Chương 43: Rượu hoa sen
Minh Nguyệt Đang
29/07/2013
Người nói vô tâm người nghe có ý, Thanh Hề cảm giác
rất rõ ràng Phong Lưu đang ám chỉ chuyện xấu nàng từng làm.
“Thiếp…” Thanh Hề cảm thấy không tìm ra lời nào để biện bạch, dồn sức muốn rụt tay lại.
Phong Lưu tất nhiên phản đối, hắn nói những lời từ đáy lòng bằng sự chân thành dịu dàng: “Thanh Hề, nàng cũng không còn nhỏ nữa, muốn làm việc gì phải nhớ cân nhắc kĩ rồi hãy làm. Ngày hôm đấy nàng không mang theo ai bên mình, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc thì biết làm sao? Phủ nhà ta thái bình, nhưng trong đám người hầu kẻ hạ tốt xấu lẫn lộn, Tôn mama kia là vì không biết thân phận nàng mà bắt nạt nàng, nàng nói thử xem nếu gặp phải một người còn hung ác hơn thế, nàng phải làm sao bây giờ? Nếu nàng có chuyện gì, nàng bảo ta phải chịu đựng thế nào, Thái phu nhân phải chịu đựng thế nào.”
“Thiếp biết sai rồi.” Thanh Hề ngập ngừng nói, đúng là có mỗi một lỗi mà nhai đi nhai lại.
Phong Lưu xoa xoa hai má Thanh Hề, “Còn đau không?”
“Hết đau rồi.” Phong Lưu mắng thì mắng, nhưng ngày hôm sau vẫn sai Cần Thư đưa đến một hộp Tuyết Dung Cao đặc chế trong cung đình, thứ cao đó chỉ có quý nhân trong cung mới được dùng, không biết Phong Lưu lấy từ đâu, chỉ bôi hai ngày Thanh Hề đã không còn phải dùng phấn che vết bầm nữa..
“Còn dỗi không?” Giọng nói của Phong Lưu càng thêm dịu dàng ấm áp, khiến Thanh Hề không thể không hiểu ý tứ của hắn.
Lúc này nói bất cứ lời nào cũng là phá phong cảnh, Thanh Hề ngẩng đầu khẽ nói: “Đình Trực ca ca cho thiếp cắn hai lần thiếp sẽ không giận nữa.” Giọng nữ cao ngọt ngào êm ái, lảnh lót như sương rơi đầu hồi, khiến người nghe mất hồn, Phong Lưu không thể không thừa nhận Thanh Hề càng lớn càng đẹp, càng lớn càng quyến rũ, khiến người khác phải ngứa ngáy rạo rực, đúng là vưu vật trời sinh.
Phong Lưu kéo Thanh Hề vào lòng, “Vậy nàng cắn đi.”
Thanh Hề cũng không khách khí, vươn người, vùi đầu vào vai Phong Lưu, hơi thở khẽ phả ra từ làn môi mềm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt đến, khiến cổ họng Phong Lưu dao động, mắt hiện lên một nụ cười quyến rũ mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, ngay sau đó nàng cúi đầu cắn vào cổ Phong Lưu.
Phong Lưu không kiềm chế được bế Thanh Hề bước vào suối nước nóng.
Sau đó đương nhiên là một phen vui vẻ trong nước, sóng gợn nhấp nhô, Thanh Hề bị Phong Lưu đặt trên một ghế đá giữa suối, trêu chọc một phen cũng hết nửa canh giờ, đến lúc đấy Thanh Hề mới được nghỉ.
Thanh Hề bủn rủn chân tay, nhìn Phong Lưu vẫn tỉnh táo nhanh nhẹn, còn tiến tới như muốn đổi tư thế khác, vội cầu xin: “Đình Trực ca ca, lần này không mang Đào mama đến đâu.”
Người Phong Lưu cứng đờ, xoa xoa môi Thanh Hề, “Ta ôm nàng ra hà đài nằm một lát.”
Hà đài ở bên trái suối nước nóng, là ngọc bích nguyên khối tạc thành hình lá và đài bông sen, đặt chìm trong nước với độ sâu một gang tay, nằm trên hà đài vừa không bị sức ép của nước làm khó thở, lại vẫn có thể hưởng thụ cảm giác từng đợt sóng vỗ về, vô cùng thoải mái.
