Chương 71
Lạc Khuynh
03/05/2017
“Tại sao lại cướp bạc?” Hoắc khinh Ly hỏi Bạch Cảnh Giản nhưng lại
nhìn về phía Lâm Tích Nhạn, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
Bạch Cảnh Giản đáp: “Lâm cô nương nói hai bên đều có mục đích như nhau, vậy thì chẳng phải cùng đạt được mong muốn sao.”
Hoắc Khinh Ly không kìm được liếc hắn một cái: “Nhà ngươi lớn lên trông có vẻ sáng suốt, cớ sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy?”
Tiết Tri Thiển đối với chuyện Hoắc Khinh Ly vừa rồi giải vây cho Lâm Tích Nhạn vẫn còn canh cánh trong lòng, không mặn không nhạt nói: “Quên đi, quên đi, chẳng phải nàng cũng thế đó thôi, chỉ có thể nói Lâm cô nương quá cao tay, cho nên cả hai mới cam tâm tình nguyện nghe theo lời cô ta sai khiến.”
Lâm Tích Nhạn vẫn im lặng nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc phất tay đứng lên, cười như không cười nhìn bọn họ: “Nói chuyện cả buổi rốt cục hiềm khích lúc trước giữa các người đều tiêu tan hết, chỉ còn mỗi mình ta mới là kẻ sai quấy ở đây, Hoắc Khinh Ly, ta lại muốn hỏi nàng một chút.”
Hoắc Khinh Ly ngước mắt nhìn cô ta.
“Ơn cứu mạng vẫn luôn là nàng nói, nàng có từng nghe qua ta đề cập đến bao giờ chưa?”
Hoắc Khinh Ly nhàn nhạt mở miệng: “Cô cũng không hề phủ nhận.”
Lâm Tích Nhạn nói: “Ta túc trực bên giường chăm sóc cho nàng ước chừng hơn nửa tháng, không có công lao thì cũng có khổ lao, nàng cũng không thể phủ nhận tất cả đó chứ?”
Hoắc Khinh Ly không trả lời.
Lâm Tích Nhạn cười lạnh một tiếng, lại nhìn Bạch Cảnh Giản nói: “Bạch công tử, ngày đó ngươi giao Khinh Ly đang hấp hối cho ta, khi đó ngươi đã nói gì?”
Bạch Cảnh Giản nhíu chặt lông mày.
“Ngươi nói, ‘Đây là a tỷ ta, xin cô không nên nhớ đến nương của ta nữa’, những lời này là có ý tứ gì, hẳn là không cần ta giải thích chứ?” Ánh mắt Lâm Tích Nhạn khiêu khích chuyển sang Hoắc Khinh Ly, “Là đệ đệ tốt của nàng chính tay giao nộp nàng cho ta, mà ta đối với nàng ra sao, trong lòng nàng hẳn biết rõ, ta có giậu đổ bìm leo hay không? Ta có sử dụng thủ đoạn hạ lưu đối với nàng hay không? Thậm chí tên họ Liễu kia bỏ thuốc hại nàng, ta cũng thay nàng chịu trận, đó là ta cam tâm tình nguyện! Nhìn tới ánh mắt đầy oán hận đó của nàng, Lâm Tích Nhạn ta xin thề với trời, ta đối với Hoắc Khinh Ly nàng cho tới bây giờ đều là thật tâm chân thành, nhưng mà nàng vẫn luôn đem tấm lòng của ta đặt dưới chân mà chà đạp không thương tiếc!”
Hoắc Khinh Ly bị chất vấn không phản bác một lời, câu “Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng”, nàng cũng không biết nói qua bao nhiêu lần, nhưng đối với Lâm Tích Nhạn thì căn bản chẳng ăn thua gì, bất đắc dĩ đành thoáng nhìn qua Tiết Tri Thiển, hy vọng nàng sẽ không vì chuyện này mà hiểu lầm, chỉ thấy Tiết Tri Thiển cúi đầu vân vê ngón tay, sợ là trong lòng lại ấm ức rồi. Về việc này Lâm Tích Nhạn lúc nào cũng có cách để cho nàng cùng Tiết tri Thiển nảy sinh hiềm khích, giờ phút này lại không phải lúc, chỉ có thể đợi lát nữa đến dỗ dành nàng, bất quá vẫn kéo tay nàng qua nắm trong lòng bàn tay.
Tiết Tri Thiển đương nhiên cũng biết giận chó đánh mèo đối với Hoắc Khinh Ly là không đúng, thế nhưng mỗi một lời Lâm Tích Nhạn nói ra đều mang khí phách mạnh mẽ giống như cái tát giáng lên mặt nhắc nhở nàng rằng, Lâm Tích Nhạn ở bên Hoắc Khinh Ly mới tốt, hơn nữa Hoắc Khinh Ly lại không hề phản bác lấy một lời, nàng dùng sức rút tay mình về.
Động tác rõ ràng như vậy, chớ nói Hoắc Khinh Ly, những người khác cũng nhìn thấy rành mạch.
Lâm Tích Nhạn cười lạnh nói: “Ây, đây là tức giận đấy ư! Tiết Tri Thiển à, ngươi cho phép mình trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại không chuẩn cho Khinh Ly có tình nhân sao?”
Tiết Tri Thiển kinh ngạc nhìn cô ta, dựa vào đâu mà nói như vậy?
Lâm Tích Nhạn nói: “Xem ra ngươi cũng rất có bản lĩnh, một nữ nhân nguy hiểm ẩn giấu bên trong được ngươi che đậy kĩ càng, cả ngày giả bộ bày ra dáng vẻ yếu đuối, nước mắt nói đến là đến, dùng một chiêu này đối phó với nam nhân cùng nữ nhân thích nữ nhân quả thực chính xác trăm phần. Tục ngữ có câu ruồi bọ không đốt vỏ trứng nhẵn*, nếu không phải ngươi cố ý mập mờ không rõ đối với người theo đuổi mình, thì hà cớ gì bọn họ cứ quanh quẩn xung quanh đeo bám lấy ngươi? Nếu ta nói ngươi mới thực sự là kẻ thủ đoạn, lấy lui làm tiến, khắp nơi đều lưu lại cho mình chỗ dựa đằng sau. Khinh Ly đắc tội với ngươi, ngươi liền trốn vào lòng ngực công chúa, hơn nữa lại ỷ vào Bạch Cảnh Giản thích mình, coi hắn chả khác nào gã sai vặt, ngươi có nhiều chỗ dựa dẫm như vậy nên chăng phải lo, không phải tốt hơn ta nhiều sao? Nói trắng ra thì, cùng lắm ngươi chỉ tự cho mình là thanh cao mà thôi!”
* Nguyên văn: “Thương dăng bất đinh vô phùng đản”, tức là: Ruồi bọ chẳng bao giờ đi chích quả trứng nào không lỗ. Ý nói nếu việc làm của mình không có lỗi, không có lỗ hổng nào thì chả ai làm gì được mình.
Tiết Tri Thiển nổi nóng, đây là chuyện hoàn toàn dối trá không đúng sự thật, tức giận nói: “Ngươi ngậm máu phun người!”
Lâm Tích Nhạn lại chẳng để ý đến nàng, hướng về Bạch Cảnh Giản tiếp tục nói: “Chuyện cướp bạc là ta đề nghị không sai, kết quả thì sao, ngươi một chút cũng không tổn hại, cả hai chúng ta đều không mất mác gì; bỗng nhiên lại cầm tấm lệnh bài đến nói với ta có việc cần bàn bạc, chờ đến lúc ta rơi vào kiếm trận rồi, ngươi muốn giết ta để cho ta chết không có người đối chứng ư? Lão nương lăn lộn đến nay chưa từng vấp ngã thế mà giờ lại thua trong tay ngươi, quả là hảo mưu kế nhỉ! Bây giờ lại ra vẻ vô tội, giả vờ đau xót, một đại nam nhân như ngươi có biết hổ thẹn hay không?”
Sau khi trách mắng từng người xong, Lâm Tích Nhạn mới ngừng nói. Vết thương cũ hôm qua còn chưa lành, hôm nay lại phải nhận thêm một vết thương lòng, trải qua cơn đau cay đắng nhưng vẫn gắng nhịn, dặn lòng bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu kém.
“Bốp bốp bốp” vài tiếng vỗ tay trong trẻo phát ra từ phía cửa động, theo đó là một giọng nói rung động lòng người vang lên, “Tuyệt vời, rất xuất sắc!”
Mọi người cùng quay đầu lại.
Hoắc Khinh Ly đứng gần nhất, liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi trên xe lăn, bỗng chốc ngực như bị ai đó đấm một cái khiến nàng không thể thở nổi, tiếp theo khóe mắt lập tức đỏ lên, vội vã quay sang chỗ khác.
Tiết Tri Thiển hiểu lòng của nàng, ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
Hốc mắt Bạch Sương Sương cũng đỏ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Khinh Ly.”
Bao Uyển Dung đẩy xe Bạch Sương Sương từng chút tiến đến trước mặt Hoắc Khinh Ly.
Lưng Hoắc Khinh Ly trở nên cứng ngắc, để dồn nén nước mắt không cho chảy ra mới nghiêng đầu lại, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy hận ý.
Bạch Sương Sương lại không chùn bước, im lặng nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt đầy chất vấn, sự hổ thẹn lan tràn trong lòng bà ta, thế nhưng niềm vui và sự mừng rỡ lại nhiều hơn, con gái bà đã lớn chừng này, khỏe mạnh, xinh đẹp như vậy, thật sự là quá tốt rồi.
Hoắc Khinh Ly chỉ hận trên tay lúc này không có kiếm, bằng không nhất định phải đâm thật mạnh vào người phụ nữ này. Đúng là nữ nhân ngoan độc, rõ ràng không hề quan tâm cốt nhục của mình suốt hai mươi năm, thế mà giờ đây lại ra vẻ từ mẫu, nhìn vào muốn giả tạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu giả tạo, muốn bao nhiêu ngứa mắt thì có bấy nhiêu ngứa mắt. Nàng đáp ứng Tiết Tri Thiển phải quên đi thù hận, thế nhưng để cho nàng trực tiếp đối mặt với thực tế lúc này thì tuyệt nhiên nàng vẫn không làm được, trong nháy mắt liền nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ tới tháng ngày không có mẫu thân bên cạnh, cô độc, đáng thương, ấm ức, oán hận, bầu trời ngày qua ngày đều là màu xám tro. Nàng từng thề, nếu có một ngày nhìn thấy người phụ nữ này, nhất định sẽ dùng trường kiếm trong tay đâm xuyên qua người bà ta.
Thế nhưng, thế nhưng thù hận cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Ngay lúc tay bị Bạch Sương Sương nắm lấy, nước mắt Hoắc Khinh Ly tuôn tràn bờ đê, như một đứa nhỏ chịu nhiều uất ức, muốn nhào vào lòng mẫu thân khóc một trận thật thỏa thích, sau đó mặc sức làm nũng. Nàng có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, có rất nhiều bí mật muốn chia sẽ cùng mẹ của mình, thì ra tất cả sự hận thù của nàng đều là biểu hiện giả dối, chúng dần dần bị đẩy ra phía sau, chỉ còn lại một khát vọng, rằng nàng ao ước được mẹ yêu thương, cưng chiều. Nàng chẳng phải người chuyện gì cũng có thể làm được, nàng quả thực yếu ớt không chịu nổi một kích này, nàng cần mẫu thân giúp mình che mưa chắn gió. Có lẽ đây là mẫu tử thiên tính, nàng đối với Hoắc tướng quân cũng không thể cảm nhận được loại cảm giác này, cho dù là cha ruột của nàng đi chăng nữa cũng không tìm thấy.
Có điều Hoắc Khinh Ly cũng chẳng nhào vào lòng Bạch Sương Sương, chỉ đứng đó im lặng rơi lệ, dùng nước mắt nói lên bao ấm ức trong lòng nàng.
Bạch Sương Sương cất giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi con, Khinh Ly à.”
Bà ta vừa mở miệng, ngược lại làm cho Hoắc Khinh Ly như thanh tỉnh, thu tay về, nói không nên lời, cũng không nhìn bà ta nữa.
Mặc dù nhận lại người thân là điều quan trọng, tuy nhiên vẫn còn một chuyện khác khó khăn hơn.
Mới vừa rồi ở bên ngoài, Bao Uyển Dung cười nhạo Bạch Sương Sương: “Sinh ra một cặp trai gái, đứa nào cũng hận ngươi thấu xương, đây có phải cái gọi là báo ứng kiếp này dành cho ngươi hay không nhỉ?”
Bạch Sương Sương nói: “Vậy tỷ thì sao, tỷ có còn hận ta không?”
Bao Uyển Dung không chút suy nghĩ trả lời: “Hận.”
“Nếu thế tại sao tỷ còn đến đây?”
Bao Uyển Dung trầm mặc một hồi mới nói: “Trên đời này còn có thứ tình cảm gọi là yêu, tất nhiên ta đối với ngươi từ trước không phải tình yêu, năm mười tuổi được sư phụ thu nhận, ta luôn xem người như cha mẹ của ta, đáng tiếc lúc sư phụ còn sống, ta không thể giữ tròn đạo hiếu, mà ngươi lại là con gái duy nhất của sư phụ, cũng là sư muội ta, về tình về lý ta cần phải phụng bồi bên cạnh ngươi, coi như báo đáp ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ của sư phụ.”
Bạch Sương Sương giật giật khóe miệng: “Sư tỷ, tỷ vẫn như xưa, người khác chỉ cần cho tỷ chút ân huệ, tỷ sẽ nhớ đến suốt đời, thế mà sư huynh thì lại hoàn toàn trái ngược, tự trước nay hắn vẫn luôn là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, lòng tự trọng lại cao, hắn chỉ để mình phụ người chứ không bao giờ để người khác phụ mình, trong mắt hắn ta chính là một tiểu thư xinh đẹp khó chiều lại kiêu căng tự đại, cho nên hắn không thích ta mà lại thích nữ nhân hiền lành lương thiện như tỷ, tỷ mới là người thích hợp nhất.”
Bao Uyển Dung thở dài: “Ta làm sao không biết sư huynh là người như vậy? Nếu không phải ta phiêu bạt bên ngoài chịu nhiều đau khổ, trong lúc sa cơ được sư huynh cứu giúp thì ta cũng sẽ không vì cảm kích hắn mà lấy thân báo đáp như vậy, đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là vì ta biết mình cả đời này chẳng thể nào yêu được ai khác, đã như vậy chi bằng tìm một người yêu mình, bình bình đạm đạm sống hết một đời. Nhưng lại không nghĩ tới giữa sư huynh và ngươi lại có gút mắt như vậy, kỳ thực năm đó ta bỏ đi không phải vì hận sư huynh, cũng không phải vì hận ngươi, mà ta hận chính bản thân mình, là do ta quá tham lam, cho nên cuối cùng cả ba sư huynh muội chúng ta mới ra nông nỗi này.”
Bạch Sương Sương nói: “Tỷ nói như vậy là muốn cho ta không còn mặt mũi nào sao? Năm đó chính ta đã dùng đủ loại thủ đoạn dụ dỗ tỷ, tỷ có làm gì sai đâu chứ?”
Bao Uyển Dung cắt đứt lời bà ta: “Thôi quên cả đi, giờ đây sư huynh đã mất, ta cũng chẳng còn trẻ nữa, chuyện năm đó đừng nhắc lại làm gì.”
Bạch Sương Sương lại nói: “Sư tỷ, cám ơn tỷ đã giúp ta chăm sóc Khinh Ly những năm qua.”
Bao Uyển Dung sững sờ, sau đó nói: “Ta nào có làm cái gì đâu.”
“Cẩm Khải đều nói cho ta biết cả rồi, tỷ đã giúp đỡ Khinh Ly không ít, hoặc là bí mật giúp nó, hoặc là lấy danh nghĩa Tiết phu nhân giúp nó, tỷ nghĩ rằng ta sẽ thực sự yên tâm để cho một đại nam nhân như Cẩm Khải chăm lo cho nữ nhi của ta ư?”
Bao Uyển Dung lúc này mới xúc động: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Khinh Ly, khi đó con bé vừa tròn năm tuổi, lớn lên xinh đẹp trong veo như giọt nước, giống hệt như muội khi còn bé vậy. Ta nhớ rõ lúc mới tới Danh Kiếm sơn trang, muội cũng trạc tuổi đó, da thịt trắng trẻo mềm mịn, khiến người khác yêu thích không thôi, cho nên ta mới trở nên thân thiết với Khinh Ly, nhìn Khinh Ly lớn lên từng chút một, nhìn mối tình đầu của nàng, nhưng lại không nghĩ tới người đầu tiên con bé thích lại là Tri Thiển. Nói đến việc này, ta cũng không biết mình làm đúng hay sai, ta hữu ý vô tình tác hợp hai người bọn họ, nếu như sau này trong lòng hai người nảy sinh hiềm khích, ta sợ rằng mình phải chịu phần nào trách nhiệm. Ta không thể bỏ Khinh Ly, càng không thể bỏ mặc Tri Thiển, ta đều trông thấy các nàng trưởng thành, cả hai giống như con gái của ta, không thể đành lòng nhìn bất kỳ ai trong hai người phải chịu thương tổn.”
Bạch Sương Sương nhìn Bao Uyển Dung nói: “Sư tỷ, ta thật hâm mộ tỷ.”
Bao Uyển Dung hiểu ý bà ta, cười nhàn nhạt, sau đó nói: “Kỳ thật ta cũng không lo lắng lắm, tuy Khinh Ly lớn lên trông rất giống muội, nhưng về mặt tình cảm thì hoàn toàn trái ngược với muội, đứa nhỏ này có con mắt thành thực, suy nghĩ đơn thuần, Tri Thiển càng không cần phải nói, từ nhỏ thiện lương ôn nhu, ta nghĩ nàng có khả năng an ủi vết thương lòng của Khinh Ly, cũng có thể thay muội yêu thương Khinh Ly thật lòng thật dạ.”
Bạch Cảnh Giản đáp: “Lâm cô nương nói hai bên đều có mục đích như nhau, vậy thì chẳng phải cùng đạt được mong muốn sao.”
Hoắc Khinh Ly không kìm được liếc hắn một cái: “Nhà ngươi lớn lên trông có vẻ sáng suốt, cớ sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy?”
Tiết Tri Thiển đối với chuyện Hoắc Khinh Ly vừa rồi giải vây cho Lâm Tích Nhạn vẫn còn canh cánh trong lòng, không mặn không nhạt nói: “Quên đi, quên đi, chẳng phải nàng cũng thế đó thôi, chỉ có thể nói Lâm cô nương quá cao tay, cho nên cả hai mới cam tâm tình nguyện nghe theo lời cô ta sai khiến.”
Lâm Tích Nhạn vẫn im lặng nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc phất tay đứng lên, cười như không cười nhìn bọn họ: “Nói chuyện cả buổi rốt cục hiềm khích lúc trước giữa các người đều tiêu tan hết, chỉ còn mỗi mình ta mới là kẻ sai quấy ở đây, Hoắc Khinh Ly, ta lại muốn hỏi nàng một chút.”
Hoắc Khinh Ly ngước mắt nhìn cô ta.
“Ơn cứu mạng vẫn luôn là nàng nói, nàng có từng nghe qua ta đề cập đến bao giờ chưa?”
Hoắc Khinh Ly nhàn nhạt mở miệng: “Cô cũng không hề phủ nhận.”
Lâm Tích Nhạn nói: “Ta túc trực bên giường chăm sóc cho nàng ước chừng hơn nửa tháng, không có công lao thì cũng có khổ lao, nàng cũng không thể phủ nhận tất cả đó chứ?”
Hoắc Khinh Ly không trả lời.
Lâm Tích Nhạn cười lạnh một tiếng, lại nhìn Bạch Cảnh Giản nói: “Bạch công tử, ngày đó ngươi giao Khinh Ly đang hấp hối cho ta, khi đó ngươi đã nói gì?”
Bạch Cảnh Giản nhíu chặt lông mày.
“Ngươi nói, ‘Đây là a tỷ ta, xin cô không nên nhớ đến nương của ta nữa’, những lời này là có ý tứ gì, hẳn là không cần ta giải thích chứ?” Ánh mắt Lâm Tích Nhạn khiêu khích chuyển sang Hoắc Khinh Ly, “Là đệ đệ tốt của nàng chính tay giao nộp nàng cho ta, mà ta đối với nàng ra sao, trong lòng nàng hẳn biết rõ, ta có giậu đổ bìm leo hay không? Ta có sử dụng thủ đoạn hạ lưu đối với nàng hay không? Thậm chí tên họ Liễu kia bỏ thuốc hại nàng, ta cũng thay nàng chịu trận, đó là ta cam tâm tình nguyện! Nhìn tới ánh mắt đầy oán hận đó của nàng, Lâm Tích Nhạn ta xin thề với trời, ta đối với Hoắc Khinh Ly nàng cho tới bây giờ đều là thật tâm chân thành, nhưng mà nàng vẫn luôn đem tấm lòng của ta đặt dưới chân mà chà đạp không thương tiếc!”
Hoắc Khinh Ly bị chất vấn không phản bác một lời, câu “Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng”, nàng cũng không biết nói qua bao nhiêu lần, nhưng đối với Lâm Tích Nhạn thì căn bản chẳng ăn thua gì, bất đắc dĩ đành thoáng nhìn qua Tiết Tri Thiển, hy vọng nàng sẽ không vì chuyện này mà hiểu lầm, chỉ thấy Tiết Tri Thiển cúi đầu vân vê ngón tay, sợ là trong lòng lại ấm ức rồi. Về việc này Lâm Tích Nhạn lúc nào cũng có cách để cho nàng cùng Tiết tri Thiển nảy sinh hiềm khích, giờ phút này lại không phải lúc, chỉ có thể đợi lát nữa đến dỗ dành nàng, bất quá vẫn kéo tay nàng qua nắm trong lòng bàn tay.
Tiết Tri Thiển đương nhiên cũng biết giận chó đánh mèo đối với Hoắc Khinh Ly là không đúng, thế nhưng mỗi một lời Lâm Tích Nhạn nói ra đều mang khí phách mạnh mẽ giống như cái tát giáng lên mặt nhắc nhở nàng rằng, Lâm Tích Nhạn ở bên Hoắc Khinh Ly mới tốt, hơn nữa Hoắc Khinh Ly lại không hề phản bác lấy một lời, nàng dùng sức rút tay mình về.
Động tác rõ ràng như vậy, chớ nói Hoắc Khinh Ly, những người khác cũng nhìn thấy rành mạch.
Lâm Tích Nhạn cười lạnh nói: “Ây, đây là tức giận đấy ư! Tiết Tri Thiển à, ngươi cho phép mình trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại không chuẩn cho Khinh Ly có tình nhân sao?”
Tiết Tri Thiển kinh ngạc nhìn cô ta, dựa vào đâu mà nói như vậy?
Lâm Tích Nhạn nói: “Xem ra ngươi cũng rất có bản lĩnh, một nữ nhân nguy hiểm ẩn giấu bên trong được ngươi che đậy kĩ càng, cả ngày giả bộ bày ra dáng vẻ yếu đuối, nước mắt nói đến là đến, dùng một chiêu này đối phó với nam nhân cùng nữ nhân thích nữ nhân quả thực chính xác trăm phần. Tục ngữ có câu ruồi bọ không đốt vỏ trứng nhẵn*, nếu không phải ngươi cố ý mập mờ không rõ đối với người theo đuổi mình, thì hà cớ gì bọn họ cứ quanh quẩn xung quanh đeo bám lấy ngươi? Nếu ta nói ngươi mới thực sự là kẻ thủ đoạn, lấy lui làm tiến, khắp nơi đều lưu lại cho mình chỗ dựa đằng sau. Khinh Ly đắc tội với ngươi, ngươi liền trốn vào lòng ngực công chúa, hơn nữa lại ỷ vào Bạch Cảnh Giản thích mình, coi hắn chả khác nào gã sai vặt, ngươi có nhiều chỗ dựa dẫm như vậy nên chăng phải lo, không phải tốt hơn ta nhiều sao? Nói trắng ra thì, cùng lắm ngươi chỉ tự cho mình là thanh cao mà thôi!”
* Nguyên văn: “Thương dăng bất đinh vô phùng đản”, tức là: Ruồi bọ chẳng bao giờ đi chích quả trứng nào không lỗ. Ý nói nếu việc làm của mình không có lỗi, không có lỗ hổng nào thì chả ai làm gì được mình.
Tiết Tri Thiển nổi nóng, đây là chuyện hoàn toàn dối trá không đúng sự thật, tức giận nói: “Ngươi ngậm máu phun người!”
Lâm Tích Nhạn lại chẳng để ý đến nàng, hướng về Bạch Cảnh Giản tiếp tục nói: “Chuyện cướp bạc là ta đề nghị không sai, kết quả thì sao, ngươi một chút cũng không tổn hại, cả hai chúng ta đều không mất mác gì; bỗng nhiên lại cầm tấm lệnh bài đến nói với ta có việc cần bàn bạc, chờ đến lúc ta rơi vào kiếm trận rồi, ngươi muốn giết ta để cho ta chết không có người đối chứng ư? Lão nương lăn lộn đến nay chưa từng vấp ngã thế mà giờ lại thua trong tay ngươi, quả là hảo mưu kế nhỉ! Bây giờ lại ra vẻ vô tội, giả vờ đau xót, một đại nam nhân như ngươi có biết hổ thẹn hay không?”
Sau khi trách mắng từng người xong, Lâm Tích Nhạn mới ngừng nói. Vết thương cũ hôm qua còn chưa lành, hôm nay lại phải nhận thêm một vết thương lòng, trải qua cơn đau cay đắng nhưng vẫn gắng nhịn, dặn lòng bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu kém.
“Bốp bốp bốp” vài tiếng vỗ tay trong trẻo phát ra từ phía cửa động, theo đó là một giọng nói rung động lòng người vang lên, “Tuyệt vời, rất xuất sắc!”
Mọi người cùng quay đầu lại.
Hoắc Khinh Ly đứng gần nhất, liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi trên xe lăn, bỗng chốc ngực như bị ai đó đấm một cái khiến nàng không thể thở nổi, tiếp theo khóe mắt lập tức đỏ lên, vội vã quay sang chỗ khác.
Tiết Tri Thiển hiểu lòng của nàng, ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
Hốc mắt Bạch Sương Sương cũng đỏ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Khinh Ly.”
Bao Uyển Dung đẩy xe Bạch Sương Sương từng chút tiến đến trước mặt Hoắc Khinh Ly.
Lưng Hoắc Khinh Ly trở nên cứng ngắc, để dồn nén nước mắt không cho chảy ra mới nghiêng đầu lại, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy hận ý.
Bạch Sương Sương lại không chùn bước, im lặng nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt đầy chất vấn, sự hổ thẹn lan tràn trong lòng bà ta, thế nhưng niềm vui và sự mừng rỡ lại nhiều hơn, con gái bà đã lớn chừng này, khỏe mạnh, xinh đẹp như vậy, thật sự là quá tốt rồi.
Hoắc Khinh Ly chỉ hận trên tay lúc này không có kiếm, bằng không nhất định phải đâm thật mạnh vào người phụ nữ này. Đúng là nữ nhân ngoan độc, rõ ràng không hề quan tâm cốt nhục của mình suốt hai mươi năm, thế mà giờ đây lại ra vẻ từ mẫu, nhìn vào muốn giả tạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu giả tạo, muốn bao nhiêu ngứa mắt thì có bấy nhiêu ngứa mắt. Nàng đáp ứng Tiết Tri Thiển phải quên đi thù hận, thế nhưng để cho nàng trực tiếp đối mặt với thực tế lúc này thì tuyệt nhiên nàng vẫn không làm được, trong nháy mắt liền nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhớ tới tháng ngày không có mẫu thân bên cạnh, cô độc, đáng thương, ấm ức, oán hận, bầu trời ngày qua ngày đều là màu xám tro. Nàng từng thề, nếu có một ngày nhìn thấy người phụ nữ này, nhất định sẽ dùng trường kiếm trong tay đâm xuyên qua người bà ta.
Thế nhưng, thế nhưng thù hận cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Ngay lúc tay bị Bạch Sương Sương nắm lấy, nước mắt Hoắc Khinh Ly tuôn tràn bờ đê, như một đứa nhỏ chịu nhiều uất ức, muốn nhào vào lòng mẫu thân khóc một trận thật thỏa thích, sau đó mặc sức làm nũng. Nàng có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, có rất nhiều bí mật muốn chia sẽ cùng mẹ của mình, thì ra tất cả sự hận thù của nàng đều là biểu hiện giả dối, chúng dần dần bị đẩy ra phía sau, chỉ còn lại một khát vọng, rằng nàng ao ước được mẹ yêu thương, cưng chiều. Nàng chẳng phải người chuyện gì cũng có thể làm được, nàng quả thực yếu ớt không chịu nổi một kích này, nàng cần mẫu thân giúp mình che mưa chắn gió. Có lẽ đây là mẫu tử thiên tính, nàng đối với Hoắc tướng quân cũng không thể cảm nhận được loại cảm giác này, cho dù là cha ruột của nàng đi chăng nữa cũng không tìm thấy.
Có điều Hoắc Khinh Ly cũng chẳng nhào vào lòng Bạch Sương Sương, chỉ đứng đó im lặng rơi lệ, dùng nước mắt nói lên bao ấm ức trong lòng nàng.
Bạch Sương Sương cất giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi con, Khinh Ly à.”
Bà ta vừa mở miệng, ngược lại làm cho Hoắc Khinh Ly như thanh tỉnh, thu tay về, nói không nên lời, cũng không nhìn bà ta nữa.
Mặc dù nhận lại người thân là điều quan trọng, tuy nhiên vẫn còn một chuyện khác khó khăn hơn.
Mới vừa rồi ở bên ngoài, Bao Uyển Dung cười nhạo Bạch Sương Sương: “Sinh ra một cặp trai gái, đứa nào cũng hận ngươi thấu xương, đây có phải cái gọi là báo ứng kiếp này dành cho ngươi hay không nhỉ?”
Bạch Sương Sương nói: “Vậy tỷ thì sao, tỷ có còn hận ta không?”
Bao Uyển Dung không chút suy nghĩ trả lời: “Hận.”
“Nếu thế tại sao tỷ còn đến đây?”
Bao Uyển Dung trầm mặc một hồi mới nói: “Trên đời này còn có thứ tình cảm gọi là yêu, tất nhiên ta đối với ngươi từ trước không phải tình yêu, năm mười tuổi được sư phụ thu nhận, ta luôn xem người như cha mẹ của ta, đáng tiếc lúc sư phụ còn sống, ta không thể giữ tròn đạo hiếu, mà ngươi lại là con gái duy nhất của sư phụ, cũng là sư muội ta, về tình về lý ta cần phải phụng bồi bên cạnh ngươi, coi như báo đáp ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ của sư phụ.”
Bạch Sương Sương giật giật khóe miệng: “Sư tỷ, tỷ vẫn như xưa, người khác chỉ cần cho tỷ chút ân huệ, tỷ sẽ nhớ đến suốt đời, thế mà sư huynh thì lại hoàn toàn trái ngược, tự trước nay hắn vẫn luôn là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, lòng tự trọng lại cao, hắn chỉ để mình phụ người chứ không bao giờ để người khác phụ mình, trong mắt hắn ta chính là một tiểu thư xinh đẹp khó chiều lại kiêu căng tự đại, cho nên hắn không thích ta mà lại thích nữ nhân hiền lành lương thiện như tỷ, tỷ mới là người thích hợp nhất.”
Bao Uyển Dung thở dài: “Ta làm sao không biết sư huynh là người như vậy? Nếu không phải ta phiêu bạt bên ngoài chịu nhiều đau khổ, trong lúc sa cơ được sư huynh cứu giúp thì ta cũng sẽ không vì cảm kích hắn mà lấy thân báo đáp như vậy, đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là vì ta biết mình cả đời này chẳng thể nào yêu được ai khác, đã như vậy chi bằng tìm một người yêu mình, bình bình đạm đạm sống hết một đời. Nhưng lại không nghĩ tới giữa sư huynh và ngươi lại có gút mắt như vậy, kỳ thực năm đó ta bỏ đi không phải vì hận sư huynh, cũng không phải vì hận ngươi, mà ta hận chính bản thân mình, là do ta quá tham lam, cho nên cuối cùng cả ba sư huynh muội chúng ta mới ra nông nỗi này.”
Bạch Sương Sương nói: “Tỷ nói như vậy là muốn cho ta không còn mặt mũi nào sao? Năm đó chính ta đã dùng đủ loại thủ đoạn dụ dỗ tỷ, tỷ có làm gì sai đâu chứ?”
Bao Uyển Dung cắt đứt lời bà ta: “Thôi quên cả đi, giờ đây sư huynh đã mất, ta cũng chẳng còn trẻ nữa, chuyện năm đó đừng nhắc lại làm gì.”
Bạch Sương Sương lại nói: “Sư tỷ, cám ơn tỷ đã giúp ta chăm sóc Khinh Ly những năm qua.”
Bao Uyển Dung sững sờ, sau đó nói: “Ta nào có làm cái gì đâu.”
“Cẩm Khải đều nói cho ta biết cả rồi, tỷ đã giúp đỡ Khinh Ly không ít, hoặc là bí mật giúp nó, hoặc là lấy danh nghĩa Tiết phu nhân giúp nó, tỷ nghĩ rằng ta sẽ thực sự yên tâm để cho một đại nam nhân như Cẩm Khải chăm lo cho nữ nhi của ta ư?”
Bao Uyển Dung lúc này mới xúc động: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Khinh Ly, khi đó con bé vừa tròn năm tuổi, lớn lên xinh đẹp trong veo như giọt nước, giống hệt như muội khi còn bé vậy. Ta nhớ rõ lúc mới tới Danh Kiếm sơn trang, muội cũng trạc tuổi đó, da thịt trắng trẻo mềm mịn, khiến người khác yêu thích không thôi, cho nên ta mới trở nên thân thiết với Khinh Ly, nhìn Khinh Ly lớn lên từng chút một, nhìn mối tình đầu của nàng, nhưng lại không nghĩ tới người đầu tiên con bé thích lại là Tri Thiển. Nói đến việc này, ta cũng không biết mình làm đúng hay sai, ta hữu ý vô tình tác hợp hai người bọn họ, nếu như sau này trong lòng hai người nảy sinh hiềm khích, ta sợ rằng mình phải chịu phần nào trách nhiệm. Ta không thể bỏ Khinh Ly, càng không thể bỏ mặc Tri Thiển, ta đều trông thấy các nàng trưởng thành, cả hai giống như con gái của ta, không thể đành lòng nhìn bất kỳ ai trong hai người phải chịu thương tổn.”
Bạch Sương Sương nhìn Bao Uyển Dung nói: “Sư tỷ, ta thật hâm mộ tỷ.”
Bao Uyển Dung hiểu ý bà ta, cười nhàn nhạt, sau đó nói: “Kỳ thật ta cũng không lo lắng lắm, tuy Khinh Ly lớn lên trông rất giống muội, nhưng về mặt tình cảm thì hoàn toàn trái ngược với muội, đứa nhỏ này có con mắt thành thực, suy nghĩ đơn thuần, Tri Thiển càng không cần phải nói, từ nhỏ thiện lương ôn nhu, ta nghĩ nàng có khả năng an ủi vết thương lòng của Khinh Ly, cũng có thể thay muội yêu thương Khinh Ly thật lòng thật dạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.