Chương 46
Thủ Bản Kỳ Tử
04/04/2020
Chu Bác Nghị vừa phải ngồi máy bay vừa nói chuyện với Hàn Duyệt, cả đêm không ngủ, sau khi vừa nằm xuống thì ngủ mê mệt ngay cả Hàn Duyệt dậy lúc nào cũng chẳng biết. Đợi khi thức giấc chỗ người kia từng nằm bên cạnh đã không còn chút hơi ấm từ lâu, anh nhìn xem đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã một giờ rưỡi chiều.
Dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo một chút Chu Bác Nghị mới từ từ thong thả bước ra khỏi phòng, lại ở phòng bếp thấy được một người không ngờ tới.
“Mẹ” Chu Bác Nghị trợn mắt nhìn, “Mẹ tới đây lúc nào?”.
Mẹ Chu đeo tạp dề cầm dao trong tay đang thái rau, nghe thấy tiếng con trai liền ngừng tay lại, cầm dao làm bếp xoay người hừ lạnh một tiếng nói, “Cậu ba Chu ta đây quá, bỏ cả tổ quay phim, không thèm xin nghỉ nói về nhà thì về nhà”.
“Xin lỗi, mẹ, con sai rồi” Chu Bác Nghị lập tức cúi đầu nhận lỗi.
“Có thêm lần nữa, con cũng đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa” mẹ Chu xoay người quay trở lại thái rau, dao làm bếp cạch cạch cạch chặt xuống thớt, đằng đằng sát khí, người nghe được sau lưng chợt lạnh, “Đêm qua con ở sân bay bị người ta chụp được, nếu mẹ không áp xuống thì hôm nay tin tức nói con chơi trò cao giá, ỷ vào cha mẹ ở tổ quay phim muốn làm gì thì làm sẽ lan rộng khắp mục giải trí của các trang web lớn rồi đó”.
“Con sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này nữa” Chu Bác Nghị lại lần nữa cúi đầu thật sâu.
Nghe được anh thật sự có ý ăn năn, mẹ Chu lại xoay người nói: “Con cũng đã hai mươi ba, làm việc chững chạc một chút, giờ mới có chút chuyện đã khiến con luống cuống như vậy…”
Hàn Duyệt cũng đeo tạp dề giúp đỡ trong bếp lặng lẽ rời khỏi nhà bếp, bây giờ là thời gian mẹ Chu dạy bảo Chu Bác Nghị, vì lòng tự trọng của anh chàng cậu vẫn là không nên có mặt thì tốt hơn.
Dạy bảo con trai xong mẹ Chu cũng đã làm xong bữa cơm trưa trễ này. Sau khi Chu Bác Nghị ăn cơm trưa xong thì bị mẹ Chu áp tải tới sân bay quay về Nam Đảo làm việc tiếp.
Có người nói để nuôi thói quen tốt cần một tháng, nhưng đối với Hàn Duyệt mà nói vào ban ngày cố gắng dồn hết sức lực vào trong việc học, việc nuôi thói quen đó dưới sự chủ động của bản thân cậu và yếu tố bên ngoài cũng chính là cuộc thi cuối kỳ thì chỉ tốn thời gian một tuần.
Số lượng chuyển viện là có hạn và cũng có yêu cầu về thành tích, cho dù là từ học viện cao điểm chuyển xuống học viện thấp điểm đi chăng nữa, học viện thấp điểm cũng không muốn làm chỗ thu về học sinh kém. Ngoài việc đó ra Hàn Duyệt còn có bài tập của ban biên kịch phải làm. Tuy học sinh dự thính không có bắt buộc phải làm bài tập nhưng nếu cậu đã chọn con đường này thì phải làm cho nghiêm túc. Nhiều nhiệm vụ như vậy chất đống ở đó Hàn Duyệt cũng không chừa ra thêm được chút lòng dạ nào để nghĩ tới Chu Bác Nghị, đợi đến khi cậu nhận ra thì đã thấy tuần thi ở trước mắt.
Thi đại học không giống như thi trung học, tập trung vài ngày thi xong cho khỏe, mà là thi lắt nhắt chia ra từng ngày từng giờ thi riêng, thế nào cũng phải đem thời gian tra tấn học sinh kéo dài ra thêm một chút rồi chút nữa mới được. Khó khăn thi xong một môn cuối cùng Hàn Duyệt cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng giống những học sinh khác, mỉm cười sung sướng.
Bụng sôi ùng ục thong thả ra khỏi khu phòng học, Hàn Duyệt đang định đi ăn cơm chiều với bạn học tiện thể trao dồi tình cảm một chút thì trước mặt đã nhìn tới một người quen, chính là anh hai Hàn Tư Triết lâu rồi không gặp.
Hàn Tư Triết hình như còn chưa tìm được cậu, Hàn Duyệt còn định giả vờ như không phát hiện lén lút bỏ đi thì đối phương đã nhìn thấy cậu, lập tức vừa gọi tên cậu vừa đi lại đây, Hàn Duyệt thấy thế cũng chỉ có thể đứng lại gọi: “Anh hai”.
Hàn Tư Triết tới tìm Hàn Duyệt cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm cậu ăn bữa cơm. Từ sau khi Hàn Duyệt dọn ra thì không có quay về nhà lần nào, cũng chưa từng gọi điện thoại. Trong nhà họ Hàn vốn cũng không có người cậu nhớ mong hay là người nhớ mong cậu, dù là trở về thăm hay gọi điện thoại đều có vẻ tự mình đa tình, còn về việc hợp tác của hai nhà, người phụ trách của hai bên đương nhiên sẽ tự mình đi liên lạc không cần thông qua Hàn Duyệt. Cuộc sống tự do thoải mái thế này Hàn Duyệt trôi qua rất vừa ý, nhưng đối với Hàn Tư Triết mà nói chính là giày vò.
Quan hệ của Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị vẫn rất tốt, điều đó khiến cho Hàn Tư Triết ngay cả cơ hội mơ hão cũng chẳng có, khó lắm chịu đựng tới giờ này cuối cùng cũng không chịu được nữa. Qua thêm mấy tuần nữa chính là tết âm lịch, Hàn Duyệt dù sao chưa có chính thức kết hôn với Chu Bác Nghị, nhà lại ở ngay thành phố B, ngày tết âm lịch lớn như vậy đi nhà họ Chu sẽ không phải phép lắm cho nên chắc chắn phải quay về nhà họ Hàn. Nhưng mà chờ trở về nhà họ Hàn có lẽ dáng vẻ cũng rất mất tự nhiên, lại có thêm Hàn Tư Huy ở bên cạnh nhìn chằm chằm, có thể cả cơ hội ngồi xuống im lặng nói vài câu với Hàn Duyệt e là cũng chẳng có, vì thế Hàn Tư Triết tính nhân lúc thời gian rãnh rỗi sau khi Hàn Duyệt thi xong này cùng Hàn Duyệt ăn bữa cơm xem như xoa dịu tình cảm nhớ nhung của mình một chút.
Hàn Tư Triết nói chuyện dịu dàng thái độ hiền hòa, lại ở trước mặt bạn học cậu mời cậu đi ăn cơm Hàn Duyệt cũng không thể từ chối được, dù không muốn cùng đành phải đồng ý, bước lên xe của Hàn Tư Triết.
Xe hơi quẹo tới quẹo lui cuối cùng đỗ lại trong một cái sân vắng. Hàn Duyệt biết chỗ này, đời trước cậu và khách hàng đã từng tới chỗ này ăn cơm, là một nhà hàng đồ chay nổi tiếng, thường có thể gặp được đủ loại nhà sư ở nơi này. Nhà hàng được trang trí rất sạch sẽ và sáng sủa, cổng được một tấm bình phong che khuất, sau khi đi vòng qua thì chỗ sát tường có đặt một pho tượng phật, trong không khí tràn ngập một mùi vị phật giáo dịu nhẹ.
Hai người đi vào một gian phòng ăn trên lầu dưới sự hướng dẫn của phục vụ. Sau khi vào chỗ Hàn Tư Triết đem menu đưa cho Hàn Duyệt kêu cậu gọi món trước. Hàn Duyệt cũng không khách sáo gọi mấy món cảm thấy thích, Hàn Tư Triết lại kêu thêm một món thì phục vụ liền rời khỏi phòng.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai anh em họ, hai người đều im lặng uống trà không nói câu nào. Hàn Duyệt là thật sự không có gì để nói với người anh hai giống như người xa lạ này, còn Hàn Tư Triết là trong lòng có quá nhiều điều muốn nói tất cả đều dồn chung một chỗ trái lại không biết nên nói gì.
Tốc độ lên món của nhà hàng đồ chay rất nhanh, chưa được vài phút món đầu tiên đã đưa lên. Hàn Tư Triết vội cầm lấy đũa chủ động gắp một đũa thức ăn cho Hàn Duyệt, nói: “Trong mấy nhà nấu món chay ở thành phố B thì hương vị nhà này làm khá là đặc sắc”.
Hàn Duyệt bị sự ân cần của Hàn Tư Triết làm sợ, cứng nhắc cám ơn sự nhiệt tình của anh hai, đem đồ ăn anh ta gắp qua bỏ vào miệng rồi lập tức bị cái mùi vị tươi non kia thu hút.
