Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà
Chương 111: Muốn em chịu trách nhiệm
Bảo Hy
05/05/2022
“Giang Niệm Dương, em vẫn luôn thắc mắc vì sao năm đó anh lại tìm người mang thai hộ? Anh lúc đó rất cần có con sao? Nhưng với bối cảnh của anh, kiếm một cô vợ không phải chuyện gì quá khó mà.”
Giang Niệm Dương cười khổ, tuòng tận kể lại sự việc xảy ra năm đó. Thật ra trong chuyện này anh cũng chỉ là nạn nhân. Năm đó vừa mới lên thừa kế Giang Thị, có nhiều nguồn ý kiến trái chiều, cũng có nhiều cái không thuận lợi. Mà lúc này cũng là lúc Trần Mộng Lan vừa gả vào Giang Gia. Bà ta đối với Giang Niệm Dương lúc này cũng có sự đề phòng.
Lần đó các cổ đông có ý kiến phản đối anh muốn hãm hại gây tiếng xấu cho anh liền bỏ thuốc mê, muốn để anh với cô gái lai lịch không rõ phát sinh tin đồn. Xui rủi thay lại chính là Lệ Du Huyên bị bọn họ lừa mới cùng anh một đêm liền có con. Sau khi biết cô có con, thư kí của Giang lão gia cũng tức là ông Giang ra mặt giải quyết để mọi chuyện được êm xuôi. Lúc này bọn họ đến nhận con, gấp gáp cũng không biết là cô sinh đôi.
Ông Giang vốn định đợi khi tình hình ổn định sẽ tìm lại cô nói chuyện đền bù, hay ít nhất xem xét con người cô gái đã cùng cháu trai mình có con là người thế nào, nếu được thì để cả hai kết hôn. Nào ngờ đến lúc mọi chuyện ổn thoả thì cô cũng đã chạy mất, tìm cũng không tìm ra.
Giang Niệm Dương đối với chuyện này cũng cảm thấy có lỗi, luôn nghĩ chỉ vì chuyện cá nhân mà hại con gái nhà người ta lỡ dở.
“Chuyện là như vậy, tôi biết là nghe kiểu gì cũng rất vô lý nhưng đó là sự thật. Tôi sau đó cũng có đi tìm em, nhưng mà em cứ như bốc hơi khỏi thế gian, tôi tìm kiểu gì cũng không ra.”
Giang Niệm Dương đột nhiên ôm lấy Lệ Du Huyên vào lòng, giọng nói mang chút sự áy náy: “Lệ Du Huyên, xin lỗi em. Là vì tôi cuốn em vào trong những rắc rối này, khiến cuộc sống em bị đảo lộn.”
Lệ Du Huyên cười khì. Lúc đầu khi mới gặp chuyện, Lệ Du Huyên cũng đã có lúc oán trách số phận. Cô luôn cảm thấy nếu không phải số phận nghiệt ngã thì cô cũng không phải khổ thế này. Tuy nói lựa chọn là của cô nhưng không tránh được có lúc sẽ hối hận rồi uất ức.
Nhưng mà càng về sau, cô càng hiểu ra được hình như mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Cuốc sống mà, đâu ai dễ dàng được. Thay vì mỗi ngày đều ngồi oán trách thì chi bằng dũng cảm đi thay đổi tương lai của chính bản thân, biến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn thì có phải tốt hơn rất nhiều không?
Vì thế, sớm đã không còn trách móc số phận hay là anh nữa.
Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ chân thành này của anh, cũng khiến cho cô biết được niềm tin của mình không đặt sai chỗ, người đàn ông này rất có trách nhiệm.
“Ừm… em không trách anh, dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn cả, anh cũng là người bị hại. Vả lại, chuyện năm đó có rất nhiều bất đắc dĩ. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì, em vẫn cảm thấy có khi đó lại là chuyện may mắn cũng nên. May mắn chính là vì như thế mà chúng ta gặp được nhau chăng?”
Giang Niệm Dương nghe những lời này của cô, cảm thấy rất cảm động. Cô gái mà anh yêu sao lại dễ thương đến vậy cơ chứ?
“Nói như vậy, em đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi nhỉ?”
Hỏi đến câu hỏi này thì Lệ Du Huyên lại đỏ mặt, bật dậy thoát ra khỏi vòng tay anh. Nói cả buổi sao vẫn cứ quay về cái chuyện này cơ chứ, cô thật sự còn chưa có chuẩn bị xong nữa cơ mà.
Nhưng mà bây giờ mọi khúc mắc đều được giải quyết rồi, cũng không có lý do gì mà không đồng ý cả. Cô cũng yêu Giang Niệm Dương, cô cũng muốn có một gia đình hoàn chỉnh. Nếu nói vậy thì hình như kết hôn là đúng quá rồi.
Chỉ có điều, vẫn là cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ai nói sẽ kết hôn với anh chứ?”
Giang Niệm Dương nhìn ra được cô là đang ngượng đến chín cả mặt. Anh vất vả lắm mới tìm ra được sự thật này, đương nhiên không thể nào để cô thoái thác được, hôm nay có thế nào cũng phải ép được cô nói ra câu đồng ý.
“Nếu vậy thì ý em là muốn vứt bỏ tôi? Có con với tôi rồi giờ lại không muốn chịu trách nhiệm với tôi? Em lại muốn chạy, em là kẻ lừa tình cảm của tôi đấy à?”
Không đúng! Không phải là đang an ủi vất vả của cô bao nhiêu năm qua sao? Sao thoắt một cái liền biến thành cô là người phải chịu trách nhiệm rồi? Nói thế này nghe cứ giống như cô là kẻ chuyên đi lừa tình cảm người khác vậy?
Lệ Du Huyên quay sang, cười một vẻ đầy bất lực mà nói với Giang Niệm Dương: “Giang Niệm Dương, em phát hiện ra rồi. Anh càng lúc càng không cần mặt mũi nữa rồi có đúng không? Lạnh lùng kiêu ngạo ngày trước của anh đều đi đâu hết rồi?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi không những không thu liễm lại mà còn nói với vẻ vô cùng tự hào.
“Mặt mũi, lạnh lùng, kiêu ngạo gì đó cũng có ích gì đâu, cũng không giúp tôi lấy được vợ về. Thế thì chi bằng cứ vứt đi hết, tôi không tin mặt dày đeo bám em mà em lại không chấp nhận.”
Lệ Du Huyên cười khẩy: “Nếu em vẫn không chấp nhận thì sao?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi, không cần suy nghĩ liền đáp với vẻ thản nhiên như không: “Thế thì tôi bắt cóc em về, để em ở bên cạnh tôi cả đời, xem em còn chạy được đi đâu nữa?”
Được rồi! Lệ Du Huyên ngày hôm nay đặc biệt muốn cấp giấy chứng nhận vô sỉ cho Giang Niệm Dương!
Giang Niệm Dương cười khổ, tuòng tận kể lại sự việc xảy ra năm đó. Thật ra trong chuyện này anh cũng chỉ là nạn nhân. Năm đó vừa mới lên thừa kế Giang Thị, có nhiều nguồn ý kiến trái chiều, cũng có nhiều cái không thuận lợi. Mà lúc này cũng là lúc Trần Mộng Lan vừa gả vào Giang Gia. Bà ta đối với Giang Niệm Dương lúc này cũng có sự đề phòng.
Lần đó các cổ đông có ý kiến phản đối anh muốn hãm hại gây tiếng xấu cho anh liền bỏ thuốc mê, muốn để anh với cô gái lai lịch không rõ phát sinh tin đồn. Xui rủi thay lại chính là Lệ Du Huyên bị bọn họ lừa mới cùng anh một đêm liền có con. Sau khi biết cô có con, thư kí của Giang lão gia cũng tức là ông Giang ra mặt giải quyết để mọi chuyện được êm xuôi. Lúc này bọn họ đến nhận con, gấp gáp cũng không biết là cô sinh đôi.
Ông Giang vốn định đợi khi tình hình ổn định sẽ tìm lại cô nói chuyện đền bù, hay ít nhất xem xét con người cô gái đã cùng cháu trai mình có con là người thế nào, nếu được thì để cả hai kết hôn. Nào ngờ đến lúc mọi chuyện ổn thoả thì cô cũng đã chạy mất, tìm cũng không tìm ra.
Giang Niệm Dương đối với chuyện này cũng cảm thấy có lỗi, luôn nghĩ chỉ vì chuyện cá nhân mà hại con gái nhà người ta lỡ dở.
“Chuyện là như vậy, tôi biết là nghe kiểu gì cũng rất vô lý nhưng đó là sự thật. Tôi sau đó cũng có đi tìm em, nhưng mà em cứ như bốc hơi khỏi thế gian, tôi tìm kiểu gì cũng không ra.”
Giang Niệm Dương đột nhiên ôm lấy Lệ Du Huyên vào lòng, giọng nói mang chút sự áy náy: “Lệ Du Huyên, xin lỗi em. Là vì tôi cuốn em vào trong những rắc rối này, khiến cuộc sống em bị đảo lộn.”
Lệ Du Huyên cười khì. Lúc đầu khi mới gặp chuyện, Lệ Du Huyên cũng đã có lúc oán trách số phận. Cô luôn cảm thấy nếu không phải số phận nghiệt ngã thì cô cũng không phải khổ thế này. Tuy nói lựa chọn là của cô nhưng không tránh được có lúc sẽ hối hận rồi uất ức.
Nhưng mà càng về sau, cô càng hiểu ra được hình như mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Cuốc sống mà, đâu ai dễ dàng được. Thay vì mỗi ngày đều ngồi oán trách thì chi bằng dũng cảm đi thay đổi tương lai của chính bản thân, biến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn thì có phải tốt hơn rất nhiều không?
Vì thế, sớm đã không còn trách móc số phận hay là anh nữa.
Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ chân thành này của anh, cũng khiến cho cô biết được niềm tin của mình không đặt sai chỗ, người đàn ông này rất có trách nhiệm.
“Ừm… em không trách anh, dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn cả, anh cũng là người bị hại. Vả lại, chuyện năm đó có rất nhiều bất đắc dĩ. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì, em vẫn cảm thấy có khi đó lại là chuyện may mắn cũng nên. May mắn chính là vì như thế mà chúng ta gặp được nhau chăng?”
Giang Niệm Dương nghe những lời này của cô, cảm thấy rất cảm động. Cô gái mà anh yêu sao lại dễ thương đến vậy cơ chứ?
“Nói như vậy, em đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi nhỉ?”
Hỏi đến câu hỏi này thì Lệ Du Huyên lại đỏ mặt, bật dậy thoát ra khỏi vòng tay anh. Nói cả buổi sao vẫn cứ quay về cái chuyện này cơ chứ, cô thật sự còn chưa có chuẩn bị xong nữa cơ mà.
Nhưng mà bây giờ mọi khúc mắc đều được giải quyết rồi, cũng không có lý do gì mà không đồng ý cả. Cô cũng yêu Giang Niệm Dương, cô cũng muốn có một gia đình hoàn chỉnh. Nếu nói vậy thì hình như kết hôn là đúng quá rồi.
Chỉ có điều, vẫn là cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ai nói sẽ kết hôn với anh chứ?”
Giang Niệm Dương nhìn ra được cô là đang ngượng đến chín cả mặt. Anh vất vả lắm mới tìm ra được sự thật này, đương nhiên không thể nào để cô thoái thác được, hôm nay có thế nào cũng phải ép được cô nói ra câu đồng ý.
“Nếu vậy thì ý em là muốn vứt bỏ tôi? Có con với tôi rồi giờ lại không muốn chịu trách nhiệm với tôi? Em lại muốn chạy, em là kẻ lừa tình cảm của tôi đấy à?”
Không đúng! Không phải là đang an ủi vất vả của cô bao nhiêu năm qua sao? Sao thoắt một cái liền biến thành cô là người phải chịu trách nhiệm rồi? Nói thế này nghe cứ giống như cô là kẻ chuyên đi lừa tình cảm người khác vậy?
Lệ Du Huyên quay sang, cười một vẻ đầy bất lực mà nói với Giang Niệm Dương: “Giang Niệm Dương, em phát hiện ra rồi. Anh càng lúc càng không cần mặt mũi nữa rồi có đúng không? Lạnh lùng kiêu ngạo ngày trước của anh đều đi đâu hết rồi?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi không những không thu liễm lại mà còn nói với vẻ vô cùng tự hào.
“Mặt mũi, lạnh lùng, kiêu ngạo gì đó cũng có ích gì đâu, cũng không giúp tôi lấy được vợ về. Thế thì chi bằng cứ vứt đi hết, tôi không tin mặt dày đeo bám em mà em lại không chấp nhận.”
Lệ Du Huyên cười khẩy: “Nếu em vẫn không chấp nhận thì sao?”
Giang Niệm Dương nghe hỏi, không cần suy nghĩ liền đáp với vẻ thản nhiên như không: “Thế thì tôi bắt cóc em về, để em ở bên cạnh tôi cả đời, xem em còn chạy được đi đâu nữa?”
Được rồi! Lệ Du Huyên ngày hôm nay đặc biệt muốn cấp giấy chứng nhận vô sỉ cho Giang Niệm Dương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.