Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà
Chương 79: Động vào người của tôi, đừng mong toàn mạng
Bảo Hy
05/05/2022
“Giang Niệm Dương tôi không phải nhà từ thiện. Muốn tôi tha cho cô vậy cũng phải cho tôi thấy được cô có thể mang lại lợi ích gì cho tôi chứ!”
Người phụ nữ kia có chút do dự, song khi nghĩ đến nếu thật sự sống những ngày tháng trong tù thì thà rằng nói ra sự thật, biết đâu còn có thể cứu vãn được chút gì đó. Cô ta liền cứ thế, đem những chuyện mình biết nói với anh.
“Là một người phụ nữ! Cô ta đến tìm tôi, bảo tôi dạy dỗ người tên Lệ Du Huyên đó một bài học, cô ta còn đưa địa chỉ cho tôi nữa, bảo tôi cứ theo đó sẽ tìm được người. Cô ta nói với tôi sau khi mọi chuyện kết thúc thì để tôi cao chạy xa bay, nếu tôi bị bắt cùng lắm là phạt tiền, tôi thật sự không biết lại nghiêm trọng đến thế, nếu biết tôi sẽ không làm!”
Giang Niệm Dương trầm mặc suy nghĩ, một người phụ nữ thần bí sao? Trong lòng đã lờ mờ đoán ra được một chút, nhưng anh vẫn muốn chứng thực suy đoán của mình.
“Cô có nhớ mặt người đó không? Là người phụ nữ mà cô nói ấy?”
“Cô ta đeo kính, mang khẩu trang lại còn đội nón sâu che kín mặt, tôi căn bản không thấy được. Nhưng quán cà phê đó có camera, nếu anh muốn thì đến đó điều tra sẽ có thể thấy được.”
Sau đó người phụ nữ đưa địa chỉ quán cà phê đó cho Giang Niệm Dương. Lục Thành đứng một bên chỉ có thể cảm thán. Năng lực làm việc của Giang Niệm Dương đúng là đỉnh thật đấy, chỉ mới mấy câu đã moi ra gần hết các thông tin quan trọng rồi!
Năng lực như thế mà không đi làm cảnh sát cũng thật uổng phí.
Giang Niệm Dương cũng hỏi xong những điều cần hỏi, lúc chuẩn bị rời đi, người phụ nữ kia lại ngập ngừng hỏi anh: “Vậy… anh sẽ tha cho tôi chứ?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi khẽ nhếch môi cười tà.
“Động vào người của tôi còn muốn toàn mạng, cô là ngốc thật hay ngốc giả thế chứ?”
Anh bật cười thành tiếng, sau đó quay gót rời đi cũng không quên vẫy tay tạm biệt cô ta. Người phụ nữ kia cuối cùng cũng nhận ra bản thân không còn đường thoát nữa, hụt hẫng mà gục xuống sàn nhà khóc nức nở.
Đúng là chim chết vì mồi người chết vì tiền, người phụ nữ kia vì chút hám lợi nhất thời mà không tiếc đẩy người khác vào nguy hiểm để cuối cùng bản thân phải tự trả cái giá đắt như thế. Chỉ khổ cho cô ta bị người thần bí kia lừa gạt rồi còn đụng trúng Giang Niệm Dương.
Ngay từ đầu Lục Thành đã biết Giang Niệm Dương chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho cô ta. Bởi vì ngay từ đầu anh đâu có nói anh sẽ tha cho cô ta, anh đã nói anh không phải nhà từ thiện. Mà Giang Niệm Dương chính là sinh vật máu lạnh như thế.
Con rồng nào cũng đều có vảy ngược, động vào vảy ngược thì ắt phải chết. Người phụ nữ kia cả gan động đến cái vảy này vậy thì phải biết rõ bản thân sẽ có kết cục thế nào. Giang Niệm Dương ấy à, nếu mà hôm nay anh tha cho cô ta thì anh đã không tên là Giang Niệm Dương rồi!
Rời khỏi sở cảnh sát, Giang Niệm Dương liền bảo Lục Thành đi đến quán cà phê đó điều tra một chuyến. Thật khổ thân, rõ ràng là ban đầu ứng tuyển vào Giang Thị để làm thư kí, không biết từ lúc nào lại trở thành đa cấp như vậy rồi. Lục Thành kiêm thư kí, kiêm lái xe, kiêm cả giữ trẻ trông nhà, bây giờ còn kiêm cả điều tra vụ án luôn sao? Ngoài mặt rất ổn nhưng bên trong chính là đại dương a!
Nhưng mà xét trên dưới Giang Thị này thì năng lực làm việc của Lục Thành vẫn là tốt nhất. Sai cậu ta đi điều tra camera quán cà phê, chưa tới nửa giờ đã hoàn thành rồi!
Lục Thành mang bản sao chép dữ liệu trong camera hôm đó trích xuất về cho Giang Niệm Dương xem. Trong đoạn clip quay được, đúng là người phụ nữ kia đã gặp mặt cùng một người thần bí. Ngoài người phụ nhữ thần bí thì còn có một người đàn ông vóc dáng cao ráo đi cùng.
Giang Niệm Dương nheo mắt, bấm phóng to hình ảnh người thần bí. Vóc dáng này, nhìn qua liền thấy rất quen mắt.
Giang Niệm Dương còn chưa nói thì Lục Thành đã không buộc được miệng mà kêu lên: “Đây không phải rất giống Chu tiểu thư sao?”
Ngay cả Lục Thành cũng nhận ra đây là Chu San San rồi thì Giang Niệm Dương sao có thể không nhận ra được. Chu San San là một diễn viên nữ có tiếng, vóc dáng của cô ta phải đạt tới một tỉ lệ hoàn hảo. Vóc dáng như thế không phải là ở đâu cũng thấy, huống hồ Giang Niệm Dương không xa lạ gì với Chu San San, nên không thể có chuyện nhầm lẫn cô ta với người khác được.
Đúng là đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Chu San San, thật không ngờ là chính là cô ta. Chỉ có điều đoạn clip này quay ở góc xa nên hình ảnh cũng không rõ. Chu San San lại bịt kín mặt, không thể chứng minh được đây là cô ta. Cho dù Giang Niệm Dương có nhận ra đây là Chu San San thì bằng chứng này cũng không đủ sức thuyết phục để chứng minh người trong đó là cô ta. Chu San San là con người cố chấp, trừ phi có bằng chứng cận mặt bằng không cô ta chắc chắn sẽ không nhận tội.
Nói tóm lại, hiện tại anh vẫn chưa đủ chứng cớ để buộc tội Chu San San dù cho trong lòng đều biết rõ chuyện là do cô ta làm.
Chu San San này đúng là càng ngày càng thông minh lên rồi, làm việc cũng cẩn mật như vậy!
Người phụ nữ kia có chút do dự, song khi nghĩ đến nếu thật sự sống những ngày tháng trong tù thì thà rằng nói ra sự thật, biết đâu còn có thể cứu vãn được chút gì đó. Cô ta liền cứ thế, đem những chuyện mình biết nói với anh.
“Là một người phụ nữ! Cô ta đến tìm tôi, bảo tôi dạy dỗ người tên Lệ Du Huyên đó một bài học, cô ta còn đưa địa chỉ cho tôi nữa, bảo tôi cứ theo đó sẽ tìm được người. Cô ta nói với tôi sau khi mọi chuyện kết thúc thì để tôi cao chạy xa bay, nếu tôi bị bắt cùng lắm là phạt tiền, tôi thật sự không biết lại nghiêm trọng đến thế, nếu biết tôi sẽ không làm!”
Giang Niệm Dương trầm mặc suy nghĩ, một người phụ nữ thần bí sao? Trong lòng đã lờ mờ đoán ra được một chút, nhưng anh vẫn muốn chứng thực suy đoán của mình.
“Cô có nhớ mặt người đó không? Là người phụ nữ mà cô nói ấy?”
“Cô ta đeo kính, mang khẩu trang lại còn đội nón sâu che kín mặt, tôi căn bản không thấy được. Nhưng quán cà phê đó có camera, nếu anh muốn thì đến đó điều tra sẽ có thể thấy được.”
Sau đó người phụ nữ đưa địa chỉ quán cà phê đó cho Giang Niệm Dương. Lục Thành đứng một bên chỉ có thể cảm thán. Năng lực làm việc của Giang Niệm Dương đúng là đỉnh thật đấy, chỉ mới mấy câu đã moi ra gần hết các thông tin quan trọng rồi!
Năng lực như thế mà không đi làm cảnh sát cũng thật uổng phí.
Giang Niệm Dương cũng hỏi xong những điều cần hỏi, lúc chuẩn bị rời đi, người phụ nữ kia lại ngập ngừng hỏi anh: “Vậy… anh sẽ tha cho tôi chứ?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi khẽ nhếch môi cười tà.
“Động vào người của tôi còn muốn toàn mạng, cô là ngốc thật hay ngốc giả thế chứ?”
Anh bật cười thành tiếng, sau đó quay gót rời đi cũng không quên vẫy tay tạm biệt cô ta. Người phụ nữ kia cuối cùng cũng nhận ra bản thân không còn đường thoát nữa, hụt hẫng mà gục xuống sàn nhà khóc nức nở.
Đúng là chim chết vì mồi người chết vì tiền, người phụ nữ kia vì chút hám lợi nhất thời mà không tiếc đẩy người khác vào nguy hiểm để cuối cùng bản thân phải tự trả cái giá đắt như thế. Chỉ khổ cho cô ta bị người thần bí kia lừa gạt rồi còn đụng trúng Giang Niệm Dương.
Ngay từ đầu Lục Thành đã biết Giang Niệm Dương chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho cô ta. Bởi vì ngay từ đầu anh đâu có nói anh sẽ tha cho cô ta, anh đã nói anh không phải nhà từ thiện. Mà Giang Niệm Dương chính là sinh vật máu lạnh như thế.
Con rồng nào cũng đều có vảy ngược, động vào vảy ngược thì ắt phải chết. Người phụ nữ kia cả gan động đến cái vảy này vậy thì phải biết rõ bản thân sẽ có kết cục thế nào. Giang Niệm Dương ấy à, nếu mà hôm nay anh tha cho cô ta thì anh đã không tên là Giang Niệm Dương rồi!
Rời khỏi sở cảnh sát, Giang Niệm Dương liền bảo Lục Thành đi đến quán cà phê đó điều tra một chuyến. Thật khổ thân, rõ ràng là ban đầu ứng tuyển vào Giang Thị để làm thư kí, không biết từ lúc nào lại trở thành đa cấp như vậy rồi. Lục Thành kiêm thư kí, kiêm lái xe, kiêm cả giữ trẻ trông nhà, bây giờ còn kiêm cả điều tra vụ án luôn sao? Ngoài mặt rất ổn nhưng bên trong chính là đại dương a!
Nhưng mà xét trên dưới Giang Thị này thì năng lực làm việc của Lục Thành vẫn là tốt nhất. Sai cậu ta đi điều tra camera quán cà phê, chưa tới nửa giờ đã hoàn thành rồi!
Lục Thành mang bản sao chép dữ liệu trong camera hôm đó trích xuất về cho Giang Niệm Dương xem. Trong đoạn clip quay được, đúng là người phụ nữ kia đã gặp mặt cùng một người thần bí. Ngoài người phụ nhữ thần bí thì còn có một người đàn ông vóc dáng cao ráo đi cùng.
Giang Niệm Dương nheo mắt, bấm phóng to hình ảnh người thần bí. Vóc dáng này, nhìn qua liền thấy rất quen mắt.
Giang Niệm Dương còn chưa nói thì Lục Thành đã không buộc được miệng mà kêu lên: “Đây không phải rất giống Chu tiểu thư sao?”
Ngay cả Lục Thành cũng nhận ra đây là Chu San San rồi thì Giang Niệm Dương sao có thể không nhận ra được. Chu San San là một diễn viên nữ có tiếng, vóc dáng của cô ta phải đạt tới một tỉ lệ hoàn hảo. Vóc dáng như thế không phải là ở đâu cũng thấy, huống hồ Giang Niệm Dương không xa lạ gì với Chu San San, nên không thể có chuyện nhầm lẫn cô ta với người khác được.
Đúng là đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Chu San San, thật không ngờ là chính là cô ta. Chỉ có điều đoạn clip này quay ở góc xa nên hình ảnh cũng không rõ. Chu San San lại bịt kín mặt, không thể chứng minh được đây là cô ta. Cho dù Giang Niệm Dương có nhận ra đây là Chu San San thì bằng chứng này cũng không đủ sức thuyết phục để chứng minh người trong đó là cô ta. Chu San San là con người cố chấp, trừ phi có bằng chứng cận mặt bằng không cô ta chắc chắn sẽ không nhận tội.
Nói tóm lại, hiện tại anh vẫn chưa đủ chứng cớ để buộc tội Chu San San dù cho trong lòng đều biết rõ chuyện là do cô ta làm.
Chu San San này đúng là càng ngày càng thông minh lên rồi, làm việc cũng cẩn mật như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.