Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần
Chương 27: Xuất phát
Thiên Nhai Giao Thoa
09/07/2021
Editor: Fuurin
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Sở đứng trong phòng bếp, giơ nút không gian về phía toàn bộ đồ làm bếp đã soạn sẵn từ tối hôm qua rồi nhấn một cái, thế là tất cả lập tức biến mất ngay trước mắt cô.
Chậc chậc, Sở Sở thầm xuýt xoa, cả bộ đồ làm bếp hoàn chỉnh mà vẫn chứa được, dung lượng của nút không gian này hẳn là không nhỏ. Tối hôm qua, vừa nhận được nó xong là cô lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan, theo thông tin trên mạng chỉ nói về một loại nút không gian chỉ có không gian giới hạn, không chứa được nhiều thứ lắm, chỉ có nút không gian của Ky Giáp Sư mới là ngoại lệ, nhưng loại nút không gian chuyên dụng này là hàng giới hạn, người mua phải có giấy chứng nhận là Ky Giáp Sư, hơn nữa giá của nó cũng không hề rẻ chút nào.
Đến cùng là ai gửi đến vậy nhỉ? Sở Sở nghĩ mãi chẳng ra, phía bên ngoài nút không gian có một con dấu trông giống như bông hồng, trên bưu kiện chuyển tới cũng không thấy ghi tên người gửi, ở đây cô gần như không quen biết ai cả, người mà cô thường tiếp xúc cũng chỉ lèo tèo vài ba người, vậy thì sẽ là ai trong số họ ta?
Rối rắm một hồi, Sở Sở đành tạm quên vấn đề này đi, sau đó đi thu dọn các đồ đạc khác, vốn là nếu không có nút không gian, thì cô sẽ mang tất cả dể vào trong tùy thân không gian của mình, nhưng hiện tại đã có nó, cho nên để bảo đảm an toàn và bí mật, đương nhiên là cô sẽ lựa chọn nút không gian rồi, vừa tiện lợi lại vừa an toàn.
Đồ đạc Sở Sở muốn dọn không nhiều lắm, lần tập huấn này không diễn ra ở Y Tây, cô định sẽ mang theo một chút vật dụng thiết yếu hàng ngày, còn những thứ khác thì đến nơi rồi mới tính tiếp. Vì thế, đại khái nửa tiếng sau, Sở Sở liền đem tất cả những thứ mình mang đi bỏ vào trong nút không gian.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, cô mở ngăn tủ đầu giường lấy chi phiếu, đi ra khỏi nhà mà không mang theo chút tiền là không được.
Vừa mở tủ ra thì một cái túi tiền màu nâu đập ngay vào mắt.
Đây là? Đúng rồi, là đồ đặt cọc mà dì Trương đã giúp cô đòi lại từ chỗ Triệu phu nhân! Lúc đó đang vội ăn cơm, sau thì lại vướng vấn đề khí linh, nên cô quên mất tiêu sự tồn tại của nó luôn!
Sở Sở cầm lấy túi tiền, thử ước lượng, đồ ở bên trong không lớn lắm, cứng chắc và có hơi nặng, cô mở túi ra thì thấy bên trong là một miếng ngọc bội. Cô cẩn thận cầm miếng ngọc lên, chỉ thấy bên trên miếng ngọc trắng thuần là hình điêu khắc long phượng, long phượng nằm ở hai viền hai bên, ở chính giữa chạm trổ nút đồng tâm, xung quanh còn có một vòng hoa văn tinh tế.
Trong chút trí nhớ ít ỏi mà Sở Sở có được từ nguyên chủ, không có đoạn nào nói về miếng ngọc này hết, bản thân cô cũng không có hiểu biết về ngọc, nhưng nghĩ đến việc nguyên chủ đã cầm miếng ngọc bội này đi thế chấp cho Triệu phu nhân dể vay tiền, lấy tính cách của Triệu phu nhân mà suy đoán, thì ngọc bội này phải có giá trị ít nhất là hơn hai trăm ngàn đồng liên bang. Sở Sở trầm ngâm suy nghĩ, sau đó để ngọc bội lại vào túi, cất vào ngăn kéo.
Sở Sở kịp thời tới trường trước thời gian quy định ba mươi phut1, đến khi tìm vào được hội trường thì bên trong đã chen chúc đầy người, gần như tất cả các sinh viên đều đã đến đông đủ.
"Sở Sở, ở đây này!" Giọng nói của Tiếu Minh Dụ từ phía bên phải cô truyền tới.
