Chương 47: Về nhà
Lạc Nguyệt Thiển
25/04/2023
Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
46. VỀ NHÀ
Một đêm trôi qua, bên ngoài trời đã sáng. Nắng mùa đông không lộ rõ, chỉ có tia sáng trắng xuyên qua khe hở rèm cửa, ánh sáng lờ mờ chiếu vào hai người đang kề sát nhau trên giường.
Giờ mới tám giờ sáng mà điện thoại Quý Nghiễn đã kêu, không có nhạc chuông mà chỉ rung. Nhưng vào một buổi sáng vô cùng yên tĩnh, tiếng rung như vậy đã đủ để đánh thức người đang ngủ say.
Quý Nghiễn đầu tiên nhíu mày rồi đột nhiên mở bừng mắt. Cậu nhẹ nhàng kéo cánh tay đang vòng qua eo mình ra, không muốn đánh thức Hướng Dương, sau đó rón rén xuống giường lấy điện thoại trong balo đi ra ngoài huyền quan cách xa giường nhất mới bắt máy: "Alo, mẹ ạ..."
Tiếng gào thét của Lâm Nguyệt Cầm truyền tới qua điện thoại: "Quý Nghiễn, mày chạy đi đâu đấy? Hôm qua gọi điện mà sao mày toàn không nghe máy hả--"
Quý Nghiễn bị giật mình vì âm thanh đinh tai nhức óc này, lập tức giảm âm lượng xuống nhỏ nhất, cậu quay đầu lại nhìn Hướng Dương, hắn cũng bị đánh thức, nhìn cậu vẫn còn ngái ngủ.
Nếu bây giờ Quý Nghiễn không chỉ mặc mỗi quần lót thì chắc chắn cậu sẽ không nghe điện thoại trong nhà. Tối qua bọn họ ngủ rất sớm, trước khi ngủ cũng không mặc quần áo, vì ở nhà hoàn toàn có cơ hội ngủ lõa thể, hiếm khi chỉ có hai người ở cùng nhau, còn qua đêm nữa nên Quý Nghiễn mới muốn thử một lần, cậu thích cảm giác tiếp xúc da thịt với Hướng Dương... Vốn là không mặc quần lót nhưng vì Hướng Dương cứ chọc chọc cậu mãi...
Quý Nghiễn nghĩ ngợi có chút phân tâm trong chốc lát, Lâm Nguyệt Cầm không nghe thấy cậu trả lời lại quát to: "Quý Nghiễn? Quý Nghiễn! Rốt cuộc mày có đang nghe mẹ nói không đấy--"
"Con nghe thấy rồi." Quý Nghiễn nhỏ giọng trả lời, "Con chỉ đi tìm bạn đại học chơi thôi..."
Quý Nghiễn nói dối Lâm Nguyệt Cầm, cậu không nói mình đi tìm Hướng Dương. Trước đây khi bọn họ vẫn là hàng xóm, vì khá gần nhà nên chơi cùng nhau cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng bây giờ mỗi người một nơi, nếu Quý Nghiễn vẫn đặc biệt đi tìm Hướng Dương thì rất dễ làm người ta cảm thấy kì lạ. Có hàng xóm nào thân thiết như vậy sao? Có lẽ là có nhưng Quý Nghiễn không muốn mạo hiểm như vậy.
Quý Nghiễn vẫn còn nhớ ngày Hướng Dương tới tiễn mình, chính cậu ôm hắn khóc như mưa. Khi ấy cậu chẳng buồn để ý đến những ánh mắt xung quanh, cũng không phải là thực sự can đảm đến mức không sợ hãi bất cứ điều gì. Chính là vì cậu đã đặt Hướng Dương ở một vị trí rất quan trọng trong lòng mình, muốn bảo vệ hắn nên càng phải thận trọng hơn.
"Vừa mới về nhà đã chạy ra ngoài ngay rồi, bạn gì mà phải..." Lâm Nguyệt Cầm đang phàn nàn nửa chừng, như nhớ tới gì đó, bà im lặng một chốc trong điện thoại mới nói tiếp, "Mày nói thật đi, mày có bạn gái rồi đúng không?"
Quý Nghiễn nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm: "Không ạ."
