Chương 41: Nhớ cậu ấy
Lạc Nguyệt Thiển
26/04/2023
Thấy trai đẹp thì rõ ràng là Thẩm Tú Thanh rất phấn khích. Cô hoàn toàn
quên mất lời Lý Lệ Liên nhắc nhở rằng 'Nó hơi có vấn đề', quỳ xuống, cầm nhẹ nhàng và cẩn thận những món origami xung quanh sang một bên, sợ
mình sơ ý đè vào chúng: "Chào em, chị là Thẩm Tú Thanh. Chị nhìn thấy
những tác phẩm em làm trên mạng..."
Hướng Dương hoàn toàn không nghe cô nói chuyện nhưng lại chú ý tới hành động hết sức cẩn thận của Thẩm Tú Thanh, không khỏi nhìn cô một cái. Trong số những người Hướng Dương từng tiếp xúc, ngoại trừ Quý Nghiễn, hắn chưa từng gặp một ai quý trọng tác phẩm của mình, Lý Lệ Liên không quan tâm, Hướng Kiệt chỉ lấy những thứ hắn đã gấp quăng lung tung khắp nơi. Hắn nhíu mày có chút nghi ngờ, vô thức nhìn chằm chằm Thẩm Tú Thanh.
Nếu Hướng Dương không nói gì, không phớt lờ người khác thì trông hắn y hệt người bình thường. Thẩm Tú Thanh còn cho rằng hắn đang tập trung lắng nghe mình nói nên tiếp tục nói đầy sôi nổi và phấn khởi: "... Nên chị muốn mời em tới phòng làm việc bọn chị."
Hướng Dương nhìn cô vài giây, vẫn im lặng không nói gì, sau đó không biết là nhìn đủ rồi hay không quan tâm nữa mà quay đầu đi, tiếp tục gấp giấy như bên cạnh không có người.
Thẩm Tú Thanh hoàn toàn bị ngó lơ. Cô sững người một lúc mới phản ứng lại: "Ấy? Em có... nghe thấy chị nói gì không?"
Cô vươn tay quơ quơ trước mặt Hướng Dương cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng Hướng Dương chẳng hề phản ứng lại.
Cuối cùng Thẩm Tú Thanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lý Lệ Liên vẫn luôn đứng ngoài cửa, cũng nhìn thấy cảnh này, cuối cùng nói đầy khó xử: "Này... Thẩm... cô có chuyện muốn nói..."
Vì vậy Thẩm Tú Thanh lại ra ngoài phòng khách cùng Lý Lệ Liên, nghe bà nói về tình huống của Hướng Dương.
Vì đã lâu không gặp phải tình huống như vậy nên gương mặt Lý Lệ Liên toát lên vẻ sợ xấu hổ vì Hướng Dương, chính mình đánh giá thấp con mình trước như thể mình nói trước rồi thì sẽ không sợ bị người ta kì thị nữa: "Ngại quá, Hướng Dương nó... đầu óc nó hơi có vấn đề. Nên... nó không để ý người khác lắm."
Thẩm Tú Thanh quan sát biểu cảm của người mẹ này, không tỏ ra đồng tình hay thương hại, chỉ hỏi thăm đơn thuần, là sự thân thiện không làm người khác phản cảm: "Ngại quá, cháu hỏi thêm chút được không ạ? Hướng Dương bị sao vậy ạ? Hay là mắc bệnh gì?"
Sau ba câu hỏi thăm liên tiếp, cuối cùng Lý Lệ Liên cũng lên tiếng, khi nói chuyện thì xoa đầu Hướng Kiệt có chút băn khoăn: "Nó... nó mắc chứng tự kỉ bẩm sinh."
Hướng Kiệt cứ bám mẹ suốt, vì trong nhà có một chị gái chưa từng gặp bao giờ nên cậu nhóc trở nên ngoan ngoãn lạ thường, theo sau hai người như một cái đuôi nhỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Tú Thanh với đôi mắt long lanh đầy tò mò.
Trước khi đến thăm, Thẩm Tú Thanh đã biết nhà họ có trẻ con, cô đã chuẩn bị từ trước, lấy trong túi một chiếc kẹo mút đưa cho Hướng Kiệt: "Nè, cho em ăn đó."
Đôi mắt Hướng Kiệt sáng rực, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Lý Lệ Liên lại xoa đầu Hướng Kiệt, nở nụ cười thật tươi: "Cầm ăn đi. Phải cảm ơn chị đấy."
