Sóng Ngầm - Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2
Quyển 3 - Chương 35
Đinh Mặc
27/09/2018
Type: Huyền
Khóe môi Tống Không thấp thoáng nụ cười. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vẫn kiêu căng không ai bì nổi: “Lão đại, đáp án chính là ở trong lòng anh.”
Ánh mắt Tống Khôn sáng rực, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nhìm chằm chằm anh.
Bạc Cận Ngôn nói không hề kiêng dè: “Anh vứt cho em vấn đề này, nói rõ trong lòng anh đã sớm có nghi ngờ. Mà anh là người hiểu rõ mấy người họ nhất trên đời này. Nếu anh không biết đáp án thì còn ai biết đáp án nữa?”
Tống Khôn nâng tách trà lên, từ từ nhâm nhi, nhưng sắc mặt đã dần trở lạnh: “Rắn, tôi nghĩ cậu còn chưa hiểu rõ. Tôi không thích người ta nói chuyện vòng vo với mình.”
Bạc Cận Ngôn khẽ sờ mũi: “Em không phải đang vòng vo, em chỉ muốn cho anh biết, người cuối cùng đưa ra phán đoán không phải ai khác mà chính là anh. Dĩ nhiên, xét về thông minh cơ trí, có thể em vẫn thua lão đại chút xíu.” Tống Khôn bật cười, lại nghe thấy anh tự đắc: “Nhưng quan sát, tìm kiếm và cắn người thì… lão đại à, vẫn là Rắn lợi hại hơn.”
Đình viện lúc xế trưa tĩnh lặng như tờ, xung quanh dường như không còn ai khác. Bạc Cận Ngôn thong thả phân tích: “Anh ném cho em củ khoai lang bỏng tay. Em chỉ được nghe các sự việc liên quan, gần như không biết gì về họ cả. Có điều chuyện này cũng không thể bắt bí em. Tuy em không hiểu biết về họ, nhưng lại hiểu rõ gã cấp trên của tên cảnh sát kia, Chu Thao. Nếu nói đến giết chóc cướp bóc, có lẽ em không bằng mấy người kia. Nhưng ở Vân Nam, người đánh nhau với Chu Thao ngươi sống ta chết chính là em. Hắn sẽ chọn người thế nào để làm nội gian đây? Em nghĩ, đây cũng là nguyên nhân lão đại giao cho em vấn đề khó khăn này.”
Ánh mắt Tống Khôn lóe sáng.
Bạc Cận Ngôn đưa ra nhận định: “Lão đại, con người Chu Thao khác với cảnh sát bình thường. Hắn có dã tâm và có chút tà khí.”
Tống Khôn lẳng lặng lắng nghe.
“Điều này em mói nghĩ ra trong khoảng thời gian gần đây thôi. Tháng trước, người của em bị hắn mai phục, chuyện này không có người ngoài biết. Khi đó, anh em của em đã có mấy người đầu hàng, nhưng hắn vẫn ra lệnh bắn chết. Tuy bề ngoài hắn chính trực, nhưng đến lúc thật sự nguy cấp thì không hề có giới hạn, hung ác như sói. Bằng không, hắn có thể sống bình yên vô sự lâu như vậy ở Tây Nam sao?”
Tống Khôn trầm mặc không lên tiếng. Việc thuộc hạ của Rắn Mặt Cười bị bắn chết mất mấy người, quẩ thật gã có nghe nói, lại không ngờ tình huống khi đó là như vậy.
“Còn có một việc đã chứng thực suy đoán của em.” Bạc Cận Ngôn giả thích: “Anh nói mình bị mất mấy món hàng bạch phiến nhưng cảnh sát không hề có bất cứ động tĩnh gì. Điều này nói rõ Chu Thao muốn thả dây dài câu có lớn. Vì bắt anh, hắn chấp nhận bỏ qua một vài con tôm nhỏ. Hắn là một người có dã tâm, hơn nữa có đôi khi sẽ vi phạm vài nguyên tắc của cảnh sát. Từ điểm này, hắn không có gì khác với chúng ta, hừ… chẳng qua là mang cái danh chính nghĩa, che giấu bản chất thật vô cùng sâu thôi.”
Lần này, Tống Khôn đã gật đầu.
Bạc Cận Ngôn phán đoán về kẻ tình nghi: “Đây chính là manh mối đột phá của chúng ta. Một Chu Thao như thế sẽ chọn dạng người nào để nằm vùng? Trong mấy thuộc hạ thân tín của anh, giết người bao nhiêu, thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, có hút ma túy hay không… Những thứ này đều không thể trở thành tiếu chuẩn loại trừ nội ứng. Bởi vì hắn có thể ngụy trang thành bộ dạng trác táng bất kham, giết người phóng hỏa. Những cảnh sát khác không dám làm nhưng hắn thì dám. Bởi vì dựa theo phong cách của Chu Thao, chỉ cần đến cuối cùng bắt được anh, tiêu diệt Phật Thủ, tất cả những sai lầm nhỏ hắn vi phạm đều có thể xóa bỏ.”
Tống Khôn liếc mắt nhìn Bạc Cận Ngôn. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của gã.
Bạc Cận Ngôn nhếch môi cười: “Còn nữa, em đoán năm đó, hắn một thân một mình tiếp cận anh. Tại sao chứ? Bời vì con người Chu Thao cực kỳ cẩn thận. Quân cờ hắn chôn giấu, ẩn núp sâu bên cạnh anh như vậy nói rõ năng lực vô cùng kiệt xuất. Hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo bất cứ trợ thủ nào, bời vì hắn không thể để kẻ khác liên lụy đến mình.”
Tống Khôn rút điếu xì gà ra khỏi miệng, lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục.”
“Có hai loại người anh không thể bỏ qua.” Bạc Cận Ngôn liệt kê: “Loại thứ nhất, giống cách làm của mấy kẻ nằm vùng lúc trước đi từ thấp lên cao, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không có điểm khả nghi, từng bước đạt được sự tin tưởng của anh. Tính cách hướng nội, không để lộ con người thật quá nhiều, để anh không thể nhìn thấu. Loại còn lại, nửa chừng có biến chuyển rõ rệt, bởi vì làm được chuyện xuất sắc nào đó nên tự dưng được cất nhắc đến bên cạnh anh, thời gian khá lâu, tính cách ngông cuồng, bất kể mặt nào cũng không giống một cảnh sát. Nhưng vì quá khác biệt nên rất có khả năng chính là quân cờ mà Chu Thao dốc lòng cài cắm. Anh càng phải chú ý gắt gao hơn.”
Anh nói xong những lời này liền lần tìm cốc trà trên bàn, từ tốn nhấm nháp. Giản Dao cụp mắt, nhớ đến dự tính tối qua của Bạc Cận Ngôn. Lúc đóm hai người cuộc mình trong chăn, anh kể vào tai cô, thủ thỉ: “Trước tiên, anh phải chỉ ra nghi ngờ trong lòng Tống Khôn. Gã là người hiểu rõ bọn họ nhất, trong lòng nhất định đã nghi ngờ người nào rồi. Sau đó, chúng ta từng bước dẫn dắt ý nghĩ của gã, mục đích khiến gã tự lập trình trong đầu rằng người bị chọn thật ra là do bản thân gã phán đoán ra.
Sau đó, lấy giả tráo thật, đưa Chu Thao ra làm tiền đề, từng bước phá vỡ nghi ngờ của gã với người cảnh sát kia, dẫn dắt mối hiềm nghi sang sát thủ mặt nạ.
Dĩ nhiên, chúng ta không thể khẳng định chắc chắn, nhưng ít ra phải khiến hắn đồng thời nghi ngờ cả hai người kia. Tính cách Tống Khôn trời sinh đa nghi, cẩn thận và độc ác. Chỉ cần chúng ta chôn cái gai trong lòng gã, như vậy ít nhất sẽ có hai người nằm trên cán cân nguy hiểm. người cảnh sát kia không còn là mục tiêu duy nhất nữa.”
“Nhưng mà… “ Giản Dao khẻ hỏi: “ Những điều này chỉ là suy đoán của anh. Làm sao tìm được chứng cứ chứng minh sát thủ mặt nạ là “cảnh sát”?”
“Những điều này là do cậu đoán thôi.” Tống Khôn chậm chạp lên tiếng. “Tôi không thể vì vài lời của cậu mà bắt một người thân tính của mình, cho là cảnh sát và giết chết được. Cậu làm sao chứng minh người kia nhất định là cảnh sát?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Có một cách vô cùng đơn giản.”
***
Chạng vạng hôm đó, Tống Khôn vô cùng hăng hái gọi mấy tên thân tín đến đánh bài trong phòng. Duy chỉ có Ôn Dung và Bạc Cận Ngôn là không có mặt. Nghe nói Ôn Dung có một bệnh nhân nguy cấp đã lên núi khám bệnh rồi.
Nói đến việc này, Tần Sinh liền chê cười: “Con người Ôn Dung nhiệt tình quá. Trong mấy người chúng ta, ắt hẳn chú ấy là người tốt bụng nhất.”
Mọi người đều cười ầm lên, Tống Khôn cũng cười.
Dường như vì muốn thể hiện sự khác nhau giữa người thân tín và không thân tín nên Tống Khôn không gọi Rắn Mặt Cười đến. Gã không đề cập, người khác đương nhiên cũng không nhắc đến.
Chơi bài một hồi, trong phòng nhập ngụa khói thuốc, cả tiếng cười sầu não của Cố An, tiếng mắng khẽ của Triệu Khôn, giọng nói ôn hòa của Tần Sinh. Tống Khôn đánh vài ván đã bảo Trịnh Thần thế chân, bản thân ngồi hút thuốc bên cạnh. Trịnh Thần đánh không bao lâu thì thua thảm hại, đỏ bừng cả mặt, trở thành đối tượng bị mấy đàn anh giễu cợt.
Tống Khôn luôn lẳng lặng quan sát bọn họ, cho đến khi một tên thuộc hạ khác sắc mặt khó coi đi đến: “Lão đại!”
Tống Khôn rít một hơi thuốc: “Nói”
Tên thuộc hạ lấm lé nhìn mọi người.
Tống Khôn giục: “Nói đi, không cần họ tránh mặt.”
Động tác của mọi người trên bàn bài cũng chậm lại.
Tên thuộc hạ báo cáo: “Đã tra rõ tin tức về Rắn Mặt Cười. Canh sát vẫn luôn giữ kín như bưng, việc điều tra khó khăn hơn trước nhiều. Thế nên người của chúng ta mất rất nhiều công sức, rốt cuộc xác định Rắn Mặt Cười thật sự đã bị cảnh sát bắt rồi.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng bài đánh xuống cũng đột ngột mất hút. Tống Khôn rít một hơi thuốc thật dài, sau đó dụi nửa điếu xì gà vào gạt tàn, vẻ mặt lạnh lẽo: “Thuốc này càng lúc càng nhạt.”
***
Vẫn cảnh sắc hoàng hôn như bao ngày, có người hút xong nửa điếu thuốc rồi tiện tay búng vào hàng rào bên cạnh. Điếu thuốc rơi xuống đất bùn.
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng vừa lụi tắt, có người xông vào căn nhà nhỏ cách khách sạn không xa. Phút chốc, tiếng náo loạn nổi lên rồi trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Căn nhà nhỏ kia cũng như tan biến trong đêm.
***
Đêm đã khuya, bờ sông sóng vỗ rì rài, ánh sao mơ hồ khiến không gian càng thêm hiu quạnh. Trấn nhỏ nơi xa lác đác ánh đèn, như thế đã ngủ say.
Mấy tên lính quèn tựa vào cửa phòng hút thuốc, tán gẫu vu vơ. Cửa khóa chặt từ bên ngoài, lại thêm của khóa sắt to tướng. Cửa sổ cũng bị các thanh sắt phong kín, người bên trong không tài nào trốn được.
Trong phòng chật hẹp, ẩm ướt, mạng nhện giăng đầy, là một nơi khiến người ta không muốn ở thêm dù chỉ một giây một phút. Cổ tay và mắt cá chân Giản Dao bị dây trói chặt, chỉ có thể cử động trong phạm vi nhỏ.
Thế nhưng vào lúc này, cô lại nghe được tiếng huýt sáo khe khẽ. Cô liếc mắt nhìn sang Bạc Cận Ngôn bên cạnh. Tay chân anh cũng bị trói, hai tay để trên đầu gối. Ngọn đèn nhỏ xíu từ đỉnh đầu chiếu rọi gương mặt vẫn lễ độ tao nhã và phong thái tuấn tú của anh.
“Này…” Giản Dao gọi: “Anh còn huýt sao nữa! Bây giờ, chúng ta sắp bị giết rồi, anh nên biểu hiệm ảm đảm một chút mới đúng chứ?”
Bạc Cận Ngôn đáp tự tin: “Anh vốn mưu trí hơn người, việc gì tâm trạng phải ủ rũ không cần thiết. Nhất định sẽ có một người đến cứu chúng ta.”
Giản Dao vẫn có chút lo lắng: “Nếu hắn không đến thì sao?”
“Hắn nhất định sẽ đến. Hắn không nỡ nhìn chúng ta chết như vậy đâu.”
Giản Dao yên lặng chốc lát, dùng dao giấu trong tay áo cắt đứt dây thừng rồi giấu lưỡi dao đi. Đây là mánh khóe trước kia Phương Thanh dạy cô. Ông anh cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm kia gần như biết đủ loại mưu mẹo. Cô cắt đứt dây thừng cho anh, giọng điệu từ tốn và kiên quyết: “Đợi lâu như vậy, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tối nay nguy hiểm, ông xã, trước kia chúng ta đã nói rồi, bất kể gặp phải chuyện gì, đều phải để em bảo vệ anh.”
Bạc Cận Ngôn ngửa mặt nhìn cô, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, khóe mắt Giản Dao nhác thấy một con nhện cực lớn đang bò về phía mình. Lưng cô lạnh toát, lòng căng thẳng, ngã gục trong vòng tay Bạc Cận Ngôn, cả người run rẩy theo bản năng.
Bạc Cận Ngôn lo lắng hỏi: “Em sao thế?”
“Có…” Thấy con nhện kia bò đến càng lúc càng gần. Giản Dao khẽ “á” một tiếng, chụp vội lấy thanh củi bên cạnh đập về phía con nhện khiến nó hoảng sợ, lập tức chuyển hướng bò đi.
“Nhện hả?”
Giản Dao vẫn còn sợ hãi, nơm nớp nhìn anh: “Sao anh biết?”
Bạc Cận Ngôn cười đáp: “Trong hoàn cảnh này, có nhện cũng không lạ. Lúc chúng ta vào cửa, anh đã cảm nhận được mặt mình chạm vào tơ nhện rồi. Mà em còn sợ nhện nhất nên cũng không khó đoán. Nó chạy chưa?”
Con nhện đã bò đi mất tăm, Giản Dao thở phào: “Chạy rồi.”
Cô vẫn gữ nguyên tư thế gục người trên ngực Bạc Cận Ngôn, tay túm chặt áo sơ mi của anh, nhịp tim dẫn ổn định. Bấy giờ, cô lại nghe tiếng anh thầm thì khe khẽ: “Ồ, “bất kể chuyện gì, đều để em bảo vệ anh”… Lời tuyên thề vẫn còn đấy nhưng kỵ sĩ của anh đã bị một con nhện độc ác đánh bại rồi.” Giọng anh như thể vô cùng tiếc nuối.
Giản Dao xấu hổ quát: “…Anh im đi!”
***
Đêm nay, có rất nhiều người không ngủ ngon. Tống Khôn là một trong số đó.
Bình sinh gã hận nhất là bị lừa. Sự tồn tại của người cảnh sát kia như một cái gai nhọn trong lòng gã. Chỉ cần có thể bắt được người kia, chết bao nhiêu anh em, mất bao nhiêu tiền tài đều không sao cả. Huống chi, tối nay, tên đó sắp sửa sa lưới rồi.
Đây là ngôi nhà cao nhất trong trấn. Tống Khôn đeo tai nghe đứng trước cửa sổ, một tay cầm súng bắn tỉa, một tay cầm chiếc ống nhòm hồng ngoại. Quanh cảnh xung quanhh căn nhà gỗ nhỏ dùng để xử quyết tội đồ đều rõ mồn một trong mắt gã. Và cả từng câu từng chữ trong lời nói của vợ chồng Rắn Mặt Cười đền văng vẳng bên tai.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua, ngón tay gã vẫn gõ từng nhịp trên cây súng bắn tỉa. Nếu biết Rắn Mặt Cười là cảnh sát, người kia nhất định sẽ đến cứu. Gã sẽ đích thân giết chết đối phương.
Gần đến nửa đêm, theo lệ cũ, người bị nhốt trong nhà gỗ sẽ phải chết trước ba giờ sáng, thi thể vứt xuống sông. Điều này cũng có nghĩa là thời điểm tử hình của vợ chồng Rắn Mặt Cười đã không còn xa nữa.
Mấy tên lính canh gác xung quanh nhà gỗ nháp dài ngáp ngắn.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vẫn bình tĩnh ngồi bên trong. Sau đó, họ nghe được ngoài nhà gỗ truyền đến tiếng bước chân và tiếng kiêu cũng một gã lâu la vang lên thảng thốt: “Anh! Sao anh lại đến đây? Có chuyện gì không?”
Giản Dao đi đến trước cửa sổ, thông qua khe hở thấy bóng một người. Cô cũng lấy làm kinh ngạc.
Người đến là Trịnh Thần.
Khóe môi Tống Không thấp thoáng nụ cười. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vẫn kiêu căng không ai bì nổi: “Lão đại, đáp án chính là ở trong lòng anh.”
Ánh mắt Tống Khôn sáng rực, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nhìm chằm chằm anh.
Bạc Cận Ngôn nói không hề kiêng dè: “Anh vứt cho em vấn đề này, nói rõ trong lòng anh đã sớm có nghi ngờ. Mà anh là người hiểu rõ mấy người họ nhất trên đời này. Nếu anh không biết đáp án thì còn ai biết đáp án nữa?”
Tống Khôn nâng tách trà lên, từ từ nhâm nhi, nhưng sắc mặt đã dần trở lạnh: “Rắn, tôi nghĩ cậu còn chưa hiểu rõ. Tôi không thích người ta nói chuyện vòng vo với mình.”
Bạc Cận Ngôn khẽ sờ mũi: “Em không phải đang vòng vo, em chỉ muốn cho anh biết, người cuối cùng đưa ra phán đoán không phải ai khác mà chính là anh. Dĩ nhiên, xét về thông minh cơ trí, có thể em vẫn thua lão đại chút xíu.” Tống Khôn bật cười, lại nghe thấy anh tự đắc: “Nhưng quan sát, tìm kiếm và cắn người thì… lão đại à, vẫn là Rắn lợi hại hơn.”
Đình viện lúc xế trưa tĩnh lặng như tờ, xung quanh dường như không còn ai khác. Bạc Cận Ngôn thong thả phân tích: “Anh ném cho em củ khoai lang bỏng tay. Em chỉ được nghe các sự việc liên quan, gần như không biết gì về họ cả. Có điều chuyện này cũng không thể bắt bí em. Tuy em không hiểu biết về họ, nhưng lại hiểu rõ gã cấp trên của tên cảnh sát kia, Chu Thao. Nếu nói đến giết chóc cướp bóc, có lẽ em không bằng mấy người kia. Nhưng ở Vân Nam, người đánh nhau với Chu Thao ngươi sống ta chết chính là em. Hắn sẽ chọn người thế nào để làm nội gian đây? Em nghĩ, đây cũng là nguyên nhân lão đại giao cho em vấn đề khó khăn này.”
Ánh mắt Tống Khôn lóe sáng.
Bạc Cận Ngôn đưa ra nhận định: “Lão đại, con người Chu Thao khác với cảnh sát bình thường. Hắn có dã tâm và có chút tà khí.”
Tống Khôn lẳng lặng lắng nghe.
“Điều này em mói nghĩ ra trong khoảng thời gian gần đây thôi. Tháng trước, người của em bị hắn mai phục, chuyện này không có người ngoài biết. Khi đó, anh em của em đã có mấy người đầu hàng, nhưng hắn vẫn ra lệnh bắn chết. Tuy bề ngoài hắn chính trực, nhưng đến lúc thật sự nguy cấp thì không hề có giới hạn, hung ác như sói. Bằng không, hắn có thể sống bình yên vô sự lâu như vậy ở Tây Nam sao?”
Tống Khôn trầm mặc không lên tiếng. Việc thuộc hạ của Rắn Mặt Cười bị bắn chết mất mấy người, quẩ thật gã có nghe nói, lại không ngờ tình huống khi đó là như vậy.
“Còn có một việc đã chứng thực suy đoán của em.” Bạc Cận Ngôn giả thích: “Anh nói mình bị mất mấy món hàng bạch phiến nhưng cảnh sát không hề có bất cứ động tĩnh gì. Điều này nói rõ Chu Thao muốn thả dây dài câu có lớn. Vì bắt anh, hắn chấp nhận bỏ qua một vài con tôm nhỏ. Hắn là một người có dã tâm, hơn nữa có đôi khi sẽ vi phạm vài nguyên tắc của cảnh sát. Từ điểm này, hắn không có gì khác với chúng ta, hừ… chẳng qua là mang cái danh chính nghĩa, che giấu bản chất thật vô cùng sâu thôi.”
Lần này, Tống Khôn đã gật đầu.
Bạc Cận Ngôn phán đoán về kẻ tình nghi: “Đây chính là manh mối đột phá của chúng ta. Một Chu Thao như thế sẽ chọn dạng người nào để nằm vùng? Trong mấy thuộc hạ thân tín của anh, giết người bao nhiêu, thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, có hút ma túy hay không… Những thứ này đều không thể trở thành tiếu chuẩn loại trừ nội ứng. Bởi vì hắn có thể ngụy trang thành bộ dạng trác táng bất kham, giết người phóng hỏa. Những cảnh sát khác không dám làm nhưng hắn thì dám. Bởi vì dựa theo phong cách của Chu Thao, chỉ cần đến cuối cùng bắt được anh, tiêu diệt Phật Thủ, tất cả những sai lầm nhỏ hắn vi phạm đều có thể xóa bỏ.”
Tống Khôn liếc mắt nhìn Bạc Cận Ngôn. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của gã.
Bạc Cận Ngôn nhếch môi cười: “Còn nữa, em đoán năm đó, hắn một thân một mình tiếp cận anh. Tại sao chứ? Bời vì con người Chu Thao cực kỳ cẩn thận. Quân cờ hắn chôn giấu, ẩn núp sâu bên cạnh anh như vậy nói rõ năng lực vô cùng kiệt xuất. Hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo bất cứ trợ thủ nào, bời vì hắn không thể để kẻ khác liên lụy đến mình.”
Tống Khôn rút điếu xì gà ra khỏi miệng, lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục.”
“Có hai loại người anh không thể bỏ qua.” Bạc Cận Ngôn liệt kê: “Loại thứ nhất, giống cách làm của mấy kẻ nằm vùng lúc trước đi từ thấp lên cao, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không có điểm khả nghi, từng bước đạt được sự tin tưởng của anh. Tính cách hướng nội, không để lộ con người thật quá nhiều, để anh không thể nhìn thấu. Loại còn lại, nửa chừng có biến chuyển rõ rệt, bởi vì làm được chuyện xuất sắc nào đó nên tự dưng được cất nhắc đến bên cạnh anh, thời gian khá lâu, tính cách ngông cuồng, bất kể mặt nào cũng không giống một cảnh sát. Nhưng vì quá khác biệt nên rất có khả năng chính là quân cờ mà Chu Thao dốc lòng cài cắm. Anh càng phải chú ý gắt gao hơn.”
Anh nói xong những lời này liền lần tìm cốc trà trên bàn, từ tốn nhấm nháp. Giản Dao cụp mắt, nhớ đến dự tính tối qua của Bạc Cận Ngôn. Lúc đóm hai người cuộc mình trong chăn, anh kể vào tai cô, thủ thỉ: “Trước tiên, anh phải chỉ ra nghi ngờ trong lòng Tống Khôn. Gã là người hiểu rõ bọn họ nhất, trong lòng nhất định đã nghi ngờ người nào rồi. Sau đó, chúng ta từng bước dẫn dắt ý nghĩ của gã, mục đích khiến gã tự lập trình trong đầu rằng người bị chọn thật ra là do bản thân gã phán đoán ra.
Sau đó, lấy giả tráo thật, đưa Chu Thao ra làm tiền đề, từng bước phá vỡ nghi ngờ của gã với người cảnh sát kia, dẫn dắt mối hiềm nghi sang sát thủ mặt nạ.
Dĩ nhiên, chúng ta không thể khẳng định chắc chắn, nhưng ít ra phải khiến hắn đồng thời nghi ngờ cả hai người kia. Tính cách Tống Khôn trời sinh đa nghi, cẩn thận và độc ác. Chỉ cần chúng ta chôn cái gai trong lòng gã, như vậy ít nhất sẽ có hai người nằm trên cán cân nguy hiểm. người cảnh sát kia không còn là mục tiêu duy nhất nữa.”
“Nhưng mà… “ Giản Dao khẻ hỏi: “ Những điều này chỉ là suy đoán của anh. Làm sao tìm được chứng cứ chứng minh sát thủ mặt nạ là “cảnh sát”?”
“Những điều này là do cậu đoán thôi.” Tống Khôn chậm chạp lên tiếng. “Tôi không thể vì vài lời của cậu mà bắt một người thân tính của mình, cho là cảnh sát và giết chết được. Cậu làm sao chứng minh người kia nhất định là cảnh sát?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Có một cách vô cùng đơn giản.”
***
Chạng vạng hôm đó, Tống Khôn vô cùng hăng hái gọi mấy tên thân tín đến đánh bài trong phòng. Duy chỉ có Ôn Dung và Bạc Cận Ngôn là không có mặt. Nghe nói Ôn Dung có một bệnh nhân nguy cấp đã lên núi khám bệnh rồi.
Nói đến việc này, Tần Sinh liền chê cười: “Con người Ôn Dung nhiệt tình quá. Trong mấy người chúng ta, ắt hẳn chú ấy là người tốt bụng nhất.”
Mọi người đều cười ầm lên, Tống Khôn cũng cười.
Dường như vì muốn thể hiện sự khác nhau giữa người thân tín và không thân tín nên Tống Khôn không gọi Rắn Mặt Cười đến. Gã không đề cập, người khác đương nhiên cũng không nhắc đến.
Chơi bài một hồi, trong phòng nhập ngụa khói thuốc, cả tiếng cười sầu não của Cố An, tiếng mắng khẽ của Triệu Khôn, giọng nói ôn hòa của Tần Sinh. Tống Khôn đánh vài ván đã bảo Trịnh Thần thế chân, bản thân ngồi hút thuốc bên cạnh. Trịnh Thần đánh không bao lâu thì thua thảm hại, đỏ bừng cả mặt, trở thành đối tượng bị mấy đàn anh giễu cợt.
Tống Khôn luôn lẳng lặng quan sát bọn họ, cho đến khi một tên thuộc hạ khác sắc mặt khó coi đi đến: “Lão đại!”
Tống Khôn rít một hơi thuốc: “Nói”
Tên thuộc hạ lấm lé nhìn mọi người.
Tống Khôn giục: “Nói đi, không cần họ tránh mặt.”
Động tác của mọi người trên bàn bài cũng chậm lại.
Tên thuộc hạ báo cáo: “Đã tra rõ tin tức về Rắn Mặt Cười. Canh sát vẫn luôn giữ kín như bưng, việc điều tra khó khăn hơn trước nhiều. Thế nên người của chúng ta mất rất nhiều công sức, rốt cuộc xác định Rắn Mặt Cười thật sự đã bị cảnh sát bắt rồi.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng bài đánh xuống cũng đột ngột mất hút. Tống Khôn rít một hơi thuốc thật dài, sau đó dụi nửa điếu xì gà vào gạt tàn, vẻ mặt lạnh lẽo: “Thuốc này càng lúc càng nhạt.”
***
Vẫn cảnh sắc hoàng hôn như bao ngày, có người hút xong nửa điếu thuốc rồi tiện tay búng vào hàng rào bên cạnh. Điếu thuốc rơi xuống đất bùn.
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng vừa lụi tắt, có người xông vào căn nhà nhỏ cách khách sạn không xa. Phút chốc, tiếng náo loạn nổi lên rồi trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Căn nhà nhỏ kia cũng như tan biến trong đêm.
***
Đêm đã khuya, bờ sông sóng vỗ rì rài, ánh sao mơ hồ khiến không gian càng thêm hiu quạnh. Trấn nhỏ nơi xa lác đác ánh đèn, như thế đã ngủ say.
Mấy tên lính quèn tựa vào cửa phòng hút thuốc, tán gẫu vu vơ. Cửa khóa chặt từ bên ngoài, lại thêm của khóa sắt to tướng. Cửa sổ cũng bị các thanh sắt phong kín, người bên trong không tài nào trốn được.
Trong phòng chật hẹp, ẩm ướt, mạng nhện giăng đầy, là một nơi khiến người ta không muốn ở thêm dù chỉ một giây một phút. Cổ tay và mắt cá chân Giản Dao bị dây trói chặt, chỉ có thể cử động trong phạm vi nhỏ.
Thế nhưng vào lúc này, cô lại nghe được tiếng huýt sáo khe khẽ. Cô liếc mắt nhìn sang Bạc Cận Ngôn bên cạnh. Tay chân anh cũng bị trói, hai tay để trên đầu gối. Ngọn đèn nhỏ xíu từ đỉnh đầu chiếu rọi gương mặt vẫn lễ độ tao nhã và phong thái tuấn tú của anh.
“Này…” Giản Dao gọi: “Anh còn huýt sao nữa! Bây giờ, chúng ta sắp bị giết rồi, anh nên biểu hiệm ảm đảm một chút mới đúng chứ?”
Bạc Cận Ngôn đáp tự tin: “Anh vốn mưu trí hơn người, việc gì tâm trạng phải ủ rũ không cần thiết. Nhất định sẽ có một người đến cứu chúng ta.”
Giản Dao vẫn có chút lo lắng: “Nếu hắn không đến thì sao?”
“Hắn nhất định sẽ đến. Hắn không nỡ nhìn chúng ta chết như vậy đâu.”
