Chương 77: Hai mươi hai năm rồi, đã lâu không gặp
Vưu Tứ Tỷ
19/08/2020
Lục Thủy Thành cuối cùng lại bị phá thuận lợi đến không thể tưởng tượng được như vậy. Hai thành trước họ không mất quá nhiều công sức, sau khi phục giết chết Tông chủ và năm đại ngự giả, phòng thủ thành phố không người điều hành đã rơi vào tê liệt, mặc cho họ hiên ngang vượt qua. Nhưng Lục Thủy Thành thì lại khác hẳn, dẫu Tông chủ bị giết nhưng đệ tử Thủy tông vẫn không hề rối loạn. Người của Ba Nguyệt Lâu cùng đến thành khuếch, trước khi ra khỏi thành, thình lình phát hiện phía trên tường thành nổi lên một bức tường nước cao hơn mười trượng. Bức tường nước kia theo độ cung cùng xu thế của tường thành, chậm rãi mở rộng giống như tấm màn, cảnh tượng to lớn chấn động gần như làm người ta đang tưởng thân ở dưới đáy biển.
Nhiều nước như vậy nếu như bị đổ xuống dưới, đủ để nhấn chìm cả tòa thành trì này. Mọi người ngỡ ngàng nhìn nhau, Quỷ Quái nâng Yêu Quái bị thương, trong lòng cũng thấy bất ổn:
– Sao lại thế, rõ ràng ta giết Cổ Liên Tử rồi…
Nhai Nhi ngước lên nhìn, lẩm bẩm:
– Nếu chị ta thật sự bị giết, vậy chứng minh trong tòa thành này còn có một cao thủ khác.
Cô ngừng lại, xoay người hỏi:
– Mọi người tản đi năm hướng, còn ai chưa về không?
A Bàng nói:
– Tất Nguyệt Ô và Nguy Nguyệt Yến, họ phụng mệnh đi ám sát Đệ nhất ngự giả thủ hạ của Cổ Liên Tử…
Chưa nói hết, trên đường phố xuất hiện một bóng người lảo đảo lùi lại. Ngọn đèn treo cao trên tường thành chiếu xuống, mặt nước lắng đọng bởi vì bước chân loạng choạng kia mà bị kinh động, Nguy Nguyệt Yến cầm kiếm vừa lùi vừa nhìn, cao giọng:
– Lâu chủ, bọn thuộc hạ ám sát thất bại, Tất Nguyệt Ô đã chết trận. Thuộc hạ xông ra khỏi trùng vây, trở về báo tin cho Lâu chủ.
Hơi thở kia mang theo khí tử vong, giọng nói nghèn nghẹn, làm cho lòng mọi người đều run lên.
Nhìn về phía cuối phố, trong ánh đuốc mờ ảo có âm thanh truyền đến, người còn chưa đến, ánh lửa đã đến trước. Nhai Nhi hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, người của Ba Nguyệt Lâu đều ở đây, xem ra Thiên Ngoại Thiên muốn diệt toàn bộ họ ở Lục Thủy Thành này rồi. Trước đó cô dự tính ra khỏi thành trước, nhưng sau khi quan sát mấy bận, cuối cùng vẫn từ bỏ. Phòng thủ của tòa thành này còn nghiêm mật gấp trăm lần so với Mộc Tượng Thành, cô đành phải chờ đến lúc giải quyết Tông chủ cùng ngự giả rồi mới tụ tập môn chúng để cùng nhau phá vây. Nhưng không ngờ, Cổ Liên Tử dễ đối phó, thủ hạ chị ta lại là ngọa hổ tàng long. Xem ra Tông chủ chỉ là cái tên che mắt, lợi hại thật sự mới là Đệ nhất ngự giả. Bọn họ đặt hết chú ý vào Cổ Liên Tử, nhưng lại xem nhẹ người quan trọng nhất kia.
Bức màn nước trên tường thành đã cao lên rất nhiều trượng, ánh trăng sáng xuyên qua bức tường nước, vẩy thành đường sáng. Quỷ Quái mang tin tức về, nói ở suối nước nóng chỗ Cổ Liên Tử phát hiện Long Vương Kình, như vậy chứng minh họ ở Kim Lũ Thành gặp phải ảo giác chính là bút tích của vị ngự giả này.
Tốt lắm, lại gặp được hắn rồi. Nhai Nhi rút ra song kiếm, nhìn mọi người phía sau:
– Nhớ kỹ, chúng ta đang ở Thiên Ngoại Thiên, nơi này không có cha mẹ huynh đệ, cố nhân bạn tốt của các ngươi, chỉ có chiến đấu, chỉ có kẻ địch. Đừng tin những gì các ngươi thấy, nếu bị hắn bắt được nhược điểm, chỉ có con đường chết.
Mọi người vâng dạ, nắm vũ khí trong tay. Cơ hội toàn lâu ngăn địch không nhiều lắm, ngoại trừ lần bày trận khi ngũ đại môn phái bao vây tiễu trừ thành Vương Xá, đao thật kiếm thật thì đây vẫn là lần đầu tiên. Bọn họ với đầu người giắt bên hông, sau khi thoát khỏi sự ngỡ ngàng thì dần dà bình tĩnh lại, không một ai cảm thấy sợ, mà ngược lại có cảm giác phấn chấn.
Ánh lửa đến gần, kỳ lạ là cũng không thấy có bóng dáng người nào, trên gạch xanh lại có dấu chân ẩm ướt, tựa như đối thủ quyết chiến không phải người, mà là một đám ma quỷ không rõ lai lịch.
Mọi người nín thở ngưng thần, mơ hồ nghe thấy tiếng phá không vang lên, vạn mũi tên cùng phát hướng về phía bên này. A Bàng hét lớn:
– Cẩn thận.
Tức khắc ba hàng cũng tiễn tới ngay trước mặt rồi.
Đây rõ ràng là muốn một lưới bắt hết người của cô rồi. Nhai Nhi vung song kiếm, bóng kiếm lơ lửng trên không trung chấn ra kiếm khí mạnh mẽ, từ trên xuống dưới, từ trời đến đất, một mặt kiếm khí đúc thành bức tường cản mưa tên đột ngột bắn tới, hai thứ đụng vào nhau, âm thanh vang dội không dứt, đầu mũi tên bị gãy giống như con thiêu thân lao vào lửa bị rụng rơi xuống đầy đất.