Sở Sở nhìn sang thì thấy Tiếu Minh Dụ đang đi về phía cô.
"Cuối cùng cậu cũng tới rồi, lớp chúng ta ở phía bên kia kìa.” Nói xong Tiếu Minh Dụ kéo tay Sở Sở đi vào bên trong.
Trong hội trường không kê bàn ghế, tất cả mọi người tự đứng tại chỗ trong khu vực của lớp mình.
Sở Sở đi theo Tiếu Minh Dụ về tới khu vực lớp mình, tất cả mọi người ở đó bỗng dưng im phăng phắc, ánh mắt đồng loạt quét tới cô, nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển đi, rồi bắt đầu nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh.
Tim Sở Sở giật thót một cái, bỗng dưng cô có cảm giác không ổn cho lắm.
Xùy, một đám ngu ngốc. Tiếu Minh Dụ trợn mắt liếc đám người này, kéo Sở Sở ra đứng cách bọn họ vài bước.
"Sở Sở, cậu đừng quan tâm đến bọn họ, những người đó lúc nào cũng nhàm chán như vậy hết á." Tiếu Minh Dụ vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Sở Sở.
Sở Sở tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm đặt ra một câu hỏi to đùng, hình như là mọi người lớp này không muốn gặp cô thì phải nha?!
Tiếu Minh Dụ thấy Sở Sở vẫn im lặng không trả lời thì trở nên nóng nảy: “Sở Sở, tớ tuyệt đối tin cậu! Với trình độ của cậu, thì có đánh chết tớ cũng không tin là cậu sẽ đi ăn trộm thực đơn của phó giáo sư đâu."
Sở Sở vừa nghe cũng đã đoán được phần nào, cô an ủi Tiếu Minh Dụ: “Không sao đâu, cậu cứ yên tâm.” Đối với cô mà nói, thì người không có quan hệ gì với cô chẳng thể nào ảnh hưởng tới cảm xúc của cô được.
Tiếu Minh Dụ đánh giá Sở Sở một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không có biểu hiện gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
Sở Sở mỉm cười, quen biết cô bạn Tiếu Minh Dụ này quả thật một chuyện rất đáng giá.
Lúc trước, Sở Sở chỉ biết là bọn họ sẽ đi đến thị trấn Linh Cừ dưới chân núi Tát Kéo A Tư Thước Cát mà thôi, cho tới lúc lên tàu bay mới nhận ra, lần tập huấn này không chỉ có khoa Nấu Ăn các cô mà còn có cả khoa Ky Giáp cùng đi nữa.
Thì ra bên ngoài núi A Tư Thước Cát có một ít thú hoang lực sát thương không cao, rất ít khi xuất hiện dã thú nguy hiểm, bởi vậy nên khoa Ky Giáp đại học Y Tây hàng năm đều sẽ tổ chức cho học sinh vào đây cắm trại tiến hành tập huấn săn bắt, mà khoa nấu ăn bọn họ đi theo chính là để nấu cơm cho người ta ăn!
Đương nhiên không chỉ đơn giản là nấu nướng và săn thú thôi đâu, học sinh khoa Ky Giáp đại khái có tới một ngàn người, cộng lại chia ra được hai mươi tổ, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ theo quy định của trường họ, còn phải thi đấu săn bắn. Mà khoa nấu ăn bọn cô, ước chừng có khoảng một trăm người, tự do lập nhóm, tự do bày quán, dùng món ăn bản thân nấu được hấp dẫn mọi người đến ăn, mỗi ngày thầy cô giám sát sẽ đưa ra nhận xét và chỉ đạo, cuối cùng giáo sư và thầy cô giáo theo đoàn cùng với các sinh viên hệ Ky Giáp sẽ cùng nhau bỏ phiếu chọn ra người có trình độ nấu nướng tốt nhất, mà người được bầu đứng nhất này chẳng những được thêm điểm mà còn nhận được đề cử từ trường học, có thể bỏ qua kỳ thi nhập giai, trực tiếp bước vào kỳ thi thăng cấp thành đầu bếp sơ cấp nữa. Lần tập huấn này, chẳng những kiểm tra về năng lực nấu nướng của mọi người mà còn kiểm tra về nhận thức các nguyên liệu nấu ăn, sinh viên khoa Nấu Ăn lâu nay luôn bị vậy trong lý thuyết, kinh nghiệm thực hành rất ít, bởi vậy tất cả mọi người đều háo hức muốn thử, đối với bọn họ mà nói, đây chính là nơi quan trọng để họ có thể tự đề cao năng lực bản thân.
Không thể không nói bây giờ nhân duyên của Sở Sở thật chẳng ra gì, bởi vì lúc này tổ của cô chỉ có mỗi hai người là cô và Tiếu Minh Dụ, nhưng mà Sở Sở chẳng thèm quan tâm, ít người cô càng có thể phát huy một cách tự do ấy chứ.
Bay hơn hai tiếng, cuối cùng tàu bay cũng hạ cánh.
Sở Sở đặt chân xuống mặt đất mềm xốp, chóp mũi ngửi được mùi bùn đất đặc trưng trong không khí, nhìn rừng cây bạt ngàn xanh um trước mắt, xa xa còn có con đường mòn như chạy dài vô tận, khiến cho cô, người từ trước đến nay đều sống trong nơi bị bao quanh bởi nhà cao tầng, cuối cùng cũng lần đầu có cảm giác là mình đang sống ở trái đất. Một lúc sau, cô nở nụ cười, dường như tảng đá đè nặng sâu trong lòng cô đã biến mất. Thật ra cho tới bây giờ cô đã biết là mình không về được, chỉ là bản thân cô không chịu đối diện với sự thật mà thôi, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng nhận ra, bất kể đi đến đâu, thì cô vẫn là cô, không hề thay đổi, dù có đi đến đâu chăng nữa thì cô đều sẽ cố gắng sống sót.
"Sở Sở, ngẩn ra đấy làm gì thế, mau lại tập họp đi nào.” Tiếu Minh Dụ cách cô khoảng năm mét lớn tiếng hô.
"Tới liền." Sở Sở lộ ra nụ cười rạng rỡ, đi về phía Tiếu Minh Dụ, từ nay về sau, cô muốn dùng nụ cười rực rỡ nhất, để đối mặt với cuộc sống sau này.
Sau khi tập họp là một cuộc họp ngắn, đại để là trong thời gian tập huấn phải nghe theo bố trí của thầy cô giáo, tuân thủ kỷ luật vân vân. Phó hiệu trưởng dẫn đội lần này đứng ở chỗ cao nói hăng say, sinh viên phía dưới nghe mà muốn ngủ gật. Khoảng một tiếng sau, phó hiệu trưởng cuối cùng cũng dừng lại, tuyên bố hội nghị kết thúc, sinh viên dựa theo lịch trình đã cho mà làm. Lúc này các sinh viên đang gà gật mời thở phào nhẹ nhõm.
Nơi cắm trại nằm ở một khoảng đất trống gần nguồn nước, việc cắm trại đã có nam sinh khoa Ky Giáp lo, lúc này Sở Sở mới phát hiện khoa Nấu Ăn vậy mà toàn là nữ, còn hệ Ky Giáp thì tỉ lệ nam nữ là 7:3, điển hình cho nam nhiều nữ ít, vì thế mà tất nhiên việc nặng đều giao cho bọn họ làm hết.
Các nam sinh làm việc hăng say, động tác tương đối nhanh, chẳng mấy chốc lều trại đã được dựng lên, bên ngoài trại cũng bố trí xong các loại thiết bị cảnh báo, cực kỳ an toàn.
Sở Sở canh thời gian, xem chừng chờ đến khi trại được dựng xong, cũng đã là giữa trưa, vậy cũng có nghĩa là đã đến giờ ăn cơm, các cô phai bắt tay vào việc. Vì thế cô và Tiếu Minh Dụ đi vào lều trại của hai người mang các loại nguyên liệu nấu ăn đã được phát ra để trước mặt.
Quả nhiên, đồ đạc các cô vừa lấy ra, còn chưa kịp sắp xếp thì máy thông báo mà nhà trường phát cho trước đó đã vang lên, chỉ thấy trong đó viết [ Tất cả sinh viên khoa nấu ăn trong vòng một phút phải mau chóng tập hợp phía trước trại ]
Sở Sở và Tiếu Minh Dụ nhanh chóng thả đồ trên tay xuống, rồi đi ra ngoài.
Lần tập huấn này, Phương Tử Sênh là tổ trưởng tổ bốn của hệ Ky Giáp, lúc này đang bận rộn chỉ huy tổ viên tiến hành kết thúc công việc, các nhiệm vụ được phân cho đều đã hoàn thành gần hết. Xem ra đã đến lúc kết thúc công việc, Phương Tử Sênh hài lòng gật đầu, đang định nói vài câu khen ngợi các tổ viên, thì bỗng nhanh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới bên này.
----- Hết chương 28 -----
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Sở đứng trong phòng bếp, giơ nút không gian về phía toàn bộ đồ làm bếp đã soạn sẵn từ tối hôm qua rồi nhấn một cái, thế là tất cả lập tức biến mất ngay trước mắt cô.
Chậc chậc, Sở Sở thầm xuýt xoa, cả bộ đồ làm bếp hoàn chỉnh mà vẫn chứa được, dung lượng của nút không gian này hẳn là không nhỏ. Tối hôm qua, vừa nhận được nó xong là cô lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan, theo thông tin trên mạng chỉ nói về một loại nút không gian chỉ có không gian giới hạn, không chứa được nhiều thứ lắm, chỉ có nút không gian của Ky Giáp Sư mới là ngoại lệ, nhưng loại nút không gian chuyên dụng này là hàng giới hạn, người mua phải có giấy chứng nhận là Ky Giáp Sư, hơn nữa giá của nó cũng không hề rẻ chút nào.
Đến cùng là ai gửi đến vậy nhỉ? Sở Sở nghĩ mãi chẳng ra, phía bên ngoài nút không gian có một con dấu trông giống như bông hồng, trên bưu kiện chuyển tới cũng không thấy ghi tên người gửi, ở đây cô gần như không quen biết ai cả, người mà cô thường tiếp xúc cũng chỉ lèo tèo vài ba người, vậy thì sẽ là ai trong số họ ta?
Rối rắm một hồi, Sở Sở đành tạm quên vấn đề này đi, sau đó đi thu dọn các đồ đạc khác, vốn là nếu không có nút không gian, thì cô sẽ mang tất cả dể vào trong tùy thân không gian của mình, nhưng hiện tại đã có nó, cho nên để bảo đảm an toàn và bí mật, đương nhiên là cô sẽ lựa chọn nút không gian rồi, vừa tiện lợi lại vừa an toàn.
Đồ đạc Sở Sở muốn dọn không nhiều lắm, lần tập huấn này không diễn ra ở Y Tây, cô định sẽ mang theo một chút vật dụng thiết yếu hàng ngày, còn những thứ khác thì đến nơi rồi mới tính tiếp. Vì thế, đại khái nửa tiếng sau, Sở Sở liền đem tất cả những thứ mình mang đi bỏ vào trong nút không gian.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, cô mở ngăn tủ đầu giường lấy chi phiếu, đi ra khỏi nhà mà không mang theo chút tiền là không được.
Vừa mở tủ ra thì một cái túi tiền màu nâu đập ngay vào mắt.
Đây là? Đúng rồi, là đồ đặt cọc mà dì Trương đã giúp cô đòi lại từ chỗ Triệu phu nhân! Lúc đó đang vội ăn cơm, sau thì lại vướng vấn đề khí linh, nên cô quên mất tiêu sự tồn tại của nó luôn!
Sở Sở cầm lấy túi tiền, thử ước lượng, đồ ở bên trong không lớn lắm, cứng chắc và có hơi nặng, cô mở túi ra thì thấy bên trong là một miếng ngọc bội. Cô cẩn thận cầm miếng ngọc lên, chỉ thấy bên trên miếng ngọc trắng thuần là hình điêu khắc long phượng, long phượng nằm ở hai viền hai bên, ở chính giữa chạm trổ nút đồng tâm, xung quanh còn có một vòng hoa văn tinh tế.
Trong chút trí nhớ ít ỏi mà Sở Sở có được từ nguyên chủ, không có đoạn nào nói về miếng ngọc này hết, bản thân cô cũng không có hiểu biết về ngọc, nhưng nghĩ đến việc nguyên chủ đã cầm miếng ngọc bội này đi thế chấp cho Triệu phu nhân dể vay tiền, lấy tính cách của Triệu phu nhân mà suy đoán, thì ngọc bội này phải có giá trị ít nhất là hơn hai trăm ngàn đồng liên bang. Sở Sở trầm ngâm suy nghĩ, sau đó để ngọc bội lại vào túi, cất vào ngăn kéo.
Sở Sở kịp thời tới trường trước thời gian quy định ba mươi phut1, đến khi tìm vào được hội trường thì bên trong đã chen chúc đầy người, gần như tất cả các sinh viên đều đã đến đông đủ.
"Sở Sở, ở đây này!" Giọng nói của Tiếu Minh Dụ từ phía bên phải cô truyền tới.
Sở Sở nhìn sang thì thấy Tiếu Minh Dụ đang đi về phía cô.
