Sông Ngầm

Chương 0

Lôi Mễ

26/01/2013

Tiểu thuyết trinh thám: Sông ngầm

Phần dẫn: Cái bẫy

Sáng tác: Lôi Mễ

Chuyển ngữ: Mrcare

Chỉnh sửa: Lưu Hà

Nguồn: thegioiaudio.org

Hắn dừng xe ở ven đường, nhìn vào một cái ngõ nhỏ chật hẹp bên phải đường, khoá cửa cẩn thận rồi bước xuống xe. Cái ngõ vốn đã không rộng, trên vỉa hè lại chen chúc hơn chục cửa hàng đủ loại. Hắn vừa nhìn các cửa hàng ở hai bên đường, nhọc nhằn len qua một dãy cửa hàng điện thoại di động và đồ chơi trẻ em. Cuối cùng, hắn dừng lại trước một nhà hàng bên trong ngõ, có biển hiệu cửa hàng “cá nướng Ba Thục Vương”, sau khi xem xét kỹ càng tấm bảng hiệu, hắn giơ tay đẩy cánh cửa kính vẫn còn loang lổ vết dầu mỡ.

Bây giờ đã là ba giờ rưỡi chiều, quán rất vắng khách, bà chủ quán đang mệt mỏi ngồi sau quầy mơ mơ màng màng. Trên khung cửa của quán có gắn cảm biến điện tử khi mở cửa ra sẽ phát ra âm thanh "hân hoan chào đón quý khách". Bà chủ lấy lại tinh thần, một mặt lay tỉnh cô phục vụ đang ngủ gật ở bên cạnh, vừa dụi mắt vừa chào hỏi khách.

Người khách đứng ở cửa, liếc mắt qua khoảng không trống rỗng vắng vẻ của nhà hàng nói: "Tôi đã đặt bàn "

"Dạ". Bà chủ lật cuốn sổ trong tay ra xem, " Ngài là Hình tiên sinh?"

Người khách hơi gật đầu, xem như trả lời.

"Bàn số 7."

Cô phục vụ dẫn khách đến bàn mời ngồi xuống, mở thực đơn ra nói:"Tiên sinh ngài dùng món ngay hay còn chờ?"

"Chờ một lát nữa" Người khách dường như không hề chú ý tới thực đơn, mà lại quan sát một đồ vật hình tròn ở trên bàn.

" Cửa hàng có đặc sản cá nướng Ba Thục, toan quả lê trắng..."

" Chờ một lát nữa." Ông ta nói không to, nhưng cô phục vụ im bặt, " Cho tôi một cốc nước ép ô mai trước đi."

Cô phục vụ bĩu môi, thu thực đơn lại rồi bỏ đi.

Người khách cầm lấy cái đồ vật ở trên bàn, là một cái đồ chơi nhỏ đoán vận số của con người qua những chòm sao được làm bằng nhựa rẻ tiền, bên trên có in hình 12 chòm sao, dưới mỗi chòm sao có một cái khe nhỏ, bỏ một đồng xu vào, ở phía dưới sẽ nhảy ra một cuộn giấy nhỏ, nói về vận mệnh, con số may mắn, màu sắc may mắn trong tháng ..v..v.

Người khách cười cười, lẩm bẩm: " Tiểu tử thúi này, định chơi ta sao?." Nói xong, hắn lấy ra một đồng xu nhét vào khe nhỏ của chòm sao Sư Tử, kéo cần gạt. Một tiếng "Phốc" vang lên, từ trong lỗ nhảy ra cuộn giấy nhỏ.

Người khách cầm cuộn giấy lên, đưa đến trước mặt chăm chú quan sát. Cuộn giấy được để trong một cái ống làm bằng nhựa, hắn mở nút kéo ra từ bên trong cuộn giấy một tờ giấy nhỏ. Người khách mở ra xem, bên trên viết một dòng chữ: Khách sạn Thành Loan, 624.

Góc phải phía dưới có một dấu chữ thập màu hồng, dường như nếu như không cẩn thận chú ý, rất dễ có thể bỏ qua, không nhìn thấy, ông ta lập tức cảm thấy máu trong cơ thể xộc thẳng lên não.

Khi nữ nhân viên phục vụ bưng ly nước ép ô mai đi ra bàn số 7, vị khách kia chẳng biết đã đi đâu, trên bàn còn để lại tờ 10 tệ cùng cuốn giấy đựng trong ống nhựa, lầm bầm một câu " đúng là kẻ lập dị", đem tiền bỏ vào cái khay, suy nghĩ một chút, tò mò cầm lấy cuộn giấy nhỏ, mở ra xem.