Hai bên cửa thành là chậu đồng lớn, trong chậu lửa cháy rừng rực. Cô vung Lãnh kim luyện ra một kích thật mạnh, than hỏa đỏ tươi vỡ thành vô số ánh lửa, bắn về phía đối diện. Như giấy dai bị lửa nóng đâm xuyên qua, yêu ma quỷ quái tránh sau mặt giấy cuối cùng đã hiện nguyên hình. Bọn chúng cuống quýt nhảy lên tránh, ngay lúc đó, người của Ba Nguyệt Lâu vung vũ khí lên xông vào trận địa địch.
Những thủ hạ mà cô đào tạo người nào cũng giỏi chiến đấu. Nhai Nhi nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, lại chuyển ánh mắt sang người mặc trang phục đen đỏ kia, chậm rãi đến gần. Người đó có một gương mặt vô cùng dữ tợn, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười lạnh lẽo, khoanh tay nói:
– Từ lâu đã nghe đến đại danh của Nhạc lâu chủ, hôm nay vừa thấy, đã khiến tại hạ phải thay đổi cách nhìn rồi.
Nhai Nhi nhận ra, là kẻ mà cô gặp ở Tuyết Vực, ngày đó đến hang động lấy bản đồ có gã trong đó.
Trên tay gã nhất định dính máu của Tai Trắng, thù mới hận cũ cùng dâng lên, cô không nói hai lời tấn công tới gã. Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào gã, lại thấy một đôi mắt thê lương. Chưa bao giờ quen biết, lại như đã từ lâu khắc sâu vào trong linh hồn của cô, chủ nhân của đôi mắt kia đau đớn gọi cô:
– Con của ta, con của ta…
Là ảo giác, cô biết. Không cần nghĩ gì cả, cô nhắm mắt lại, nắm chặt chuôi kiếm đâm vào ảo ảnh kia.
Mũi kiếm hơi bị lực cản, nhưng rồi nhanh chóng thông suốt. Cô mở mắt ra, thấy một người đàn ông trên người đầy vết thương, tay nắm thân kiếm Đụng Vũ, cứ vậy nhìn cô, ánh mắt kiên định, hơi rướm lệ.
Nhai Nhi rung động trong lòng, hoảng sợ nhìn người đó. Người đó có ngũ quan tuấn lãng, tuy rằng trên mặt dính đầy máu, nhưng không hề làm mất đi vẻ chính khí. Nhai Nhi như nhớ rõ gương mặt này, cô từng vô số lần mượn túi da của mình thấy gương mặt này. Còn có Nhạc Nam Tinh trong thành Thương Ngô…Người đó rất giống tổ phụ, đó chính là Nhạc Nhận Dư.
– Hai mươi hai năm rồi, đã lâu không gặp. – Nhạc Nhận Dư mỉm cười, ngữ điệu có chút phiền muộn, – Lúc trước vẫn là ta đưa con đến thế giới này…
Vừa nói, vừa quay sang nhìn người bên cạnh.
Người phụ nữ dựa vào ông bụng trống không, nhưng đôi mắt sáng ngời. Bà yêu thương quan sát cô:
– Con của mẹ, con đã trưởng thành rồi.
Nhai Nhi bỗng chua xót khôn kể, cô biết toàn bộ đều là giả, nhưng trong ngực như bị khoét một cái lỗ lớn, một biển nước mắt mặn chát ùa vào lấp đầy. Cô không ra tay được, đó là người đã tự làm tổn thương chính mình để đưa cô tới thế giới này, tuy chưa từng gặp họ, nhưng cô biết đó là cha mẹ cô, bất kể thế nào cô cũng không thể vung kiếm về phía họ được.
Vợ chồng Nhạc thị nhìn nhau cười:
– Bao năm qua một mình con lưu lạc, cha mẹ cũng không có cách nào. Thế đạo hiểm ác, làm khổ con rồi.
Giọng nói của Liễu Giáng Niên đầy dịu dàng, như tuyết tan rã vào đầu xuân, rơi vào dòng suối trong vắt. Bà vươn tay ra với cô:
– Con ơi, mau đến bên mẹ nào…
Nhai Nhi mù mịt bước hai bước, do dự chìa tay ra, bỗng một tiếng quát như sấm sét bổ bên tai cô:
– Yêu nghiệt!
Sau đó mọi thứ đều biến mất, không có cha mẹ, chỉ có môn chúng đang đấu với kẻ địch. Cô như bừng tỉnh trong mộng, trong lòng hổ thẹn, vừa rồi còn cảnh báo thủ hạ, chớp mắt bản thân lại suýt chút nữa trúng quỷ kế.
Bối rối nhìn sang Tung Ngôn, dưới ánh trăng vẻ mặt Tung Ngôn đầy phẫn nộ, Long Vương Kình đại thiện, anh ta phẫn nộ là bởi vì đến đây bị nhận đủ trêu đùa. Mỗi người đều có nhược điểm, ảo thuật chính là tìm đúng miệng vết thương rồi rắc muối lên, trình độ ti tiện này, đủ đẩy kẻ đó xuống mười tám tầng địa ngục.
Vị ngự giả kia bị phá ảo thuật cũng thương gân động cốt, lùi lại hai bước, cười nói:
– Sao thế, ngực của Cổ Liên tử không đủ ấm à? Ta dệt mộng đẹp cho ngươi, ngươi không cảm kích ta, ngược lại vung quyền với ta?
Tung Ngôn mặt mày đỏ bừng, vốn tưởng rằng thật sự tìm được mẫu thân, mê luyến cảm giác an nhàn ở bên bà, tận đến khi đao của Quỷ Quái chém phá cái ổ an nhàn của mình, anh ta mới giật mình tỉnh lại. Vừa tiến vào Thiên Ngoại Thiên anh ta đã phạm phải sai lầm như vậy, thật sự thấy chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Nhai Nhi. Bọn họ, ngoài hồ ly ra thì ai nấy đều là thân phàm thai, chỉ có anh ta là hơi có chút đạo hạnh. Kết quả anh ta lại không chịu nổi một kích, giờ người tuy đứng ở đây, nhưng ngay cả dũng khí nhìn cô cũng không có. Càng hổ thẹn thì càng hận kẻ thi triển ảo thuật kia. Anh ta nhìn bức tường nước trên tường thành:
– Vậy thì kia cũng là tác phẩm của các hạ rồi.
Ngự giả hừ mũi:
– Lòng mang chấp niệm như trong lòng có quỷ, chấp niệm càng sâu, nhập cục càng sâu. Ảo thuật ứng người, mọi người đều có thể thấy, dĩ nhiên là thật.
Quay sang Nhai Nhi, chắp tay,
– Nếu Nhạc lâu chủ đã tới Thiên Ngoại Thiên, sao không gặp Minh chủ một lần? Giờ bản đồ đang ở trong tay Minh chủ, mà Lâu chủ lại có Thần Bích, chỉ cần nhị vị chung sức hợp tác, đôi bên cùng có lợi, chẳng phải vẹn cả đôi bên hay sao? Chỉ cần Lâu chủ bằng lòng, tại hạ nguyện dẫn đường, tức khắc sẽ đến thẳng đài Chúng Đế.
Nhai Nhi cười lạnh:
– Bản đồ chính là của ta, trộm đồ của ta thì nói điều kiện, tất cả người trên đài Chúng Đế đều ngu dốt như ngươi à?
Ngự giả kia như bị chạm vào cái đinh nổi giận lên, đang định phát tác, bỗng phát hiện bức màn nước trên tường thành đã bị thu lại. Tung Ngôn tay khẽ quấy nhẹ, bức màn nước ở không trung xoay tròn thành một cái lốc xoáy, dần dần thu nạp, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành cái chén, hạt đậu, rồi biến mất. Anh ta bật cười:
– Muốn chơi nước với ta ư, ngươi còn kém xa lắm.
Anh ta vừa dứt lời, Nhai Nhi đã tung người lên, tốc độ quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh tại chỗ. Kiếm khí phá không, đánh tới phía ngự giả. Ban đầu gã còn có tiếp tiếp được mấy chiêu, nhưng công phu quyền cước không lợi hại bằng chơi ảo thuật, cuối cùng bị cô đâm một kiếm xuyên thấu ngực. Con người lúc sắp chết luôn không cam chịu, gã bước đi vài bước mới đổ gục xuống đất.
Đệ tử Thủy tông bình thường vốn không có kỹ năng chiến đấu như sát thủ Ba Nguyệt Lâu, hơn nữa ngự giả vừa chết, cả đám lập tức rơi vào hoảng loạn. Người của Ba Nguyệt Lâu như gió thu cuốn hết lá vàng nhanh chóng xử lý hết những chướng ngại, an toàn rút khỏi Lục Thủy Thành.
Nhai Nhi nhìn về hướng Thốn Hỏa Thành bên ngooài hai mươi dặm, nơi đó sẽ là một cảnh tượng như nào cô cũng không biết. Tập kết người của Ba Nguyệt Lâu rồi đến tòa thành kia ư? Đã phá ba thành rồi, chiến thuật này tiếp tục sẽ mất hiệu lực.
Cô giơ tay lên, ra hiệu mọi người dừng bước:
– Ba thành phía sau không thể bỏ không được, cần phải có người tọa trấn mới phòng ngừa thế lực của Lệ Vô Cữu tro tàn lại cháy.
Cô nhìn Quỷ Quái:
– Hoa Kiều Mộc bị thương, dưỡng thương quan trọng hơn. Ngươi mang theo mười hai sát thủ ở lại Lục Thủy Thành, Khổng Môn chủ cùng Bát túc lui về Mộc Tượng Thành, người còn lại theo Tô môn chủ phòng thủ Kim Lũ Thành. Như vậy ta mới không phải lo lắng nhiều.
Tô Họa không yên tâm:
– Lẽ nào ngươi tính một mình xông vào Thốn Hỏa Thành? Còn hai thành nữa đấy, đơn đả độc đấu căn bản là không thể.
Nhai Nhi lắc đầu:
– Tôi muốn cứu Tiên quân trước, những cái khác tạm thời không vội. Chư vị hãy nghe theo, không phải tôi bắt mọi người tử thủ ở ba thành, nếu tôi thuận lợi tiến vào Chúc Âm các đoạt được Long Hàm Châu, thì sẽ phóng tên lệnh thông báo cho mọi người. Lệ Vô Cữu kia nhất định sẽ thu lại thành đã mất, các người không cần phải giao thủ với lão. Bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Vài tòa thành không có gì ghê gớm, chỉ cần giữ được tính mạng, ngàn vàng có mất vẫn kiếm lại được. Chờ tôi mang người kia về rồi, đến lúc đó tiếp tục chiến đấu, sẽ đánh cho lão ta không còn mảnh giáp nào.
An bài như này không thể nghi ngờ là tốt nhất, tòa thành bên ngoài hai mươi dặm kia chỉ sợ đã phong tỏa cổng vào thành rồi, bọn họ người đông xông đến, muốn trà trộn vào thành là điều không thể.
Nhai Nhi buộc chặt hai thanh kiếm, quay quay nói với Tung Ngôn:
– Cậu cũng…
Còn chưa nói hết Tung Ngôn đã cắt lời:
– Tôi đi cùng cô, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy cô đâu.
Nhai Nhi vốn định cự tuyệt, nhưng thấy vẻ kiên định của cậu ta thì từ bỏ.
Chia tay môn chúng, cùng Tung Ngôn bước lên con đường đến Thốn Hỏa Thành. Trên đường đi anh ta vẫn luôn kiểu muốn nói lại ngập ngừng. Nhai Nhi hỏi bị làm sao, Tung Ngôn xấu hổ, cúi đầu nói:
– Cô không thấy tôi vô dụng à?
Anh ta vẫn còn thấy hổ thẹn vì bị rơi vào ảo ảnh kia, Nhai Nhi bật cười:
– Cậu tìm mẫu thân mấy chục năm, đã tìm khắp Tứ Hải Bát Hoang, nếu có người muốn bắt lấy cái này của cậu làm nhược điểm, cậu bị trúng đó là điều đương nhiên. Chẳng lẽ cậu thấy việc nhớ mẫu thân là hổ thẹn à? Con cái quan tâm cha mẹ là thiên tính, ảo giác kia lại quá chân thật, vừa nãy tôi cũng suýt chút nữa nhượng bộ rồi.
Tung Ngôn vẫn thở dài:
– Tôi và cô không giống nhau, tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn cô mấy chục tuổi.
Nhai Nhi lườm anh ta:
– Cậu sống trong nước mấy chục năm, tuổi tác nhiều, nhưng không có kinh nghiệm không hiểu nhân tình, thì có ích lợi gì.
Tung Ngôn không thể phản bác, đành phải gật đầu:
– Cô nói đúng.
Dừng một chút, lại hỏi,
– Ngày đó tôi bị ngự giả ám toán, cô làm sao ra khỏi Kim Lũ Thành được?
Nhai Nhi nói:
– Sau khi ra khỏi thành tôi cũng bị trúng ảo ảnh, thấy Bát hàn Cực địa, cũng thấy chàng. Chàng ở vùng cực địa chịu nỗi khổ băng hình, tôi muốn đưa chàng đi, nhưng chàng bị khóa bởi xích trói tiên, chỉ có Mâu Ni Thần Bích mới có thể giải thoát cho chàng.
– Sau đó thì sao? Vừa nhắc tới Thần Bích cô liền chạy, bỏ mặc ngài ấy đúng không? – Tung Ngôn suýt nữa thì cười ra, – Cô y hệt như thần giữ của, ngoài tiền tài ra thì mọi thứ đều có thể thương lượng. Một khi nhắc đến tiền thì dẫu là người thân cũng sẽ trở mặt. Ngài ấy biết, không biết trong lòng có tư vị gì, chắc rất đau khổ, cảm thấy thực ra cô chẳng hề yêu mình.
Nhai Nhi ngớ người, gắt lên:
– Cậu mới là thần giữ của ấy. Tôi chỉ làm việc cẩn trọng thôi, cậu thế mà nói móc tôi được à? Ai bảo gã giả mạo kia gọi tôi là Nhai Nhi, chàng trước giờ luôn gọi tôi là Diệp Lý.
Nụ cười của Tung Ngôn bên khóe môi dần nhạt dần, thở dài:
– Đối với người mình yêu, đúng là luôn có xưng hô đặc biệt.
Nhai Nhi trong gió gào nhìn mặt Tung Ngôn, anh ta nhướn mày:
– Nhìn tôi làm gì, tôi gọi cô Nguyệt Nhi, là bởi vì tôi không biết chữ. Lúc trước khi cô giới thiệu bản thân với tôi, rõ ràng nói mình là Nguyệt Nha Nhi, sau không thể không đâm lao phải theo lao, cái này trách tôi được à?
Nhai Nhi hết cách chỉ biết đỡ trán, đôi khi không biết chữ cũng là bậc thang rất tốt.
Hai mươi dặm có Tung Ngôn tương trợ, không cần tốn nhiều sức.
Tới Thốn Hỏa Thành rồi, mọi thứ đúng như cô đã dự đoán, cầu treo treo cao, cửa thành đóng chặt, chung quanh có trạm gác ngầm, muốn đường đường chính chính đi vào trong đó rất khó, nhưng có người bạn là yêu thì mọi thứ thuận tiện hơn nhiều.
Thời tiết hôm nay có mưa, mưa rơi tầm tã, cách xa mấy chục trượng đều mù mịt, tiếu vệ trên tường thành cũng lơi lỏng, nhìn chăm chú vào trực đạo, sau giờ ngọ dù đổ mưa to nhưng vẫn không tránh khỏi oi bức dẫn đến buồn ngủ. Hai tiếu vệ ngồi canh gác, cơn buồn ngủ mệt mỏi kéo theo cơn nghiện thuốc, muốn cuốn một điếu để vực tinh thần, một người đụng vai người kia:
– Che chút cái.
Người kia tự giác lấy vạt áo lên che, tạo một không gian nhỏ không bị dính mưa cho người kia cuốn thuốc lá. Cuốn thuốc lá đến vui vẻ, người kia cuốn, người này nhắc:
– Cuốn chặt chút, lần trước mới hút được một hơi đã cháy sắp hết rồi…
Khóe mắt như nhìn thoáng qua thấy gì đó, là chim à? Mưa to như này chim ở đâu ra? Nhìn chung quanh, mọi thứ vẫn bình thường thì không nghĩ nhiều, lại tiếp tục nhắc nhở.
Thời tiết trong thành cùng với ngoài thành như hai thế giới, ngoài thành mưa đến không mở mắt được, trong thành thì như sắp tạnh. Mưa thu, nơi chân trời hơi có ráng hồng, phản chiếu rõ ở vũng nước dưới đất. Trên mặt nước như phủ một tầng màu đỏ, giống như gương trang điểm trong khuê phòng của cô nương.
Thốn Hỏa Thành có phong thái khác hẳn mấy thành vừa rồi, nếu không phải liệt hỏa kỳ phấp phới trên tường thành thì quả thật cho rằng đây chỉ là tòa thành nhỏ vừa yên tĩnh vừa giàu có. Nơi này có cây liễu rủ cùng với khói bếp, cũng có cầu nhỏ và tòa lâu thanh tú nhã nhặn, toàn bộ được nước mưa gột rửa trở nên trong vắt, như mỗi một góc thành đều thông suốt, không hề chất chứ dơ bẩn chút nào.
Chỉ là con đường giống như bức họa này khi hai người đi được nửa đường, một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ngay giữa đường, một người đánh xe ngựa đứng đó, cỗ xe được phủ kim sơn, vẽ hoa văn Thao Thiết, ngọc ngư bốn góc đỉnh bị gió thổi lay động, có thanh âm của tiếng huýt gió.
Có lẽ là nhà giàu nào đó ra ngoài, Nhai Nhi và Tung Ngôn trao đổi ánh mắt cho nhau, tính đi vòng qua, nhưng người trong xe đã giành trước gọi một tiếng:
– Nhạc lâu chủ.
Một tiếng gọi này làm Nhai Nhi giật mình. Quay người qua, rèm cẩm tú buông ở cửa xe được một cây quạt xếp vén lên, phía sau tấm rèm lộ ra một gương mặt trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, khí độ không tầm thường. Rõ ràng là nụ cười ôn hòa, giọng nói lại như cương đao bị tuyết lạnh cọ sát qua, cùng với nốt chu sa nơi ấn đường khắc sâu rõ ràng, đánh thẳng vào lòng người.
Nhiều nước như vậy nếu như bị đổ xuống dưới, đủ để nhấn chìm cả tòa thành trì này. Mọi người ngỡ ngàng nhìn nhau, Quỷ Quái nâng Yêu Quái bị thương, trong lòng cũng thấy bất ổn:
– Sao lại thế, rõ ràng ta giết Cổ Liên Tử rồi…
Nhai Nhi ngước lên nhìn, lẩm bẩm:
– Nếu chị ta thật sự bị giết, vậy chứng minh trong tòa thành này còn có một cao thủ khác.
Cô ngừng lại, xoay người hỏi:
– Mọi người tản đi năm hướng, còn ai chưa về không?
A Bàng nói:
– Tất Nguyệt Ô và Nguy Nguyệt Yến, họ phụng mệnh đi ám sát Đệ nhất ngự giả thủ hạ của Cổ Liên Tử…
Chưa nói hết, trên đường phố xuất hiện một bóng người lảo đảo lùi lại. Ngọn đèn treo cao trên tường thành chiếu xuống, mặt nước lắng đọng bởi vì bước chân loạng choạng kia mà bị kinh động, Nguy Nguyệt Yến cầm kiếm vừa lùi vừa nhìn, cao giọng:
– Lâu chủ, bọn thuộc hạ ám sát thất bại, Tất Nguyệt Ô đã chết trận. Thuộc hạ xông ra khỏi trùng vây, trở về báo tin cho Lâu chủ.
Hơi thở kia mang theo khí tử vong, giọng nói nghèn nghẹn, làm cho lòng mọi người đều run lên.
Nhìn về phía cuối phố, trong ánh đuốc mờ ảo có âm thanh truyền đến, người còn chưa đến, ánh lửa đã đến trước. Nhai Nhi hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, người của Ba Nguyệt Lâu đều ở đây, xem ra Thiên Ngoại Thiên muốn diệt toàn bộ họ ở Lục Thủy Thành này rồi. Trước đó cô dự tính ra khỏi thành trước, nhưng sau khi quan sát mấy bận, cuối cùng vẫn từ bỏ. Phòng thủ của tòa thành này còn nghiêm mật gấp trăm lần so với Mộc Tượng Thành, cô đành phải chờ đến lúc giải quyết Tông chủ cùng ngự giả rồi mới tụ tập môn chúng để cùng nhau phá vây. Nhưng không ngờ, Cổ Liên Tử dễ đối phó, thủ hạ chị ta lại là ngọa hổ tàng long. Xem ra Tông chủ chỉ là cái tên che mắt, lợi hại thật sự mới là Đệ nhất ngự giả. Bọn họ đặt hết chú ý vào Cổ Liên Tử, nhưng lại xem nhẹ người quan trọng nhất kia.
Bức màn nước trên tường thành đã cao lên rất nhiều trượng, ánh trăng sáng xuyên qua bức tường nước, vẩy thành đường sáng. Quỷ Quái mang tin tức về, nói ở suối nước nóng chỗ Cổ Liên Tử phát hiện Long Vương Kình, như vậy chứng minh họ ở Kim Lũ Thành gặp phải ảo giác chính là bút tích của vị ngự giả này.
Tốt lắm, lại gặp được hắn rồi. Nhai Nhi rút ra song kiếm, nhìn mọi người phía sau:
– Nhớ kỹ, chúng ta đang ở Thiên Ngoại Thiên, nơi này không có cha mẹ huynh đệ, cố nhân bạn tốt của các ngươi, chỉ có chiến đấu, chỉ có kẻ địch. Đừng tin những gì các ngươi thấy, nếu bị hắn bắt được nhược điểm, chỉ có con đường chết.
Mọi người vâng dạ, nắm vũ khí trong tay. Cơ hội toàn lâu ngăn địch không nhiều lắm, ngoại trừ lần bày trận khi ngũ đại môn phái bao vây tiễu trừ thành Vương Xá, đao thật kiếm thật thì đây vẫn là lần đầu tiên. Bọn họ với đầu người giắt bên hông, sau khi thoát khỏi sự ngỡ ngàng thì dần dà bình tĩnh lại, không một ai cảm thấy sợ, mà ngược lại có cảm giác phấn chấn.
Ánh lửa đến gần, kỳ lạ là cũng không thấy có bóng dáng người nào, trên gạch xanh lại có dấu chân ẩm ướt, tựa như đối thủ quyết chiến không phải người, mà là một đám ma quỷ không rõ lai lịch.
Mọi người nín thở ngưng thần, mơ hồ nghe thấy tiếng phá không vang lên, vạn mũi tên cùng phát hướng về phía bên này. A Bàng hét lớn:
– Cẩn thận.
Tức khắc ba hàng cũng tiễn tới ngay trước mặt rồi.
Đây rõ ràng là muốn một lưới bắt hết người của cô rồi. Nhai Nhi vung song kiếm, bóng kiếm lơ lửng trên không trung chấn ra kiếm khí mạnh mẽ, từ trên xuống dưới, từ trời đến đất, một mặt kiếm khí đúc thành bức tường cản mưa tên đột ngột bắn tới, hai thứ đụng vào nhau, âm thanh vang dội không dứt, đầu mũi tên bị gãy giống như con thiêu thân lao vào lửa bị rụng rơi xuống đầy đất.
Hai bên cửa thành là chậu đồng lớn, trong chậu lửa cháy rừng rực. Cô vung Lãnh kim luyện ra một kích thật mạnh, than hỏa đỏ tươi vỡ thành vô số ánh lửa, bắn về phía đối diện. Như giấy dai bị lửa nóng đâm xuyên qua, yêu ma quỷ quái tránh sau mặt giấy cuối cùng đã hiện nguyên hình. Bọn chúng cuống quýt nhảy lên tránh, ngay lúc đó, người của Ba Nguyệt Lâu vung vũ khí lên xông vào trận địa địch.
Những thủ hạ mà cô đào tạo người nào cũng giỏi chiến đấu. Nhai Nhi nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, lại chuyển ánh mắt sang người mặc trang phục đen đỏ kia, chậm rãi đến gần. Người đó có một gương mặt vô cùng dữ tợn, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười lạnh lẽo, khoanh tay nói:
– Từ lâu đã nghe đến đại danh của Nhạc lâu chủ, hôm nay vừa thấy, đã khiến tại hạ phải thay đổi cách nhìn rồi.
Nhai Nhi nhận ra, là kẻ mà cô gặp ở Tuyết Vực, ngày đó đến hang động lấy bản đồ có gã trong đó.
Trên tay gã nhất định dính máu của Tai Trắng, thù mới hận cũ cùng dâng lên, cô không nói hai lời tấn công tới gã. Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào gã, lại thấy một đôi mắt thê lương. Chưa bao giờ quen biết, lại như đã từ lâu khắc sâu vào trong linh hồn của cô, chủ nhân của đôi mắt kia đau đớn gọi cô:
– Con của ta, con của ta…
Là ảo giác, cô biết. Không cần nghĩ gì cả, cô nhắm mắt lại, nắm chặt chuôi kiếm đâm vào ảo ảnh kia.
Mũi kiếm hơi bị lực cản, nhưng rồi nhanh chóng thông suốt. Cô mở mắt ra, thấy một người đàn ông trên người đầy vết thương, tay nắm thân kiếm Đụng Vũ, cứ vậy nhìn cô, ánh mắt kiên định, hơi rướm lệ.
Nhai Nhi rung động trong lòng, hoảng sợ nhìn người đó. Người đó có ngũ quan tuấn lãng, tuy rằng trên mặt dính đầy máu, nhưng không hề làm mất đi vẻ chính khí. Nhai Nhi như nhớ rõ gương mặt này, cô từng vô số lần mượn túi da của mình thấy gương mặt này. Còn có Nhạc Nam Tinh trong thành Thương Ngô…Người đó rất giống tổ phụ, đó chính là Nhạc Nhận Dư.
– Hai mươi hai năm rồi, đã lâu không gặp. – Nhạc Nhận Dư mỉm cười, ngữ điệu có chút phiền muộn, – Lúc trước vẫn là ta đưa con đến thế giới này…
Vừa nói, vừa quay sang nhìn người bên cạnh.
Người phụ nữ dựa vào ông bụng trống không, nhưng đôi mắt sáng ngời. Bà yêu thương quan sát cô:
– Con của mẹ, con đã trưởng thành rồi.
Nhai Nhi bỗng chua xót khôn kể, cô biết toàn bộ đều là giả, nhưng trong ngực như bị khoét một cái lỗ lớn, một biển nước mắt mặn chát ùa vào lấp đầy. Cô không ra tay được, đó là người đã tự làm tổn thương chính mình để đưa cô tới thế giới này, tuy chưa từng gặp họ, nhưng cô biết đó là cha mẹ cô, bất kể thế nào cô cũng không thể vung kiếm về phía họ được.
Vợ chồng Nhạc thị nhìn nhau cười:
– Bao năm qua một mình con lưu lạc, cha mẹ cũng không có cách nào. Thế đạo hiểm ác, làm khổ con rồi.
Giọng nói của Liễu Giáng Niên đầy dịu dàng, như tuyết tan rã vào đầu xuân, rơi vào dòng suối trong vắt. Bà vươn tay ra với cô:
– Con ơi, mau đến bên mẹ nào…
Nhai Nhi mù mịt bước hai bước, do dự chìa tay ra, bỗng một tiếng quát như sấm sét bổ bên tai cô:
– Yêu nghiệt!
Sau đó mọi thứ đều biến mất, không có cha mẹ, chỉ có môn chúng đang đấu với kẻ địch. Cô như bừng tỉnh trong mộng, trong lòng hổ thẹn, vừa rồi còn cảnh báo thủ hạ, chớp mắt bản thân lại suýt chút nữa trúng quỷ kế.
Bối rối nhìn sang Tung Ngôn, dưới ánh trăng vẻ mặt Tung Ngôn đầy phẫn nộ, Long Vương Kình đại thiện, anh ta phẫn nộ là bởi vì đến đây bị nhận đủ trêu đùa. Mỗi người đều có nhược điểm, ảo thuật chính là tìm đúng miệng vết thương rồi rắc muối lên, trình độ ti tiện này, đủ đẩy kẻ đó xuống mười tám tầng địa ngục.
Vị ngự giả kia bị phá ảo thuật cũng thương gân động cốt, lùi lại hai bước, cười nói:
– Sao thế, ngực của Cổ Liên tử không đủ ấm à? Ta dệt mộng đẹp cho ngươi, ngươi không cảm kích ta, ngược lại vung quyền với ta?
Tung Ngôn mặt mày đỏ bừng, vốn tưởng rằng thật sự tìm được mẫu thân, mê luyến cảm giác an nhàn ở bên bà, tận đến khi đao của Quỷ Quái chém phá cái ổ an nhàn của mình, anh ta mới giật mình tỉnh lại. Vừa tiến vào Thiên Ngoại Thiên anh ta đã phạm phải sai lầm như vậy, thật sự thấy chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Nhai Nhi. Bọn họ, ngoài hồ ly ra thì ai nấy đều là thân phàm thai, chỉ có anh ta là hơi có chút đạo hạnh. Kết quả anh ta lại không chịu nổi một kích, giờ người tuy đứng ở đây, nhưng ngay cả dũng khí nhìn cô cũng không có. Càng hổ thẹn thì càng hận kẻ thi triển ảo thuật kia. Anh ta nhìn bức tường nước trên tường thành:
– Vậy thì kia cũng là tác phẩm của các hạ rồi.
Ngự giả hừ mũi:
– Lòng mang chấp niệm như trong lòng có quỷ, chấp niệm càng sâu, nhập cục càng sâu. Ảo thuật ứng người, mọi người đều có thể thấy, dĩ nhiên là thật.
Quay sang Nhai Nhi, chắp tay,
– Nếu Nhạc lâu chủ đã tới Thiên Ngoại Thiên, sao không gặp Minh chủ một lần? Giờ bản đồ đang ở trong tay Minh chủ, mà Lâu chủ lại có Thần Bích, chỉ cần nhị vị chung sức hợp tác, đôi bên cùng có lợi, chẳng phải vẹn cả đôi bên hay sao? Chỉ cần Lâu chủ bằng lòng, tại hạ nguyện dẫn đường, tức khắc sẽ đến thẳng đài Chúng Đế.
Nhai Nhi cười lạnh:
– Bản đồ chính là của ta, trộm đồ của ta thì nói điều kiện, tất cả người trên đài Chúng Đế đều ngu dốt như ngươi à?
Ngự giả kia như bị chạm vào cái đinh nổi giận lên, đang định phát tác, bỗng phát hiện bức màn nước trên tường thành đã bị thu lại. Tung Ngôn tay khẽ quấy nhẹ, bức màn nước ở không trung xoay tròn thành một cái lốc xoáy, dần dần thu nạp, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành cái chén, hạt đậu, rồi biến mất. Anh ta bật cười:
– Muốn chơi nước với ta ư, ngươi còn kém xa lắm.
Anh ta vừa dứt lời, Nhai Nhi đã tung người lên, tốc độ quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh tại chỗ. Kiếm khí phá không, đánh tới phía ngự giả. Ban đầu gã còn có tiếp tiếp được mấy chiêu, nhưng công phu quyền cước không lợi hại bằng chơi ảo thuật, cuối cùng bị cô đâm một kiếm xuyên thấu ngực. Con người lúc sắp chết luôn không cam chịu, gã bước đi vài bước mới đổ gục xuống đất.
Đệ tử Thủy tông bình thường vốn không có kỹ năng chiến đấu như sát thủ Ba Nguyệt Lâu, hơn nữa ngự giả vừa chết, cả đám lập tức rơi vào hoảng loạn. Người của Ba Nguyệt Lâu như gió thu cuốn hết lá vàng nhanh chóng xử lý hết những chướng ngại, an toàn rút khỏi Lục Thủy Thành.
Nhai Nhi nhìn về hướng Thốn Hỏa Thành bên ngooài hai mươi dặm, nơi đó sẽ là một cảnh tượng như nào cô cũng không biết. Tập kết người của Ba Nguyệt Lâu rồi đến tòa thành kia ư? Đã phá ba thành rồi, chiến thuật này tiếp tục sẽ mất hiệu lực.
Cô giơ tay lên, ra hiệu mọi người dừng bước:
– Ba thành phía sau không thể bỏ không được, cần phải có người tọa trấn mới phòng ngừa thế lực của Lệ Vô Cữu tro tàn lại cháy.
Cô nhìn Quỷ Quái:
– Hoa Kiều Mộc bị thương, dưỡng thương quan trọng hơn. Ngươi mang theo mười hai sát thủ ở lại Lục Thủy Thành, Khổng Môn chủ cùng Bát túc lui về Mộc Tượng Thành, người còn lại theo Tô môn chủ phòng thủ Kim Lũ Thành. Như vậy ta mới không phải lo lắng nhiều.
Tô Họa không yên tâm:
– Lẽ nào ngươi tính một mình xông vào Thốn Hỏa Thành? Còn hai thành nữa đấy, đơn đả độc đấu căn bản là không thể.
Nhai Nhi lắc đầu:
– Tôi muốn cứu Tiên quân trước, những cái khác tạm thời không vội. Chư vị hãy nghe theo, không phải tôi bắt mọi người tử thủ ở ba thành, nếu tôi thuận lợi tiến vào Chúc Âm các đoạt được Long Hàm Châu, thì sẽ phóng tên lệnh thông báo cho mọi người. Lệ Vô Cữu kia nhất định sẽ thu lại thành đã mất, các người không cần phải giao thủ với lão. Bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Vài tòa thành không có gì ghê gớm, chỉ cần giữ được tính mạng, ngàn vàng có mất vẫn kiếm lại được. Chờ tôi mang người kia về rồi, đến lúc đó tiếp tục chiến đấu, sẽ đánh cho lão ta không còn mảnh giáp nào.
An bài như này không thể nghi ngờ là tốt nhất, tòa thành bên ngoài hai mươi dặm kia chỉ sợ đã phong tỏa cổng vào thành rồi, bọn họ người đông xông đến, muốn trà trộn vào thành là điều không thể.
Nhai Nhi buộc chặt hai thanh kiếm, quay quay nói với Tung Ngôn:
– Cậu cũng…
Còn chưa nói hết Tung Ngôn đã cắt lời:
– Tôi đi cùng cô, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy cô đâu.
Nhai Nhi vốn định cự tuyệt, nhưng thấy vẻ kiên định của cậu ta thì từ bỏ.
Chia tay môn chúng, cùng Tung Ngôn bước lên con đường đến Thốn Hỏa Thành. Trên đường đi anh ta vẫn luôn kiểu muốn nói lại ngập ngừng. Nhai Nhi hỏi bị làm sao, Tung Ngôn xấu hổ, cúi đầu nói:
– Cô không thấy tôi vô dụng à?
Anh ta vẫn còn thấy hổ thẹn vì bị rơi vào ảo ảnh kia, Nhai Nhi bật cười:
– Cậu tìm mẫu thân mấy chục năm, đã tìm khắp Tứ Hải Bát Hoang, nếu có người muốn bắt lấy cái này của cậu làm nhược điểm, cậu bị trúng đó là điều đương nhiên. Chẳng lẽ cậu thấy việc nhớ mẫu thân là hổ thẹn à? Con cái quan tâm cha mẹ là thiên tính, ảo giác kia lại quá chân thật, vừa nãy tôi cũng suýt chút nữa nhượng bộ rồi.
Tung Ngôn vẫn thở dài:
– Tôi và cô không giống nhau, tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn cô mấy chục tuổi.
Nhai Nhi lườm anh ta:
– Cậu sống trong nước mấy chục năm, tuổi tác nhiều, nhưng không có kinh nghiệm không hiểu nhân tình, thì có ích lợi gì.
Tung Ngôn không thể phản bác, đành phải gật đầu:
– Cô nói đúng.
Dừng một chút, lại hỏi,
– Ngày đó tôi bị ngự giả ám toán, cô làm sao ra khỏi Kim Lũ Thành được?
Nhai Nhi nói:
– Sau khi ra khỏi thành tôi cũng bị trúng ảo ảnh, thấy Bát hàn Cực địa, cũng thấy chàng. Chàng ở vùng cực địa chịu nỗi khổ băng hình, tôi muốn đưa chàng đi, nhưng chàng bị khóa bởi xích trói tiên, chỉ có Mâu Ni Thần Bích mới có thể giải thoát cho chàng.
– Sau đó thì sao? Vừa nhắc tới Thần Bích cô liền chạy, bỏ mặc ngài ấy đúng không? – Tung Ngôn suýt nữa thì cười ra, – Cô y hệt như thần giữ của, ngoài tiền tài ra thì mọi thứ đều có thể thương lượng. Một khi nhắc đến tiền thì dẫu là người thân cũng sẽ trở mặt. Ngài ấy biết, không biết trong lòng có tư vị gì, chắc rất đau khổ, cảm thấy thực ra cô chẳng hề yêu mình.
Nhai Nhi ngớ người, gắt lên:
– Cậu mới là thần giữ của ấy. Tôi chỉ làm việc cẩn trọng thôi, cậu thế mà nói móc tôi được à? Ai bảo gã giả mạo kia gọi tôi là Nhai Nhi, chàng trước giờ luôn gọi tôi là Diệp Lý.
Nụ cười của Tung Ngôn bên khóe môi dần nhạt dần, thở dài:
– Đối với người mình yêu, đúng là luôn có xưng hô đặc biệt.
Nhai Nhi trong gió gào nhìn mặt Tung Ngôn, anh ta nhướn mày:
– Nhìn tôi làm gì, tôi gọi cô Nguyệt Nhi, là bởi vì tôi không biết chữ. Lúc trước khi cô giới thiệu bản thân với tôi, rõ ràng nói mình là Nguyệt Nha Nhi, sau không thể không đâm lao phải theo lao, cái này trách tôi được à?
Nhai Nhi hết cách chỉ biết đỡ trán, đôi khi không biết chữ cũng là bậc thang rất tốt.
Hai mươi dặm có Tung Ngôn tương trợ, không cần tốn nhiều sức.
Tới Thốn Hỏa Thành rồi, mọi thứ đúng như cô đã dự đoán, cầu treo treo cao, cửa thành đóng chặt, chung quanh có trạm gác ngầm, muốn đường đường chính chính đi vào trong đó rất khó, nhưng có người bạn là yêu thì mọi thứ thuận tiện hơn nhiều.
Thời tiết hôm nay có mưa, mưa rơi tầm tã, cách xa mấy chục trượng đều mù mịt, tiếu vệ trên tường thành cũng lơi lỏng, nhìn chăm chú vào trực đạo, sau giờ ngọ dù đổ mưa to nhưng vẫn không tránh khỏi oi bức dẫn đến buồn ngủ. Hai tiếu vệ ngồi canh gác, cơn buồn ngủ mệt mỏi kéo theo cơn nghiện thuốc, muốn cuốn một điếu để vực tinh thần, một người đụng vai người kia:
– Che chút cái.
Người kia tự giác lấy vạt áo lên che, tạo một không gian nhỏ không bị dính mưa cho người kia cuốn thuốc lá. Cuốn thuốc lá đến vui vẻ, người kia cuốn, người này nhắc:
– Cuốn chặt chút, lần trước mới hút được một hơi đã cháy sắp hết rồi…
Khóe mắt như nhìn thoáng qua thấy gì đó, là chim à? Mưa to như này chim ở đâu ra? Nhìn chung quanh, mọi thứ vẫn bình thường thì không nghĩ nhiều, lại tiếp tục nhắc nhở.
Thời tiết trong thành cùng với ngoài thành như hai thế giới, ngoài thành mưa đến không mở mắt được, trong thành thì như sắp tạnh. Mưa thu, nơi chân trời hơi có ráng hồng, phản chiếu rõ ở vũng nước dưới đất. Trên mặt nước như phủ một tầng màu đỏ, giống như gương trang điểm trong khuê phòng của cô nương.
Thốn Hỏa Thành có phong thái khác hẳn mấy thành vừa rồi, nếu không phải liệt hỏa kỳ phấp phới trên tường thành thì quả thật cho rằng đây chỉ là tòa thành nhỏ vừa yên tĩnh vừa giàu có. Nơi này có cây liễu rủ cùng với khói bếp, cũng có cầu nhỏ và tòa lâu thanh tú nhã nhặn, toàn bộ được nước mưa gột rửa trở nên trong vắt, như mỗi một góc thành đều thông suốt, không hề chất chứ dơ bẩn chút nào.
Chỉ là con đường giống như bức họa này khi hai người đi được nửa đường, một chiếc xe ngựa xa hoa đỗ ngay giữa đường, một người đánh xe ngựa đứng đó, cỗ xe được phủ kim sơn, vẽ hoa văn Thao Thiết, ngọc ngư bốn góc đỉnh bị gió thổi lay động, có thanh âm của tiếng huýt gió.
Có lẽ là nhà giàu nào đó ra ngoài, Nhai Nhi và Tung Ngôn trao đổi ánh mắt cho nhau, tính đi vòng qua, nhưng người trong xe đã giành trước gọi một tiếng:
– Nhạc lâu chủ.
Một tiếng gọi này làm Nhai Nhi giật mình. Quay người qua, rèm cẩm tú buông ở cửa xe được một cây quạt xếp vén lên, phía sau tấm rèm lộ ra một gương mặt trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, khí độ không tầm thường. Rõ ràng là nụ cười ôn hòa, giọng nói lại như cương đao bị tuyết lạnh cọ sát qua, cùng với nốt chu sa nơi ấn đường khắc sâu rõ ràng, đánh thẳng vào lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.