Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần
Chương 35: Khiêu chiến (2)
Thiên Nhai Giao Thoa
09/07/2021
Editor: Fuurin
Tô Kỳ vừa đi, Tiếu Minh Dụ vốn đang sục sôi ý chí chiến đấu bỗng xẹp xuống, lo lắng hỏi Sở Sở: “Sở Sở, chúng ta có thể thắng được sao?"
Sở Sở tức giận nhìn cô, sau đó mới từ từ trả lời: “Vừa nãy là ai đồng ý gọn lẹ như vậy chứ? Bây giờ mới bắt đầu lo lắng có phải là đã quá muộn rồi không?!"
Tiếu Minh Dụ nghe vậy thì ngượng ngùng gãi đầu, cẩn thận dè dặt nhìn Sở Sở, "Sở Sở, cậu…cậu sẽ không trách tớ đã tự tiện quyết định khi chưa thương lượng với cậu chứ?"
(*Ed: nếu là mình mình sẽ trả lời là “Có” đó:)))
Nhìn biểu cảm thận trọng của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở nở nụ cười, nói: "Được rồi, tớ trách cậu lúc nào chứ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm nguyên liệu nấu ăn đi thì hơn."
Tiếu Minh Dụ lập tức toét miệng cười đồng ý.
Nơi gọi là "Chợ" này thật ra chỉ là nơi một đám người tụ tập lại bán chút nguyên liệu kiếm chút tiền lời mà thôi, vốn không có quá nhiều người, hai người Sở Sở vừa đến trễ một cái thôi là đã càng thêm khó kiếm đồ ngon.
"Cậu mua được gì rồi?" Sở Sở vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa thuận miệng hỏi.
"Chỉ mới mua được có khoai tây, hơn nữa tớ cũng không quá chắc chắn là có phải nó không nữa.” Tiếu Minh Dụ nhăn mặt nói.
Khoai tây?! Nghe thấy thế, thứ đầu tiên mà Sở Sở nghĩ đến chính là khoai tây chiên! Cô hưng phấn nói: “Oa, lấy ra tớ xem thử nào."
Nhưng mà rất nhanh sau đó, nhìn vật thể màu vàng nhạt, trên đầu nhú ra một cái sừng tam giác cong cong, Sở Sở đơ người.
Nhìn ánh mắt trông mong của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở hắng giọng, chần chờ mở miệng nói: “Minh Dụ, cái này... cái này không phải là khoai tây."
"Không phải là khoai tây thì là cái gì vậy?" Ánh sáng trong mắt Tiếu Minh Dụ ảm đạm xuống, ủ rũ hỏi.
Sở Sở nghe vậy thì có cảm giác vừa gây ra tội ác vậy, cô nhanh chóng lên tiếng an ủi: “Tuy rằng nó không phải là khoai tây, nhưng nó ăn được đấy, tên là Sa Cát(*), ăn cũng ngon."
(*Ed: Bản convert mình có chỉ thấy tên củ này là Sa Cát, mình tra cả buổi nhưng không biết nó là củ gì, theo đặc điểm có sừng trên kia thì có vẻ khá giống củ ấu, nhưng mà củ ấu đâu phải màu vàng nhỉ:(( Nên mình đành để nguyên văn tên nó nhé, bạn nào biết làm ơn chỉ cho mình với:(()
Tiếu Minh Dụ mừng rỡ kêu lên: "Thật ư?!"
Sở Sở gật đầu cười, nhưng sự nghi ngờ lại từ từ dâng lên, trải qua bữa cơm tối hôm qua, có thể thấy được tuy rằng khả năng nấu nướng của các sinh viên khoa nấu ăn còn chưa thuần thục lắm, nhưng ít nhất cũng có thể làm ra được thức ăn. Còn Tiếu Minh Dụ, cô cứ luôn cảm thấy cậu ấy đang dấu giếm điều gì đó, hiện giờ ngay cả khoai tây cậu ấy cũng không phân biệt được, khiến cho cô càng thêm ngờ vực.
Trong lòng Sở Sở thì suy nghĩ loạn xạ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua các sạp hàng.
Rất nhanh, sự chú ý của cô liền đặt vào một quầy hàng vẫn còn bày rất nhiều thứ phía bên tay phải.
"Cà chua ư?" Sở Sở vừa tiến lại gần liền mừng rỡ khi thấy một gốc cây cao cỡ bốn năm mươi phân được chủ quán bày biện trước mặt, cái cây xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt, thứ quả treo trên cành cây quả đúng là thứ mà cô vô cùng vô cùng quen thuộc, không phải là cà chua thì còn là gì nữa đây!
Sở Sở nhìn quanh chậu cà chua kia, sau đó dứt khoát chọn một trái đỏ nhất to nhất trên cành cây rồi hái xuống, chà sơ vài lần lên áo rồi cắn một miếng hết nửa trái.
Tiếu Minh Dụ đứng ở một bên bị hành động này của cô dọa cho đứng hình, loại quả đỏ này là một loại cây cảnh, cô nhận ra nó. Vì trong thư phòng của cha cô cũng có chưng một chậu, nhìn trái cây đỏ tươi rất đẹp, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói là có thể ăn.
"Sở Sở!" Tiếu Minh Dụ quýnh lên, vội vàng túm lấy tay Sở Sở, định giật lấy cà chua trong tay cô.
"Sao vậy?" Trong thấy bộ dạng hoảng loạn của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở vừa cắn cà chua vừa hỏi, tay bị nắm phát đau, cô muốn rút về, nhưng lại phát hiện Tiếu Minh Dụ túm quá chặt, dùng sức mãi vẫn không rút ra được.
"Cậu có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Mau lên! Chúng ta đi tìm bác sĩ! Đồ ngốc này! Đây là cây cảnh, không ăn được đâu!" Tiếu Minh Dụ hổn hển hét lên với Sở Sở.
"Cậu đừng gấp, đừng gấp mà!" Cây cảnh á? Sở Sở chậc lưỡi, cảm nhận vị chua chua thanh thanh đã lâu không gặp, dở khóc dở cười lên tiếng, “Cái này ăn được, thật mà!"
"Cậu chắc chứ, sao tớ lại không biết!" Tiếu Minh Dụ có chút chần chờ, buông lỏng tay, "Lỡ như có độc, nhưng mà thời gian phát tác tương đối chậm thì sao."
Sở Sở vừa định giải thích, thì bị một giọng nói thô ráp cắt ngang: “Cô gái, cái này thật sự ăn được đó, nhà chúng tôi hôm qua vừa mới ăn mà."
Chủ quán là một người đàn ông cường tráng trông có vẻ chất phác, ông ta nhìn vẻ sốt ruột của Tiếu Minh Dụ, trong lòng cũng lo lắng, bèn nhanh chóng giải thích.
"Cậu nhìn đi, chú này cũng bảo vậy kìa!” Sở Sở cười, vỗ bụng mình, cố gắng trấn an Tiếu Minh Dụ.
Nghe thấy lời chủ quán nói, Tiếu Minh Dụ mới thả lỏng hoàn toàn, buông cánh tay Sở Sở mà mình nắm chặt nãy giờ ra.
"Chú à, cà chua này là do chú trồng ạ?” Sở Sở quay đầu lại, cười hỏi chủ quán.
"Cây này chẳng phải là được trồng để làm cảnh ư, quả đỏ đỏ này ăn được thật ạ?” Tiếu Minh Dụ có chút hoài nghi nhìn chú chủ quán.
"Cà chua à? Ồ, cháu đang nói quả màu đỏ này đúng không! Là nhà chú trồng đấy.” Sau khi trả lời vấn đề của Sở Sở, chủ quán lại quay sang Tiếu Minh Dụ cười nói: “Cô bé à, đây là do chú tình cờ phát hiện đó, tối hôm qua chú và vợ về nhà trễ, con chú không nhịn đói nổi nên đã hái vài quả ăn, xém chút nữa dọa chết hai vợ chồng chú.” Nhớ tới tình cảnh lúc đó, chủ quán vẫn cảm thấy sợ hãi, “Cũng nhờ đó mà chú mới biết là quả đỏ này có thể ăn được, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tồi."
Dũng cảm làm người đầu tiên ăn thử! Chú quá giỏi! Sở Sở thầm giơ ngón cái với chú bán hàng.
Nhìn thấy ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở nhanh chóng hái thêm một quả nữa nhét vào miệng cô ấy: “Không tin thì cậu thử một miếng đi xem nào."
Tiếu Minh Dụ vô thức cắn một miếng, hương vị chua ngọt phút chốc tràn ngập toàn bộ khoang miệng, “Ừm, quả thật là vậy nha! Thịt quả mọng nước, vị được lắm!” Tiếu Minh dụ vui mừng nói, cô vẫn luôn thích ăn những thứ có vị chua ngọt, quả đỏ này nhanh chóng đánh trúng vào yêu thích của cô ấy.
"Chú ơi, bọn cháu muốn lấy chậu quả đỏ này.” Sở Sở nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiếu Minh Dụ, cười nói với chủ quán.
"Được" Nhanh chóng hoàn thành một đơn hàng, chú bán hàng mừng rỡ cười sảng khoái.
Sau khi mua xong cà chua, Sở Sở cũng chưa định đi ngay, các quầy gần đây đều đã bị mua sạch, chỉ có sạp hàng của chú này có nhiều thứ lạ mắt là vẫn còn nguyên.
Chủ quán nhìn thấy hai người chưa đi thì trong lòng vui mừng, vội hỏi: “Hai cháu à, chỗ chú còn có rất nhiều các nguyên liệu khác, cháu xem thử còn thứ nào phù hợp nữa không?"
Sở Sở nhìn lướt qua, phát hiện phần lớn đều là lá Trần Thực (*chương 31 có nhắc đến) mà Tiếu Minh Dụ đã kể, những loại khác thì không thấy, hơn nữa lá này hôm qua mọi người đều đã chế biến, hôm nay chắc không làm lại nữa đâu.
Tiếu Minh Dụ dường như cũng nhận ra điều này, vội vàng nói với chú chủ quán: “Chú ơi, đây chẳng phải là Trần Thực ư? Còn thứ khác không ạ? Cái này hôm qua đã nấu, hôm nay lại nấu nữa không tốt cho lắm đâu ạ."
Phỏng chừng chủ quán cũng hiểu điều này, chỉ thấy ông nhăn nhó nói: “Có thì có đấy, nhưng mà..."
Không đợi ông ấy nói xong, Tiếu Minh Dụ liền ngắt lời; “Vậy chú lấy ra cho bọn cháu xem với, nếu như được thì bọn cháu sẽ mua hết ạ."
Chú bán hàng đắn đo một lúc, rồi cúi người xuống, rút từ dưới đống lá Trần Thực ra ba cái bao to, sau đó mở ra.
Vì thế trong khoảnh khắc cái bao được mở ra, Sở Sở cảm thấy hình như mình bị hoa mắt rồi, nếu không sao lại có thể ở đây mà vẫn nhìn thấy được củ sen, mướp đắng và cả cà tím nữa chứ!
Còn Tiếu Minh Dụ, vừa thấy tất cả đều những nguyên liệu mà bản thân không biết, cô liền trở nên thất vọng.
Nhìn thấy cả Sở Sở lẫn Tiếu Minh Dụ đều lặng thinh, chú bán hàng vội vàng nói: “Đầy đều là đồ ăn được đó! Là giống mới, tuyệt đối không phải đồ giả đâu! Nhập hàng về từ Y Tây đó!” Lúc trước khi vừa mới lấy chúng ra bán, một ít sinh viên tới sạp ông ấy đều nói đây là đồ giả, một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng mọi người đều nghĩ ông bán đồ giả, không ai đến đây nữa, nhưng mà thề có trời đất chứng giám, đây đều là giống mới mà! Không dễ bán chút nào hết! Vốn tưởng những người này đến từ Y Tây thì sẽ biết nhìn hàng, kết quả…khiến ông phải giấu hết chúng đi, tránh cho ảnh hưởng đến việc tiêu thụ những thứ khác.
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của chủ quán, Sở Sở tỉnh táo lại, vui sướng nói: “Chú à, mấy thứ này bọn cháu mua hết!” Nói xong cô liền lấy thẻ ra.
Tình huống bỗng nhiên đảo ngược khiến chú bán hàng ngẩn cả người, nhưng ông nhanh chóng phản ứng kịp thời, “Được..được."
Số lượng củ sen và mướp đắng không ít, Sở Sở thỏa mãn rút thẻ, dù cho tiêu hết một mớ tiền cũng không hề ảnh hưởng tí nào đến tâm trạng của cô. Cuối cùng, vì cả hai đã mua một đơn hàng lớn, nên chú bán hàng còn khuyến mãi thêm cho họ một giỏ trứng gà nữa.
Nghĩ đến nguyên liệu trong nút không gian, Sở Sở thầm tính toán thực đơn cho đêm nay: trứng xào cà chua bắt buộc phải có, củ sen thì sẽ làm canh xương hầm củ sen, mướp đắng sẽ nấu món mướp đắng xào thịt bò khoái khẩu của cô, cà tím thì nên kho hay nướng đây nhỉ? Về phần Hồng Mao Kê còn thừa từ tối hôm qua, làm Hoa Kê (*Ed: món này mình cũng không rõ nữa huhu:(( nhiều món tên lạ quá thì phải làm sao huhu) đi, Sa Cát giòn mát, xào lên là được.
Ngay tại lúc hai người chuẩn bị quay về, Sở Sở tinh mắt phát hiện trên mặt đất của một quầy hàng chất đầy lá khoai lang!
Cô ba chân bốn cẳng bước tới, ngồi xổm xuống bới bới đống lá.
Tiếu Minh Dụ đã miễn dịch với việc thỉnh thoảng là làm mấy động tác quái dị của Sở Sở rồi, nhưng nhìn đống lá khoai lang kia vẫn không tránh khỏi tò mò mà hỏi: “Sở Sở, cậu lấy thứ này làm chi."
"Nấu cơm á." Sở Sở trả lời ngắn gọn, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Cái này cũng nấu được sao? Ở chung với Sở Sở một thời gian, Tiếu Minh Dụ càng ngày càng cảm thấy bản thân giống như đồ ngốc ấy, cái gì cũng không hiểu. Trái lại, Sở Sở cái gì cũng biết, giống như là không có gì có thể làm khó cô ấy vậy. Vì sao khoảng cách giữa cô và cô ấy lại xa như vậy chứ?
Thật sự không thể nghĩ ra mà! Tiếu Minh Dụ lắc lắc đầu, cũng ngồi xổm xuống giúp Sở Sở lựa lá khoai.
Hai người cùng làm lúc nào cũng nhanh hơn một người, đến khi lựa xong lá khoai, Sở Sở nhìn nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, hai người nhanh chóng chạy về trại.
----- Hết chương 36 -----
*Đôi lời từ Editor:
Các bạn đọc chương này sẽ thấy, mình ghi hơi nhiều chú thích trong đây. Thật sự làm chương này mình hoang mang lắm luôn, có vài cái tên nguyên liệu và món ăn mà mình không tìm được ở đâu hêt, cũng không đối chiếu ra được món nào hay thứ gì tương tự ở Việt Nam nữa, nên xin lỗi là mình đành phải để nguyên văn nó như vậy. Một thứ nữa là các bạn thấy đấy, cuối truyện Sở Sở đang lựa lá khoai lang, trong khi nó đã xuất hiện trong chương trước rồi…mình không biết là do bản convert có sự nhầm lẫn hay tác giả nhầm lẫn nữa, mình vẫn sẽ để nguyên vậy không sửa nhé, vì mình cũng không tìm được từ gì hợp để thay thế cho nó cả TTwTT các bạn thông cảm cho mình nhé. Nếu có bạn nào đọc và tình cờ biết được tên mấy món này, làm ơn nói cho mình biết nhé, mình cảm ơn lắm luôn TAT
Tô Kỳ vừa đi, Tiếu Minh Dụ vốn đang sục sôi ý chí chiến đấu bỗng xẹp xuống, lo lắng hỏi Sở Sở: “Sở Sở, chúng ta có thể thắng được sao?"
