Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Chương 28: Đàm mộng uyên
Đường Nguyệt Y
21/03/2023
“Cứ mặc kệ cô ấy, mau qua đây ngồi uống rượu với anh.”
Đối với Huyết Ảnh Long, Châu Tử Du cứ như một người vô hình, thậm chí anh còn chưa từng nhìn cô lấy một lần.
Đàm Mộng Uyên vẫn đứng nhìn Châu Tử Du thêm vài giây, nhưng sau đó đã giữ im lặng, bước đến ngồi bên cạnh Huyết Ảnh Long.
Một màn hình ảnh thân thiết của họ, đương nhiên khiến Châu Tử Du vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn giữ vững tâm trạng bình tĩnh, điềm giọng cất lời:
“Sao anh không nghe điện thoại của em, cả tin nhắn cũng không trả lời?”
“Không để ý nên không thấy.”
Lạnh nhạt nói rồi, Huyết Ảnh Long chỉ thong thả uống rượu. Trước đó, anh thà nhìn sang Đàm Mộng Uyên chứ cũng chẳng thèm nhìn Châu Tử Du lấy một lần.
Bấy giờ, cô chỉ biết hít sâu một hơi. Cố giữ tâm bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
“Vậy cô gái bên cạnh anh là ai? Tại sao hai người lại ở chung? Cô ta còn mặc áo của anh nữa?”
“Em quản hơi nhiều rồi đấy! Mau về phòng của em đi.”
“Anh là chồng của em, tại sao em không được quyền quản chứ? Huống chi, em càng phải biết rõ cô gái đang bên cạnh anh là ai?”
Châu Tử Du đã không còn giữ được bình tĩnh. Cơn nóng giận của cô đã hằn trên đôi mắt khi nhìn người đàn ông đối diện.
Điều đó cũng khiến Đàm Mộng Uyên không khỏi bất ngờ, khi biết được danh phận của Châu Tử Du.
Nhưng vốn là người nhạy bén lại có tâm cơ nên rất nhanh sau Đàm Mộng Uyên đột nhiên chủ động ôm lấy cánh tay của Huyết Ảnh Long, rồi nâng cao giọng nói:
“Hóa ra cô là vợ mới cưới của anh Long đó à! Xém tí tôi quên mất, anh ấy hiện giờ đang bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cơ mà anh Long đã tỏ thái độ bất cần rõ như vậy rồi mà cô vẫn không hiểu sao?”
Còn chưa rõ quan hệ thực hư thế nào, nhưng nghe qua cách nói chuyện của người phụ nữ kia, thì Châu Tử Du thừa sức biết được cô ta có tình ý mập mờ với người đàn ông của mình, nên trở nên cáu gắt ngay sau đó là điều hiển nhiên.
Thậm chí, Châu Tử Du đã đi thẳng tới. Dứt khoát nắm tay Đàm Mộng Uyên, kéo cô ta đứng dậy, sau đó đanh giọng cất lời:
“Cô dựa vào cái gì mà dám ở đây ăn nói hàm hồ thế hả?”
“Vậy còn cô là cái thá gì mà đứng đây trừng mắt to tiếng với tôi hả? Cô có biết Đàm Mộng Uyên tôi rất được lòng ba của anh Long không? Nếu bác ấy mà biết cô dám thất lễ với tôi thì cô không xong chắc rồi.”
Cô hỏi có một câu, nhưng đối phương lại tuôn nguyên một tràn. Ấy thế mà chẳng hề khiến Châu Tử Du e sợ, kể cả khi nghe nhắc tới ba chồng của mình, thì cô vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo, rồi khinh khỉnh cất lời:
“Tôi dựa vào điều gì hả? Đương nhiên dựa vào vai trò là vợ của Huyết Ảnh Long rồi, thậm chí tôi còn dám tống cổ một kẻ ất ơ như cô ra ngoài ngay bây giờ nữa kìa.”
Nói xong, Châu Tử Du liền bắt lấy cánh tay của Đàm Mộng Uyên, lôi cô ta xồng xộc ra ngoài.
“Nè, cái đồ điên này, mau buông tôi ra coi.”
Đàm Mộng Uyên ra sức chống cự, kết quả là mới đi được một đoạn, cô ta đã ngăn cản được sự xua đuổi của Châu Tử Du, sau đó còn đẩy cô một phát thật mạnh, khiến Châu Tử Du nhất thời sơ ý nên ngã xuống sàn nhà, ngay trước mặt Huyết Ảnh Long.
“Cô…”
“Làm loạn đủ chưa?”
Bấy giờ, người đàn ông ấy cũng lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng ngay sau đó, Đàm Mộng Uyên lại yểu điệu làm nũng, cô ta chạy tới ôm lấy cánh tay của anh, rồi còn trưng ra nét mặt ủy khuất, nói:
“Anh Long, là cô ta bắt nạt em trước.”
Bình thường, Huyết Ảnh Long rất ghét tiếp xúc với phụ nữ. Nhưng hôm nay, năm lần bảy lượt lại để Đàm Mộng Uyên gần gũi, như hai người vô cùng thân thiết, khiến Châu Tử Du mắt nhói, tim đau.
Nhưng cô luôn không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt bất cứ ai, nên dù đã bị đẩy ngã thì cũng tự mình đứng dậy. Mặc cho mắt đỏ hoe, cũng dằn xuống, không để lệ rơi.
Đối diện với gương mặt lạnh lùng, thờ ơ của chồng mình, Châu Tử Du lạnh giọng hỏi lại lần cuối:
“Em hỏi anh lần nữa, chuyện này rốt cuộc là sao? Cô ta là ai?”
“Là em nuôi của tôi.”
Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên hờ hững, đáp xong, anh còn thong thả uống nốt ly rượu trên bàn.
Châu Tử Du khẽ gật đầu, cô lại hỏi:
“Thế đêm nay anh có về phòng không?”
“Không.”
“Vâng! Vậy không làm phiền hai người nữa. Cứ tự nhiên uống rượu rồi tâm sự cả đêm đi.”
Nói xong, Châu Tử Du còn mỉm cười. Sau đó lặng lẽ quay lưng rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người. Huyết Ảnh Long cũng không chần chừ gì nữa, liền gạt tay Đàm Mộng Uyên ra khỏi cánh tay của mình, rồi anh đứng dậy, đi qua ghế khác tự ngồi độc lập, để cô gái đó chỉ biết ngây ra nhìn anh.
“Em cũng ra ngoài đi, sáng mai trở về Huyết gia sớm.”
“Ơ, em mới tới có vài tiếng mà anh đã đuổi em rồi à? Không chịu đâu, em còn phải ở đây chơi với anh vài hôm rồi mới về gặp mặt ông nội sau. Ba anh cũng đã cho phép rồi, em không về đâu.”
“Tùy thôi, nhưng giờ em cũng phải ra ngoài. Anh muốn ở một mình. Còn cái áo đó, mặc xong rồi thì cứ trực tiếp vứt đi, anh không cần nữa.”
Lúc này, Đàm Mộng Uyên mới nhìn lại chiếc áo của Huyết Ảnh Long đang trên người mình. Nếu vừa rồi cô không dùng chút mưu kế, thì đã không thành công chiếm được chiếc áo này của anh. Giờ Huyết Ảnh Long bảo không cần nữa thì cô nàng lại càng thích.
Người đàn ông ấy tuy lạnh nhạt, nhưng cách nói chuyện ít ra vẫn dễ nghe hơn khi đối với Châu Tử Du lúc vừa rồi.
Anh như thế cũng phải thôi, vì Đàm Mộng Uyên là đứa cháu gái nuôi của ông nội anh. Cô là cháu nội của một người bạn thân của ông, nhưng vì nhà họ Đàm xảy ra biến cố lớn, khiến cả gia đình đều phải ngồi tù, nên ông nội của cô mới gửi Đàm Mộng Uyên cho Huyết Vương Bá nuôi nấng từ nhỏ.
Đàm Mộng Uyên nhỏ hơn anh 5 tuổi, nên từ khi mẹ anh qua đời, thì bên cạnh anh chỉ có cô gái này bầu bạn trong những lúc buồn chán.
Ngày tháng trôi qua, ai rồi cũng trưởng thành. Hôm nay chính là ngày đầu tiên Đàm Mộng Uyên trở về sau 5 năm du học. Nhưng thật không ngờ, cô ta vừa về đã khiến Châu Tử Du nhận lấy trái đắng, mà nguyên nhân thật sự chỉ có Huyết Ảnh Long mới biết.
“Sao vẫn còn ngồi đó?”
Thấy đối phương không nhúc nhích, người đàn ông ấy lại cất lời. Và lần này mới thật sự khiến Đàm Mộng Uyên không thể níu kéo gì thêm.
“Vậy em về phòng đây.”
Sau đó, Đàm Mộng Uyên lẳng lặng rời đi trong nuối tiếc.
Căn phòng chỉ còn lại một mình Huyết Ảnh Long, nét mặt của anh cứ đăm chiêu, và sâu trong đáy mắt là những ưu tư khó thể giải bày.
Thật ra, anh như thế là từ khi xem xong đoạn video của ba mình đưa tới. Tuy ngoài miệng vẫn bênh vực Châu Tử Du, nhưng thật tâm trong lòng anh vẫn không thể nào thoải mái.
*Reng reng reng
Lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên, nên anh mới đặt ly rượu lên bàn, rồi chuyển sang cầm điện thoại, trượt qua phím nghe trước, sau đó mới từ tốn áp lên tai:
[Lão Đại, đã tìm ra thông tin chủ nhân đặt phòng 99 tại khách sạn B vào tối qua rồi.]
“Tên gì?”
Đối với Huyết Ảnh Long, Châu Tử Du cứ như một người vô hình, thậm chí anh còn chưa từng nhìn cô lấy một lần.
Đàm Mộng Uyên vẫn đứng nhìn Châu Tử Du thêm vài giây, nhưng sau đó đã giữ im lặng, bước đến ngồi bên cạnh Huyết Ảnh Long.
Một màn hình ảnh thân thiết của họ, đương nhiên khiến Châu Tử Du vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn giữ vững tâm trạng bình tĩnh, điềm giọng cất lời:
“Sao anh không nghe điện thoại của em, cả tin nhắn cũng không trả lời?”
“Không để ý nên không thấy.”
Lạnh nhạt nói rồi, Huyết Ảnh Long chỉ thong thả uống rượu. Trước đó, anh thà nhìn sang Đàm Mộng Uyên chứ cũng chẳng thèm nhìn Châu Tử Du lấy một lần.
Bấy giờ, cô chỉ biết hít sâu một hơi. Cố giữ tâm bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
“Vậy cô gái bên cạnh anh là ai? Tại sao hai người lại ở chung? Cô ta còn mặc áo của anh nữa?”
“Em quản hơi nhiều rồi đấy! Mau về phòng của em đi.”
“Anh là chồng của em, tại sao em không được quyền quản chứ? Huống chi, em càng phải biết rõ cô gái đang bên cạnh anh là ai?”
Châu Tử Du đã không còn giữ được bình tĩnh. Cơn nóng giận của cô đã hằn trên đôi mắt khi nhìn người đàn ông đối diện.
Điều đó cũng khiến Đàm Mộng Uyên không khỏi bất ngờ, khi biết được danh phận của Châu Tử Du.
Nhưng vốn là người nhạy bén lại có tâm cơ nên rất nhanh sau Đàm Mộng Uyên đột nhiên chủ động ôm lấy cánh tay của Huyết Ảnh Long, rồi nâng cao giọng nói:
“Hóa ra cô là vợ mới cưới của anh Long đó à! Xém tí tôi quên mất, anh ấy hiện giờ đang bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cơ mà anh Long đã tỏ thái độ bất cần rõ như vậy rồi mà cô vẫn không hiểu sao?”
Còn chưa rõ quan hệ thực hư thế nào, nhưng nghe qua cách nói chuyện của người phụ nữ kia, thì Châu Tử Du thừa sức biết được cô ta có tình ý mập mờ với người đàn ông của mình, nên trở nên cáu gắt ngay sau đó là điều hiển nhiên.
Thậm chí, Châu Tử Du đã đi thẳng tới. Dứt khoát nắm tay Đàm Mộng Uyên, kéo cô ta đứng dậy, sau đó đanh giọng cất lời:
“Cô dựa vào cái gì mà dám ở đây ăn nói hàm hồ thế hả?”
“Vậy còn cô là cái thá gì mà đứng đây trừng mắt to tiếng với tôi hả? Cô có biết Đàm Mộng Uyên tôi rất được lòng ba của anh Long không? Nếu bác ấy mà biết cô dám thất lễ với tôi thì cô không xong chắc rồi.”
Cô hỏi có một câu, nhưng đối phương lại tuôn nguyên một tràn. Ấy thế mà chẳng hề khiến Châu Tử Du e sợ, kể cả khi nghe nhắc tới ba chồng của mình, thì cô vẫn nở nụ cười nhạt nhẽo, rồi khinh khỉnh cất lời:
“Tôi dựa vào điều gì hả? Đương nhiên dựa vào vai trò là vợ của Huyết Ảnh Long rồi, thậm chí tôi còn dám tống cổ một kẻ ất ơ như cô ra ngoài ngay bây giờ nữa kìa.”
Nói xong, Châu Tử Du liền bắt lấy cánh tay của Đàm Mộng Uyên, lôi cô ta xồng xộc ra ngoài.
“Nè, cái đồ điên này, mau buông tôi ra coi.”
Đàm Mộng Uyên ra sức chống cự, kết quả là mới đi được một đoạn, cô ta đã ngăn cản được sự xua đuổi của Châu Tử Du, sau đó còn đẩy cô một phát thật mạnh, khiến Châu Tử Du nhất thời sơ ý nên ngã xuống sàn nhà, ngay trước mặt Huyết Ảnh Long.
“Cô…”
“Làm loạn đủ chưa?”
Bấy giờ, người đàn ông ấy cũng lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng ngay sau đó, Đàm Mộng Uyên lại yểu điệu làm nũng, cô ta chạy tới ôm lấy cánh tay của anh, rồi còn trưng ra nét mặt ủy khuất, nói:
“Anh Long, là cô ta bắt nạt em trước.”
Bình thường, Huyết Ảnh Long rất ghét tiếp xúc với phụ nữ. Nhưng hôm nay, năm lần bảy lượt lại để Đàm Mộng Uyên gần gũi, như hai người vô cùng thân thiết, khiến Châu Tử Du mắt nhói, tim đau.
Nhưng cô luôn không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt bất cứ ai, nên dù đã bị đẩy ngã thì cũng tự mình đứng dậy. Mặc cho mắt đỏ hoe, cũng dằn xuống, không để lệ rơi.
Đối diện với gương mặt lạnh lùng, thờ ơ của chồng mình, Châu Tử Du lạnh giọng hỏi lại lần cuối:
“Em hỏi anh lần nữa, chuyện này rốt cuộc là sao? Cô ta là ai?”
“Là em nuôi của tôi.”
Huyết Ảnh Long tuyệt nhiên hờ hững, đáp xong, anh còn thong thả uống nốt ly rượu trên bàn.
Châu Tử Du khẽ gật đầu, cô lại hỏi:
“Thế đêm nay anh có về phòng không?”
“Không.”
“Vâng! Vậy không làm phiền hai người nữa. Cứ tự nhiên uống rượu rồi tâm sự cả đêm đi.”
Nói xong, Châu Tử Du còn mỉm cười. Sau đó lặng lẽ quay lưng rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người. Huyết Ảnh Long cũng không chần chừ gì nữa, liền gạt tay Đàm Mộng Uyên ra khỏi cánh tay của mình, rồi anh đứng dậy, đi qua ghế khác tự ngồi độc lập, để cô gái đó chỉ biết ngây ra nhìn anh.
“Em cũng ra ngoài đi, sáng mai trở về Huyết gia sớm.”
“Ơ, em mới tới có vài tiếng mà anh đã đuổi em rồi à? Không chịu đâu, em còn phải ở đây chơi với anh vài hôm rồi mới về gặp mặt ông nội sau. Ba anh cũng đã cho phép rồi, em không về đâu.”
“Tùy thôi, nhưng giờ em cũng phải ra ngoài. Anh muốn ở một mình. Còn cái áo đó, mặc xong rồi thì cứ trực tiếp vứt đi, anh không cần nữa.”
Lúc này, Đàm Mộng Uyên mới nhìn lại chiếc áo của Huyết Ảnh Long đang trên người mình. Nếu vừa rồi cô không dùng chút mưu kế, thì đã không thành công chiếm được chiếc áo này của anh. Giờ Huyết Ảnh Long bảo không cần nữa thì cô nàng lại càng thích.
Người đàn ông ấy tuy lạnh nhạt, nhưng cách nói chuyện ít ra vẫn dễ nghe hơn khi đối với Châu Tử Du lúc vừa rồi.
Anh như thế cũng phải thôi, vì Đàm Mộng Uyên là đứa cháu gái nuôi của ông nội anh. Cô là cháu nội của một người bạn thân của ông, nhưng vì nhà họ Đàm xảy ra biến cố lớn, khiến cả gia đình đều phải ngồi tù, nên ông nội của cô mới gửi Đàm Mộng Uyên cho Huyết Vương Bá nuôi nấng từ nhỏ.
Đàm Mộng Uyên nhỏ hơn anh 5 tuổi, nên từ khi mẹ anh qua đời, thì bên cạnh anh chỉ có cô gái này bầu bạn trong những lúc buồn chán.
Ngày tháng trôi qua, ai rồi cũng trưởng thành. Hôm nay chính là ngày đầu tiên Đàm Mộng Uyên trở về sau 5 năm du học. Nhưng thật không ngờ, cô ta vừa về đã khiến Châu Tử Du nhận lấy trái đắng, mà nguyên nhân thật sự chỉ có Huyết Ảnh Long mới biết.
“Sao vẫn còn ngồi đó?”
Thấy đối phương không nhúc nhích, người đàn ông ấy lại cất lời. Và lần này mới thật sự khiến Đàm Mộng Uyên không thể níu kéo gì thêm.
“Vậy em về phòng đây.”
Sau đó, Đàm Mộng Uyên lẳng lặng rời đi trong nuối tiếc.
Căn phòng chỉ còn lại một mình Huyết Ảnh Long, nét mặt của anh cứ đăm chiêu, và sâu trong đáy mắt là những ưu tư khó thể giải bày.
Thật ra, anh như thế là từ khi xem xong đoạn video của ba mình đưa tới. Tuy ngoài miệng vẫn bênh vực Châu Tử Du, nhưng thật tâm trong lòng anh vẫn không thể nào thoải mái.
*Reng reng reng
Lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên, nên anh mới đặt ly rượu lên bàn, rồi chuyển sang cầm điện thoại, trượt qua phím nghe trước, sau đó mới từ tốn áp lên tai:
[Lão Đại, đã tìm ra thông tin chủ nhân đặt phòng 99 tại khách sạn B vào tối qua rồi.]
“Tên gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.