Hàn Tư Triết thấy vẻ mặt Hàn Duyệt dịu xuống trong lòng cũng thở phào một hơi, nói: “Ngon đúng chứ. Anh nghe nói em bình thường đều ăn cơm ở nhà rất ít đi quán bên ngoài, nếu hiếm khi đi một lần thì hãy ăn nhiều một chút. Nếu thích anh sẽ dẫn em tới đây hàng ngày”.
Hàn Duyệt trực giác cảm thấy câu nói này hình như có vấn đề, nhưng mà vẫn không rõ sai chỗ nào đành phải nói với bản thân là tại vì Hàn Tư Triết tự nhiên thân thiện mới khiến mình cảm thấy quái lạ như thế, gật đầu nói với người anh trai đang tỏ ra rất thiện chí: “Cám ơn anh hai, tới lúc đó anh đưa địa chỉ cho em chờ Bác Nghị trở về em dẫn anh ấy tới đây nếm thử”.
Trong lòng Hàn Tư Triết co thắt một cái, nghẹn tới mức thở không nổi, gắng gượng cười nói: “Quan hệ của em và Bác Nghị thật đúng là như keo như sơn. Thấy cậu ta đối xử tốt với em anh cũng yên tâm”.
Hàn Duyệt đương nhiên cười nhạt đối với mấy lời này, có điều vẫn lễ phép trả lời: “Người nhà họ Chu đều đối xử với em rất tốt. Nói thêm cũng không sợ anh hai cười, lúc trước khi Bác Nghị sắp đi Nam Đảo em còn thấy không quen lắm, cũng may điều chỉnh lại kịp, nếu không thì đã phải mất mặt rồi”.
“Vậy ư?” Hàn Tư Triết suýt nữa đã không gắp được thức ăn, cố gắng giữ nụ cười hiền hòa, nói: “Dù sao cũng là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, dính lấy nhau rất… bình thường.. rất bình thường”.
Những lời này nói khá là rời rạc, Hàn Duyệt không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Tư Triết một cái khó hiểu, một cái liếc mắt đó làm đồ ăn Hàn Tư Triết gắp trong tay rốt cuộc rơi xuống bàn.
Bầu không khí của bữa cơm này vô cùng quái gở, cũng may đồ ăn quả thật rất ngon miệng mới không làm cảm xúc của Hàn Duyệt trở nên khó chịu. Hai người quả thật không có gì để nói, nói đúng hơn là Hàn Duyệt không muốn trò chuyện với Hàn Tư Triết cho lắm, nhưng Hàn Tư Triết cứ không có gì cũng phải kiếm chuyện để nói, cái cảm giác bị ép trò chuyện cùng nhau này khiến cho cả hai người đều rất đau khổ, có điều một người là khổ thật còn một người là trong đau khổ lộ ra một chút vui sướng nói không nên lời.
Sau khi ăn xong Hàn Tư Triết vốn còn tính dẫn Hàn Duyệt đi ra ngoài dạo chơi, cuối cùng bị Hàn Duyệt kiên quyết dứt khoát từ chối nên đành phải đưa cậu trở về.
Hàn Duyệt vốn định xuống xe trước cổng khu nhà bởi vì khu nhà quản lý rất nghiêm, xe từ bên ngoài tới tất cả đều phải đăng ký, quá trình hơi bị rườm rà phức tạp, từ cổng lớn đi trở về lại không xa mấy. Nhưng Hàn Tư Triết vẫn khăng khăng đòi đưa cậu tới dưới lầu, xe đổ ở bên ngoài khu nhà lại tự mình tiễn cậu vào.
Hàn Duyệt gần như sắp phát điên đối với sự thay đổi 180 độ xảy ra bất thình lình của anh hai, khó lắm đi tới dưới lầu, nhìn vẻ mặt anh hai dường như có chút chờ mong Hàn Duyệt cứng rắn đem câu hỏi vốn xuất phát từ lễ phép ‘Đi lên ngồi chơi một chút’ kia nuốt xuống, tuy câu trả lời tiêu chuẩn hẳn là ‘Không cần đâu, anh đi về đây’ nhưng mà Hàn Duyệt cảm thấy nếu cậu thật sự hỏi thì Hàn Tư Triết chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi theo lên lầu.
Hàn Tư Triết không thể nhận được câu mời lễ phép đó nên đành đưa mắt nhìn theo Hàn Duyệt vào cổng nhỏ. Anh vẫn đứng ở dưới lầu cho tới khi nhìn thấy căn nhà ở tầng thứ mười ba kia sáng đèn mới từ từ rời khỏi khu nhà ở.
Ăn bữa cơm cứ như đi thi vậy làm Hàn Duyệt mệt chết được, nằm trên sô pha xem TV một lát, chuyển qua một kênh giải trí đúng lúc chính là phần này không ngờ là nội dung tổ chương trình đi tham quan tổ quay phim 《Yêu người》. Mấy ngày trước nghe Chu Bác Nghị nói mấy hôm nay hai vị ảnh đế diễn vai người cha vừa đúng sắp xếp được thời gian, tổ quay phim lập tức tăng ca thêm giờ để quay cốt truyện của hai người này, các kênh truyền thông nghe tin lập tức hành động vọt tới Nam Đảo đi phỏng vấn, có điều cuối cùng chỉ tiếp có ba nhà đài, trong đó chính là phóng viên của kênh tiết mục giải trí này.
Trên màn ảnh ‘một nhà ba người’ nhận phỏng vấn trước ống kính, hai vị ảnh đế để phối hợp với quay phim cố ý làm ra các động tác thân mật, gọi đối phương là ‘ba sấp nhỏ’, còn thổi phồng Chu Bác Nghị từ diễn xuất cho tới thái độ làm việc của anh một phen, toàn bộ đều là những lời khen ngợi.
Hàn Duyệt đang nhìn Chu Bác Nghị kể những chuyện vui gặp được trong lúc quay phim ở trước ống kính, gợi ý nam nữ chính dường như rất mập mờ thì nhận được điện thoại của Chu Bác Nghị. Hàn Duyệt không có giảm âm lượng của TV lại, Chu Bác Nghị lập tức liền nghe được tiếng của mình truyền tới từ trong di động, sững sờ một hồi mới cười nói: “Xem TV à?”.
“Ừ, xem trai đẹp bịa chuyện với người ta”. Hàn Duyệt cầm quả lê lên soạp một tiếng cắn một miệng lớn.
Chu Bác Nghị biết cậu đang nói về chuyện gì, trong tổ quay phim ai cũng có thể truyền ra scandal chỉ có Lý Dật Thần và Mạnh Đình là không thể nào, hai người này một người khi không quay phim thì im lặng trốn qua một góc đọc sách, một người không có việc gì làm thì xoay chung quanh anh, thời gian nghỉ giải lao nói với nhau không quá mười câu. Anh cười nói: “Mánh khóe làm trò thôi. Đã ăn cơm chiều chưa?”.
“Ăn rồi” Hàn Duyệt nói mập mờ, “Anh đoán xem cơm chiều là ai mời? Là anh hai đó”.
“Anh của anh?” Chu Bác Nghị rất rõ ràng không hiểu ‘anh hai’ này là chỉ anh hai của ai.
“Là anh hai Hàn Tư Triết của em” Hàn Duyệt nói rõ ra, sau đó lại nói càm ràm, “Cũng đã không liên lạc mấy tháng tự nhiên nhảy ra mời em ăn cơm, ăn cơm thì ăn cơm đi lại còn phải nói chuyện, rõ ràng không có gì để nói lại còn phải kiếm chuyện để nói, nói tới mức em ăn cơm cũng không ngon… có điều món ăn của quán đồ chay đó làm cũng được lắm, chờ anh về em dẫn anh qua đó nếm thử”.
Chu Bác Nghị trầm ngâm một hồi, nói: “Anh ta không có việc gì mời em ăn cơm làm chi?”.
“Em cũng chẳng biết” Hàn Duyệt cạp xong một quả lê giơ tay đem hột lê ném vào trong giỏ rác, “Nhưng chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nhưng mà chỗ này của em có thể kiếm được lợi gì chứ?”.
Chu Bác Nghị nói: “Không có việc gì lại xum xoe thì thể nào cũng có ý đồ. Người nhà họ Hàn anh nói em cũng đừng giận, vẫn là đừng nên gần gũi quá thì tốt hơn”.
Đối với mấy lời này Hàn Duyệt hiển nhiên giơ cao hai tay hai chân tán thành, hai người lại trò chuyện thêm mấy mươi phút. Thi xong rồi, tuy rất nhanh sẽ tới mùa xuân nhưng mà Hàn Duyệt vẫn nghĩ tới đi Nam Đảo thăm Chu Bác Nghị một chút. Anh chàng đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức kêu người ta đăng ký vé máy bay cho cậu.
Cúp điện thoại cất di động về, nụ cười nhàn nhạt trên mặt của Chu Bác Nghị lập tức biến mất tăm, cảm xúc cũng trở nên bực dọc. Cái tên Hàn Tư Triết gọi là anh hai kia có ý đồ xấu với em trai ruột mình anh đã phát hiện từ ngay ngày dẫn Tiểu Duyệt rời khỏi nhà họ Hàn. Bây giờ mình không ở thành phố B, thế nên người nọ cũng rốt cuộc không nhịn được nữa tính ra tay hay sao?