"Cảm ơn chị ạ." Hướng Kiệt cười đầy ngọt ngào với Thẩm Tú Thanh, nhận lấy kẹo rồi đưa cho mẹ, muốn mẹ bóc vỏ kẹo cho mình.
Thẩm Tú Thanh nhìn tương tác giữa hai mẹ con đầy kiên nhẫn.
Chỉ là một hành động lấy lòng nhỏ bé mà dường như Lý Lệ Liên đã buông lỏng cảnh giác với Thẩm Tú Thanh, bắt đầu nói về chuyện của Hướng Dương.
Trò chuyện mà một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Lý Lệ Liên cũng không còn bối rối như lúc đầu nữa, nói thẳng: "Thế nên... rất xin lỗi, chắc Hướng Dương... không thể đáp ứng được kì vọng của các cháu."
Thẩm Tú Thanh trầm ngâm một chốc, nhớ tới chàng trai chăm chú gấp origami trong phòng, lại đánh liều hỏi: "Cháu vào gặp em ấy lại được không ạ?"
"Đương nhiên là được." Rõ ràng là Lý Lệ Liên không ôm mong đợi gì nên cũng chẳng buồn cố nữa, cứ thế từ chối Thẩm Tú Thanh. Bây giờ bà đã yên tâm về Thẩm Tú Thanh, cũng không quan tâm hai người nữa, khép hờ cửa rồi đi trông Hướng Kiệt.
Thẩm Tú Thanh lại quỳ gối trước mặt Hướng Dương nhưng lần này cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hướng Dương gấp giấy.
Hướng Dương thậm chí còn chẳng buồn để ý tới cô như thể không quan tâm trong phòng có thêm một người. Hắn rất tập trung, tập trung cao độ vào việc mình đang làm, tờ giấy bình thường không có gì đặc biệt đã biến thành đóa hoa đầy tinh tế và sinh động trong những ngón tay của hắn.
Thẩm Tú Thanh có thể chắc chắn được rằng Hướng Dương chính là người mình muốn tìm. Mặc dù không biết gấp origami nhưng ít nhiều gì cũng nhìn ra được những món origami của Hướng Dương khác với các kĩ thuật phổ biến trên thị trường, giống như tự nghĩ ra vậy.
Cô nhìn Hướng Dương và nhớ lại những gì Lý Lệ Liên nói. Lời nói của mẹ hắn có chiều hướng cố tình đánh giá thấp Hướng Dương, nói như thể hắn rất vô dụng. Nhưng từ việc gấp giấy, Thẩm Tú Thanh thấy được rằng có thể Hướng Dương không ngốc, e là còn rất thông minh nhưng có thể vấn đề là ở khả năng giao tiếp.
Thẩm Tú Thanh không thể nói mình hoàn toàn hiểu chứng tự kỉ là thế nào nhưng rõ ràng cũng biết trong một môi trường thế này, hầu hết mọi người sẽ coi chứng này là ngu đần và thiểu năng.
Vừa rồi cô không chỉnh lại Lý Lệ Liên, thứ nhất là vì cô không thể tùy tiện xen vào chuyện nhà người khác, thứ hai là đại đa số phụ huynh không thể chấp nhận được việc người ngoài chỉ trích cách mình dạy dỗ con cái có vấn đề, dù không ổn chút nào nhưng điều này trái lại sẽ là lợn lành thành lợn què.
Nhưng Hướng Dương thực sự khó giao tiếp sao?
Thẩm Tú Thanh vô cùng nghi ngờ, vậy ai đã giúp em ấy đăng những bức ảnh đó lên mạng? Trông có vẻ rất thân với Hướng Dương. Vừa nãy cô không hỏi và trong lúc nói chuyện, Lý Lệ Liên cũng phớt lờ không nhắc đến.
Nhưng nếu thực sự có người này thì...
Thẩm Tú Thanh quan sát phòng của Hướng Dương đầy tò mò, muốn nhìn xem liệu có thể tìm thấy bất cứ manh mối nào không. Cô là người học nghệ thuật nên biết con đường này gập ghềnh trắc trở như thế nào, đa số những người làm nghệ thuật tính tình đều có phần hơi lập dị, cố chấp và kiên trì hơn hẳn người bình thường, vì vậy giao tiếp đặc biệt quan trọng. Công việc của cô chủ yếu là trao đổi, trước tiên là tìm ra người bọn họ để ý tới, sau đó sẽ rèn luyện những người có tiềm năng tỏa sáng rực rỡ. Mục đích của bọn họ không phải trở thành những nghệ sĩ lớn, cũng không theo đuổi danh vọng và tiền tài, chỉ mong những người cùng chí hướng có thể giúp đỡ lẫn nhau để con đường nghệ thuật có thể tiến xa hơn nữa.
Đột nhiên cô nhìn thấy vài quyển sách nghệ thuật trên giá sách, chúng rất dễ thấy trên kệ sách trống trơn. Cô đứng lên, với tay lấy một quyển ra xem, tựa sách là 'Sách tranh về quái thú'.
Thẩm Tú Thanh nhớ lại những bức ảnh đăng trên mạng, có dực long và rồng phương Đông, chẳng nhẽ là lấy những sinh vật trong quyển sách nghệ thuật này làm mẫu?
Lúc cô đang định mở ra xem thì Hướng Dương bất thình lình đứng dậy, giật lấy quyển sách trong tay cô, ôm chặt vào lòng như thể sợ bị cướp đi mất.
Thẩm Tú Thanh nhìn là hiểu, bật cười: "Chị không định cướp sách của em đâu."
Nhưng Hướng Dương lại không hề cảm kích, đuổi thẳng cô ra ngoài. Tay hắn sờ sờ góc sách đầy yêu quý, như sợ bị đụng hỏng hay làm bẩn mất, gương mặt toát lên vẻ lo lắng xen lẫn với dịu dàng, là một cảm xúc rất chân thật.
Thẩm Tú Thanh chỉ kịp nhìn thấy cảnh ấy, sau đó cánh cửa đóng lại 'rầm' một tiếng trước mặt cô không thương tiếc gì.
Lý Lệ Liên hết sức khó xử ngay tức thì, vội vàng bước tới xin lỗi: "Xin lỗi, sao Hướng Dương lại vô lễ vậy chứ... bình thường nó không vậy đâu..."
"Không sao, không sao hết, là cháu tự ý đụng vào đồ của em ấy." Thẩm Tú Thanh cười xua xua tay thực sự không để bụng chút nào, hỏi tiếp, "Cô ơi, cô biết Hướng Dương thích khủng long không ạ?"
"A, vậy à? Cô không rõ lắm, chắc thế..."
"Mấy quyển sách nghệ thuật trên giá sách là cô mua ạ?"
"Sách nghệ thuật? Cô không để ý... chắc là đứa nhỏ hàng xóm mua đấy, lúc trước hai đứa thường chơi với nhau..."
"Là hàng xóm ở đâu vậy ạ? Cháu gặp em ấy được không ạ?"
"Không được đâu... Nó đi học đại học rồi."
Thẩm Tú Thanh như xác nhận suy đoán của mình nhưng cô cũng không hỏi gì thêm nữa, nếu vì chuyện này mà làm phiền nhà hàng xóm thì chẳng khác nào chuyện bé xé ra to mấy. Hơn nữa dù cô để ý tới tài năng gấp origami của Hướng Dương nhưng vướng phải chứng hắn mắc phải, e rằng muốn giao tiếp sẽ rất khó khăn, cô cũng không thể hoàn toàn quyết định được chuyện này.
Sau khi rời khỏi nhà Hướng Dương, Thẩm Tú Thanh gọi điện thoại ngay lập tức: "Alo, thầy ạ, em tìm được người rồi, nhưng mà..."
Sau khi Thẩm Tú Thanh nói rõ tình hình, lời đầu dây bên kia trả lời lại làm cô sững sờ.
"... Vậy thì từ bỏ đi thôi..."
"Thầy..."
"Tú Thanh, thầy biết em tốt bụng, nhưng chúng ta không làm nghề từ thiện. Con đường nghệ thuật vốn khó đi, vất vả là chuyện tất nhiên, người bình thường chưa chắc đã có thể chống đỡ được. Dựa theo tình huống em nói, chúng ta phải giao tiếp được với em ấy trước rồi sau đó mới bàn đến bước tiếp theo, em định dành bao nhiêu thời gian cho em ấy đây?"
Thẩm Tú Thanh đứng đực ở đó không trả lời nổi. Thực tế đôi khi rất phũ phàng, nếu cô muốn kí với Hướng Dương thì phải cân nhắc nhiều vấn đề hơn, giao tiếp chỉ là một trong những mắt xích, tiếp theo phải sắp xếp chương trình học và sáng tạo độc lập, vả lại còn phải hết tâm tư để định hướng cho hắn. Liệu Hướng Dương có thể hợp tác với những việc này hay không?
"Nhưng em ấy..." Thẩm Tú Thanh trả lời không quá tự tin nhưng gương mặt tập trung và nghiêm túc của Hướng Dương lại hiện lên trong tâm trí cô, tình yêu của một người với thứ như vậy không thể nào là giả được, hơn nữa còn cố gắng hơn những người khác, "Em ấy khác."
Hình như thầy ở đầu dây bên kia thở dài: "Không phải thầy có ý muốn cản em, cũng biết em vì... em cứ cân nhắc kĩ lại đi."
"Vâng." Thẩm Tú Thanh cúp máy, thấy hơi nản lòng. Cô là người theo chủ nghĩa duy tâm, biết khuyết điểm của mình chính là rất dễ nghĩ mọi chuyện tốt đẹp thái quá, chỉ vì cô hi vọng rất đơn giản rằng những người nỗ lực cuối cùng cũng sẽ được báo đáp và gặt thành tựu, chưa kể những người đó sinh ra đã dễ bị tổn thương, điều này có gì sai cơ chứ?
Thẩm Tú Thanh tìm một phòng khách sạn ở, tạm thời không nghĩ chuyện này nữa.
Một ngày sau, cô lại đến thăm Hướng Dương. Cô luôn cảm thấy chỉ mỗi mình nhiệt tình còn đối phương thì lạnh nhạt, nhưng chưa từng nghĩ đến việc hỏi xem Hướng Dương nghĩ thế nào. Mặc dù không chắc mình có thể trao đổi thành công hay không nhưng cô vẫn muốn thử lại một lần.
Lý Lệ Liên rất hoan nghênh sự xuất hiện của Thẩm Tú Thanh, ngay của Hướng Kiệt cũng thích chị gái dịu dàng này.
Thẩm Tú Thanh vốn tưởng rằng lần này sẽ gặp phải trắc trở, cũng không biết Hướng Dương không thù dai hay đã quên chuyện ngày hôm đó mà không đuổi Thẩm Tú Thanh ra ngoài nữa, chỉ là không để ý tới cô mà thôi.
Thẩm Tú Thanh trò chuyện với hắn rất nhẹ nhàng, còn gấp giấy cùng hắn, cố gắng tạo thiện cảm với Hướng Dương nhiều hơn.
Cô vừa nhìn theo các bước Hướng Dương gấp vừa gấp giấy, mấy lần không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng không bỏ cuộc.
Đây có vẻ là cảnh tượng tương tự, không biết có phải Hướng Dương nhớ tới kỉ niệm nào đó không, đã từng có cảnh giống vậy, có một người cầm tay hắn dạy hắn gấp giấy. Dường như cuối cùng hắn cũng cảm nhận được trong phòng có sự tồn tại của một người nữa, tốc độ gấp giấy chậm lại, đợi Thẩm Tú Thanh bắt kịp. Hắn không phải là một giáo viên giỏi, thậm chí cũng không nêu ý kiến gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Thẩm Tú Thanh tự nhiên nhận ra, nhìn Hướng Dương có chút ngạc nhiên. Hôm qua cô đã dành một ngày để nghiên cứu các triệu chứng của chứng tự kỉ, biết chứng này... rất phiền toái và cũng rất khó để có thể hòa hợp. Nhưng trong cuộc sống của Hướng Dương, rõ ràng đã có dấu vết tồn tại của một người nào đó, người đã kéo hắn ra khỏi thế giới tự khép kín. Dù bây giờ người đó không ở đây, dù ảnh hưởng là hữu hạn nhưng sự thay đổi ấy vẫn có thể ảnh hưởng đến hắn trong vô thức.
Đột nhiên Thẩm Tú Thanh hỏi: "Hướng Dương, có người dạy em gấp giấy đúng không?"
Hướng Dương ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Thẩm Tú Thanh tiếp tục tiến lên, chỉ vào những quyển sách nghệ thuật trên giá sách: "Những quyển sách kia cũng là bạn ấy tặng à?"
Hướng Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy quyển sách nghệ thuật rồi gật đầu lần nữa.
Thẩm Tú Thanh có chút cảm động trong lòng, tuy chỉ là người ngoài nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Hướng Dương: "Em nhớ bạn ấy không?"
Lần này Hướng Dương không gật đầu nữa mà cố gắng bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình: "Nhớ."
Hướng Dương hoàn toàn không nghe cô nói chuyện nhưng lại chú ý tới hành động hết sức cẩn thận của Thẩm Tú Thanh, không khỏi nhìn cô một cái. Trong số những người Hướng Dương từng tiếp xúc, ngoại trừ Quý Nghiễn, hắn chưa từng gặp một ai quý trọng tác phẩm của mình, Lý Lệ Liên không quan tâm, Hướng Kiệt chỉ lấy những thứ hắn đã gấp quăng lung tung khắp nơi. Hắn nhíu mày có chút nghi ngờ, vô thức nhìn chằm chằm Thẩm Tú Thanh.
Nếu Hướng Dương không nói gì, không phớt lờ người khác thì trông hắn y hệt người bình thường. Thẩm Tú Thanh còn cho rằng hắn đang tập trung lắng nghe mình nói nên tiếp tục nói đầy sôi nổi và phấn khởi: "... Nên chị muốn mời em tới phòng làm việc bọn chị."
Hướng Dương nhìn cô vài giây, vẫn im lặng không nói gì, sau đó không biết là nhìn đủ rồi hay không quan tâm nữa mà quay đầu đi, tiếp tục gấp giấy như bên cạnh không có người.
Thẩm Tú Thanh hoàn toàn bị ngó lơ. Cô sững người một lúc mới phản ứng lại: "Ấy? Em có... nghe thấy chị nói gì không?"
Cô vươn tay quơ quơ trước mặt Hướng Dương cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng Hướng Dương chẳng hề phản ứng lại.
Cuối cùng Thẩm Tú Thanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Lý Lệ Liên vẫn luôn đứng ngoài cửa, cũng nhìn thấy cảnh này, cuối cùng nói đầy khó xử: "Này... Thẩm... cô có chuyện muốn nói..."
Vì vậy Thẩm Tú Thanh lại ra ngoài phòng khách cùng Lý Lệ Liên, nghe bà nói về tình huống của Hướng Dương.
Vì đã lâu không gặp phải tình huống như vậy nên gương mặt Lý Lệ Liên toát lên vẻ sợ xấu hổ vì Hướng Dương, chính mình đánh giá thấp con mình trước như thể mình nói trước rồi thì sẽ không sợ bị người ta kì thị nữa: "Ngại quá, Hướng Dương nó... đầu óc nó hơi có vấn đề. Nên... nó không để ý người khác lắm."
Thẩm Tú Thanh quan sát biểu cảm của người mẹ này, không tỏ ra đồng tình hay thương hại, chỉ hỏi thăm đơn thuần, là sự thân thiện không làm người khác phản cảm: "Ngại quá, cháu hỏi thêm chút được không ạ? Hướng Dương bị sao vậy ạ? Hay là mắc bệnh gì?"
Sau ba câu hỏi thăm liên tiếp, cuối cùng Lý Lệ Liên cũng lên tiếng, khi nói chuyện thì xoa đầu Hướng Kiệt có chút băn khoăn: "Nó... nó mắc chứng tự kỉ bẩm sinh."
Hướng Kiệt cứ bám mẹ suốt, vì trong nhà có một chị gái chưa từng gặp bao giờ nên cậu nhóc trở nên ngoan ngoãn lạ thường, theo sau hai người như một cái đuôi nhỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Tú Thanh với đôi mắt long lanh đầy tò mò.
Trước khi đến thăm, Thẩm Tú Thanh đã biết nhà họ có trẻ con, cô đã chuẩn bị từ trước, lấy trong túi một chiếc kẹo mút đưa cho Hướng Kiệt: "Nè, cho em ăn đó."
Đôi mắt Hướng Kiệt sáng rực, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Lý Lệ Liên lại xoa đầu Hướng Kiệt, nở nụ cười thật tươi: "Cầm ăn đi. Phải cảm ơn chị đấy."
"Cảm ơn chị ạ." Hướng Kiệt cười đầy ngọt ngào với Thẩm Tú Thanh, nhận lấy kẹo rồi đưa cho mẹ, muốn mẹ bóc vỏ kẹo cho mình.
