Song Sinh

Chương 47

Tĩnh Hải Vô Ba

03/04/2015

Mấy ngày tiếp theo, gần như ngày nào tôi cũng bị An Đằng và Tiểu Nhã dùng các lý do khác nhau hẹn đi ra ngoài, giao du, liên hoan, bơi lội, hội bạn học, sinh nhật ai đó, cùng Tiểu Nhã đi thăm mẹ của cô ấy, dạy Tiểu Nhã nấu ăn. . . . . . , bất chấp là ngày hay đêm gì họ cũng sẽ cố ý hoặc vô tình giới thiệu hết người đàn ông xa lạ này đến người đàn ông xa lạ khác cho tôi, nào là bạn thời đại học, bạn cùng phòng, đàn em, học trưởng, khách hàng của An Đằng đến bạn học thời cấp 2, hàng xóm kế bên cho đến thanh mai trúc mã nối khố từ nhỏ cùng nhau lớn lên gì đó toàn bộ tôi cũng đều gặp hết.

Tôi tắm xong mang theo mái tóc ướt đẫm ngoan ngoãn vùi ở trước ngực anh, hơi ngước đầu nhìn dáng vẻ anh đọc sách. Anh kéo chăn mỏng cao qua thắt lưng nhẹ nhàng đắp lên người tôi, tay tự nhiên vòng qua ngang hông ôm tôi vào trong ngực. Tôi kề mặt ở trước ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của anh, hơi híp mắt lại cảm nhận hơi thở ấm áp yên tâm bao quanh tôi thật chặt.

"Cả ngày hôm nay em đi đâu vậy?" Anh để quyển sách trên tay xuống, nửa nằm nghiêng để cho tôi nằm được thoải mái một chút, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt của tôi.

"Em gái một bạn tốt của Tiểu Nhã sinh em bé, hôm nay mời ăn đầy tháng." Tôi khẽ thở dài, ngay cả cái này Tiểu Nhã cũng có thể lấy cớ để tìm tôi ra ngoài, thật là không biết sau này sẽ còn có cái cớ gì càng kỳ quái hơn nữa không đây.

"Hôm nay lại giới thiệu người nào cho em?" Nghe tôi thở dài, cánh tay anh ôm tôi hơi siết chặt một chút.

"Nghe nói là bạn học của em họ của cô út của Tiểu Nhã." Nhớ lại nam sinh có khuôn mặt thật thà không được tự nhiên ngồi đối diện ăn cơm với tôi hôm nay, hình như là nhỏ tuổi hơn tôi một chút thì phải, thật không biết bọn An Đằng là làm sao nữa, luôn cảm thấy tôi là em gái của anh hai thì sẽ có cảm giác tuổi của tôi còn nhỏ, mặc dù tôi là em gái, nhưng tôi và anh lại là song sinh, nói cách khác tôi và bọn An Đằng là cùng năm sinh, hơn nữa tôi còn lớn hơn Tiểu Nhã nửa tháng nữa kìa, vậy mà Tiểu Nhã cũng có cảm giác coi tôi như em gái.

"Vậy sao, xem rồi thấy như thế nào? Có cảm giác tim đập rộn lên hay không."

"Không có, em chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười." Tôi cọ mặt trước ngực anh mấy cái sau đó tìm được tư thế thích hợp nhắm mắt lại ngủ.

"Có muốn anh đi nói với An Đằng một chút hay không, để cho cậu ta không cần chuẩn bị cho em mấy cái buổi gặp mặt phiền phức này nữa, gần đây tinh thần của em cũng không có tốt như lúc trước nữa." Anh vuốt ve gương mặt thật vất vả mới có chút trở nên hồng hào nhưng gần đây vì thường xuyên xã giao xem mắt mà lại trở nên có chút gầy gò của tôi.

"Thôi anh à, dù sao cũng không quá mệt mỏi, tùy tiện ứng phó sẽ xong thôi." Tôi nhớ lại lúc trước mỗi lần anh nhìn thấy tôi sau khi đi ra ngoài trở về nhà mà dạ dày không thoải mái thì sẽ không muốn để cho tôi lại đi nữa, lúc ấy ánh mắt của An Đằng nhìn anh không khác gì đang nhìn sắc lang độc ác, tràn đầy bất mãn và không tán thành.

"Gần đây hầu như em ăn cơm tối không còn ngon như trước, hay là để anh đi nói với An Đằng đi." Người vốn không thích ăn ở bên ngoài là tôi đây lại bởi vì gần đây thường xuyên không ngừng tham gia các loại gặp mặt oanh oanh yến yến, một tuần bảy ngày thì có ít nhất bốn ngày ăn tối ở bên ngoài, cho nên vốn là không có muốn ăn bao nhiêu, buổi tối tôi lại ăn càng ít.

"Hay là để em đi nói đi, tránh cho An Đằng lại hiểu lầm cái gì." Tôi gối lên cánh tay anh, vòng tay ở bên hông anh, vùi mặt ở trước ngực ấm áp, cơn buồn ngủ cũng kéo đến bao quanh tôi. Buổi trưa tôi và Tiểu Nhã ngồi trong một quán cà phê cách công ty không xa.

"Tiểu Uyển, rốt cuộc cậu ưng ý ai, mau nói cho mình biết, mình sắp bị một đám người làm phiền chết rồi đây." Tiểu Nhã không thục nữ bới bới tóc ngắn và lỗ tai, từng ngụm từng ngụm uống ly nước trái cây ở trước mặt.



"Cái gì mà ưng ý ai?" Đột nhiên ném tới một cái vấn đề kì quái, hỏi nửa ngày tôi vẫn không hiểu.

"Chính là những tên con trai mà trong khoảng thời gian gần đây cậu đã gặp đó, rốt cuộc cậu thích ai trong những người đó? Mấy người bọn họ ngày ngày đều gọi điện thoại tìm mình hỏi số điện thoại của cậu, nhưng mình không rõ là cậu thích ai cho nên không dám tùy tiện đưa số điện thoại của cậu cho bọn họ, không phải người cậu thích thì không thể cho số điện thoại của cậu được." Một hơi nói xong Tiểu Nhã lại giơ tay lên tìm phục vụ tiếp tục gọi thêm một ly nước trái cây.

"Tiểu Nhã, vì sao các cậu luôn phải giới thiệu bạn trai cho mình." Mặc dù tôi hiểu An Đằng là bởi vì biết chuyện của tôi và anh, nhưng tôi chắc chắn cậu ấy chưa nói cho Tiểu Nhã biết, nếu không theo như tính cách thẳng thắn của Tiểu Nhã thì chắc chắn lúc biết được chuyện này cô ấy sẽ tìm tôi xác nhận.

Editor : tyvybutchi.

Chương 47 (tiếp):

"Còn không phải là do An Đằng nói ngay cả mình- loại phụ nữ nam tính này cũng đã kết hôn, mà người dịu dàng xinh đẹp như cậu lại còn chưa có bạn trai, còn nói cái gì mà thanh xuân của phụ nữ có hạn..., phụ nữ giống chúng ta ở từng tuổi này không phải kết hôn thì chính là đã sinh con đẻ cái, càm ràm với mình chừng mấy ngày, sau đó mình suy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng..., loại người như cậu tốt thế này mà lại vẫn chưa có bạn trai, sau khi từ nước ngoài trở lại cũng không nghe cậu nói cậu quen bạn trai ở bên kia, nhất định là bởi vì cậu quen biết con trai quá ít."

"Tiểu Nhã, mình không có hứng thú với mấy nam sinh này. Thật ra thì cậu có thể nói với An Đằng là không cần quá quan tâm đến mình, chuyện của mình tự mình sẽ xử lý." Tôi lấy khăn giấy từ trong bóp ra đưa cho Tiểu Nhã, chỉ chỉ nước trái cây dính bên môi cô ấy.

"Tiểu Uyển Uyển, sao lại không hứng thú chứ! Nếu không cậu nói cho mình biết kiểu đàn ông cậu thích đi, mình sẽ theo như tiêu chuẩn đó tìm người thích hợp cho cậu." Nhìn bộ dạng của Tiểu Nhã thì có vẻ mấy ngày gần đây rất nhiệt tình với công việc bà mai.

"Tiểu Nhã, mình thật sự là không cần. "Nếu Tiểu Nhã đã thật sự hứng thú thì trong một thời gian ngắn chắc chắn tôi sẽ không được yên, nhưng tôi lại không thể nói hết sự thật cho cô ấy biết.

"Tiểu Uyển Uyển, không cần xấu hổ..., nói cho mình biết cậu thích gì đi, dạng gì mình cũng đều có thể lựa giúp cậu mà, là dịu dàng hay là anh tuấn?" Nhìn bộ dạng của Tiểu Nhã có lẽ đã bắt đầu sắp xếp buổi xem mắt lần tiếp theo cho tôi rồi.

"Tiểu Nhã, mình thật sự không cần đâu, bởi vì. . . . . ." Tôi cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ có chút khó mở miệng.

"Tiểu Uyển, thế nào? Bởi vì sao? Cậu không thể sinh em bé hay là không thích đàn ông, nếu không thể sinh thì rất đơn giản, nhận con nuôi là được, còn nếu như không thích đàn ông, cái này hơi rắc rối, xã hội bây giờ còn chưa cho phép phụ nữ kết hôn với nhau."



Tôi vỗ vỗ tay của cô ấy, kéo cô ấy đang càng nghĩ càng xa lại."Tiểu Nhã, không phải như cậu nghĩ đâu."

"Tiểu Uyển, vậy thì vì lý do gì? Chẳng lẽ cậu đã có người trong lòng nhưng đối phương lại không thích cậu sao?"

"Tiểu Nhã, để mình kể cho cậu nghe chuyện này, nhưng cậu không được nói cho An Đằng, vì chuyện này ngay cả anh mình cũng không biết."

"Được!" Tiểu Nhã kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh tôi.

"Ba năm trước đây, lúc mình ở Mỹ, có một thời gian dài mình ở chung nhà với bà cả, có một đêm nọ, mình rất khát nước rời giường đến phòng bếp tìm nước uống, lại không cẩn thận gặp phải anh họ đã uống rượu đến say túy lúy, lúc ấy không biết là thế như nào mà anh họ vốn vẫn luôn ra lạnh nhạt với mình thế nhưng lại kéo tay mình dẫn mình vào bụi cây trong hậu viện." Nhớ lại tình huống lúc đó, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tay siết chặt dây đeo balo, ngón tay nhuốm màu trắng mất xanh tự nhiên, cả người hơi run rẩy.

"Tiểu Uyển Uyển, đừng bảo là..." Tiểu Nhã nhìn thấu tôi mất tự nhiên, vươn tay kéo cơ thể hơi run rẩy của tôi ôm vào thật chặt.

"May mà lúc đó còn có người giúp việc chưa ngủ, tiếng của mình đã đánh thức bọn họ cũng thuận đường đánh thức bà cả, bởi vì chuyện này mà thật lâu sau đó mình phải đi gặp bác sĩ tâm lý, đến bây giờ mình rất sợ sống chung với đàn ông, đặc biệt là đàn ông không quen biết." Tôi tựa đầu ở trên vai Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm trạng của mình.

"Tiểu Uyển. . . . . ." Tiểu Nhã ôm vai của tôi, trên mặt có vẻ đồng tình và tức giận thật sâu.

"Tiểu Nhã, cho nên mình không muốn gặp những người đó, bây giờ mình không muốn quen bạn trai." Tôi nâng khuôn mặt còn mang theo chút nước mắt lên đáng thương nhìn Tiểu Nhã.

"Ừ, cậu đừng buồn, đều đã qua rồi." Tiểu Nhã gật đầu một cái lại rút khăn giấy từ trong túi đưa cho tôi.

"Được rồi đi về thôi, cũng đã trễ thế này rồi, nếu không lát nữa anh cậu lại lo lắng tưởng mình bắt cóc cậu thì chết." Tiểu Nhã nhìn đồng hồ, kéo tôi từ trên ghế lên đi ra ngoài quán cà phê.

"Ừ, trở về thôi, mình cũng mệt, muốn nghỉ ngơi." Tôi theo Tiểu Nhã trở lại công ty. Nằm trên giường nhỏ trong phòng nghỉ ngơi, nhớ lại vừa rồi nói với Tiểu Nhã, có một số chuyện mà ngay cả anh tôi cũng không kể, tuy là bởi vì chuyện kia mà tôi đã ở trong viện điều dưỡng khá nhiều ngày, hơn nữa bởi vì tôi không có cảm giác an toàn nghiêm trọng cộng thêm bị kinh sợ đã làm cho tôi cực độ không tin tưởng những người xung quanh, cho nên thời gian ở trong viện điều dưỡng mới lại lâu hơn một chút, chứ cũng không có giống như tôi nói với Tiểu Nhã là sợ đàn ông xa lạ gì kia.

Nhưng sau khi tôi nói chuyện này cho Tiểu Nhã nghe thì ít nhất cuộc sống sau này của tôi nhất định sẽ được yên ổn hơn rất nhiều, coi như An Đằng muốn nghĩ cách giúp tôi giới thiệu bạn trai thì Tiểu Nhã cũng sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản, và tôi cũng hiểu Tiểu Nhã rất rõ, chắc chắn cô ấy sẽ không kể cho An Đằng nghe chuyện tôi nói với cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Song Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook