Sống Lại Về Một Nhà

Chương 23

Thủ Bản Kỳ Tử

04/04/2020

Hai người đi trên khu phố giống như là công viên đó rất lâu, cuối cùng đứng lại trước một tòa chung cư 30 tầng ở giữa khu. Hàn Duyệt ngẩng đầu lên, đếm từng lầu từng lầu một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa sổ bên phải của tầng thứ 18. Cửa sổ lớn chạm đất của phòng khách hình như có dán thứ gì đó, một mảnh đen thùi dày đặc đông nghịt, chỉ là xa quá nhìn không rõ lắm.

Hàn Duyệt nheo mắt lại nhìn một hồi, sau đó chìa tay chỉ Chu Bác Nghị xem: “Đó là tranh dán tường mà em đã dán lên cửa sổ khi còn bé đấy, hình như là phim hoạt hình gì đó, không phải <7 viên ngọc rồng> thì chính là thôi. Dán tranh dán tường lên cửa kính thực ra rất khó chùi rửa được, nhưng mẹ em cũng không mắng em mà để em dán thoải mái, đã vậy còn mua rất nhiều tranh dán tường cho em nữa chứ”. Quá khứ mà mình cho rằng đã sớm quên mất lúc này đang từ từ hiện rõ lại, Hàn Duyệt cẩn thận nhớ lại từng bức từng bức tranh dán tường kia, ánh mắt lại bắt đầu ngấn nước, “Sau đó em đem cả bức tường trong phòng ngủ mình đều dán đầy hết”. Ánh mắt còn cay cay, trên mặt lại không nhịn được mà nở ra một nụ cười.

Chu Bác Nghị vẫn chăm chú nhìn vào vẻ mặt của cậu, nhìn thấy cậu lộ ra vẻ mặt không giống cười cũng chẳng giống khóc này, đưa tay ôm lấy mặt cậu, dùng lòng bàn tay che mắt cậu lại, trong lòng bàn tay ấm nóng che đi ánh mắt cay cay, sau một hồi rồi mới nói: “Đi lên nhìn xem đi”.

Hàn Duyệt gật gật đầu, lấy cái thẻ chung cư mà bất động sản trong khu vừa mới đưa cho cậu ra, xoát mở cổng chính.

Trong thang máy im lặng chỉ còn có tiếng chuyển động cứng nhắc của dây thừng, bên phải hiện ra số tầng đang thong thả chạy lên. Hàn Duyệt nhìn chăm chăm vào con số đang không ngừng nhảy lên càng ngày càng gần với tầng mà cậu muốn đến kia, trái tim đập ngày càng mạnh hơn. Có trong một giây, cậu cảm thấy có một trận choáng váng khó hiểu, giống như có thứ gì đó đang chọc vào đỉnh đầu cậu muốn giãy dụa bay lên trên, mà thân thể thì lại trầm xuống dưới. Cậu siết chặt cánh tay đang nắm lấy Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị cũng lập tức nắm chặt cậu, lại thay đổi một tư thế khác mười ngón giao nhau với cậu, ngón tay bấu chặt trên mu bàn tay cậu.

Thang máy vững vàng dừng lại ở tầng thứ 18. Hàn Duyệt hít sâu một hơi mới bước ra thang máy. Một tầng chỉ có hai hộ gia đình, Hàn Duyệt ra khỏi thang máy đi tới trước cánh cửa sắt ở bên phải, lấy cái chìa khóa từ trong túi tiền ra.

Cánh cửa an ninh màu màu nâu hoàn toàn chồng lên cánh cửa trong ký ức của cậu, ngay cả mấy dấu vết của lũ trẻ trong khu cố ý vẽ bậy lên cũng giống như đúc. Hàn Duyệt hít sâu một hơi, hơi khom người xuống, tay phải run run định đem chìa khóa cắm vào ổ, nhưng mà tay thực sự quá run, mấy lần đều trượt ra khỏi ổ khóa, cắm thế nào cũng không vào được.

Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau Hàn Duyệt duỗi tới cầm lấy cánh tay phải run rẩy của cậu, từ từ đem chìa khóa cắm vào, xoay hai cái, cuối cùng một tiếng ‘cạch’, mở cửa an ninh ra.