Cũng may Tiểu Duyệt sẽ tới Nam Đảo, bảo bối vẫn là nên canh chừng sát bên mới yên tâm được. Chu Bác Nghị cuốn kịch bản lại quăng qua một bên, ngã xuống giường xoa xoa mắt, không nhịn được mà bật cười.
Dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo một chút Chu Bác Nghị mới từ từ thong thả bước ra khỏi phòng, lại ở phòng bếp thấy được một người không ngờ tới.
“Mẹ” Chu Bác Nghị trợn mắt nhìn, “Mẹ tới đây lúc nào?”.
Mẹ Chu đeo tạp dề cầm dao trong tay đang thái rau, nghe thấy tiếng con trai liền ngừng tay lại, cầm dao làm bếp xoay người hừ lạnh một tiếng nói, “Cậu ba Chu ta đây quá, bỏ cả tổ quay phim, không thèm xin nghỉ nói về nhà thì về nhà”.
“Xin lỗi, mẹ, con sai rồi” Chu Bác Nghị lập tức cúi đầu nhận lỗi.
“Có thêm lần nữa, con cũng đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa” mẹ Chu xoay người quay trở lại thái rau, dao làm bếp cạch cạch cạch chặt xuống thớt, đằng đằng sát khí, người nghe được sau lưng chợt lạnh, “Đêm qua con ở sân bay bị người ta chụp được, nếu mẹ không áp xuống thì hôm nay tin tức nói con chơi trò cao giá, ỷ vào cha mẹ ở tổ quay phim muốn làm gì thì làm sẽ lan rộng khắp mục giải trí của các trang web lớn rồi đó”.
“Con sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này nữa” Chu Bác Nghị lại lần nữa cúi đầu thật sâu.
Nghe được anh thật sự có ý ăn năn, mẹ Chu lại xoay người nói: “Con cũng đã hai mươi ba, làm việc chững chạc một chút, giờ mới có chút chuyện đã khiến con luống cuống như vậy…”
Hàn Duyệt cũng đeo tạp dề giúp đỡ trong bếp lặng lẽ rời khỏi nhà bếp, bây giờ là thời gian mẹ Chu dạy bảo Chu Bác Nghị, vì lòng tự trọng của anh chàng cậu vẫn là không nên có mặt thì tốt hơn.
Dạy bảo con trai xong mẹ Chu cũng đã làm xong bữa cơm trưa trễ này. Sau khi Chu Bác Nghị ăn cơm trưa xong thì bị mẹ Chu áp tải tới sân bay quay về Nam Đảo làm việc tiếp.
Có người nói để nuôi thói quen tốt cần một tháng, nhưng đối với Hàn Duyệt mà nói vào ban ngày cố gắng dồn hết sức lực vào trong việc học, việc nuôi thói quen đó dưới sự chủ động của bản thân cậu và yếu tố bên ngoài cũng chính là cuộc thi cuối kỳ thì chỉ tốn thời gian một tuần.
Số lượng chuyển viện là có hạn và cũng có yêu cầu về thành tích, cho dù là từ học viện cao điểm chuyển xuống học viện thấp điểm đi chăng nữa, học viện thấp điểm cũng không muốn làm chỗ thu về học sinh kém. Ngoài việc đó ra Hàn Duyệt còn có bài tập của ban biên kịch phải làm. Tuy học sinh dự thính không có bắt buộc phải làm bài tập nhưng nếu cậu đã chọn con đường này thì phải làm cho nghiêm túc. Nhiều nhiệm vụ như vậy chất đống ở đó Hàn Duyệt cũng không chừa ra thêm được chút lòng dạ nào để nghĩ tới Chu Bác Nghị, đợi đến khi cậu nhận ra thì đã thấy tuần thi ở trước mắt.
Thi đại học không giống như thi trung học, tập trung vài ngày thi xong cho khỏe, mà là thi lắt nhắt chia ra từng ngày từng giờ thi riêng, thế nào cũng phải đem thời gian tra tấn học sinh kéo dài ra thêm một chút rồi chút nữa mới được. Khó khăn thi xong một môn cuối cùng Hàn Duyệt cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng giống những học sinh khác, mỉm cười sung sướng.
Bụng sôi ùng ục thong thả ra khỏi khu phòng học, Hàn Duyệt đang định đi ăn cơm chiều với bạn học tiện thể trao dồi tình cảm một chút thì trước mặt đã nhìn tới một người quen, chính là anh hai Hàn Tư Triết lâu rồi không gặp.
Hàn Tư Triết hình như còn chưa tìm được cậu, Hàn Duyệt còn định giả vờ như không phát hiện lén lút bỏ đi thì đối phương đã nhìn thấy cậu, lập tức vừa gọi tên cậu vừa đi lại đây, Hàn Duyệt thấy thế cũng chỉ có thể đứng lại gọi: “Anh hai”.
Hàn Tư Triết tới tìm Hàn Duyệt cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm cậu ăn bữa cơm. Từ sau khi Hàn Duyệt dọn ra thì không có quay về nhà lần nào, cũng chưa từng gọi điện thoại. Trong nhà họ Hàn vốn cũng không có người cậu nhớ mong hay là người nhớ mong cậu, dù là trở về thăm hay gọi điện thoại đều có vẻ tự mình đa tình, còn về việc hợp tác của hai nhà, người phụ trách của hai bên đương nhiên sẽ tự mình đi liên lạc không cần thông qua Hàn Duyệt. Cuộc sống tự do thoải mái thế này Hàn Duyệt trôi qua rất vừa ý, nhưng đối với Hàn Tư Triết mà nói chính là giày vò.
Quan hệ của Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị vẫn rất tốt, điều đó khiến cho Hàn Tư Triết ngay cả cơ hội mơ hão cũng chẳng có, khó lắm chịu đựng tới giờ này cuối cùng cũng không chịu được nữa. Qua thêm mấy tuần nữa chính là tết âm lịch, Hàn Duyệt dù sao chưa có chính thức kết hôn với Chu Bác Nghị, nhà lại ở ngay thành phố B, ngày tết âm lịch lớn như vậy đi nhà họ Chu sẽ không phải phép lắm cho nên chắc chắn phải quay về nhà họ Hàn. Nhưng mà chờ trở về nhà họ Hàn có lẽ dáng vẻ cũng rất mất tự nhiên, lại có thêm Hàn Tư Huy ở bên cạnh nhìn chằm chằm, có thể cả cơ hội ngồi xuống im lặng nói vài câu với Hàn Duyệt e là cũng chẳng có, vì thế Hàn Tư Triết tính nhân lúc thời gian rãnh rỗi sau khi Hàn Duyệt thi xong này cùng Hàn Duyệt ăn bữa cơm xem như xoa dịu tình cảm nhớ nhung của mình một chút.
Hàn Tư Triết nói chuyện dịu dàng thái độ hiền hòa, lại ở trước mặt bạn học cậu mời cậu đi ăn cơm Hàn Duyệt cũng không thể từ chối được, dù không muốn cùng đành phải đồng ý, bước lên xe của Hàn Tư Triết.
Xe hơi quẹo tới quẹo lui cuối cùng đỗ lại trong một cái sân vắng. Hàn Duyệt biết chỗ này, đời trước cậu và khách hàng đã từng tới chỗ này ăn cơm, là một nhà hàng đồ chay nổi tiếng, thường có thể gặp được đủ loại nhà sư ở nơi này. Nhà hàng được trang trí rất sạch sẽ và sáng sủa, cổng được một tấm bình phong che khuất, sau khi đi vòng qua thì chỗ sát tường có đặt một pho tượng phật, trong không khí tràn ngập một mùi vị phật giáo dịu nhẹ.
Hai người đi vào một gian phòng ăn trên lầu dưới sự hướng dẫn của phục vụ. Sau khi vào chỗ Hàn Tư Triết đem menu đưa cho Hàn Duyệt kêu cậu gọi món trước. Hàn Duyệt cũng không khách sáo gọi mấy món cảm thấy thích, Hàn Tư Triết lại kêu thêm một món thì phục vụ liền rời khỏi phòng.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai anh em họ, hai người đều im lặng uống trà không nói câu nào. Hàn Duyệt là thật sự không có gì để nói với người anh hai giống như người xa lạ này, còn Hàn Tư Triết là trong lòng có quá nhiều điều muốn nói tất cả đều dồn chung một chỗ trái lại không biết nên nói gì.
Tốc độ lên món của nhà hàng đồ chay rất nhanh, chưa được vài phút món đầu tiên đã đưa lên. Hàn Tư Triết vội cầm lấy đũa chủ động gắp một đũa thức ăn cho Hàn Duyệt, nói: “Trong mấy nhà nấu món chay ở thành phố B thì hương vị nhà này làm khá là đặc sắc”.
Hàn Duyệt bị sự ân cần của Hàn Tư Triết làm sợ, cứng nhắc cám ơn sự nhiệt tình của anh hai, đem đồ ăn anh ta gắp qua bỏ vào miệng rồi lập tức bị cái mùi vị tươi non kia thu hút.
Hàn Tư Triết thấy vẻ mặt Hàn Duyệt dịu xuống trong lòng cũng thở phào một hơi, nói: “Ngon đúng chứ. Anh nghe nói em bình thường đều ăn cơm ở nhà rất ít đi quán bên ngoài, nếu hiếm khi đi một lần thì hãy ăn nhiều một chút. Nếu thích anh sẽ dẫn em tới đây hàng ngày”.
Hàn Duyệt trực giác cảm thấy câu nói này hình như có vấn đề, nhưng mà vẫn không rõ sai chỗ nào đành phải nói với bản thân là tại vì Hàn Tư Triết tự nhiên thân thiện mới khiến mình cảm thấy quái lạ như thế, gật đầu nói với người anh trai đang tỏ ra rất thiện chí: “Cám ơn anh hai, tới lúc đó anh đưa địa chỉ cho em chờ Bác Nghị trở về em dẫn anh ấy tới đây nếm thử”.
Trong lòng Hàn Tư Triết co thắt một cái, nghẹn tới mức thở không nổi, gắng gượng cười nói: “Quan hệ của em và Bác Nghị thật đúng là như keo như sơn. Thấy cậu ta đối xử tốt với em anh cũng yên tâm”.
Hàn Duyệt đương nhiên cười nhạt đối với mấy lời này, có điều vẫn lễ phép trả lời: “Người nhà họ Chu đều đối xử với em rất tốt. Nói thêm cũng không sợ anh hai cười, lúc trước khi Bác Nghị sắp đi Nam Đảo em còn thấy không quen lắm, cũng may điều chỉnh lại kịp, nếu không thì đã phải mất mặt rồi”.
“Vậy ư?” Hàn Tư Triết suýt nữa đã không gắp được thức ăn, cố gắng giữ nụ cười hiền hòa, nói: “Dù sao cũng là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, dính lấy nhau rất… bình thường.. rất bình thường”.
Những lời này nói khá là rời rạc, Hàn Duyệt không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Tư Triết một cái khó hiểu, một cái liếc mắt đó làm đồ ăn Hàn Tư Triết gắp trong tay rốt cuộc rơi xuống bàn.
Bầu không khí của bữa cơm này vô cùng quái gở, cũng may đồ ăn quả thật rất ngon miệng mới không làm cảm xúc của Hàn Duyệt trở nên khó chịu. Hai người quả thật không có gì để nói, nói đúng hơn là Hàn Duyệt không muốn trò chuyện với Hàn Tư Triết cho lắm, nhưng Hàn Tư Triết cứ không có gì cũng phải kiếm chuyện để nói, cái cảm giác bị ép trò chuyện cùng nhau này khiến cho cả hai người đều rất đau khổ, có điều một người là khổ thật còn một người là trong đau khổ lộ ra một chút vui sướng nói không nên lời.
Sau khi ăn xong Hàn Tư Triết vốn còn tính dẫn Hàn Duyệt đi ra ngoài dạo chơi, cuối cùng bị Hàn Duyệt kiên quyết dứt khoát từ chối nên đành phải đưa cậu trở về.
Hàn Duyệt vốn định xuống xe trước cổng khu nhà bởi vì khu nhà quản lý rất nghiêm, xe từ bên ngoài tới tất cả đều phải đăng ký, quá trình hơi bị rườm rà phức tạp, từ cổng lớn đi trở về lại không xa mấy. Nhưng Hàn Tư Triết vẫn khăng khăng đòi đưa cậu tới dưới lầu, xe đổ ở bên ngoài khu nhà lại tự mình tiễn cậu vào.
Hàn Duyệt gần như sắp phát điên đối với sự thay đổi 180 độ xảy ra bất thình lình của anh hai, khó lắm đi tới dưới lầu, nhìn vẻ mặt anh hai dường như có chút chờ mong Hàn Duyệt cứng rắn đem câu hỏi vốn xuất phát từ lễ phép ‘Đi lên ngồi chơi một chút’ kia nuốt xuống, tuy câu trả lời tiêu chuẩn hẳn là ‘Không cần đâu, anh đi về đây’ nhưng mà Hàn Duyệt cảm thấy nếu cậu thật sự hỏi thì Hàn Tư Triết chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi theo lên lầu.
Hàn Tư Triết không thể nhận được câu mời lễ phép đó nên đành đưa mắt nhìn theo Hàn Duyệt vào cổng nhỏ. Anh vẫn đứng ở dưới lầu cho tới khi nhìn thấy căn nhà ở tầng thứ mười ba kia sáng đèn mới từ từ rời khỏi khu nhà ở.
Ăn bữa cơm cứ như đi thi vậy làm Hàn Duyệt mệt chết được, nằm trên sô pha xem TV một lát, chuyển qua một kênh giải trí đúng lúc chính là phần này không ngờ là nội dung tổ chương trình đi tham quan tổ quay phim 《Yêu người》. Mấy ngày trước nghe Chu Bác Nghị nói mấy hôm nay hai vị ảnh đế diễn vai người cha vừa đúng sắp xếp được thời gian, tổ quay phim lập tức tăng ca thêm giờ để quay cốt truyện của hai người này, các kênh truyền thông nghe tin lập tức hành động vọt tới Nam Đảo đi phỏng vấn, có điều cuối cùng chỉ tiếp có ba nhà đài, trong đó chính là phóng viên của kênh tiết mục giải trí này.
Trên màn ảnh ‘một nhà ba người’ nhận phỏng vấn trước ống kính, hai vị ảnh đế để phối hợp với quay phim cố ý làm ra các động tác thân mật, gọi đối phương là ‘ba sấp nhỏ’, còn thổi phồng Chu Bác Nghị từ diễn xuất cho tới thái độ làm việc của anh một phen, toàn bộ đều là những lời khen ngợi.
Hàn Duyệt đang nhìn Chu Bác Nghị kể những chuyện vui gặp được trong lúc quay phim ở trước ống kính, gợi ý nam nữ chính dường như rất mập mờ thì nhận được điện thoại của Chu Bác Nghị. Hàn Duyệt không có giảm âm lượng của TV lại, Chu Bác Nghị lập tức liền nghe được tiếng của mình truyền tới từ trong di động, sững sờ một hồi mới cười nói: “Xem TV à?”.
“Ừ, xem trai đẹp bịa chuyện với người ta”. Hàn Duyệt cầm quả lê lên soạp một tiếng cắn một miệng lớn.
Chu Bác Nghị biết cậu đang nói về chuyện gì, trong tổ quay phim ai cũng có thể truyền ra scandal chỉ có Lý Dật Thần và Mạnh Đình là không thể nào, hai người này một người khi không quay phim thì im lặng trốn qua một góc đọc sách, một người không có việc gì làm thì xoay chung quanh anh, thời gian nghỉ giải lao nói với nhau không quá mười câu. Anh cười nói: “Mánh khóe làm trò thôi. Đã ăn cơm chiều chưa?”.
“Ăn rồi” Hàn Duyệt nói mập mờ, “Anh đoán xem cơm chiều là ai mời? Là anh hai đó”.
“Anh của anh?” Chu Bác Nghị rất rõ ràng không hiểu ‘anh hai’ này là chỉ anh hai của ai.
“Là anh hai Hàn Tư Triết của em” Hàn Duyệt nói rõ ra, sau đó lại nói càm ràm, “Cũng đã không liên lạc mấy tháng tự nhiên nhảy ra mời em ăn cơm, ăn cơm thì ăn cơm đi lại còn phải nói chuyện, rõ ràng không có gì để nói lại còn phải kiếm chuyện để nói, nói tới mức em ăn cơm cũng không ngon… có điều món ăn của quán đồ chay đó làm cũng được lắm, chờ anh về em dẫn anh qua đó nếm thử”.
Chu Bác Nghị trầm ngâm một hồi, nói: “Anh ta không có việc gì mời em ăn cơm làm chi?”.
“Em cũng chẳng biết” Hàn Duyệt cạp xong một quả lê giơ tay đem hột lê ném vào trong giỏ rác, “Nhưng chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nhưng mà chỗ này của em có thể kiếm được lợi gì chứ?”.
Chu Bác Nghị nói: “Không có việc gì lại xum xoe thì thể nào cũng có ý đồ. Người nhà họ Hàn anh nói em cũng đừng giận, vẫn là đừng nên gần gũi quá thì tốt hơn”.
Đối với mấy lời này Hàn Duyệt hiển nhiên giơ cao hai tay hai chân tán thành, hai người lại trò chuyện thêm mấy mươi phút. Thi xong rồi, tuy rất nhanh sẽ tới mùa xuân nhưng mà Hàn Duyệt vẫn nghĩ tới đi Nam Đảo thăm Chu Bác Nghị một chút. Anh chàng đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức kêu người ta đăng ký vé máy bay cho cậu.
Cúp điện thoại cất di động về, nụ cười nhàn nhạt trên mặt của Chu Bác Nghị lập tức biến mất tăm, cảm xúc cũng trở nên bực dọc. Cái tên Hàn Tư Triết gọi là anh hai kia có ý đồ xấu với em trai ruột mình anh đã phát hiện từ ngay ngày dẫn Tiểu Duyệt rời khỏi nhà họ Hàn. Bây giờ mình không ở thành phố B, thế nên người nọ cũng rốt cuộc không nhịn được nữa tính ra tay hay sao?
Cũng may Tiểu Duyệt sẽ tới Nam Đảo, bảo bối vẫn là nên canh chừng sát bên mới yên tâm được. Chu Bác Nghị cuốn kịch bản lại quăng qua một bên, ngã xuống giường xoa xoa mắt, không nhịn được mà bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.