"Có bạn gái cũng chẳng sao, mẹ sẽ không phản đối. Nhưng vẫn phải lo việc học cho tốt, có dịp thì đưa về nhà xem xem. Với cả đừng tìm mấy đứa con gái ham chơi, cũng đừng trang điểm cầu kì quá, phải tìm người đơn giản chút, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời..."
"Mẹ--" Quý Nghiễn lập tức ngắt lời bà, nói tiếp vài câu rồi mới cúp máy.
Lúc Quý Nghiễn quay đầu lại nhìn Hướng Dương thì hắn đã ngồi từ trên giường dậy, cũng chỉ mặc độc chiếc quần lót y chang cậu, nhìn cậu chằm chằm không dời mắt.
Sáng sớm tinh mơ, lẽ ra bọn họ vẫn có thể nằm trong chăn âu yếm một hồi, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại xong, giờ phút này Quý Nghiễn thực sự không có bất cứ suy nghĩ êm dịu mập mờ nào. Cậu biết chắc chắn những gì mình nói với Lâm Nguyệt Cầm đã bị Hướng Dương nghe thấy. Cậu nói dối Lâm Nguyệt Cầm là một chuyện, nhưng đối mặt với Hướng Dương lại là một chuyện khác.
Hướng Dương ngây thơ nhưng không có nghĩa là hắn ngốc và cũng không có nghĩa là cậu có thể lấy bất cứ lí do vì tốt cho hắn nào để lừa gạt hắn. Quý Nghiễn trở lại ngồi bên cạnh Hướng Dương, cố gắng giải thích: "Hướng Dương, không phải tớ cố tình muốn giấu đâu... nhưng mà, không để bị người khác biết thì tốt hơn..."
Quý Nghiễn ngẫm lại lời mình nói, càng nghĩ càng thấy sao nghe câu này lại giống một thằng đểu giả thế. Bình thường cậu không phải là người giỏi nói dối lắm, muốn giấu giếm bố mẹ cũng không dễ dàng gì, muốn giải thích cho Hướng Dương hiểu được thì hình như càng khó hơn. Hướng Dương vẫn đang tiến bộ, cố gắng thích nghi và hòa nhập vào xã hội này, điều này chứng tỏ tương lai hắn sẽ hiểu biết nhiều chuyện hơn, tiếp xúc nhiều hơn với nội tâm phức tạp của con người và mặt tối của xã hội.
Quý Nghiễn luôn không muốn để Hướng Dương tiếp xúc với những thứ đó, không muốn xóa sạch sự trong sáng của hắn, nhưng bất chợt cậu thấy dường như mình cũng đã trở thành một người lớn tồi tệ, bắt đầu học cách nói dối vì sự ích kỉ của mình, thậm chí còn tự ý lôi kéo Hướng Dương vào.
Quý Nghiễn nhíu mày, buồn bực đến mức không biết nên làm gì mới phải.
Lúc này, bỗng nhiên Hướng Dương vươn tay sờ má cậu hệt như đang an ủi cậu. Quý Nghiễn quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt Hướng Dương không có bất cứ gì khác ngoại trừ hình ảnh phản chiếu khuôn mặt cậu.
Ánh mắt của Hướng Dương luôn luôn trấn tĩnh và kiên định, thuần khiết đến mức khiến người ta không thể cảm nhận được sự dao động và bối rối của hắn.
Vô hình trung, Quý Nghiễn cảm nhận được Hướng Dương đã khích lệ và động viên mình rất nhiều lần và lần này cũng vậy. Lẳng lặng nhìn nhau, cậu thấy Hướng Dương đã trưởng thành chẳng hề sợ hãi, đối mặt với thế giới này cũng chẳng hề sợ hãi chút nào. Mọi người đều cho rằng hắn ngu đần, chỉ có một mình cậu nhìn ra được nội tâm kiên định và mạnh mẽ của Hướng Dương.
Bỗng Hướng Dương cúi đầu hôn cậu, mút môi cậu nhẹ nhàng.
Ngay cả những chuyện gợi tình hơn cũng đã làm nhưng nụ hôn dịu dàng này vẫn cứ làm mặt Quý Nghiễn đỏ ửng. Cậu ra vẻ muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dùng lực: "Tớ... tớ vẫn chưa đánh răng..."
