Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê
Chương 51: Cố thái anh
Thiên Nguyệt Phụng
20/07/2022
Quản gia Lâm vừa dứt lời thông báo thì lúc này từ phía xa, một cô gái dẫn theo một bé trai chừng hơn 5 tuổi đang vội vã đi vào. Khi người phụ nữ vừa nhìn thấy Cố Hàn thì trên khóe môi đã hiện lên một nụ cười mãn nguyện, đâu đó trên mi mắt còn rơi xuống vài giọt lệ, cô ta buông tay đứa bé mà chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông, mặc kệ trong tay hắn vẫn đang siết chặt bàn tay của Sở Nhu.
"Cố Hàn, em nhớ anh!"
Sở Nhu bị một phen chấn động cả tâm hồn lẫn thể xác, cô đứng bất động, tròng mắt đứng hình ngay tại khoảnh khắc chứng kiến một người phụ nữ lạ mặt đang ôm chầm lấy chồng mình.
Thậm chí đến Cố Hàn cũng đứng hình mất năm giây, đến khi kịp thời nhận định lại thì hắn mới vội vàng đẩy cô gái trong lòng mình ra, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hằn lên những tia tức giận dành trọn cho cô gái đối diện.
"Cô là ai? Tại sao lại dám xông vào đây?"
Người phụ nữ đột nhiên lại che miệng, sau đó vỡ òa trong xúc động, nước mắt thi nhau rơi xuống lã chã như mưa sa, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào vang lên:
"Cố Hàn, anh quên em rồi sao? Là em, Mộc Lan Chi đây mà... Anh không nhớ em nữa rồi sao?"
Cái tên Mộc Lan Chi khiến sắc mặt Cố Hàn tối sầm xuống ngay tức khắc, nơi đáy mắt trong vô thức đã trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Mộc Lan Chi, cô gái đã phản bội hắn vào năm năm về trước, vì hư vinh vì lợi danh mà từ bỏ tình yêu chân thành của hắn để chạy theo những cám dỗ phù phiếm, tạo cho hắn một vết thương khó chữa.
Vốn dĩ vì quá hận mà hắn chẳng thể nào quên đi hình dáng của người con gái phụ tình ấy, nhưng thời gian cứ trôi qua, ngày ngày say sỉn cho đến khi gặp được tình yêu của đời mình là Sở Nhu thì Cố Hàn đã hoàn toàn xóa bỏ ký ức về người con gái mang tên Mộc Lan Chi ấy.
Ngay lúc này người phụ đang đứng trước mặt, đang khóc lóc thảm thương, cô ta tự xưng mình là Mộc Lan Chi, sau khi nhìn thật kỹ thì Cố Hàn cũng đã xác định được người trước mặt mình là ai, hắn nghiễm nhiên nhếch môi cười khinh bỉ.
"Hóa ra là người cũ, qua năm năm cô thay đổi không ít nhỉ, suýt nữa thì tôi nhận không ra rồi ấy chứ. Nhưng mà có lẽ người đàn ông đó không biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn cô bây giờ thật thê thảm."
Đáp lại những lời chấm biếm của Cố Hàn là nụ cười khổ sở của cô gái trong điệu bộ đáng thương. Cô ta xoa xoa đầu đứa trẻ bên cạnh mình, xót xa cất lời:
"Anh quên em cũng đúng thôi, em tồi tệ thế cơ mà."
"Mẹ ơi mẹ đừng khóc, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lúc đó Thái Anh sẽ lo lắng nhiều lắm."
Đứa trẻ lay lay cánh tay người phụ nữ, giọng điệu bé con non nớt vang lên khiến ai nấy đều không khỏi nao lòng.
"Được rồi, mẹ không khóc nữa ha, tiểu Anh đừng lo lắng."
Người phụ nữ bế bé con nhỏ nhắn lên tay, âu yếm hôn lên trán cậu nhóc một cái. Thế nhưng hình ảnh tình cảm mẫu tử thắm thiết này lại khiến Cố Hàn trở nên cáu bẩn, với chất giọng thiếu kiên nhẫn, hắn khó chịu lên tiếng ngay sau đó.
"Tự nhiên ở đâu chạy đến nói nhăng nói cuội còn hành động thiếu lịch sự, giờ lại diễn sang màn tình mẹ con, rốt cuộc cô đang giở trò gì đây?"
"Cái chú này, sao chú cứ nói chuyện khó nghe với mẹ của con vậy? Chú thấy mẹ con khóc mà không thương xót hay sao? Là đàn ông mà chú không biết thương hoa tiếc ngọc hả?"
"Cố Thái Anh, con không được vô lễ với ba. Mau xin lỗi ba ngay đi."
Sở Nhu lặng lẽ đứng phía sau, lúc này suýt nữa thì ngã sau khi nghe xong câu nói của người phụ nữ lạ mặt ấy, hai bàn tay lạnh ngắt đang đan vào nhau bất ngờ lại được truyền tới một hơi ấm, là tay của Cố Hàn đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy áy náy, nhưng tình thế lúc này hắn còn chưa hiểu rõ nên vẫn chưa thể nào giải thích rõ ràng cho cô hiểu được.
Sau đó hắn quay lại, chuyển ánh mắt từ áy náy sang lãnh khốc nhìn về người phụ nữ đối diện.
"Mộc Lan Chi, tôi cho cô một phút để nói rõ mọi chuyện trước khi tôi tống cổ hai mẹ con cô ra khỏi đây."
"Cố Hàn, từ lúc nào mà anh trở nên tuyệt tình như thế này vậy?"
Cố Hàn bất giác cười lạnh, hắn chả buồn liếc mắt nhìn Mộc Lan Chi mà khinh khỉnh lên tiếng đáp trả:
"Từ lúc nào sao? Chắc là lúc bị mối tình đầu phụ bỏ, bị người ta đội cái nón xanh to tướng trên đầu mà không hề hay biết."
"Em biết tất cả là lỗi lầm của em, là do em phụ bỏ tấm chân tình của anh để chạy theo những hư vinh mờ ảo, để rồi bây giờ tấm thân này hoang tàn xơ xát cũng chẳng một ai thương xót."
Mộc Lan Chi ngưng một chút để cười khổ, sau đó cô mới nghẹn ngào tiếp lời:
"Hôm nay em đến đây không phải để cầu xin được anh tha thứ, hay ôm hi vọng nối lại ân tình năm xưa, mà đến đây là vì đứa trẻ này..."
"Cố Thái Anh, người đàn ông này chính là ba của con. Người mà mẹ vẫn hay thường kể cho con nghe hằng đêm đấy, bây giờ sức khỏe của mẹ không được tốt nên thời gian tới mẹ hi vọng con có thể sống ở một môi trường tốt hơn. Con mau qua đó gọi ba đi..."
Nhỏ nhẹ giải bày với đứa trẻ xong, Mộc Lan Chi bước đến phía trước một bước sau đó đặt Cố Thái Anh xuống, đứng đối diện với Cố Hàn.
Hai người đàn ông, một lớn một nhỏ cứ như thế mà đối mắt nhìn nhau, khi đứa trẻ mấp máy môi định gọi ba thì Cố Hàn đã nhanh chóng lên tiếng trước.
"Mộc Lan Chi, cô đi theo chồng năm năm, giờ đột nhiên lại xuất hiện còn mang theo một đứa bé đến đây tìm tôi là sao đây? Cố Thái Anh? Tên hay nhưng cái họ có vẻ hơi sai thì phải, nếu tôi nhớ không lầm thì chồng của cô họ Dương..."
"Đúng, đứa bé này họ Cố là hoàn toàn chính xác, vì ngày em đặt chân vào nhà họ Dương cũng là lúc em phát hiện trong người mình đang mang cốt nhục của anh, đứa bé lúc đó đã hơn 3 tháng. Chân em đã bước lên thuyền, mà thuyền đã lênh đênh giữa biển em có muốn quay đầu vào bờ thì cũng đã quá muộn màng, nên đành liều mạng giữ lại đứa trẻ để sau này là con cháu của nhà họ Dương, mọi chuyện đều êm đẹp suốt năm năm nhưng không ngờ rằng 3 ngày trước lão ta vô tình phát hiện Thái Anh không cùng dòng máu với mình thì liền nổi trận lôi đình, sau đó lão đánh đập, hành hạ em không thương tiếc, nhờ có người làm tốt bụng đã thả mẹ con em đi nên mới có cơ hội đến đây tìm anh, em hi vọng anh có thể bảo vệ con của chúng ta, Cố Hàn em xin anh..."
Người phụ nữ đáng thương, vừa nói nước mắt vừa rơi ướt đẫm đôi gò má, vốn dĩ cô định bước đến chỗ Cố Hàn đang đứng nhưng chỉ vừa bước được hai bước thì cơ thể đã loạng choạng, sau đó ngã sầm xuống nền đất bất tỉnh.
"Mẹ ơi... mẹ ơi... mẹ tỉnh lại đi mẹ..."
Nhìn người phụ nữ ngất xỉu nằm đó, bên cạnh là đứa trẻ ngây thơ đang khóc nghẹn, mặc dù trong lòng lạnh lẽo như phủ băng nhưng Cố Hàn vẫn bước đến bế người phụ nữ ấy lên và đưa thẳng vào nhà.
Lúc hắn lướt ngang qua Sở Nhu cũng là lúc từ khóe mắt cô rơi xuống một giọt lệ, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao cô không hiểu gì hết... Mộc Lan Chi là ai? Đứa trẻ đó... là con của chồng cô thật sao?
"Cố Hàn, em nhớ anh!"
Sở Nhu bị một phen chấn động cả tâm hồn lẫn thể xác, cô đứng bất động, tròng mắt đứng hình ngay tại khoảnh khắc chứng kiến một người phụ nữ lạ mặt đang ôm chầm lấy chồng mình.
Thậm chí đến Cố Hàn cũng đứng hình mất năm giây, đến khi kịp thời nhận định lại thì hắn mới vội vàng đẩy cô gái trong lòng mình ra, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hằn lên những tia tức giận dành trọn cho cô gái đối diện.
"Cô là ai? Tại sao lại dám xông vào đây?"
Người phụ nữ đột nhiên lại che miệng, sau đó vỡ òa trong xúc động, nước mắt thi nhau rơi xuống lã chã như mưa sa, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào vang lên:
"Cố Hàn, anh quên em rồi sao? Là em, Mộc Lan Chi đây mà... Anh không nhớ em nữa rồi sao?"
Cái tên Mộc Lan Chi khiến sắc mặt Cố Hàn tối sầm xuống ngay tức khắc, nơi đáy mắt trong vô thức đã trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Mộc Lan Chi, cô gái đã phản bội hắn vào năm năm về trước, vì hư vinh vì lợi danh mà từ bỏ tình yêu chân thành của hắn để chạy theo những cám dỗ phù phiếm, tạo cho hắn một vết thương khó chữa.
Vốn dĩ vì quá hận mà hắn chẳng thể nào quên đi hình dáng của người con gái phụ tình ấy, nhưng thời gian cứ trôi qua, ngày ngày say sỉn cho đến khi gặp được tình yêu của đời mình là Sở Nhu thì Cố Hàn đã hoàn toàn xóa bỏ ký ức về người con gái mang tên Mộc Lan Chi ấy.
Ngay lúc này người phụ đang đứng trước mặt, đang khóc lóc thảm thương, cô ta tự xưng mình là Mộc Lan Chi, sau khi nhìn thật kỹ thì Cố Hàn cũng đã xác định được người trước mặt mình là ai, hắn nghiễm nhiên nhếch môi cười khinh bỉ.
"Hóa ra là người cũ, qua năm năm cô thay đổi không ít nhỉ, suýt nữa thì tôi nhận không ra rồi ấy chứ. Nhưng mà có lẽ người đàn ông đó không biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn cô bây giờ thật thê thảm."
Đáp lại những lời chấm biếm của Cố Hàn là nụ cười khổ sở của cô gái trong điệu bộ đáng thương. Cô ta xoa xoa đầu đứa trẻ bên cạnh mình, xót xa cất lời:
"Anh quên em cũng đúng thôi, em tồi tệ thế cơ mà."
"Mẹ ơi mẹ đừng khóc, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lúc đó Thái Anh sẽ lo lắng nhiều lắm."
Đứa trẻ lay lay cánh tay người phụ nữ, giọng điệu bé con non nớt vang lên khiến ai nấy đều không khỏi nao lòng.
"Được rồi, mẹ không khóc nữa ha, tiểu Anh đừng lo lắng."
Người phụ nữ bế bé con nhỏ nhắn lên tay, âu yếm hôn lên trán cậu nhóc một cái. Thế nhưng hình ảnh tình cảm mẫu tử thắm thiết này lại khiến Cố Hàn trở nên cáu bẩn, với chất giọng thiếu kiên nhẫn, hắn khó chịu lên tiếng ngay sau đó.
"Tự nhiên ở đâu chạy đến nói nhăng nói cuội còn hành động thiếu lịch sự, giờ lại diễn sang màn tình mẹ con, rốt cuộc cô đang giở trò gì đây?"
"Cái chú này, sao chú cứ nói chuyện khó nghe với mẹ của con vậy? Chú thấy mẹ con khóc mà không thương xót hay sao? Là đàn ông mà chú không biết thương hoa tiếc ngọc hả?"
"Cố Thái Anh, con không được vô lễ với ba. Mau xin lỗi ba ngay đi."
Sở Nhu lặng lẽ đứng phía sau, lúc này suýt nữa thì ngã sau khi nghe xong câu nói của người phụ nữ lạ mặt ấy, hai bàn tay lạnh ngắt đang đan vào nhau bất ngờ lại được truyền tới một hơi ấm, là tay của Cố Hàn đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy áy náy, nhưng tình thế lúc này hắn còn chưa hiểu rõ nên vẫn chưa thể nào giải thích rõ ràng cho cô hiểu được.
