Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà
Chương 13: Ba con gặp nhau
Bảo Hy
05/05/2022
“Bỏ tôi xuống! Tôi muốn uống! Tôi phải uống tiếp!”
Giang Niệm Dương sải bước lớn rời khỏi sảnh tiệc. Lục Thành đã lái xe đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy anh bước ra liền vội mở cửa. Giang Niệm Dương đặt cô ngồi vào ghế, cô vẫn vẫy đạp, tay chân vung loạn xạ lên biểu thị không muốn.
Anh một phát bắt lấy tay cô, tay còn lại bóp hai bên má cô.
“Lệ Du Huyên, cô tốt nhất yên ổn cho tôi. Cô còn nháo nữa, cẩn thận tôi hôn cô đấy!”
Loại lời khiến người khác nghe thấy cũng phải xấu hổ này mà anh lại có thể thản nhiên nói ra như thế. Giang Niệm Dương tưởng rằng nói như vậy có thể doạ được cô, nào ngờ lại còn phản tác dụng.
Lệ Du Huyên say mèm, vốn đâu còn tỉnh táo để mà phân biệt. Nếu là bình thường, cô sẽ tim đập chân run mà bỏ chạy, còn khi đã say thì lại không sợ trời sợ đất nữa.
Cô nghiêng đầu, bĩu môi lẩm bẩm: “Hôn tôi? Được, cho anh hôn nè!”
Cô cười khì rồi rướn người ôm lấy cổ Giang Niệm Dương kéo sát đến gần mình. Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận được xúc cảm mềm mại trên đôi môi. Bất ngờ đón nhận một nụ hôn khiến Lệ Du Huyên không kịp phản ứng. Thế nhưng kì lạ rằng anh đối với nụ hôn này chẳng những không ghét bỏ mà còn cảm thấy thích thú.
Anh choàng tay ôm lấy eo cô, cuốn cô cùng vào nụ hôn triền miên. Lệ Du Huyên không kịp thích ứng với sự mạnh mẽ công chiếm này, liền ngay sau đó có dấu hiệu không thở được. Giang Niệm Dương nhận ra mới luyến tiếc rời môi cô, trước khi rời còn để lại bên khoé môi một vết cắn nhỏ như khẳng định chủ quyền.
Khung cảnh vừa rồi đúng là khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Lục Thành đứng ở bên ngoài cũng phải tự than khóc cho bản thân, đột ngột bị thồn một đống cẩu lương vào mồm.
Lệ Du Huyên nép trong lòng anh rồi chìm vào giấc ngủ. Giang Niệm Dương cũng không chê bai mà ôm lấy cô một cách dịu dàng.
Cô gái này uống say vào lại không biết cái gì là phòng bị nữa, quá nguy hiểm rồi! Nếu là với một người đàn ông khác, mà cô lại trưng ra vẻ mặt đáng yêu cộng thêm cả quyến rũ như thế thì đúng là không thể lường trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
Giang Niệm Dương hừ lạnh một tiếng, trong đầu anh liền bật ra suy nghĩ sau này tuyệt đối không thể để cô uống rượu.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên báo cuộc gọi đến. Lệ Du Huyên đã ngủ say đến mức trời có sập cũng không tỉnh lại, mà điện thoại cũng không thể cứ để reo mãi như vậy. Anh thấy trên màn hình lưu tên người gọi đến là Tiểu Lục, lại nhớ đến từng nghe nói Lệ Du Huyên có một đứa con trai sáu tuổi, vậy đây có thể là con trai của cô.
Anh vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng của một đứa trẻ: “Mẹ! Đã tối lắm rồi đấy, sao mẹ còn chưa về nữa? Toà soạn gì mà lại bắt nhân viên tăng ca ghê như vậy?”
Giang Niệm Dương liếc qua nhìn Lệ Du Huyên rồi đáp: “Xin chào, chú là Giang Niệm Dương - cấp trên của mẹ cháu. Hôm nay toà soạn có tiệc, cô ấy uống say rồi.”
Tiểu Lục nghe thấy tên Giang Niệm Dương liền nhớ ra ngay đó là ba của Tiểu Kiệt. Thế không phải cũng là ba của nó sao? Nói như vậy chính là ba và mẹ đang ở cùng với nhau rồi! Chuyện này đúng là bất ngờ quá đi, không ngờ lại sớm có cơ hội để gặp mặt vị ba thất lạc này.
“Chú tốt bụng, vậy chú có thể đưa mẹ cháu về nhà giúp cháu được không? Nhà cháu ở số 16, đường Hồng Nam, khu Phó Tĩnh.”
“Được, chú sẽ đưa mẹ cháu an toàn trở về cho cháu.”
Sau khi ngắt máy, Giang Niệm Dương liền bảo Lục Thành quay đầu xe chạy về đường Hồng Nam. Không biết vì lí do gì, lúc nói chuyện cùng Tiểu Lục trong lòng anh luôn có một cảm giác xao xuyến lạ thường. Cách một cái điện thoại, chỉ có thể nghe giọng nói nhưng lại khiến anh mong muốn được gặp cậu bé này.
Liệu rằng là nhân duyên gì chăng?
Xe phóng trên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã đến địa chỉ mà Tiểu Lục nói trong điện thoại. Giang Niệm Dương nhìn thấy cô ngủ rất ngon, cho dù có gọi chắc cũng không tỉnh lại nên liền bế cô lên tận nhà. Lục Thành đi theo sau, đến trước nhà thì gõ cửa.
Tiểu Lục bên trong nhanh chóng chạy ra mở cửa. Để tránh cho Giang Niệm Dương nhận ra thằng bé có khuôn mặt giống hệt Tiểu Kiệt, nó còn cẩn thận đeo cả khẩu trang.
Cánh cửa vừa mở, Tiểu Hổ liền chạy vù ra quấn quýt dưới chân Giang Niệm Dương hệt như đã quen mặt từ lâu. Thật kì lạ, con chó này bình thường không gần người lạ vậy mà lại gần gũi anh như vậy.
Tiểu Lục bước tới xoa đầu Tiểu Hổ.
“Chào chú ạ! Cảm ơn chú đã đưa mẹ về cho cháu. Con chó này tên là Tiểu Hổ, bình thường nó không thích người lạ đâu. Hôm nay lại đối với chú thân thiện như vậy, chắc chắn chú là người tốt nên Tiểu Hổ cũng thích chú!”
Giang Niệm Dương nhìn thấy Tiểu Lục, lại cảm thấy một cảm giác tựa như một thứ gì đó đánh mất đã lâu bỗng nhiên lại tìm được, cũng rất quen mắt nhưng chỗ nào anh cũng không rõ. Một cảm giác rất khó tả, chính anh cũng không hiểu vì sao lại như thế. Anh chỉ biết, cậu nhóc tên Tiểu Lục này thật sự khiến anh vừa gặp đã nảy sinh yêu mến.
Anh bảo Lục Thành chờ ở dưới xe, còn bản thân thì tự mình vào nhà. Sau khi đặt cô xuống giường êm xuôi, anh mới xoa đầu Tiểu Lục rồi hỏi: “Cậu bé, tên cháu là gì thế?”
Tiểu Lục nhanh nhảu đáp lời: “Cháu tên Lệ Sở Lục, năm nay 6 tuổi. Mẹ thường gọi cháu là Tiểu Lục, chú cũng gọi cháu là Tiểu Lục nhé!”
Tiểu Lục 6 tuổi, vậy cũng là bằng tuổi Tiểu Kiệt. Nhưng so với Tiểu Kiệt thì thằng bé này có vẻ hoạt bát hơn nhiều, rất biết cách làm người khác vui vẻ. Thật sự là khiến người ta gặp một lần đã yêu mến không thôi!
Tiểu Lục ngoan ngoãn hiểu chuyện còn lấy một cốc nước mời anh uống. Bình thường Giang Niệm Dương sẽ không nán lại nhà người khác quá lâu, nhất là nhà của những người anh không quá thân thiết. Thế nhưng không biết vì sao anh lại cứ không nỡ rời, cứ muốn nhìn Tiểu Lục mãi.
Tiểu Lục lúc này lòng vui phơi phới, nghĩ bụng mối quan hệ giữa mẹ và ba tương lai đã có tiến triển rồi. Thằng bé cũng phải tận dụng cơ hội này hết mình mới được.
“Chú tốt bụng, chú có thể cho cháu số điện thoại của chú được không? Cháu rất thích chú!”
Nghe lời ngọt ngào như vậy thì làm sao có thể từ chối được. Đứa trẻ này cũng hiểu chuyện thật, còn biết xin số điện thoại nữa chứ!
Giang Niệm Dương lấy trong túi ra một tấm danh thiếp của mình rồi đặt vào tay Tiểu Lục, dặn dò thằng bé về sau nếu có chuyện gì cần giúp có thể gọi cho anh.
Ngước nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, Tiểu Kiệt chắc cũng đang ở nhà chờ anh về. Giang Niệm Dương dù có hơi tiếc nhưng vẫn phải chào tạm biệt Tiểu Lục để ra về.
Giang Niệm Dương sải bước lớn rời khỏi sảnh tiệc. Lục Thành đã lái xe đợi sẵn bên ngoài, nhìn thấy anh bước ra liền vội mở cửa. Giang Niệm Dương đặt cô ngồi vào ghế, cô vẫn vẫy đạp, tay chân vung loạn xạ lên biểu thị không muốn.
Anh một phát bắt lấy tay cô, tay còn lại bóp hai bên má cô.
“Lệ Du Huyên, cô tốt nhất yên ổn cho tôi. Cô còn nháo nữa, cẩn thận tôi hôn cô đấy!”
Loại lời khiến người khác nghe thấy cũng phải xấu hổ này mà anh lại có thể thản nhiên nói ra như thế. Giang Niệm Dương tưởng rằng nói như vậy có thể doạ được cô, nào ngờ lại còn phản tác dụng.
Lệ Du Huyên say mèm, vốn đâu còn tỉnh táo để mà phân biệt. Nếu là bình thường, cô sẽ tim đập chân run mà bỏ chạy, còn khi đã say thì lại không sợ trời sợ đất nữa.
Cô nghiêng đầu, bĩu môi lẩm bẩm: “Hôn tôi? Được, cho anh hôn nè!”
Cô cười khì rồi rướn người ôm lấy cổ Giang Niệm Dương kéo sát đến gần mình. Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận được xúc cảm mềm mại trên đôi môi. Bất ngờ đón nhận một nụ hôn khiến Lệ Du Huyên không kịp phản ứng. Thế nhưng kì lạ rằng anh đối với nụ hôn này chẳng những không ghét bỏ mà còn cảm thấy thích thú.
Anh choàng tay ôm lấy eo cô, cuốn cô cùng vào nụ hôn triền miên. Lệ Du Huyên không kịp thích ứng với sự mạnh mẽ công chiếm này, liền ngay sau đó có dấu hiệu không thở được. Giang Niệm Dương nhận ra mới luyến tiếc rời môi cô, trước khi rời còn để lại bên khoé môi một vết cắn nhỏ như khẳng định chủ quyền.
Khung cảnh vừa rồi đúng là khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Lục Thành đứng ở bên ngoài cũng phải tự than khóc cho bản thân, đột ngột bị thồn một đống cẩu lương vào mồm.
Lệ Du Huyên nép trong lòng anh rồi chìm vào giấc ngủ. Giang Niệm Dương cũng không chê bai mà ôm lấy cô một cách dịu dàng.
Cô gái này uống say vào lại không biết cái gì là phòng bị nữa, quá nguy hiểm rồi! Nếu là với một người đàn ông khác, mà cô lại trưng ra vẻ mặt đáng yêu cộng thêm cả quyến rũ như thế thì đúng là không thể lường trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
Giang Niệm Dương hừ lạnh một tiếng, trong đầu anh liền bật ra suy nghĩ sau này tuyệt đối không thể để cô uống rượu.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên báo cuộc gọi đến. Lệ Du Huyên đã ngủ say đến mức trời có sập cũng không tỉnh lại, mà điện thoại cũng không thể cứ để reo mãi như vậy. Anh thấy trên màn hình lưu tên người gọi đến là Tiểu Lục, lại nhớ đến từng nghe nói Lệ Du Huyên có một đứa con trai sáu tuổi, vậy đây có thể là con trai của cô.
Anh vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng của một đứa trẻ: “Mẹ! Đã tối lắm rồi đấy, sao mẹ còn chưa về nữa? Toà soạn gì mà lại bắt nhân viên tăng ca ghê như vậy?”
Giang Niệm Dương liếc qua nhìn Lệ Du Huyên rồi đáp: “Xin chào, chú là Giang Niệm Dương - cấp trên của mẹ cháu. Hôm nay toà soạn có tiệc, cô ấy uống say rồi.”
Tiểu Lục nghe thấy tên Giang Niệm Dương liền nhớ ra ngay đó là ba của Tiểu Kiệt. Thế không phải cũng là ba của nó sao? Nói như vậy chính là ba và mẹ đang ở cùng với nhau rồi! Chuyện này đúng là bất ngờ quá đi, không ngờ lại sớm có cơ hội để gặp mặt vị ba thất lạc này.
“Chú tốt bụng, vậy chú có thể đưa mẹ cháu về nhà giúp cháu được không? Nhà cháu ở số 16, đường Hồng Nam, khu Phó Tĩnh.”
“Được, chú sẽ đưa mẹ cháu an toàn trở về cho cháu.”
Sau khi ngắt máy, Giang Niệm Dương liền bảo Lục Thành quay đầu xe chạy về đường Hồng Nam. Không biết vì lí do gì, lúc nói chuyện cùng Tiểu Lục trong lòng anh luôn có một cảm giác xao xuyến lạ thường. Cách một cái điện thoại, chỉ có thể nghe giọng nói nhưng lại khiến anh mong muốn được gặp cậu bé này.
Liệu rằng là nhân duyên gì chăng?
Xe phóng trên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã đến địa chỉ mà Tiểu Lục nói trong điện thoại. Giang Niệm Dương nhìn thấy cô ngủ rất ngon, cho dù có gọi chắc cũng không tỉnh lại nên liền bế cô lên tận nhà. Lục Thành đi theo sau, đến trước nhà thì gõ cửa.
Tiểu Lục bên trong nhanh chóng chạy ra mở cửa. Để tránh cho Giang Niệm Dương nhận ra thằng bé có khuôn mặt giống hệt Tiểu Kiệt, nó còn cẩn thận đeo cả khẩu trang.
Cánh cửa vừa mở, Tiểu Hổ liền chạy vù ra quấn quýt dưới chân Giang Niệm Dương hệt như đã quen mặt từ lâu. Thật kì lạ, con chó này bình thường không gần người lạ vậy mà lại gần gũi anh như vậy.
Tiểu Lục bước tới xoa đầu Tiểu Hổ.
“Chào chú ạ! Cảm ơn chú đã đưa mẹ về cho cháu. Con chó này tên là Tiểu Hổ, bình thường nó không thích người lạ đâu. Hôm nay lại đối với chú thân thiện như vậy, chắc chắn chú là người tốt nên Tiểu Hổ cũng thích chú!”
Giang Niệm Dương nhìn thấy Tiểu Lục, lại cảm thấy một cảm giác tựa như một thứ gì đó đánh mất đã lâu bỗng nhiên lại tìm được, cũng rất quen mắt nhưng chỗ nào anh cũng không rõ. Một cảm giác rất khó tả, chính anh cũng không hiểu vì sao lại như thế. Anh chỉ biết, cậu nhóc tên Tiểu Lục này thật sự khiến anh vừa gặp đã nảy sinh yêu mến.
Anh bảo Lục Thành chờ ở dưới xe, còn bản thân thì tự mình vào nhà. Sau khi đặt cô xuống giường êm xuôi, anh mới xoa đầu Tiểu Lục rồi hỏi: “Cậu bé, tên cháu là gì thế?”
Tiểu Lục nhanh nhảu đáp lời: “Cháu tên Lệ Sở Lục, năm nay 6 tuổi. Mẹ thường gọi cháu là Tiểu Lục, chú cũng gọi cháu là Tiểu Lục nhé!”
Tiểu Lục 6 tuổi, vậy cũng là bằng tuổi Tiểu Kiệt. Nhưng so với Tiểu Kiệt thì thằng bé này có vẻ hoạt bát hơn nhiều, rất biết cách làm người khác vui vẻ. Thật sự là khiến người ta gặp một lần đã yêu mến không thôi!
Tiểu Lục ngoan ngoãn hiểu chuyện còn lấy một cốc nước mời anh uống. Bình thường Giang Niệm Dương sẽ không nán lại nhà người khác quá lâu, nhất là nhà của những người anh không quá thân thiết. Thế nhưng không biết vì sao anh lại cứ không nỡ rời, cứ muốn nhìn Tiểu Lục mãi.
Tiểu Lục lúc này lòng vui phơi phới, nghĩ bụng mối quan hệ giữa mẹ và ba tương lai đã có tiến triển rồi. Thằng bé cũng phải tận dụng cơ hội này hết mình mới được.
“Chú tốt bụng, chú có thể cho cháu số điện thoại của chú được không? Cháu rất thích chú!”
Nghe lời ngọt ngào như vậy thì làm sao có thể từ chối được. Đứa trẻ này cũng hiểu chuyện thật, còn biết xin số điện thoại nữa chứ!
Giang Niệm Dương lấy trong túi ra một tấm danh thiếp của mình rồi đặt vào tay Tiểu Lục, dặn dò thằng bé về sau nếu có chuyện gì cần giúp có thể gọi cho anh.
Ngước nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, Tiểu Kiệt chắc cũng đang ở nhà chờ anh về. Giang Niệm Dương dù có hơi tiếc nhưng vẫn phải chào tạm biệt Tiểu Lục để ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.