưởng tượng. Họ cảm nhận được sự gần gũi, sự ấm áp trong từng câu chuyện, từng hình ảnh mà Ngọc Linh chia sẻ. Kiên Giang không chỉ là một vùng đất bình yên mà còn chứa đựng cả một thế giới của những ký ức, của tình cảm sâu nặng giữa con người và quê hương, một điều mà cả hai người bạn đều trân trọng và cảm thấy vô cùng quý giá.
Ngọc Linh nhìn hai người bạn, nụ cười vẫn không tắt trên môi. Cô biết, những ngày tới đây sẽ là những ngày mà cả ba sẽ cùng nhau khám phá, cảm nhận, và lưu giữ thêm nhiều ký ức đẹp, để sau này khi nhớ lại, Kiên Giang sẽ không chỉ là quê hương của cô mà còn là một phần trong câu chuyện của cả ba người họ.
Khi cả ba người bước qua cánh cổng gỗ đơn sơ, cái cổng từng chứng kiến bao thăng trầm của một gia đình, Ngọc Linh bắt đầu kể về gia đình mình. Giọng cô pha lẫn giữa niềm tự hào và một nỗi bồi hồi sâu kín. "Nhà mình có ba anh em," cô nói, đôi mắt hướng về ngôi nhà trước mặt, nơi từng kỷ niệm tuổi thơ vẫn dường như còn đó, những mảng tường cũ kỹ mang theo hơi thở của thời gian. "Anh Cường là anh cả, đã lập gia đình, có hai đứa con nhỏ.
Anh và chị dâu vẫn sống cùng cha mẹ, tận tụy chăm lo cho gia đình."
Gia Hân và Văn Thành lặng yên lắng nghe, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng trước tình cảm gia đình sâu sắc mà Ngọc Linh vừa thể hiện. Tình thân ấy, một thứ tình cảm thuần khiết, tự nhiên, nhưng cũng thật hiếm hoi và quý giá, như một thứ bảo vật giữa những bộn bề của cuộc sống.
Ngọc Linh tiếp tục, ánh mắt cô thoáng chút xa xăm khi nhắc đến em gái út, "Thảo năm nay mới học lớp 10. Nó hay mơ mộng, nhưng cũng ngoan và hiếu thảo. Mỗi lần mình về, nó ríu rít kể chuyện trường lớp, mơ ước sau này trở thành cô giáo dạy văn."
Vừa dứt lời, Ngọc Linh nhìn thấy anh Cường từ trong nhà bước ra. Dáng người anh rắn rỏi, đôi tay chân rám nắng, gương mặt điểm một nụ cười hiền từ như bao người nông dân miền Tây chân chất. "Linh về rồi hả em!" Giọng anh trầm ấm, đầy tình cảm. "Đây là bạn của em à? Mời hai em vào nhà chơi, nhà anh chị đơn sơ nhưng chắc chắn không thiếu tình cảm đâu."
"Dạ, đây là Hân và Thành, đồng nghiệp của em từ Hà Nội," Ngọc Linh giới thiệu, giọng nói vang lên đầy tự hào.
"Hai người đã giúp em rất nhiều, hôm nay có dịp về đây, em muốn giới thiệu gia đình mình với họ."
Văn Thành, với ánh mắt dò xét nhưng chứa đầy cảm thông, nhẹ nhàng đáp lời: "Rất vui khi được gặp anh chị."
Những câu chuyện Ngọc Linh kể về gia đình, giờ đây qua cuộc gặp gỡ, hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí anh, khiến anh cảm nhận sâu sắc hơn tình thân giản dị nhưng ấm áp đến lạ kỳ.
Chị dâu của Ngọc Linh từ bếp bước ra, một người phụ nữ trẻ với đôi mắt hiền từ, nụ cười dịu dàng tỏa sáng khuôn mặt mộc mạc. "Linh về là vui rồi," cô nói. "Hai cháu, ra chào cô chú đi!"
Hai đứa trẻ, một bé trai khoảng bảy tuổi và một bé gái khoảng năm tuổi, rụt rè bước ra, nắm chặt lấy tay mẹ. Đôi mắt chúng, sáng trong nhưng vẫn giữ chút e dè của tuổi thơ, long lanh nhìn người lạ. "Con chào cô chú," chúng nói, giọng nói nhỏ nhưng đồng thanh, khiến Gia Hân bật cười khúc khích.
