Chương 50
Lạc Khuynh
03/05/2017
Tiết Tri Thiển khá ngạc nhiên về ân oán giữa Bao Uyển Dung và Bạch Sương
Sương, dù sao tìm hiểu mãi cũng không ra được tin tức gì nên Tiết Tri
Thiển dứt khoát quấn lấy Bao Uyển Dung, bắt Bao Uyển Dung phải kể ra
chuyện cũ cho bằng được. Cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, nếu
biết được tiền căn hậu quả, nói không chừng còn có thể giúp Bao Uyển
Dung và Bạch Sương Sương hóa giải ân oán này.
Nhưng Bao Uyển Dung dù thế nào cũng không chịu nói ra, chỉ nói thù sâu như biển, không thể không báo.
Tiết Tri Thiển hỏi Bao Uyển Dung: “Vậy bà chuẩn bị báo thù như thế nào đây?”
Bao Uyển Dung lầm bầm hai tiếng, trầm giọng nói: “Nợ máu phải trả bằng máu.”
Tiết Tri Thiển không kìm được mà rùng mình. Cái gì mà thâm cừu đại hận đến nổi phải nợ máu trả bằng máu cơ chứ? Thử đoán nói: “Bởi vì Bạch Sương Sương cướp đi nam nhân của bà, cho nên bà mới tức giận phiêu bạt giang hồ. Mà đứa con gái đã mất của bà lớn hơn ta hai tháng, nhưng lại nhỏ hơn Khinh Ly nửa tuổi. Nói cách khác, mẹ của Khinh Ly sinh Khinh Ly xong, thừa lúc bà mang thai đã đoạt mất nam nhân của bà, như vậy nam nhân này tuyệt đối không phải Hoắc đại tướng quân. Có điều người này nhất định đều quen biết cả hai người, lại còn tốt hơn cả Hoắc Tướng quân. Bằng không Bạch Sương Sương không thể nào từ bỏ Hoắc Tướng quân mà đi tranh cướp với bà như thế. Bà và Bạch Sương Sương là đồng môn, nếu ta đoán không nhầm, thì người đó hẳn là sư huynh đệ của các người.”
Bao Uyển Dung chỉ yên lặng lắng nghe, một câu cũng không phản bác, đợi cho Tiết Tri Thiển giải thích xong mới khẽ thở dài một hơi.
Tiết Tri Thiển cũng chỉ dựa theo lẽ thường mà suy đoán, nhìn thần sắc Bao Uyển Dung thì đã biết là mình đoán đúng. Thử đoán thêm một chút nữa, càng nghĩ càng kinh sợ hơn. Quả thực là chênh lệch quá xa so với Bạch Sương Sương trong tưởng tượng của nàng, hỏi: “Vậy Bạch Cảnh Giản là con của Bạch Sương Sương với ai? Là Hoắc Tướng quân hay sư huynh của bà?”
“Còn ai khác nữa. Năm đó, Bạch Sương Sương cướp sư huynh đi, đã không thành thân với hắn, mà còn tra tấn hắn đến tàn tật, sau đó trục xuất khỏi Danh Kiếm sơn trang. Việc này về sau ta mới biết. Trời đất bao la, ta kiếm rất nhiều bạc nhờ người nơi nơi tìm kiếm, mãi cho đến mấy năm về trước mới tìm được sư huynh lưu lạc. Vốn là muốn tìm hắn báo thù vì tội ‘bỏ vợ từ con’, nhưng lại thấy võ công của hắn ta đã bị phế, không những thế còn bị chặt đứt đôi chân. Một người không đến bốn mươi mà trông như lão già sáu mươi tuổi. Mười mấy năm qua phải hành khất sống qua ngày, hơn nữa khi ta đến gặp hắn thì hắn đã hấp hối, nói với ta rất nhiều lời ân hận, rồi sau đó hắn ra đi. Vũ y công tử phong lưu phóng khoáng danh chấn giang hồ năm xưa, nay thành ra nông nổi đó quả là ác giả ác báo.” Tuy ngữ khí Bao Uyển Dung vẫn còn thù hận, nhưng cũng không giấu được nỗi thê lương.
