Chương 114
Tu Thất
06/03/2024
Trần Tiểu Bàn run rẩy nhìn một túi rắn sống trong tay Tống bác sĩ, trên người không ngừng nổi lên da gà.
Tống Hi nói:
- Không cần sợ, trong túi có thuốc, chúng nó đều ngất, không chạy ra được.
Trần Tiểu Bàn rụt rụt ra sau. Làm sao mà không sợ, tràn đầy một túi rắn, đừng nói đều còn sống, dù là chết nhìn cũng thật tổn thương mắt.
Tống Hi nói:
- Năm trước nhưỡng rượu cao lương có thể uống được rồi.
Ánh mắt Mục Duẫn Tranh bừng sáng. Rượu cao lương, là hắn và Tống bác sĩ hai người cùng nhau nhưỡng!
Tống Hi nói:
- Tôi còn làm rất nhiều rượu thuốc, để lấy ra cho anh, có thích thì tự mình lưu lại.
Ánh mắt Mục Duẫn Tranh càng sáng hơn. Đồ vật của Tống bác sĩ làm, lại cho hắn chọn trước! Đây rõ ràng là sắp cưới được người vợ!
Một túi rắn trải qua bước đầu xử lý được đưa vào tầng hầm phía tây nhà, Tống Hi lại cầm ra rượu thuốc.
Mục Duẫn Tranh đang nấu canh dê nên không rảnh xem. Trần Tiểu Bàn liền trộm lấy tới. Sau đó ánh mắt liền xem thẳng.
Rượu này làm đẹp, thích hợp mẹ.
Tráng dương, cha uống tốt nhất rồi.
Nuôi thân, ông nội cùng nhị gia gia đều cần.
Còn có, này này, này này.
Trần Tiểu Bàn tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi.
Tống Hi sâu kín nhìn hắn liếc mắt nói:
- Cũng không tiện nghi.
Tương lai ba năm đều không có tiền tiêu vặt Trần Tiểu Bàn nhất thời chảy nước mắt bỏ chạy. Làm một nhi đồng hiếu thuận cũng thật khó khăn!
Trần Tiểu Bàn đang cân nhắc kiếm tiền ở đâu ra, Mục Duẫn Tranh thì đang chuyên tâm nấu canh thịt dê, Tống Hi tắm cho Tống Tiểu Đa, trong thôn vang lên một trận la hét ầm ĩ truyền tới.
Tống Hi nhíu nhíu mày.
Nghe thanh âm, hình như Lý Đại Trụ đã trở lại.
Lý Đại Trụ không phải trở về ly hôn, là trở về làm ruộng.
Đi theo con gái vào thành, Lý Đại Trụ thật sự trải qua vài năm ngày lành. Nhà là hai phòng ngủ một phòng khách, nhà con rể cách nhà chỗ nhà con gái rất gần, ở cùng một tiểu khu, chỉ nhấc chân liền tới. Ăn ngon, mặc đẹp, còn có một bảo mẫu hầu hạ. Lý Đại Trụ cảm thấy được có một đứa con gái hiếu thuận như vậy, đời này của hắn đã đáng giá.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cha chồng của con gái làm cục trưởng về hưu, con rể tuy nói cũng là nhân viên công vụ, rốt cục còn trẻ, chống đỡ không nổi. Người đi trà lạnh, mùa màng không tốt gia đình con gái cũng biến thành khó khăn.
Có tiền mua không được lương, lại không thể không ăn cơm. Gia đình thông gia cũng không phải người cường tráng mạnh mẽ, Lý Đại Trụ đành phải mỗi ngày thức sớm đi xếp hàng vào siêu thị cướp lương, ỷ vào thân thể khỏe mạnh mười lần cũng cướp được một lần.
Nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không được, hơn nữa năm nay mùa màng càng thêm tệ hại, đi siêu thị cướp lương đã đổi thành thanh niên cường tráng, chẳng những không biết khiêm nhượng cho người già không nói, còn có gia súc còn xô đẩy người già cướp lương.
Cha mẹ chồng của con gái nhiều lần nói ở nông thôn làm ruộng thật là tốt, hắn đều giả bộ không nghe thấy, nhưng bây giờ ngay cả con gái nói gần nói xa đều mang theo ý tứ kia. Vì không để cho con gái khó làm, cũng vì cháu ngoại, Lý Đại Trụ không thể không trở lại.
Lý Đại Trụ xem như áo gấm về làng, quần áo mới tinh, bao lớn bao nhỏ, trên tay còn đeo đồng hồ vàng.
Đại Trụ thím bị người gọi về nhà, vừa nhìn tư thế của Lý Đại Trụ, nhất thời có loại dự cảm không hay.
Còn không phải sao!
Lý Đại Trụ vừa trở về chuyện thứ nhất là ra lệnh cho Đại Trụ thím thu dọn lương thực trong nhà, để tài xế đưa hắn về đem lương thực chở vào thành giao cho con gái của hắn.
Đại Trụ thím không nhẫn nhịn, một tay thái đao một tay chày gỗ liền đem người đánh ra khỏi nhà.
Lý Đại Trụ bị truy đánh chạy ra cửa, đối với thái đao cũng không dám mạnh bạo, quay đầu đi tới nhà anh trai của hắn.
Lý Đại Trụ có sáu anh em, anh em chú bác mười mấy, con cháu hợp bầy, xem như là đại hộ trong thôn.
Lý gia kênh rạch là họ Lý, từ trước tới nay luôn bài ngoại. Đại Trụ thím biết nếu nàng cùng Lý Đại Trụ ly hôn nhiệt náo quá lợi hại, cho dù nàng đứng bên lẽ phải trong thôn cũng không dung được nàng. Ai bảo nàng cùng con trai đều là họ khác đâu! Nguyên bản muốn hòa khí ly hôn là tốt nhất, cho dù mang theo đứa con lau ra hộ cũng không sao. Nhưng Lý Đại Trụ lại dám đánh chủ ý với lương thực mà nàng cực khổ gieo trồng mới có được! Đó là một mình nàng cực nhọc hàng ngày làm ra được, không ai được động vào!
Nhà Lý Đại Trụ đánh nhau náo nhiệt, làm cho thật nhiều thôn dân cũng chạy ra xem. Tống Hi không đi qua. Hắn không nóng nảy. Tuy nói hắn đã đáp ứng Lý Kim Bảo chiếu cố Đại Trụ thím, nhưng cũng không thể lèm nhèm chạy vào chộn rộn chuyện hai vợ chồng người ta đánh nhau. Nếu xen vào quá nhiều, sẽ không đáng giá. Chút mặt mũi của hắn, vẫn nên lưu tới thời gian thích hợp mới dùng thì tốt hơn.
Nấu xong canh thịt dê, Tống Hi đựng hai thùng chở luôn củi lửa mang tới quầy bán quà vặt.
Không bao lâu, đại loa liền vang lên.
- Có canh thịt dê già, muốn uống mau tới, thơm lắm đâu! Tiểu Tống nói, các vị lão gia tử hơn năm mươi mỗi người một chén, các lão gia môn ngoài ba mươi không có vợ thì không cấp uống! Dưới ba mươi có người vợ cũng không cấp uống!
Ông chủ quầy bán quà vặt Lý Kim Tiêu một bên xuy xuy ăn canh một bên gầm loạn một trận trên loa.
Bà chủ đang cắt xúc xích cho tiểu Đa, vừa nghe lời này đem một khối xúc xích ném về hướng nam nhân của mình.
Lý Kim Tiêu chụp lấy cắn một cái, cợt nhả:
- Tôi mới ba mươi, còn có người vợ, có thể uống! Tiểu Tống a, múc cho tôi nhiều một chút, tôi phóng trong tủ lạnh chậm rãi uống.
Bà chủ vung xúc xích quay người đi rồi, kêu con dâu nhà cách vách đi nhà Lý Đại Trụ xem người cãi nhau.
Tống Hi bật cười:
- Kim Tiêu ca, chị dâu da mặt mỏng, anh đừng nói giỡn trước mặt người khác a!
Tống Hi nói:
- Không cần sợ, trong túi có thuốc, chúng nó đều ngất, không chạy ra được.
Trần Tiểu Bàn rụt rụt ra sau. Làm sao mà không sợ, tràn đầy một túi rắn, đừng nói đều còn sống, dù là chết nhìn cũng thật tổn thương mắt.
Tống Hi nói:
- Năm trước nhưỡng rượu cao lương có thể uống được rồi.
Ánh mắt Mục Duẫn Tranh bừng sáng. Rượu cao lương, là hắn và Tống bác sĩ hai người cùng nhau nhưỡng!
Tống Hi nói:
- Tôi còn làm rất nhiều rượu thuốc, để lấy ra cho anh, có thích thì tự mình lưu lại.
Ánh mắt Mục Duẫn Tranh càng sáng hơn. Đồ vật của Tống bác sĩ làm, lại cho hắn chọn trước! Đây rõ ràng là sắp cưới được người vợ!
Một túi rắn trải qua bước đầu xử lý được đưa vào tầng hầm phía tây nhà, Tống Hi lại cầm ra rượu thuốc.
Mục Duẫn Tranh đang nấu canh dê nên không rảnh xem. Trần Tiểu Bàn liền trộm lấy tới. Sau đó ánh mắt liền xem thẳng.
Rượu này làm đẹp, thích hợp mẹ.
Tráng dương, cha uống tốt nhất rồi.
Nuôi thân, ông nội cùng nhị gia gia đều cần.
Còn có, này này, này này.
Trần Tiểu Bàn tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi.
Tống Hi sâu kín nhìn hắn liếc mắt nói:
- Cũng không tiện nghi.
Tương lai ba năm đều không có tiền tiêu vặt Trần Tiểu Bàn nhất thời chảy nước mắt bỏ chạy. Làm một nhi đồng hiếu thuận cũng thật khó khăn!
Trần Tiểu Bàn đang cân nhắc kiếm tiền ở đâu ra, Mục Duẫn Tranh thì đang chuyên tâm nấu canh thịt dê, Tống Hi tắm cho Tống Tiểu Đa, trong thôn vang lên một trận la hét ầm ĩ truyền tới.
Tống Hi nhíu nhíu mày.
Nghe thanh âm, hình như Lý Đại Trụ đã trở lại.
Lý Đại Trụ không phải trở về ly hôn, là trở về làm ruộng.
Đi theo con gái vào thành, Lý Đại Trụ thật sự trải qua vài năm ngày lành. Nhà là hai phòng ngủ một phòng khách, nhà con rể cách nhà chỗ nhà con gái rất gần, ở cùng một tiểu khu, chỉ nhấc chân liền tới. Ăn ngon, mặc đẹp, còn có một bảo mẫu hầu hạ. Lý Đại Trụ cảm thấy được có một đứa con gái hiếu thuận như vậy, đời này của hắn đã đáng giá.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cha chồng của con gái làm cục trưởng về hưu, con rể tuy nói cũng là nhân viên công vụ, rốt cục còn trẻ, chống đỡ không nổi. Người đi trà lạnh, mùa màng không tốt gia đình con gái cũng biến thành khó khăn.
Có tiền mua không được lương, lại không thể không ăn cơm. Gia đình thông gia cũng không phải người cường tráng mạnh mẽ, Lý Đại Trụ đành phải mỗi ngày thức sớm đi xếp hàng vào siêu thị cướp lương, ỷ vào thân thể khỏe mạnh mười lần cũng cướp được một lần.
Nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không được, hơn nữa năm nay mùa màng càng thêm tệ hại, đi siêu thị cướp lương đã đổi thành thanh niên cường tráng, chẳng những không biết khiêm nhượng cho người già không nói, còn có gia súc còn xô đẩy người già cướp lương.
Cha mẹ chồng của con gái nhiều lần nói ở nông thôn làm ruộng thật là tốt, hắn đều giả bộ không nghe thấy, nhưng bây giờ ngay cả con gái nói gần nói xa đều mang theo ý tứ kia. Vì không để cho con gái khó làm, cũng vì cháu ngoại, Lý Đại Trụ không thể không trở lại.
Lý Đại Trụ xem như áo gấm về làng, quần áo mới tinh, bao lớn bao nhỏ, trên tay còn đeo đồng hồ vàng.
Đại Trụ thím bị người gọi về nhà, vừa nhìn tư thế của Lý Đại Trụ, nhất thời có loại dự cảm không hay.
Còn không phải sao!
Lý Đại Trụ vừa trở về chuyện thứ nhất là ra lệnh cho Đại Trụ thím thu dọn lương thực trong nhà, để tài xế đưa hắn về đem lương thực chở vào thành giao cho con gái của hắn.
Đại Trụ thím không nhẫn nhịn, một tay thái đao một tay chày gỗ liền đem người đánh ra khỏi nhà.
Lý Đại Trụ bị truy đánh chạy ra cửa, đối với thái đao cũng không dám mạnh bạo, quay đầu đi tới nhà anh trai của hắn.
Lý Đại Trụ có sáu anh em, anh em chú bác mười mấy, con cháu hợp bầy, xem như là đại hộ trong thôn.
Lý gia kênh rạch là họ Lý, từ trước tới nay luôn bài ngoại. Đại Trụ thím biết nếu nàng cùng Lý Đại Trụ ly hôn nhiệt náo quá lợi hại, cho dù nàng đứng bên lẽ phải trong thôn cũng không dung được nàng. Ai bảo nàng cùng con trai đều là họ khác đâu! Nguyên bản muốn hòa khí ly hôn là tốt nhất, cho dù mang theo đứa con lau ra hộ cũng không sao. Nhưng Lý Đại Trụ lại dám đánh chủ ý với lương thực mà nàng cực khổ gieo trồng mới có được! Đó là một mình nàng cực nhọc hàng ngày làm ra được, không ai được động vào!
Nhà Lý Đại Trụ đánh nhau náo nhiệt, làm cho thật nhiều thôn dân cũng chạy ra xem. Tống Hi không đi qua. Hắn không nóng nảy. Tuy nói hắn đã đáp ứng Lý Kim Bảo chiếu cố Đại Trụ thím, nhưng cũng không thể lèm nhèm chạy vào chộn rộn chuyện hai vợ chồng người ta đánh nhau. Nếu xen vào quá nhiều, sẽ không đáng giá. Chút mặt mũi của hắn, vẫn nên lưu tới thời gian thích hợp mới dùng thì tốt hơn.
Nấu xong canh thịt dê, Tống Hi đựng hai thùng chở luôn củi lửa mang tới quầy bán quà vặt.
Không bao lâu, đại loa liền vang lên.
- Có canh thịt dê già, muốn uống mau tới, thơm lắm đâu! Tiểu Tống nói, các vị lão gia tử hơn năm mươi mỗi người một chén, các lão gia môn ngoài ba mươi không có vợ thì không cấp uống! Dưới ba mươi có người vợ cũng không cấp uống!
Ông chủ quầy bán quà vặt Lý Kim Tiêu một bên xuy xuy ăn canh một bên gầm loạn một trận trên loa.
Bà chủ đang cắt xúc xích cho tiểu Đa, vừa nghe lời này đem một khối xúc xích ném về hướng nam nhân của mình.
Lý Kim Tiêu chụp lấy cắn một cái, cợt nhả:
- Tôi mới ba mươi, còn có người vợ, có thể uống! Tiểu Tống a, múc cho tôi nhiều một chút, tôi phóng trong tủ lạnh chậm rãi uống.
Bà chủ vung xúc xích quay người đi rồi, kêu con dâu nhà cách vách đi nhà Lý Đại Trụ xem người cãi nhau.
Tống Hi bật cười:
- Kim Tiêu ca, chị dâu da mặt mỏng, anh đừng nói giỡn trước mặt người khác a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.