"Cuối cùng cậu cũng tới rồi, lớp chúng ta ở phía bên kia kìa.” Nói xong Tiếu Minh Dụ kéo tay Sở Sở đi vào bên trong.
Trong hội trường không kê bàn ghế, tất cả mọi người tự đứng tại chỗ trong khu vực của lớp mình.
Sở Sở đi theo Tiếu Minh Dụ về tới khu vực lớp mình, tất cả mọi người ở đó bỗng dưng im phăng phắc, ánh mắt đồng loạt quét tới cô, nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển đi, rồi bắt đầu nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh.
Tim Sở Sở giật thót một cái, bỗng dưng cô có cảm giác không ổn cho lắm.
Xùy, một đám ngu ngốc. Tiếu Minh Dụ trợn mắt liếc đám người này, kéo Sở Sở ra đứng cách bọn họ vài bước.
"Sở Sở, cậu đừng quan tâm đến bọn họ, những người đó lúc nào cũng nhàm chán như vậy hết á." Tiếu Minh Dụ vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Sở Sở.
Sở Sở tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm đặt ra một câu hỏi to đùng, hình như là mọi người lớp này không muốn gặp cô thì phải nha?!
Tiếu Minh Dụ thấy Sở Sở vẫn im lặng không trả lời thì trở nên nóng nảy: “Sở Sở, tớ tuyệt đối tin cậu! Với trình độ của cậu, thì có đánh chết tớ cũng không tin là cậu sẽ đi ăn trộm thực đơn của phó giáo sư đâu."
Sở Sở vừa nghe cũng đã đoán được phần nào, cô an ủi Tiếu Minh Dụ: “Không sao đâu, cậu cứ yên tâm.” Đối với cô mà nói, thì người không có quan hệ gì với cô chẳng thể nào ảnh hưởng tới cảm xúc của cô được.
Tiếu Minh Dụ đánh giá Sở Sở một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không có biểu hiện gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
Sở Sở mỉm cười, quen biết cô bạn Tiếu Minh Dụ này quả thật một chuyện rất đáng giá.
Lúc trước, Sở Sở chỉ biết là bọn họ sẽ đi đến thị trấn Linh Cừ dưới chân núi Tát Kéo A Tư Thước Cát mà thôi, cho tới lúc lên tàu bay mới nhận ra, lần tập huấn này không chỉ có khoa Nấu Ăn các cô mà còn có cả khoa Ky Giáp cùng đi nữa.
Thì ra bên ngoài núi A Tư Thước Cát có một ít thú hoang lực sát thương không cao, rất ít khi xuất hiện dã thú nguy hiểm, bởi vậy nên khoa Ky Giáp đại học Y Tây hàng năm đều sẽ tổ chức cho học sinh vào đây cắm trại tiến hành tập huấn săn bắt, mà khoa nấu ăn bọn họ đi theo chính là để nấu cơm cho người ta ăn!
Đương nhiên không chỉ đơn giản là nấu nướng và săn thú thôi đâu, học sinh khoa Ky Giáp đại khái có tới một ngàn người, cộng lại chia ra được hai mươi tổ, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ theo quy định của trường họ, còn phải thi đấu săn bắn. Mà khoa nấu ăn bọn cô, ước chừng có khoảng một trăm người, tự do lập nhóm, tự do bày quán, dùng món ăn bản thân nấu được hấp dẫn mọi người đến ăn, mỗi ngày thầy cô giám sát sẽ đưa ra nhận xét và chỉ đạo, cuối cùng giáo sư và thầy cô giáo theo đoàn cùng với các sinh viên hệ Ky Giáp sẽ cùng nhau bỏ phiếu chọn ra người có trình độ nấu nướng tốt nhất, mà người được bầu đứng nhất này chẳng những được thêm điểm mà còn nhận được đề cử từ trường học, có thể bỏ qua kỳ thi nhập giai, trực tiếp bước vào kỳ thi thăng cấp thành đầu bếp sơ cấp nữa. Lần tập huấn này, chẳng những kiểm tra về năng lực nấu nướng của mọi người mà còn kiểm tra về nhận thức các nguyên liệu nấu ăn, sinh viên khoa Nấu Ăn lâu nay luôn bị vậy trong lý thuyết, kinh nghiệm thực hành rất ít, bởi vậy tất cả mọi người đều háo hức muốn thử, đối với bọn họ mà nói, đây chính là nơi quan trọng để họ có thể tự đề cao năng lực bản thân.