Thanh Hề ngượng ngùng dùng áo lót khoác lên người, tuy rằng áo đã ướt, mặc với không mặc chẳng khác gì nhau, nhưng ít nhất trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Phong Lưu ngồi nghỉ cạnh ao, đứng dậy khoác áo gọi Cần Thư mang rượu vào.
Thanh Hề ngửi mùi rượu liền tỉnh lại, đó là rượu hoa sen mang nàng thích nhất, mùi rượu ngọt ngào lan tỏa, Thanh Hề nhăn mũi dùng sức hít ngửi, gặp Phong Lưu lười nhác dựa vào thành, rượu hoa sen rót trong chén sứ trắng mỏng đặt trên khay trúc lững lờ trên mặt nước, rất tiêu dao.
“Đừng nằm đó lâu, cẩn thận mất nước.” Phong Lưu nheo mắt nhìn Thanh Hề, da thịt trắng nõn của nàng bị hơi nước nóng làm cho trong hơn, nằm trên đài hoa như một đóa sen mới nở, thơm ngát ngon miệng.
Phong Lưu nâng Thanh Hề dậy, mớm cho nàng mấy ngụm rượu, thấy nàng hơi mở mắt, uống như mèo, mặt dần đỏ lên, toàn thân ngát hương sen, cho dù Đào mama không có tới cũng không thể kiềm chế được nữa, có điều vẫn cố gắng khống chế lực đạo.
Ngày tiếp theo Thanh Hề ngủ không dậy nổi, trễ cả giờ thỉnh an, khi cùng Thái phu nhân ăn trưa, bị bà nhìn chằm chằm một hồi rồi cười, “Thanh Hề giờ lớn rồi.”
“Cụ nói thật đúng, phu nhân dậy thì xong còn xinh đẹp hơn cả Ánh Nhật Hà (12) phủ ta.” Ánh Nhật Hà là giống hoa có một không hai của Quốc công phủ, bình thường cũng chỉ thuần khiết thanh nhã như các giống hoa sen khác, nhưng dưới ánh nắng chiều, đóa hoa trắng lấp lánh một màu hồng mờ ảo, như phủ một tầng son, long lanh rọi sáng, đẹp một cách chói mắt.
Thanh Hề nghe thế ngượng đỏ mặt, tuy là vợ chồng, nhưng hai người lại không sống chung, nếu cứ chủ động tìm tới, sẽ khiến người khác đánh giá dễ dãi, thế nên trời vừa tối Thanh Hề liền cứng rắn mặc kệ ánh mặt trêu chọc của Thái phu nhân, lên giường đi ngủ.
Cho đến tận ngày hai mươi tháng giêng về kinh, Thanh Hề không hề đến Canh Cần Cư một lần nào nữa. Khi ngồi trên xe ngựa, nàng bắt đầu tính toán. Theo tình hình này, nàng với Phong Lưu sẽ ở chung sớm thôi, dù gì hắn cũng là một người đàn ông, không phải nàng lo hắn bị người đàn bà khác quyến rũ, mà là hắn nhu cầu cao, mỗi lần nàng đến Tứ Tịnh Cư, cũng gần bằng thông báo với cả thiên hạ.
Vừa về đến phủ Phong Lưu liền đến Tứ Tịnh Cư ngay lập tức, không có chút ý tứ nào là muốn đến Lan Huân Viện, Thanh Hề thầm hừ một tiếng bực bội, nếu còn chủ động đến Tứ Tịnh Cư nữa nàng sẽ bị đau bụng. Lần này phải hạ quyết tâm.
Ngày hôm sau, Minh Ngọc Nhi đến kinh thành, thật là đúng lúc. Tối hôm trước đã nhận được tin, sáng sớm Thanh Hề đã sai người chờ ở cửa ngách.
Minh Ngọc Nhi ngồi xe ngựa vào phủ từ cửa ngách, vừa vào liền gặp người quen, “Noãn Nhân?”
“Không ngờ biểu tiểu thư vẫn nhớ tôi.” Người hầu tên Noãn Nhân cười tiến tới đỡ tay Minh Ngọc Nhi. Vài năm trước Minh Ngọc Nhi từng đến Quốc công phủ, Noãn Nhân chính là người hầu hạ.
“Nhưng giờ phải sửa lại thành vợ Tường Lâm rồi.” Minh Ngọc Nhi cười nói, chuyện đó Thôi Xán đã kể với cô ấy.
“Biểu tiểu thư vẫn gọi tôi là Noãn Nhân đi. Phu nhân nói lần này biểu tiểu thư không mang theo người hầu trưởng thành nào, phân công tôi hầu hạ biểu tiểu thư.”
Minh Ngọc Nhi cười gật đầu.
Một nhóm bà già người hầu dìu Minh Ngọc Nhi đổi sang ngồi kiệu, đến cửa tròn mới xuống kiệu, có mama chờ sẵn, cười chào rồi một nhóm vây quanh như quần tinh củng nguyệt dìu Minh Ngọc Nhi đến chỗ Thái phu nhân.
“Ngọc Thư Nhi.” Thái phu nhân vừa thấy Minh Ngọc Nhi liền đứng lên, nhiều năm không gặp, lại nhớ đến sự ngoan ngoãn của Minh Ngọc Nhi khi còn nhỏ, bà cụ rất có thiện cảm.
Mắt Minh Ngọc Nhi đỏ hoe, dập đầu chào Thái phu nhân, rồi được Viên mama đỡ ngồi xuống bên cạnh bà.
Hỏi thăm xong, Thái phu nhân chỉ Thanh Hề ngồi bên cạnh hỏi: “Ngọc Thư Nhi còn nhận ra ai không?”
Thanh Hề đã đứng dậy, ngọt ngào gọi: “Ngọc Nhi biểu tỷ”.
Minh Ngọc Nhi nghĩ đến sự chăm sóc của Thôi Xán cùng sự an bài chu đáo của Thanh Hề suốt đường lên kinh, cũng nghẹn ngào nói: “Thanh Hề muội muội.”
Tiếp theo Minh Ngọc Nhi lại hành lễ với ba vị phu nhân rồi mới ngồi. Sau đó đến lượt các cháu trai cháu gái hành lễ với Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng cảm động, nếu không phải tình sâu nghĩa nặng, sẽ không gọi các cháu đến hành lễ khi cô ấy vừa đến nhà.
“Dì thật đẹp.” Mi Thư Nhi ngọt ngào ngắm nhìn Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi cười, nhìn Mi Thư Nhi nói: “Mi Thư Nhi cũng rất xinh mà.”
“Không hề sai, ngày thường vẫn tưởng chỉ có phu nhân Quốc công nhà ta là bước từ trong tranh ra, thì ra biểu tiểu thư cũng đẹp như tranh, sao người đẹp nào cũng là người nhà với Thái phu nhân thế này.” Vạn mama lên tiếng, bà ấy là một mama có thể diện, lời này không chỉ tán tụng Minh Ngọc Nhi, còn tán tụng hai người có địa vị nhất trong phủ là Thái phu nhân và Thanh Hề.
Mọi người cùng cười nói phụ họa, Thái phu nhân hỏi Minh Ngọc Nhi về tình hình trong nhà, rất quan tâm hỏi cô ấy thế nào, rồi mới quay đầu nói với Nhị phu nhân: “Đã an bài chỗ ở cho Ngọc Thư Nhi chưa?”
Nhị phu nhân đang chưa biết trả lời thế nào, đã thấy Thanh Hề dịu dàng nói: “Mẹ, để Ngọc Nhi tỷ tỷ ở cùng con đi, đã nhiều năm chị em không được gặp nhau.”
Thái phu nhân ngẩn người, rồi cười nói ngay lập tức: “Cũng được, nhà con rộng rãi, nhưng không được bắt nạt Ngọc Nhi biểu tỷ.”
“Mẹ nói gì vậy, khó khăn mới có một tỷ tỷ đến bầu bạn cùng, con cầu còn không được, sao có thể bắt nạt chứ.” Thanh Hề làm nũng.
Thái phu nhân biết quan hệ giữa Thanh Hề và các chị em ruột lạnh nhạt từ xưa, nàng gần như không có anh chị em gì, nay Minh Ngọc Nhi đến đây, Thanh Hề lại đã trưởng thành hiểu chuyện, tất nhiên khác hồi bé rất nhiều.
“Ngọc Thư Nhi đi đường mệt mỏi, nghe nói vẫn chưa khỏe hẳn, con phải chăm sóc chu đáo.”
“Thiếp…” Thanh Hề cảm thấy không tìm ra lời nào để biện bạch, dồn sức muốn rụt tay lại.
Phong Lưu tất nhiên phản đối, hắn nói những lời từ đáy lòng bằng sự chân thành dịu dàng: “Thanh Hề, nàng cũng không còn nhỏ nữa, muốn làm việc gì phải nhớ cân nhắc kĩ rồi hãy làm. Ngày hôm đấy nàng không mang theo ai bên mình, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc thì biết làm sao? Phủ nhà ta thái bình, nhưng trong đám người hầu kẻ hạ tốt xấu lẫn lộn, Tôn mama kia là vì không biết thân phận nàng mà bắt nạt nàng, nàng nói thử xem nếu gặp phải một người còn hung ác hơn thế, nàng phải làm sao bây giờ? Nếu nàng có chuyện gì, nàng bảo ta phải chịu đựng thế nào, Thái phu nhân phải chịu đựng thế nào.”
“Thiếp biết sai rồi.” Thanh Hề ngập ngừng nói, đúng là có mỗi một lỗi mà nhai đi nhai lại.
Phong Lưu xoa xoa hai má Thanh Hề, “Còn đau không?”
“Hết đau rồi.” Phong Lưu mắng thì mắng, nhưng ngày hôm sau vẫn sai Cần Thư đưa đến một hộp Tuyết Dung Cao đặc chế trong cung đình, thứ cao đó chỉ có quý nhân trong cung mới được dùng, không biết Phong Lưu lấy từ đâu, chỉ bôi hai ngày Thanh Hề đã không còn phải dùng phấn che vết bầm nữa..
“Còn dỗi không?” Giọng nói của Phong Lưu càng thêm dịu dàng ấm áp, khiến Thanh Hề không thể không hiểu ý tứ của hắn.
Lúc này nói bất cứ lời nào cũng là phá phong cảnh, Thanh Hề ngẩng đầu khẽ nói: “Đình Trực ca ca cho thiếp cắn hai lần thiếp sẽ không giận nữa.” Giọng nữ cao ngọt ngào êm ái, lảnh lót như sương rơi đầu hồi, khiến người nghe mất hồn, Phong Lưu không thể không thừa nhận Thanh Hề càng lớn càng đẹp, càng lớn càng quyến rũ, khiến người khác phải ngứa ngáy rạo rực, đúng là vưu vật trời sinh.
Phong Lưu kéo Thanh Hề vào lòng, “Vậy nàng cắn đi.”
Thanh Hề cũng không khách khí, vươn người, vùi đầu vào vai Phong Lưu, hơi thở khẽ phả ra từ làn môi mềm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt đến, khiến cổ họng Phong Lưu dao động, mắt hiện lên một nụ cười quyến rũ mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra, ngay sau đó nàng cúi đầu cắn vào cổ Phong Lưu.
Phong Lưu không kiềm chế được bế Thanh Hề bước vào suối nước nóng.
Sau đó đương nhiên là một phen vui vẻ trong nước, sóng gợn nhấp nhô, Thanh Hề bị Phong Lưu đặt trên một ghế đá giữa suối, trêu chọc một phen cũng hết nửa canh giờ, đến lúc đấy Thanh Hề mới được nghỉ.
Thanh Hề bủn rủn chân tay, nhìn Phong Lưu vẫn tỉnh táo nhanh nhẹn, còn tiến tới như muốn đổi tư thế khác, vội cầu xin: “Đình Trực ca ca, lần này không mang Đào mama đến đâu.”
Người Phong Lưu cứng đờ, xoa xoa môi Thanh Hề, “Ta ôm nàng ra hà đài nằm một lát.”
Hà đài ở bên trái suối nước nóng, là ngọc bích nguyên khối tạc thành hình lá và đài bông sen, đặt chìm trong nước với độ sâu một gang tay, nằm trên hà đài vừa không bị sức ép của nước làm khó thở, lại vẫn có thể hưởng thụ cảm giác từng đợt sóng vỗ về, vô cùng thoải mái.
Thanh Hề ngượng ngùng dùng áo lót khoác lên người, tuy rằng áo đã ướt, mặc với không mặc chẳng khác gì nhau, nhưng ít nhất trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Phong Lưu ngồi nghỉ cạnh ao, đứng dậy khoác áo gọi Cần Thư mang rượu vào.
Thanh Hề ngửi mùi rượu liền tỉnh lại, đó là rượu hoa sen mang nàng thích nhất, mùi rượu ngọt ngào lan tỏa, Thanh Hề nhăn mũi dùng sức hít ngửi, gặp Phong Lưu lười nhác dựa vào thành, rượu hoa sen rót trong chén sứ trắng mỏng đặt trên khay trúc lững lờ trên mặt nước, rất tiêu dao.
“Đừng nằm đó lâu, cẩn thận mất nước.” Phong Lưu nheo mắt nhìn Thanh Hề, da thịt trắng nõn của nàng bị hơi nước nóng làm cho trong hơn, nằm trên đài hoa như một đóa sen mới nở, thơm ngát ngon miệng.
Phong Lưu nâng Thanh Hề dậy, mớm cho nàng mấy ngụm rượu, thấy nàng hơi mở mắt, uống như mèo, mặt dần đỏ lên, toàn thân ngát hương sen, cho dù Đào mama không có tới cũng không thể kiềm chế được nữa, có điều vẫn cố gắng khống chế lực đạo.
Ngày tiếp theo Thanh Hề ngủ không dậy nổi, trễ cả giờ thỉnh an, khi cùng Thái phu nhân ăn trưa, bị bà nhìn chằm chằm một hồi rồi cười, “Thanh Hề giờ lớn rồi.”
“Cụ nói thật đúng, phu nhân dậy thì xong còn xinh đẹp hơn cả Ánh Nhật Hà (12) phủ ta.” Ánh Nhật Hà là giống hoa có một không hai của Quốc công phủ, bình thường cũng chỉ thuần khiết thanh nhã như các giống hoa sen khác, nhưng dưới ánh nắng chiều, đóa hoa trắng lấp lánh một màu hồng mờ ảo, như phủ một tầng son, long lanh rọi sáng, đẹp một cách chói mắt.
Thanh Hề nghe thế ngượng đỏ mặt, tuy là vợ chồng, nhưng hai người lại không sống chung, nếu cứ chủ động tìm tới, sẽ khiến người khác đánh giá dễ dãi, thế nên trời vừa tối Thanh Hề liền cứng rắn mặc kệ ánh mặt trêu chọc của Thái phu nhân, lên giường đi ngủ.
Cho đến tận ngày hai mươi tháng giêng về kinh, Thanh Hề không hề đến Canh Cần Cư một lần nào nữa. Khi ngồi trên xe ngựa, nàng bắt đầu tính toán. Theo tình hình này, nàng với Phong Lưu sẽ ở chung sớm thôi, dù gì hắn cũng là một người đàn ông, không phải nàng lo hắn bị người đàn bà khác quyến rũ, mà là hắn nhu cầu cao, mỗi lần nàng đến Tứ Tịnh Cư, cũng gần bằng thông báo với cả thiên hạ.
Vừa về đến phủ Phong Lưu liền đến Tứ Tịnh Cư ngay lập tức, không có chút ý tứ nào là muốn đến Lan Huân Viện, Thanh Hề thầm hừ một tiếng bực bội, nếu còn chủ động đến Tứ Tịnh Cư nữa nàng sẽ bị đau bụng. Lần này phải hạ quyết tâm.
Ngày hôm sau, Minh Ngọc Nhi đến kinh thành, thật là đúng lúc. Tối hôm trước đã nhận được tin, sáng sớm Thanh Hề đã sai người chờ ở cửa ngách.
Minh Ngọc Nhi ngồi xe ngựa vào phủ từ cửa ngách, vừa vào liền gặp người quen, “Noãn Nhân?”
“Không ngờ biểu tiểu thư vẫn nhớ tôi.” Người hầu tên Noãn Nhân cười tiến tới đỡ tay Minh Ngọc Nhi. Vài năm trước Minh Ngọc Nhi từng đến Quốc công phủ, Noãn Nhân chính là người hầu hạ.
“Nhưng giờ phải sửa lại thành vợ Tường Lâm rồi.” Minh Ngọc Nhi cười nói, chuyện đó Thôi Xán đã kể với cô ấy.
“Biểu tiểu thư vẫn gọi tôi là Noãn Nhân đi. Phu nhân nói lần này biểu tiểu thư không mang theo người hầu trưởng thành nào, phân công tôi hầu hạ biểu tiểu thư.”
Minh Ngọc Nhi cười gật đầu.
Một nhóm bà già người hầu dìu Minh Ngọc Nhi đổi sang ngồi kiệu, đến cửa tròn mới xuống kiệu, có mama chờ sẵn, cười chào rồi một nhóm vây quanh như quần tinh củng nguyệt dìu Minh Ngọc Nhi đến chỗ Thái phu nhân.
“Ngọc Thư Nhi.” Thái phu nhân vừa thấy Minh Ngọc Nhi liền đứng lên, nhiều năm không gặp, lại nhớ đến sự ngoan ngoãn của Minh Ngọc Nhi khi còn nhỏ, bà cụ rất có thiện cảm.
Mắt Minh Ngọc Nhi đỏ hoe, dập đầu chào Thái phu nhân, rồi được Viên mama đỡ ngồi xuống bên cạnh bà.
Hỏi thăm xong, Thái phu nhân chỉ Thanh Hề ngồi bên cạnh hỏi: “Ngọc Thư Nhi còn nhận ra ai không?”
Thanh Hề đã đứng dậy, ngọt ngào gọi: “Ngọc Nhi biểu tỷ”.
Minh Ngọc Nhi nghĩ đến sự chăm sóc của Thôi Xán cùng sự an bài chu đáo của Thanh Hề suốt đường lên kinh, cũng nghẹn ngào nói: “Thanh Hề muội muội.”
Tiếp theo Minh Ngọc Nhi lại hành lễ với ba vị phu nhân rồi mới ngồi. Sau đó đến lượt các cháu trai cháu gái hành lễ với Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng cảm động, nếu không phải tình sâu nghĩa nặng, sẽ không gọi các cháu đến hành lễ khi cô ấy vừa đến nhà.
“Dì thật đẹp.” Mi Thư Nhi ngọt ngào ngắm nhìn Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi cười, nhìn Mi Thư Nhi nói: “Mi Thư Nhi cũng rất xinh mà.”
“Không hề sai, ngày thường vẫn tưởng chỉ có phu nhân Quốc công nhà ta là bước từ trong tranh ra, thì ra biểu tiểu thư cũng đẹp như tranh, sao người đẹp nào cũng là người nhà với Thái phu nhân thế này.” Vạn mama lên tiếng, bà ấy là một mama có thể diện, lời này không chỉ tán tụng Minh Ngọc Nhi, còn tán tụng hai người có địa vị nhất trong phủ là Thái phu nhân và Thanh Hề.
Mọi người cùng cười nói phụ họa, Thái phu nhân hỏi Minh Ngọc Nhi về tình hình trong nhà, rất quan tâm hỏi cô ấy thế nào, rồi mới quay đầu nói với Nhị phu nhân: “Đã an bài chỗ ở cho Ngọc Thư Nhi chưa?”
Nhị phu nhân đang chưa biết trả lời thế nào, đã thấy Thanh Hề dịu dàng nói: “Mẹ, để Ngọc Nhi tỷ tỷ ở cùng con đi, đã nhiều năm chị em không được gặp nhau.”
Thái phu nhân ngẩn người, rồi cười nói ngay lập tức: “Cũng được, nhà con rộng rãi, nhưng không được bắt nạt Ngọc Nhi biểu tỷ.”
“Mẹ nói gì vậy, khó khăn mới có một tỷ tỷ đến bầu bạn cùng, con cầu còn không được, sao có thể bắt nạt chứ.” Thanh Hề làm nũng.
Thái phu nhân biết quan hệ giữa Thanh Hề và các chị em ruột lạnh nhạt từ xưa, nàng gần như không có anh chị em gì, nay Minh Ngọc Nhi đến đây, Thanh Hề lại đã trưởng thành hiểu chuyện, tất nhiên khác hồi bé rất nhiều.
“Ngọc Thư Nhi đi đường mệt mỏi, nghe nói vẫn chưa khỏe hẳn, con phải chăm sóc chu đáo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.