Một cổ hương vị mốc meo rất lâu rồi chưa được thông khí từ trong khe hở của cánh cửa liên tiếp phả ra, dẫn theo mùi tro bụi sặc người.

Hàn Duyệt cứ như không có ngửi thấy vậy, đẩy cửa ra liền đi vào. Chu Bác Nghị đi theo phía sau cậu, bước nhanh vào trong đem tất cả cửa sổ đều mở ra hết. Mấy cánh cửa sổ này hơn 10 năm cũng chưa từng được mở ra nên khi mở rất khó, khiến cho người ta rất tốn sức.

Ngọn gió mát lạnh của tháng chín thổi vào trong, khẽ thổi đi đám bụi bặm chất chồng hơn 10 năm trong nhà, lại từ một cánh cửa sổ khác nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Hàn Duyệt đứng ở giữa phòng khách, tất cả vật dụng trong nhà đều dùng vải chống bụi màu trắng đậy kín lại, giống như một con lại một con quái vật kỳ dị đang tựa vào tường ngồi dưới đất vậy. Cậu từ từ đi một vòng, vừa nghiêng đầu liền thấy mấy bức tranh dán tường trên cửa sổ, có mấy bức gần như đã biến thành giấy trắng, cái gì cũng không nhìn ra được nữa. Hàn Duyệt ngồi xổm xuống, quan sát rất kỹ hồi lâu mới nói: “Thì ra là <7 viên ngọc rồng> à”.

Sau đó cậu đứng lên đi về phía bên trong phòng. Chu Bác Nghị theo sát phía sau cậu, giống như sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì vậy đó. Hàn Duyệt quay đầu lại cười dịu dàng với anh, dắt lấy tay anh nói: “Đi nào, em đưa anh đi xem phòng ngủ của em”.

Mấy căn phòng đóng kín cửa này phòng nào là phòng ngủ của Hàn Duyệt thực ra rất dễ nhận ra, bởi vì trên cánh cửa gỗ kia cố ý khắc ra một chú Snoopy rất lớn, bên trên còn treo một miếng gỗ nhỏ viết là [Đại bản doanh của cục cưng] nữa.



Hàn Duyệt nắm lấy chuôi cửa, hít sâu một hơi mới mở cửa phòng ra.

Trên vách tường phòng ngủ dán giấy tường màu xanh nhạt tươi tắn, bức màn đồng màu được kéo rất kín, trên vật dụng cũng đắp vải chống bụi màu trắng. Giữa phòng là một cái giường đôi rất lớn. Vách tường của phòng ngủ giống y như lời của Hàn Duyệt nói, dán đầy các loại tranh dán tường, phần lớn đã phai màu rồi, bất quá không giống như những bức trên cửa sổ phòng khách, bởi vì không có ánh mặt trời rọi vào nên vẫn để lại một ít dấu vết nhàn nhạt có thể miễn cưỡng nhận ra được.

Hàn Duyệt đi vào trong kéo bức màn ra, tung lên một đống bụi bặm. Cậu vừa ho vừa kéo cửa sổ. Chu Bác Nghị đi qua giúp cậu đẩy cánh cửa sổ đóng chặt ra. Vì thế Hàn Duyệt lùi lại, đi kéo miếng vải chống bụi đắp trên bàn học và cái kệ đặt trên mặt bàn.

Vật dụng đều là đồ tốt, lại dùng vải đắp lại nên bây giờ nhìn qua chẳng khác gì đồ mới cả. Những thứ trên cái bàn học thấp đều đặt bên trong ngăn kéo, nhưng những thứ trên kệ thì không có đụng đến, cũng không có dính một chút tro bụi nào.

Ánh mắt Hàn Duyệt lướt qua từng ngăn từng ngăn trên kệ, cuối cùng dừng lại trên một cái khung ảnh trong ngăn dưới cùng. Chu Bác Nghị cũng nhìn thấy cái khung ảnh kia, bên trong là một người phụ nữ và một đứa bé nhìn qua mới 3-4 tuổi. Anh có chút lo lắng mà nhìn vào bé trai bên cạnh mình này, cánh tay nhe nhàng ôm lấy hông cậu.

Hàn Duyệt nhìn khung ảnh ngây ra một hồi mới đem nó cầm lên, ngón tay khẽ lướt qua hai khuôn mặt tươi cười trên khung ảnh, sau đó đưa cho Chu Bác Nghị xem: “Đây là mẹ của em đấy”.

Chu Bác Nghị quan sát kỹ người phụ nữ trong hình, lại nhìn Hàn Duyệt một chút rồi nói: “Mẹ em rất đẹp. Em với bà rất giống nhau, nhất là ánh mắt”.

“Thật vậy ư?” Hàn Duyệt hỏi, đem cái khung hình lại gần mắt mình hơn, nhìn thật lâu, đột nhiên nước mắt không kịp đề phòng mà bất ngờ trào ra ngoài. Cậu dùng tay che mắt lại, sau một hồi lâu, dùng một cái giọng dẫn theo nghẹn ngào gần như thì thầm mà khẽ nói, “Em đều đã quên mất dáng vẻ của bà rồi…. thì ra bà như thế này à…”

Chu Bác Nghị thở dài, đem bé trai của anh ôm vào lòng một lần nữa, một bàn tay đè lên ót cậu, đem đầu cậu áp vào trước ngực mình.

Tiếng hít thở kiềm nén và nặng nề, dần dần biến thành nghẹn ngào, lại từng chút biến thành tiếng gào khóc. Chu Bác Nghị khẽ vuốt cổ của bé trai, lại sờ sờ tóc cậu, ôm lấy cơ thể khẽ nấc lên của cậu, lại thường thường hôn lên trán và đỉnh đầu cậu, giống như dỗ một đứa trẻ mà dỗ dành cậu trai đang gào khóc trong lòng này.

Không biết qua bao lâu tiếng khóc mới dần dần nhỏ lại, biến thành tiếng khụt khịt. Hàn Duyệt khẽ đẩy Chu Bác Nghị ra, hơi nghiêng người khom lưng mở ngăn kéo bàn học ra tìm khăn giấy, dưới mũi còn hiện ra hai dòng nước mũi do bật khóc, cậu xấu hổ dùng tay ôm lấy miệng mũi.

Chu Bác Nghị cười khẽ một tiếng, đem cái khăn tay vừa rồi Hàn Duyệt đã dùng đưa qua để Hàn Duyệt lau trước, còn mình thì đi tìm khăn giấy cho cậu, rốt cuộc tìm thấy một cuộn giấy vệ sinh ngả vàng còn chưa dùng xong ở ngăn cuối cùng. Giấy vệ sinh đã nhăn nheo cả, giấy rất giòn, còn dẫn theo một cái mùi lạ, rơi rất nhiều bụi, nhưng ít ra có chút vẫn hơn không.

Chỉnh trang lại mặt mũi xong, mắt và mũi của Hàn Duyệt đỏ ửng, dẫn Chu Bác Nghị đi xem phòng khác, trong phòng ngủ của mẹ, đối mặt với tấm ảnh nghệ thuật của hai mẹ con rất lớn trên tường kia, Hàn Duyệt lại khóc như mưa lần nữa.



Hai người đều đem tất cả phòng xem qua một lần, mở cửa sổ ra thông gió và thoáng khí xong, rồi mới gọi điện thoại cho cha Chu và mẹ Chu qua đây coi nhà. Lại gọi cho bất động sản mời hai người quét dọn vệ sinh qua thu dọn mấy miếng vải chống bụi, dọn dẹp sơ qua một chút.

Sau khi cha Chu và mẹ Chu chạy tới, trước tiên mẹ Chu đi loanh quanh trong nhà vài vòng, khen cách bố trí trong nhà vài câu. Bây giờ giá nhà ở thành phố B tăng vùn vụt, nhân khẩu rất nhiều, chung cư gia đình mới xây một tầng thường có mấy hộ gia đình ở, gần như đã không còn loại nhà nam bắc thông thấu thoáng gió tốt vậy nữa rồi. Lại nhìn thấy tấm ảnh nghệ thuật trong phòng ngủ của mẹ Hàn Duyệt, không hề khó chịu mà khen bề ngoài của mẹ Hàn Duyệt xinh đẹp, cùng cha Chu thảo luận mấy chỗ tương tự trên gương mặt Hàn Duyệt và mẹ, cuối cùng cũng đem Hàn Duyệt khen một lần.

“Dì thấy nhà này rất tốt đấy, ở chỗ này đi” cuối cùng mẹ Chu vỗ tay nói “Bất quá có vài vật dụng phải thay đổi một chút, chẳng hạn như cái bàn trong phòng học của Tiểu Duyệt ấy, còn có cái kệ bên trên cũng phải chỉnh sửa một chút”.

Hàn Duyệt gật gật đầu nói: “Nghe theo dì cả”.

Mẹ Chu nói tiếp: “Thế mấy vật dụng đã thay mới này cháu muốn vứt đi hay là tìm chỗ nào đó cất giữ nào?”

Hàn Duyệt sửng sốt một cái, cậu còn chưa kịp nghĩ đến chuyện này nữa, đột nhiên nói ra làm nhất thời khó mà lựa chọn được. Với cậu mà nói, mấy vật dụng này đều là phần tạo nên thơ ấu của mình, mỗi một món đồ cũ đều có thể khiến cậu nhớ tới một vài đoạn ký ức, những đoạn đó liên kết vào nhau, chính là những hồi ức mà cậu từng cố ý quên nhưng vẫn châm vào dưới đáy lòng cậu. Điều này làm cho chúng nó có ý nghĩa hơn cả bản thân chúng nó nữa.

Chu Bác Nghị nhận ra sự do dự của cậu, liền nói: “Vẫn là đem cất giữ đi, đều không khác gì đồ mới cả, sau này nói không chừng còn có thể dùng tới đấy”.

“Thôi vứt đi” Hàn Duyệt nói, “Đều là những thứ trẻ con dùng làm sao có chỗ dùng đây, cất giữ trái lại còn chiếm chỗ nữa”.

“Chờ sau này muốn có con còn có thể dùng tới mà” Chu Bác Nghị nhìn vào mắt Hàn Duyệt, bình tĩnh nói ra những lời này, “Có thể dùng những thứ trước kia cha từng dùng qua, đứa nhỏ chắc chắn sẽ rất vui”.

“Con.. con gì chứ…” mặt Hàn Duyệt lập tức đỏ bừng lên, chỉ cùng Chu Bác Nghị nhìn nhau một giây liền không kiên trì được mà chuyển mắt đi, lại nhìn vào cha Chu và mẹ Chu cười đầy ẩn ý thì xấu hổ đến mức không biết phải đặt tầm mắt mình ở đâu nữa.

“Tiểu Duyệt không thích trẻ con sao?” mẹ Chu đi đến ôm bờ vai cậu nói, “Dì trái lại rất muốn ôm đứa cháu đấy. Chờ hai đứa kết hôn liền lập tức có con đi, đến lúc đó mấy phôi thai nuôi cấy mặc kệ sống được bao nhiêu đều sinh ra hết, tốt nhất là có mấy bé gái lớn lên giống cháu ấy. Có trẻ con thì nhà mới giống nhà được, rất náo nhiệt mới tốt chứ”.

Mẹ Chu nói một hồi, đề tài liền từ sắp xếp nhà thế nào biến thành tương lai phải làm sao sắp xếp phòng ngủ trẻ con và em bé cho con của Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt, còn có lựa chọn người mẹ mang thai giùm nữa chứ. Bây giờ kỹ thuật loại bỏ tế bào hạch thể thay tế bào trứng dung hợp t*ng trùng của nam đã hoàn thiện rồi, nhưng mà nghiên cứu cho thấy phôi thai vẫn nên lớn từ từ trong cơ thể người sẽ khỏe mạnh hơn.

Sau khi xem xong nhà Hàn Duyệt lại tới nhà họ Chu ăn cơm tối. Bởi vì nhà cũng không cần thay đổi nhiều lắm nên mẹ Chu đem công việc thay đổi vật dụng và sửa sang lại giao cho trợ lý của mình, cũng kêu trợ lý sau khi làm kế hoạch sơ bộ ra xong thì thêm một bước bàn bạc và chỉnh sửa trực tiếp cùng với Hàn Duyệt nữa.

Chuyện nhà cửa còn chưa phải chuyện quan trọng cho lắm, trước mắt quan trọng nhất chính là lễ đính hôn do bà cụ Chu và Chu Bác Nghị quyết định ra vội vàng kia kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Về Một Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook