Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà
Chương 50: Lời trong lòng
Bảo Hy
05/05/2022
Vưu Tĩnh Khâm đứng dậy, bước đến ngồi bên cạnh Lệ Du Huyên, trong mắt tràn ngập ý cười. Anh ta khoác tay lên vai cô.
“Muốn tôi giúp cô, vậy làm bạn gái tôi đi.”
Lệ Du Huyên một khắc thất kinh. Cái tên này điên rồi hay sao? Cô mỉm cười một cách cực kì hoà nhã, thân thiện, thủ pháp nhanh không đỡ kịp, bàn tay đập bẹp vào mặt Vưu Tĩnh Khâm.
“Anh điên rồi!”
Làm bạn gái Vưu Tĩnh Khâm, có điên cũng không nghĩ tới. Sự nghiệp của anh ta đang ở trong thời kì đỉnh cao như thế, chuyện tình cảm lộ ra nhất định sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Lại nói Vưu Tĩnh Khâm có cả tá fan cuồng như thế, nhảy vào không khéo lại bị xé xác lúc nào không hay. Kì thực, hỗn loạn nhất chính là giới showbiz, Lệ Du Huyên có khốn cùng thế nào cũng không muốn dây vào.
Vưu Tĩnh Khâm cười xoà, đáp: “Được rồi, tôi đùa thôi. Chuyện của Chu San San, tôi chắc chắn sẽ giúp cô rồi. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè chí cốt.”
Lệ Du Huyên nghe vậy cũng yên tâm phần nào. Cô cũng không phải là sợ Chu San San kia. Một người lăn lộn kiếm sống đủ nghề như cô thì còn sợ cái gì nữa đâu, cô cũng không phải ngôi sao hay thần tượng nào mà sợ bị dính tin đồn rồi bị bôi đen.
Nhưng lòng dạ hiểm độc không thể đoán trước, tự phụ chi bằng cẩn thận một chút vẫn hơn. Cẩn tắc vô áy náy, thêm một người chống lưng thì thêm một phần an tâm.
Nói chuyện hàn huyên một hồi, phó biên Hạ lại đến tìm Lệ Du Huyên đi có chút việc, cô cũng chỉ đành tạm biệt Vưu Tĩnh Khâm rồi rời đi.
Cánh cửa phòng khép lại chỉ còn một mình, lúc này Vưu Tĩnh Khâm mới mệt nhoài ngã người xuống ghế, để lộ một mặt yếu đuối của bản thân.
Lời ban nãy bảo cô làm bạn gái anh ta, căn bản là lời nói xuất phát từ đáy lòng. Vưu Tĩnh Khâm lúc trước vẫn luôn rất tự ti. Anh ta luôn nghi ngờ rằng quyết định đi theo con đường này có phải đã sai lầm rồi không? Mỗi bước đi đều gặp khó khăn khiến anh ta cực kì nản chí. Nhưng rồi đến lúc gặp được Lệ Du Huyên, nhìn thấy sự nỗ lực và cố gắng của cô, vật lộn từng ngày với vòng xoay vận mệnh, Vưu Tĩnh Khâm mới nhận ra được cái gì là đúng, cái gì là sai.
Cũng nhờ có cô, anh ta mới kiên trì bước đi trên chặng đường này.
Vưu Tĩnh Khâm luôn nghĩ, Lệ Du Huyên chính là phúc tinh của mình. Anh ta hiểu về hoàn cảnh của cô, tự nhủ một ngày thành công sẽ dùng số tiền của chính mình làm ra cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
Trong tâm của anh ta, không biết từ lúc nào đã âm thầm yêu lấy Lệ Du Huyên. Hình ảnh cô gái đó đã khắc sâu trong tim không thể xoá nhoà. Nhưng Vưu Tĩnh Khâm đợi mãi cũng không có cơ hội nói ra.
Lần này tương phùng, dùng hết can đảm để nói lại bị người ta xem là lời đùa giỡn. Cũng phải thôi, dù sao trước nay anh ta chưa từng thể hiện qua bất kỳ hành động chứng minh là anh ta yêu cô, bây giờ tuỳ tiện nói thế đổi lại là người khác cũng sẽ cho là đang đùa giỡn.
Vưu Tĩnh Khâm thở dài ngao ngán. Lệ Du Huyên chỉ xem anh ta là bạn, điều này anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng trái tim này không thể ngăn được, anh ta không có cách nào để bản thân có thể bình thản như chưa có gì. Nhìn cô đứng trước mắt như thế, lại bảo anh ta đừng thể hiện tình cảm gì ra cũng thật không dễ dàng gì.
Thôi vậy, vận mệnh đều đã an bài, người có tình cũng chưa chắc đến được với người mình yêu. Hiện tại mới đáng trân trọng, cứ đi bước nào tính bước đó.
Lệ Du Huyên rời khỏi phòng với một tâm trạng khá tốt. Cô không để tâm lắm đến những lời của Vưu Tĩnh Khâm đã nói. Vì dù sao trong suy nghĩ của cô, hai người cũng chỉ đơn thuần là bạn. Hoặc nói theo cách khác, trong trái tim của Lệ Du Huyên đã âm thầm xuất hiện một người khác chiếm trọn lấy vị trí quan trọng này rồi.
Nhưng cả Vưu Tĩnh Khâm và Lệ Du Huyên đều không biết, từ lúc hai người bước vào phòng đến khi Lệ Du Huyên rời đi, đều bị Chu san San nhìn thấy. Một người lúc nào cũng suy tính cẩn mật, đặt bản thân lên đỉnh cao như Chu San San, cô ta sớm đã nhận ra giữa Lệ Du Huyên và Vưu Tĩnh Khâm có cái gì đó rất không đúng.
Vưu Tĩnh Khâm xưa nay đều không qua lại thân mật với ai, hôm nẩy mặt vì Lệ Du Huyên chắc chắn không thể là vì thương cảm nhất thời được.
Chu San San cười khẩy, cảm giác nắm được cái thóp của ai đó đúng làvui chết đi được.
“Lệ Du Huyên, cô quả nhiên là con hồ ly tinh bản lĩnh đầy mình. Câu dẫn Giang Niệm Dương của tôi thì cũng thôi đi, đến ca vương hàng đầu giới giải trí cũng bị cô câu dẫn. Đáng tiếc, tôi sẽ không cho cô cơ hội kiêu ngạo được lâu đâu.”
Chu San San vẫn chưa có phút nào từ bỏ tham niệm đối với Giang Niệm Dương. Một tiểu thư từ nhỏ quen được nuông chiều, thích cái gì liền có cái đó, cô ta không tin mình sẽ không có được Giang Niệm Dương.
“Muốn tôi giúp cô, vậy làm bạn gái tôi đi.”
Lệ Du Huyên một khắc thất kinh. Cái tên này điên rồi hay sao? Cô mỉm cười một cách cực kì hoà nhã, thân thiện, thủ pháp nhanh không đỡ kịp, bàn tay đập bẹp vào mặt Vưu Tĩnh Khâm.
“Anh điên rồi!”
Làm bạn gái Vưu Tĩnh Khâm, có điên cũng không nghĩ tới. Sự nghiệp của anh ta đang ở trong thời kì đỉnh cao như thế, chuyện tình cảm lộ ra nhất định sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Lại nói Vưu Tĩnh Khâm có cả tá fan cuồng như thế, nhảy vào không khéo lại bị xé xác lúc nào không hay. Kì thực, hỗn loạn nhất chính là giới showbiz, Lệ Du Huyên có khốn cùng thế nào cũng không muốn dây vào.
Vưu Tĩnh Khâm cười xoà, đáp: “Được rồi, tôi đùa thôi. Chuyện của Chu San San, tôi chắc chắn sẽ giúp cô rồi. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè chí cốt.”
Lệ Du Huyên nghe vậy cũng yên tâm phần nào. Cô cũng không phải là sợ Chu San San kia. Một người lăn lộn kiếm sống đủ nghề như cô thì còn sợ cái gì nữa đâu, cô cũng không phải ngôi sao hay thần tượng nào mà sợ bị dính tin đồn rồi bị bôi đen.
Nhưng lòng dạ hiểm độc không thể đoán trước, tự phụ chi bằng cẩn thận một chút vẫn hơn. Cẩn tắc vô áy náy, thêm một người chống lưng thì thêm một phần an tâm.
Nói chuyện hàn huyên một hồi, phó biên Hạ lại đến tìm Lệ Du Huyên đi có chút việc, cô cũng chỉ đành tạm biệt Vưu Tĩnh Khâm rồi rời đi.
