Chương 41
Vưu Tứ Tỷ
16/08/2020
Thông thường khi nghe một vài câu nói tựa như không đâu vào đâu nhưng lại dẫn ra bí mật kinh thiên động địa. Nhai Nhi chắc chắn tiếp theo sẽ
rất tò mò với y, có lẽ sau khi có được đáp án rồi, lại tiện thể muốn tìm hiểu bí ẩn trên người hai vợ chồng y.
Nhai Nhi nói không,
– Tôi luôn không có nghiên cứu gì về mùi hương cả. Lư công tử hẳn là biết, tình thơ ý họa đối với loại người như tôi mà nói là quá xa xỉ, tôi tình nguyện nghiên cứu tìm tòi chiêu thức có thể khắc địch thắng địch hay thứ vũ khí gì giết người vô hình còn hơn.
Lư Chiếu Dạ nghe xong, nụ cười trên khóe môi càng mở rộng hơn,
– Tôi hiểu ý của Lâu chủ, nhưng cô dẫu sao cũng là cô nương, có một vài thứ nên buông bỏ, không cần phải quá chấp nhất.
Lộ ra thiện ý, nghe y nói giống như người tu đạo đi khám phá hồng trần vậy. Nhưng chính là người như vậy, bản thân lại có chấp niệm rất sâu, thế mà lại đi khuyên bảo người khác. Nhai Nhi buồn cười, nhìn anh ta mở hộp bạch ngọc ra, lấy ra một miếng long tiên đen như mực. Bản thân long tiên đã có mùi hương, tương truyền mùa xuân hằng năm quần long tụ tập ở Tây Hải Đại Thực, gối đá mà ngủ, nước dãi rơi xuống, dần dần ngưng kết thành hương liệu. Hai năm trước cô bước lên đảo Long Tiên, cũng từng ngửi thấy thứ mùi mãnh liệt này, giống mùi với loại anh ta lấy ra, nên cũng không sợ anh ta sẽ động động chân gì.
Lư Chiếu Dạ mở đỉnh lò Bác Sơn, thả long tiên vào đó. Nhai Nhi nói:
– Mỗi người đều có chấp niệm, nhưng phải xem tâm tính người nào kiên định hay không thôi. Công tử là người thông minh, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tôi đã hai tay dâng Thần Bích lên, giờ công tử có thể nói chân tướng cho tôi được rồi chứ.
Lư Chiếu Dạ chậm rãi gật đầu,
– Hai mươi hai năm trước, trận đuổi giết kia, toàn bộ võ lâm đều có phần, cái này chắc cô cũng biết. Nhưng toàn bộ nguyên nhân lại nằm trên người tiểu thư Vạn Hộ Hầu phủ. Liễu Giáng Niên năm xưa diễm sắc động thiên hạ, nếu luận tướng mạo…
Y nhìn cô một cái,
– Lâu chủ và nàng ấy vô cùng giống nhau. Đáng tiếc một nữ nhân chỉ có thể gả cho một trượng phu, có người vui mừng ắt có người sinh hận. Người kia phái ra nhiều lộ sát thủ ám sát Vạn Hộ Hầu, giống như trâu mạnh bị kim châm dính kịch độc, chỉ cần trầy chút da thôi sẽ khiến người ta mất mạng. Sau đó lại xúi giục bên Nhạc gia, cũng chính là đường huynh của Nhạc Nhận Dư là Nhạc Hải Triều, thừa dịp khi Nhạc Nhận Dư đưa vợ về phụ tang thì đánh gãy sống lưng của chưởng môn Trường Uyên Nhạc Nam Tinh. Những việc sau đó, Lâu chủ chắc đều biết cả, hơn trăm cao thủ truy kích ngàn dặm, bức bách Nhạc thiếu chủ giao ra Thần Bích, nhưng không thành công. Vợ chồng Nhạc Nhận Dư khi còn cách Thành Thương Ngô khoảng một dặm thì bị đụng phục kích, quay về thành không được, đành phải chạy vào trong Tuyết Vực.
Y nói xong, dừng lại xem thần sắc của cô. Nhai Nhi lẳng lặng ngồi đó, tay dưới bàn lạnh như băng.
Cô biết cảnh ngộ của cha mẹ, kết cục như thế, quá trình nhất định thảm thiết. Lúc kể lại y còn thêm một số chi tiết mà cô không biết, giúp cô một lần nửa sắp xếp lại hồ ức. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần rơi vào trong đau khổ, mỗi một nhịp đập trái tim, mỗi một dòng máu lưu chuyển, đều mang đến nỗi đau đớn khó nói thành lời.
Nhai Nhi chậm rãi hít vào một hơi.
– Sau đó thì sao? Công tử haỹ nói thẳng cho tôi biết, kẻ đó rốt cuộc là ai.
Nhưng Lư Chiếu Dạ lại yên lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào làn khói xanh đang chậm rãi ngưng tụ trên đỉnh lò Bác Sơn. Làn khói kia đúng như y nói trước đó, lên giữa không trung liền ngưng kết không tiêu tan. Y lấy ra một mặt Thần Bích, vén tay áo cẩn thận cắt nhỏ, làn khói kia bị cắt thành sợi mảnh, cuốn thành từng vòng ở đầu ngón tay y, thong thả bơi về phía cô.
Y mỉm cười nhìn cô:
– Lâu chủ thân trong giang hồ hẳn là nghe nói đến người đó, Hữu minh chủ đài Chúng Đế Lệ Vô Cữu. Có lẽ cô cảm thấy rất lạ, Lệ Vô Cữu rất có danh tiếng, lại không hỏi thế sự nhiều năm, còn có lời đồn y thân mang bệnh khó giữa, người nay vậy, đáng nhẽ không thể trở thành độc thủ đằng sau bức màn này mới phải.
Nhai Nhi nhìn sợi khói bay đến, mang theo mùi thơm hoa lan ngào ngạt, ngừng ở trước mặt cô. Cô cẩn thận nghiền ngẫm lời y nói.
– Không, trên đời không có chuyện gì là không thể cả.
Lư Chiếu Dạ lộ vẻ tán thành:
– Lâu chủ quả nhiên hiểu rõ thế sự.
– Điều duy nhất tôi không hiểu chính là, sao công tử lại biết nội tình.
Nhai Nhi chăm chú nhìn y,
– Chẳng lẽ công tử cũng tham gia vào chuyện này?
Lư Chiếu Dạ khe khẽ thở dài:
– Nếu nói tham dự…không bằng nói tôi có liên quan thì đúng hơn. Lúc trước tôi và Lệ Vô Cữu cũng có một vài giao dịch tiền tài qua lại, y cần tiền để xây dựng thiên đường cho mình, vừa hay tôi lại có tiền.
– Như vậy Lệ Vô Cữu đã cho công tử lợi ích gì? Một thương nhân mà không được lợi ích thì không thể nào cung cấp tiền tài vô điều kiện hỗ trợ ông ta được.
Câu hỏi này có vẻ không tiện trả lời, Lư Chiếu Dạ hơi chần chừ:
– Tiểu Tình…Phu nhân của ta, trước kia đã từng là mỹ nhân tề danh như Liễu Giáng Niên, nhưng vận mệnh hai người lại cách biệt một trời. Liễu Giáng Niên xuất thân cao quý, Tiểu Tình lại xuất thân hạ tiện. Năm ấy Nhiệt Hải vương phủ bị hỏa hoạn, đã hủy dung nhan của nàng ấy. Tôi đã đồng ý với nàng ấy, nhất định phải làm cho nàng ấy trở lại hoàn mỹ như lúc ban đầu…
– Cho nên Lệ Vô Cữu lấy da mặt của Liễu Giáng Niên làm thứ trao đổi, đúng không?
Khóe môi của Nhai Nhi mang theo tia cười lạnh như băng, vung tay áo xua tan làn khói xanh kia,
– Đáng tiếc Lệ Vô Cữu cuối cùng không hoàn thành nguyện vọng của phu thê các người, Liễu Giáng Niên tiến vào Tuyết Vực thì chết, huyết mạch lạnh thấu, không thể dùng được, cho nên lời hứa này cuối cùng đã không thể làm được rồi.
Trong mắt Lư Chiếu Dạ hơi ánh lên tia kinh ngạc,
– Lâu chủ quả nhiên thông minh, hiểu một ra ba.
Miệng thì nói, năm ngón tay giấu trong ống tay áo chậm rãi khuấy động, cô không hề phát hiện ra, làn khói bị xua tan như sương kia lại tụ ở một nơi mà cô không thấy.
– Thực ra tôi cũng không muốn như thế, có ai thích một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ đâu chứ. Mọi thứ tôi làm, chỉ để hoàn thành giấc mộng trong lòng mà thôi, là được ở bên người mình yêu, sống một cuộc sống như người bình thường.
Lư Chiếu Dạ u buồn nói,
– Chỉ là đối với người bình thường đó là việc vô cùng đơn giản, nhưng với tôi lại vô cùng khó khăn. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của tôi, thì tôi sẽ tự tạo điều kiện tốt nhất cho mình. Người không vì mình, trời tru đất diệt, Lâu chủ có đồng ý không?
Nhai Nhi cười khinh miệt, cô tuyệt đối không thể tiếp tục chịu đựng ở cùng một kẻ từng mưu đồ gương mặt mẫu thân mình. Cô điều khiển Thần Bích, hai đuôi cá âm dương kia đang muốn phóng về phía Lư Chiếu Dạ, bỗng làn khói mảnh như tơ chui vào xoang mũi cô, ngay trong một cái chớp mắt đầu óc ngừng lại, hình ảnh trước mắt cũng trở nên chồng lên nhau, cô nghe thấy tiếng Lư Chiếu Dạ thổn thức:
– Lâu chủ thủ đoạn quá cao, nếu Lư mỗ không có chút thông minh, cũng không dám tùy tiện gặp mặt Lâu chủ. Long tiên không đơn thuần chỉ tụ khói, mà tựa như kim châm, có thể thúc phát thận khí.
Y đến trước mặt cô ngay một khắc trước khi cô ngất đi, đầy thương xót nhìn cô:
– Cho nên toàn bộ những gì cô thấy đều là giả, đèn đuốc sáng rực và khách khứa ở tiền lâu, còn có cả những tiếng cãi cọ tiếng nói cười đều là giả hết. Nhưng chắc cô không biết, Thần Bích tuy quan trọng với tôi, nhưng thực ra quan trọng nhất vẫn là cô đấy.
Y vuốt ve gương mặt cô, rất dịu dàng, trân trọng như đồ sứ cực kỳ dễ vỡ.
– Cô và mẹ cô rất giống nhau, gương mặt này nếu đi lại trong giang hồ, tất cả mọi người sẽ biết cô là con gái của Liễu Giáng Niên, bao gồm cả Lệ Vô Cữu. Cho nên…ở lại bên tôi, nhân sinh ngắn ngủi có vài chục năm mà thôi, chúng ta cùng nhau sinh lão bệnh tử, so với cô độc trên thế gian này thì tốt hơn gấp trăm lần.
***
Nhai Nhi muốn nói không, nhưng lại không thốt được nên lời, cô không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Đầu óc giống bị trọng quyền đánh trúng, mơ màng choáng váng, không biết thời gian, cũng không phân biệt rõ phương hướng. Gắng gượng mở mắt ra, thấy đỉnh nhà trắng xóa, căn nhà này không có cửa sổ, không có chút ánh sáng tự nhiên nào, chỉ có ánh nến lập lòe, cô đã hiểu, hẳn mình đang ở trong một gian phòng thuộc kiến trúc kiểu ổ kiến này rồi.
Giật giật tay chân, phát hiện không thể cử động được, tứ chi bị buộc chặt nằm trên tấm ván trắng, kéo thành hình chữ đại (大). Toàn thân cô, chỉ có tròng mắt là còn có thể hoạt động được, đảo qua đảo lại chỉ thấy Lư phu nhân đang nằm trên trường kỷ ngay bên cạnh cô.
Giờ phút này gương mặt chị ta ngay cả dùng từ dữ tợn cũng không đủ để hình dung, da mặt đã không còn, chỉ còn lại khung xương khô gớm ghiếc, hai má đỏ tươi, lớp mỡ màu vàng nhạt phủ lên cơ thịt, trán màu trắng xanh, cùng màu với xương cốt. Hai tròng mắt to như quả trứng gà, bởi vì không có mí mắt mà trợn trừng với cô.
Nhai Nhi kinh hoảng, ra sức giãy dụa, nhưng vô dụng.
Lư Chiếu Dạ đi tới, tay cầm một thanh đao sắc bén, tiếc nuối nói:
– Tạm thời không thể vận dụng Thần Bích, bởi vì cô có tư tưởng, tôi sợ không khống chế được, bị nó phản ngược lại.
Tiểu Tình có vẻ vô cùng sốt ruột không thể chờ đợi thêm được nữa, hai hàm răng lộ ra, nghiến ken két, thúc giục:
– Cô ta tỉnh rồi, ngươi còn đợi gì nữa.
Lư Chiếu Dạ lại không ra tay ngay lập tức, chỉ nhìn gương mặt ghê sợ kia, hỏi chị ta:
– Tiểu Tình, em đau không?
Tiểu Tình ngẩn ra, thấy anh ta hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc,
– Đau thì sao? Ta đợi lâu như vậy, nguyện vọng sắp thực hiện được rồi, chút đau này thì đáng gì.
Chị ta không có môi, cho nên mỗi một câu đều lọt gió, nghe vô cùng buồn cười. Lư Chiếu Dạ rũ mắt nhìn chị ta.
– Cắt ở cổ, vết cắt mảnh nhỏ hơn nhiều so với toàn bộ hộp sọ. Ta sợ mình lỡ có sơ sẩy một chút thôi, đảo ngược vị trí đặt hộp sọ và da mặt, thì em vĩnh viễn sẽ phải sống lộn ngược như thế.
Y cúi xuống, dịu dàng nói:
– Nương tử, hay là đổi đầu đi, vậy thì sẽ bớt phiền phức hơn nhiều.
Tiểu Tình giật mình, sau đó nổi giận lôi đình,
– Lư Chiếu Dạ, ngươi điên rồi à? Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Lư Chiếu Dạ đương nhiên biết, con người đầu là trung tâm, chỉ cần đầu còn, não còn, những cái khác đều có thể thay thế. Nhưng nếu đổi toàn bộ đầu, vậy thì Tiểu Tình đã không còn là Tiểu Tình nữa, mà hoàn toàn biến thành một người khác, biến thành Nhạc Nhai Nhi, hoa khôi Tiểu Tình sẽ không còn tồn tại nữa.
Trong tròng mắt trợn trừng đầy kinh hoàng kia lóe lên hàn quang, đến thời khắc này mới ý thức được, người mà hàng ngày cùng chung chăn gối với mình từ lâu đã chịu đựng mình quá đủ rồi. Trong khi chị ta trong lòng đầy sung sướng và mong chờ có được gương mặt thiên hạ đệ nhất kia, thì y lại đang tính toán làm thế nào để vứt bỏ mình.
Tay chân chị ta vì để chuẩn bị biến đổi gương mặt mà đã được buộc cố định, chỉ có thể cầu xin y:
– Lư lang, nể tình cảm xưa nay của chúng ta…Trước kia chúng ta tốt biết bao, chàng nói sẽ yêu em cả đời mà.
Lời nói đầy tình nghĩa, nhưng thêm gương mặt máu thịt đầm đìa kia, những lời yêu thương từ miệng chị ta đã không còn khiến anh ta rung động nữa. Lư Chiếu Dạ thậm chí còn thấy nước bọt kèm máu từ khóe miệng chị ta trào ra, y kinh ngạc, không biết Tiểu Tình của mình biến thành như vậy khi nào, tức khắc thì buồn nôn, vội vàng quay đầu đi.
– Lư lang, em yêu chàng như vậy…
Chị ta vừa khóc vừa cười gọi y, một người phụ nữ tới giây phút này rồi vẫn hy vọng dùng tình yêu để đánh thức lương tri của một người đàn ông, rõ ràng là vô ích, nhưng vẫn không từ bỏ.
Lư Chiếu Dạ thở dài:
– Ngươi chỉ yêu gương mặt này của ta. Ngươi chán ghét thân thể của ta, ngươi thích người đàn ông vạm vỡ to lớn. Những năm gần đây, ta không ngừng thay đổi ăn uống thay đổi thân thể để làm vừa lòng ngươi. Ngươi có biết mỗi một lần ta đã phải chịu bao đau đớn không, chịu bao mạo hiểm không?
Y dí sát gương mặt vào trước mặt chị ta,
– Ngươi xem, khóe mắt ta đã bắt đầu có nếp nhăn rồi, chẳng bao lâu nữa, ngươi lại yêu cầu ta đổi mặt giống ngươi, sau đó không ngừng đổi thân thể, rồi lại đổi mặt…Ta đã quá chán một cuộc sống như vậy, đến hôm nay thì chấm dứt rồi, ngươi ta đều được giải thoát, với cả hai đều tốt cả.
Tiểu Tình thét lên, muốn gào thật to, muốn nói từ “Không”, nhưng không có môi, lại chẳng thế nói được ra lời.
Lư Chiếu Dạ làm một hành động từ biệt cuối cùng với chị ta, hôn lên má chị ta, giống như đóng một dấu chấm hết lên đó. Môi dính máu, đỏ đến ghê rợn, sau đó đặt lưỡi đao lên cổ chị ta, lẩm bẩm:
– Đừng sợ, chịu đựng một chút là xong, rất nhanh thôi, ta bảo đảm đấy.
Đối với đôi vợ chồng ma quỷ này, Nhai Nhi ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng thận khí vẫn xoay quanh trong cơ thể cô, cô giãy thế nào thì tấm ván dưới người cũng không hề nhúc nhích.
Cô đã quá quen với việc giết chóc, tháo thủ cấp kẻ địch xuống mang về báo cáo kết quả, trước kia cũng thường xuyên làm, nhưng đó là ở dưới tình huống cô có thể khống chế toàn bộ. Giờ cô bị trói buộc, người phụ nữ không mặt nằm ngay cạnh cô, người đàn ông đã đổi cơ thể đang tính toán làm sao đổi đầu hai người với nhau, cảnh tượng đáng sợ này giống như một cơn ác mộng, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.
Lư Chiếu Dạ mặt tái nhợt chết lặng, y đặt thanh đao lên cổ Tiểu Tình, đang định ấn xuống, bỗng nhiên thấy ngân quang lóe lên, y bị hất lên cao, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Cú đâm ở gáy không đau, không kịp suy nghĩ gì khác, y muốn đứng lên, nhưng đột nhiên phát hiện tay đã không còn, thì ra đầu và thân thể đã bị chia lìa khỏi người y. Tiểu Tình ngồi dậy, tay giơ thanh đao sắc bén, từng bước đi đến chỗ y.
– Lư lang, ta cho ngươi cơ hội, vì sao ngươi lại không biết quý trọng? Vợ chồng hai mươi năm, cuối cùng lại kết thúc như vậy, thật là không ai ngờ tới.
Từng sợi bắp thịt tung hoành trên mặt khẽ kéo căng, chị ta mỉm cười, cúi xuống nhặt đầu y lên, khẽ khàng nói:
– Ngươi nói ta chán ghét thân thể ban đầu của ngươi, thực ra ngươi sai rồi. Ta bảo tồn nó, để ngươi chết có toàn thây đấy.
Trên mặt Lư Chiếu Dạ đầy vẻ sợ hãi, môi mấp máy không ngừng, nhưng sau khi đầu bị tách khỏi thân thể không có nguồn cung cấp từ phổi, y không phát ra được âm thanh gì.
Tiểu Tình “suỵt” một tiếng,
– Ngươi không cần cảm kích ta, là ta niệm tình cũ thôi.
Đi đến góc tường nhấc cây nến cắm trên giá xuống, mặt tường lõm xuống một khối vuông vức, giống như một miếng đất sét bị đẩy ra, sau khi đẩy ra toàn bộ, mới thấy rõ đó là cỗ quan tài tinh xảo vô cùng.
Tiểu Tình đẩy nắp quan tài ra, chuyển đầu của y tới, để y nhìn thấy rõ xác chết không đầu xấu xí nhỏ con trong đó.
– Đã nhiều năm như vậy rồi, Nhiệt Hải công tử trường thân ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng, ngươi hẳn đã quên hình dáng ban đầu của mình rồi. Giờ xem lại mình đi, rốt cuộc đây vẫn là thân thể phù hợp nhất với ngươi đấy.
Chuyện cũ như một vết sẹo không bao giờ muốn nhớ lại, ngươi hao tổn tâm cơ vứt bỏ nó quên nó, kết quả xoay một vòng lớn lại bị đánh về nguyên hình, loại tuyệt vọng này mới là đáng sợ nhất. Một cái đầu tồn tại, một khối thân thể đã chết, tổ hợp ở bên nhau vừa kỳ dị lại vừa kinh tởm. Y trào nước mắt, không dám nhìn thẳng vào mình, đau khổ căm hận nhắm mắt lại.
Tiếng cười của Tiểu Tình càng chói tai,
– Lư Chiếu Dạ, ngươi chính là một tên lùn tịt, đến chết vẫn là một kẻ tay ngắn chân ngắn, chưa cao đến eo của ta.
Chị ta châm chọc đủ rồi, lấy trong tay áo ra một mảnh vải đen, ném đến trùm mặt y lại, lạnh lùng nói:
– Chết đi, mang theo thân thể dơ bẩn của ngươi xuống địa ngục vô gian đi. Đời này, kiếp sau…vĩnh sinh vĩnh thế, không bao giờ gặp lại nữa.
Nắp quan tài đóng lại, một lần nữa thu vào trong bức tường. Tiểu Tình lẳng lặng đứng một lát, sau đó xoay người lại bước đến chỗ Nhai Nhi. Lần này không còn gì có thể làm chị ta sung sướng thỏa mãn hơn, mỗi một bước đi đều lả lướt ung dung, vừa đi vừa nói:
– Thứ đàn ông không đáng tin, để Nhạc Lâu chủ chê cười rồi. Ngươi đã đến nửa ngày, không thể làm lơ ngươi được, giờ chúng ta có thể tâm sự với nhau được rồi.
Nhai Nhi nói không,
– Tôi luôn không có nghiên cứu gì về mùi hương cả. Lư công tử hẳn là biết, tình thơ ý họa đối với loại người như tôi mà nói là quá xa xỉ, tôi tình nguyện nghiên cứu tìm tòi chiêu thức có thể khắc địch thắng địch hay thứ vũ khí gì giết người vô hình còn hơn.
Lư Chiếu Dạ nghe xong, nụ cười trên khóe môi càng mở rộng hơn,
– Tôi hiểu ý của Lâu chủ, nhưng cô dẫu sao cũng là cô nương, có một vài thứ nên buông bỏ, không cần phải quá chấp nhất.
Lộ ra thiện ý, nghe y nói giống như người tu đạo đi khám phá hồng trần vậy. Nhưng chính là người như vậy, bản thân lại có chấp niệm rất sâu, thế mà lại đi khuyên bảo người khác. Nhai Nhi buồn cười, nhìn anh ta mở hộp bạch ngọc ra, lấy ra một miếng long tiên đen như mực. Bản thân long tiên đã có mùi hương, tương truyền mùa xuân hằng năm quần long tụ tập ở Tây Hải Đại Thực, gối đá mà ngủ, nước dãi rơi xuống, dần dần ngưng kết thành hương liệu. Hai năm trước cô bước lên đảo Long Tiên, cũng từng ngửi thấy thứ mùi mãnh liệt này, giống mùi với loại anh ta lấy ra, nên cũng không sợ anh ta sẽ động động chân gì.
Lư Chiếu Dạ mở đỉnh lò Bác Sơn, thả long tiên vào đó. Nhai Nhi nói:
– Mỗi người đều có chấp niệm, nhưng phải xem tâm tính người nào kiên định hay không thôi. Công tử là người thông minh, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tôi đã hai tay dâng Thần Bích lên, giờ công tử có thể nói chân tướng cho tôi được rồi chứ.
Lư Chiếu Dạ chậm rãi gật đầu,
– Hai mươi hai năm trước, trận đuổi giết kia, toàn bộ võ lâm đều có phần, cái này chắc cô cũng biết. Nhưng toàn bộ nguyên nhân lại nằm trên người tiểu thư Vạn Hộ Hầu phủ. Liễu Giáng Niên năm xưa diễm sắc động thiên hạ, nếu luận tướng mạo…
Y nhìn cô một cái,
– Lâu chủ và nàng ấy vô cùng giống nhau. Đáng tiếc một nữ nhân chỉ có thể gả cho một trượng phu, có người vui mừng ắt có người sinh hận. Người kia phái ra nhiều lộ sát thủ ám sát Vạn Hộ Hầu, giống như trâu mạnh bị kim châm dính kịch độc, chỉ cần trầy chút da thôi sẽ khiến người ta mất mạng. Sau đó lại xúi giục bên Nhạc gia, cũng chính là đường huynh của Nhạc Nhận Dư là Nhạc Hải Triều, thừa dịp khi Nhạc Nhận Dư đưa vợ về phụ tang thì đánh gãy sống lưng của chưởng môn Trường Uyên Nhạc Nam Tinh. Những việc sau đó, Lâu chủ chắc đều biết cả, hơn trăm cao thủ truy kích ngàn dặm, bức bách Nhạc thiếu chủ giao ra Thần Bích, nhưng không thành công. Vợ chồng Nhạc Nhận Dư khi còn cách Thành Thương Ngô khoảng một dặm thì bị đụng phục kích, quay về thành không được, đành phải chạy vào trong Tuyết Vực.
Y nói xong, dừng lại xem thần sắc của cô. Nhai Nhi lẳng lặng ngồi đó, tay dưới bàn lạnh như băng.
Cô biết cảnh ngộ của cha mẹ, kết cục như thế, quá trình nhất định thảm thiết. Lúc kể lại y còn thêm một số chi tiết mà cô không biết, giúp cô một lần nửa sắp xếp lại hồ ức. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần rơi vào trong đau khổ, mỗi một nhịp đập trái tim, mỗi một dòng máu lưu chuyển, đều mang đến nỗi đau đớn khó nói thành lời.
Nhai Nhi chậm rãi hít vào một hơi.
– Sau đó thì sao? Công tử haỹ nói thẳng cho tôi biết, kẻ đó rốt cuộc là ai.
Nhưng Lư Chiếu Dạ lại yên lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào làn khói xanh đang chậm rãi ngưng tụ trên đỉnh lò Bác Sơn. Làn khói kia đúng như y nói trước đó, lên giữa không trung liền ngưng kết không tiêu tan. Y lấy ra một mặt Thần Bích, vén tay áo cẩn thận cắt nhỏ, làn khói kia bị cắt thành sợi mảnh, cuốn thành từng vòng ở đầu ngón tay y, thong thả bơi về phía cô.
Y mỉm cười nhìn cô:
– Lâu chủ thân trong giang hồ hẳn là nghe nói đến người đó, Hữu minh chủ đài Chúng Đế Lệ Vô Cữu. Có lẽ cô cảm thấy rất lạ, Lệ Vô Cữu rất có danh tiếng, lại không hỏi thế sự nhiều năm, còn có lời đồn y thân mang bệnh khó giữa, người nay vậy, đáng nhẽ không thể trở thành độc thủ đằng sau bức màn này mới phải.
Nhai Nhi nhìn sợi khói bay đến, mang theo mùi thơm hoa lan ngào ngạt, ngừng ở trước mặt cô. Cô cẩn thận nghiền ngẫm lời y nói.
– Không, trên đời không có chuyện gì là không thể cả.
Lư Chiếu Dạ lộ vẻ tán thành:
– Lâu chủ quả nhiên hiểu rõ thế sự.
– Điều duy nhất tôi không hiểu chính là, sao công tử lại biết nội tình.
Nhai Nhi chăm chú nhìn y,
– Chẳng lẽ công tử cũng tham gia vào chuyện này?
Lư Chiếu Dạ khe khẽ thở dài:
– Nếu nói tham dự…không bằng nói tôi có liên quan thì đúng hơn. Lúc trước tôi và Lệ Vô Cữu cũng có một vài giao dịch tiền tài qua lại, y cần tiền để xây dựng thiên đường cho mình, vừa hay tôi lại có tiền.
– Như vậy Lệ Vô Cữu đã cho công tử lợi ích gì? Một thương nhân mà không được lợi ích thì không thể nào cung cấp tiền tài vô điều kiện hỗ trợ ông ta được.
Câu hỏi này có vẻ không tiện trả lời, Lư Chiếu Dạ hơi chần chừ:
– Tiểu Tình…Phu nhân của ta, trước kia đã từng là mỹ nhân tề danh như Liễu Giáng Niên, nhưng vận mệnh hai người lại cách biệt một trời. Liễu Giáng Niên xuất thân cao quý, Tiểu Tình lại xuất thân hạ tiện. Năm ấy Nhiệt Hải vương phủ bị hỏa hoạn, đã hủy dung nhan của nàng ấy. Tôi đã đồng ý với nàng ấy, nhất định phải làm cho nàng ấy trở lại hoàn mỹ như lúc ban đầu…
– Cho nên Lệ Vô Cữu lấy da mặt của Liễu Giáng Niên làm thứ trao đổi, đúng không?
Khóe môi của Nhai Nhi mang theo tia cười lạnh như băng, vung tay áo xua tan làn khói xanh kia,
– Đáng tiếc Lệ Vô Cữu cuối cùng không hoàn thành nguyện vọng của phu thê các người, Liễu Giáng Niên tiến vào Tuyết Vực thì chết, huyết mạch lạnh thấu, không thể dùng được, cho nên lời hứa này cuối cùng đã không thể làm được rồi.
Trong mắt Lư Chiếu Dạ hơi ánh lên tia kinh ngạc,
– Lâu chủ quả nhiên thông minh, hiểu một ra ba.
Miệng thì nói, năm ngón tay giấu trong ống tay áo chậm rãi khuấy động, cô không hề phát hiện ra, làn khói bị xua tan như sương kia lại tụ ở một nơi mà cô không thấy.
– Thực ra tôi cũng không muốn như thế, có ai thích một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ đâu chứ. Mọi thứ tôi làm, chỉ để hoàn thành giấc mộng trong lòng mà thôi, là được ở bên người mình yêu, sống một cuộc sống như người bình thường.
Lư Chiếu Dạ u buồn nói,
– Chỉ là đối với người bình thường đó là việc vô cùng đơn giản, nhưng với tôi lại vô cùng khó khăn. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của tôi, thì tôi sẽ tự tạo điều kiện tốt nhất cho mình. Người không vì mình, trời tru đất diệt, Lâu chủ có đồng ý không?
Nhai Nhi cười khinh miệt, cô tuyệt đối không thể tiếp tục chịu đựng ở cùng một kẻ từng mưu đồ gương mặt mẫu thân mình. Cô điều khiển Thần Bích, hai đuôi cá âm dương kia đang muốn phóng về phía Lư Chiếu Dạ, bỗng làn khói mảnh như tơ chui vào xoang mũi cô, ngay trong một cái chớp mắt đầu óc ngừng lại, hình ảnh trước mắt cũng trở nên chồng lên nhau, cô nghe thấy tiếng Lư Chiếu Dạ thổn thức:
– Lâu chủ thủ đoạn quá cao, nếu Lư mỗ không có chút thông minh, cũng không dám tùy tiện gặp mặt Lâu chủ. Long tiên không đơn thuần chỉ tụ khói, mà tựa như kim châm, có thể thúc phát thận khí.
Y đến trước mặt cô ngay một khắc trước khi cô ngất đi, đầy thương xót nhìn cô:
– Cho nên toàn bộ những gì cô thấy đều là giả, đèn đuốc sáng rực và khách khứa ở tiền lâu, còn có cả những tiếng cãi cọ tiếng nói cười đều là giả hết. Nhưng chắc cô không biết, Thần Bích tuy quan trọng với tôi, nhưng thực ra quan trọng nhất vẫn là cô đấy.
Y vuốt ve gương mặt cô, rất dịu dàng, trân trọng như đồ sứ cực kỳ dễ vỡ.
– Cô và mẹ cô rất giống nhau, gương mặt này nếu đi lại trong giang hồ, tất cả mọi người sẽ biết cô là con gái của Liễu Giáng Niên, bao gồm cả Lệ Vô Cữu. Cho nên…ở lại bên tôi, nhân sinh ngắn ngủi có vài chục năm mà thôi, chúng ta cùng nhau sinh lão bệnh tử, so với cô độc trên thế gian này thì tốt hơn gấp trăm lần.
***
Nhai Nhi muốn nói không, nhưng lại không thốt được nên lời, cô không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Đầu óc giống bị trọng quyền đánh trúng, mơ màng choáng váng, không biết thời gian, cũng không phân biệt rõ phương hướng. Gắng gượng mở mắt ra, thấy đỉnh nhà trắng xóa, căn nhà này không có cửa sổ, không có chút ánh sáng tự nhiên nào, chỉ có ánh nến lập lòe, cô đã hiểu, hẳn mình đang ở trong một gian phòng thuộc kiến trúc kiểu ổ kiến này rồi.
Giật giật tay chân, phát hiện không thể cử động được, tứ chi bị buộc chặt nằm trên tấm ván trắng, kéo thành hình chữ đại (大). Toàn thân cô, chỉ có tròng mắt là còn có thể hoạt động được, đảo qua đảo lại chỉ thấy Lư phu nhân đang nằm trên trường kỷ ngay bên cạnh cô.
Giờ phút này gương mặt chị ta ngay cả dùng từ dữ tợn cũng không đủ để hình dung, da mặt đã không còn, chỉ còn lại khung xương khô gớm ghiếc, hai má đỏ tươi, lớp mỡ màu vàng nhạt phủ lên cơ thịt, trán màu trắng xanh, cùng màu với xương cốt. Hai tròng mắt to như quả trứng gà, bởi vì không có mí mắt mà trợn trừng với cô.
Nhai Nhi kinh hoảng, ra sức giãy dụa, nhưng vô dụng.
Lư Chiếu Dạ đi tới, tay cầm một thanh đao sắc bén, tiếc nuối nói:
– Tạm thời không thể vận dụng Thần Bích, bởi vì cô có tư tưởng, tôi sợ không khống chế được, bị nó phản ngược lại.
Tiểu Tình có vẻ vô cùng sốt ruột không thể chờ đợi thêm được nữa, hai hàm răng lộ ra, nghiến ken két, thúc giục:
– Cô ta tỉnh rồi, ngươi còn đợi gì nữa.
Lư Chiếu Dạ lại không ra tay ngay lập tức, chỉ nhìn gương mặt ghê sợ kia, hỏi chị ta:
– Tiểu Tình, em đau không?
Tiểu Tình ngẩn ra, thấy anh ta hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc,
– Đau thì sao? Ta đợi lâu như vậy, nguyện vọng sắp thực hiện được rồi, chút đau này thì đáng gì.
Chị ta không có môi, cho nên mỗi một câu đều lọt gió, nghe vô cùng buồn cười. Lư Chiếu Dạ rũ mắt nhìn chị ta.
– Cắt ở cổ, vết cắt mảnh nhỏ hơn nhiều so với toàn bộ hộp sọ. Ta sợ mình lỡ có sơ sẩy một chút thôi, đảo ngược vị trí đặt hộp sọ và da mặt, thì em vĩnh viễn sẽ phải sống lộn ngược như thế.
Y cúi xuống, dịu dàng nói:
– Nương tử, hay là đổi đầu đi, vậy thì sẽ bớt phiền phức hơn nhiều.
Tiểu Tình giật mình, sau đó nổi giận lôi đình,
– Lư Chiếu Dạ, ngươi điên rồi à? Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Lư Chiếu Dạ đương nhiên biết, con người đầu là trung tâm, chỉ cần đầu còn, não còn, những cái khác đều có thể thay thế. Nhưng nếu đổi toàn bộ đầu, vậy thì Tiểu Tình đã không còn là Tiểu Tình nữa, mà hoàn toàn biến thành một người khác, biến thành Nhạc Nhai Nhi, hoa khôi Tiểu Tình sẽ không còn tồn tại nữa.
Trong tròng mắt trợn trừng đầy kinh hoàng kia lóe lên hàn quang, đến thời khắc này mới ý thức được, người mà hàng ngày cùng chung chăn gối với mình từ lâu đã chịu đựng mình quá đủ rồi. Trong khi chị ta trong lòng đầy sung sướng và mong chờ có được gương mặt thiên hạ đệ nhất kia, thì y lại đang tính toán làm thế nào để vứt bỏ mình.
Tay chân chị ta vì để chuẩn bị biến đổi gương mặt mà đã được buộc cố định, chỉ có thể cầu xin y:
– Lư lang, nể tình cảm xưa nay của chúng ta…Trước kia chúng ta tốt biết bao, chàng nói sẽ yêu em cả đời mà.
Lời nói đầy tình nghĩa, nhưng thêm gương mặt máu thịt đầm đìa kia, những lời yêu thương từ miệng chị ta đã không còn khiến anh ta rung động nữa. Lư Chiếu Dạ thậm chí còn thấy nước bọt kèm máu từ khóe miệng chị ta trào ra, y kinh ngạc, không biết Tiểu Tình của mình biến thành như vậy khi nào, tức khắc thì buồn nôn, vội vàng quay đầu đi.
– Lư lang, em yêu chàng như vậy…
Chị ta vừa khóc vừa cười gọi y, một người phụ nữ tới giây phút này rồi vẫn hy vọng dùng tình yêu để đánh thức lương tri của một người đàn ông, rõ ràng là vô ích, nhưng vẫn không từ bỏ.
Lư Chiếu Dạ thở dài:
– Ngươi chỉ yêu gương mặt này của ta. Ngươi chán ghét thân thể của ta, ngươi thích người đàn ông vạm vỡ to lớn. Những năm gần đây, ta không ngừng thay đổi ăn uống thay đổi thân thể để làm vừa lòng ngươi. Ngươi có biết mỗi một lần ta đã phải chịu bao đau đớn không, chịu bao mạo hiểm không?
Y dí sát gương mặt vào trước mặt chị ta,
– Ngươi xem, khóe mắt ta đã bắt đầu có nếp nhăn rồi, chẳng bao lâu nữa, ngươi lại yêu cầu ta đổi mặt giống ngươi, sau đó không ngừng đổi thân thể, rồi lại đổi mặt…Ta đã quá chán một cuộc sống như vậy, đến hôm nay thì chấm dứt rồi, ngươi ta đều được giải thoát, với cả hai đều tốt cả.
Tiểu Tình thét lên, muốn gào thật to, muốn nói từ “Không”, nhưng không có môi, lại chẳng thế nói được ra lời.
Lư Chiếu Dạ làm một hành động từ biệt cuối cùng với chị ta, hôn lên má chị ta, giống như đóng một dấu chấm hết lên đó. Môi dính máu, đỏ đến ghê rợn, sau đó đặt lưỡi đao lên cổ chị ta, lẩm bẩm:
– Đừng sợ, chịu đựng một chút là xong, rất nhanh thôi, ta bảo đảm đấy.
Đối với đôi vợ chồng ma quỷ này, Nhai Nhi ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng thận khí vẫn xoay quanh trong cơ thể cô, cô giãy thế nào thì tấm ván dưới người cũng không hề nhúc nhích.
Cô đã quá quen với việc giết chóc, tháo thủ cấp kẻ địch xuống mang về báo cáo kết quả, trước kia cũng thường xuyên làm, nhưng đó là ở dưới tình huống cô có thể khống chế toàn bộ. Giờ cô bị trói buộc, người phụ nữ không mặt nằm ngay cạnh cô, người đàn ông đã đổi cơ thể đang tính toán làm sao đổi đầu hai người với nhau, cảnh tượng đáng sợ này giống như một cơn ác mộng, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.
Lư Chiếu Dạ mặt tái nhợt chết lặng, y đặt thanh đao lên cổ Tiểu Tình, đang định ấn xuống, bỗng nhiên thấy ngân quang lóe lên, y bị hất lên cao, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Cú đâm ở gáy không đau, không kịp suy nghĩ gì khác, y muốn đứng lên, nhưng đột nhiên phát hiện tay đã không còn, thì ra đầu và thân thể đã bị chia lìa khỏi người y. Tiểu Tình ngồi dậy, tay giơ thanh đao sắc bén, từng bước đi đến chỗ y.
– Lư lang, ta cho ngươi cơ hội, vì sao ngươi lại không biết quý trọng? Vợ chồng hai mươi năm, cuối cùng lại kết thúc như vậy, thật là không ai ngờ tới.
Từng sợi bắp thịt tung hoành trên mặt khẽ kéo căng, chị ta mỉm cười, cúi xuống nhặt đầu y lên, khẽ khàng nói:
– Ngươi nói ta chán ghét thân thể ban đầu của ngươi, thực ra ngươi sai rồi. Ta bảo tồn nó, để ngươi chết có toàn thây đấy.
Trên mặt Lư Chiếu Dạ đầy vẻ sợ hãi, môi mấp máy không ngừng, nhưng sau khi đầu bị tách khỏi thân thể không có nguồn cung cấp từ phổi, y không phát ra được âm thanh gì.
Tiểu Tình “suỵt” một tiếng,
– Ngươi không cần cảm kích ta, là ta niệm tình cũ thôi.
Đi đến góc tường nhấc cây nến cắm trên giá xuống, mặt tường lõm xuống một khối vuông vức, giống như một miếng đất sét bị đẩy ra, sau khi đẩy ra toàn bộ, mới thấy rõ đó là cỗ quan tài tinh xảo vô cùng.
Tiểu Tình đẩy nắp quan tài ra, chuyển đầu của y tới, để y nhìn thấy rõ xác chết không đầu xấu xí nhỏ con trong đó.
– Đã nhiều năm như vậy rồi, Nhiệt Hải công tử trường thân ngọc lập, phong độ nhẹ nhàng, ngươi hẳn đã quên hình dáng ban đầu của mình rồi. Giờ xem lại mình đi, rốt cuộc đây vẫn là thân thể phù hợp nhất với ngươi đấy.
Chuyện cũ như một vết sẹo không bao giờ muốn nhớ lại, ngươi hao tổn tâm cơ vứt bỏ nó quên nó, kết quả xoay một vòng lớn lại bị đánh về nguyên hình, loại tuyệt vọng này mới là đáng sợ nhất. Một cái đầu tồn tại, một khối thân thể đã chết, tổ hợp ở bên nhau vừa kỳ dị lại vừa kinh tởm. Y trào nước mắt, không dám nhìn thẳng vào mình, đau khổ căm hận nhắm mắt lại.
Tiếng cười của Tiểu Tình càng chói tai,
– Lư Chiếu Dạ, ngươi chính là một tên lùn tịt, đến chết vẫn là một kẻ tay ngắn chân ngắn, chưa cao đến eo của ta.
Chị ta châm chọc đủ rồi, lấy trong tay áo ra một mảnh vải đen, ném đến trùm mặt y lại, lạnh lùng nói:
– Chết đi, mang theo thân thể dơ bẩn của ngươi xuống địa ngục vô gian đi. Đời này, kiếp sau…vĩnh sinh vĩnh thế, không bao giờ gặp lại nữa.
Nắp quan tài đóng lại, một lần nữa thu vào trong bức tường. Tiểu Tình lẳng lặng đứng một lát, sau đó xoay người lại bước đến chỗ Nhai Nhi. Lần này không còn gì có thể làm chị ta sung sướng thỏa mãn hơn, mỗi một bước đi đều lả lướt ung dung, vừa đi vừa nói:
– Thứ đàn ông không đáng tin, để Nhạc Lâu chủ chê cười rồi. Ngươi đã đến nửa ngày, không thể làm lơ ngươi được, giờ chúng ta có thể tâm sự với nhau được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.