Thẩm Tú Thanh nhìn tương tác giữa hai mẹ con đầy kiên nhẫn.
Chỉ là một hành động lấy lòng nhỏ bé mà dường như Lý Lệ Liên đã buông lỏng cảnh giác với Thẩm Tú Thanh, bắt đầu nói về chuyện của Hướng Dương.
Trò chuyện mà một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Lý Lệ Liên cũng không còn bối rối như lúc đầu nữa, nói thẳng: "Thế nên... rất xin lỗi, chắc Hướng Dương... không thể đáp ứng được kì vọng của các cháu."
Thẩm Tú Thanh trầm ngâm một chốc, nhớ tới chàng trai chăm chú gấp origami trong phòng, lại đánh liều hỏi: "Cháu vào gặp em ấy lại được không ạ?"
"Đương nhiên là được." Rõ ràng là Lý Lệ Liên không ôm mong đợi gì nên cũng chẳng buồn cố nữa, cứ thế từ chối Thẩm Tú Thanh. Bây giờ bà đã yên tâm về Thẩm Tú Thanh, cũng không quan tâm hai người nữa, khép hờ cửa rồi đi trông Hướng Kiệt.
Thẩm Tú Thanh lại quỳ gối trước mặt Hướng Dương nhưng lần này cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hướng Dương gấp giấy.
Hướng Dương thậm chí còn chẳng buồn để ý tới cô như thể không quan tâm trong phòng có thêm một người. Hắn rất tập trung, tập trung cao độ vào việc mình đang làm, tờ giấy bình thường không có gì đặc biệt đã biến thành đóa hoa đầy tinh tế và sinh động trong những ngón tay của hắn.
Thẩm Tú Thanh có thể chắc chắn được rằng Hướng Dương chính là người mình muốn tìm. Mặc dù không biết gấp origami nhưng ít nhiều gì cũng nhìn ra được những món origami của Hướng Dương khác với các kĩ thuật phổ biến trên thị trường, giống như tự nghĩ ra vậy.
Cô nhìn Hướng Dương và nhớ lại những gì Lý Lệ Liên nói. Lời nói của mẹ hắn có chiều hướng cố tình đánh giá thấp Hướng Dương, nói như thể hắn rất vô dụng. Nhưng từ việc gấp giấy, Thẩm Tú Thanh thấy được rằng có thể Hướng Dương không ngốc, e là còn rất thông minh nhưng có thể vấn đề là ở khả năng giao tiếp.
Thẩm Tú Thanh không thể nói mình hoàn toàn hiểu chứng tự kỉ là thế nào nhưng rõ ràng cũng biết trong một môi trường thế này, hầu hết mọi người sẽ coi chứng này là ngu đần và thiểu năng.
Vừa rồi cô không chỉnh lại Lý Lệ Liên, thứ nhất là vì cô không thể tùy tiện xen vào chuyện nhà người khác, thứ hai là đại đa số phụ huynh không thể chấp nhận được việc người ngoài chỉ trích cách mình dạy dỗ con cái có vấn đề, dù không ổn chút nào nhưng điều này trái lại sẽ là lợn lành thành lợn què.
Nhưng Hướng Dương thực sự khó giao tiếp sao?
Thẩm Tú Thanh vô cùng nghi ngờ, vậy ai đã giúp em ấy đăng những bức ảnh đó lên mạng? Trông có vẻ rất thân với Hướng Dương. Vừa nãy cô không hỏi và trong lúc nói chuyện, Lý Lệ Liên cũng phớt lờ không nhắc đến.
Nhưng nếu thực sự có người này thì...
Thẩm Tú Thanh quan sát phòng của Hướng Dương đầy tò mò, muốn nhìn xem liệu có thể tìm thấy bất cứ manh mối nào không. Cô là người học nghệ thuật nên biết con đường này gập ghềnh trắc trở như thế nào, đa số những người làm nghệ thuật tính tình đều có phần hơi lập dị, cố chấp và kiên trì hơn hẳn người bình thường, vì vậy giao tiếp đặc biệt quan trọng. Công việc của cô chủ yếu là trao đổi, trước tiên là tìm ra người bọn họ để ý tới, sau đó sẽ rèn luyện những người có tiềm năng tỏa sáng rực rỡ. Mục đích của bọn họ không phải trở thành những nghệ sĩ lớn, cũng không theo đuổi danh vọng và tiền tài, chỉ mong những người cùng chí hướng có thể giúp đỡ lẫn nhau để con đường nghệ thuật có thể tiến xa hơn nữa.
Đột nhiên cô nhìn thấy vài quyển sách nghệ thuật trên giá sách, chúng rất dễ thấy trên kệ sách trống trơn. Cô đứng lên, với tay lấy một quyển ra xem, tựa sách là 'Sách tranh về quái thú'.
Thẩm Tú Thanh nhớ lại những bức ảnh đăng trên mạng, có dực long và rồng phương Đông, chẳng nhẽ là lấy những sinh vật trong quyển sách nghệ thuật này làm mẫu?
Lúc cô đang định mở ra xem thì Hướng Dương bất thình lình đứng dậy, giật lấy quyển sách trong tay cô, ôm chặt vào lòng như thể sợ bị cướp đi mất.
Thẩm Tú Thanh nhìn là hiểu, bật cười: "Chị không định cướp sách của em đâu."
Nhưng Hướng Dương lại không hề cảm kích, đuổi thẳng cô ra ngoài. Tay hắn sờ sờ góc sách đầy yêu quý, như sợ bị đụng hỏng hay làm bẩn mất, gương mặt toát lên vẻ lo lắng xen lẫn với dịu dàng, là một cảm xúc rất chân thật.
Thẩm Tú Thanh chỉ kịp nhìn thấy cảnh ấy, sau đó cánh cửa đóng lại 'rầm' một tiếng trước mặt cô không thương tiếc gì.
Lý Lệ Liên hết sức khó xử ngay tức thì, vội vàng bước tới xin lỗi: "Xin lỗi, sao Hướng Dương lại vô lễ vậy chứ... bình thường nó không vậy đâu..."
"Không sao, không sao hết, là cháu tự ý đụng vào đồ của em ấy." Thẩm Tú Thanh cười xua xua tay thực sự không để bụng chút nào, hỏi tiếp, "Cô ơi, cô biết Hướng Dương thích khủng long không ạ?"
"A, vậy à? Cô không rõ lắm, chắc thế..."
"Mấy quyển sách nghệ thuật trên giá sách là cô mua ạ?"
"Sách nghệ thuật? Cô không để ý... chắc là đứa nhỏ hàng xóm mua đấy, lúc trước hai đứa thường chơi với nhau..."
"Là hàng xóm ở đâu vậy ạ? Cháu gặp em ấy được không ạ?"
"Không được đâu... Nó đi học đại học rồi."
Thẩm Tú Thanh như xác nhận suy đoán của mình nhưng cô cũng không hỏi gì thêm nữa, nếu vì chuyện này mà làm phiền nhà hàng xóm thì chẳng khác nào chuyện bé xé ra to mấy. Hơn nữa dù cô để ý tới tài năng gấp origami của Hướng Dương nhưng vướng phải chứng hắn mắc phải, e rằng muốn giao tiếp sẽ rất khó khăn, cô cũng không thể hoàn toàn quyết định được chuyện này.
Sau khi rời khỏi nhà Hướng Dương, Thẩm Tú Thanh gọi điện thoại ngay lập tức: "Alo, thầy ạ, em tìm được người rồi, nhưng mà..."
Sau khi Thẩm Tú Thanh nói rõ tình hình, lời đầu dây bên kia trả lời lại làm cô sững sờ.
"... Vậy thì từ bỏ đi thôi..."
"Thầy..."
"Tú Thanh, thầy biết em tốt bụng, nhưng chúng ta không làm nghề từ thiện. Con đường nghệ thuật vốn khó đi, vất vả là chuyện tất nhiên, người bình thường chưa chắc đã có thể chống đỡ được. Dựa theo tình huống em nói, chúng ta phải giao tiếp được với em ấy trước rồi sau đó mới bàn đến bước tiếp theo, em định dành bao nhiêu thời gian cho em ấy đây?"
Thẩm Tú Thanh đứng đực ở đó không trả lời nổi. Thực tế đôi khi rất phũ phàng, nếu cô muốn kí với Hướng Dương thì phải cân nhắc nhiều vấn đề hơn, giao tiếp chỉ là một trong những mắt xích, tiếp theo phải sắp xếp chương trình học và sáng tạo độc lập, vả lại còn phải hết tâm tư để định hướng cho hắn. Liệu Hướng Dương có thể hợp tác với những việc này hay không?
"Nhưng em ấy..." Thẩm Tú Thanh trả lời không quá tự tin nhưng gương mặt tập trung và nghiêm túc của Hướng Dương lại hiện lên trong tâm trí cô, tình yêu của một người với thứ như vậy không thể nào là giả được, hơn nữa còn cố gắng hơn những người khác, "Em ấy khác."
Hình như thầy ở đầu dây bên kia thở dài: "Không phải thầy có ý muốn cản em, cũng biết em vì... em cứ cân nhắc kĩ lại đi."
"Vâng." Thẩm Tú Thanh cúp máy, thấy hơi nản lòng. Cô là người theo chủ nghĩa duy tâm, biết khuyết điểm của mình chính là rất dễ nghĩ mọi chuyện tốt đẹp thái quá, chỉ vì cô hi vọng rất đơn giản rằng những người nỗ lực cuối cùng cũng sẽ được báo đáp và gặt thành tựu, chưa kể những người đó sinh ra đã dễ bị tổn thương, điều này có gì sai cơ chứ?
Thẩm Tú Thanh tìm một phòng khách sạn ở, tạm thời không nghĩ chuyện này nữa.
Một ngày sau, cô lại đến thăm Hướng Dương. Cô luôn cảm thấy chỉ mỗi mình nhiệt tình còn đối phương thì lạnh nhạt, nhưng chưa từng nghĩ đến việc hỏi xem Hướng Dương nghĩ thế nào. Mặc dù không chắc mình có thể trao đổi thành công hay không nhưng cô vẫn muốn thử lại một lần.
Lý Lệ Liên rất hoan nghênh sự xuất hiện của Thẩm Tú Thanh, ngay của Hướng Kiệt cũng thích chị gái dịu dàng này.
Thẩm Tú Thanh vốn tưởng rằng lần này sẽ gặp phải trắc trở, cũng không biết Hướng Dương không thù dai hay đã quên chuyện ngày hôm đó mà không đuổi Thẩm Tú Thanh ra ngoài nữa, chỉ là không để ý tới cô mà thôi.
Thẩm Tú Thanh trò chuyện với hắn rất nhẹ nhàng, còn gấp giấy cùng hắn, cố gắng tạo thiện cảm với Hướng Dương nhiều hơn.
Cô vừa nhìn theo các bước Hướng Dương gấp vừa gấp giấy, mấy lần không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng không bỏ cuộc.
Đây có vẻ là cảnh tượng tương tự, không biết có phải Hướng Dương nhớ tới kỉ niệm nào đó không, đã từng có cảnh giống vậy, có một người cầm tay hắn dạy hắn gấp giấy. Dường như cuối cùng hắn cũng cảm nhận được trong phòng có sự tồn tại của một người nữa, tốc độ gấp giấy chậm lại, đợi Thẩm Tú Thanh bắt kịp. Hắn không phải là một giáo viên giỏi, thậm chí cũng không nêu ý kiến gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Thẩm Tú Thanh tự nhiên nhận ra, nhìn Hướng Dương có chút ngạc nhiên. Hôm qua cô đã dành một ngày để nghiên cứu các triệu chứng của chứng tự kỉ, biết chứng này... rất phiền toái và cũng rất khó để có thể hòa hợp. Nhưng trong cuộc sống của Hướng Dương, rõ ràng đã có dấu vết tồn tại của một người nào đó, người đã kéo hắn ra khỏi thế giới tự khép kín. Dù bây giờ người đó không ở đây, dù ảnh hưởng là hữu hạn nhưng sự thay đổi ấy vẫn có thể ảnh hưởng đến hắn trong vô thức.
Đột nhiên Thẩm Tú Thanh hỏi: "Hướng Dương, có người dạy em gấp giấy đúng không?"
Hướng Dương ngừng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Thẩm Tú Thanh tiếp tục tiến lên, chỉ vào những quyển sách nghệ thuật trên giá sách: "Những quyển sách kia cũng là bạn ấy tặng à?"
Hướng Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy quyển sách nghệ thuật rồi gật đầu lần nữa.
Thẩm Tú Thanh có chút cảm động trong lòng, tuy chỉ là người ngoài nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Hướng Dương: "Em nhớ bạn ấy không?"
Lần này Hướng Dương không gật đầu nữa mà cố gắng bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình: "Nhớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.