Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê
Chương 21: Nhận ra lỗi lầm
Thiên Nguyệt Phụng
13/07/2022
Sở Nhu mang nét mặt hớn hở chạy vào phòng khách với hi vọng gặp được ba mẹ mình sau một quãng thời gian khá lâu chưa được gặp lại, kể từ khi kết hôn cho đến nay cô đã rất nhớ họ nhưng mãi vẫn chưa có dịp về thăm nên cảm thấy rất áy náy trong lòng.
Hôm nay khi nghe có người nhà họ Sở đến tìm, cô vui mừng rạng rỡ mà vội vàng chạy đến gặp mặt, nhưng khi vừa nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách thì nụ cười trên môi cô đã nhạt dần, nét mặt vui vẻ cũng mất đi phần tự nhiên.
"Dì Nhung... Là dì sao?"
Nghe thấy giọng nói có chút hụt hẫng của Sở Nhu, dì Nhung liền đứng dậy nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nhị tiểu thư..."
Đúng lúc này Cố Hàn và Cố Thành cũng vào tới, vừa hay đã nghe thấy rõ ràng câu chào hỏi của dì Nhung dành cho Sở Nhu, ba từ "nhị tiểu thư" của bà đã khiến Cố Hàn phải sửng sờ, còn Cố Thành thì lại hơi cong môi cười.
Cuối cùng thì thân phận thật sự của Sở Nhu cũng đã được làm rõ, giúp Cố Hàn tỉnh ngộ ra sau chuỗi ngày ngông cuồng, tự cho mình là đúng.
Giờ anh chỉ còn việc điều tra ra lý do tại sao nhà họ Sở lại lừa gạt gia đình anh, thay vì hôn ước của cô chị lại đẩy cô em đến gả thay?
"Tiểu Nhu, em ở đây nói chuyện với người nhà đi. Anh và tiểu Hàn có chuyện riêng cần nói một chút. Em cần gì thì cứ gọi quản gia để ông ấy chuẩn bị."
"Dạ!" Sở Nhu gật đầu, cô nhỏ nhẹ trả lời Cố Thành rồi bước đến chỗ dì Nhung, chờ đến khi hai người đàn ông rời đi thì cô mới nắm tay bà ấy, cùng ngồi xuống sô pha.
"Sao dì lại đến đây? Ở nhà có chuyện gì hay sao ạ? Ba mẹ và chị hai vẫn khỏe chứ?"
Trước một loạt câu hỏi của cô gái, dì Nhung đã nắm tay cô rồi mới trả lời từng câu một.
"Vài ngày trước lão gia có kêu dì đến đây thăm con, xem cuộc sống của con thế nào theo ý của phu nhân, nhưng mãi đến hôm nay tài xế mới đưa dì đi. Mọi chuyện ở nhà thì vẫn ổn, lão gia, phu nhân và đại tiểu thư đều khỏe cả, con đừng lo lắng."
"Dạ! Chắc ba mẹ giận con lắm, kết hôn cũng sắp một tháng rồi mà vẫn chưa về thăm nhà. Để nay mai con sắp xếp rồi quay về thăm ba mẹ một chuyến."
Giọng Sở Nhu đượm buồn, đến cả ánh mắt cũng hiện rõ những tia áy náy. Cô chính là như thế, chỉ cần có ai đó vì cô mà buồn sầu hay lo lắng thì cô sẽ tự cho rằng bản thân có lỗi rất nhiều. Lúc nào cô cũng nghĩ đến cảm nhận của những người thân yêu mà quên luôn bản thân mình, nhưng chỉ tiếc là ngoài người mẹ của cô ra thì chẳng còn ai thấu hiểu và chịu để ý đến cảm xúc của cô cả.
...----------------...
Cùng lúc này trên phòng ngủ của Cố Hàn, hai người đàn ông cũng đang ngồi đối mặt với nhau, nhưng có vẻ như bầu không khí trò chuyện lại chẳng mấy tốt đẹp, khi cả hai đều mang hai sắc thái khác nhau.
Một người thì thong thả thưởng trà, nét mặt còn hiện lên vài tia đắc ý, anh đang hướng ánh mắt cợt nhả nhìn về phía cậu em trai đang ngồi đối diện.
Hắn cầm trong tay ly rượu Rum trắng, nét mặt ưu tư từ lúc đặt người ngồi xuống sô pha cho đến tận lúc này, và dĩ nhiên Cố Thành thừa biết rõ thứ hắn đang nghĩ trong đầu là gì.
"Cảm giác nhận ra lỗi lầm của mình thế nào? Có thú vị không, Nhị thiếu gia?"
Anh chẳng ngần ngại mà buông lời trêu đùa, khiến tâm tình của người đàn ông kia càng thêm tệ hơn.
Hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn Cố Thành một cái mà chỉ đưa ly rượu lên nốc cạn, tâm trạng hắn lúc này đúng thật là vô cùng tệ, đặc biệt là thấy mất mặt vô cùng.
Từ đầu chính hắn một mực khư khư tự cho rằng Sở Nhu là đại tiểu thư trong khi đã có rất nhiều lần cô nói không phải, là hắn bảo thủ tự cho bản thân mình đúng, để rồi làm ra những chuyện còn không bằng cầm thú với một cô gái tuổi đời trong sáng như một mảnh giấy tinh khôi.
Hắn đã làm tổn thương từ thân xác lẫn tâm hồn của cô gái ấy, đến cuối cùng ông trời lại để hắn nhận ra kẻ không ra gì lại chính là mình. Thế thì sau này hắn biết phải đối mặt với cô như thế nào đây?
Càng nghĩ thì tâm tình càng tệ, hắn nốc liên tục 3 ly rượu sau đó tùy ý ngã lưng tựa vào thành ghế, hướng đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
"Nếu cảm thấy có lỗi thì từ hôm nay hãy bắt đầu sửa chữa lỗi lầm đi. Anh từng nói Sở Nhu là một cô gái tốt, suốt thời gian qua bị em hành hạ như thế nào nhưng cô ấy vẫn không hề thay đổi. Thậm chí còn không kể lể với bất cứ ai nửa lời về chuyện bị chồng mình ngược đãi. Một cô gái hiền lành còn hiểu chuyện như vậy thì hoàn toàn xứng đáng được nhận hạnh phúc."
Cố Thành ngừng lại một chút, anh uống một ngụm trà nhỏ, khi đã đặt tách trà về vị trí cũ thì mới nói tiếp lời còn dang dở:
"Anh biết quá khứ của em có một vết sẹo rất khó có thể phai mờ. Nhưng đó đã là chuyện của năm năm về trước, nếu em cứ sống mãi trong bóng tối, đặt hận thù lên những người con gái vô tội khác thì không nên một chút nào hết. Có thể trước nay em chưa từng nhìn nhầm người, nhưng lần này em đã phạm phải tội lớn rồi đấy. Cũng vì những bài xích về phụ nữ của riêng em, mà vô tình đã làm tổn thương một cô gái đơn thuần như Sở Nhu."
"Tiểu Hàn à, mở lòng ra đi em, mở cửa con tim đi tìm cho mình một tình yêu mới, bên cạnh em là một cô gái tốt, nếu em không trân trọng để đến lúc mất đi rồi thì có hối hận cũng đã muộn. Còn nếu em cứ sống cố chấp mãi như vậy thì cả cuộc đời còn lại của em sẽ trở nên vô vị, là một người đàn ông cô độc suốt đời."
Những gì cần nói, cuối cùng anh cũng đã nói xong. Phần còn lại là để Cố Hàn tự mình ngẫm nghĩ, anh tin rằng sau lần này sẽ vực dậy Cố Hàn của trước đây, biến một con người vô tình, vô cảm trở về là chính mình.
...----------------...
Ngày dài nhanh chóng trôi qua, mặt trời lại nấp sau dãy núi xa xa, kéo xuống bức màn nhung đen huyền bí.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta sống thật với chính mình, bấy nhiêu cô đơn, bao nhiêu tâm trạng trĩu nặng trong lòng đều được phơi bày dưới ánh trăng.
Hôm nay minh nguyệt trên vũ trụ rộng lớn lại có thêm người bầu bạn, đó là một nam nhân, hắn đang ngồi một mình ngoài ban công, vừa nhâm nhi rượu trắnh vừa chìm đắm với những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Những lời nói của Cố Thành sáng nay cứ mãi lẩn quẩn trong tâm trí, khiến hắn không ngừng suy nghĩ. Lúc này hắn còn đang nghĩ đến một người...
Đó là người con gái đã mang đến cho hắn rất nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau, quan trọng hơn hết là khiến hắn phải tự vả vào mặt mình một cái đau điếng, làm hắn phải thân sơ thất sở như lúc này đây.
"Mở lòng tìm cho mình một tình yêu mới sao?"
*Cốc cốc cốc...*
Hôm nay khi nghe có người nhà họ Sở đến tìm, cô vui mừng rạng rỡ mà vội vàng chạy đến gặp mặt, nhưng khi vừa nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách thì nụ cười trên môi cô đã nhạt dần, nét mặt vui vẻ cũng mất đi phần tự nhiên.
"Dì Nhung... Là dì sao?"
Nghe thấy giọng nói có chút hụt hẫng của Sở Nhu, dì Nhung liền đứng dậy nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nhị tiểu thư..."
Đúng lúc này Cố Hàn và Cố Thành cũng vào tới, vừa hay đã nghe thấy rõ ràng câu chào hỏi của dì Nhung dành cho Sở Nhu, ba từ "nhị tiểu thư" của bà đã khiến Cố Hàn phải sửng sờ, còn Cố Thành thì lại hơi cong môi cười.
Cuối cùng thì thân phận thật sự của Sở Nhu cũng đã được làm rõ, giúp Cố Hàn tỉnh ngộ ra sau chuỗi ngày ngông cuồng, tự cho mình là đúng.
Giờ anh chỉ còn việc điều tra ra lý do tại sao nhà họ Sở lại lừa gạt gia đình anh, thay vì hôn ước của cô chị lại đẩy cô em đến gả thay?
"Tiểu Nhu, em ở đây nói chuyện với người nhà đi. Anh và tiểu Hàn có chuyện riêng cần nói một chút. Em cần gì thì cứ gọi quản gia để ông ấy chuẩn bị."
"Dạ!" Sở Nhu gật đầu, cô nhỏ nhẹ trả lời Cố Thành rồi bước đến chỗ dì Nhung, chờ đến khi hai người đàn ông rời đi thì cô mới nắm tay bà ấy, cùng ngồi xuống sô pha.
"Sao dì lại đến đây? Ở nhà có chuyện gì hay sao ạ? Ba mẹ và chị hai vẫn khỏe chứ?"
Trước một loạt câu hỏi của cô gái, dì Nhung đã nắm tay cô rồi mới trả lời từng câu một.
"Vài ngày trước lão gia có kêu dì đến đây thăm con, xem cuộc sống của con thế nào theo ý của phu nhân, nhưng mãi đến hôm nay tài xế mới đưa dì đi. Mọi chuyện ở nhà thì vẫn ổn, lão gia, phu nhân và đại tiểu thư đều khỏe cả, con đừng lo lắng."
"Dạ! Chắc ba mẹ giận con lắm, kết hôn cũng sắp một tháng rồi mà vẫn chưa về thăm nhà. Để nay mai con sắp xếp rồi quay về thăm ba mẹ một chuyến."
Giọng Sở Nhu đượm buồn, đến cả ánh mắt cũng hiện rõ những tia áy náy. Cô chính là như thế, chỉ cần có ai đó vì cô mà buồn sầu hay lo lắng thì cô sẽ tự cho rằng bản thân có lỗi rất nhiều. Lúc nào cô cũng nghĩ đến cảm nhận của những người thân yêu mà quên luôn bản thân mình, nhưng chỉ tiếc là ngoài người mẹ của cô ra thì chẳng còn ai thấu hiểu và chịu để ý đến cảm xúc của cô cả.
...----------------...
Cùng lúc này trên phòng ngủ của Cố Hàn, hai người đàn ông cũng đang ngồi đối mặt với nhau, nhưng có vẻ như bầu không khí trò chuyện lại chẳng mấy tốt đẹp, khi cả hai đều mang hai sắc thái khác nhau.
Một người thì thong thả thưởng trà, nét mặt còn hiện lên vài tia đắc ý, anh đang hướng ánh mắt cợt nhả nhìn về phía cậu em trai đang ngồi đối diện.
Hắn cầm trong tay ly rượu Rum trắng, nét mặt ưu tư từ lúc đặt người ngồi xuống sô pha cho đến tận lúc này, và dĩ nhiên Cố Thành thừa biết rõ thứ hắn đang nghĩ trong đầu là gì.
"Cảm giác nhận ra lỗi lầm của mình thế nào? Có thú vị không, Nhị thiếu gia?"
Anh chẳng ngần ngại mà buông lời trêu đùa, khiến tâm tình của người đàn ông kia càng thêm tệ hơn.
Hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn Cố Thành một cái mà chỉ đưa ly rượu lên nốc cạn, tâm trạng hắn lúc này đúng thật là vô cùng tệ, đặc biệt là thấy mất mặt vô cùng.
Từ đầu chính hắn một mực khư khư tự cho rằng Sở Nhu là đại tiểu thư trong khi đã có rất nhiều lần cô nói không phải, là hắn bảo thủ tự cho bản thân mình đúng, để rồi làm ra những chuyện còn không bằng cầm thú với một cô gái tuổi đời trong sáng như một mảnh giấy tinh khôi.
Hắn đã làm tổn thương từ thân xác lẫn tâm hồn của cô gái ấy, đến cuối cùng ông trời lại để hắn nhận ra kẻ không ra gì lại chính là mình. Thế thì sau này hắn biết phải đối mặt với cô như thế nào đây?
Càng nghĩ thì tâm tình càng tệ, hắn nốc liên tục 3 ly rượu sau đó tùy ý ngã lưng tựa vào thành ghế, hướng đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
"Nếu cảm thấy có lỗi thì từ hôm nay hãy bắt đầu sửa chữa lỗi lầm đi. Anh từng nói Sở Nhu là một cô gái tốt, suốt thời gian qua bị em hành hạ như thế nào nhưng cô ấy vẫn không hề thay đổi. Thậm chí còn không kể lể với bất cứ ai nửa lời về chuyện bị chồng mình ngược đãi. Một cô gái hiền lành còn hiểu chuyện như vậy thì hoàn toàn xứng đáng được nhận hạnh phúc."
Cố Thành ngừng lại một chút, anh uống một ngụm trà nhỏ, khi đã đặt tách trà về vị trí cũ thì mới nói tiếp lời còn dang dở:
"Anh biết quá khứ của em có một vết sẹo rất khó có thể phai mờ. Nhưng đó đã là chuyện của năm năm về trước, nếu em cứ sống mãi trong bóng tối, đặt hận thù lên những người con gái vô tội khác thì không nên một chút nào hết. Có thể trước nay em chưa từng nhìn nhầm người, nhưng lần này em đã phạm phải tội lớn rồi đấy. Cũng vì những bài xích về phụ nữ của riêng em, mà vô tình đã làm tổn thương một cô gái đơn thuần như Sở Nhu."
"Tiểu Hàn à, mở lòng ra đi em, mở cửa con tim đi tìm cho mình một tình yêu mới, bên cạnh em là một cô gái tốt, nếu em không trân trọng để đến lúc mất đi rồi thì có hối hận cũng đã muộn. Còn nếu em cứ sống cố chấp mãi như vậy thì cả cuộc đời còn lại của em sẽ trở nên vô vị, là một người đàn ông cô độc suốt đời."
Những gì cần nói, cuối cùng anh cũng đã nói xong. Phần còn lại là để Cố Hàn tự mình ngẫm nghĩ, anh tin rằng sau lần này sẽ vực dậy Cố Hàn của trước đây, biến một con người vô tình, vô cảm trở về là chính mình.
...----------------...
Ngày dài nhanh chóng trôi qua, mặt trời lại nấp sau dãy núi xa xa, kéo xuống bức màn nhung đen huyền bí.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta sống thật với chính mình, bấy nhiêu cô đơn, bao nhiêu tâm trạng trĩu nặng trong lòng đều được phơi bày dưới ánh trăng.
Hôm nay minh nguyệt trên vũ trụ rộng lớn lại có thêm người bầu bạn, đó là một nam nhân, hắn đang ngồi một mình ngoài ban công, vừa nhâm nhi rượu trắnh vừa chìm đắm với những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Những lời nói của Cố Thành sáng nay cứ mãi lẩn quẩn trong tâm trí, khiến hắn không ngừng suy nghĩ. Lúc này hắn còn đang nghĩ đến một người...
Đó là người con gái đã mang đến cho hắn rất nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau, quan trọng hơn hết là khiến hắn phải tự vả vào mặt mình một cái đau điếng, làm hắn phải thân sơ thất sở như lúc này đây.
"Mở lòng tìm cho mình một tình yêu mới sao?"
*Cốc cốc cốc...*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.