Cánh cửa phòng khép lại chỉ còn một mình, lúc này Vưu Tĩnh Khâm mới mệt nhoài ngã người xuống ghế, để lộ một mặt yếu đuối của bản thân.
Lời ban nãy bảo cô làm bạn gái anh ta, căn bản là lời nói xuất phát từ đáy lòng. Vưu Tĩnh Khâm lúc trước vẫn luôn rất tự ti. Anh ta luôn nghi ngờ rằng quyết định đi theo con đường này có phải đã sai lầm rồi không? Mỗi bước đi đều gặp khó khăn khiến anh ta cực kì nản chí. Nhưng rồi đến lúc gặp được Lệ Du Huyên, nhìn thấy sự nỗ lực và cố gắng của cô, vật lộn từng ngày với vòng xoay vận mệnh, Vưu Tĩnh Khâm mới nhận ra được cái gì là đúng, cái gì là sai.
Cũng nhờ có cô, anh ta mới kiên trì bước đi trên chặng đường này.
Vưu Tĩnh Khâm luôn nghĩ, Lệ Du Huyên chính là phúc tinh của mình. Anh ta hiểu về hoàn cảnh của cô, tự nhủ một ngày thành công sẽ dùng số tiền của chính mình làm ra cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
Trong tâm của anh ta, không biết từ lúc nào đã âm thầm yêu lấy Lệ Du Huyên. Hình ảnh cô gái đó đã khắc sâu trong tim không thể xoá nhoà. Nhưng Vưu Tĩnh Khâm đợi mãi cũng không có cơ hội nói ra.
Lần này tương phùng, dùng hết can đảm để nói lại bị người ta xem là lời đùa giỡn. Cũng phải thôi, dù sao trước nay anh ta chưa từng thể hiện qua bất kỳ hành động chứng minh là anh ta yêu cô, bây giờ tuỳ tiện nói thế đổi lại là người khác cũng sẽ cho là đang đùa giỡn.
Vưu Tĩnh Khâm thở dài ngao ngán. Lệ Du Huyên chỉ xem anh ta là bạn, điều này anh ta hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng trái tim này không thể ngăn được, anh ta không có cách nào để bản thân có thể bình thản như chưa có gì. Nhìn cô đứng trước mắt như thế, lại bảo anh ta đừng thể hiện tình cảm gì ra cũng thật không dễ dàng gì.
Thôi vậy, vận mệnh đều đã an bài, người có tình cũng chưa chắc đến được với người mình yêu. Hiện tại mới đáng trân trọng, cứ đi bước nào tính bước đó.
Lệ Du Huyên rời khỏi phòng với một tâm trạng khá tốt. Cô không để tâm lắm đến những lời của Vưu Tĩnh Khâm đã nói. Vì dù sao trong suy nghĩ của cô, hai người cũng chỉ đơn thuần là bạn. Hoặc nói theo cách khác, trong trái tim của Lệ Du Huyên đã âm thầm xuất hiện một người khác chiếm trọn lấy vị trí quan trọng này rồi.
Nhưng cả Vưu Tĩnh Khâm và Lệ Du Huyên đều không biết, từ lúc hai người bước vào phòng đến khi Lệ Du Huyên rời đi, đều bị Chu san San nhìn thấy. Một người lúc nào cũng suy tính cẩn mật, đặt bản thân lên đỉnh cao như Chu San San, cô ta sớm đã nhận ra giữa Lệ Du Huyên và Vưu Tĩnh Khâm có cái gì đó rất không đúng.
Vưu Tĩnh Khâm xưa nay đều không qua lại thân mật với ai, hôm nẩy mặt vì Lệ Du Huyên chắc chắn không thể là vì thương cảm nhất thời được.
Chu San San cười khẩy, cảm giác nắm được cái thóp của ai đó đúng làvui chết đi được.
“Lệ Du Huyên, cô quả nhiên là con hồ ly tinh bản lĩnh đầy mình. Câu dẫn Giang Niệm Dương của tôi thì cũng thôi đi, đến ca vương hàng đầu giới giải trí cũng bị cô câu dẫn. Đáng tiếc, tôi sẽ không cho cô cơ hội kiêu ngạo được lâu đâu.”
Chu San San vẫn chưa có phút nào từ bỏ tham niệm đối với Giang Niệm Dương. Một tiểu thư từ nhỏ quen được nuông chiều, thích cái gì liền có cái đó, cô ta không tin mình sẽ không có được Giang Niệm Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.