Chương 53
Tĩnh Hải Vô Ba
24/04/2015
Hôm nay là ngày đầu tiên trong kì nghỉ dài hạn, khoảng mấy ngày trước anh liền quyết định dẫn tôi đến thành phố B xem trước một chút để làm quen với hoàn cảnh, bởi vì có khả năng đây sẽ là nơi tôi sống lâu dài sau này.
Xách theo hành lý đơn giản tôi và anh ghi tên xong liền chuẩn bị đi tới khu vực kiểm an của sân bay.
"Uyển Uyển, đến thành phố B xem thử có thích căn nhà mà anh mua kia hay không, cũng xem một chút có thích hoàn cảnh nơi đó hay không." Anh ôm eo tôi đi qua khu vực kiểm an.
"Ừ, em biết rồi!" Tôi gật đầu một cái rồi áp đầu vào trước ngực anh, tôi hiểu tại sao anh phải tìm một nơi chúng tôi chưa từng đi qua, hơn nữa còn là thành phố mà trong cuộc đời này tôi chưa từng đến để mua nhà cho chúng tôi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bởi vì nơi đó sẽ không có ai biết chúng tôi là anh em, chúng tôi có thể không cần sợ ánh mắt của người khác, chúng tôi có thể ở nơi đó sinh hoạt giống như vợ chồng thật sự.
Trong khu chờ, tôi ngồi trên ghế nửa tựa vào vai anh ôm một quyển tạp chí chờ truyền thanh thông báo lên máy bay.
"Uyển Uyển lên máy bay thôi." Anh vỗ nhè nhẹ người tôi.
"Được" Tôi cất quyển sách vào trong túi, đứng lên nắm tay anh đi tới lối lên máy bay.
"6A, 6A, ở chỗ này." Tôi tìm được vị trí ngồi của mình trên máy bay.
"Uyển Uyển vẫn rất ghét ngồi máy bay sao?" Anh nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của tôi, vuốt ve mái tóc rũ xuống sau lưng tôi.
"Cũng may là không có rất ghét như lúc trước nữa, chỉ là còn chưa quen lắm thôi." Tôi kéo cao cổ áo lên ngồi yên tại chỗ.
"Lạnh không?" Nhìn tôi kéo cổ áo anh cầm áo khoác nãy giờ vẫn giắt trên tay ra khoác lên vai tôi.
"Không lạnh lắm, chỉ là không thích không khí trên máy bay thôi." Vùi mặt vào trong áo khoác, hít mùi xà bông trên áo khoác để át đi những mùi làm cho tôi khó chịu kia.
"Em vẫn y như lúc trước, Uyển Uyể, khi nào thì em mới có thể lớn lên đây?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh vươn tay để cho tôi tựa đầu ở trên vai anh.
"Anh hi vọng em lớn lên sao?" Đầu tựa vào trên vai anh, giọng tôi thật thấp giống như nỉ non.
"Anh chỉ hi vọng em có thể mãi mãi đều dựa vào anh giống như vậy." Anh quay đầu môi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Tôi nhắm mắt lại để cho sự cưng chiều bao quanh toàn thân tôi.
Máy bay bắt đầu cất cánh, anh giúp tôi buộc dây nịt an toàn lại, nhắm mắt lại vùi đầu ở trước ngực anh, tôi rất ghét cảm giác máy bay cất cánh, có một loại khó chịu không tả được.
"Uyển Uyển, có muốn ngủ một chút hay không, còn khoảng ba tiếng nữa mới đến thành phố B." Anh đưa tay vuốt ve đôi gò má gần như tái nhợt của tôi.
"Em không muốn ngủ, đầu có chút bức bối không được thoải mái lắm." Tôi vuốt vuốt đầu có chút khó chịu cúi xuống tìm thuốc giảm đau mà không biết lần trước đã cất ở đâu.
"Uống chút ngọt đồ đi rồi em sẽ khá hơn một chút. Để anh gọi tiếp viên hàng không đưa nước trái cây đến."
"Ừm!"
Một người tiếp viên hàng không mặc đồng phục màu đỏ thẫm từ cửa đi tới chỗ chúng tôi, anh vẫy vẫy tay gọi người tiếp viên hàng không đó đến bên cạnh.
"Phiền cô đưa một ly nước trái cây tới đây."
"Xin chờ quý khách chờ một chút." Tiếp viên hàng không rất lễ phép gật đầu với chúng tôi một cái rồi xoay người rời đi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tôi nhìn người tiếp viên hàng không rời đi đó chợt cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng lại thế nào cũng không nhớ nổi.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô tiếp viên hàng không đó, anh áp mặt của tôi trở về trong ngực anh. "Uyển Uyển, sao lại nhìn cô ấy chằm chằm như vậy, là người quen sao?"
"Không biết, nhưng em cứ cảm thấy nhìn quen quen." Tôi thuận theo anh vùi mặt trở về trong ngực anh.
"Vậy sao, có lẽ là bạn học trước kia thôi." Nhìn bóng lưng đi xa anh nhẹ giọng dán vào lỗ tai tôi khẽ nói.
"Chắc là vậy, anh có cảm thấy mình từng gặp cô ấy hay không." Tôi thật sự có cảm giác rất quen thuộc rồi lại cứ không nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu.
"Anh không thấy rõ, đừng suy nghĩ nữa, dù là bạn học em cũng sẽ không có quá nhiều ấn tượng đâu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt đi." Giọng anh có chút chuyên chế. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nhắm mắt lại không thèm nghĩ đến khuôn mặt có chút quen mắt kia nữa, nửa nằm ở trên ghế, đầu dán vào trước ngực anh, đắp áo khoác của anh trên người, lẳng lặng vượt qua 3 tiếng làm cho tôi khổ sở này.
"Uyển Uyển, sắp đến thành phố B rồi." Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao." Tôi vuốt vuốt mí mắt có chút chua xót của mình, không ngờ tôi lại có thể ngủ quen như vậy, ngay cả máy bay sắp đáp đất cũng không biết.
"Để ý quần áo một chút, còn mấy phút nữa là đến rồi, anh đã đặt khách sạn, lát nữa về khách sạn lại ngủ tiếp được không?"
"Ừm!" Tôi gật đầu một cái vuốt thẳng mái tóc vì ngủ mà có chút rối tung, kéo kéo áo khoác có chút nhăn nhúm rồi ngồi yên chờ máy bay đáp xuống đất.
Rốt cuộc máy bay hạ cánh, anh nắm tay tôi đi đến chỗ lấy hành lý, vừa đi không được mấy bước tôi liền thấy cô tiếp viên hàng không mà lúc ở trên máy bay tôi cảm thấy rất quen mắt kia đang thẳng tắp đi tới chỗ chúng tôi, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Xách theo hành lý đơn giản tôi và anh ghi tên xong liền chuẩn bị đi tới khu vực kiểm an của sân bay.
"Uyển Uyển, đến thành phố B xem thử có thích căn nhà mà anh mua kia hay không, cũng xem một chút có thích hoàn cảnh nơi đó hay không." Anh ôm eo tôi đi qua khu vực kiểm an.
"Ừ, em biết rồi!" Tôi gật đầu một cái rồi áp đầu vào trước ngực anh, tôi hiểu tại sao anh phải tìm một nơi chúng tôi chưa từng đi qua, hơn nữa còn là thành phố mà trong cuộc đời này tôi chưa từng đến để mua nhà cho chúng tôi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bởi vì nơi đó sẽ không có ai biết chúng tôi là anh em, chúng tôi có thể không cần sợ ánh mắt của người khác, chúng tôi có thể ở nơi đó sinh hoạt giống như vợ chồng thật sự.
Trong khu chờ, tôi ngồi trên ghế nửa tựa vào vai anh ôm một quyển tạp chí chờ truyền thanh thông báo lên máy bay.
"Uyển Uyển lên máy bay thôi." Anh vỗ nhè nhẹ người tôi.
"Được" Tôi cất quyển sách vào trong túi, đứng lên nắm tay anh đi tới lối lên máy bay.
"6A, 6A, ở chỗ này." Tôi tìm được vị trí ngồi của mình trên máy bay.
"Uyển Uyển vẫn rất ghét ngồi máy bay sao?" Anh nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của tôi, vuốt ve mái tóc rũ xuống sau lưng tôi.
"Cũng may là không có rất ghét như lúc trước nữa, chỉ là còn chưa quen lắm thôi." Tôi kéo cao cổ áo lên ngồi yên tại chỗ.
"Lạnh không?" Nhìn tôi kéo cổ áo anh cầm áo khoác nãy giờ vẫn giắt trên tay ra khoác lên vai tôi.
"Không lạnh lắm, chỉ là không thích không khí trên máy bay thôi." Vùi mặt vào trong áo khoác, hít mùi xà bông trên áo khoác để át đi những mùi làm cho tôi khó chịu kia.
"Em vẫn y như lúc trước, Uyển Uyể, khi nào thì em mới có thể lớn lên đây?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Anh vươn tay để cho tôi tựa đầu ở trên vai anh.
"Anh hi vọng em lớn lên sao?" Đầu tựa vào trên vai anh, giọng tôi thật thấp giống như nỉ non.
"Anh chỉ hi vọng em có thể mãi mãi đều dựa vào anh giống như vậy." Anh quay đầu môi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. Tôi nhắm mắt lại để cho sự cưng chiều bao quanh toàn thân tôi.
Máy bay bắt đầu cất cánh, anh giúp tôi buộc dây nịt an toàn lại, nhắm mắt lại vùi đầu ở trước ngực anh, tôi rất ghét cảm giác máy bay cất cánh, có một loại khó chịu không tả được.
"Uyển Uyển, có muốn ngủ một chút hay không, còn khoảng ba tiếng nữa mới đến thành phố B." Anh đưa tay vuốt ve đôi gò má gần như tái nhợt của tôi.
"Em không muốn ngủ, đầu có chút bức bối không được thoải mái lắm." Tôi vuốt vuốt đầu có chút khó chịu cúi xuống tìm thuốc giảm đau mà không biết lần trước đã cất ở đâu.
"Uống chút ngọt đồ đi rồi em sẽ khá hơn một chút. Để anh gọi tiếp viên hàng không đưa nước trái cây đến."
"Ừm!"
Một người tiếp viên hàng không mặc đồng phục màu đỏ thẫm từ cửa đi tới chỗ chúng tôi, anh vẫy vẫy tay gọi người tiếp viên hàng không đó đến bên cạnh.
"Phiền cô đưa một ly nước trái cây tới đây."
"Xin chờ quý khách chờ một chút." Tiếp viên hàng không rất lễ phép gật đầu với chúng tôi một cái rồi xoay người rời đi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tôi nhìn người tiếp viên hàng không rời đi đó chợt cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng lại thế nào cũng không nhớ nổi.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô tiếp viên hàng không đó, anh áp mặt của tôi trở về trong ngực anh. "Uyển Uyển, sao lại nhìn cô ấy chằm chằm như vậy, là người quen sao?"
"Không biết, nhưng em cứ cảm thấy nhìn quen quen." Tôi thuận theo anh vùi mặt trở về trong ngực anh.
"Vậy sao, có lẽ là bạn học trước kia thôi." Nhìn bóng lưng đi xa anh nhẹ giọng dán vào lỗ tai tôi khẽ nói.
"Chắc là vậy, anh có cảm thấy mình từng gặp cô ấy hay không." Tôi thật sự có cảm giác rất quen thuộc rồi lại cứ không nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu.
"Anh không thấy rõ, đừng suy nghĩ nữa, dù là bạn học em cũng sẽ không có quá nhiều ấn tượng đâu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt đi." Giọng anh có chút chuyên chế. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nhắm mắt lại không thèm nghĩ đến khuôn mặt có chút quen mắt kia nữa, nửa nằm ở trên ghế, đầu dán vào trước ngực anh, đắp áo khoác của anh trên người, lẳng lặng vượt qua 3 tiếng làm cho tôi khổ sở này.
"Uyển Uyển, sắp đến thành phố B rồi." Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao." Tôi vuốt vuốt mí mắt có chút chua xót của mình, không ngờ tôi lại có thể ngủ quen như vậy, ngay cả máy bay sắp đáp đất cũng không biết.
"Để ý quần áo một chút, còn mấy phút nữa là đến rồi, anh đã đặt khách sạn, lát nữa về khách sạn lại ngủ tiếp được không?"
"Ừm!" Tôi gật đầu một cái vuốt thẳng mái tóc vì ngủ mà có chút rối tung, kéo kéo áo khoác có chút nhăn nhúm rồi ngồi yên chờ máy bay đáp xuống đất.
Rốt cuộc máy bay hạ cánh, anh nắm tay tôi đi đến chỗ lấy hành lý, vừa đi không được mấy bước tôi liền thấy cô tiếp viên hàng không mà lúc ở trên máy bay tôi cảm thấy rất quen mắt kia đang thẳng tắp đi tới chỗ chúng tôi, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.