Sở Sở tức giận nhìn cô, sau đó mới từ từ trả lời: “Vừa nãy là ai đồng ý gọn lẹ như vậy chứ? Bây giờ mới bắt đầu lo lắng có phải là đã quá muộn rồi không?!"
Tiếu Minh Dụ nghe vậy thì ngượng ngùng gãi đầu, cẩn thận dè dặt nhìn Sở Sở, "Sở Sở, cậu…cậu sẽ không trách tớ đã tự tiện quyết định khi chưa thương lượng với cậu chứ?"
(*Ed: nếu là mình mình sẽ trả lời là “Có” đó:)))
Nhìn biểu cảm thận trọng của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở nở nụ cười, nói: "Được rồi, tớ trách cậu lúc nào chứ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm nguyên liệu nấu ăn đi thì hơn."
Tiếu Minh Dụ lập tức toét miệng cười đồng ý.
Nơi gọi là "Chợ" này thật ra chỉ là nơi một đám người tụ tập lại bán chút nguyên liệu kiếm chút tiền lời mà thôi, vốn không có quá nhiều người, hai người Sở Sở vừa đến trễ một cái thôi là đã càng thêm khó kiếm đồ ngon.
"Cậu mua được gì rồi?" Sở Sở vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa thuận miệng hỏi.
"Chỉ mới mua được có khoai tây, hơn nữa tớ cũng không quá chắc chắn là có phải nó không nữa.” Tiếu Minh Dụ nhăn mặt nói.
Khoai tây?! Nghe thấy thế, thứ đầu tiên mà Sở Sở nghĩ đến chính là khoai tây chiên! Cô hưng phấn nói: “Oa, lấy ra tớ xem thử nào."
Nhưng mà rất nhanh sau đó, nhìn vật thể màu vàng nhạt, trên đầu nhú ra một cái sừng tam giác cong cong, Sở Sở đơ người.
Nhìn ánh mắt trông mong của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở hắng giọng, chần chờ mở miệng nói: “Minh Dụ, cái này... cái này không phải là khoai tây."
"Không phải là khoai tây thì là cái gì vậy?" Ánh sáng trong mắt Tiếu Minh Dụ ảm đạm xuống, ủ rũ hỏi.
Sở Sở nghe vậy thì có cảm giác vừa gây ra tội ác vậy, cô nhanh chóng lên tiếng an ủi: “Tuy rằng nó không phải là khoai tây, nhưng nó ăn được đấy, tên là Sa Cát(*), ăn cũng ngon."
(*Ed: Bản convert mình có chỉ thấy tên củ này là Sa Cát, mình tra cả buổi nhưng không biết nó là củ gì, theo đặc điểm có sừng trên kia thì có vẻ khá giống củ ấu, nhưng mà củ ấu đâu phải màu vàng nhỉ:(( Nên mình đành để nguyên văn tên nó nhé, bạn nào biết làm ơn chỉ cho mình với:(()
Tiếu Minh Dụ mừng rỡ kêu lên: "Thật ư?!"
Sở Sở gật đầu cười, nhưng sự nghi ngờ lại từ từ dâng lên, trải qua bữa cơm tối hôm qua, có thể thấy được tuy rằng khả năng nấu nướng của các sinh viên khoa nấu ăn còn chưa thuần thục lắm, nhưng ít nhất cũng có thể làm ra được thức ăn. Còn Tiếu Minh Dụ, cô cứ luôn cảm thấy cậu ấy đang dấu giếm điều gì đó, hiện giờ ngay cả khoai tây cậu ấy cũng không phân biệt được, khiến cho cô càng thêm ngờ vực.
Trong lòng Sở Sở thì suy nghĩ loạn xạ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua các sạp hàng.
Rất nhanh, sự chú ý của cô liền đặt vào một quầy hàng vẫn còn bày rất nhiều thứ phía bên tay phải.
"Cà chua ư?" Sở Sở vừa tiến lại gần liền mừng rỡ khi thấy một gốc cây cao cỡ bốn năm mươi phân được chủ quán bày biện trước mặt, cái cây xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt, thứ quả treo trên cành cây quả đúng là thứ mà cô vô cùng vô cùng quen thuộc, không phải là cà chua thì còn là gì nữa đây!
Sở Sở nhìn quanh chậu cà chua kia, sau đó dứt khoát chọn một trái đỏ nhất to nhất trên cành cây rồi hái xuống, chà sơ vài lần lên áo rồi cắn một miếng hết nửa trái.
Tiếu Minh Dụ đứng ở một bên bị hành động này của cô dọa cho đứng hình, loại quả đỏ này là một loại cây cảnh, cô nhận ra nó. Vì trong thư phòng của cha cô cũng có chưng một chậu, nhìn trái cây đỏ tươi rất đẹp, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói là có thể ăn.
"Sở Sở!" Tiếu Minh Dụ quýnh lên, vội vàng túm lấy tay Sở Sở, định giật lấy cà chua trong tay cô.
"Sao vậy?" Trong thấy bộ dạng hoảng loạn của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở vừa cắn cà chua vừa hỏi, tay bị nắm phát đau, cô muốn rút về, nhưng lại phát hiện Tiếu Minh Dụ túm quá chặt, dùng sức mãi vẫn không rút ra được.
"Cậu có cảm thấy không khỏe chỗ nào không? Mau lên! Chúng ta đi tìm bác sĩ! Đồ ngốc này! Đây là cây cảnh, không ăn được đâu!" Tiếu Minh Dụ hổn hển hét lên với Sở Sở.
"Cậu đừng gấp, đừng gấp mà!" Cây cảnh á? Sở Sở chậc lưỡi, cảm nhận vị chua chua thanh thanh đã lâu không gặp, dở khóc dở cười lên tiếng, “Cái này ăn được, thật mà!"
"Cậu chắc chứ, sao tớ lại không biết!" Tiếu Minh Dụ có chút chần chờ, buông lỏng tay, "Lỡ như có độc, nhưng mà thời gian phát tác tương đối chậm thì sao."
Sở Sở vừa định giải thích, thì bị một giọng nói thô ráp cắt ngang: “Cô gái, cái này thật sự ăn được đó, nhà chúng tôi hôm qua vừa mới ăn mà."
Chủ quán là một người đàn ông cường tráng trông có vẻ chất phác, ông ta nhìn vẻ sốt ruột của Tiếu Minh Dụ, trong lòng cũng lo lắng, bèn nhanh chóng giải thích.
"Cậu nhìn đi, chú này cũng bảo vậy kìa!” Sở Sở cười, vỗ bụng mình, cố gắng trấn an Tiếu Minh Dụ.
Nghe thấy lời chủ quán nói, Tiếu Minh Dụ mới thả lỏng hoàn toàn, buông cánh tay Sở Sở mà mình nắm chặt nãy giờ ra.
"Chú à, cà chua này là do chú trồng ạ?” Sở Sở quay đầu lại, cười hỏi chủ quán.
"Cây này chẳng phải là được trồng để làm cảnh ư, quả đỏ đỏ này ăn được thật ạ?” Tiếu Minh Dụ có chút hoài nghi nhìn chú chủ quán.
"Cà chua à? Ồ, cháu đang nói quả màu đỏ này đúng không! Là nhà chú trồng đấy.” Sau khi trả lời vấn đề của Sở Sở, chủ quán lại quay sang Tiếu Minh Dụ cười nói: “Cô bé à, đây là do chú tình cờ phát hiện đó, tối hôm qua chú và vợ về nhà trễ, con chú không nhịn đói nổi nên đã hái vài quả ăn, xém chút nữa dọa chết hai vợ chồng chú.” Nhớ tới tình cảnh lúc đó, chủ quán vẫn cảm thấy sợ hãi, “Cũng nhờ đó mà chú mới biết là quả đỏ này có thể ăn được, chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tồi."
Dũng cảm làm người đầu tiên ăn thử! Chú quá giỏi! Sở Sở thầm giơ ngón cái với chú bán hàng.
Nhìn thấy ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ của Tiếu Minh Dụ, Sở Sở nhanh chóng hái thêm một quả nữa nhét vào miệng cô ấy: “Không tin thì cậu thử một miếng đi xem nào."
Tiếu Minh Dụ vô thức cắn một miếng, hương vị chua ngọt phút chốc tràn ngập toàn bộ khoang miệng, “Ừm, quả thật là vậy nha! Thịt quả mọng nước, vị được lắm!” Tiếu Minh dụ vui mừng nói, cô vẫn luôn thích ăn những thứ có vị chua ngọt, quả đỏ này nhanh chóng đánh trúng vào yêu thích của cô ấy.
"Chú ơi, bọn cháu muốn lấy chậu quả đỏ này.” Sở Sở nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiếu Minh Dụ, cười nói với chủ quán.
"Được" Nhanh chóng hoàn thành một đơn hàng, chú bán hàng mừng rỡ cười sảng khoái.
Sau khi mua xong cà chua, Sở Sở cũng chưa định đi ngay, các quầy gần đây đều đã bị mua sạch, chỉ có sạp hàng của chú này có nhiều thứ lạ mắt là vẫn còn nguyên.
Chủ quán nhìn thấy hai người chưa đi thì trong lòng vui mừng, vội hỏi: “Hai cháu à, chỗ chú còn có rất nhiều các nguyên liệu khác, cháu xem thử còn thứ nào phù hợp nữa không?"
Sở Sở nhìn lướt qua, phát hiện phần lớn đều là lá Trần Thực (*chương 31 có nhắc đến) mà Tiếu Minh Dụ đã kể, những loại khác thì không thấy, hơn nữa lá này hôm qua mọi người đều đã chế biến, hôm nay chắc không làm lại nữa đâu.
Tiếu Minh Dụ dường như cũng nhận ra điều này, vội vàng nói với chú chủ quán: “Chú ơi, đây chẳng phải là Trần Thực ư? Còn thứ khác không ạ? Cái này hôm qua đã nấu, hôm nay lại nấu nữa không tốt cho lắm đâu ạ."
Phỏng chừng chủ quán cũng hiểu điều này, chỉ thấy ông nhăn nhó nói: “Có thì có đấy, nhưng mà..."
Không đợi ông ấy nói xong, Tiếu Minh Dụ liền ngắt lời; “Vậy chú lấy ra cho bọn cháu xem với, nếu như được thì bọn cháu sẽ mua hết ạ."
Chú bán hàng đắn đo một lúc, rồi cúi người xuống, rút từ dưới đống lá Trần Thực ra ba cái bao to, sau đó mở ra.
Vì thế trong khoảnh khắc cái bao được mở ra, Sở Sở cảm thấy hình như mình bị hoa mắt rồi, nếu không sao lại có thể ở đây mà vẫn nhìn thấy được củ sen, mướp đắng và cả cà tím nữa chứ!
Còn Tiếu Minh Dụ, vừa thấy tất cả đều những nguyên liệu mà bản thân không biết, cô liền trở nên thất vọng.
Nhìn thấy cả Sở Sở lẫn Tiếu Minh Dụ đều lặng thinh, chú bán hàng vội vàng nói: “Đầy đều là đồ ăn được đó! Là giống mới, tuyệt đối không phải đồ giả đâu! Nhập hàng về từ Y Tây đó!” Lúc trước khi vừa mới lấy chúng ra bán, một ít sinh viên tới sạp ông ấy đều nói đây là đồ giả, một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng mọi người đều nghĩ ông bán đồ giả, không ai đến đây nữa, nhưng mà thề có trời đất chứng giám, đây đều là giống mới mà! Không dễ bán chút nào hết! Vốn tưởng những người này đến từ Y Tây thì sẽ biết nhìn hàng, kết quả…khiến ông phải giấu hết chúng đi, tránh cho ảnh hưởng đến việc tiêu thụ những thứ khác.
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của chủ quán, Sở Sở tỉnh táo lại, vui sướng nói: “Chú à, mấy thứ này bọn cháu mua hết!” Nói xong cô liền lấy thẻ ra.
Tình huống bỗng nhiên đảo ngược khiến chú bán hàng ngẩn cả người, nhưng ông nhanh chóng phản ứng kịp thời, “Được..được."
Số lượng củ sen và mướp đắng không ít, Sở Sở thỏa mãn rút thẻ, dù cho tiêu hết một mớ tiền cũng không hề ảnh hưởng tí nào đến tâm trạng của cô. Cuối cùng, vì cả hai đã mua một đơn hàng lớn, nên chú bán hàng còn khuyến mãi thêm cho họ một giỏ trứng gà nữa.
Nghĩ đến nguyên liệu trong nút không gian, Sở Sở thầm tính toán thực đơn cho đêm nay: trứng xào cà chua bắt buộc phải có, củ sen thì sẽ làm canh xương hầm củ sen, mướp đắng sẽ nấu món mướp đắng xào thịt bò khoái khẩu của cô, cà tím thì nên kho hay nướng đây nhỉ? Về phần Hồng Mao Kê còn thừa từ tối hôm qua, làm Hoa Kê (*Ed: món này mình cũng không rõ nữa huhu:(( nhiều món tên lạ quá thì phải làm sao huhu) đi, Sa Cát giòn mát, xào lên là được.
Ngay tại lúc hai người chuẩn bị quay về, Sở Sở tinh mắt phát hiện trên mặt đất của một quầy hàng chất đầy lá khoai lang!
Cô ba chân bốn cẳng bước tới, ngồi xổm xuống bới bới đống lá.
Tiếu Minh Dụ đã miễn dịch với việc thỉnh thoảng là làm mấy động tác quái dị của Sở Sở rồi, nhưng nhìn đống lá khoai lang kia vẫn không tránh khỏi tò mò mà hỏi: “Sở Sở, cậu lấy thứ này làm chi."
"Nấu cơm á." Sở Sở trả lời ngắn gọn, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Cái này cũng nấu được sao? Ở chung với Sở Sở một thời gian, Tiếu Minh Dụ càng ngày càng cảm thấy bản thân giống như đồ ngốc ấy, cái gì cũng không hiểu. Trái lại, Sở Sở cái gì cũng biết, giống như là không có gì có thể làm khó cô ấy vậy. Vì sao khoảng cách giữa cô và cô ấy lại xa như vậy chứ?
Thật sự không thể nghĩ ra mà! Tiếu Minh Dụ lắc lắc đầu, cũng ngồi xổm xuống giúp Sở Sở lựa lá khoai.
Hai người cùng làm lúc nào cũng nhanh hơn một người, đến khi lựa xong lá khoai, Sở Sở nhìn nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, hai người nhanh chóng chạy về trại.
----- Hết chương 36 -----
*Đôi lời từ Editor:
Các bạn đọc chương này sẽ thấy, mình ghi hơi nhiều chú thích trong đây. Thật sự làm chương này mình hoang mang lắm luôn, có vài cái tên nguyên liệu và món ăn mà mình không tìm được ở đâu hêt, cũng không đối chiếu ra được món nào hay thứ gì tương tự ở Việt Nam nữa, nên xin lỗi là mình đành phải để nguyên văn nó như vậy. Một thứ nữa là các bạn thấy đấy, cuối truyện Sở Sở đang lựa lá khoai lang, trong khi nó đã xuất hiện trong chương trước rồi…mình không biết là do bản convert có sự nhầm lẫn hay tác giả nhầm lẫn nữa, mình vẫn sẽ để nguyên vậy không sửa nhé, vì mình cũng không tìm được từ gì hợp để thay thế cho nó cả TTwTT các bạn thông cảm cho mình nhé. Nếu có bạn nào đọc và tình cờ biết được tên mấy món này, làm ơn nói cho mình biết nhé, mình cảm ơn lắm luôn TAT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.