Sau đó hắn quay lại, chuyển ánh mắt từ áy náy sang lãnh khốc nhìn về người phụ nữ đối diện.
"Mộc Lan Chi, tôi cho cô một phút để nói rõ mọi chuyện trước khi tôi tống cổ hai mẹ con cô ra khỏi đây."
"Cố Hàn, từ lúc nào mà anh trở nên tuyệt tình như thế này vậy?"
Cố Hàn bất giác cười lạnh, hắn chả buồn liếc mắt nhìn Mộc Lan Chi mà khinh khỉnh lên tiếng đáp trả:
"Từ lúc nào sao? Chắc là lúc bị mối tình đầu phụ bỏ, bị người ta đội cái nón xanh to tướng trên đầu mà không hề hay biết."
"Em biết tất cả là lỗi lầm của em, là do em phụ bỏ tấm chân tình của anh để chạy theo những hư vinh mờ ảo, để rồi bây giờ tấm thân này hoang tàn xơ xát cũng chẳng một ai thương xót."
Mộc Lan Chi ngưng một chút để cười khổ, sau đó cô mới nghẹn ngào tiếp lời:
"Hôm nay em đến đây không phải để cầu xin được anh tha thứ, hay ôm hi vọng nối lại ân tình năm xưa, mà đến đây là vì đứa trẻ này..."
"Cố Thái Anh, người đàn ông này chính là ba của con. Người mà mẹ vẫn hay thường kể cho con nghe hằng đêm đấy, bây giờ sức khỏe của mẹ không được tốt nên thời gian tới mẹ hi vọng con có thể sống ở một môi trường tốt hơn. Con mau qua đó gọi ba đi..."
Nhỏ nhẹ giải bày với đứa trẻ xong, Mộc Lan Chi bước đến phía trước một bước sau đó đặt Cố Thái Anh xuống, đứng đối diện với Cố Hàn.
Hai người đàn ông, một lớn một nhỏ cứ như thế mà đối mắt nhìn nhau, khi đứa trẻ mấp máy môi định gọi ba thì Cố Hàn đã nhanh chóng lên tiếng trước.
"Mộc Lan Chi, cô đi theo chồng năm năm, giờ đột nhiên lại xuất hiện còn mang theo một đứa bé đến đây tìm tôi là sao đây? Cố Thái Anh? Tên hay nhưng cái họ có vẻ hơi sai thì phải, nếu tôi nhớ không lầm thì chồng của cô họ Dương..."
"Đúng, đứa bé này họ Cố là hoàn toàn chính xác, vì ngày em đặt chân vào nhà họ Dương cũng là lúc em phát hiện trong người mình đang mang cốt nhục của anh, đứa bé lúc đó đã hơn 3 tháng. Chân em đã bước lên thuyền, mà thuyền đã lênh đênh giữa biển em có muốn quay đầu vào bờ thì cũng đã quá muộn màng, nên đành liều mạng giữ lại đứa trẻ để sau này là con cháu của nhà họ Dương, mọi chuyện đều êm đẹp suốt năm năm nhưng không ngờ rằng 3 ngày trước lão ta vô tình phát hiện Thái Anh không cùng dòng máu với mình thì liền nổi trận lôi đình, sau đó lão đánh đập, hành hạ em không thương tiếc, nhờ có người làm tốt bụng đã thả mẹ con em đi nên mới có cơ hội đến đây tìm anh, em hi vọng anh có thể bảo vệ con của chúng ta, Cố Hàn em xin anh..."
Người phụ nữ đáng thương, vừa nói nước mắt vừa rơi ướt đẫm đôi gò má, vốn dĩ cô định bước đến chỗ Cố Hàn đang đứng nhưng chỉ vừa bước được hai bước thì cơ thể đã loạng choạng, sau đó ngã sầm xuống nền đất bất tỉnh.
"Mẹ ơi... mẹ ơi... mẹ tỉnh lại đi mẹ..."
Nhìn người phụ nữ ngất xỉu nằm đó, bên cạnh là đứa trẻ ngây thơ đang khóc nghẹn, mặc dù trong lòng lạnh lẽo như phủ băng nhưng Cố Hàn vẫn bước đến bế người phụ nữ ấy lên và đưa thẳng vào nhà.
Lúc hắn lướt ngang qua Sở Nhu cũng là lúc từ khóe mắt cô rơi xuống một giọt lệ, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao cô không hiểu gì hết... Mộc Lan Chi là ai? Đứa trẻ đó... là con của chồng cô thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.