Bản nguyệt tai sát tinh động, đại sát nhập mệnh (Trong tháng có sát tinh chiếu, nguy hiểm đến tính mệnh.)

Khách sạn Thành Loan nằm ở ngoại ô, vì không phải là khách sạn nổi tiếng, nên người tìm đến nghỉ rất ít, vả lại vào mùa này lại càng vắng vẻ hơn. Lúc hắn lái xe tới nơi, còn khoảng 10 phút nữa mới tới giờ hẹn, liền ngồi yên trên xe, rút ra một điếu thuốc. Nhìn phía sau kính chiếu hậu treo một sợi dây chuyền đang lắc lư theo gió, bên trong mặt dây khảm hình một bé gái, nụ cười tươi như hoa nở. Dưới thắt lưng đeo một khẩu súng thô ráp, hắn nhẹ nhàng lấy nó ra, cầm trong tay xem xét cẩn thận. Khẩu súng lục 64 được giữ gìn cẩn thận nên còn rất tốt.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu ra một màu lam mờ nhạt, hắn gỡ băng đạn ra, kiểm tra từng viên đạn một, rồi lại lắp vào lên đạn. Làm xong hết thảy mọi việc, hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.

Sao phải hồi hộp? Không, không được, mình phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ. Hắn tự nói với chính mình, sau đó, đứng dậy bước xuống xe.

Vào cửa, đi qua đại sảnh, lên thang máy, hết thảy đều bình thường. Càng đến gần phòng 624, tâm trạng của hắn càng thoải mái hơn. Nhưng khi đi dừng lại trước cánh cửa phòng giơ tay định gõ, hắn lại phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ. Thật là bất cẩn, hắn hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ đợi lát nữa nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn nhóc con này một phen.



Không có một ai trong phòng, trong nhà vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy ào ào. Hắn càng bực bội, đập đập cửa nhà vệ sinh hai cái, rồi ngồi trên giường dựa lưng vào tường, thuận tay mở tivi.

Trên màn hình có một vài đứa bé béo tròn đang vày một thứ đồ uống nhiều màu cười khúc khích. Mắt hắn nhìn lên TV, nhưng hoàn toàn không để tâm, trong đầu chỉ nghĩ phải hành động thế nào với vụ này : trước hết là địa điểm, số lượng đối phương... dùng súng hay không...sau đó giải thích động cơ như thế nào? Tự vệ hay là...

Hắn đột nhiên phát hiện, còn có rất nhiều tình tiết chưa được làm rõ ----xem ra vụ án sắp tới không hề dễ làm như vậy.

Tiếng nước xối dần dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tắt hẳn. Chương trình quảng cáo còn chưa hết, cửa phòng vệ sinh liền mở ra.

Hắn nghiêm mặt giương mắt nhìn lên, vừa nhìn, chiếc điều khiển từ xa cầm trên tay đã rơi xuống đất cạch một tiếng.

Đi ra là một người phụ nữ, trên người không một mảnh vải.

Hắn lặng yên hai giây, phản ứng kế tiếp của hắn không phải nhắm mắt, mà là đứng dậy rút súng.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy một chiếc khăn lông đang ghìm chặt cổ của người phụ nữ kia, ở phía sau lưng cô ta, một người đàn ông đang nắm chặt chiếc khăn lông. Người đàn ông khom người núp phía sau người phụ nữ, không chỉ không thể thấy được mặt hắn, mà còn không thấy được hành động của hắn. Nhưng có điều chắc chắn, người này không phải là người hắn cần gặp.

Người phụ nữ mặt đầy nước mắt, đầu ngửa ra sau,

"Xin anh. . ." Cô nghẹn ngào mở miệng , ". . . Cứu tôi."

Bởi vì sợ hãi cùng thống khổ cực độ mặt người phụ nữ đã biến dạng, không gì nhục nhã hơn bị đàn ông nhìn thấy cơ thể mình trần truồng, cô liền lấy tay che lại bộ ngực cùng hạ thể, cảm giác đau đớn phía sau lưng tăng thêm gấp bội khiến cho ngực của cô không thể không ưỡn về phía trước, đôi tay không thể che nổi cơ thể.

"Buông cô ta ra!" Sự việc ngoài ý muốn này làm cho hắn rối loạn trong lòng, một âm thanh răng rắc như búa đập vang lên, " Anh là ai?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ nghe tiếng thở của hắn ngày càng nặng.

"Anh buông cô ta ra" Hắn cố sức lấy lại bình tĩnh, cẩn thận thay đổi vị trí bước chân, cố gắng ngắm trúng người đàn ông kia, "Có gì từ từ bàn bạc."

Người đàn ông trước sau đều im lặng. Không thể đàm phán nên cũng không thể biết được ý đồ của hắn.

"Cứu tôi..." Mặt người phụ nữ bị nghẹt thở tím ngắt, vừa mới thốt ra đươc hai tiếng, đột nhiên mắt trợn to. Giọng nói phát ra từ trong cổ họng của cô cũng bị lạc đi một cách đáng sợ, thân thể kịch liệt run lên.

Hắn nhìn thấy một vật bằng kim loại sáng bóng, từ phía sau đâm xuyên qua ngực trái người phụ nữ.

Gần như đồng thời, người đàn ông đẩy người phụ nữ kia ra, xoay người kéo cửa thoát ra ngoài.

Hắn ngẩn người nhìn người phụ nữ bị đâm giơ đôi tay hướng về phía mình loạng choạng bước tới. Người phụ nữ đã không thể nói ra lời, thật sâu trong ánh mắt là một sự tuyệt vọng cùng khẩn cầu.Vừa bước được một bước liền ngã quỵ xuống đất.

Một dao này được đâm ra rất gọn gàng sạch sẽ, người phụ nữ thậm chí chưa kịp đổ máu. Nhưng rõ ràng, trái tim của cô đã bị đâm thủng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn cắn chặt răng, phóng qua thân thể người phụ nữ còn đang co rút, cầm súng đuổi theo.

Kẻ giết người cũng không định chạy ra khỏi khách sạn, mà men theo cầu thang hướng ngược lại chạy như bay lên trên.

Hắn đuổi theo sát phía sau. Thình lình xảy ra vụ giết ngưởi này khiến cho đầu óc hắn là một mớ hỗn loạn.Vì sao lại có người phụ nữ ở trong phòng? Người đàn ông cầm dao là ai? Vì sao lại muốn giết chết cô ta? Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu làm cho hắn tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ cùng phán đoán, trong đầu chỉ có một ý niệm : tuyệt đối không thể để cho hung thủ chạy thoát!

Tại mỗi chỗ rẽ, hắn đều giơ súng liếc nhìn tứ phía, xác định không có mai phục mới tiếp tục nhanh chóng đuổi theo. Việc đó đã dần dần khiến cho khoảng cách giữa hắn và hung thủ ngày càng xa, nhưng hình như hung thủ cũng không có ý định tiếp tục nghĩ cách tẩu thoát. Đột nhiên hắn thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía trên đã biến mất, vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy hung thủ đang đứng trên sân thượng thở hồng hộc.

Ở trong nháy mắt đó, hắn có thể thấy được trong mắt hung thủ hiện lên một tia bi thương, nhưng thần tình kia rất nhanh liền bị bao phủ bởi một tâm trạng tuyệt vọng quyết liều mạng.

Ngay sau đó, hung thủ giang hai cánh tay ra, để lộ hoàn toàn phần ngực và bụng, đôi tay giơ cao qua đầu --- dùng một tư thế cực kỳ ngu xuẩn, hướng về phía hắn nhào tới.

Hắn chỉ thấy trong tay người đàn ông ánh sáng loé lên, liền theo bản năng bóp cò

Một lực rất lớn từ viên đạn bắn vào khiến cơ thể hung thủ trên không trung nghiêng lệch đi, chưa kịp bổ nhào vào trước mặt hắn, thì liền “phịch” một tiếng đổ trên mặt đất.



Hắn giơ súng tiến tới, đá văng hung khí trong tay người đàn ông ra, mới vừa giơ chân, lại sửng sốt.

Hung khí hoá ra chỉ là một cái thìa thép thông thường.

Hắn vội vàng chuyển ánh mắt hướng về phía hung thủ đang nằm ngửa trên mặt đất, phía trước ngực gã tuôn ra rất nhiều máu, ánh mắt mơ hồ, hơi thở thoi thóp.

Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, ngồi xổm người xuống, chĩa súng vào cằm hung thủ, lớn tiếng quát hỏi: "Nói, ngươi rốt cục là ai?Ai sai ngươi làm như vậy?"

Khoé miệng hung thủ tràn đầy bọt máu đột nhiên mỉm cười một cách xảo quyệt, cố sức hướng ánh mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.

"Ngươi. . . Xong rồi."

Thanh âm tuy nhẹ, nhưng hắn lại nghe được rất rành mạch rõ ràng. Trong phút chốc, đầu ốc hắn trống rỗng, chỉ kiên quyết nhìn chằm chằm vào mặt người đang sắp chết trước mắt.

Sân thượng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, hắn vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn chăm chú về phía cầu thang. Trong nháy mắt, một vài người đã lên tới sân thượng. Hai bên không hẹn mà cùng hét lên “không được động đậy, để súng xuống”, một người đi đầu kinh ngạc hỏi: " Hình cục trưởng, là anh sao?"

"Tiểu Tống?" nhận biết rõ người vừa đến, người được gọi là Hình cục trưởng hạ súng xuống, " Các cậu làm sao lại đến đây?"

Tiểu Tống vẻ mặt lúng túng ra hiệu cho đồng đội hạ súng xuống, " Chúng tôi được tin báo, tầng 12 có người tụ tập dâm loạn, cho nên..."

Vừa bước xuống mấy bậc cầu thang, tiểu Tống liền nhìn thấy hung thủ đang nằm ngửa trên mặt đất. Anh ta lập tức dừng bước, nghi ngờ không hiểu nhìn hung thủ một chút rồi quay lại nhìn Hình cục trưởng.

"Hắn là do ngài bắn sao”?

"Đúng" Hình cục trưởng hơi mất bình tĩnh, "Hắn vừa rồi giết người tại phòng 624. Cậu mang mấy người qua đó phong toả hiện trường, sau đó thông báo người trong cục, lập tức tới đây. Cậu, cậu nữa", ông ta chỉ hai cảnh sát khác, "Nhìn xem hắn còn cứu được không."

Tiểu Tống đáp lại một tiếng, lấy điện thoại di động ra một mặt ấn số điện thoại một mặt chạy vội xuống lầu. Hai cảnh sát lưu lại hiện trường lập tức cúi người xem thân thể hung thủ, một người vạch mí mắt, một người thì xem mạch đập. Vài giây sau, hai người đứng lên, không hẹn mà cùng lúc lắc đầu.

"Hô hấp nhân tạo cho hắn!" Hình cục trưởng hiển nhiên không từ bỏ, "Có thể sẽ có tác dụng."

Nhận được mệnh lệnh, hai người lập tức ngồi xổm người xuống luôn tay luôn chân, đè giữ ngực, miệng đối miệng thổi hơi. Mấy phút đồng hồ sau, thân thể hung thủ trước sau vẫn xụi lơ, không nhúc nhích. Hình cục trưởng sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Thấy một người cảnh sát chùi đi bọt máu trên bờ môi, quyết định làm hô hấp nhân tạo cho hung thủ một lần nữa, Hình cục trưởng vung tay lên: "Thôi."

Ông ta chống nạnh, nhìn chằm chằm người chết vài giây, thấp giọng nói: "Các anh ở chỗ này phong tỏa hiện trường, tôi qua bên kia nhìn xem."

Vừa đi vào hành lang tầng sáu. Ông ta liền gặp tiểu Tống đang gọi điện thoại ở đối diện, nhìn thấy Hình cục trưởng, tiểu Tống lập tức cúp điện thoại.

"Như thế nào rồi?" Hình cục trưởng nhớ phòng 624 có một người phụ nữ, vừa đi vừa hỏi, lại bị tiểu Tống giơ tay ngăn lại.

"Hình cục trưởng, xin anh giao súng lục ra."

"Cái gì?" Hình cục trưởng rất kinh ngạc, " Cậu nói cái gì?"

"Xin anh giao cho tôi súng lục!" Tiểu Tống lấy tay cầm khẩu súng ở bên hông," Việc này là quyết định của cục!"

Hình cục trưởng sửng sốt, phút chốc phục hồi tinh thần lại, phát hiện đã có 4 người cảnh sát bao vây xung quanh mình. Hắn đang suy nghĩ, bỗng một tiếng “rắc” vang lên phía sau, một người cảnh sát nhanh chóng lấy còng tay ra, còng một tay của Hình cục trưởng lại.

Cảm nhận chiếc còng sắt lạnh buốt cùng cảm giác đau đớn khi cổ tay bị thít chặt, theo bản năng Hình cục trưởng hơi kháng cự, nhưng rất nhanh, cánh tay còn lại cũng bị còng.

"Các cậu làm gì vậy?" Hình cục trưởng nổi giận, " Cuối cùng việc này là thế nào?"

Tiểu Tống cẩn thận dè dặt bỏ khẩu súng vào trong một cái túi vật chứng, rồi nhìn người cấp trên đang giận dữ, suy nghĩ, thấp giọng nói:" Chúng tôi vừa điều tra phòng 624."

Anh ta dừng một chút rồi nói: "Bên trong không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sông Ngầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook