Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Chương 67: Hôn không lường trước
Đường Nguyệt Y
11/04/2023
Tại sao ư? Còn không phải vì cô đã hiểu lầm người đàn ông ấy sao? Cô cho rằng vì anh không tin tưởng mình, nên mới nói ra những lời khó nghe. Cô luôn mặc định anh là một kẻ đa tình, tệ bạc, có mới nới cũ, dễ dàng
thay lòng đổi dạ.
Cô hận anh không tin tưởng vào tình cảm của cô, nhưng sự thật chính cô mới là người không tin tưởng, không thấu hiểu người đàn ông mình yêu.
Cô trách anh không quan tâm cô. Trong khi bản thân cô cũng chưa từng tâm sự với anh, chia sẻ về những gì anh đã trải qua trong quá khứ và mối quan hệ với những người thân trong gia đình. Cô lấy anh làm chồng, người cô yêu cũng là anh, nhưng lại hời hợt với tất cả mọi thứ liên quan tới anh.
Kẻ thật sự vô tâm, vô tình, ấy vậy mà lại là Châu Tử Du cô.
Giờ ngồi đây lắng nghe những gì Cố Dĩnh Ti nói, bản thân cô chỉ có thể chết lặng, lương tâm đang bị dằn xé dữ dội. Tim cô nhói, không phải vì phải chịu ủy khuất, mà nhói đau vì hối hận trước những gì đã từng nói ra với người đàn ông ấy.
Chắc anh cũng đã đau nhiều lắm!
Thấy bầu không khí chìm vào yên tĩnh đã lâu, và nét mặt của Châu Tử Du cũng lộ rõ sự khổ tâm, áy náy, nên Cố Dĩnh Ti lại nói thêm đôi lời trước khi rời đi:
“Thật ra những chuyện liên quan giữa cô và Ảnh Long tôi cũng vừa biết gần đây thôi. Thấy cậu ta như vậy nhưng sống nội tâm lắm, chả chịu tâm sự với ai, đặc biệt là những chuyện liên quan tới người mình yêu thương. Tôi nghĩ, chắc do cô không biết những chuyện này nên mới nhẫn tâm với cậu ấy như thế. Nhưng giờ, nếu đã biết rõ hết rồi thì tôi hi vọng cô có thể tha thứ cho cậu ấy, nếu được. Hoặc yêu hay không yêu cũng phải nói cho rõ, đừng để cậu ấy tự nhấn chìm bản thân trong một tình yêu hư ảo.”
Nói xong, Cố Dĩnh Ti đã đứng dậy, rồi trầm giọng nói:
“Sức khỏe của Long vẫn chưa ổn đâu. Hi vọng cô có thể chăm sóc cho cậu ấy đến khi khỏi bệnh. Rồi sau đó muốn như thế nào thì tự cô quyết định. Giờ thì lên phòng gặp cậu ấy đi, là phòng cũ của hai người lúc trước đấy! Tôi phải về rồi.”
Những câu nói cuối cùng của Cố Dĩnh Ti kết thúc, đó cũng là lúc anh đã rời khỏi căn biệt thự ấy. Chính thức trả lại bầu không khí riêng tư cho hai người bọn họ.
Ở lại một mình với biết bao nỗi niềm khó tả, nhưng rồi người con gái ấy cũng âm thầm tiến vào thang máy.
Theo lối cũ, cô tìm tới căn phòng quen thuộc năm nào. Chần chừ một chút, bàn tay nhỏ cũng gõ nhẹ vào mặt cửa.
*Cốc cốc cốc…
Âm thanh đã vang lên, nhưng cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích, bên trong cũng chẳng có tiếng động nào. Nên sau đó, Châu Tử Du đã đặt tay lên tay nắm cửa, cô xoay nhẹ một cái đã thành công mở khóa.
Chậm rãi bước vào căn phòng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng rọi vào qua các ô cửa kính, khoảng rộng lớn nhất chính là ban công.
“Khụ…khụ…”
Tiếng ho của người đàn ông chợt phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vốn có. Trong mắt Châu Tử Du lúc này là bóng lưng cao to của người đàn ông ấy.
Anh đang đứng ngoài ban công, thả mình hòa vào cơn gió lạnh giá làm lay động vài sợi tóc ngắn nam tính.
Trong tay anh là điếu thuốc đang cháy, khói cay theo đó phả vào không trung, rồi anh lại đưa lên môi rít lấy một hơi thật dài.
Tuy tâm đã tịnh, nhưng nỗi nhớ cô, cả nỗi lo không biết tiếp tục bám theo Châu Tử Du là đúng hay sai cứ hiện hữu trong đầu, nên anh lại phải tìm tới rượu và thuốc lá để trút vơi tâm sự.
“Khụ…khụ…khụ…”
Sau đó cũng là lúc cơn ho ập tới, khiến người đàn ông ấy không thể đè nén.
Thấy Huyết Ảnh Long ho liên tục, từ lặng lẽ, cô bước nhanh về phía anh ta, từ tâm tình đang áy náy cô chuyển sang tức giận. Vừa tới gần người đàn ông, Châu Tử Du trực tiếp giật lấy điếu thuốc kia, dứt khoát bóp nát trong lòng bàn tay của mình.
“Huyết Ảnh Long, anh có biết bệnh của anh không được hút thuốc không? Cũng không được để bản thân bị lạnh. Mà anh xem, bây giờ anh đang làm cái quái quỷ gì đây? Đứng ngoài này phơi sương phơi gió, miệng thì phì phà kéo thuốc, anh chán sống lắm rồi đúng không?”
Sự xuất hiện của Châu Tử Du, tuy khiến Huyết Ảnh Long có chút bất ngờ, nhưng sau khi nghe xong những lời chất vấn ấy, mông lung nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô trước ánh trăng, thì trên môi anh chỉ xuất hiện một nụ cười nhạt. Sau đó, anh nhìn lên mặt trăng lấp lánh kia, rồi thong thả cao giọng cất lời:
“Phải, anh chán sống cái cuộc sống vô vị này lắm rồi. Một thân, một mình, cô đơn, tẻ nhạt, chắc đã đến lúc nên tự giải thoát cho chính mình.”
Nói đến đây, người đàn ông ấy đã quay sang nhìn Châu Tử Du, anh tiếp tục bình thản nói tiếp:
“Mà em chạy tới đây làm gì? Còn chất vấn anh thế nữa? Em không thấy anh phiền phức à? À, còn tay em đó, bị bỏng tàn thuốc rồi, nên nhanh chóng về nhà thoa thuốc đi.”
Lúc này, Châu Tử Du lại chau mày, sắc mặt cô ngày càng hiện đầy vạch đen, khi ngửi thấy một mùi hương gì đó khiến cô khó chịu, giọng nói lãnh khốc nhanh chóng vang lên:
“Anh còn uống rượu à Huyết Ảnh Long?”
“Thì đêm nào anh chả uống vài ly. Mấy hôm nay nằm viện, thèm nhỏ cả dãi ra. Giờ được về nhà thì phải uống chứ.”
*Chát.
Huyết Ảnh Long vừa nói dứt câu thì đã ăn trọn một bạt tay vào mặt, và người ra tay không ai khác ngoài Châu Tử Du.
Nhưng ngay sau khi người đàn ông ấy còn chưa kịp định thần, thì nơi khuôn miệng còn hôi mùi thuốc lá lẫn rượu của mình đã bị người con gái ấy áp đảo.
Cô kiễng chân lên, chủ động hôn anh ngay sau khi vừa ra tay tát anh một cái.
Đây là kiểu vừa đánh vừa xoa ư?
Không biết cảm giác của người đàn ông ấy như thế nào, nhưng sau đó anh lại cự tuyệt nụ hôn kia bằng cách đẩy Châu Tử Du ra, rồi còn trưng ra bộ mặt tránh né.
Như này là mèo chê mỡ hay sao?
Trong khi Châu Tử Du vẫn đang hụt hẫng sau hành động của người đàn ông thì cô đã nghe anh khẽ lên tiếng:
“Mùi thuốc lá trong miệng anh sẽ khiến em khó chịu. Có khi còn không tốt cho sức khỏe.”
“Anh biết không tốt cho sức khỏe sao vẫn hút? Đã vậy, hôm nay tôi nhất quyết phải lây bệnh cùng anh mới thôi.”
Hiên ngang nói xong, Châu Tử Du liền tiến tới, kiễng chân lên cao, nhanh chóng và thành thạo thêm lần nữa nuốt chửng đôi môi mị tình hơi khô khan của người đàn ông.
Lần này, cô còn ôm chặt cổ của anh. Khiến Huyết Ảnh Long chỉ có khuất phục và thỏa hiệp chứ không thể chống cự.
Mọi sự việc lẫn hành động đang diễn ra, đều không nằm trong dự tính ban đầu của Châu Tử Du.
Có lẽ đây là cách khai mở hành trình tháo gỡ hiểu lầm giữa cả hai. Sau nụ hôn, sẽ là lúc họ cùng trải lòng với nhau!
Cô hận anh không tin tưởng vào tình cảm của cô, nhưng sự thật chính cô mới là người không tin tưởng, không thấu hiểu người đàn ông mình yêu.
Cô trách anh không quan tâm cô. Trong khi bản thân cô cũng chưa từng tâm sự với anh, chia sẻ về những gì anh đã trải qua trong quá khứ và mối quan hệ với những người thân trong gia đình. Cô lấy anh làm chồng, người cô yêu cũng là anh, nhưng lại hời hợt với tất cả mọi thứ liên quan tới anh.
Kẻ thật sự vô tâm, vô tình, ấy vậy mà lại là Châu Tử Du cô.
Giờ ngồi đây lắng nghe những gì Cố Dĩnh Ti nói, bản thân cô chỉ có thể chết lặng, lương tâm đang bị dằn xé dữ dội. Tim cô nhói, không phải vì phải chịu ủy khuất, mà nhói đau vì hối hận trước những gì đã từng nói ra với người đàn ông ấy.
Chắc anh cũng đã đau nhiều lắm!
Thấy bầu không khí chìm vào yên tĩnh đã lâu, và nét mặt của Châu Tử Du cũng lộ rõ sự khổ tâm, áy náy, nên Cố Dĩnh Ti lại nói thêm đôi lời trước khi rời đi:
“Thật ra những chuyện liên quan giữa cô và Ảnh Long tôi cũng vừa biết gần đây thôi. Thấy cậu ta như vậy nhưng sống nội tâm lắm, chả chịu tâm sự với ai, đặc biệt là những chuyện liên quan tới người mình yêu thương. Tôi nghĩ, chắc do cô không biết những chuyện này nên mới nhẫn tâm với cậu ấy như thế. Nhưng giờ, nếu đã biết rõ hết rồi thì tôi hi vọng cô có thể tha thứ cho cậu ấy, nếu được. Hoặc yêu hay không yêu cũng phải nói cho rõ, đừng để cậu ấy tự nhấn chìm bản thân trong một tình yêu hư ảo.”
Nói xong, Cố Dĩnh Ti đã đứng dậy, rồi trầm giọng nói:
“Sức khỏe của Long vẫn chưa ổn đâu. Hi vọng cô có thể chăm sóc cho cậu ấy đến khi khỏi bệnh. Rồi sau đó muốn như thế nào thì tự cô quyết định. Giờ thì lên phòng gặp cậu ấy đi, là phòng cũ của hai người lúc trước đấy! Tôi phải về rồi.”
Những câu nói cuối cùng của Cố Dĩnh Ti kết thúc, đó cũng là lúc anh đã rời khỏi căn biệt thự ấy. Chính thức trả lại bầu không khí riêng tư cho hai người bọn họ.
Ở lại một mình với biết bao nỗi niềm khó tả, nhưng rồi người con gái ấy cũng âm thầm tiến vào thang máy.
Theo lối cũ, cô tìm tới căn phòng quen thuộc năm nào. Chần chừ một chút, bàn tay nhỏ cũng gõ nhẹ vào mặt cửa.
*Cốc cốc cốc…
Âm thanh đã vang lên, nhưng cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích, bên trong cũng chẳng có tiếng động nào. Nên sau đó, Châu Tử Du đã đặt tay lên tay nắm cửa, cô xoay nhẹ một cái đã thành công mở khóa.
Chậm rãi bước vào căn phòng chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng rọi vào qua các ô cửa kính, khoảng rộng lớn nhất chính là ban công.
“Khụ…khụ…”
Tiếng ho của người đàn ông chợt phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vốn có. Trong mắt Châu Tử Du lúc này là bóng lưng cao to của người đàn ông ấy.
Anh đang đứng ngoài ban công, thả mình hòa vào cơn gió lạnh giá làm lay động vài sợi tóc ngắn nam tính.
Trong tay anh là điếu thuốc đang cháy, khói cay theo đó phả vào không trung, rồi anh lại đưa lên môi rít lấy một hơi thật dài.
Tuy tâm đã tịnh, nhưng nỗi nhớ cô, cả nỗi lo không biết tiếp tục bám theo Châu Tử Du là đúng hay sai cứ hiện hữu trong đầu, nên anh lại phải tìm tới rượu và thuốc lá để trút vơi tâm sự.
“Khụ…khụ…khụ…”
Sau đó cũng là lúc cơn ho ập tới, khiến người đàn ông ấy không thể đè nén.
Thấy Huyết Ảnh Long ho liên tục, từ lặng lẽ, cô bước nhanh về phía anh ta, từ tâm tình đang áy náy cô chuyển sang tức giận. Vừa tới gần người đàn ông, Châu Tử Du trực tiếp giật lấy điếu thuốc kia, dứt khoát bóp nát trong lòng bàn tay của mình.
“Huyết Ảnh Long, anh có biết bệnh của anh không được hút thuốc không? Cũng không được để bản thân bị lạnh. Mà anh xem, bây giờ anh đang làm cái quái quỷ gì đây? Đứng ngoài này phơi sương phơi gió, miệng thì phì phà kéo thuốc, anh chán sống lắm rồi đúng không?”
Sự xuất hiện của Châu Tử Du, tuy khiến Huyết Ảnh Long có chút bất ngờ, nhưng sau khi nghe xong những lời chất vấn ấy, mông lung nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô trước ánh trăng, thì trên môi anh chỉ xuất hiện một nụ cười nhạt. Sau đó, anh nhìn lên mặt trăng lấp lánh kia, rồi thong thả cao giọng cất lời:
“Phải, anh chán sống cái cuộc sống vô vị này lắm rồi. Một thân, một mình, cô đơn, tẻ nhạt, chắc đã đến lúc nên tự giải thoát cho chính mình.”
Nói đến đây, người đàn ông ấy đã quay sang nhìn Châu Tử Du, anh tiếp tục bình thản nói tiếp:
“Mà em chạy tới đây làm gì? Còn chất vấn anh thế nữa? Em không thấy anh phiền phức à? À, còn tay em đó, bị bỏng tàn thuốc rồi, nên nhanh chóng về nhà thoa thuốc đi.”
Lúc này, Châu Tử Du lại chau mày, sắc mặt cô ngày càng hiện đầy vạch đen, khi ngửi thấy một mùi hương gì đó khiến cô khó chịu, giọng nói lãnh khốc nhanh chóng vang lên:
“Anh còn uống rượu à Huyết Ảnh Long?”
“Thì đêm nào anh chả uống vài ly. Mấy hôm nay nằm viện, thèm nhỏ cả dãi ra. Giờ được về nhà thì phải uống chứ.”
*Chát.
Huyết Ảnh Long vừa nói dứt câu thì đã ăn trọn một bạt tay vào mặt, và người ra tay không ai khác ngoài Châu Tử Du.
Nhưng ngay sau khi người đàn ông ấy còn chưa kịp định thần, thì nơi khuôn miệng còn hôi mùi thuốc lá lẫn rượu của mình đã bị người con gái ấy áp đảo.
Cô kiễng chân lên, chủ động hôn anh ngay sau khi vừa ra tay tát anh một cái.
Đây là kiểu vừa đánh vừa xoa ư?
Không biết cảm giác của người đàn ông ấy như thế nào, nhưng sau đó anh lại cự tuyệt nụ hôn kia bằng cách đẩy Châu Tử Du ra, rồi còn trưng ra bộ mặt tránh né.
Như này là mèo chê mỡ hay sao?
Trong khi Châu Tử Du vẫn đang hụt hẫng sau hành động của người đàn ông thì cô đã nghe anh khẽ lên tiếng:
“Mùi thuốc lá trong miệng anh sẽ khiến em khó chịu. Có khi còn không tốt cho sức khỏe.”
“Anh biết không tốt cho sức khỏe sao vẫn hút? Đã vậy, hôm nay tôi nhất quyết phải lây bệnh cùng anh mới thôi.”
Hiên ngang nói xong, Châu Tử Du liền tiến tới, kiễng chân lên cao, nhanh chóng và thành thạo thêm lần nữa nuốt chửng đôi môi mị tình hơi khô khan của người đàn ông.
Lần này, cô còn ôm chặt cổ của anh. Khiến Huyết Ảnh Long chỉ có khuất phục và thỏa hiệp chứ không thể chống cự.
Mọi sự việc lẫn hành động đang diễn ra, đều không nằm trong dự tính ban đầu của Châu Tử Du.
Có lẽ đây là cách khai mở hành trình tháo gỡ hiểu lầm giữa cả hai. Sau nụ hôn, sẽ là lúc họ cùng trải lòng với nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.