"Chào các con," Gia Hân nhẹ nhàng cúi xuống, bàn tay cô nắm lấy tay bé gái, như thể cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé ấy. "Hai đứa ngoan quá!"
Ngọc Linh quay sang nhìn em gái Thảo, cô bé đã đứng nép sau cánh cửa từ lúc nào. "Thảo, ra đây chào chị Hân và anh Thành đi em," cô nhẹ nhàng gọi.
Cô bé bước ra, đôi mắt đen láy long lanh dưới ánh nắng chiều tà, mái tóc dài buông xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp thuần khiết như đóa hoa đồng nội. "Em chào chị Hân, anh Thành," giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ như một cơn gió thoảng qua.
"Em lớn thật rồi," Ngọc Linh cười, đôi tay cô vuốt nhẹ lên mái tóc em gái, cảm nhận sự thay đổi từng ngày. "Mỗi lần về, chị lại thấy em cao thêm một chút."
Thảo cười, đôi má ửng hồng vì ngượng ngùng, rồi quay sang Gia Hân và Văn Thành, vẻ mặt chân thành. "Nhà em đơn sơ, mời anh chị cứ tự nhiên," cô nói, giọng nói nhẹ như lời ru.
"Cảm ơn em," Gia Hân đáp, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô và Văn Thành bước vào nhà, cảm nhận rõ từng nếp sinh hoạt bình dị nhưng đong đầy yêu thương, một sự mộc mạc mà họ hiếm khi tìm thấy nơi phố thị xa hoa.
Anh Cường dẫn họ vào phòng khách, nơi một chiếc bàn gỗ đơn sơ cùng những chiếc ghế mộc mạc chờ sẵn. "Mời hai em uống trà. Trà này nhà tự trồng, không sánh bằng trà Thái Nguyên, nhưng đậm đà hương vị quê nhà," anh nói, ánh mắt trầm ngâm nhưng cũng đầy tình cảm.
Khi bước vào nhà, Ngọc Linh đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi nhẹ nhàng hỏi anh trai, giọng đầy sự tò mò xen lẫn chút lo lắng: "Ba mẹ đâu rồi anh? Sao em không thấy ở nhà?"
Anh Cường đang rót trà cho khách, ngước lên nhìn em gái với nụ cười ôn hòa, rồi đáp lại bằng giọng điệu chậm rãi, đậm chất người nông dân miền Tây: "Ba mẹ mới đi qua nhà ông Tư bên cạnh, có đám tiệc. Ống mời cả xóm, chứ có chuyện gì đâu. Em đừng lo. Chắc cũng sắp về rồi."
Ngọc Linh gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi người ngồi lại tiếp tục trò chuyện trong không gian phòng khách nhỏ bé nhưng ấm áp. Những câu chuyện về cuộc sống thường nhật, về những kỷ niệm xa xưa, tựa như làn khói trà bay lên, lẩn quẩn trong không gian yên tĩnh của buổi chiều quê.
Ngọc Linh mỉm cười, đôi mắt nhìn chị dâu đầy sự trân trọng. "Chị ấy khéo tay lắm, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, lo cho gia đình chu đáo lắm."
"Có gì đâu em," chị dâu của Ngọc Linh cười hiền. "Nhà đông con, mỗi người góp một tay mới có được cái nhà đầm ấm như vầy."
Văn Thành và Gia Hân gật đầu, trong lòng như cảm nhận được một bức tranh về cuộc sống giản dị nhưng đầy tình cảm, một sự đầm ấm mà có lẽ chỉ những người xa quê mới cảm thấy thấm thía đến vậy.
Chẳng mấy chốc, từ phía cổng, tiếng cười nói quen thuộc vang lên. Ba mẹ Ngọc Linh đã về. Người đàn ông trung niên, với vóc dáng mạnh mẽ, làn da sạm nắng, bước vào nhà trước, theo sau là người vợ với dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hiền từ nhưng ánh lên sự sắc sảo của một người phụ nữ từng trải. Thấy hai vị khách lạ, họ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nụ cười nở trên môi, một nụ cười giản dị mà chân thành.
Ngọc Linh vội đứng dậy, tiến đến trước mặt ba mẹ, tay cô khẽ nắm lấy tay họ, rồi nhẹ nhàng giới thiệu: "Ba mẹ, đây là Hân và Thành, đồng nghiệp của con. Hai người đã giúp con rất nhiều. Hôm nay con dẫn về để giới thiệu gia đình mình."
Ba Ngọc Linh nhìn hai vị khách, ánh mắt ông sáng lên vẻ thân thiện, rồi ông đưa tay ra chào: "Chào hai cháu, mời ngồi. Nhà quê không có gì, chỉ có tấm lòng mến khách, mong hai cháu không chê cười."
Mẹ Ngọc Linh thì cười hiền, đôi mắt bà ánh lên sự hiếu khách đặc trưng của người phụ nữ miền Tây. Bà ngồi xuống gần đó, giọng nói cất lên, dịu dàng nhưng mang theo âm hưởng đậm chất vùng quê: "Hai cháu ở thành thị quen rồi, về đây chắc lạ nước lạ cái lắm hả?"
Gia Hân và Văn Thành, cảm nhận rõ sự chân thành trong từng lời nói, mỉm cười đáp lại. Văn Thành chậm rãi nói, giọng anh đầy cảm xúc: "Chúng cháu rất vui khi được gặp bác trai bác gái. Cảnh quê thật thanh bình, gia đình lại đầm ấm, làm chúng cháu thấy như đang ở nhà vậy."
Ba Ngọc Linh cười lớn, giọng ông vang lên với âm sắc vui vẻ của một người nông dân Nam Bộ: "Vậy thì tốt quá.
Nhà quê chỉ có vườn tược, ao cá, nhưng thiệt tình là mến khách. Mấy cháu ở chơi lâu lâu, để ông bà già này có dịp hầu chuyện cho vui."
Mẹ Ngọc Linh cũng gật đầu, ánh mắt bà lấp lánh sự hào sảng: "Phải đó, mấy cháu ở lại lâu lâu chút, chứ về liền thì uổng quá. Ở đây có chi cũng thật tình, bà con xóm giềng cũng dễ mn, ai cũng muốn mấy cháu đến chơi. Hôm nay trời nắng đẹp, có dịp thì ra sau vườn hái trái cây, rồi ngồi uống trà nói chuyện cho vui."
Câu chuyện tiếp tục với sự tham gia của ba mẹ Ngọc Linh, tiếng cười nói hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh gia đình đầy đầm ấm, giản dị nhưng chứa đựng biết bao tình cảm chân thành. Căn nhà nhỏ dường như trở nên ấm áp hơn, không chỉ bởi không gian đậm chất miền Tây, mà còn bởi sự gắn bó, yêu thương giữa các thành viên và cả những vị khách phương xa.
Tối hôm đó, khi bầu trời miền Tây đã dịu lại sau cái nắng gay gắt của ban ngày, ba Ngọc Linh nhẹ nhàng bước ra cái ao sau nhà. Chiếc đèn pin trên tay ông hắt ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi mặt nước phẳng lặng. Ông định bụng bắt một con cá lóc loại cá thân thuộc với vùng đất này vì biết rằng cá lóc nướng trui là món đặc sản mà dân quê hay đãi khách. Với đôi tay đã quen với công việc nặng nhọc, ông nhanh chóng quăng lưới, chỉ một lúc sau, tiếng nước bắn lên báo hiệu con cá đã nằm gọn trong lưới.
Bữa tối hôm đó, tất cả mọi người quây quần bên mâm cơm đơn sơ nhưng ấm cúng. Mùi cá lóc nướng trui thơm phức, quyện cùng hương vị mắm me chua ngọt, càng làm tăng thêm cảm giác gia đình. Những câu chuyện vui vẻ được trao đổi, tiếng cười nói vang vọng trong không gian nhỏ bé của căn nhà miền Tây, tạo nên một bầu không khí gần gũi đến lạ kỳ.
Ba Ngọc Linh, với đôi má ửng hồng vì niềm vui được tiếp khách, không ngần ngại nâng ly mời Văn Thành. "Cháu Thành, uống với bác vài ly cho vui. Ở đây anh em gặp nhau là phải cụng ly, có chén rượu mới thiệt tình!"
Văn Thành, dù tửu lượng không được tốt lắm, nhưng trước sự nhiệt tình của ba Ngọc Linh, cũng không thể từ chối. Anh cười, ánh mắt có chút ngượng ngùng, nhưng rồi vẫn nâng ly đáp lễ. Hơi rượu cay nồng lướt qua môi, ấm áp lan tỏa khắp người, khiến anh cảm nhận rõ hơn cái tình thân chân chất của miền Tây, một sự hiếu khách mà anh chưa từng trải nghiệm. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác gần gũi và biết ơn, như thể đây không chỉ là một bữa cơm đơn thuần mà là một sự kết nối giữa những con người, giữa những vùng đất xa lạ với nhau.
Bữa cơm kéo dài trong sự vui vẻ, ấm áp, và cuối cùng kết thúc trong sự mãn nguyện của tất cả mọi người. Đêm miền Tây êm đềm, nhẹ nhàng trôi qua, để lại trong lòng mỗi người những cảm xúc sâu lắng về tình người, tình quê, và sự đón tiếp chân thành.
Đêm đó, sau khi mọi người đã chúc nhau ngủ ngon và căn nhà chìm vào sự yên tĩnh của màn đêm, Gia Hân bước đến bên Ngọc Linh và nở một nụ cười tinh nghịch, nhưng cũng chứa đầy ý định: "Đêm nay, cho mình ngủ cùng cậu nhé? Còn nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm."
Văn Thành hiểu ý, anh gật đầu đồng tình mà không chút phiền lòng, hiểu rằng những tâm sự giữa hai người phụ nữ là những điều khó có thể chia sẻ cùng anh. Anh chúc hai người ngủ ngon rồi lặng lẽ rời đi.
Trong căn phòng tĩnh lặng, dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, Gia Hân và Ngọc Linh nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn sơ nhưng ấm áp. Tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn như hòa cùng với nhịp đập của trái tim hai người, tạo nên một không gian yên bình mà cũng đầy cảm xúc. Sau một lúc lặng im, Gia Hân khẽ xoay người sang phía
Ngọc Linh, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm: "Linh này, mình thấy cậu đã thành đạt, sự nghiệp ổn định rồi... nhưng sao tới giờ vẫn chưa có ai? Cậu không tính chuyện lập gia đình à?"
Ngọc Linh khẽ thở dài, đôi mắt nhìn về phía bức tường trắng, nơi ký ức như hiện lên rõ ràng từng khung cảnh. Cô im lặng một lúc, như muốn lựa chọn từ ngữ thật cấn thận, rồi mới từ từ kế lại: "Thật ra... mình đã từng yêu một người, một người mà mình yêu thương nhất trên đời. Nhưng... đến bây giờ mình vẫn chưa quên được người ấy."
Gia Hân lắng nghe, cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau trong từng lời nói của bạn. Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng đầy sự quan tâm: "Tại sao hai người lại chia tay, Linh? Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?"
Ngọc Linh quay lại nhìn Gia Hân, đôi mắt cô chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm. Cô lắc đầu nhẹ, giọng nói nhỏ như một lời thì thầm: "Hân à, chính mình cũng không hiểu. Chúng mình đang rất hạnh phúc, tưởng chừng như không gì có thể chia cách được. Vậy mà, một hôm anh ấy đột nhiên nói với mình rằng chúng mình không hợp nhau, rồi anh ấy... biến mất. Không một lời giải thích, không một dấu vết. Mình đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không có cách nào tìm lại được anh ấy nữa."
Gia Hân lặng người đi trong giây lát, rồi cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Linh, cảm nhận được sự đau đớn mà bạn mình đã trải qua. "Vậy từ đó đến giờ... cậu vẫn không quên được anh ấy sao?"
Ngọc Linh gật đầu, đôi mắt cô long lanh trong ánh đèn ngủ mờ ảo, như chứa đựng cả một trời ký ức và nỗi đau không thể nào xóa nhòa. "Bạn biết không, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh ấy, mình vẫn cảm thấy như mọi thứ chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Mình không thể yêu ai khác, vì trái tim mình vẫn chưa nguôi ngoai... Mình sợ rằng, nếu tiếp tục với ai đó, mình sẽ làm tổn thương họ, bởi tình cảm của mình không thể trọn vẹn."
Gia Hân im lặng, chỉ biết ôm nhẹ lấy Ngọc Linh, như muốn truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh. Trong lòng cô trào lên một nỗi xót xa, vừa thương bạn, vừa bất lực trước những tổn thương không cách nào xóa nhòa của Ngọc Linh.
Đêm ấy, dưới bầu trời miền Tây tĩnh lặng, hai người phụ nữ nằm bên nhau, chia sẻ với nhau những nỗi niềm sâu kín nhất, kết nối với nhau không chỉ bằng lời nói mà bằng cả sự thấu hiểu và yêu thương chân thành.
Sáng hôm sau, sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, Ngọc Linh bỗng cảm thấy thôi thúc muốn rời khỏi những kỷ niệm cũ kỹ và tìm kiếm một chút bình yên mới mẻ. Trong bữa sáng, khi ánh nắng vàng rực chiếu qua khung cửa sổ, cô nhẹ nhàng đề xuất với Gia Hân và Văn Thành: "Hay là chúng ta đi Phú Quốc chơi một chuyến? Mình nghe nói Phú Quốc gần đây phát triển và đẹp lắm, cảnh sắc ở đó chắc sẽ làm tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn."
Gia Hân và Văn Thành nhìn nhau, rồi nhìn lại Ngọc Linh. Ý tưởng này mang đến cho cả ba người một sự phấn khích bất ngờ. "Tớ nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời, Linh à," Gia Hân đáp, ánh mắt đầy sự đồng tình. Văn Thành cũng gật đầu, miệng nở nụ cười nhẹ, như thể anh đã chờ đợi một điều gì đó như thế.
Ngọc Linh, với sự hào hứng dâng trào, liền nghĩ đến việc mời cả gia đình cùng đi. "Mình muốn mời ba mẹ và mọi người trong nhà cùng đi nữa, có lẽ sẽ vui hơn," cô nói với sự kỳ vọng trong giọng nói.
Tuy nhiên, ba mẹ Ngọc Linh, những con người đã gắn bó suốt đời với sự yên bình của miền quê, không khỏi lắc đầu từ chối. "Chỗ đông người, ồn ào, tụi tao không quen đâu con ơi," ba cô nói, đôi mắt đầy sự cương quyết nhưng cũng pha chút tiếc nuối. "Tụi bây đi chơi vui vẻ là được rồi, đừng lo cho tụi tao."
Những người còn lại trong gia đình cũng đều có lý do riêng, công việc và trách nhiệm hằng ngày khiến họ không thể bỏ lại mà đi. Tuy vậy, không khí gia đình vẫn tràn đầy sự ấm áp và hiểu biết, ai cũng khuyến khích Ngọc Linh,
Gia Hân và Văn Thành hãy tận hưởng chuyến đi của mình.
Và thế là, chỉ có ba người họ Ngọc Linh, Văn Thành, và Gia Hân chuẩn bị lên đường đến Phú Quốc, để tạm quên đi những bộn bề và lo toan.
Phú Quốc hiện ra trước mắt họ như một viên ngọc bích giữa biển khơi bao la. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả hòn đảo, làm nối bật màu xanh thằm của biển cả và màu xanh tươi mát của những rặng dừa dọc bờ biển.
Những dải cát trắng mịn màng trải dài, như một tấm lụa trắng tinh khiết ôm lấy bờ biển, nơi từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên một bản nhạc dịu êm giữa thiên nhiên.
Khi họ đặt chân xuống bãi biển, Ngọc Linh hít một hơi dài, cảm nhận hương vị mặn mà của biển và sự yên bình nơi đây. Trước mắt họ, biển Phú Quốc lấp lánh dưới ánh nắng, như một tấm gương khổng lồ phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Xa xa, những ngọn núi nhấp nhô tạo nên một khung cảnh hùng vĩ, hoang sơ, nhưng lại đầy mê hoặc.
Ba người họ đi dạo dọc bờ biển, cảm nhận cát trắng mềm mại dưới chân, nghe tiếng sóng biển rì rào như một lời thì thầm của biển cả, mang đến một cảm giác thư thái, nhẹ nhàng. Những hàng dừa xanh cao vút đung đưa theo gió, bóng chúng đổ dài trên cát, tạo nên những khoảng không gian yên tĩnh, mát mẻ, mời gọi bất cứ ai tìm đến sự bình yên.
Trong khoảnh khắc đó, Ngọc Linh cảm thấy mọi gánh nặng trong lòng dường như tan biến. Cô quay sang nhìn
Văn Thành và Gia Hân, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn hai người đã đi cùng mình, nơi này thật sự làm mình cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều."
Gia Hân mỉm cười, ánh mắt cũng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. "Tớ tin là chúng ta sẽ có những kỷ niệm đẹp ở đây, Linh à."
Họ ghé thăm Vinpearl Safari, một khu bảo tồn thiên nhiên rộng lớn nơi mà tiếng chim hót rộn ràng hòa lẫn với âm thanh rì rào của gió lùa qua tán lá. Ngọc Linh bước đi trong sự ngỡ ngàng, từng khoảnh khắc như một bức tranh sống động. Mắt cô long lanh khi nhìn thấy một chú hươu cao cổ cúi đầu xuống gần, đôi mắt đen nhánh của nó gặp ánh mắt cô trong một khoảnh khắc yên bình, dường như không còn ranh giới giữa con người và thiên nhiên.
Văn Thành, đứng bên cạnh, cũng không giấu nổi sự xúc động trước vẻ đẹp kỳ diệu này, trong khi Gia Hân, thường ngày luôn giữ một vẻ ngoài điểm tĩnh, lại không kìm được tiếng cười thích thú.
Sau đó, họ đến VinWonders, nơi tiếng cười nói, tiếng la hét phấn khích của khách tham quan vang vọng khắp không gian. Những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ngựa gỗ, mang đến cho họ những giây phút mà mọi phiền muộn dường như tan biến trong cơn gió lùa mạnh mẽ. Gia Hân, tuy ban đầu còn e dè, nhưng sau đó cũng bị cuốn vào dòng chảy của niềm vui, cười lớn bên cạnh Ngọc Linh và Văn Thành. Ngọc Linh, với sự tự tin hiếm có, đã trở thành người dẫn đầu, kéo hai người bạn của mình vào từng trò chơi, khiến họ quên đi mọi lo toan.
Khi trời bắt đầu ngả về trưa, cả ba ghé vào một nhà hàng ven biển. Ở đây, Ngọc Linh đã chọn lựa những món ăn đặc trưng của Phú Quốc, mỗi món ăn đều mang trong mình hương vị đậm đà của biển cả. Trước mặt họ, những đĩa gỏi cá trích tươi ngon với từng lát cá mỏng tang, cuốn cùng bánh tráng và rau thơm, được trình bày một cách giản dị nhưng tinh tế. Món cháo nhum biển thơm phức, lan tỏa hương vị đậm đà làm ấm lòng người thưởng thức, và đĩa ghẹ Hàm Ninh với thịt ghẹ ngọt lịm như mang cả hương vị của đại dương vào từng miếng ăn.
Văn Thành, một người luôn tỏ ra không mấy quan tâm đến ẩm thực, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những món ăn này. Gia Hân, vốn quen với những bữa tiệc thịnh soạn ở Hà Nội, cũng bị cuốn hút bởi sự mộc mạc mà tinh tế của từng món ăn. Ngọc Linh nhìn hai người bạn của mình, đôi mắt cô ánh lên niềm vui, bởi cô biết răng những gì họ đang trải nghiệm không chỉ là hương vị của biển cả, mà còn là hương vị của sự đoàn tụ, của tình bạn sâu sắc.
Buổi chiều, họ rời khỏi làng chài Hàm Ninh, nơi những người dân chài đón tiếp họ với sự hiền hậu, mời họ thưởng thức những món ăn tươi ngon vừa được bắt lên từ biển. Cuộc sống ở làng chài vẫn giữ được nét mộc mạc, giản dị, như một bức tranh yên bình giữa cuộc sống bộn bề.
Cuối cùng, họ dừng chân tại Bãi Sao, nơi bãi cát trắng mịn trải dài dưới ánh nắng dịu dàng của hoàng hôn. Ngọc Linh, đứng trước biển khơi, cảm nhận từng cơn gió mát thối qua, mang theo hơi thở của đại dương. Văn Thành và
Gia Hân cũng đứng bên cạnh cô, im lặng chiêm ngưỡng vẻ đẹp vô tận của thiên nhiên. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo ra một cảnh tượng kỳ vĩ mà không từ ngữ nào có thể diễn tả hết.
Trong khoảnh khắc ấy, ba người bạn nhận ra rằng, dù cuộc sống có bộn bề đến đâu, thì những giây phút bình yên bên nhau như thế này mới thực sự là những khoảnh khắc đáng quý nhất. Họ không cần nói nhiều, bởi giữa họ đã có một sự thấu hiểu không lời, một sự kết nối sâu sắc mà không cần phải giải thích hay biện minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.