Sống Như Hoa Mùa Hạ

Chương 37: LẦN ĐẦU

Lạc Nguyệt Thiển

25/04/2023

Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển

Edit + Beta: Phô Mai Chi

"Hức..." Quý Nghiễn xác nhận đã bôi trơn rất nhiều và nới rộng đầy đủ nhưng tư thế này vẫn không đơn giản như cậu tưởng tượng, không thuận lợi như khi diễn trong phim. Quý Nghiễn thực sự cảm nhận được phần đỉnh dương v*t đã được cậu nuốt trọn, xấu hổ và đồng thời cảm thấy một trận đau âm ỉ khó tả truyền đến từ phía sau đến.

Cậu đau đến mức ngừng lại nhưng không kêu lên, cố gắng thả lỏng người tiếp tục ngồi xuống.

Có lẽ vì gương mặt cậu toát lên chút đau đớn, hoặc Hướng Dương nhìn thấy dương v*t giữa háng cậu đã xìu xuống nên hai tay hắn đỡ eo Quý Nghiễn không cho cậu cử động nữa.

"Hướng Dương?" Quý Nghiễn ngước mắt nhìn hắn.

Hướng Dương nhìn cậu bằng ánh mắt chắc nịch, nói: "Cậu sẽ đau... đừng làm..."

Quý Nghiễn khựng lại không nhúc nhích. Thực ra cậu có thể cảm nhận được Hướng Dương vẫn luôn cương cứng, thậm chí còn kiên nhẫn phối hợp với cậu, nhìn kiểu gì đi chăng nữa cũng là muốn. Tuy loài người có trí tuệ nhưng vẫn là sinh vật tuân theo bản năng và dục vọng; song Hướng Dương nói không muốn cậu đau nên đừng làm.

Quý Nghiễn chợt cảm thấy bao đau đớn sau lưng mình chẳng là gì hết, cậu ghé lại gần Hướng Dương áp mặt vào cổ hắn, thấp giọng như đang làm nũng: "Nhưng tớ muốn làm cơ..."

Rồi nhân lúc Hướng Dương không thấy gương mặt ửng đỏ của mình, cậu nói tiếp: "... Hướng Dương, tớ muốn cậu vào trong. Cậu không muốn à?"

Hướng Dương lập tức thả lỏng lực tay nhưng vẫn đỡ eo Quý Nghiễn.

Quý Nghiễn đã nói những lời hết sức xấu hổ vậy rồi nên dường như không gì là không thể nói ra được. Cậu khẽ hít vào một hơi, kéo một tay Hướng Dương đặt vào chỗ háng mình: "Sờ sờ... thì không đau nữa."

Hướng Dương nghe câu này xong thì động đậy, cong ngón tay lại nắm lấy thứ đã oặt xuống giữa hai chân Quý Nghiễn. Khi vết chai trên ngón tay lướt nhẹ qua quy đầu, hắn nghe thấy Quý Nghiễn khẽ rên một tiếng, thứ trong tay lại từ từ cương lên. Kinh nghiệm vô số lần thủ dâm cho nhau trước kia khiến Hướng Dương biết Quý Nghiễn thực sự thoải mái nên hắn lại vuốt ve lên xuống đầy thuần thục như trước, có lẽ tin lời Quý Nghiễn là thật.

"Hức..." Quý Nghiễn có phản ứng rất nhanh khi được kích thích, lỗ sáo run run mấp máy, chảy ra chất lỏng trong suốt.

Suốt những năm này, năng lực học tập của Hướng Dương đã tiến bộ hơn rất nhiều, dù vẫn chậm hơn người bình thường song chỉ cần là những thứ Quý Nghiễn dạy thì hắn không hề ngại phiền, chịu khó làm đến khi tốt mới thôi. Mọi kết quả học tập đều phản ánh trực tiếp lên người giáo viên Quý Nghiễn, ngoại trừ lần đầu Hướng Dương không thành thạo ra thì những lần thủ dâm cho nhau sau đó, so với Hướng Dương, cậu mới là người khó nhịn nổi hơn.



Quý Nghiễn bỗng rên rỉ thành tiếng, cố nén xấu hổ nói: "Hướng Dương... chậm chút... đừng để tớ bắn nhanh quá..."

Ngay từ đầu Quý Nghiễn không cho Hướng Dương chạm vào chính là vì sợ mình xuất tinh quá nhanh.

Gương mặt Hướng Dương thoáng lộ vẻ hoang mang, phản ứng của Quý Nghiễn giống mọi ngày mà cũng hơi khang khác. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn nghe theo ý của Quý Nghiễn, xoa nắn thứ trong tay một cách ngắt quãng.

Quý Nghiễn cảm thấy Hướng Dương như đang chơi với dương v*t của mình nên càng thẹn thùng hơn, nhưng phía dưới được chạm vào dịu dàng như vậy thực sự làm cậu rất thoải mái.

Cơ thể Quý Nghiễn hơi căng cứng vì khoái cảm nhưng lỗ nhỏ đã dần dần thả lỏng. Vì vậy cậu lại cố gắng ngồi xuống lần nữa, cuối cùng cũng thành công nuốt trọn thứ đó vào bên trong mình từng chút từng chút một.

Hướng Dương tiến vào cơ thể cậu như bị nhồi đầy. Dường như cậu có thể cảm nhận được kích thước và hình dạng của Hướng Dương, trong sự xấu hổ có xen với một cảm giác thỏa mãn đầy hạnh phúc.

"Hướng Dương, cậu cảm giác được không? Cậu ở... bên trong tớ..." Tay Quý Nghiễn sờ đến chỗ hai người kết hợp, miệng lỗ nhỏ thít chặt, thành ruột không ngừng co bóp vì căng thẳng, cuối cùng siết đến mức Hướng Dương bật tiếng rên rỉ.

"Ưm..."

Quý Nghiễn hơi ngẩn người nghe tiếng rên của Hướng Dương, đờ ra một lúc mới nhớ ra mình muốn làm gì. Cậu ôm vai hắn bắt đầu thử động tác lên xuống.

dương v*t của Hướng Dương cọ xát bên trong cơ thể cậu. Bọn họ cũng không đeo bao...

Không phải Quý Nghiễn không muốn mang mà là nơi bọn họ ở quá nhỏ, nếu mua thứ đồ này thì rất dễ truyền đến tai bố mẹ, cậu không giải thích nổi. Hơn nữa, cậu muốn kỉ niệm lần đầu tiên... tiếp xúc thân thể trực tiếp nhất với Hướng Dương.

Có lẽ là lần đầu quan hệ nên thực tình Quý Nghiễn cũng không biết nên làm thế nào lắm, cậu chỉ cảm nhận được Hướng Dương đang ở bên trong cơ thể mình, hình như không chạm vào vị trí tuyến tiền liệt. Có phải do tư thế không? Nhưng thỉnh thoảng Hướng Dương vẫn thở hổn hển nhẹ nhàng bên tai cậu, có vẻ cũng không giả vờ.

Quý Nghiễn hỏi hắn: "Hướng Dương, cậu sướng không?"

"Ừm."

Nếu Hướng Dương sướng thì Quý Nghiễn không quá để ý vậy nữa. Cậu vừa giữ nguyên tư thế lên xuống nuốt vào nhả ra như trước vừa hôn Hướng Dương từ cổ lên.



Hướng Dương lại rên một tiếng, yết hầu lăn lên xuống trông rất gợi cảm.

Cằm và đường viền hàm của Hướng Dương rất đẹp, nét thon gầy rõ ràng nên Quý Nghiễn mới thường xuyên sờ cằm hắn. Khi hứng tình, cậu lại không kìm nổi mút yết hầu hắn.

Hướng Dương khẽ cử động vì ngứa, có lẽ chỉ là hành động phản xạ theo bản năng, hắn ghì chặt eo Quý Nghiễn ấn cậu xuống người mình.

Ngồi xuống sâu đến chừng ấy vừa khéo nhắm đúng góc độ, cuối cùng cũng đâm tới tuyến tiền liệt của Quý Nghiễn. Cậu 'a' một tiếng, đột nhiên run rẩy, suýt chút nữa nảy lên nhưng lại được Hướng Dương ôm thật chặt ghìm trở lại.

Có vẻ như Hướng Dương đã biết tại sao Quý Nghiễn cứ nhất quyết muốn làm tình, được thành ruột nhỏ hẹp và mềm mại bao lấy, thoải mái hơn gấp trăm lần so với dùng tay.

"Hướng Dương..." Quý Nghiễn đờ đẫn một hồi, đến khi phản ứng lại thì mông đã tê dại. Cậu không phân biệt rõ được rốt cuộc là Hướng Dương đang động hay là mình đang phối hợp, dường như biết bước tiếp theo nên làm thế nào hết sức tự nhiên, cọ xát bên trong càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí cậu còn nghe được tiếng rên rỉ không chịu sự kiểm soát của mình. Nhưng hai tay cậu cứ ôm chặt vai Hướng Dương không buông, cậu bắn vào người Hướng Dương, lên đỉnh cùng lúc, lỗ nhỏ thít lại theo phản xạ. Sau đó, Hướng Dương rên ồ ồ rồi bắn vào bên trong cậu.

Lần đầu bỡ ngỡ của cả hai đã kết thúc như vậy.

Lúc xuống khỏi người Hướng Dương, Quý Nghiễn cảm thấy trong mông mình ươn ướt, thứ bên trong còn có xu hướng chảy ra ngoài. Nhưng cậu chẳng buồn quan tâm, vẫn nằm bò trên người hắn, kề sát da thịt bên hắn, ngả vào lòng ôm ấp.

Chiều bốn giờ hơn, nắng bên ngoài vẫn chói chang nhưng ánh sáng chiếu vào phòng đã biến thành sắc vàng nhạt dịu dàng, nhẹ nhàng phủ lên eo sau đẫm mồ hôi của Quý Nghiễn. Những sợi lông tơ trên mảng da nhỏ ấy ánh lên một màu nhẹ dịu khiến Hướng Dương không nhịn được đưa tay sờ nơi đó.

"Ưm..." Quý Nghiễn khép hờ mắt nghỉ ngơi, có vẻ không muốn nhúc nhích lắm, chỉ cử động vì ngứa, "Đừng sờ..."

Hướng Dương không sờ nữa nhưng ánh mắt đã chuyển hướng từ eo sau của Quý Nghiễn xuống bờ mông nhô lên của cậu. Hắn duỗi tay nắm nhẹ lấy, còn sờ vào rãnh mông ướt át của Quý Nghiễn.

"Hướng Dương?" Quý Nghiễn hơi tỉnh lại vì động tác của Hướng Dương, mở to hai mắt nhìn hắn. Nhưng đột nhiên cậu khựng lại không nói gì nữa, cậu dán chặt vào người hắn nên có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng nửa thân dưới của Hướng Dương là như thế nào nhất, hơi nóng vừa tản đi lại lan khắp mặt cậu: "Sao cậu lại..."

Ngón tay Hướng Dương chạm vào rãnh mông Quý Nghiễn, nhẹ nhàng quệt qua lỗ nhỏ ẩm ướt.

Quý Nghiễn nhạy cảm run lên, vừa mới trở mình trượt từ trên người Hướng Dương xuống lập tức cảm nhận được lực đè của hắn. Vị trí của cả hai đã đảo ngược thành Hướng Dương ở trên còn cậu ở dưới.

Quý Nghiễn thấy dương v*t của Hướng Dương lại sung huyết cương cứng, đầu óc hơi rối bời không biết có nên buông thả lần nữa hay không. Song cuối cùng, cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, không từ chối: "Nếu muốn thì phải nhanh chút... cô sẽ về nhà muộn nhất là năm giờ hơn đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Như Hoa Mùa Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook