Chương 61: Ta yêu người phàm này
Vưu Tứ Tỷ
18/08/2020
Vòm trời tĩnh lặng rộng mênh mông, tựa như mặt nước bao la ngang dọc
vạn dặm. Có những đám mây đang chảy trên mặt nước, trải dài với tay áo
rộng, thoáng qua khi đi ngang qua, rồi bay về phía xa. Có những con
phượng hoàng đầy màu sắc nán lại từ xa, một tiếng gáy lên vang vọng cả
toàn bộ non nước Cửu Châu.
Nơi này kể cả là Đại Tư Mệnh cũng rất ít có cơ hội tới. Thế giới tiên chính thống không hề có chút gió cát hồng trần, toàn bộ đều trong vắt. Nhưng mà quá trong quá sạch, lại quá lạnh lẽo. Y đã từng có khát vọng vô tận hướng về nơi thiên địa này, nhưng giờ thì chút khát vọng này lại chẳng còn sót lại chút gì cả. Không chỉ không còn hứng thú, mà ngược lại còn thấy chán ghét. Y bắt đầu hiểu được sự lựa chọn của Tử Phủ quân, vì sao một người từng bình định vạn yêu lại nguyện lưu luyến nơi nhân gian mà không hề muốn quy ẩn tại thế giới thuần tịnh này. Bởi vì không có sự ấm áp, đối với người luôn khao khát tình cảm máu thịt mà nói thì không có gì trống rỗng khiến người ta tuyệt vọng hơn ở nơi này cả.
Y là bán tiên đóng giữ nhân gian, trên người mang theo hơi thở cõi trần, lên sảnh trời là một chuyện không dễ dàng. Y phải thật cẩn thận, không muốn hơi thở trọc thế của mình làm vẩy bẩn thế giới lưu ly này. Y dịch hai tay, thậm chí còn lo lắng bản thân chiếm dụng quá nhiều không gian, bất giác tự co rụt tứ chi lại. Phiền muộn, vô vọng, cẩn thận, thận trọng, bỗng y cảm nhận được những người cầu đạo kia lần đầu bước lên Bồng Sơn thì có tâm cảnh gì. Lúc ấy y đã dùng thái độ nào đối đãi với những người phàm đó, lúc ấy kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ tự ti bấy nhiêu.
Y đứng dưới ánh nắng và làn gió ấm áp đợi được thông truyền. Lúc chạy về Bồng Sơn không tìm được tiên quân, đành phải tạm thay ngài ấy quản lý Lang Hoàn. Việc trừng phạt tiên quân có vẻ như không công khai ra bên ngoài, bởi vì công tích của ngài ấy, vạn yêu cuốn là ngài ấy sáng lập, hai cuốn thư linh cung là ngài ấy ra sức. Một khi ngài ấy rời khỏi vị trí kia, có lẽ quy tắc yêu giới vạn năm đang yên ổn sẽ bị phá vỡ. Nhóm Địa Tiên không muốn thăng thiên càng thêm kiên định tín niệm lăn lộn ở trong trần thế, hậu quả đó, ai cũng không thể gánh vác được.
Y cúi đầu, trong đầu rối rắm. Y muốn yên tĩnh, nhưng làn gió mang theo tiếng cười của nữ nhân từ bên mái xẹt qua. Y ngước lên mù mịt nhìn chung quanh, không có gì cả, y chợt thấy thất vọng một cách vô cớ. Đúng lúc, một Tiểu Sứ đi ra dẫn đường, đó là đứa bé trai mười hai mười ba tuổi, giống như được làm bằng sứ điêu khắc tinh xảo. Thấy y thì hành lễ:
– Tư mệnh chờ lâu rồi à, Đại Cấm mời Tư Mệnh vào trong.
Thiên Đế là chúa tể của Thiên giới, Phủ quân là người chấp chưởng hồng trần, người hầu đi theo có chức danh chuyên môn, theo Phủ quân gọi là Đại Tư Mệnh, với Thiên đế thì gọi là Đại Cấm. Đại Tư Mệnh cùng vị Đại Cấm này cũng từng có duyên gặp mặt vài lần, gặp ông ta còn tốt hơn so với gặp Thiên Đế, ít nhất có thể bình đẳng mà nói mấy câu.
Lâu khuyết trên Thượng giới cũng không khác biệt gì mấy so với Tử Phủ, có khác hơn chỉ là kim bích nhiều hơn, mây khói cũng nhiều hơn. Sương mù lượn lờ dưới vạt áo bào, y đi theo Tiểu Sứ đi qua hành lang dài trống vắng, đầu khác của hàng lang có một tòa lương đình, lơ lửng trên núi non trùng điệp.
Một người áo bào trắng đứng trước đình, cả người toát lên khí chất thanh sạch, ngay từ xa đã chắp tay với y. Đại Tư Mệnh vội bước nhanh tới đáp lễ:
– Tùy tiện xin gặp, mong Đại Cấm bỏ quá cho.
Đại Cấm cười cười:
– Không sao. Ta biết vì sao Đại Tư Mệnh đến đây…Mời ngồi.
Trên bàn Thất tinh có một bộ dụng cụ pha trà, Tiểu Sứ bước tới rót trà, Đại Tư Mệnh nói “cám ơn”, rồi ngước lên nhìn Đại Cấm.
– Chuyện hạ giới chắc Đại Cấm đã biết rồi. Tiên quân đi trước tôi một bước về phục mệnh, khi tôi biết được tin tức thì đã là mười ngày sau rồi. Rốt cuộc Tiên quân bị sự trừng phạt gì cũng phải thông báo cho tôi biết, nếu không Lang Hoàn động thiên này thứ cho tôi không thể trông coi được.
Đại Cấm không ngờ y sẽ nói như vậy:
– Mong Đại Tư mệnh nói năng cẩn trọng, để Lang Hoàn cho ngươi tiếp quản là ý của Tử Phủ Quân, chớ có phụ kỳ vọng quân thượng nhà ngươi.
Đại Tư Mệnh cúi đầu im lặng, bụng nghĩ đến phút cuối vẫn còn lừa mình, cái gì mà cùng nhau chịu phạt, tội lĩnh cũng không khác nhau. Lang Hoàn kia đích xác là nơi đứng đầu nhất nơi nhân gian, nhưng trông coi nó lại là một chuyện vô tích sự khổ cực nhất. Ngài ấy ném Lang Hoàn cho y, y khi đó tâm như bồ đề cũng không cảm thấy đó là gánh nặng, mà giờ y….đã không còn là Đại Tư Mệnh ban đầu nữa rồi.
Y nhíu nhíu mày:
– Quân thượng nhà tôi giờ đang ở đâu?
Đại Cấm buông mắt nói:
– Bát Hàn Cực Địa, ngươi biết mà, bị phạt thì sẽ bị đày đến nơi đó.
Trong lòng Đại Tư Mệnh căng thẳng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bốc lên hừng hực, kìm nén mãi mới hỏi:
– Tiên căn thì sao? Có còn không?
Đại cấm chậm rãi lắc đầu,
– Không còn nữa, ngài ấy phải chịu nỗi khổ băng hình, tận đến khi nữ nhân kia ly thế mới ngừng.
Đại Tư Mệnh rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, giọng đề cao lên:
– Lang Hoàn tàng thư đâu chỉ to lớn ngàn vạn, với lại đó chỉ là một quyển bản đồ hải cương mà thôi, công huân mà tiên quân lập nên chả lẽ không đủ để triệt tiêu sai lầm này hay sao, vì sao lại đối xử với ngài ấy như thế?
Đại Cấm thái độ vẫn bình thản, sống ở Thiên Trì quá lâu rồi, đã quên hết hỉ nộ ai nhạc từ lâu rồi. Ánh mắt ông ta phẳng lặng nhìn Đại Tư Mệnh,
– Chính bởi vì công huân của Tử Phủ Quân có thể triệt tiêu sai lầ từ một quyển bản đồ, cho nên sự trừng phạt mới không phải là vô biên không bờ bến.
Chỉ phải chịu trừng phạt cho đến khi nữ nhân kia ly thế mới thôi, đây là điều ác độc tàn nhẫn đến mức nào! Nhạc Nhai Nhi còn tồn tại một ngày, thì Tử Phủ quân nhất định phải chịu khổ một ngày. Chờ đến ngày chịu khổ cực độ kết thúc, người yêu nhất của mình cũng không còn nữa, thì ra đây chính là từ bi rộng lượng đó ư?
Đại Tư Mệnh vô cùng tuyệt vọng, vốn nghĩ chỉ có người phàm mới có thể căm ghét sự hiểm ác của thế đạo, không ngờ mình cũng giống vậy. Y rũ đầu xuống, lẩm bẩm:
– Tiên căn bị hủy, đạo hạnh vạn năm…Sao lại nhẫn tâm như thế, sao lại làm được như thế…
Đại Cấm yên lặng, mất một lát mới nói:
– Ban đầu sự việc cũng không đến mức này, chỉ bởi vì ngài ấy quá kích. Lúc đó ta cũng ở đây, cách làm của ngài ấy không riêng gì Thiên Quân, ngay cả ta cũng bị bất ngờ.
Đại Tư Mệnh kinh ngạc, vì thế Đại Cấm liền nói hết tiền căn hậu quả cho y nghe.
Ngày đó Tử Phủ Quân tới, mang bản đồ về, gặp Thiên Quân thì nói thẳng:
– Ta yêu người phàm này, Thiên Quân biết vì sao cô ấy lấy đi bản đồ vảy cá không? Ta che giấu sự thật, hôm nay đặc biệt đến thẳng thắn với Thiên Quân. Cô ấy ban đầu là tạp dịch quét dọn Lưu Ly Cung, ta vạn năm chưa từng gặp một cô gái nào, ngày đó mượn rượu loạn tính, có hành vi vô lễ với cô ấy. Cô ấy xông vào Lang Hoàn trộm đi bản đồ, là muốn trả thù ta, đây là việc ân oán cá nhân, không liên quan đến gì khác. Ta tự biết mình sai, tự mời thiên lôi trừng phạt, ta cam tâm tình nguyện.
Nói xong giơ bản đồ lên,
– Giờ bản đồ ta đã lấy về, nhưng ta thật sự yêu cô ấy, mong Thiên Quân tha thứ cho cô ấy, cũng cho phép ta được lấy cô ấy làm vợ. Lang Hoàn quân ta không làm, xin hãy trao cho Đại Tư Mệnh, nên nhận trừng phạt gì một mình ta gánh vác, mong Thiên Quân chớ giận chó đánh mèo lên người khác.
Tòa thượng Thiên Đế là chúa tể vạn vật được giáo dục tốt, hắn không biểu lộ hỉ nộ, nhưng lời nói sắc như đao:
– Tiên giả không thể động tình, động tình sẽ bị rút tiên gân đoạn tiên cốt, Tử Phủ Quân không biết hay sao?
Tử Phủ Quân nói biết:
– Ta bằng lòng.
Thiên Đế nghe xong cười nhạt:
– Dù ngươi cò bằng lòng, thì tội dụ dỗ tiên quân cũng không thể bỏ qua được.
Kết quả Tử Phủ Quân lại uy hiếp Thiên Quân, tuyên bố sẽ thiêu hủy bản đồ này. Hàng tỉ vạn năm qua, nào có ai dám làm như vậy không? Hậu quả như nào không cần nghĩ cũng tưởng tượng ra được, Thiên Đế giận tím mặt, Tử Phủ Quân nói là làm…
– Nhưng, Thiên Quân vẫn mở một mặt lưới, tội như thế, đáng nhẽ phải nghiêm trị Tử Phủ Quân, sau đó tiếp tục xử tử nữ nhân kia.
Đại Tư Mệnh sững sờ, không ngờ Quân thượng sẽ dùng phương pháp như vậy lừa gạt Thiên đế, để Bản đồ vảy cá tiếp tục ở chỗ Nhạc Nhai Nhi. Tiếc là, nỗ lực của ngày ấy lại thành toàn cho kẻ khác. Giờ bản đồ đã tung tích không rõ, có lẽ lọt vào tay của minh chủ võ lâm rồi, vậy thì những hy sinh của ngài ấy có còn giá trị không?
Y rất lâu mới ngẩng lên:
– Tôi rất tò mò muốn biết, vì sao Thiên Quân lại bỏ qua cho nữ nhân kia, toàn bộ những gì Phủ quân làm đều là vì cô ấy cả cơ mà.
Đại Cm nói:
– Bởi vì Tử Phủ Quân nói ả có thai, huống hồ ngài ấy lại lại tự nguyện rút toàn bộ tiên cốt…
Đại Tư Mệnh cười khổ:
– Có cần phải cạn tình như vậy không, vì sao không khai ân chứ…Đại đạo vô tình, nhưng vẫn không bằng pháp luật vô tình…
Y đứng lên, chậm rãi đi dọc theo hành lang quay trở về. Nỗi khổ băng hình sau mấy chục năm sẽ tự biến mất, nhưng thân tiên cốt thì sao đây. Tiên cốt của Tử Phủ quân là trời sinh, hủy hoại rồi thì không thể nào khôi phục lại được nữa.
Mất hồn mất vía trở lại Bồng Sơn, Bát Hàn Cực địa là cấm địa, con người không ai có thể bước vào được, tiên cũng khó mà đi vào được, dù là y có lòng thì cũng không thể nào phá được tầng chắn kia. Ngồi trong tòa nhà hùng vĩ, bỗng nhớ tới Thiên hành kính, đó là thứ pháp bảo hiểu rõ vạn vật, ghi lại toàn bộ, có thể xuyên qua nó người truy tìm muốn tìm kia.
Đại Tư Mệnh kết ấn đứng trước kính, mây mù hiện ra đầy trước mặt kính, không nhìn thấy gì. Khi y truyền tâm ý vào đó, liền giống như từ trời cao vạn trượng phi thẳng xuống, xuyên qua tầng mây, lướt qua vô số sao trời, sau đó lao xuống, bay nhanh về phía cuối cùng của băng tuyết vô tận.
Dừng lại, khắp nơi là một màu trắng xóa, vẫn không nhìn thấy bóng dáng tiên quân đâu. Y gấp gáp, sợ bản thân nhìn không cẩn thận, lại để sát vào nữa. Bỗng thấy một nơi mình không thể thấy địa chấn lên một chút, lòng y nhảy dựng lên, nhìn thẳng vào bóng trắng đang yếu ớt di chuyển kia, thấy…Tử Phủ quân bị vùi trong tuyết, toàn thân đều không thể nhúc nhích, chỉ có đôi mắt còn sống, chớp mắt một cái, tuyết phủ trên lông mi cũng run rẩy theo.
Đại Tư Mệnh thấy cổ họng nghèn nghẹn, một người đã từng vinh quanh thanh cao lại rơi vào hoàn cảnh kết cục thế kia. Y còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy tiên quân,vị thượng tiên kia lấy mình làm cây sáo,cầm đũa thọc vào lau sậy, thọc vào màng sậy mấy cái lỗ sáo.Tiếc là ngài ấy dùng lựckhông đủ mạnh, màng sậy phồng lên phải dùng đao gọt hết những lông tơ rất nhỏ trên bề mặt, ngài ấy gọt vài lần đều thất bại, vì thế mặt mày ủ ê nhìn y.
Tiên quân từ trước tới nay là một Tiên quân rất cần người ta săn sóc, giờ một mình lưu tại vùng cực địa, khí hậu nơi đó khắc nghiệt, gấp trăm lần Tuyết Vực, ngài ấy lại mất hết tu vi, làm sao mà chống đỡ được đây?
Đại Tư Mệnh tay đặt lên mặt kính, hận không thể với vào trong đó, đến bên ngài ấy, phủi hết tuyết đọng trên người ngài ấy. Chợt trời đất quay cuồng, thời tiết bắt đầu thay đổi, sấm chớp từ trên tầng mây đan xen, từng luồng sấm sét từ trên đánh thẳng xuống, như muốn xé rách thế giới này. Sau đó mưa đổ xuống như thác nước, từ vạn sợi tơ biến thành cạnh băng, càng lúc càng lớn, như đoạn kiếm, từ trên cao thẳng tắp rơi xuống, ghim sâu vào trong tuyết địa. Người dưới tuyết toàn thân co giật lên, băng cứng đâm vào thân thể sẽ hòa tan, nhưng miệng vết thương thì vẫn còn đó, trong vạn dặm mênh mông chỉ một bóng dáng cuộn tròn của ngài ấy, dường như ngực bị phá một lỗ thủng, máu chảy ra ào ạt.
Đại Tư Mệnh hít vào một hơi, hoảng sợ tránh ra khỏi Thiên hành kính, y không thể nào đối mặt với tình huống bi thảm như thế, chạy ra ngoài sảnh trống trải, đưa hai tay lên bưng kín mặt.
Tại sao tình yêu lại mang tới khổ nạn thâm sâu như vậy? Cho nên thành tiên thì có gì tốt? Người như họ, trời lên không được mà đất cũng không xuống được, nói là tự do, thực ra còn chẳng tự do thoải mái bằng người phàm.
***
Vân Phù cũng có mưa, toàn bộ thế giới đều bị ngâm trong nước mưa, nhìn ra ngoài, đất trời mù mịt.
Nhai Nhi hai mắt đỏ hồng, vẫn không thể ngủ được. Y sĩ trong lâu tới bắt mạch cho cô, cô đờ đẫn ngồi đó, mưa bên ngoài cửa sổ hắt vào làm ướt cả nửa góc bàn, tóc của cô cũng như ướt sũng nước mưa.
Tô Họa buông rèm cửa sổ xuống, xoay người lại hỏi y sĩ thế nào. Y sĩ thu gối mạch lại:
– Mệt nhọc quá độ, như là người đói qua đầu, không muốn ăn uống. Thuộc hạ kê mấy đơn thuốc, thử xem dùng có hiệu quả không, nếu không thì phải dùng ngân châm để châm huyệt rồi.
Y sĩ hành lễ lui ra ngoài, Tô Họa nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Nhai Nhi mà lắc đầu thở dài, nói:
– Không ngủ chút nào, từ Thủy Mộc Châu đến giờ, hơn mười ngày không ngủ, muốn chết à, ngươi còn muốn giữ lại mắt không?
Nhai Nhi lắc đầu:
– Không chết được đâu. Nhưng tôi không thể nhắm mắt, nhắm mắt là thấy chàng đang chịu khổ, còn khó chịu hơn là cắt da cắt thịt tôi.
Cô trước nay chưa từng khóc trước mặt thủ hạ, nên mọi người cho rằng cô sẽ không bao giờ rơi lệ. Nhưng không ai biết được trong lòng cô đau khổ bao nhiêu, ngay cả Tô Họa cũng không hiểu, chỉ một mực khuyên cô nghỉ ngơi.
Tô Họa ngồi xuống bên cạnh,
– Tình cảnh hiện tại của Ba Nguyệt Lâu chắc ngươi cũng biết rồi đúng không, người bên ngoài liên tục có ý đồ tấn công vào, trận pháp này rốt cuộc kiên trì được bao lâu cũng không ai dám bảo đảm. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, trên dưới trong lâu nhiều người, thời điểm nguy cấp nhất mà không có ai bỏ trốn, mọi người đều đang đợi ngươi trở về. Giờ ngươi về rồi, lại chỉ lo chuyện tình cảm nữ nhi, không buồn ăn uống, ngươi không nên như vậy.
Đôi mắt kia chuyển sang, vô thần nhìn nàng ta:
– Tôi biết, cho tôi hai ngày, chờ tôi khỏe lại bình thường là được.
Lúc Nhai Nhi nói vậy, lại làm Tô Họa đau lòng. Nhai Nhi đang ở thời điểm khó khăn nhất, trước đây dù là gì đi nữa, dường như những gì xảy ra với cô đều không quá nghiêm trọng, kể cả hấp hối, cũng có thể vượt qua để chiến đấu. Đối với năng lực của cô, Tô Họa đương nhiên hiểu, bao lần nguy hiểm cực độ, đều có thể thoát mạng ngay dưới mũi đao. Nhưng lần này có vẻ như vết thương quá sâu, búa rìu trần thế chỉ tạo nên vết thương bên ngoài, nhưng vết thương tình cảm lại đâm thẳng tới tận tim.
Tô Họa nhìn Nhai Nhi đầy thương xót:
– Ta vốn tưởng rằng ngươi và ngài ấy tình cảm không sâu sắc.
Nhai Nhi nghe vậy cười buồn:
– Tình yêu ai nói rõ được? Có một số người xé rách cả đời, chỉ mong kiếp sau không cần gặp nhau, có một số người một cái nhìn là yêu vạn năm, cùng lên bích lạc cùng xuống hoàng tuyền. Đừng nói sư phụ không đoán được tình yêu giữa tôi và chàng sẽ sâu sắc như vậy, ngay cả chính bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Sư phụ đã từng yêu ai bao giờ chưa? Tôi nghe nói người và Đại Tư Mệnh…
Tô Họa ngẩn ra:
– Ta và y? Chuyện này không có gì đâu, đừng tin. Ta giao tiếp với người của Tử Phủ chỉ là vì ngươi. Trước đây họ chiếm Ba Nguyệt Lâu, giao dịch trong lâu không dễ làm, ta dĩ nhiên là phải tìm họ để tính chuyện rồi. Về sau…
Nàng ta chớp mắt thất thần, nhưng ngay sau đó cười xòa,
– Sau thì chêu trọc một chút, khó tránh bị mọi người đều hiểu lầm. Người như ta, dạng phong hoa tuyết nguyệt nào mà chưa từng thấy, Đại Tư Mệnh không phải là mẫu người ta thích.
Nhai Nhi ờ lên, lại có vẻ thẫn thờ:
– Tôi nghe An Lan nói, còn tưởng rằng hai người có gì đó.
Tô Họa xua tay liên tục:
– Thiếu nữ mới hoài xuân, ta từng tuổi này rồi đã không còn mộng mơ gì nữa.
Lại không quên nhắc nhở cô,
– Bất luận thế nào, đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi không được lơi lỏng. Giờ lên giường ngủ đi, ngủ không được cũng phải ngủ. Ta đi nấu canh ngao an thần cho ngươi. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bát thuốc kia khó uống lắm, nếu ngươi ngủ được thì không phải uống nó chịu khổ.
Vừa nó vừa kéo ào choàng đi ra ngoài.
Lối đi nhỏ ở nhà ngang rất tối, ở cuối treo một cốc đèn cung đình, khảm lưu ly, tỏa ánh sáng hình thoi dưới đất.
Lần đầu tiên tranh cãi với tên mặt như phán quan kia, hình như là ở chỗ này, tập thư của y lăn đến bên chân nàng ta, bị nàng ta trêu tức dùng váy phủ lên. Khi đó trong lâu vẫn đang náo nhiệt, tiếng sênh ca du dương từ cửa sổ bay tới nơi này…Chớp mắt, phồn hoa thành tro, cảnh còn người mất.
Những người bên ngoài đó vốn không thuộc về nơi này, nhưng kỳ lạ là, họ lui như thủy triều, lại như đem đi mất một số thứ tốt đẹp, vì sao, ai mà biết được, chắc là sát thủ cũng có người đa sầu đa cảm chứ, ví dụ như nàng ta vậy.
Nơi này kể cả là Đại Tư Mệnh cũng rất ít có cơ hội tới. Thế giới tiên chính thống không hề có chút gió cát hồng trần, toàn bộ đều trong vắt. Nhưng mà quá trong quá sạch, lại quá lạnh lẽo. Y đã từng có khát vọng vô tận hướng về nơi thiên địa này, nhưng giờ thì chút khát vọng này lại chẳng còn sót lại chút gì cả. Không chỉ không còn hứng thú, mà ngược lại còn thấy chán ghét. Y bắt đầu hiểu được sự lựa chọn của Tử Phủ quân, vì sao một người từng bình định vạn yêu lại nguyện lưu luyến nơi nhân gian mà không hề muốn quy ẩn tại thế giới thuần tịnh này. Bởi vì không có sự ấm áp, đối với người luôn khao khát tình cảm máu thịt mà nói thì không có gì trống rỗng khiến người ta tuyệt vọng hơn ở nơi này cả.
Y là bán tiên đóng giữ nhân gian, trên người mang theo hơi thở cõi trần, lên sảnh trời là một chuyện không dễ dàng. Y phải thật cẩn thận, không muốn hơi thở trọc thế của mình làm vẩy bẩn thế giới lưu ly này. Y dịch hai tay, thậm chí còn lo lắng bản thân chiếm dụng quá nhiều không gian, bất giác tự co rụt tứ chi lại. Phiền muộn, vô vọng, cẩn thận, thận trọng, bỗng y cảm nhận được những người cầu đạo kia lần đầu bước lên Bồng Sơn thì có tâm cảnh gì. Lúc ấy y đã dùng thái độ nào đối đãi với những người phàm đó, lúc ấy kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ tự ti bấy nhiêu.
Y đứng dưới ánh nắng và làn gió ấm áp đợi được thông truyền. Lúc chạy về Bồng Sơn không tìm được tiên quân, đành phải tạm thay ngài ấy quản lý Lang Hoàn. Việc trừng phạt tiên quân có vẻ như không công khai ra bên ngoài, bởi vì công tích của ngài ấy, vạn yêu cuốn là ngài ấy sáng lập, hai cuốn thư linh cung là ngài ấy ra sức. Một khi ngài ấy rời khỏi vị trí kia, có lẽ quy tắc yêu giới vạn năm đang yên ổn sẽ bị phá vỡ. Nhóm Địa Tiên không muốn thăng thiên càng thêm kiên định tín niệm lăn lộn ở trong trần thế, hậu quả đó, ai cũng không thể gánh vác được.
Y cúi đầu, trong đầu rối rắm. Y muốn yên tĩnh, nhưng làn gió mang theo tiếng cười của nữ nhân từ bên mái xẹt qua. Y ngước lên mù mịt nhìn chung quanh, không có gì cả, y chợt thấy thất vọng một cách vô cớ. Đúng lúc, một Tiểu Sứ đi ra dẫn đường, đó là đứa bé trai mười hai mười ba tuổi, giống như được làm bằng sứ điêu khắc tinh xảo. Thấy y thì hành lễ:
– Tư mệnh chờ lâu rồi à, Đại Cấm mời Tư Mệnh vào trong.
Thiên Đế là chúa tể của Thiên giới, Phủ quân là người chấp chưởng hồng trần, người hầu đi theo có chức danh chuyên môn, theo Phủ quân gọi là Đại Tư Mệnh, với Thiên đế thì gọi là Đại Cấm. Đại Tư Mệnh cùng vị Đại Cấm này cũng từng có duyên gặp mặt vài lần, gặp ông ta còn tốt hơn so với gặp Thiên Đế, ít nhất có thể bình đẳng mà nói mấy câu.
Lâu khuyết trên Thượng giới cũng không khác biệt gì mấy so với Tử Phủ, có khác hơn chỉ là kim bích nhiều hơn, mây khói cũng nhiều hơn. Sương mù lượn lờ dưới vạt áo bào, y đi theo Tiểu Sứ đi qua hành lang dài trống vắng, đầu khác của hàng lang có một tòa lương đình, lơ lửng trên núi non trùng điệp.
Một người áo bào trắng đứng trước đình, cả người toát lên khí chất thanh sạch, ngay từ xa đã chắp tay với y. Đại Tư Mệnh vội bước nhanh tới đáp lễ:
– Tùy tiện xin gặp, mong Đại Cấm bỏ quá cho.
Đại Cấm cười cười:
– Không sao. Ta biết vì sao Đại Tư Mệnh đến đây…Mời ngồi.
Trên bàn Thất tinh có một bộ dụng cụ pha trà, Tiểu Sứ bước tới rót trà, Đại Tư Mệnh nói “cám ơn”, rồi ngước lên nhìn Đại Cấm.
– Chuyện hạ giới chắc Đại Cấm đã biết rồi. Tiên quân đi trước tôi một bước về phục mệnh, khi tôi biết được tin tức thì đã là mười ngày sau rồi. Rốt cuộc Tiên quân bị sự trừng phạt gì cũng phải thông báo cho tôi biết, nếu không Lang Hoàn động thiên này thứ cho tôi không thể trông coi được.
Đại Cấm không ngờ y sẽ nói như vậy:
– Mong Đại Tư mệnh nói năng cẩn trọng, để Lang Hoàn cho ngươi tiếp quản là ý của Tử Phủ Quân, chớ có phụ kỳ vọng quân thượng nhà ngươi.
Đại Tư Mệnh cúi đầu im lặng, bụng nghĩ đến phút cuối vẫn còn lừa mình, cái gì mà cùng nhau chịu phạt, tội lĩnh cũng không khác nhau. Lang Hoàn kia đích xác là nơi đứng đầu nhất nơi nhân gian, nhưng trông coi nó lại là một chuyện vô tích sự khổ cực nhất. Ngài ấy ném Lang Hoàn cho y, y khi đó tâm như bồ đề cũng không cảm thấy đó là gánh nặng, mà giờ y….đã không còn là Đại Tư Mệnh ban đầu nữa rồi.
Y nhíu nhíu mày:
– Quân thượng nhà tôi giờ đang ở đâu?
Đại Cấm buông mắt nói:
– Bát Hàn Cực Địa, ngươi biết mà, bị phạt thì sẽ bị đày đến nơi đó.
Trong lòng Đại Tư Mệnh căng thẳng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bốc lên hừng hực, kìm nén mãi mới hỏi:
– Tiên căn thì sao? Có còn không?
Đại cấm chậm rãi lắc đầu,
– Không còn nữa, ngài ấy phải chịu nỗi khổ băng hình, tận đến khi nữ nhân kia ly thế mới ngừng.
Đại Tư Mệnh rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, giọng đề cao lên:
– Lang Hoàn tàng thư đâu chỉ to lớn ngàn vạn, với lại đó chỉ là một quyển bản đồ hải cương mà thôi, công huân mà tiên quân lập nên chả lẽ không đủ để triệt tiêu sai lầm này hay sao, vì sao lại đối xử với ngài ấy như thế?
Đại Cấm thái độ vẫn bình thản, sống ở Thiên Trì quá lâu rồi, đã quên hết hỉ nộ ai nhạc từ lâu rồi. Ánh mắt ông ta phẳng lặng nhìn Đại Tư Mệnh,
– Chính bởi vì công huân của Tử Phủ Quân có thể triệt tiêu sai lầ từ một quyển bản đồ, cho nên sự trừng phạt mới không phải là vô biên không bờ bến.
Chỉ phải chịu trừng phạt cho đến khi nữ nhân kia ly thế mới thôi, đây là điều ác độc tàn nhẫn đến mức nào! Nhạc Nhai Nhi còn tồn tại một ngày, thì Tử Phủ quân nhất định phải chịu khổ một ngày. Chờ đến ngày chịu khổ cực độ kết thúc, người yêu nhất của mình cũng không còn nữa, thì ra đây chính là từ bi rộng lượng đó ư?
Đại Tư Mệnh vô cùng tuyệt vọng, vốn nghĩ chỉ có người phàm mới có thể căm ghét sự hiểm ác của thế đạo, không ngờ mình cũng giống vậy. Y rũ đầu xuống, lẩm bẩm:
– Tiên căn bị hủy, đạo hạnh vạn năm…Sao lại nhẫn tâm như thế, sao lại làm được như thế…
Đại Cấm yên lặng, mất một lát mới nói:
– Ban đầu sự việc cũng không đến mức này, chỉ bởi vì ngài ấy quá kích. Lúc đó ta cũng ở đây, cách làm của ngài ấy không riêng gì Thiên Quân, ngay cả ta cũng bị bất ngờ.
Đại Tư Mệnh kinh ngạc, vì thế Đại Cấm liền nói hết tiền căn hậu quả cho y nghe.
Ngày đó Tử Phủ Quân tới, mang bản đồ về, gặp Thiên Quân thì nói thẳng:
– Ta yêu người phàm này, Thiên Quân biết vì sao cô ấy lấy đi bản đồ vảy cá không? Ta che giấu sự thật, hôm nay đặc biệt đến thẳng thắn với Thiên Quân. Cô ấy ban đầu là tạp dịch quét dọn Lưu Ly Cung, ta vạn năm chưa từng gặp một cô gái nào, ngày đó mượn rượu loạn tính, có hành vi vô lễ với cô ấy. Cô ấy xông vào Lang Hoàn trộm đi bản đồ, là muốn trả thù ta, đây là việc ân oán cá nhân, không liên quan đến gì khác. Ta tự biết mình sai, tự mời thiên lôi trừng phạt, ta cam tâm tình nguyện.
Nói xong giơ bản đồ lên,
– Giờ bản đồ ta đã lấy về, nhưng ta thật sự yêu cô ấy, mong Thiên Quân tha thứ cho cô ấy, cũng cho phép ta được lấy cô ấy làm vợ. Lang Hoàn quân ta không làm, xin hãy trao cho Đại Tư Mệnh, nên nhận trừng phạt gì một mình ta gánh vác, mong Thiên Quân chớ giận chó đánh mèo lên người khác.
Tòa thượng Thiên Đế là chúa tể vạn vật được giáo dục tốt, hắn không biểu lộ hỉ nộ, nhưng lời nói sắc như đao:
– Tiên giả không thể động tình, động tình sẽ bị rút tiên gân đoạn tiên cốt, Tử Phủ Quân không biết hay sao?
Tử Phủ Quân nói biết:
– Ta bằng lòng.
Thiên Đế nghe xong cười nhạt:
– Dù ngươi cò bằng lòng, thì tội dụ dỗ tiên quân cũng không thể bỏ qua được.
Kết quả Tử Phủ Quân lại uy hiếp Thiên Quân, tuyên bố sẽ thiêu hủy bản đồ này. Hàng tỉ vạn năm qua, nào có ai dám làm như vậy không? Hậu quả như nào không cần nghĩ cũng tưởng tượng ra được, Thiên Đế giận tím mặt, Tử Phủ Quân nói là làm…
– Nhưng, Thiên Quân vẫn mở một mặt lưới, tội như thế, đáng nhẽ phải nghiêm trị Tử Phủ Quân, sau đó tiếp tục xử tử nữ nhân kia.
Đại Tư Mệnh sững sờ, không ngờ Quân thượng sẽ dùng phương pháp như vậy lừa gạt Thiên đế, để Bản đồ vảy cá tiếp tục ở chỗ Nhạc Nhai Nhi. Tiếc là, nỗ lực của ngày ấy lại thành toàn cho kẻ khác. Giờ bản đồ đã tung tích không rõ, có lẽ lọt vào tay của minh chủ võ lâm rồi, vậy thì những hy sinh của ngài ấy có còn giá trị không?
Y rất lâu mới ngẩng lên:
– Tôi rất tò mò muốn biết, vì sao Thiên Quân lại bỏ qua cho nữ nhân kia, toàn bộ những gì Phủ quân làm đều là vì cô ấy cả cơ mà.
Đại Cm nói:
– Bởi vì Tử Phủ Quân nói ả có thai, huống hồ ngài ấy lại lại tự nguyện rút toàn bộ tiên cốt…
Đại Tư Mệnh cười khổ:
– Có cần phải cạn tình như vậy không, vì sao không khai ân chứ…Đại đạo vô tình, nhưng vẫn không bằng pháp luật vô tình…
Y đứng lên, chậm rãi đi dọc theo hành lang quay trở về. Nỗi khổ băng hình sau mấy chục năm sẽ tự biến mất, nhưng thân tiên cốt thì sao đây. Tiên cốt của Tử Phủ quân là trời sinh, hủy hoại rồi thì không thể nào khôi phục lại được nữa.
Mất hồn mất vía trở lại Bồng Sơn, Bát Hàn Cực địa là cấm địa, con người không ai có thể bước vào được, tiên cũng khó mà đi vào được, dù là y có lòng thì cũng không thể nào phá được tầng chắn kia. Ngồi trong tòa nhà hùng vĩ, bỗng nhớ tới Thiên hành kính, đó là thứ pháp bảo hiểu rõ vạn vật, ghi lại toàn bộ, có thể xuyên qua nó người truy tìm muốn tìm kia.
Đại Tư Mệnh kết ấn đứng trước kính, mây mù hiện ra đầy trước mặt kính, không nhìn thấy gì. Khi y truyền tâm ý vào đó, liền giống như từ trời cao vạn trượng phi thẳng xuống, xuyên qua tầng mây, lướt qua vô số sao trời, sau đó lao xuống, bay nhanh về phía cuối cùng của băng tuyết vô tận.
Dừng lại, khắp nơi là một màu trắng xóa, vẫn không nhìn thấy bóng dáng tiên quân đâu. Y gấp gáp, sợ bản thân nhìn không cẩn thận, lại để sát vào nữa. Bỗng thấy một nơi mình không thể thấy địa chấn lên một chút, lòng y nhảy dựng lên, nhìn thẳng vào bóng trắng đang yếu ớt di chuyển kia, thấy…Tử Phủ quân bị vùi trong tuyết, toàn thân đều không thể nhúc nhích, chỉ có đôi mắt còn sống, chớp mắt một cái, tuyết phủ trên lông mi cũng run rẩy theo.
Đại Tư Mệnh thấy cổ họng nghèn nghẹn, một người đã từng vinh quanh thanh cao lại rơi vào hoàn cảnh kết cục thế kia. Y còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy tiên quân,vị thượng tiên kia lấy mình làm cây sáo,cầm đũa thọc vào lau sậy, thọc vào màng sậy mấy cái lỗ sáo.Tiếc là ngài ấy dùng lựckhông đủ mạnh, màng sậy phồng lên phải dùng đao gọt hết những lông tơ rất nhỏ trên bề mặt, ngài ấy gọt vài lần đều thất bại, vì thế mặt mày ủ ê nhìn y.
Tiên quân từ trước tới nay là một Tiên quân rất cần người ta săn sóc, giờ một mình lưu tại vùng cực địa, khí hậu nơi đó khắc nghiệt, gấp trăm lần Tuyết Vực, ngài ấy lại mất hết tu vi, làm sao mà chống đỡ được đây?
Đại Tư Mệnh tay đặt lên mặt kính, hận không thể với vào trong đó, đến bên ngài ấy, phủi hết tuyết đọng trên người ngài ấy. Chợt trời đất quay cuồng, thời tiết bắt đầu thay đổi, sấm chớp từ trên tầng mây đan xen, từng luồng sấm sét từ trên đánh thẳng xuống, như muốn xé rách thế giới này. Sau đó mưa đổ xuống như thác nước, từ vạn sợi tơ biến thành cạnh băng, càng lúc càng lớn, như đoạn kiếm, từ trên cao thẳng tắp rơi xuống, ghim sâu vào trong tuyết địa. Người dưới tuyết toàn thân co giật lên, băng cứng đâm vào thân thể sẽ hòa tan, nhưng miệng vết thương thì vẫn còn đó, trong vạn dặm mênh mông chỉ một bóng dáng cuộn tròn của ngài ấy, dường như ngực bị phá một lỗ thủng, máu chảy ra ào ạt.
Đại Tư Mệnh hít vào một hơi, hoảng sợ tránh ra khỏi Thiên hành kính, y không thể nào đối mặt với tình huống bi thảm như thế, chạy ra ngoài sảnh trống trải, đưa hai tay lên bưng kín mặt.
Tại sao tình yêu lại mang tới khổ nạn thâm sâu như vậy? Cho nên thành tiên thì có gì tốt? Người như họ, trời lên không được mà đất cũng không xuống được, nói là tự do, thực ra còn chẳng tự do thoải mái bằng người phàm.
***
Vân Phù cũng có mưa, toàn bộ thế giới đều bị ngâm trong nước mưa, nhìn ra ngoài, đất trời mù mịt.
Nhai Nhi hai mắt đỏ hồng, vẫn không thể ngủ được. Y sĩ trong lâu tới bắt mạch cho cô, cô đờ đẫn ngồi đó, mưa bên ngoài cửa sổ hắt vào làm ướt cả nửa góc bàn, tóc của cô cũng như ướt sũng nước mưa.
Tô Họa buông rèm cửa sổ xuống, xoay người lại hỏi y sĩ thế nào. Y sĩ thu gối mạch lại:
– Mệt nhọc quá độ, như là người đói qua đầu, không muốn ăn uống. Thuộc hạ kê mấy đơn thuốc, thử xem dùng có hiệu quả không, nếu không thì phải dùng ngân châm để châm huyệt rồi.
Y sĩ hành lễ lui ra ngoài, Tô Họa nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Nhai Nhi mà lắc đầu thở dài, nói:
– Không ngủ chút nào, từ Thủy Mộc Châu đến giờ, hơn mười ngày không ngủ, muốn chết à, ngươi còn muốn giữ lại mắt không?
Nhai Nhi lắc đầu:
– Không chết được đâu. Nhưng tôi không thể nhắm mắt, nhắm mắt là thấy chàng đang chịu khổ, còn khó chịu hơn là cắt da cắt thịt tôi.
Cô trước nay chưa từng khóc trước mặt thủ hạ, nên mọi người cho rằng cô sẽ không bao giờ rơi lệ. Nhưng không ai biết được trong lòng cô đau khổ bao nhiêu, ngay cả Tô Họa cũng không hiểu, chỉ một mực khuyên cô nghỉ ngơi.
Tô Họa ngồi xuống bên cạnh,
– Tình cảnh hiện tại của Ba Nguyệt Lâu chắc ngươi cũng biết rồi đúng không, người bên ngoài liên tục có ý đồ tấn công vào, trận pháp này rốt cuộc kiên trì được bao lâu cũng không ai dám bảo đảm. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, trên dưới trong lâu nhiều người, thời điểm nguy cấp nhất mà không có ai bỏ trốn, mọi người đều đang đợi ngươi trở về. Giờ ngươi về rồi, lại chỉ lo chuyện tình cảm nữ nhi, không buồn ăn uống, ngươi không nên như vậy.
Đôi mắt kia chuyển sang, vô thần nhìn nàng ta:
– Tôi biết, cho tôi hai ngày, chờ tôi khỏe lại bình thường là được.
Lúc Nhai Nhi nói vậy, lại làm Tô Họa đau lòng. Nhai Nhi đang ở thời điểm khó khăn nhất, trước đây dù là gì đi nữa, dường như những gì xảy ra với cô đều không quá nghiêm trọng, kể cả hấp hối, cũng có thể vượt qua để chiến đấu. Đối với năng lực của cô, Tô Họa đương nhiên hiểu, bao lần nguy hiểm cực độ, đều có thể thoát mạng ngay dưới mũi đao. Nhưng lần này có vẻ như vết thương quá sâu, búa rìu trần thế chỉ tạo nên vết thương bên ngoài, nhưng vết thương tình cảm lại đâm thẳng tới tận tim.
Tô Họa nhìn Nhai Nhi đầy thương xót:
– Ta vốn tưởng rằng ngươi và ngài ấy tình cảm không sâu sắc.
Nhai Nhi nghe vậy cười buồn:
– Tình yêu ai nói rõ được? Có một số người xé rách cả đời, chỉ mong kiếp sau không cần gặp nhau, có một số người một cái nhìn là yêu vạn năm, cùng lên bích lạc cùng xuống hoàng tuyền. Đừng nói sư phụ không đoán được tình yêu giữa tôi và chàng sẽ sâu sắc như vậy, ngay cả chính bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Sư phụ đã từng yêu ai bao giờ chưa? Tôi nghe nói người và Đại Tư Mệnh…
Tô Họa ngẩn ra:
– Ta và y? Chuyện này không có gì đâu, đừng tin. Ta giao tiếp với người của Tử Phủ chỉ là vì ngươi. Trước đây họ chiếm Ba Nguyệt Lâu, giao dịch trong lâu không dễ làm, ta dĩ nhiên là phải tìm họ để tính chuyện rồi. Về sau…
Nàng ta chớp mắt thất thần, nhưng ngay sau đó cười xòa,
– Sau thì chêu trọc một chút, khó tránh bị mọi người đều hiểu lầm. Người như ta, dạng phong hoa tuyết nguyệt nào mà chưa từng thấy, Đại Tư Mệnh không phải là mẫu người ta thích.
Nhai Nhi ờ lên, lại có vẻ thẫn thờ:
– Tôi nghe An Lan nói, còn tưởng rằng hai người có gì đó.
Tô Họa xua tay liên tục:
– Thiếu nữ mới hoài xuân, ta từng tuổi này rồi đã không còn mộng mơ gì nữa.
Lại không quên nhắc nhở cô,
– Bất luận thế nào, đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi không được lơi lỏng. Giờ lên giường ngủ đi, ngủ không được cũng phải ngủ. Ta đi nấu canh ngao an thần cho ngươi. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bát thuốc kia khó uống lắm, nếu ngươi ngủ được thì không phải uống nó chịu khổ.
Vừa nó vừa kéo ào choàng đi ra ngoài.
Lối đi nhỏ ở nhà ngang rất tối, ở cuối treo một cốc đèn cung đình, khảm lưu ly, tỏa ánh sáng hình thoi dưới đất.
Lần đầu tiên tranh cãi với tên mặt như phán quan kia, hình như là ở chỗ này, tập thư của y lăn đến bên chân nàng ta, bị nàng ta trêu tức dùng váy phủ lên. Khi đó trong lâu vẫn đang náo nhiệt, tiếng sênh ca du dương từ cửa sổ bay tới nơi này…Chớp mắt, phồn hoa thành tro, cảnh còn người mất.
Những người bên ngoài đó vốn không thuộc về nơi này, nhưng kỳ lạ là, họ lui như thủy triều, lại như đem đi mất một số thứ tốt đẹp, vì sao, ai mà biết được, chắc là sát thủ cũng có người đa sầu đa cảm chứ, ví dụ như nàng ta vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.