Giản Dao yên lặng chốc lát, dùng dao giấu trong tay áo cắt đứt dây thừng rồi giấu lưỡi dao đi. Đây là mánh khóe trước kia Phương Thanh dạy cô. Ông anh cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm kia gần như biết đủ loại mưu mẹo. Cô cắt đứt dây thừng cho anh, giọng điệu từ tốn và kiên quyết: “Đợi lâu như vậy, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Tối nay nguy hiểm, ông xã, trước kia chúng ta đã nói rồi, bất kể gặp phải chuyện gì, đều phải để em bảo vệ anh.”
Bạc Cận Ngôn ngửa mặt nhìn cô, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, khóe mắt Giản Dao nhác thấy một con nhện cực lớn đang bò về phía mình. Lưng cô lạnh toát, lòng căng thẳng, ngã gục trong vòng tay Bạc Cận Ngôn, cả người run rẩy theo bản năng.
Bạc Cận Ngôn lo lắng hỏi: “Em sao thế?”
“Có…” Thấy con nhện kia bò đến càng lúc càng gần. Giản Dao khẽ “á” một tiếng, chụp vội lấy thanh củi bên cạnh đập về phía con nhện khiến nó hoảng sợ, lập tức chuyển hướng bò đi.
“Nhện hả?”
Giản Dao vẫn còn sợ hãi, nơm nớp nhìn anh: “Sao anh biết?”
Bạc Cận Ngôn cười đáp: “Trong hoàn cảnh này, có nhện cũng không lạ. Lúc chúng ta vào cửa, anh đã cảm nhận được mặt mình chạm vào tơ nhện rồi. Mà em còn sợ nhện nhất nên cũng không khó đoán. Nó chạy chưa?”
Con nhện đã bò đi mất tăm, Giản Dao thở phào: “Chạy rồi.”
Cô vẫn gữ nguyên tư thế gục người trên ngực Bạc Cận Ngôn, tay túm chặt áo sơ mi của anh, nhịp tim dẫn ổn định. Bấy giờ, cô lại nghe tiếng anh thầm thì khe khẽ: “Ồ, “bất kể chuyện gì, đều để em bảo vệ anh”… Lời tuyên thề vẫn còn đấy nhưng kỵ sĩ của anh đã bị một con nhện độc ác đánh bại rồi.” Giọng anh như thể vô cùng tiếc nuối.
Giản Dao xấu hổ quát: “…Anh im đi!”
***
Đêm nay, có rất nhiều người không ngủ ngon. Tống Khôn là một trong số đó.
Bình sinh gã hận nhất là bị lừa. Sự tồn tại của người cảnh sát kia như một cái gai nhọn trong lòng gã. Chỉ cần có thể bắt được người kia, chết bao nhiêu anh em, mất bao nhiêu tiền tài đều không sao cả. Huống chi, tối nay, tên đó sắp sửa sa lưới rồi.
Đây là ngôi nhà cao nhất trong trấn. Tống Khôn đeo tai nghe đứng trước cửa sổ, một tay cầm súng bắn tỉa, một tay cầm chiếc ống nhòm hồng ngoại. Quanh cảnh xung quanhh căn nhà gỗ nhỏ dùng để xử quyết tội đồ đều rõ mồn một trong mắt gã. Và cả từng câu từng chữ trong lời nói của vợ chồng Rắn Mặt Cười đền văng vẳng bên tai.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua, ngón tay gã vẫn gõ từng nhịp trên cây súng bắn tỉa. Nếu biết Rắn Mặt Cười là cảnh sát, người kia nhất định sẽ đến cứu. Gã sẽ đích thân giết chết đối phương.
Gần đến nửa đêm, theo lệ cũ, người bị nhốt trong nhà gỗ sẽ phải chết trước ba giờ sáng, thi thể vứt xuống sông. Điều này cũng có nghĩa là thời điểm tử hình của vợ chồng Rắn Mặt Cười đã không còn xa nữa.
Mấy tên lính canh gác xung quanh nhà gỗ nháp dài ngáp ngắn.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vẫn bình tĩnh ngồi bên trong. Sau đó, họ nghe được ngoài nhà gỗ truyền đến tiếng bước chân và tiếng kiêu cũng một gã lâu la vang lên thảng thốt: “Anh! Sao anh lại đến đây? Có chuyện gì không?”
Giản Dao đi đến trước cửa sổ, thông qua khe hở thấy bóng một người. Cô cũng lấy làm kinh ngạc.
Người đến là Trịnh Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.