Song Sinh Tái Hợp: Mau Mau Hàn Gắn Ba Mẹ
Chương 6: Cả ba và mẹ…em và anh nữa
Cẩn Tranh
07/10/2023
Hai đứa trẻ ngôi dựa tường vừa kể chuyện vừa ngắm sao.
Na Minh Triển nói rất nhiều ngược lại Cao Minh Triết khi nói khi không, chủ yếu là ngồi lắng nghe em trai nói.
“Vậy là anh cũng không biết lý do chúng ta và ba mẹ chia cắt sao?”
Cao Minh Triết chưa từng thắc mắc tại sao cậu không có mẹ vì cậu và Cao Luân Trình không có thời gian bên nhau nhiều, để nhắc đến chuyện này lại càng khó.
Papa lúc nào cũng bận rộn chuyện công ty, cậu gặp được ba vào buổi tối là tốt lắm rồi, có nhiều ngày liền anh ở công ty suốt hoặc đụng phải những ngày đi công tác.
Cao Minh Triết đều được quản gia và Tôn Hàn Thuyết chăm sóc. Quản gia đã theo chân Cao Luân Trình khi anh là anh mới trong danh phận là một người ba đơn thân.
Và Tôn Hàn Thuyết là một người mà Cao Luân Trình giúp đỡ sau này, khi anh dừng đèn đỏ và gặp bọn xã hội đen bên đường. Tôn Hàn Thuyết bị đánh đập vì không trả được nợ. Khi anh ta tỉnh lại trong một bệnh viện mới biết người đàn ông tên Cao Luân Trình giúp mình trả nợ đã vậy còn trả tiền viện đầy đủ.
Tôn Hàn Thuyết cố gắng tìm ân nhân rất nhiều ngày và khi tin tức Cao Luân Trình được đưa lên màn hình của toà cao ốc anh ta mới biết đường tìm đến tập đoàn Cao thị, trực tiếp nói cảm ơn và xin theo anh suốt đời như một tay sai. Dù sao cuộc đời anh ta vốn xui xẻo lại không có nơi để về, lang thang vô ích chi bằng làm việc trả ơn ân nhân.
Cao Luân Trình một mực từ chối, anh không cần một kẻ hầu hạ và hỏi anh ta muốn làm nghề gì. Bởi thay vì hầu hạ người khác thì tự mình làm chủ cuộc đời mình sẽ hay hơn.
Tôn Thất Thuyết tất nhiên muốn theo đuổi ước mơ làm phóng viên rồi! Mấy năm học hỏi kinh nghiệm cùng sự giúp đỡ của anh, anh ta mới có thể đứng chắc ở vị trí này.
Không cần ăn xin, không cần nhìn mặt người khác mà sống tạm bợ qua ngày. Hai chữ may mắn có thể xuất hiện trong đời Tôn Hàn Thuyết là nhờ Cao Luân Trình!
Vậy cho nên việc thay anh chăm sóc Cao Minh Triết mỗi khi vắng nhà có là gì? Có là gì sao?
Ừ thì…
Quản gia đã có gia đình thì không nói làm gì nhưng từ khi Cao Minh Triết còn bé xíu Tôn Hàn Thuyết đã chăm sóc cậu rất tận tâm. Đến nỗi bị mọi người xung quanh hiểu lầm, nói anh đã có con. Từ đó anh ế mốc ế meo, chưa có nổi một cuộc tình.
Tôn Hàn Thuyết còn tự nhủ nếu cả đời này không có ai yêu, không gia đình nương tựa sẽ kéo Cao Luân Trình xuống cùng cho bõ, ăn bám hai ba con nhà họ Cao đến khi làm ma mới thôi.
Nói cách khác Tôn Hàn Thuyết chính là người chú ngoài papa và quản gia ra là Cao Minh Triết tin tưởng nhất!
Ngoại trừ những điểm như sến sẩm, làm lố ra thì cậu không có bất kỳ hiềm khích nào khác với người chú này…
Và điều quan trọng nhất bây giờ là có thêm hai người nữa để Cao Minh Triết có thể tin tưởng đó chính là em trai và một mami cậu chưa từng biết mặt.
Có lẽ vì ba mẹ ly hôn khi hai đứa trẻ còn quá nhỏ để có thể nhớ và nhận thức được nên cả hai chưa từng biết mặt ba, mặt mẹ chúng trông như thế nào.
Qua miêu tả của đối phương hai đứa trẻ xuất hiện ước mong mãnh liệt đó chính là được gặp ba, gặp mẹ chúng.