Tiết Tri Thiển càng thất vọng, không ngờ Bạch Sương Sương không những lẳng lơ mà lòng dạ còn độc ác đến thế. Đồng thời thương xót cho cảnh ngộ của nhũ mẫu. Bao Uyển Dung lúc còn trẻ đúng như lời bà nói, là mỹ nữ Giang Nam xinh đẹp động lòng người. Tuy rằng đã từng sinh con, nhưng có Tiết gia làm chỗ dựa, muốn tìm một nhà trong sạch gả đi lần nữa cũng không phải là khó. Nhưng bà ấy luôn đinh ninh không chịu. Mà lý do không chịu lại là vì cố nhân. Tìm kiếm nhiều năm như vậy, nói báo thù e chỉ là giả, muốn gương vỡ lại lành mới là thật. Đáng tiếc, tìm được rồi mà người lại mất đi, trong lòng hẳn là buồn bã day dứt. Mà tất cả đều do Bạch Sương Sương kia ‘ban tặng’. Khó trách Bao Uyển Dung lại hận bà ta đến tận xương tuỷ.
Nhất thời quên mất Bạch Sương Sương chính là mẫu thân Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thiển lòng đầy căm phẫn nói: “Bạch Sương Sương quả nhiên đáng giận, nhũ mẫu à, bà cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp bà.”
Bao Uyển Dung thoải mái nói: “Tiểu thư, người có tâm như vậy ta rất vui. Ân oán của ta với Bạch Sương Sương không chỉ có bấy nhiêu, lần này nhất định phải làm cho ra lẽ, những gì Bạch Sương Sương nợ ta, ta phải đòi lại tất cả.”
Hai người lại ngồi trong chốc lát mới đứng dậy trở về, không nghĩ mới vừa đi tới cửa đã bị cản đường.
Tiết Tri Thiển quan sát kỹ một hồi mới biết, đây không phải là lão khất cái muốn xin bánh chưng của các nàng ban sáng đây sao? Quả nhiên như Bao Uyển Dung nói, người này căn bản là giả dạng khất cái. Chẳng những tấm thân dơ bẩn bốc mùi, quần áo rách nát không thấy đâu, mà ngay cả tóc hoa râm và râu cũng chẳng còn. Nhưng mà trông cũng không giống võ lâm cao thủ gì. Ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc thanh sam, trông như một nhà nho.
Gã ta nói: “Tại hạ chờ nhị vị đã lâu.”
Bao Uyển Dung kéo Tiết Tri Thiển ra phía sau, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai?”
Gã vuốt chòm râu dê ở cằm, ra vẻ văn nhã nói: “Tệ nhân họ Ngô, danh Lễ, tự Tự.”
Bao Uyển Dung cố nghĩ xem có quen biết người này hay không, hoặc đã từng nghe tên người này bao giờ hay chưa.
Tiết Tri Thiển thì “Xì” cười ra tiếng: “Danh thì hay đấy, tiếc là họ lại không hay chút nào.”
Ngô Lễ vươn tay lắc lắc, nói: “Nào phải, nào phải. Nơi đây trước kia thuộc về đất Ngô trong Tam quốc, trong ba phần thiên hạ, Ngô chiếm thứ nhất, đất rộng người đông, làm sao có thể nói họ Ngô không hay chứ?”
Tiết Tri Thiển cũng học Ngô Lễ vươn tay lắc lắc: “Không phải vậy. Tuy là Ngô quốc, nhưng quốc họ họ Tôn. Hơn nữa hiện giờ thiên hạ họ ai, ông không biết sao? Dựa vào câu nói vừa rồi của ông cũng đủ mất đầu rồi đấy. Vả lại theo mặt chữ mà nói, đọc nhanh thì ra ‘đống ô uế’, hợp hợp lại thì ra ‘lớn tiếng nói chuyện’, người nhã nhặn* nào có ai lấy họ tên như thế. Mà cố nhiên ông còn gọi là Ngô Lễ, thật là tự mâu thuẫn chính mình mà.”
(*từ ‘Lễ’ ở đây được hiểu là ‘nhã nhặn’)
Trên mặt Ngô Lễ đã dần đỏ gay, còn muốn biện giải với Tiết Tri Thiển, chợt thấy Bao Uyển Dung bổ chưởng tới, hắn ta vội vàng đưa tay đỡ, không ngờ lực đạo chiêu này rất nặng, nửa cánh tay đều đã tê rần, buộc phải lui lại một bước dài, cả giận nói: “Nào có đạo lý tiếp đón khách nhân lại trực tiếp động thủ như vậy!”
Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy buồn cười, người này thật đáng thương, đánh nhau mà chào hỏi trước thì còn gì gọi là ‘đánh lén’ chứ. Thật ra là vừa rồi nàng lén kéo tay áo Bao Uyển Dung, để bà ta ra tay, Tiết Tri Thiển hô: “Nhũ mẫu, người này lai lịch bất minh, có thể có liên quan đến kẻ phóng hỏa, mau bắt hắn mang về thẩm vấn.”
Bao Uyển Dung hồi đáp một tiếng, bởi vì đã lâu không giao thủ với ai, lại không biết rõ đối phương cho nên không dám khinh thường. Mỗi một chiêu đều chắc chắn ổn định.
Tục ngữ nói ‘tung mười quyền, ắt phải dính một’, Ngô Lễ bị đánh lén trước, vừa mất thế lại bị Bao Uyển Dung tung nhanh chưởng phong, vừa mới hai mươi chiêu đã xuống hạ phong, chỉ có thể gặp chiêu nào ngăn chiêu đó.
Ban đầu Tiết Tri Thiển còn lo lắng cho Bao Uyển Dung, nhưng thấy bà ta chiếm thế thượng phong nên cũng dần yên tâm trở lại. Mà xem ra chắc còn đánh một lúc nữa, Tiết Tri Thiển gọi tiểu nhị kê bàn kê ghế, mang hạt dưa đến, vừa cắn hạt dưa vừa xem chiến.
Người đi đường bị thu hút, bọn họ vây xem thành một vòng. Có người còn không khách khí ngồi cùng Tiết Tri Thiển, Tiết Tri Thiển cũng không ngại. Nàng đưa hạt dưa cho người ta, chờ người ta cầm một nắm, lại thu về. Rõ ràng không có một chút võ công nào, lại làm như ta đây là cao thủ. Tiết Tri Thiển chỉ vào hai người đang đánh đấm tưng bừng, nói với người bên cạnh, chiêu này cũng không tồi.
Ước chừng một chén trà nhỏ, thắng bại dần rõ. Ngô Lễ bị đánh đến không còn sức lực, thần sắc trở nên lén lút, dường như muốn đào tẩu.
Tiết Tri Thiển vội vàng hô to: “Nhũ mẫu, đừng để hắn chạy!”
Thật ra Bao Uyển Dung có thể bắt được Ngô Lễ, có điều thấy nhiều người vây xem quá nên mới cố ý kéo dài. Nghe Tiết Tri Thiển nói như thế, cũng không ham chiến, hét lớn một tiếng: “Hây!” Ngô Lễ theo tiếng thét ngã xuống đất. Bao Uyển Dung điểm mấy đại huyệt của hắn, xách hắn đến trước mặt Tiết Tri Thiển, đang muốn khoe, đột nhiên sắc mặt chợt biến.
Tiết Tri Thiển không rõ cho nên hỏi: “Sao thế?”
Chợt nghe bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo: “Bao nữ hiệp công phu trác tuyệt.”
Tiết Tri Thiển theo tiếng quay đầu lại. Nhìn thấy một chủy thủ lóe hàn quang để ở cổ mình. Ngẩng đầu lên, chủ nhân chủy thủ này là một hắc y nữ tử, cũng trạc tuổi mình. Thanh lệ tuyệt tục, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, rõ ràng đang cười nhưng không hề có chút vui vẻ ấm áp, đương nhiên giờ phút này không phải là lúc ngắm mỹ nhân. Huống chi chủy thủ còn đặt ở trên cổ, mà tay kia của nàng ta còn đang cầm hạt dưa. Hóa ra đã ngồi bên cạnh Tiết Tri Thiển hồi lâu, nàng ngầm bực mình bản thân sơ suất, sắc mặt không đổi, nói:
“Hình như ta không biết cô nương.”
Hắc y nữ tử nói: “Cô không biết ta, nhưng ta biết cô, Tiết Tri Thiển, Tiết cô nương.”
Tiết Tri Thiển cảm thấy kinh ngạc. Nếu biết nàng họ Tiết còn có thể lý giải được, dù sao vừa rồi ở khách điếm làm trò trước mặt bao người như vậy, để người ta biết mình là con gái Tiết Thừa tướng cũng có khả năng. Nhưng khuê danh của nàng thì người ngoài không thể nào biết được, cớ sao cô nương này lại biết? Hơn nữa còn dùng chủy thủ đe dọa nàng, khẳng định là địch không phải bạn. Lần đầu tiên nàng mới xuất môn, không có khả năng gây thù. Phải chăng có liên quan đến số bạc kia?
Bao Uyển Dung sốt ruột, cả giận nói: “Buông tiểu thư ra mau!”
Hắc y nữ tử nói: “Bà thả Ngô tiên sinh ra trước đi.”
Bao Uyển Dung không kịp phản ứng, hỏi: “Ngô tiên sinh là ai?”
Tiết Tri Thiển lại kìm không được cười phá lên: “Chính là gã vừa bị bà đánh đập không thương tiếc, không chút ‘nhã nhặn’ – Ngô tiên sinh.”
Ngô Lễ quỳ dưới đất bị Bao Uyển Dung điểm á huyệt, không thể nói chuyện, mặt sưng to đến đỏ bừng.
“Ngô tiên sinh là tiên sinh dạy học trong bang của bọn ta, bởi vì thiếu người nên mới phiền Ngô tiên sinh đến thỉnh hai vị.” Ngữ khí hắc y nữ tử có phần kính trọng, không giống như đang đùa cợt.
Bao Uyển Dung liếc nhìn Ngô Lễ đang chật vật, suýt cười ra tiếng nhưng gắng nhịn, nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc các ngươi là bọn người nào? Vì sao lại bắt tiểu thư nhà ta?”
Hắc y nữ tử nói: “Lý do rất đơn giản. Ta muốn dùng Tiết cô nương dụ một người đến.” Nói xong nắm cằm Tiết Tri Thiển, cẩn thận đánh giá một phen, nói tiếp: “Quả nhiên là mỹ nhân mê người, khó trách có thể khiến người ta thần hồn điên đảo. Ngay cả ta cũng không ngoại lệ.”
Tiết Tri Thiển càng choáng, nàng xác định nàng với vị cô nương che mặt này không hề có chút liên hệ nào, đành phải hỏi: “Xin hỏi phương danh của cô nương, cô nương muốn ta dụ người nào?”
Hắc y nữ tử nhếch môi đáp: “Đi rồi sẽ biết.”
Chủy thủ vẫn chưa rời khỏi cổ Tiết Tri Thiển, Bao Uyển Dung không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể theo chân bọn họ trước, đợi thời cơ mà hành động.
Hắc y nữ tử bảo Bao Uyển Dung giải huyệt cho Ngô Lễ. Đương nhiên Bao Uyển Dung không đồng ý. Có con tin trong tay thì còn nắm chắc hơn ba phần thắng. Huống chi nghe ngữ khí người này, có vẻ địa vị Ngô Lễ trong bang bọn họ khá cao, nhân tiện nói: “Trừ phi ngươi thả tiểu thư chúng ta ra.”
Hắc y nữ tử hừ lạnh, thẳng tay cắt phạm vào da Tiết Tri Thiển khiến máu tươi chảy ra.
Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, cũng không phải đau lắm.
Bao Uyển Dung nhìn thấy máu chợt hoảng hốt. Thiên kim Thừa tướng được nuông chiều từ bé như Tiết Tri Thiển chưa từng bị một chút tổn thương nào. Mà hiện giờ lại bị đe dọa đến cả tính mạng. Trong lòng xót xa nhưng tiếc thay trên tay lại không có binh khí, nếu không nhất định phải bằm tên Ngô Lễ này mấy đao cho hả giận.
Hắc y nữ tử lạnh lùng nói: “Có thả hay không?”
Bao Uyển Dung không còn cách nào khác, đành phải giải huyệt cho Ngô Lễ.
Ngô Lễ trở mình đứng lên, sửa sang lại quần áo, thi lễ với hắc y nữ tử: “Đa tạ bang chủ đã cứu tại hạ.”
Hắc y nữ tử nói: “Ngô tiên sinh khách khí rồi, phiền Ngô tiên sinh điểm huyệt Bao nữ hiệp.”
Tiết Tri Thiển cả kinh, nếu nhũ mẫu cũng bị bắt, vậy cả người mật báo cũng không còn! Hoắc Khinh Ly không thấy nàng, nhất định sẽ lo lắng, vội vàng nói: “Nhũ mẫu bà đi trước đi, bọn họ không phải muốn mạng của ta, bà cùng Khinh Ly thương lượng đối sách rồi tới cứu ta.”
Bao Uyển Dung sao dám bỏ lại Tiết Tri Thiển, nhưng nếu bị bắt đi hết vậy thì càng khó thoát thân. Chưa kịp làm gì, chợt nghe hắc y nữ tử nói: “Quả thật ta đây sẽ không lấy mạng Tiết cô nương, có điều, nếu Bao nữ hiệp dám bước thêm một bước, ta sẽ rạch một dao lên mặt Tiết cô nương. Đi hai bước, ta rạch hai dao. Nếu không tin, chúng ta có thể thử xem.” Hắc y nữ tử nói xong đưa dao lên mặt Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển sợ tới mức hoảng hồn, bị cắt cổ thì nàng không sợ, nhưng nếu bị hủy dung, về sau làm sao còn dám gặp ai? Nàng nhìn Bao Uyển Dung, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bao Uyển Dung thúc thủ chịu trói.
Hắc y nữ tử cười: “Đúng rồi đấy, đi thôi.”
Tiết Tri Thiển hỏi: “Các người muốn dẫn bọn ta đi đâu?”
Hắc y nữ tử không đáp, dùng mắt ra hiệu cho Ngô Lễ, hai người đồng thời ra tay đánh ngất đối tượng. Hắc y nữ tử bế Tiết Tri Thiển, Ngô Lễ khiêng Bao Uyển Dung, bước đi như bay ra khỏi trấn, chạy mất hút vào rừng cây.
Nhưng Bao Uyển Dung dù thế nào cũng không chịu nói ra, chỉ nói thù sâu như biển, không thể không báo.
Tiết Tri Thiển hỏi Bao Uyển Dung: “Vậy bà chuẩn bị báo thù như thế nào đây?”
Bao Uyển Dung lầm bầm hai tiếng, trầm giọng nói: “Nợ máu phải trả bằng máu.”
Tiết Tri Thiển không kìm được mà rùng mình. Cái gì mà thâm cừu đại hận đến nổi phải nợ máu trả bằng máu cơ chứ? Thử đoán nói: “Bởi vì Bạch Sương Sương cướp đi nam nhân của bà, cho nên bà mới tức giận phiêu bạt giang hồ. Mà đứa con gái đã mất của bà lớn hơn ta hai tháng, nhưng lại nhỏ hơn Khinh Ly nửa tuổi. Nói cách khác, mẹ của Khinh Ly sinh Khinh Ly xong, thừa lúc bà mang thai đã đoạt mất nam nhân của bà, như vậy nam nhân này tuyệt đối không phải Hoắc đại tướng quân. Có điều người này nhất định đều quen biết cả hai người, lại còn tốt hơn cả Hoắc Tướng quân. Bằng không Bạch Sương Sương không thể nào từ bỏ Hoắc Tướng quân mà đi tranh cướp với bà như thế. Bà và Bạch Sương Sương là đồng môn, nếu ta đoán không nhầm, thì người đó hẳn là sư huynh đệ của các người.”
Bao Uyển Dung chỉ yên lặng lắng nghe, một câu cũng không phản bác, đợi cho Tiết Tri Thiển giải thích xong mới khẽ thở dài một hơi.
Tiết Tri Thiển cũng chỉ dựa theo lẽ thường mà suy đoán, nhìn thần sắc Bao Uyển Dung thì đã biết là mình đoán đúng. Thử đoán thêm một chút nữa, càng nghĩ càng kinh sợ hơn. Quả thực là chênh lệch quá xa so với Bạch Sương Sương trong tưởng tượng của nàng, hỏi: “Vậy Bạch Cảnh Giản là con của Bạch Sương Sương với ai? Là Hoắc Tướng quân hay sư huynh của bà?”
“Còn ai khác nữa. Năm đó, Bạch Sương Sương cướp sư huynh đi, đã không thành thân với hắn, mà còn tra tấn hắn đến tàn tật, sau đó trục xuất khỏi Danh Kiếm sơn trang. Việc này về sau ta mới biết. Trời đất bao la, ta kiếm rất nhiều bạc nhờ người nơi nơi tìm kiếm, mãi cho đến mấy năm về trước mới tìm được sư huynh lưu lạc. Vốn là muốn tìm hắn báo thù vì tội ‘bỏ vợ từ con’, nhưng lại thấy võ công của hắn ta đã bị phế, không những thế còn bị chặt đứt đôi chân. Một người không đến bốn mươi mà trông như lão già sáu mươi tuổi. Mười mấy năm qua phải hành khất sống qua ngày, hơn nữa khi ta đến gặp hắn thì hắn đã hấp hối, nói với ta rất nhiều lời ân hận, rồi sau đó hắn ra đi. Vũ y công tử phong lưu phóng khoáng danh chấn giang hồ năm xưa, nay thành ra nông nổi đó quả là ác giả ác báo.” Tuy ngữ khí Bao Uyển Dung vẫn còn thù hận, nhưng cũng không giấu được nỗi thê lương.
Tiết Tri Thiển càng thất vọng, không ngờ Bạch Sương Sương không những lẳng lơ mà lòng dạ còn độc ác đến thế. Đồng thời thương xót cho cảnh ngộ của nhũ mẫu. Bao Uyển Dung lúc còn trẻ đúng như lời bà nói, là mỹ nữ Giang Nam xinh đẹp động lòng người. Tuy rằng đã từng sinh con, nhưng có Tiết gia làm chỗ dựa, muốn tìm một nhà trong sạch gả đi lần nữa cũng không phải là khó. Nhưng bà ấy luôn đinh ninh không chịu. Mà lý do không chịu lại là vì cố nhân. Tìm kiếm nhiều năm như vậy, nói báo thù e chỉ là giả, muốn gương vỡ lại lành mới là thật. Đáng tiếc, tìm được rồi mà người lại mất đi, trong lòng hẳn là buồn bã day dứt. Mà tất cả đều do Bạch Sương Sương kia ‘ban tặng’. Khó trách Bao Uyển Dung lại hận bà ta đến tận xương tuỷ.
Nhất thời quên mất Bạch Sương Sương chính là mẫu thân Hoắc Khinh Ly, Tiết Tri Thiển lòng đầy căm phẫn nói: “Bạch Sương Sương quả nhiên đáng giận, nhũ mẫu à, bà cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp bà.”
Bao Uyển Dung thoải mái nói: “Tiểu thư, người có tâm như vậy ta rất vui. Ân oán của ta với Bạch Sương Sương không chỉ có bấy nhiêu, lần này nhất định phải làm cho ra lẽ, những gì Bạch Sương Sương nợ ta, ta phải đòi lại tất cả.”
Hai người lại ngồi trong chốc lát mới đứng dậy trở về, không nghĩ mới vừa đi tới cửa đã bị cản đường.
Tiết Tri Thiển quan sát kỹ một hồi mới biết, đây không phải là lão khất cái muốn xin bánh chưng của các nàng ban sáng đây sao? Quả nhiên như Bao Uyển Dung nói, người này căn bản là giả dạng khất cái. Chẳng những tấm thân dơ bẩn bốc mùi, quần áo rách nát không thấy đâu, mà ngay cả tóc hoa râm và râu cũng chẳng còn. Nhưng mà trông cũng không giống võ lâm cao thủ gì. Ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc thanh sam, trông như một nhà nho.
Gã ta nói: “Tại hạ chờ nhị vị đã lâu.”
Bao Uyển Dung kéo Tiết Tri Thiển ra phía sau, trầm giọng hỏi: “Các hạ là ai?”
Gã vuốt chòm râu dê ở cằm, ra vẻ văn nhã nói: “Tệ nhân họ Ngô, danh Lễ, tự Tự.”
Bao Uyển Dung cố nghĩ xem có quen biết người này hay không, hoặc đã từng nghe tên người này bao giờ hay chưa.
Tiết Tri Thiển thì “Xì” cười ra tiếng: “Danh thì hay đấy, tiếc là họ lại không hay chút nào.”
Ngô Lễ vươn tay lắc lắc, nói: “Nào phải, nào phải. Nơi đây trước kia thuộc về đất Ngô trong Tam quốc, trong ba phần thiên hạ, Ngô chiếm thứ nhất, đất rộng người đông, làm sao có thể nói họ Ngô không hay chứ?”
Tiết Tri Thiển cũng học Ngô Lễ vươn tay lắc lắc: “Không phải vậy. Tuy là Ngô quốc, nhưng quốc họ họ Tôn. Hơn nữa hiện giờ thiên hạ họ ai, ông không biết sao? Dựa vào câu nói vừa rồi của ông cũng đủ mất đầu rồi đấy. Vả lại theo mặt chữ mà nói, đọc nhanh thì ra ‘đống ô uế’, hợp hợp lại thì ra ‘lớn tiếng nói chuyện’, người nhã nhặn* nào có ai lấy họ tên như thế. Mà cố nhiên ông còn gọi là Ngô Lễ, thật là tự mâu thuẫn chính mình mà.”
(*từ ‘Lễ’ ở đây được hiểu là ‘nhã nhặn’)
Trên mặt Ngô Lễ đã dần đỏ gay, còn muốn biện giải với Tiết Tri Thiển, chợt thấy Bao Uyển Dung bổ chưởng tới, hắn ta vội vàng đưa tay đỡ, không ngờ lực đạo chiêu này rất nặng, nửa cánh tay đều đã tê rần, buộc phải lui lại một bước dài, cả giận nói: “Nào có đạo lý tiếp đón khách nhân lại trực tiếp động thủ như vậy!”
Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy buồn cười, người này thật đáng thương, đánh nhau mà chào hỏi trước thì còn gì gọi là ‘đánh lén’ chứ. Thật ra là vừa rồi nàng lén kéo tay áo Bao Uyển Dung, để bà ta ra tay, Tiết Tri Thiển hô: “Nhũ mẫu, người này lai lịch bất minh, có thể có liên quan đến kẻ phóng hỏa, mau bắt hắn mang về thẩm vấn.”
Bao Uyển Dung hồi đáp một tiếng, bởi vì đã lâu không giao thủ với ai, lại không biết rõ đối phương cho nên không dám khinh thường. Mỗi một chiêu đều chắc chắn ổn định.
Tục ngữ nói ‘tung mười quyền, ắt phải dính một’, Ngô Lễ bị đánh lén trước, vừa mất thế lại bị Bao Uyển Dung tung nhanh chưởng phong, vừa mới hai mươi chiêu đã xuống hạ phong, chỉ có thể gặp chiêu nào ngăn chiêu đó.
Ban đầu Tiết Tri Thiển còn lo lắng cho Bao Uyển Dung, nhưng thấy bà ta chiếm thế thượng phong nên cũng dần yên tâm trở lại. Mà xem ra chắc còn đánh một lúc nữa, Tiết Tri Thiển gọi tiểu nhị kê bàn kê ghế, mang hạt dưa đến, vừa cắn hạt dưa vừa xem chiến.
Người đi đường bị thu hút, bọn họ vây xem thành một vòng. Có người còn không khách khí ngồi cùng Tiết Tri Thiển, Tiết Tri Thiển cũng không ngại. Nàng đưa hạt dưa cho người ta, chờ người ta cầm một nắm, lại thu về. Rõ ràng không có một chút võ công nào, lại làm như ta đây là cao thủ. Tiết Tri Thiển chỉ vào hai người đang đánh đấm tưng bừng, nói với người bên cạnh, chiêu này cũng không tồi.
Ước chừng một chén trà nhỏ, thắng bại dần rõ. Ngô Lễ bị đánh đến không còn sức lực, thần sắc trở nên lén lút, dường như muốn đào tẩu.
Tiết Tri Thiển vội vàng hô to: “Nhũ mẫu, đừng để hắn chạy!”
Thật ra Bao Uyển Dung có thể bắt được Ngô Lễ, có điều thấy nhiều người vây xem quá nên mới cố ý kéo dài. Nghe Tiết Tri Thiển nói như thế, cũng không ham chiến, hét lớn một tiếng: “Hây!” Ngô Lễ theo tiếng thét ngã xuống đất. Bao Uyển Dung điểm mấy đại huyệt của hắn, xách hắn đến trước mặt Tiết Tri Thiển, đang muốn khoe, đột nhiên sắc mặt chợt biến.
Tiết Tri Thiển không rõ cho nên hỏi: “Sao thế?”
Chợt nghe bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo: “Bao nữ hiệp công phu trác tuyệt.”
Tiết Tri Thiển theo tiếng quay đầu lại. Nhìn thấy một chủy thủ lóe hàn quang để ở cổ mình. Ngẩng đầu lên, chủ nhân chủy thủ này là một hắc y nữ tử, cũng trạc tuổi mình. Thanh lệ tuyệt tục, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, rõ ràng đang cười nhưng không hề có chút vui vẻ ấm áp, đương nhiên giờ phút này không phải là lúc ngắm mỹ nhân. Huống chi chủy thủ còn đặt ở trên cổ, mà tay kia của nàng ta còn đang cầm hạt dưa. Hóa ra đã ngồi bên cạnh Tiết Tri Thiển hồi lâu, nàng ngầm bực mình bản thân sơ suất, sắc mặt không đổi, nói:
“Hình như ta không biết cô nương.”
Hắc y nữ tử nói: “Cô không biết ta, nhưng ta biết cô, Tiết Tri Thiển, Tiết cô nương.”
Tiết Tri Thiển cảm thấy kinh ngạc. Nếu biết nàng họ Tiết còn có thể lý giải được, dù sao vừa rồi ở khách điếm làm trò trước mặt bao người như vậy, để người ta biết mình là con gái Tiết Thừa tướng cũng có khả năng. Nhưng khuê danh của nàng thì người ngoài không thể nào biết được, cớ sao cô nương này lại biết? Hơn nữa còn dùng chủy thủ đe dọa nàng, khẳng định là địch không phải bạn. Lần đầu tiên nàng mới xuất môn, không có khả năng gây thù. Phải chăng có liên quan đến số bạc kia?
Bao Uyển Dung sốt ruột, cả giận nói: “Buông tiểu thư ra mau!”
Hắc y nữ tử nói: “Bà thả Ngô tiên sinh ra trước đi.”
Bao Uyển Dung không kịp phản ứng, hỏi: “Ngô tiên sinh là ai?”
Tiết Tri Thiển lại kìm không được cười phá lên: “Chính là gã vừa bị bà đánh đập không thương tiếc, không chút ‘nhã nhặn’ – Ngô tiên sinh.”
Ngô Lễ quỳ dưới đất bị Bao Uyển Dung điểm á huyệt, không thể nói chuyện, mặt sưng to đến đỏ bừng.
“Ngô tiên sinh là tiên sinh dạy học trong bang của bọn ta, bởi vì thiếu người nên mới phiền Ngô tiên sinh đến thỉnh hai vị.” Ngữ khí hắc y nữ tử có phần kính trọng, không giống như đang đùa cợt.
Bao Uyển Dung liếc nhìn Ngô Lễ đang chật vật, suýt cười ra tiếng nhưng gắng nhịn, nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc các ngươi là bọn người nào? Vì sao lại bắt tiểu thư nhà ta?”
Hắc y nữ tử nói: “Lý do rất đơn giản. Ta muốn dùng Tiết cô nương dụ một người đến.” Nói xong nắm cằm Tiết Tri Thiển, cẩn thận đánh giá một phen, nói tiếp: “Quả nhiên là mỹ nhân mê người, khó trách có thể khiến người ta thần hồn điên đảo. Ngay cả ta cũng không ngoại lệ.”
Tiết Tri Thiển càng choáng, nàng xác định nàng với vị cô nương che mặt này không hề có chút liên hệ nào, đành phải hỏi: “Xin hỏi phương danh của cô nương, cô nương muốn ta dụ người nào?”
Hắc y nữ tử nhếch môi đáp: “Đi rồi sẽ biết.”
Chủy thủ vẫn chưa rời khỏi cổ Tiết Tri Thiển, Bao Uyển Dung không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể theo chân bọn họ trước, đợi thời cơ mà hành động.
Hắc y nữ tử bảo Bao Uyển Dung giải huyệt cho Ngô Lễ. Đương nhiên Bao Uyển Dung không đồng ý. Có con tin trong tay thì còn nắm chắc hơn ba phần thắng. Huống chi nghe ngữ khí người này, có vẻ địa vị Ngô Lễ trong bang bọn họ khá cao, nhân tiện nói: “Trừ phi ngươi thả tiểu thư chúng ta ra.”
Hắc y nữ tử hừ lạnh, thẳng tay cắt phạm vào da Tiết Tri Thiển khiến máu tươi chảy ra.
Tiết Tri Thiển chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, cũng không phải đau lắm.
Bao Uyển Dung nhìn thấy máu chợt hoảng hốt. Thiên kim Thừa tướng được nuông chiều từ bé như Tiết Tri Thiển chưa từng bị một chút tổn thương nào. Mà hiện giờ lại bị đe dọa đến cả tính mạng. Trong lòng xót xa nhưng tiếc thay trên tay lại không có binh khí, nếu không nhất định phải bằm tên Ngô Lễ này mấy đao cho hả giận.
Hắc y nữ tử lạnh lùng nói: “Có thả hay không?”
Bao Uyển Dung không còn cách nào khác, đành phải giải huyệt cho Ngô Lễ.
Ngô Lễ trở mình đứng lên, sửa sang lại quần áo, thi lễ với hắc y nữ tử: “Đa tạ bang chủ đã cứu tại hạ.”
Hắc y nữ tử nói: “Ngô tiên sinh khách khí rồi, phiền Ngô tiên sinh điểm huyệt Bao nữ hiệp.”
Tiết Tri Thiển cả kinh, nếu nhũ mẫu cũng bị bắt, vậy cả người mật báo cũng không còn! Hoắc Khinh Ly không thấy nàng, nhất định sẽ lo lắng, vội vàng nói: “Nhũ mẫu bà đi trước đi, bọn họ không phải muốn mạng của ta, bà cùng Khinh Ly thương lượng đối sách rồi tới cứu ta.”
Bao Uyển Dung sao dám bỏ lại Tiết Tri Thiển, nhưng nếu bị bắt đi hết vậy thì càng khó thoát thân. Chưa kịp làm gì, chợt nghe hắc y nữ tử nói: “Quả thật ta đây sẽ không lấy mạng Tiết cô nương, có điều, nếu Bao nữ hiệp dám bước thêm một bước, ta sẽ rạch một dao lên mặt Tiết cô nương. Đi hai bước, ta rạch hai dao. Nếu không tin, chúng ta có thể thử xem.” Hắc y nữ tử nói xong đưa dao lên mặt Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển sợ tới mức hoảng hồn, bị cắt cổ thì nàng không sợ, nhưng nếu bị hủy dung, về sau làm sao còn dám gặp ai? Nàng nhìn Bao Uyển Dung, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bao Uyển Dung thúc thủ chịu trói.
Hắc y nữ tử cười: “Đúng rồi đấy, đi thôi.”
Tiết Tri Thiển hỏi: “Các người muốn dẫn bọn ta đi đâu?”
Hắc y nữ tử không đáp, dùng mắt ra hiệu cho Ngô Lễ, hai người đồng thời ra tay đánh ngất đối tượng. Hắc y nữ tử bế Tiết Tri Thiển, Ngô Lễ khiêng Bao Uyển Dung, bước đi như bay ra khỏi trấn, chạy mất hút vào rừng cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.