Sống Lại Về Một Nhà

Chương 54

Thủ Bản Kỳ Tử

04/04/2020

Tuy Hàn Duyệt chỉ bị thương nhẹ nhưng Chu Bác Nghị vẫn khăng khăng đòi bác sĩ kiểm tra cho cậu, sau khi cho ra kết quả Hàn Duyệt hoàn toàn không sao mới xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là không cho Hàn Duyệt đứng lên khỏi giường bệnh.

Vội cho Hàn Duyệt xong, mọi người lại kêu bác sĩ cũng kiểm tra một cái cho Chu Bác Nghị, ngực anh bị cái tên gọi là anh bà con kia đạp một cú, so với Hàn Duyệt khéo léo làm giảm đi hết sức đánh thì anh là thật sự chịu hết toàn bộ sức mạnh của đối phương, vết thương nhận được chỉ lo sẽ nặng hơn một chút. Cũng may cuối cùng kiểm tra ra chỉ là một ít máu bầm, ngoại trừ có hơi đau ra thì không có di chứng gì hết.

Chờ sau khi bác sĩ thoa thuốc cho vết thương của hai người xong, ra khỏi phòng bệnh mẹ Chu mới yên lòng nở nụ cười, ngồi ở trước giường bệnh của Hàn Duyệt, ôm lấy vai cậu hôn lên trán cậu, nói chân thành: “Bé ngoan, uất ức cho con rồi”.

Hàn Duyệt lắc lắc đầu, nói: “Con còn may, uất ức nhất chính là Bác Nghị ạ”.

Mẹ Chu không có ý kiến, lòng bàn tay lại xoa xoa mặt cậu một hồi mới từ trên giường bệnh nhướng người qua ôm lấy con trai ngồi ở bên kia giường, vỗ vỗ lưng anh, không nói gì hết.

Bầu không khí trong phòng bệnh bắt đầu trở nên đắng chát, Chu Bác Hạo véo véo mũi, những chuyện hôm nay em trai và em dâu phải chịu tất cả đều là do tội lỗi mà năm đó anh chợt mất tỉnh táo gây ra. Lúc này đây anh rất muốn ra ngoài hút một điếu thuốc, nhưng ngón tay xoa hai cái vào trên ngón trỏ vẫn là bỏ suy nghĩ trong đầu này đi, ho khan hai tiếng, đè nỗi áy náy cuộn trào trong lòng xuống, mở miệng nói: “Tình hình lúc này là Bác Nghị và Tiểu Duyệt trong cuộc họp báo gặp phải sự tấn công của cái gọi là người nhà của người chết nhưng không có đánh trả, mà Tiểu Duyệt vì bảo vệ vị hôn phu của mình còn bị đối phương đánh cho ngất xỉu. Kết quả và cục diện hiện nay hoàn toàn có lợi đối với chúng ta. Chúng ta có thể tuyên truyền cùng lúc tình cảm vợ chồng sâu nặng của Bác Nghị và Tiểu Duyệt, cùng với lòng chịu trách nhiệm và gánh vác của Bác Nghị, cuối cùng còn có thể tìm chút chỗ sai của đối phương, hãy nói là cái tên anh họ đột nhiên nhảy ra một cách khó hiểu này của đối phương thật ra là tính nhân dịp lại bắt chẹt chúng ta một số tiền nữa, thuyết âm mưu một chút”.

“Con phân tích chẳng sai” cha Chu gật gật đầu khen ngợi, “Cái thuyết âm mưu cuối cùng cho dù không có bằng chứng cũng phải làm ra bằng chứng”. Nói xong, trên mặt cha Chu hiện ra một vẻ cay nghiệt, “Hắn ta chỉ là một gã anh bà con một năm không gặp được mấy lần, sao lại đau khổ như mẹ chết thế được. Dám quậy phá cuộc họp báo, còn dám đánh con ta với Tiểu Duyệt, tưởng đâu nhà họ Chu chúng ta là có thể tùy ý để cái loại người như gã nhào nắn hay sao?”.

“Còn phải cảm ơn hắn ta đã ngu ngốc như thế” mẹ Chu cười lạnh nói, “Nếu không phải hắn ta quậy một trận như vậy thì hiệu quả của cuộc họp báo hôm nay cũng sẽ không tốt đến thế”. Bà lại xoay về phía Hàn Duyệt còn nằm ở trên giường bệnh, xoa xoa vết bầm trên mặt cậu, nói, “Chỉ là uất ức cho Tiểu Duyệt, tự dưng vô cớ bị đánh oan. Hôm nay thật sự là nhờ con lanh trí lại biết chịu đựng, lúc đó khi phóng viên kéo áo đắp trên mặt con xuống quả thật là hù chết dì”.

Hàn Duyệt mỉm cười, nói: “Con cũng sắp bị hù chết, suýt nữa đã kêu lên, cứ cố nín, còn tưởng đâu mình sẽ mắc bệnh tim luôn ấy chứ, thật không biết lúc đó làm sao vẫn giữ được tư thế không nhúc nhích nữa”.

Chu Bác Nghị không nói gì chỉ là nhìn chăm chú vào Hàn Duyệt, cầm tay của cậu nhóc mình đang nắm trong tay lên đặt ở bên môi, sau đó in xuống một nụ hôn thật mạnh trên mu bàn tay cậu.

Hàn Duyệt cũng nhìn chăm chú vào mắt anh, trong lúc ấy, giữa hai người chợt vờn quanh một bầu không khí không rõ mà người ngoài không thể chen vào.

Mẹ Chu tương đương có mắt nhìn, nhìn thấy tầm mắt giao hòa cùng một chỗ của hai người giơ tay che đi một nụ cười mỉm bên khóe môi, cũng không lên tiếng mà khẽ đứng lên khỏi giường bệnh ra hiệu với chồng và đứa con lớn của mình, ba người liền nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng bệnh.



Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại có hai người, Hàn Duyệt nhích về phía bên kia, nói: “Đi lên nằm một lát đi, hôm nay cực khổ rồi. Cứ thế mà lên, khỏi thay quần áo đâu”.

Chu Bác Nghị không có từ chối, cởi giày nằm ở bên cạnh Hàn Duyệt. Cũng may giường đơn của phòng bệnh VIP xa xỉ cũng lớn hơn so với giường đơn thường, tuy không bằng giường đôi nhưng nằm hai người cũng không phải chật lắm, ngay cả chăn cũng rộng hơn một chút.

Chờ Chu Bác Nghị nằm xuống xong Hàn Duyệt tự giác lăn vào lòng anh, hơi nằm sấp lên ngực anh chìa tay ôm lấy cơ thể anh, tựa đầu vào vai anh thở ra một hơi thật dài, cách quần áo khẽ xoa xoa chỗ ban nãy vừa được thoa thuốc của anh chàng, nói: “Còn đau không?”.

Chu Bác Nghị lắc đầu, lại nhớ ra cậu nhóc nhìn không thấy vì thế cúi đầu hôn hôn mép tóc cậu, nói: “Không đau, không đụng vào thì sẽ không đau. Đừng lo, lời của bác sĩ em cũng nghe rồi đấy, mấy ngày nữa là khỏi thôi”.

Thế nên hai người không nói gì nữa. Tay của anh chàng vuốt ve từng chút một theo đường cong lưng trên lưng cậu nhóc, mà tay của cậu nhóc thì lại nắm lấy cánh tay của anh chàng, khẽ dùng đầu ngón tay cảm nhận cơ bắp chắc nịch của anh chàng dưới ngón tay.

Không biết bắt đầu từ lúc nào tay của anh chàng cũng đã trợt vào trong áo của Hàn Duyệt, kề thẳng vào làn da trần của cậu bắt đầu vuốt lên xuống, mà Hàn Duyệt cũng trả lễ từ từ tháo nút áo sơ mi của Chu Bác Nghị ra, phô lồng ngực anh ra, sau đó nhích người nhìn vào ánh mắt càng lúc càng sâu lắng của anh chàng, từ từ cúi đầu hôn vào ngực anh.

Chu Bác Nghị xoa mặt cậu, nói khẽ: “Lại đây, anh muốn cùng em hôn môi”.

Hàn Duyệt mỉm cười, xoay người ngồi ở trên bụng anh chàng sau đó cúi người xuống ôm lấy đầu của Chu Bác Nghị, ngậm lấy bờ môi anh bắt đầu quấn lấy.

Tay của Chu Bác Nghị cũng không có bỏ không, một bàn tay vuốt lên xuống ở sau lưng cậu, tay kia thì xoa xoa bụng của cậu nhóc, sau đó cởi thắt lưng của cậu nhóc ra, tiếp theo hai cánh tay vói thẳng vào quần cậu, lòng bàn tay kề sát vào da cậu, nắm cánh mông cậu bắt đầu bóp nhẹ.

Hàn Duyệt cúi đầu rên rỉ một tiếng, dưới thân theo động tác của anh chàng cọ sát liên tục vào bụng anh. Cậu khẽ cắn vào lưỡi đối phương một cái, nói: “Cậu ba, không công bằng, anh xem xem hai hôm nay anh ép em ra bao nhiêu lần rồi, còn anh thì mấy lần chứ?”.

Chu Bác Nghị liếm môi Hàn Duyệt, cười khẽ nói: “Trách anh? Vậy phải làm sao mới công bằng?”.

“Anh đừng nhúc nhích” Hàn Duyệt vỗ vỗ tay anh, tay chống vào vai anh ngồi dậy, “Lúc này em đang là người bệnh đang nằm viện, đúng là lúc cần tĩnh dưỡng, ép buộc một bệnh nhân cậu ba Chu cũng đừng làm chuyện không bằng cầm thú như vậy”.



“Được, không nhúc nhích” Chu Bác Nghị rút tay mình từ trong quần cậu nhóc về, lại xoa xoa đùi cậu rồi ngoan ngoãn đặt ở hai bên hông.

“Đừng nhúc nhích đó, hành hạ em nhiều lần như thế cũng nên để em hành hạ anh lại mới đúng” Hàn Duyệt nhéo nhéo mặt anh, nở ra một nụ cười sáng lạn, sau đó lại cảnh cáo một câu, “Không được nhúc nhích”.

Chu Bác Nghị gật gật đầu, thấy cậu nhóc cố ý làm ra một vẻ bỉ ổi sờ mó ngực anh một cái, nói: “Tiểu mỹ nhân, gia thương ngươi ~” thì không khỏi buồn cười, khẽ nói, “Đại gia, nhẹ một chút, ta sợ đau”.

“Rất có hương vị” Hàn Duyệt mặt mày hớn hở để lại một nụ hôn vang dội lên trên mặt anh, sau đó nụ hôn này di chuyển từng chút một từ má anh xuống dưới.

Hàn Duyệt liếm liếm cằm anh lại ngậm lấy cổ họng anh dùng lưỡi khẽ đùa giỡn một hồi, sau đó là xương quai xanh, vai, ngực, bụng. Bởi vì chỗ phía dưới bị quần áo che đậy cho nên Hàn Duyệt bèn không hề khách sáo mà bắt đầu để lại vết hôn thâm thâm nhạt nhạt. Cậu đặt biệt chú ý cơ bụng của anh chàng, ngoại trừ hôn còn có thể lấy răng gặm cắn làm anh chàng không kiềm được thở dốc, cơ thịt ở bụng cũng căng rất chặt, hình dáng cơ bắp cũng có vẻ càng nổi bật hơn.

Cuối cùng tay của Hàn Duyệt đặt ở trên dây nịt của anh, Chu Bác Nghị như bị giật mình mà ngồi dậy, Hàn Duyệt vui vẻ hôn hôn vào môi anh, nói: “Không phải đã hứa không nhúc nhích hay sao? Ngoan ngoãn nằm im coi”.

Chu Bác Nghị sờ nhẹ cổ cậu, cổ họng ực xuống một cái, mím chặt môi cuối cùng vẫn là từ từ nằm lại, nhìn thấy cậu nhóc tháo dây nịt ra, kéo khóa kéo xuống, sau đó nhìn chăm chú vào mắt anh ngậm lấy nơi đã cứng rắn nóng rực của anh.