Cho dù hai đứa trẻ có tỏ ra mình ổn và tự hào chỉ cần có ba hoặc có mẹ đến đâu đi chăng nữa thì không thể che giấu nổi ghen tị với những đứa trẻ khác khi có ba mẹ đến đón khi cổng trường sắp đóng, hay những buổi họp phụ huynh hoặc là những khi trường tổ chức những ngày giao lưu có ba có mẹ cùng chơi đùa thật vui trong ngày sự kiện hôm ấy,…
Và sẽ chẳng có những lần miệt thị, bắt bẻ bởi một vài đứa bạn cùng chẳng lứa, bọn chúng tự cho mình cái quyền mạ nhục vô tội vạ lên những đứa trẻ thiếu ba, thiếu mẹ.
Cho dù tỏ ra mình ổn đến đâu cả hai đứa trẻ ấy vẫn đau đáu mong chờ ngày có ba, có mẹ đến bên chúng. Và trở thành một gia đình trọn vẹn như bao gia đình khác.
Và điều ước đó có thể sớm thôi sẽ trở thành hiện thực.
“Anh hai, em muốn gặp ba!”
Na Minh Triển vừa nói vừa dụi mắt sớm đỏ hoe.
Cao Minh Triết gật đầu, “Anh cũng muốn gặp mẹ”
Na Minh Triển kiềm chế tiếng khóc, mếu máo nói ra ước mơ mà bấy lâu bản thân cố gắng che dấu dù chẳng ổn một chút nào : “Em muốn chúng ta sống chung dưới một mái nhà…hức…đều có cả ba cả mẹ…anh và em nữa”
Cao Minh Triết ôm em trai, dỗ dành vốn là bản năng vô điều kiện của một người anh : “Anh cũng thế”
Tiếng khóc của Na Minh Triển làm hai cô giáo hoảng hốt chạy vào, Cao Minh Triết vốn mạnh mẽ khó khóc ngược lại Na Minh Triển rất dễ xúc động đang oà khóc nức nở.
Hai cô giáo tách hai đứa trẻ ra, vì nghĩ chúng gây chuyện với nhau và biểu hiện thế này có phải Cao Minh Triết bắt nạt Na Minh Triển rồi không?
Giáo viên lớp B tra hỏi trong sự bối rối : “Em là Cao Minh Triết hay Na Minh Triển? Sao lại làm bạn khóc?”
Na Minh Triển nói rất nhiều ngược lại Cao Minh Triết khi nói khi không, chủ yếu là ngồi lắng nghe em trai nói.
“Vậy là anh cũng không biết lý do chúng ta và ba mẹ chia cắt sao?”
Cao Minh Triết chưa từng thắc mắc tại sao cậu không có mẹ vì cậu và Cao Luân Trình không có thời gian bên nhau nhiều, để nhắc đến chuyện này lại càng khó.
Papa lúc nào cũng bận rộn chuyện công ty, cậu gặp được ba vào buổi tối là tốt lắm rồi, có nhiều ngày liền anh ở công ty suốt hoặc đụng phải những ngày đi công tác.
Cao Minh Triết đều được quản gia và Tôn Hàn Thuyết chăm sóc. Quản gia đã theo chân Cao Luân Trình khi anh là anh mới trong danh phận là một người ba đơn thân.
Và Tôn Hàn Thuyết là một người mà Cao Luân Trình giúp đỡ sau này, khi anh dừng đèn đỏ và gặp bọn xã hội đen bên đường. Tôn Hàn Thuyết bị đánh đập vì không trả được nợ. Khi anh ta tỉnh lại trong một bệnh viện mới biết người đàn ông tên Cao Luân Trình giúp mình trả nợ đã vậy còn trả tiền viện đầy đủ.
Tôn Hàn Thuyết cố gắng tìm ân nhân rất nhiều ngày và khi tin tức Cao Luân Trình được đưa lên màn hình của toà cao ốc anh ta mới biết đường tìm đến tập đoàn Cao thị, trực tiếp nói cảm ơn và xin theo anh suốt đời như một tay sai. Dù sao cuộc đời anh ta vốn xui xẻo lại không có nơi để về, lang thang vô ích chi bằng làm việc trả ơn ân nhân.
Cao Luân Trình một mực từ chối, anh không cần một kẻ hầu hạ và hỏi anh ta muốn làm nghề gì. Bởi thay vì hầu hạ người khác thì tự mình làm chủ cuộc đời mình sẽ hay hơn.
Tôn Thất Thuyết tất nhiên muốn theo đuổi ước mơ làm phóng viên rồi! Mấy năm học hỏi kinh nghiệm cùng sự giúp đỡ của anh, anh ta mới có thể đứng chắc ở vị trí này.
Không cần ăn xin, không cần nhìn mặt người khác mà sống tạm bợ qua ngày. Hai chữ may mắn có thể xuất hiện trong đời Tôn Hàn Thuyết là nhờ Cao Luân Trình!
Vậy cho nên việc thay anh chăm sóc Cao Minh Triết mỗi khi vắng nhà có là gì? Có là gì sao?
Ừ thì…
Quản gia đã có gia đình thì không nói làm gì nhưng từ khi Cao Minh Triết còn bé xíu Tôn Hàn Thuyết đã chăm sóc cậu rất tận tâm. Đến nỗi bị mọi người xung quanh hiểu lầm, nói anh đã có con. Từ đó anh ế mốc ế meo, chưa có nổi một cuộc tình.
Tôn Hàn Thuyết còn tự nhủ nếu cả đời này không có ai yêu, không gia đình nương tựa sẽ kéo Cao Luân Trình xuống cùng cho bõ, ăn bám hai ba con nhà họ Cao đến khi làm ma mới thôi.
Nói cách khác Tôn Hàn Thuyết chính là người chú ngoài papa và quản gia ra là Cao Minh Triết tin tưởng nhất!
Ngoại trừ những điểm như sến sẩm, làm lố ra thì cậu không có bất kỳ hiềm khích nào khác với người chú này…
Và điều quan trọng nhất bây giờ là có thêm hai người nữa để Cao Minh Triết có thể tin tưởng đó chính là em trai và một mami cậu chưa từng biết mặt.
Có lẽ vì ba mẹ ly hôn khi hai đứa trẻ còn quá nhỏ để có thể nhớ và nhận thức được nên cả hai chưa từng biết mặt ba, mặt mẹ chúng trông như thế nào.
Qua miêu tả của đối phương hai đứa trẻ xuất hiện ước mong mãnh liệt đó chính là được gặp ba, gặp mẹ chúng.
Cho dù hai đứa trẻ có tỏ ra mình ổn và tự hào chỉ cần có ba hoặc có mẹ đến đâu đi chăng nữa thì không thể che giấu nổi ghen tị với những đứa trẻ khác khi có ba mẹ đến đón khi cổng trường sắp đóng, hay những buổi họp phụ huynh hoặc là những khi trường tổ chức những ngày giao lưu có ba có mẹ cùng chơi đùa thật vui trong ngày sự kiện hôm ấy,…
Và sẽ chẳng có những lần miệt thị, bắt bẻ bởi một vài đứa bạn cùng chẳng lứa, bọn chúng tự cho mình cái quyền mạ nhục vô tội vạ lên những đứa trẻ thiếu ba, thiếu mẹ.
Cho dù tỏ ra mình ổn đến đâu cả hai đứa trẻ ấy vẫn đau đáu mong chờ ngày có ba, có mẹ đến bên chúng. Và trở thành một gia đình trọn vẹn như bao gia đình khác.
Và điều ước đó có thể sớm thôi sẽ trở thành hiện thực.
“Anh hai, em muốn gặp ba!”
Na Minh Triển vừa nói vừa dụi mắt sớm đỏ hoe.
Cao Minh Triết gật đầu, “Anh cũng muốn gặp mẹ”
Na Minh Triển kiềm chế tiếng khóc, mếu máo nói ra ước mơ mà bấy lâu bản thân cố gắng che dấu dù chẳng ổn một chút nào : “Em muốn chúng ta sống chung dưới một mái nhà…hức…đều có cả ba cả mẹ…anh và em nữa”
Cao Minh Triết ôm em trai, dỗ dành vốn là bản năng vô điều kiện của một người anh : “Anh cũng thế”
Tiếng khóc của Na Minh Triển làm hai cô giáo hoảng hốt chạy vào, Cao Minh Triết vốn mạnh mẽ khó khóc ngược lại Na Minh Triển rất dễ xúc động đang oà khóc nức nở.
Hai cô giáo tách hai đứa trẻ ra, vì nghĩ chúng gây chuyện với nhau và biểu hiện thế này có phải Cao Minh Triết bắt nạt Na Minh Triển rồi không?
Giáo viên lớp B tra hỏi trong sự bối rối : “Em là Cao Minh Triết hay Na Minh Triển? Sao lại làm bạn khóc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.