Chương 165
Tu Thất
15/03/2024
Tống Hi ăn một miếng, đút cho Mục Duẫn Tranh ăn một miếng.
Đường Cao ôm hai gấu con đi tới, trong lòng bi thương nháy mắt chảy thành sông. Chỉ có hắn không có chân gà ăn, thật quá đáng!
Chu dì ngồi trong phòng nhìn ba thanh niên bên ngoài, nhớ tới con mình, mỉm cười.
Lúc ăn cơm, Tống Hi gắp hai cánh gà cho Chu dì, nói:
- Con gà này nuôi quá lâu, thịt quá già, cánh gà mới là ăn ngon nhất.
Chu dì cười híp mắt nhận, qua tay liền phân cho tiểu Đa một cái.
Mục Duẫn Tranh lại khoét mắt nhìn tiểu Đa.
Đường Cao cực kỳ ai oán. Nam thần thì đừng nói, vì sao Chu dì ở trước mặt hắn đối với hắn còn kém hơn một con chó! Ngày qua quả thật càng thêm hỏng bét! Thật không biết đội trưởng làm sao mà nhẫn nhịn!
Tống Hi cúi đầu nhìn móng vuốt chó giẫm lên mu bàn chân của mình, cười cười. Chu dì cũng nuôi một con chó săn, không qua trăng tròn liền ôm về nuôi, thật vất vả nuôi lớn, lại bị người tươi sống đánh chết ăn thịt.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Ngày mai trong thôn có hộ dân chăn nuôi đến.
Tống Hi sửng sốt. Dân chăn nuôi đã bắt đầu nam dời sao?
Đường Cao thở dài:
- Bên thảo nguyên còn có thật nhiều địa phương còn chưa băng tan đâu, nếu không nam dời thì sống không nổi nữa.
Tống Hi nói:
- Tiếp tục sớm tới vài ngày còn được phân khối đất trồng một đợt hoa màu, hiện tại dù thời gian còn kịp nhưng trong thôn cũng không còn đất. Đất trống đều bao ra ngoài, ai nguyện ý đem hoa màu đã gieo rút về a!
Đường Cao còn nói:
- Dự báo thời tiết còn nói mấy ngày nữa sẽ có một đợt lạnh, làm cho chú ý phòng chống rét đâu!
Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:
- Ngày mai đi mua mành trúc cùng bạt nhựa, đem toàn bộ đất còn lộ bên ngoài phủ trung bằng.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Đêm hôm đó liền hạ nhiệt độ.
Nửa đêm Tống Hi bị đông lạnh tỉnh, nhanh chóng mặc quần áo xuống giường. Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao đi đốt nồi hơi bên ngoài nhà ấm, Tống Hi đi giúp Chu dì chuẩn bị xong bếp lò mới đi đốt nồi hơi ở sân sau, còn phủ thêm bạt nhựa cho đám gia súc.
Thu thập xong trong nhà, Tống Hi nhìn nhiệt kế, - 15 độ.
Hừng đông Tống Hi chạy ra ruộng xem hoa màu. Khoai tây cùng khoai lang ở trong trung bằng nên vấn đề không quá nghiêm trọng, chậm thêm một ngày mới có thể khôi phục lại. Cao lương dựng thẳng tắp chỉ che hai tầng bạt bị đông cứng ngắc. Còn có đậu tương cùng đậu phộng cùng ớt đều giống như cao lương, cho thấy là không sống nổi.
Trời u ám, mãi tới gần giữa trưa mặt trời mới đi ra, nhiệt độ cũng không tăng lên được bao nhiêu, một mực đảo quanh – 10 độ.
Trong thôn đất vườn gieo ba lượt đều chỉ che tấm bạt, trận đông lạnh này xem như toàn bộ bị hủy. Hai lượt cũng không tốt hơn bao nhiêu, trung bằng còn đỡ, nhưng chỉ là đỡ mà thôi. Tuy mọi nhà đều có mấy khối mành trúc, nhưng cũng không phủ kín được toàn bộ trung bằng, chỉ có thể bảo trụ đất vườn gần nhà nhất cũng đã không tệ rồi.
Tống Hi mặc áo lông ngồi xổm trong đất nhìn cao lương bị đông cứng, nghe từng đợt tiếng mắng tiếng khóc trong thôn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Buổi trưa Tống Hi đi tìm thôn trưởng, đem hai con gấu con báo đi lên.
Thôn trưởng thở dài một hơi, nói:
- Ông trời thế này, thật không lưu con đường sống a! Chỉ ngóng trông ấm áp lên, còn có thể tiếp tục trồng thêm một đợt hoa màu.
Tống Hi cũng thở dài một hơi.
Thôn trưởng nói:
- Chiều có một hộ di dân đến, nói có thật nhiều gia súc, lão bát không vui, nói nếu nuôi gia súc trong sân sẽ giày xéo nhà hắn, đòi đền một con bò. Chưa thấy qua người không có mặt mũi như vậy, tôi không cho, để cho gia đình người ta trước tiên chen chúc trong đại đội, đợi xây nhà.
Tống Hi nghĩ nghĩ:
- Bên trường tiểu học còn trống, nhưng nhà bỏ lâu có chút dơ bẩn. Trước cho bọn họ ở lại bên kia đi, dân chăn nuôi đều có nhà bạt, có thể dựng nhà bạt trên sân trường.
Trường tiểu học nằm phía bắc thôn, là năm đó cha nuôi vừa trở lại liền xây cho thôn, nhưng sau đó Triệu gia kênh rạch xây trường tiểu học đem bọn nhỏ những thôn xung quanh đều tập trung đến trường mới bỏ không như thế. Lúc xây dùng toàn tài liệu tốt, nhà xem như rắn chắc. Nhưng bởi vì bỏ trống lâu nên có chút dơ, trong phòng còn bị thôn dân bỏ đồ vật lung tung cần sửa sang lại, cửa sổ thủy tinh cũng không còn.
Thôn trưởng nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Bên kia cũng được, dọn dẹp một chút có thể dùng. Đại đội nuôi gia súc quả thật bẩn thỉu, trước hết cho bọn họ ở lại trong trường học đi!
Thôn trưởng cần tìm người thu thập trường tiểu học, Tống Hi đi xem đất vườn, nhìn thoáng qua liền về nhà. Nhìn thấy của mình còn khó chịu, đi ra ngoài nhìn thấy từng tảng lớn đất vườn bị đông cứng phá hư hoa màu, trong lòng càng thêm khó chấp nhận.
Nhà ấm hoàn hảo, cơ bản không chịu ảnh hưởng gì, Mục Duẫn Tranh tỉ mỉ kiểm tra vài lần.
Cả người Đường Cao đều ngơ ngác:
- Chỉ mới mùng một tháng năm còn lạnh tới như thế, còn lạnh như thế, còn lạnh như thế!
Tống Hi nấu một nồi canh xương, nói:
- Năm trước vào lúc này đã ấm áp lên, đến tháng mười lạnh xuống vừa vặn trồng được một đợt hoa màu. Nếu không thể ấm lên, chỉ sợ thu hoạch năm nay càng không tốt.
Chu dì ngồi bên bếp lò đan len, im lặng nghe ba thanh niên nói chuyện.
Lúc này có tiếng gõ cửa, đẩy ra, vài nhi đồng choai choai tiến vào, còn có hai cháu trai của thôn trưởng.
Tống Hi đang ngồi trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ thấy được bên trong còn có hai thiếu niên lạ mắt, một mười sáu mười bảy tuổi, một mười ba mười bốn tuổi, một người ôm một con dê con.
Đường Cao ôm hai gấu con đi tới, trong lòng bi thương nháy mắt chảy thành sông. Chỉ có hắn không có chân gà ăn, thật quá đáng!
Chu dì ngồi trong phòng nhìn ba thanh niên bên ngoài, nhớ tới con mình, mỉm cười.
Lúc ăn cơm, Tống Hi gắp hai cánh gà cho Chu dì, nói:
- Con gà này nuôi quá lâu, thịt quá già, cánh gà mới là ăn ngon nhất.
Chu dì cười híp mắt nhận, qua tay liền phân cho tiểu Đa một cái.
Mục Duẫn Tranh lại khoét mắt nhìn tiểu Đa.
Đường Cao cực kỳ ai oán. Nam thần thì đừng nói, vì sao Chu dì ở trước mặt hắn đối với hắn còn kém hơn một con chó! Ngày qua quả thật càng thêm hỏng bét! Thật không biết đội trưởng làm sao mà nhẫn nhịn!
Tống Hi cúi đầu nhìn móng vuốt chó giẫm lên mu bàn chân của mình, cười cười. Chu dì cũng nuôi một con chó săn, không qua trăng tròn liền ôm về nuôi, thật vất vả nuôi lớn, lại bị người tươi sống đánh chết ăn thịt.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Ngày mai trong thôn có hộ dân chăn nuôi đến.
Tống Hi sửng sốt. Dân chăn nuôi đã bắt đầu nam dời sao?
Đường Cao thở dài:
- Bên thảo nguyên còn có thật nhiều địa phương còn chưa băng tan đâu, nếu không nam dời thì sống không nổi nữa.
Tống Hi nói:
- Tiếp tục sớm tới vài ngày còn được phân khối đất trồng một đợt hoa màu, hiện tại dù thời gian còn kịp nhưng trong thôn cũng không còn đất. Đất trống đều bao ra ngoài, ai nguyện ý đem hoa màu đã gieo rút về a!
Đường Cao còn nói:
- Dự báo thời tiết còn nói mấy ngày nữa sẽ có một đợt lạnh, làm cho chú ý phòng chống rét đâu!
Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:
- Ngày mai đi mua mành trúc cùng bạt nhựa, đem toàn bộ đất còn lộ bên ngoài phủ trung bằng.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Đêm hôm đó liền hạ nhiệt độ.
Nửa đêm Tống Hi bị đông lạnh tỉnh, nhanh chóng mặc quần áo xuống giường. Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao đi đốt nồi hơi bên ngoài nhà ấm, Tống Hi đi giúp Chu dì chuẩn bị xong bếp lò mới đi đốt nồi hơi ở sân sau, còn phủ thêm bạt nhựa cho đám gia súc.
Thu thập xong trong nhà, Tống Hi nhìn nhiệt kế, - 15 độ.
Hừng đông Tống Hi chạy ra ruộng xem hoa màu. Khoai tây cùng khoai lang ở trong trung bằng nên vấn đề không quá nghiêm trọng, chậm thêm một ngày mới có thể khôi phục lại. Cao lương dựng thẳng tắp chỉ che hai tầng bạt bị đông cứng ngắc. Còn có đậu tương cùng đậu phộng cùng ớt đều giống như cao lương, cho thấy là không sống nổi.
Trời u ám, mãi tới gần giữa trưa mặt trời mới đi ra, nhiệt độ cũng không tăng lên được bao nhiêu, một mực đảo quanh – 10 độ.
Trong thôn đất vườn gieo ba lượt đều chỉ che tấm bạt, trận đông lạnh này xem như toàn bộ bị hủy. Hai lượt cũng không tốt hơn bao nhiêu, trung bằng còn đỡ, nhưng chỉ là đỡ mà thôi. Tuy mọi nhà đều có mấy khối mành trúc, nhưng cũng không phủ kín được toàn bộ trung bằng, chỉ có thể bảo trụ đất vườn gần nhà nhất cũng đã không tệ rồi.
Tống Hi mặc áo lông ngồi xổm trong đất nhìn cao lương bị đông cứng, nghe từng đợt tiếng mắng tiếng khóc trong thôn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Buổi trưa Tống Hi đi tìm thôn trưởng, đem hai con gấu con báo đi lên.
Thôn trưởng thở dài một hơi, nói:
- Ông trời thế này, thật không lưu con đường sống a! Chỉ ngóng trông ấm áp lên, còn có thể tiếp tục trồng thêm một đợt hoa màu.
Tống Hi cũng thở dài một hơi.
Thôn trưởng nói:
- Chiều có một hộ di dân đến, nói có thật nhiều gia súc, lão bát không vui, nói nếu nuôi gia súc trong sân sẽ giày xéo nhà hắn, đòi đền một con bò. Chưa thấy qua người không có mặt mũi như vậy, tôi không cho, để cho gia đình người ta trước tiên chen chúc trong đại đội, đợi xây nhà.
Tống Hi nghĩ nghĩ:
- Bên trường tiểu học còn trống, nhưng nhà bỏ lâu có chút dơ bẩn. Trước cho bọn họ ở lại bên kia đi, dân chăn nuôi đều có nhà bạt, có thể dựng nhà bạt trên sân trường.
Trường tiểu học nằm phía bắc thôn, là năm đó cha nuôi vừa trở lại liền xây cho thôn, nhưng sau đó Triệu gia kênh rạch xây trường tiểu học đem bọn nhỏ những thôn xung quanh đều tập trung đến trường mới bỏ không như thế. Lúc xây dùng toàn tài liệu tốt, nhà xem như rắn chắc. Nhưng bởi vì bỏ trống lâu nên có chút dơ, trong phòng còn bị thôn dân bỏ đồ vật lung tung cần sửa sang lại, cửa sổ thủy tinh cũng không còn.
Thôn trưởng nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Bên kia cũng được, dọn dẹp một chút có thể dùng. Đại đội nuôi gia súc quả thật bẩn thỉu, trước hết cho bọn họ ở lại trong trường học đi!
Thôn trưởng cần tìm người thu thập trường tiểu học, Tống Hi đi xem đất vườn, nhìn thoáng qua liền về nhà. Nhìn thấy của mình còn khó chịu, đi ra ngoài nhìn thấy từng tảng lớn đất vườn bị đông cứng phá hư hoa màu, trong lòng càng thêm khó chấp nhận.
Nhà ấm hoàn hảo, cơ bản không chịu ảnh hưởng gì, Mục Duẫn Tranh tỉ mỉ kiểm tra vài lần.
Cả người Đường Cao đều ngơ ngác:
- Chỉ mới mùng một tháng năm còn lạnh tới như thế, còn lạnh như thế, còn lạnh như thế!
Tống Hi nấu một nồi canh xương, nói:
- Năm trước vào lúc này đã ấm áp lên, đến tháng mười lạnh xuống vừa vặn trồng được một đợt hoa màu. Nếu không thể ấm lên, chỉ sợ thu hoạch năm nay càng không tốt.
Chu dì ngồi bên bếp lò đan len, im lặng nghe ba thanh niên nói chuyện.
Lúc này có tiếng gõ cửa, đẩy ra, vài nhi đồng choai choai tiến vào, còn có hai cháu trai của thôn trưởng.
Tống Hi đang ngồi trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ thấy được bên trong còn có hai thiếu niên lạ mắt, một mười sáu mười bảy tuổi, một mười ba mười bốn tuổi, một người ôm một con dê con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.