Hướng Dương thè lưỡi liếm nhẹ qua khe môi Quý Nghiễn, cậu không nói được gì nữa. Quý Nghiễn không biết vừa nãy lúc mình chỉ mặc quần lót nói chuyện điện thoại, Hướng Dương vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm.
Quý Nghiễn bị hôn tới mức nhắm mắt lại, đôi môi hé mở.
Tay Hướng Dương lướt qua bờ vai và vòng eo trần trụi của cậu, cuối cùng sờ vào trong quần lót của Quý Nghiễn...
Lúc ăn sáng, Thẩm Tú Thanh thấy mặt Quý Nghiễn đỏ bừng trông giống y như gì cũng làm hết cả rồi. Học sinh vẫn còn rất hồn nhiên, nghĩ gì là viết lên trên mặt hết. Hướng Dương thì ngược lại, không làm người ta nhìn ra chút cảm xúc nào.
Thẩm Tú Thanh là người thứ hai phát hiện Hướng Dương rất thông minh vì đã khá nhiều lần hắn biết cô hiểu lầm Quý Nghiễn là con gái rồi nhưng lại cố tình không nói.
Hơ hơ, cái thằng nhóc xấu xa này nữa.
Trêu đùa Hướng Dương không có tí xíu cảm giác thành tựu nào, cô nhớ trước kia mình đưa Hướng Dương đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, hắn đã đứng trước quầy bao cao su nhìn chằm chằm vào gel bôi trơn không nhúc nhích, Hướng Dương không xấu hổ nhưng Thẩm Tú Thanh xấu hổ gần chết, vì thế cô đã vô tình biết được bọn họ tiến triển tới đâu khụ khụ khụ... không ngờ Quý Nghiễn lại dạy cả chuyện này nữa >///<...
Nếu Hướng Dương đã không thú vị thì Thẩm Tú Thanh chỉ có thể trêu đùa bé đáng yêu Quý Nghiễn. Lúc bưng bữa sáng qua, cô ngồi xuống trước mặt hai người: "Tối qua ngủ ngon không?"
Quý Nghiễn trả lời hơi mất tự nhiên: "... Ngon ạ."
"Thế muốn ở lại chơi thêm mấy ngày không? Ăn tết hai đứa đều phải về nhà, lúc đó chị có thể đưa cả hai về cùng luôn."
"Không, em..." Quý Nghiễn đưa mắt nhìn Hướng Dương rồi nói, "Hôm nay em phải về rồi ạ."
Thẩm Tú Thanh ngạc nhiên: "Sao sớm vậy? Nghỉ đông rồi mà?"
Quý Nghiễn đến đây giấu bố mẹ, đương nhiên không thể ở lại quá lâu. Dù chuyện này khó mà nói ra được nhưng cậu không thể không nói: "Chị biết chuyện em với Hướng Dương rồi mà. Em có một chuyện muốn nhờ chị..."
Thẩm Tú Thanh cũng không ngu ngốc, hiểu được ngay: "Yên tâm, chị sẽ không nói đâu."
Dù trước kia cô hiểu lầm Quý Nghiễn là con gái nhưng kết quả thì vẫn vậy, là con trai thì có thể còn rắc rối hơn, dẫu sao ngày nay hầu hết mọi người vẫn không thể hiểu được đồng tính luyến ái. Ở độ tuổi hiện tại của Hướng Dương và Quý Nghiễn là không thể gánh chịu hậu quả, đây cũng là dụng ý trước kia cô thuyết phục Hướng Dương phải sống một mình. Cô sẽ không khuyên Quý Nghiễn nhất định phải nói với bố mẹ người nhà vì điều đó quá bất công với bọn họ. Những giá trị quan khác nhau đã định trước bọn họ chỉ có thể rơi vào thế yếu và cuối cùng bị chia rẽ bởi những chuẩn mực đạo đức của đời thường. Tất cả những gì bọn họ có thể làm ở độ tuổi này chính là trở nên mạnh mẽ hơn sau khi trưởng thành thì mới có thể sống cuộc sống mình muốn.
Thẩm Tú Thanh nói đầy chân thành: "Con đường này rất khó khăn nhưng chị chúc phúc cho hai đứa. Cần giúp gì có thể tìm chị bất cứ lúc nào. Chị coi Hướng Dương như em trai mình, Quý Nghiễn, chị mong em cũng có thể coi chị là chị gái."
Quý Nghiễn có chút sững sờ, từ trước đến nay chưa một ai từng nói với cậu như vậy, không khuyên nhủ cậu làm thế là sai, thuyết phục cậu từ bỏ. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được thiện chí của thế giới này, cảm nhận được lòng người ấm áp.
Hướng Dương ngồi bên cạnh cậu, dù không nói lời nào nhưng lại nắm tay cậu ở phía dưới, đan mười ngón với cậu.
Quý Nghiễn đón nhận ý tốt ấy, cậu cũng hi vọng mình có thể trở thành một người độc lập và mạnh mẽ như Thẩm Tú Thanh: "Cảm ơn chị ạ."
Thẩm Tú Thanh mỉm cười với Quý Nghiễn nhưng nghĩ thầm trong lòng là em dâu mình đáng yêu thật.
Ăn sáng xong, Quý Nghiễn bắt xe về nhà. Cậu và Hướng Dương đã chia xa vô số lần, thời gian có dài có ngắn, tuy rằng mỗi lần đều rất luyến tiếc nhưng lần này lại ngập tràn mong đợi.
Trong lúc đợi xe, có Thẩm Tú Thanh ở đây nên hai người không thể quá thân mật, chỉ có thể liếc mắt đưa tình.
Thẩm Tú Thanh hiểu rất rõ bản thân mình là bóng đèn nên cố tình đứng xa hơn một chút để bọn họ có thời gian thủ thỉ.
Thấy chiếc xe từ xa đi tới, nhân lúc Thẩm Tú Thanh không để ý tới chỗ mình, Quý Nghiễn lén hôn lên môi Hướng Dương một cái: "Hướng Dương, tớ đợi cậu về đón tết."
"Ừm." Hướng Dương còn định xáp lại gần nhưng Quý Nghiễn đã chạy đi mất.
Lên xe rồi, Quý Nghiễn vẫy tay với hai người qua cửa sổ, mãi cho đến khi hình bóng càng ngày càng nhỏ, không nhìn thấy bóng dáng nhau nữa, cậu mới mỉm cười quay đầu lại.
Bọn họ chia xa hết lần này tới lần khác, tất cả đều vì cuộc gặp lại tốt đẹp hơn.
Edit + Beta: Phô Mai Chi
46. VỀ NHÀ
Một đêm trôi qua, bên ngoài trời đã sáng. Nắng mùa đông không lộ rõ, chỉ có tia sáng trắng xuyên qua khe hở rèm cửa, ánh sáng lờ mờ chiếu vào hai người đang kề sát nhau trên giường.
Giờ mới tám giờ sáng mà điện thoại Quý Nghiễn đã kêu, không có nhạc chuông mà chỉ rung. Nhưng vào một buổi sáng vô cùng yên tĩnh, tiếng rung như vậy đã đủ để đánh thức người đang ngủ say.
Quý Nghiễn đầu tiên nhíu mày rồi đột nhiên mở bừng mắt. Cậu nhẹ nhàng kéo cánh tay đang vòng qua eo mình ra, không muốn đánh thức Hướng Dương, sau đó rón rén xuống giường lấy điện thoại trong balo đi ra ngoài huyền quan cách xa giường nhất mới bắt máy: "Alo, mẹ ạ..."
Tiếng gào thét của Lâm Nguyệt Cầm truyền tới qua điện thoại: "Quý Nghiễn, mày chạy đi đâu đấy? Hôm qua gọi điện mà sao mày toàn không nghe máy hả--"
Quý Nghiễn bị giật mình vì âm thanh đinh tai nhức óc này, lập tức giảm âm lượng xuống nhỏ nhất, cậu quay đầu lại nhìn Hướng Dương, hắn cũng bị đánh thức, nhìn cậu vẫn còn ngái ngủ.
Nếu bây giờ Quý Nghiễn không chỉ mặc mỗi quần lót thì chắc chắn cậu sẽ không nghe điện thoại trong nhà. Tối qua bọn họ ngủ rất sớm, trước khi ngủ cũng không mặc quần áo, vì ở nhà hoàn toàn có cơ hội ngủ lõa thể, hiếm khi chỉ có hai người ở cùng nhau, còn qua đêm nữa nên Quý Nghiễn mới muốn thử một lần, cậu thích cảm giác tiếp xúc da thịt với Hướng Dương... Vốn là không mặc quần lót nhưng vì Hướng Dương cứ chọc chọc cậu mãi...
Quý Nghiễn nghĩ ngợi có chút phân tâm trong chốc lát, Lâm Nguyệt Cầm không nghe thấy cậu trả lời lại quát to: "Quý Nghiễn? Quý Nghiễn! Rốt cuộc mày có đang nghe mẹ nói không đấy--"
"Con nghe thấy rồi." Quý Nghiễn nhỏ giọng trả lời, "Con chỉ đi tìm bạn đại học chơi thôi..."
Quý Nghiễn nói dối Lâm Nguyệt Cầm, cậu không nói mình đi tìm Hướng Dương. Trước đây khi bọn họ vẫn là hàng xóm, vì khá gần nhà nên chơi cùng nhau cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng bây giờ mỗi người một nơi, nếu Quý Nghiễn vẫn đặc biệt đi tìm Hướng Dương thì rất dễ làm người ta cảm thấy kì lạ. Có hàng xóm nào thân thiết như vậy sao? Có lẽ là có nhưng Quý Nghiễn không muốn mạo hiểm như vậy.
Quý Nghiễn vẫn còn nhớ ngày Hướng Dương tới tiễn mình, chính cậu ôm hắn khóc như mưa. Khi ấy cậu chẳng buồn để ý đến những ánh mắt xung quanh, cũng không phải là thực sự can đảm đến mức không sợ hãi bất cứ điều gì. Chính là vì cậu đã đặt Hướng Dương ở một vị trí rất quan trọng trong lòng mình, muốn bảo vệ hắn nên càng phải thận trọng hơn.
"Vừa mới về nhà đã chạy ra ngoài ngay rồi, bạn gì mà phải..." Lâm Nguyệt Cầm đang phàn nàn nửa chừng, như nhớ tới gì đó, bà im lặng một chốc trong điện thoại mới nói tiếp, "Mày nói thật đi, mày có bạn gái rồi đúng không?"
Quý Nghiễn nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm: "Không ạ."
"Có bạn gái cũng chẳng sao, mẹ sẽ không phản đối. Nhưng vẫn phải lo việc học cho tốt, có dịp thì đưa về nhà xem xem. Với cả đừng tìm mấy đứa con gái ham chơi, cũng đừng trang điểm cầu kì quá, phải tìm người đơn giản chút, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời..."
"Mẹ--" Quý Nghiễn lập tức ngắt lời bà, nói tiếp vài câu rồi mới cúp máy.
Lúc Quý Nghiễn quay đầu lại nhìn Hướng Dương thì hắn đã ngồi từ trên giường dậy, cũng chỉ mặc độc chiếc quần lót y chang cậu, nhìn cậu chằm chằm không dời mắt.
Sáng sớm tinh mơ, lẽ ra bọn họ vẫn có thể nằm trong chăn âu yếm một hồi, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại xong, giờ phút này Quý Nghiễn thực sự không có bất cứ suy nghĩ êm dịu mập mờ nào. Cậu biết chắc chắn những gì mình nói với Lâm Nguyệt Cầm đã bị Hướng Dương nghe thấy. Cậu nói dối Lâm Nguyệt Cầm là một chuyện, nhưng đối mặt với Hướng Dương lại là một chuyện khác.
Hướng Dương ngây thơ nhưng không có nghĩa là hắn ngốc và cũng không có nghĩa là cậu có thể lấy bất cứ lí do vì tốt cho hắn nào để lừa gạt hắn. Quý Nghiễn trở lại ngồi bên cạnh Hướng Dương, cố gắng giải thích: "Hướng Dương, không phải tớ cố tình muốn giấu đâu... nhưng mà, không để bị người khác biết thì tốt hơn..."
Quý Nghiễn ngẫm lại lời mình nói, càng nghĩ càng thấy sao nghe câu này lại giống một thằng đểu giả thế. Bình thường cậu không phải là người giỏi nói dối lắm, muốn giấu giếm bố mẹ cũng không dễ dàng gì, muốn giải thích cho Hướng Dương hiểu được thì hình như càng khó hơn. Hướng Dương vẫn đang tiến bộ, cố gắng thích nghi và hòa nhập vào xã hội này, điều này chứng tỏ tương lai hắn sẽ hiểu biết nhiều chuyện hơn, tiếp xúc nhiều hơn với nội tâm phức tạp của con người và mặt tối của xã hội.
Quý Nghiễn luôn không muốn để Hướng Dương tiếp xúc với những thứ đó, không muốn xóa sạch sự trong sáng của hắn, nhưng bất chợt cậu thấy dường như mình cũng đã trở thành một người lớn tồi tệ, bắt đầu học cách nói dối vì sự ích kỉ của mình, thậm chí còn tự ý lôi kéo Hướng Dương vào.
Quý Nghiễn nhíu mày, buồn bực đến mức không biết nên làm gì mới phải.
Lúc này, bỗng nhiên Hướng Dương vươn tay sờ má cậu hệt như đang an ủi cậu. Quý Nghiễn quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt Hướng Dương không có bất cứ gì khác ngoại trừ hình ảnh phản chiếu khuôn mặt cậu.
Ánh mắt của Hướng Dương luôn luôn trấn tĩnh và kiên định, thuần khiết đến mức khiến người ta không thể cảm nhận được sự dao động và bối rối của hắn.
Vô hình trung, Quý Nghiễn cảm nhận được Hướng Dương đã khích lệ và động viên mình rất nhiều lần và lần này cũng vậy. Lẳng lặng nhìn nhau, cậu thấy Hướng Dương đã trưởng thành chẳng hề sợ hãi, đối mặt với thế giới này cũng chẳng hề sợ hãi chút nào. Mọi người đều cho rằng hắn ngu đần, chỉ có một mình cậu nhìn ra được nội tâm kiên định và mạnh mẽ của Hướng Dương.
Bỗng Hướng Dương cúi đầu hôn cậu, mút môi cậu nhẹ nhàng.
Ngay cả những chuyện gợi tình hơn cũng đã làm nhưng nụ hôn dịu dàng này vẫn cứ làm mặt Quý Nghiễn đỏ ửng. Cậu ra vẻ muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dùng lực: "Tớ... tớ vẫn chưa đánh răng..."
Hướng Dương thè lưỡi liếm nhẹ qua khe môi Quý Nghiễn, cậu không nói được gì nữa. Quý Nghiễn không biết vừa nãy lúc mình chỉ mặc quần lót nói chuyện điện thoại, Hướng Dương vẫn cứ nhìn cậu chằm chằm.
Quý Nghiễn bị hôn tới mức nhắm mắt lại, đôi môi hé mở.
Tay Hướng Dương lướt qua bờ vai và vòng eo trần trụi của cậu, cuối cùng sờ vào trong quần lót của Quý Nghiễn...
Lúc ăn sáng, Thẩm Tú Thanh thấy mặt Quý Nghiễn đỏ bừng trông giống y như gì cũng làm hết cả rồi. Học sinh vẫn còn rất hồn nhiên, nghĩ gì là viết lên trên mặt hết. Hướng Dương thì ngược lại, không làm người ta nhìn ra chút cảm xúc nào.
Thẩm Tú Thanh là người thứ hai phát hiện Hướng Dương rất thông minh vì đã khá nhiều lần hắn biết cô hiểu lầm Quý Nghiễn là con gái rồi nhưng lại cố tình không nói.
Hơ hơ, cái thằng nhóc xấu xa này nữa.
Trêu đùa Hướng Dương không có tí xíu cảm giác thành tựu nào, cô nhớ trước kia mình đưa Hướng Dương đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, hắn đã đứng trước quầy bao cao su nhìn chằm chằm vào gel bôi trơn không nhúc nhích, Hướng Dương không xấu hổ nhưng Thẩm Tú Thanh xấu hổ gần chết, vì thế cô đã vô tình biết được bọn họ tiến triển tới đâu khụ khụ khụ... không ngờ Quý Nghiễn lại dạy cả chuyện này nữa >///<...
Nếu Hướng Dương đã không thú vị thì Thẩm Tú Thanh chỉ có thể trêu đùa bé đáng yêu Quý Nghiễn. Lúc bưng bữa sáng qua, cô ngồi xuống trước mặt hai người: "Tối qua ngủ ngon không?"
Quý Nghiễn trả lời hơi mất tự nhiên: "... Ngon ạ."
"Thế muốn ở lại chơi thêm mấy ngày không? Ăn tết hai đứa đều phải về nhà, lúc đó chị có thể đưa cả hai về cùng luôn."
"Không, em..." Quý Nghiễn đưa mắt nhìn Hướng Dương rồi nói, "Hôm nay em phải về rồi ạ."
Thẩm Tú Thanh ngạc nhiên: "Sao sớm vậy? Nghỉ đông rồi mà?"
Quý Nghiễn đến đây giấu bố mẹ, đương nhiên không thể ở lại quá lâu. Dù chuyện này khó mà nói ra được nhưng cậu không thể không nói: "Chị biết chuyện em với Hướng Dương rồi mà. Em có một chuyện muốn nhờ chị..."
Thẩm Tú Thanh cũng không ngu ngốc, hiểu được ngay: "Yên tâm, chị sẽ không nói đâu."
Dù trước kia cô hiểu lầm Quý Nghiễn là con gái nhưng kết quả thì vẫn vậy, là con trai thì có thể còn rắc rối hơn, dẫu sao ngày nay hầu hết mọi người vẫn không thể hiểu được đồng tính luyến ái. Ở độ tuổi hiện tại của Hướng Dương và Quý Nghiễn là không thể gánh chịu hậu quả, đây cũng là dụng ý trước kia cô thuyết phục Hướng Dương phải sống một mình. Cô sẽ không khuyên Quý Nghiễn nhất định phải nói với bố mẹ người nhà vì điều đó quá bất công với bọn họ. Những giá trị quan khác nhau đã định trước bọn họ chỉ có thể rơi vào thế yếu và cuối cùng bị chia rẽ bởi những chuẩn mực đạo đức của đời thường. Tất cả những gì bọn họ có thể làm ở độ tuổi này chính là trở nên mạnh mẽ hơn sau khi trưởng thành thì mới có thể sống cuộc sống mình muốn.
Thẩm Tú Thanh nói đầy chân thành: "Con đường này rất khó khăn nhưng chị chúc phúc cho hai đứa. Cần giúp gì có thể tìm chị bất cứ lúc nào. Chị coi Hướng Dương như em trai mình, Quý Nghiễn, chị mong em cũng có thể coi chị là chị gái."
Quý Nghiễn có chút sững sờ, từ trước đến nay chưa một ai từng nói với cậu như vậy, không khuyên nhủ cậu làm thế là sai, thuyết phục cậu từ bỏ. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được thiện chí của thế giới này, cảm nhận được lòng người ấm áp.
Hướng Dương ngồi bên cạnh cậu, dù không nói lời nào nhưng lại nắm tay cậu ở phía dưới, đan mười ngón với cậu.
Quý Nghiễn đón nhận ý tốt ấy, cậu cũng hi vọng mình có thể trở thành một người độc lập và mạnh mẽ như Thẩm Tú Thanh: "Cảm ơn chị ạ."
Thẩm Tú Thanh mỉm cười với Quý Nghiễn nhưng nghĩ thầm trong lòng là em dâu mình đáng yêu thật.
Ăn sáng xong, Quý Nghiễn bắt xe về nhà. Cậu và Hướng Dương đã chia xa vô số lần, thời gian có dài có ngắn, tuy rằng mỗi lần đều rất luyến tiếc nhưng lần này lại ngập tràn mong đợi.
Trong lúc đợi xe, có Thẩm Tú Thanh ở đây nên hai người không thể quá thân mật, chỉ có thể liếc mắt đưa tình.
Thẩm Tú Thanh hiểu rất rõ bản thân mình là bóng đèn nên cố tình đứng xa hơn một chút để bọn họ có thời gian thủ thỉ.
Thấy chiếc xe từ xa đi tới, nhân lúc Thẩm Tú Thanh không để ý tới chỗ mình, Quý Nghiễn lén hôn lên môi Hướng Dương một cái: "Hướng Dương, tớ đợi cậu về đón tết."
"Ừm." Hướng Dương còn định xáp lại gần nhưng Quý Nghiễn đã chạy đi mất.
Lên xe rồi, Quý Nghiễn vẫy tay với hai người qua cửa sổ, mãi cho đến khi hình bóng càng ngày càng nhỏ, không nhìn thấy bóng dáng nhau nữa, cậu mới mỉm cười quay đầu lại.
Bọn họ chia xa hết lần này tới lần khác, tất cả đều vì cuộc gặp lại tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.