Không thể không nói bây giờ nhân duyên của Sở Sở thật chẳng ra gì, bởi vì lúc này tổ của cô chỉ có mỗi hai người là cô và Tiếu Minh Dụ, nhưng mà Sở Sở chẳng thèm quan tâm, ít người cô càng có thể phát huy một cách tự do ấy chứ.
Bay hơn hai tiếng, cuối cùng tàu bay cũng hạ cánh.
Sở Sở đặt chân xuống mặt đất mềm xốp, chóp mũi ngửi được mùi bùn đất đặc trưng trong không khí, nhìn rừng cây bạt ngàn xanh um trước mắt, xa xa còn có con đường mòn như chạy dài vô tận, khiến cho cô, người từ trước đến nay đều sống trong nơi bị bao quanh bởi nhà cao tầng, cuối cùng cũng lần đầu có cảm giác là mình đang sống ở trái đất. Một lúc sau, cô nở nụ cười, dường như tảng đá đè nặng sâu trong lòng cô đã biến mất. Thật ra cho tới bây giờ cô đã biết là mình không về được, chỉ là bản thân cô không chịu đối diện với sự thật mà thôi, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng nhận ra, bất kể đi đến đâu, thì cô vẫn là cô, không hề thay đổi, dù có đi đến đâu chăng nữa thì cô đều sẽ cố gắng sống sót.
"Sở Sở, ngẩn ra đấy làm gì thế, mau lại tập họp đi nào.” Tiếu Minh Dụ cách cô khoảng năm mét lớn tiếng hô.
"Tới liền." Sở Sở lộ ra nụ cười rạng rỡ, đi về phía Tiếu Minh Dụ, từ nay về sau, cô muốn dùng nụ cười rực rỡ nhất, để đối mặt với cuộc sống sau này.
Sau khi tập họp là một cuộc họp ngắn, đại để là trong thời gian tập huấn phải nghe theo bố trí của thầy cô giáo, tuân thủ kỷ luật vân vân. Phó hiệu trưởng dẫn đội lần này đứng ở chỗ cao nói hăng say, sinh viên phía dưới nghe mà muốn ngủ gật. Khoảng một tiếng sau, phó hiệu trưởng cuối cùng cũng dừng lại, tuyên bố hội nghị kết thúc, sinh viên dựa theo lịch trình đã cho mà làm. Lúc này các sinh viên đang gà gật mời thở phào nhẹ nhõm.
Nơi cắm trại nằm ở một khoảng đất trống gần nguồn nước, việc cắm trại đã có nam sinh khoa Ky Giáp lo, lúc này Sở Sở mới phát hiện khoa Nấu Ăn vậy mà toàn là nữ, còn hệ Ky Giáp thì tỉ lệ nam nữ là 7:3, điển hình cho nam nhiều nữ ít, vì thế mà tất nhiên việc nặng đều giao cho bọn họ làm hết.
Các nam sinh làm việc hăng say, động tác tương đối nhanh, chẳng mấy chốc lều trại đã được dựng lên, bên ngoài trại cũng bố trí xong các loại thiết bị cảnh báo, cực kỳ an toàn.
Sở Sở canh thời gian, xem chừng chờ đến khi trại được dựng xong, cũng đã là giữa trưa, vậy cũng có nghĩa là đã đến giờ ăn cơm, các cô phai bắt tay vào việc. Vì thế cô và Tiếu Minh Dụ đi vào lều trại của hai người mang các loại nguyên liệu nấu ăn đã được phát ra để trước mặt.
Quả nhiên, đồ đạc các cô vừa lấy ra, còn chưa kịp sắp xếp thì máy thông báo mà nhà trường phát cho trước đó đã vang lên, chỉ thấy trong đó viết [ Tất cả sinh viên khoa nấu ăn trong vòng một phút phải mau chóng tập hợp phía trước trại ]
Sở Sở và Tiếu Minh Dụ nhanh chóng thả đồ trên tay xuống, rồi đi ra ngoài.
Lần tập huấn này, Phương Tử Sênh là tổ trưởng tổ bốn của hệ Ky Giáp, lúc này đang bận rộn chỉ huy tổ viên tiến hành kết thúc công việc, các nhiệm vụ được phân cho đều đã hoàn thành gần hết. Xem ra đã đến lúc kết thúc công việc, Phương Tử Sênh hài lòng gật đầu, đang định nói vài câu khen ngợi các tổ viên, thì bỗng nhanh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới bên này.
----- Hết chương 28 -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.