Trong phòng bệnh một mảnh nóng bỏng, ngoài phòng bệnh người nhà họ Chu đã bắt đầu trả đũa lại. Đầu tiên là cố ý đưa ra ảnh chụp mẹ Chu mặt đầy nước mắt tựa vào trong lòng cha Chu, cho người bên ngoài một ấn tượng người bị hại. Sau đó, một người biết chuyện giấu tên đăng một cái weibo lên trên mạng, viết là: [Vốn cho rằng cậu ba Chu và cậu năm họ Hàn chẳng qua là làm ra vẻ, lại nói chứ hôn nhân trong giới này làm gì có bao nhiêu thật lòng đáng nói, còn là quen do xem mắt nữa, cứ luôn cho rằng hiệu quả và ích lợi nhiều hơn một chút. Hôm nay coi như mở mang tầm mắt. Thảo nào bà Chu luôn mắt cao hơn đầu xem ai cũng cảm thấy không xứng với con trai mình lại thích cậu năm họ Hàn như thế. Rốt cuộc lại tin tưởng vào tình yêu rồi, mong là hai người đó có thể vẫn mãi hạnh phúc như vậy].

Sau đó đăng hai tấm hình nhìn như là ảnh đời sống của hai người, một tấm là ở bên ngoài hai người ngồi ở trên một cái ghế dài mặc cùng một kiểu áo sơ mi hình chữ T, Chu Bác Nghị cầm một cây vợt tennis trong tay, Hàn Duyệt đang nâng mặt của Chu Bác Nghị phồng má chu môi thổi vào mắt của anh chàng. Tấm khác nhìn cảnh có vẻ là ở đoàn phim, Hàn Duyệt ngồi ở trên đùi Chu Bác Nghị hai người chen nhau trên một cái ghế, mà Chu Bác Nghị đang đem một chân của Hàn Duyệt đặt lên trên tay ghế, duỗi tay thắt dây giày cho cậu.

Hai tấm hình này, một tấm là vào lúc mấy tháng trước hai người đi theo Chu Bác Hạo và mấy cậu con cháu nhà giàu cùng nhau chơi tennis bị người ta chụp được, dùng để trêu ghẹo hai người tình cảm vợ chồng thân thiết diễn ân ái, lúc đó quả thật là có đăng, nhưng lúc đó là vượt tường đăng ở trên Facebook cho nên phần lớn mọi người không biết. Tấm còn lại là mấy hôm trước khi Hàn Duyệt ở đoàn phim bị trợ lý của Chu Bác Nghị chụp được, vốn tính sau này lấy ra để xào thành một tin đồn nhỏ, không ngờ tới lại dùng ở chỗ này.

Ngoài weibo này ra còn có một người khác nghe nói là phóng viên lúc đó tham dự cuộc họp báo cũng đăng một cái weibo, đem trò cười trong cuộc họp báo toàn bộ quá trình bắt đầu đến kết thúc đều đăng lên, không nói một chữ tới chuyện của người anh bà con kia cũng không có đánh giá bất cứ việc gì, chỉ cảm thán tình cảm hai người chồng-chồng Chu Hàn sâu đậm, tranh nhau bảo vệ đối phương, cuối cùng cậu Hàn thậm chí còn chắn một đấm cho cậu ba Chu, bị đánh hôn mê bất tỉnh nghe nói bây giờ còn mê man ở bệnh viện, không biết có bị đánh thành chấn động não hay không; không nói chuyện khác, chỉ nói tới phần tình cảm cùng chung hoạn nạn này của hai người đã làm cho người ta rất cảm động và kính trọng rồi.

Vì thế hai cái weibo đó dưới sự thúc đẩy lén lút của Tinh Hạo và tập đoàn nhà họ Chu rất nhanh đã trở thành hai weibo hot nhất trên mạng, đề tài có liên quan tới tình cảm sâu đậm của Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt cũng dần dần xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Về Một Nhà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook