Song Sinh Siêu Quậy (Ác Ma Học Đường)
Chương 16
Suryn
19/03/2015
Tiếng chuông kết thúc tiết 4 vang lên, các nữ sinh của ban Vip Diamond đã tập hợp đông đảo ở đại sảnh như lời Still đã thông báo. Mục đích các cô gái không chỉ đơn thuần là nghe theo lời Still mà còn là để ngắm thần tượng của mình rõ từng chi tiết, nói không chừng còn được mấy chàng Hotboy để ý đến nữa. Vì thế để chuẩn bị cho lần gặp này, mấy cô nàng nữ sinh đã tranh thủ trong những phút cuối cùng để tô son trét phấn, sửa soạn lại đầu tóc, quần áo từ trên xuống dưới nên trông ai cũng "long lanh" như đi dự hội kén chồng.
Dan và Still đã ngồi chờ sẵn ở băng ghế đã dưới sảnh từ lúc nào thì một đàn "kiến" đang đùng đùng kéo tới với tốc độ chóng mặt, bao vây lấy bọn hắn muốn ná thở. Gì chứ đối với Dan thì rất là sung sướng nha bởi giang hồ có câu "chết vì gái là cái chết thoải mái" mà. Still thì khác, anh đang ức chế vô cùng, phải chi đám con gái loè loẹt này là dàn mỹ nam đẹp chói loá thì anh có chết cũng không hối tiếc. Không chịu chết một cách "củ chuối" như vậy, Still vùng mình thoát khỏi đám đông đó, dùng hết sức mình mà hét:
_ TRỜI ƠI! STOP NGAY CHO TÔI. MAU XÊ RA NHANH.
Tiếng la đầy khủng bố của Still làm cho đám nữ sinh giật mình vội tách ra hai bên cho anh đi. Still nhíu mày, trong lòng thầm thương tiếc cho một con người "đẹp trai mà mắc bệnh khùng" như tên Dan nhưng rồi dòng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng bị lấp vùi bởi cái nhiệm vụ vừa được giao kia. Dan thấy Still đang ném cho mình cái nhìn sát khí ghê người, Dan liền xê đám nữ sinh đó ra trăm mét, vội vàng bay đến chỗ Still gãi đầu cười trừ.
...Cả hai dò xét hết hàng này đến hàng khác, dò từ tay áo này đến tay áo khác mà vẫn không thấy có gì khả nghi cả. Mà đã không có gì đáng nghi thì thôi chứ, đằng này mấy cô nàng này còn "nhao nhao" lên đòi xin chữ ký, xin cái bắt tay, cái nhìn đắm đuối... Và nhiều thứ còn kinh dị hơn khiến bọn hắn ớn đến nổi muốn đuổi quách đám nữ sinh này về cho đẹp trời.
Tiếp tục lướt qua hàng nữ sinh áp chót, bọn hắn chợt khựng lại trước cô gái đang đổ vài giọt mồ hôi trên gương mặt khả ái, đôi tay cọ vào nhau, đôi mắt cam hiện rõ sự sợ hãi. Cô gái đó trông quen lắm, hắn hình như đã gặp cô gái này rồi thì phải, mà ở đâu mới được ta ? Chậc chậc, dạo này có Sun "Hà Đông" rồi thành ra hắn quên hết mặt đám con gái trong trường luôn. Dan cúi đầu mình lại gần để xem rõ cô gái này là ai, khoé môi chợt cong lên thành một nụ cười tinh nghịch. Là Thanh Phương sao ? Đáng lẽ hắn phải nhận ra sớm mới phải, đúng là ngu mà.
_ Thanh Phương, bạn sao vậy ? Có bệnh không ? Để mình đưa bạn lên phòng y tế nhé. - Dan nhìn cô ta tỏ vẻ quan tâm nhưng trong lòng thì đang muốn nôn mửa vì phải nói ra những điều này.
_ Ơ...không, không sao đâu. Mình chỉ hơi thấy chóng mặt thôi. - Cô ta ấp úng nói, gượng cười nhìn Dan và Still.
_ Vậy sao ? Bạn bị bệnh hay...có chuyện gì không thể nói cho người khác biết ? - Dan lạnh giọng, nụ cười khiến người ta lạnh đến thấu xương.
Lập tức Still nắm lấy tay của cô ta lên xem, anh đã nghe rất nhiều về cô ta cũng như là hai hot-girl từng là người yêu của hai tên kia. Chắc chắn là cô ta, không thể nhầm lẫn được. Nghĩ là đã tìm ra thủ phạm thật sự, chỉ cần xem tay áo của cô ta là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nhưng thật không thể tin được. Trước mắt bọn hắn bây giờ lại là một hàng nút cổ tay áo lành lặn, không hề có dấu vết đứt hay may vá gì cả. Vậy là sao ?
_ Thấy chưa ? Mình đâu có giấu diếm cái gì đâu...Hai bạn cứ nghĩ xấu về không à...Nếu như...không có chuyện gì nữa thì cho mình vào nhà vệ sinh xíu...- Thanh Phương giật mình vã cả mồ hôi, gỡ tay Still ra mỉm cười lên tiếng.
_ Ờ...Bạn đi đi. - Dan nghệch mặt ra, gật đầu qua loa cho xong chuyện.
Dan và Still đã ngồi chờ sẵn ở băng ghế đã dưới sảnh từ lúc nào thì một đàn "kiến" đang đùng đùng kéo tới với tốc độ chóng mặt, bao vây lấy bọn hắn muốn ná thở. Gì chứ đối với Dan thì rất là sung sướng nha bởi giang hồ có câu "chết vì gái là cái chết thoải mái" mà. Still thì khác, anh đang ức chế vô cùng, phải chi đám con gái loè loẹt này là dàn mỹ nam đẹp chói loá thì anh có chết cũng không hối tiếc. Không chịu chết một cách "củ chuối" như vậy, Still vùng mình thoát khỏi đám đông đó, dùng hết sức mình mà hét:
_ TRỜI ƠI! STOP NGAY CHO TÔI. MAU XÊ RA NHANH.
Tiếng la đầy khủng bố của Still làm cho đám nữ sinh giật mình vội tách ra hai bên cho anh đi. Still nhíu mày, trong lòng thầm thương tiếc cho một con người "đẹp trai mà mắc bệnh khùng" như tên Dan nhưng rồi dòng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng bị lấp vùi bởi cái nhiệm vụ vừa được giao kia. Dan thấy Still đang ném cho mình cái nhìn sát khí ghê người, Dan liền xê đám nữ sinh đó ra trăm mét, vội vàng bay đến chỗ Still gãi đầu cười trừ.
...Cả hai dò xét hết hàng này đến hàng khác, dò từ tay áo này đến tay áo khác mà vẫn không thấy có gì khả nghi cả. Mà đã không có gì đáng nghi thì thôi chứ, đằng này mấy cô nàng này còn "nhao nhao" lên đòi xin chữ ký, xin cái bắt tay, cái nhìn đắm đuối... Và nhiều thứ còn kinh dị hơn khiến bọn hắn ớn đến nổi muốn đuổi quách đám nữ sinh này về cho đẹp trời.
Tiếp tục lướt qua hàng nữ sinh áp chót, bọn hắn chợt khựng lại trước cô gái đang đổ vài giọt mồ hôi trên gương mặt khả ái, đôi tay cọ vào nhau, đôi mắt cam hiện rõ sự sợ hãi. Cô gái đó trông quen lắm, hắn hình như đã gặp cô gái này rồi thì phải, mà ở đâu mới được ta ? Chậc chậc, dạo này có Sun "Hà Đông" rồi thành ra hắn quên hết mặt đám con gái trong trường luôn. Dan cúi đầu mình lại gần để xem rõ cô gái này là ai, khoé môi chợt cong lên thành một nụ cười tinh nghịch. Là Thanh Phương sao ? Đáng lẽ hắn phải nhận ra sớm mới phải, đúng là ngu mà.
_ Thanh Phương, bạn sao vậy ? Có bệnh không ? Để mình đưa bạn lên phòng y tế nhé. - Dan nhìn cô ta tỏ vẻ quan tâm nhưng trong lòng thì đang muốn nôn mửa vì phải nói ra những điều này.
_ Ơ...không, không sao đâu. Mình chỉ hơi thấy chóng mặt thôi. - Cô ta ấp úng nói, gượng cười nhìn Dan và Still.
_ Vậy sao ? Bạn bị bệnh hay...có chuyện gì không thể nói cho người khác biết ? - Dan lạnh giọng, nụ cười khiến người ta lạnh đến thấu xương.
Lập tức Still nắm lấy tay của cô ta lên xem, anh đã nghe rất nhiều về cô ta cũng như là hai hot-girl từng là người yêu của hai tên kia. Chắc chắn là cô ta, không thể nhầm lẫn được. Nghĩ là đã tìm ra thủ phạm thật sự, chỉ cần xem tay áo của cô ta là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nhưng thật không thể tin được. Trước mắt bọn hắn bây giờ lại là một hàng nút cổ tay áo lành lặn, không hề có dấu vết đứt hay may vá gì cả. Vậy là sao ?
_ Thấy chưa ? Mình đâu có giấu diếm cái gì đâu...Hai bạn cứ nghĩ xấu về không à...Nếu như...không có chuyện gì nữa thì cho mình vào nhà vệ sinh xíu...- Thanh Phương giật mình vã cả mồ hôi, gỡ tay Still ra mỉm cười lên tiếng.
_ Ờ...Bạn đi đi. - Dan nghệch mặt ra, gật đầu qua loa cho xong chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.