Song Sinh Siêu Quậy (Ác Ma Học Đường)
Chương 18
Suryn
19/03/2015
Ánh Linh - Ken
Trên cầu thang phía Nam của Vip Diamond, một cô gái nằm sõng soài trên sàn giữa một rừng học viên bao xung quanh. Mọi người đều rơi vào trạng thái hoang mang, lo lắng bởi chỉ trong một buổi sáng thôi mà đã biết nhiêu người ngất xỉu hay ngã trên cầu thang và ai cũng có chung một nỗi lo đó là sợ người tiếp theo sẽ là mình...
Vài phút sau, bọn hắn đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường và theo sau là Lucia đang từng bước lếch theo bọn hắn. Khổ thân thật, cô đâu phải sức trâu như bọn hắn đâu mà cứ phải chạy lên chạy xuống không ngừng nghỉ như vậy chứ. Nhiều lúc nghĩ lại cô không biết mình làm chuyện này để làm gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của người đó...cô lại vui vẻ gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên.
Still nhẹ nhàng bước đến xem cô gái này có bị gì không để còn biết đường mà chữa trị kịp thời. Dù có thể đây là người đã hại em gái mình nhưng anh buộc phải cứu cô ta, bắt cô ta phải chịu đau đớn gấp ngàn lần vết thương của Moon. Anh lật ngửa cô gái đó lại, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên. Cô gái này...Quả là đặc biệt như lời đồn. Tuy trong trường có khá nhiều người giống cô ta nhưng ở cô ta lại có gì đó nổi bật hơn hẳn so với những người khác...
_ Ông làm gì mà lề mề vậy ? Xê ra tui xử cho.
Thấy Still cứ đang ngẩn ngơ suy nghĩ chuyện gì mà không thèm "hành động" gì cả. Dan tức mình lôi Still ngồi dậy rồi ném anh qua một bên, khiến anh chưa kịp định thần thì lại ngã trúng Lucia làm cả hai té nhào ra đất. Ôi mèn đéc ơi Still ơi Still à, mày ăn trúng cái giống gì mà hết ngã trúng người này lại trúng người khác vậy. Trúng trai không nói đi, trúng gái thì xem như tàn đời "trai" rồi còn gì. Still cố gắng lôi tấm thân nặng trịch của mình dậy, dùng tay phủi bụi trên quần áo mình, trong lòng thầm rủa cái tên "vũ phu" chết tiệt kia.
Ui da...
Tiếng kêu yếu ớt phát ra ở dưới chân Still làm anh giật mình nhớ ra điều gì đó rồi từ từ đưa mắt nhìn xuống dưới chân mình. Lucia đang ôm lấy đầu mà kêu lên, chiếc áo đồng phục trắng vấy bẩn, xấp giấy tờ bay tứ tung...Nhưng những chuyện này không đáng nói là mấy, điều mà làm ai cũng phải chú ý đến là chiếc giày thể thao màu trắng của anh đang đạp lên đôi chân trắng mịn của Lucia một cách dã man. Still đứng đơ người vài giây rồi hốt hoảng đưa tay kéo Lucia đứng lên, nhanh chóng lượm lại mớ giấy tờ đưa cho cô.
_ Xin lỗi cậu...xin lỗi, xin lỗi... - Still cuống quýt nói, cúi đầu xin lỗi Lucia._ Có sao không ? Hay để mình đưa cậu vào phòng y tế ?
_ Hì...Không sao đâu. Chỉ là xây xát nhẹ thôi. - Lucia cười trừ, lấy khăn lau vết bụi bẩn ở tay. _ Hay là mình tới xem Dan như thế nào đi.
Thấy Still lúng túng như vậy, Lucia vội đánh sang chủ đề khác để không khí bớt căng thẳng. Cô chỉ tay về phía nơi có một chàng trai có mái tóc bạch kim đang đứng nhìn hai người với ánh mắt đầy sự hối (tội) lỗi. Lucia nắm tay anh vui vẻ tiến lại chỗ hắn nhưng bất chợt cô ngã khụy xuống đất, cảm giác đau nhứt hết cả chân, dường như không tài nào đứng lên được. Still nhận ra mắt cá chân của Lucia đang sưng tấy dần lên nên vội vàng cõng cô đến phòng y tế nhưng Lucia đã vội cản lại, điều cô muốn bây giờ xem Dan và cô gái kia ra sao. Cô biết chắc Dan rất cần cô và bản thân cô không cho phép rời khỏi ngay lúc này bởi trong thâm tâm, cô cảm thấy không yên tâm về Dan cho lắm.
Thấy Lucia nhất quyết không chịu đi khám, một mực đòi ở lại cho bằng được. Still cũng không biết phải làm như thế nào, thôi thì đành chiều theo ý của cô nàng vậy. Anh chậm rãi đỡ cô lại chỗ Dan, Lucia cố gắng bước từng bước theo nhịp đi của anh một cách khó khăn nhưng chỗ sưng ở mắt cá bỗng tấy do cử động lên khiến cho cô đau điếng mà ngã chúi vào người Dan. May mà hắn đứng vững mới nhanh tay đỡ lại kịp, chứ nếu không hắn và Lucia lại nằm ôm đất nữa thì khổ.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Lucia như đập loạn nhịp, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Thật nhanh...thật rộn ràng...khiến cho con người ta không thể nào tỉnh táo được. Ước muốn hằng đêm của cô giờ thành sự thật rồi sao ? Lần đầu tiên Lucia được gần Dan mà không còn khoảng cách như trước nữa, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập, từng nhịp hơi thở của hắn... Đây có phải là do ông trời thương hại cô, muốn xoa dịu nỗi đau của cô nên cố tình sắp đặt như vậy không ? Nhưng cho dù là vậy thì cô vẫn thấy rất hạnh phúc dù trái tim của hắn đã hướng về cô gái khác...
Trên cầu thang phía Nam của Vip Diamond, một cô gái nằm sõng soài trên sàn giữa một rừng học viên bao xung quanh. Mọi người đều rơi vào trạng thái hoang mang, lo lắng bởi chỉ trong một buổi sáng thôi mà đã biết nhiêu người ngất xỉu hay ngã trên cầu thang và ai cũng có chung một nỗi lo đó là sợ người tiếp theo sẽ là mình...
Vài phút sau, bọn hắn đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường và theo sau là Lucia đang từng bước lếch theo bọn hắn. Khổ thân thật, cô đâu phải sức trâu như bọn hắn đâu mà cứ phải chạy lên chạy xuống không ngừng nghỉ như vậy chứ. Nhiều lúc nghĩ lại cô không biết mình làm chuyện này để làm gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của người đó...cô lại vui vẻ gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên.
Still nhẹ nhàng bước đến xem cô gái này có bị gì không để còn biết đường mà chữa trị kịp thời. Dù có thể đây là người đã hại em gái mình nhưng anh buộc phải cứu cô ta, bắt cô ta phải chịu đau đớn gấp ngàn lần vết thương của Moon. Anh lật ngửa cô gái đó lại, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên. Cô gái này...Quả là đặc biệt như lời đồn. Tuy trong trường có khá nhiều người giống cô ta nhưng ở cô ta lại có gì đó nổi bật hơn hẳn so với những người khác...
_ Ông làm gì mà lề mề vậy ? Xê ra tui xử cho.
Thấy Still cứ đang ngẩn ngơ suy nghĩ chuyện gì mà không thèm "hành động" gì cả. Dan tức mình lôi Still ngồi dậy rồi ném anh qua một bên, khiến anh chưa kịp định thần thì lại ngã trúng Lucia làm cả hai té nhào ra đất. Ôi mèn đéc ơi Still ơi Still à, mày ăn trúng cái giống gì mà hết ngã trúng người này lại trúng người khác vậy. Trúng trai không nói đi, trúng gái thì xem như tàn đời "trai" rồi còn gì. Still cố gắng lôi tấm thân nặng trịch của mình dậy, dùng tay phủi bụi trên quần áo mình, trong lòng thầm rủa cái tên "vũ phu" chết tiệt kia.
Ui da...
Tiếng kêu yếu ớt phát ra ở dưới chân Still làm anh giật mình nhớ ra điều gì đó rồi từ từ đưa mắt nhìn xuống dưới chân mình. Lucia đang ôm lấy đầu mà kêu lên, chiếc áo đồng phục trắng vấy bẩn, xấp giấy tờ bay tứ tung...Nhưng những chuyện này không đáng nói là mấy, điều mà làm ai cũng phải chú ý đến là chiếc giày thể thao màu trắng của anh đang đạp lên đôi chân trắng mịn của Lucia một cách dã man. Still đứng đơ người vài giây rồi hốt hoảng đưa tay kéo Lucia đứng lên, nhanh chóng lượm lại mớ giấy tờ đưa cho cô.
_ Xin lỗi cậu...xin lỗi, xin lỗi... - Still cuống quýt nói, cúi đầu xin lỗi Lucia._ Có sao không ? Hay để mình đưa cậu vào phòng y tế ?
_ Hì...Không sao đâu. Chỉ là xây xát nhẹ thôi. - Lucia cười trừ, lấy khăn lau vết bụi bẩn ở tay. _ Hay là mình tới xem Dan như thế nào đi.
Thấy Still lúng túng như vậy, Lucia vội đánh sang chủ đề khác để không khí bớt căng thẳng. Cô chỉ tay về phía nơi có một chàng trai có mái tóc bạch kim đang đứng nhìn hai người với ánh mắt đầy sự hối (tội) lỗi. Lucia nắm tay anh vui vẻ tiến lại chỗ hắn nhưng bất chợt cô ngã khụy xuống đất, cảm giác đau nhứt hết cả chân, dường như không tài nào đứng lên được. Still nhận ra mắt cá chân của Lucia đang sưng tấy dần lên nên vội vàng cõng cô đến phòng y tế nhưng Lucia đã vội cản lại, điều cô muốn bây giờ xem Dan và cô gái kia ra sao. Cô biết chắc Dan rất cần cô và bản thân cô không cho phép rời khỏi ngay lúc này bởi trong thâm tâm, cô cảm thấy không yên tâm về Dan cho lắm.
Thấy Lucia nhất quyết không chịu đi khám, một mực đòi ở lại cho bằng được. Still cũng không biết phải làm như thế nào, thôi thì đành chiều theo ý của cô nàng vậy. Anh chậm rãi đỡ cô lại chỗ Dan, Lucia cố gắng bước từng bước theo nhịp đi của anh một cách khó khăn nhưng chỗ sưng ở mắt cá bỗng tấy do cử động lên khiến cho cô đau điếng mà ngã chúi vào người Dan. May mà hắn đứng vững mới nhanh tay đỡ lại kịp, chứ nếu không hắn và Lucia lại nằm ôm đất nữa thì khổ.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Lucia như đập loạn nhịp, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Thật nhanh...thật rộn ràng...khiến cho con người ta không thể nào tỉnh táo được. Ước muốn hằng đêm của cô giờ thành sự thật rồi sao ? Lần đầu tiên Lucia được gần Dan mà không còn khoảng cách như trước nữa, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập, từng nhịp hơi thở của hắn... Đây có phải là do ông trời thương hại cô, muốn xoa dịu nỗi đau của cô nên cố tình sắp đặt như vậy không ? Nhưng cho dù là vậy thì cô vẫn thấy rất hạnh phúc dù trái tim của hắn đã hướng về cô gái khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.