Chương 190
Tu Thất
18/03/2024
Tống Hi trở về nhà, đem đồ vật sắp xếp xong, bắt đầu cân nhắc thùng vò sơn tra. Bình vò lưu trữ hữu dụng, mấu chốt là sơn tra cũng không thể lãng phí, lại không bị hư mất, đem bỏ thật đáng tiếc.
Tống Hi mở ba vò cho mọi người ăn.
Phần lớn đều ngại chua, chỉ ăn một hai viên thì không ăn, nhiều nhất uống một ít nước vò.
Trầm Việt cùng Đường Cao phân mỗi người một vò, ăn cực kỳ thống khổ.
Trầm Việt vuốt quai hàm, nói:
- Hay là tôi cầm đi đại đội cấp đám tiểu thằng nhãi con ăn đi, bọn hắn bao nhiêu cũng không đủ ăn. Tôi không được, rụng răng.
Mục Duẫn Tranh yên lặng cầm nửa vò sơn tra buông xuống.
Đường Cao sâu kín mở miệng:
- Đội trưởng mới ăn hai viên sơn tra, thật làm càn.
Tống Hi nói:
- Hắn không thích ăn chua.
Trầm Việt cùng Đường Cao đồng thời quay đầu, vô lực. Bọn hắn cũng không thích ăn, đại lão gia nào lại thích ăn đồ vật chua như vậy a!
- Gâu gâu gâu gâu!
Tiểu Đa cũng không thích ăn! Tiểu Đa ngậm chậu cũng không biết giấu đi đâu, bên trong còn có mấy viên sơn tra mà Mục phá hư cha bỏ vào.
Chu dì cùng Đường dì nhìn mấy thanh niên vui vẻ. Tiểu Tống thích khi dễ người, tiểu Mục thích khi dễ chó, hai nhi đồng này!
Mùng 8, Tống Hi mang theo Trịnh Sưởng đi nhà A Cổ Lạp đổi sữa, Trịnh Sưởng dựa theo giá một cân sữa một cân bắp đôi. Sữa của Lý Lâm không đủ, toàn gia đều luyến tiếc làm cho nhi đồng bị đói, cũng không mặt dày tới mức tới lấy không sữa của người ta, liền duy nhất khiêng một túi bắp đi qua.
Trong thôn có mấy người đến hỏi sữa, đều dùng khóe mắt liếc Trịnh Sưởng.
Trịnh Sưởng cười hắc hắc:
- Con trai cùng con gái của tôi ăn nhiều, một ngày phải có một cân sữa. Nhiều lắm, tôi cũng không có mặt lớn như vậy mỗi ngày lấy không của chú.
A Cổ Lạp còn muốn chối từ.
Tống Hi cắt đứt:
- Một cân sữa có thể nuôi hai nhi đồng, một cân bắp cũng không nuôi được một nhi đồng nhỏ như vậy. Thu lên đi, không phải cho anh nhiều. Anh không có đất vườn không có lương thực, Trịnh Sưởng cũng không phải trả không nổi lương, làm sao có thể lấy không của anh. Có bao nhiêu sữa tôi cũng thu với giá này, bao nhiêu đều cần.
A Cổ Lạp bị Tống Hi ra dấu bằng mắt, liền im lặng. Lương thực nhà bọn họ quả thật khẩn trương, bên này không có cỏ nuôi súc vật, lấy rễ bắp nuôi bò nuôi dê còn phải trộn thêm một ít bột bắp, bằng không không mập nổi.
Trịnh Sưởng nói:
- Một túi này là năm mươi cân bột bắp, trước đặt năm mươi cân sữa, sau này buổi sáng ăn cơm xong tôi sẽ tới lấy sữa.
Lấy sữa về còn cần tiểu Tống hỗ trợ gia công một chút, nhi đồng quá nhỏ trực tiếp uống sữa tươi không tốt.
Đi theo Lý Lâm về nông thôn kiếm ăn, Trịnh Sưởng cảm giác quyết định này của mình cực kỳ anh minh. Thôn này im lặng bình thản, phần lớn mọi người rất dễ thân cận, còn có một vị thầy thuốc tốt. Phàm là đổi địa phương khác, Trịnh Sưởng cảm giác mình nuôi không nổi hai đứa con của mình.
Vài người đến lấy sữa trên mặt có chút không nhịn được, nhất là hai người mỗi ngày đều đến đòi một chén. Nhi đồng trong nhà còn nhỏ, từ khi sinh ra cũng không trải qua một ngày lành, hiện tại đi theo bọn họ mỗi ngày ăn bánh bắp, đừng nói là ăn cá ăn thịt, ngay cả gạo trắng cũng không được ăn. Mắt nhìn thấy nhi đồng gầy gò vàng vọt, người lớn đều đau lòng vô cùng. Có hộ dân chăn nuôi đến ở, dân chăn nuôi có sữa bò sữa dê, ban đầu tới cửa hỏi sữa còn ngượng ngùng. Hỏi nhiều lần cũng thành thói quen, cũng không còn cảm thấy xấu hổ, đều là vì nhi đồng a!
A Cổ Lạp thấy sắc mặt mấy người kia khó xem, xua tay cười nói:
- Hôm nay cũng không cần, từ ngày mai trở đi tiếp tục lấy lương thực đổi, cũng là giá kia, một cân lương đổi một cân sữa, sữa bò sữa dê cùng giá. Đúng rồi, sữa dê nuôi nhi đồng tốt lắm, búp bê một ngày uống được bao nhiêu!
Mùng mười, trong thôn có ba xe tải chạy tới, bán quần áo cùng vật dụng hàng ngày, dùng lương thực đổi, hơn ba mươi hán tử áp giải xe.
Tống Hi nói:
- Đều đi qua xem, thiếu cái gì thì đổi một ít trở về, liên trưởng giữ nhà.
Trầm Việt:
- !
Kháo!
Đường Cao bỏ chạy trước. Rốt cục không còn là”Đường Cao giữ nhà', quả thực quá hạnh phúc!
Quần áo cũng có mới, phần lớn là hàng cũ của hai năm trước. Cũng có quần áo hàng second hand, mới cũ khác nhau. Cũng có nguyên cuộn vải dệt, chủng loại không ít.
Tống Hi chọn hai cuộn vải bông, một xanh một lam. Bốn sa tanh màu nhạt, có thể lưu trữ làm mền.
Mục Duẫn Tranh đều lựa chọn vật dụng hàng ngày.
Đường dì cùng Chu dì lựa chọn một ít len sợi, cũng không hề nhìn qua quần áo.
Tống Hi nghĩ nghĩ, lựa chọn cho mỗi dì hai bộ quần áo, lại cầm hai cuộn vải bông nhan sắc đơn giản một ít, đem hai gói bông gòn lớn đều cầm về.
Người một nhà thắng lợi trở về.
Trầm Việt ngồi xổm nơi cửa tha thiết mong chờ nhìn thấy, đám người vừa vào cửa liền ân cần hỗ trợ khiêng đồ vật.
Tống Hi đá đá hắn nói:
- Khiêng một túi bắp đi đổi đồ vật mình cần dùng, giúp tôi đổi một ít cuộn chỉ.
Chỉ? Mục Duẫn Tranh vảnh tai, nhìn nhìn lại vài cuộn vải dệt trên tay, nhất thời liền chờ mong. Tống bác sĩ nhất định là xem hắn hai năm không có mua quần áo mới nên muốn làm quần áo cho hắn mặc!
Mục trưởng quan đem đồ vật thu vào trong tủ quần áo, lưu lại một cuộn vải dệt màu lam bên ngoài, cầm kéo đi qua, đưa cho Tống Hi một cuộn thước dây, đứng thẳng người dang rộng hai tay cho Tống hi đo lường.
Tống Hi:
- !
Mục trưởng quan anh muốn điều gì!
Vải dệt chỉ là mua dự bị, trong nhà còn nhiều quần áo nhưu vậy, không cần làm mới đi!
Mục Duẫn Tranh đứng được thẳng tắp, nhìn chằm chằm Tống Hi không bỏ qua, còn xoay xoay thân thể đem mấy lỗ nhỏ trên quần áo phô bày một lần.
Tống Hi mở ba vò cho mọi người ăn.
Phần lớn đều ngại chua, chỉ ăn một hai viên thì không ăn, nhiều nhất uống một ít nước vò.
Trầm Việt cùng Đường Cao phân mỗi người một vò, ăn cực kỳ thống khổ.
Trầm Việt vuốt quai hàm, nói:
- Hay là tôi cầm đi đại đội cấp đám tiểu thằng nhãi con ăn đi, bọn hắn bao nhiêu cũng không đủ ăn. Tôi không được, rụng răng.
Mục Duẫn Tranh yên lặng cầm nửa vò sơn tra buông xuống.
Đường Cao sâu kín mở miệng:
- Đội trưởng mới ăn hai viên sơn tra, thật làm càn.
Tống Hi nói:
- Hắn không thích ăn chua.
Trầm Việt cùng Đường Cao đồng thời quay đầu, vô lực. Bọn hắn cũng không thích ăn, đại lão gia nào lại thích ăn đồ vật chua như vậy a!
- Gâu gâu gâu gâu!
Tiểu Đa cũng không thích ăn! Tiểu Đa ngậm chậu cũng không biết giấu đi đâu, bên trong còn có mấy viên sơn tra mà Mục phá hư cha bỏ vào.
Chu dì cùng Đường dì nhìn mấy thanh niên vui vẻ. Tiểu Tống thích khi dễ người, tiểu Mục thích khi dễ chó, hai nhi đồng này!
Mùng 8, Tống Hi mang theo Trịnh Sưởng đi nhà A Cổ Lạp đổi sữa, Trịnh Sưởng dựa theo giá một cân sữa một cân bắp đôi. Sữa của Lý Lâm không đủ, toàn gia đều luyến tiếc làm cho nhi đồng bị đói, cũng không mặt dày tới mức tới lấy không sữa của người ta, liền duy nhất khiêng một túi bắp đi qua.
Trong thôn có mấy người đến hỏi sữa, đều dùng khóe mắt liếc Trịnh Sưởng.
Trịnh Sưởng cười hắc hắc:
- Con trai cùng con gái của tôi ăn nhiều, một ngày phải có một cân sữa. Nhiều lắm, tôi cũng không có mặt lớn như vậy mỗi ngày lấy không của chú.
A Cổ Lạp còn muốn chối từ.
Tống Hi cắt đứt:
- Một cân sữa có thể nuôi hai nhi đồng, một cân bắp cũng không nuôi được một nhi đồng nhỏ như vậy. Thu lên đi, không phải cho anh nhiều. Anh không có đất vườn không có lương thực, Trịnh Sưởng cũng không phải trả không nổi lương, làm sao có thể lấy không của anh. Có bao nhiêu sữa tôi cũng thu với giá này, bao nhiêu đều cần.
A Cổ Lạp bị Tống Hi ra dấu bằng mắt, liền im lặng. Lương thực nhà bọn họ quả thật khẩn trương, bên này không có cỏ nuôi súc vật, lấy rễ bắp nuôi bò nuôi dê còn phải trộn thêm một ít bột bắp, bằng không không mập nổi.
Trịnh Sưởng nói:
- Một túi này là năm mươi cân bột bắp, trước đặt năm mươi cân sữa, sau này buổi sáng ăn cơm xong tôi sẽ tới lấy sữa.
Lấy sữa về còn cần tiểu Tống hỗ trợ gia công một chút, nhi đồng quá nhỏ trực tiếp uống sữa tươi không tốt.
Đi theo Lý Lâm về nông thôn kiếm ăn, Trịnh Sưởng cảm giác quyết định này của mình cực kỳ anh minh. Thôn này im lặng bình thản, phần lớn mọi người rất dễ thân cận, còn có một vị thầy thuốc tốt. Phàm là đổi địa phương khác, Trịnh Sưởng cảm giác mình nuôi không nổi hai đứa con của mình.
Vài người đến lấy sữa trên mặt có chút không nhịn được, nhất là hai người mỗi ngày đều đến đòi một chén. Nhi đồng trong nhà còn nhỏ, từ khi sinh ra cũng không trải qua một ngày lành, hiện tại đi theo bọn họ mỗi ngày ăn bánh bắp, đừng nói là ăn cá ăn thịt, ngay cả gạo trắng cũng không được ăn. Mắt nhìn thấy nhi đồng gầy gò vàng vọt, người lớn đều đau lòng vô cùng. Có hộ dân chăn nuôi đến ở, dân chăn nuôi có sữa bò sữa dê, ban đầu tới cửa hỏi sữa còn ngượng ngùng. Hỏi nhiều lần cũng thành thói quen, cũng không còn cảm thấy xấu hổ, đều là vì nhi đồng a!
A Cổ Lạp thấy sắc mặt mấy người kia khó xem, xua tay cười nói:
- Hôm nay cũng không cần, từ ngày mai trở đi tiếp tục lấy lương thực đổi, cũng là giá kia, một cân lương đổi một cân sữa, sữa bò sữa dê cùng giá. Đúng rồi, sữa dê nuôi nhi đồng tốt lắm, búp bê một ngày uống được bao nhiêu!
Mùng mười, trong thôn có ba xe tải chạy tới, bán quần áo cùng vật dụng hàng ngày, dùng lương thực đổi, hơn ba mươi hán tử áp giải xe.
Tống Hi nói:
- Đều đi qua xem, thiếu cái gì thì đổi một ít trở về, liên trưởng giữ nhà.
Trầm Việt:
- !
Kháo!
Đường Cao bỏ chạy trước. Rốt cục không còn là”Đường Cao giữ nhà', quả thực quá hạnh phúc!
Quần áo cũng có mới, phần lớn là hàng cũ của hai năm trước. Cũng có quần áo hàng second hand, mới cũ khác nhau. Cũng có nguyên cuộn vải dệt, chủng loại không ít.
Tống Hi chọn hai cuộn vải bông, một xanh một lam. Bốn sa tanh màu nhạt, có thể lưu trữ làm mền.
Mục Duẫn Tranh đều lựa chọn vật dụng hàng ngày.
Đường dì cùng Chu dì lựa chọn một ít len sợi, cũng không hề nhìn qua quần áo.
Tống Hi nghĩ nghĩ, lựa chọn cho mỗi dì hai bộ quần áo, lại cầm hai cuộn vải bông nhan sắc đơn giản một ít, đem hai gói bông gòn lớn đều cầm về.
Người một nhà thắng lợi trở về.
Trầm Việt ngồi xổm nơi cửa tha thiết mong chờ nhìn thấy, đám người vừa vào cửa liền ân cần hỗ trợ khiêng đồ vật.
Tống Hi đá đá hắn nói:
- Khiêng một túi bắp đi đổi đồ vật mình cần dùng, giúp tôi đổi một ít cuộn chỉ.
Chỉ? Mục Duẫn Tranh vảnh tai, nhìn nhìn lại vài cuộn vải dệt trên tay, nhất thời liền chờ mong. Tống bác sĩ nhất định là xem hắn hai năm không có mua quần áo mới nên muốn làm quần áo cho hắn mặc!
Mục trưởng quan đem đồ vật thu vào trong tủ quần áo, lưu lại một cuộn vải dệt màu lam bên ngoài, cầm kéo đi qua, đưa cho Tống Hi một cuộn thước dây, đứng thẳng người dang rộng hai tay cho Tống hi đo lường.
Tống Hi:
- !
Mục trưởng quan anh muốn điều gì!
Vải dệt chỉ là mua dự bị, trong nhà còn nhiều quần áo nhưu vậy, không cần làm mới đi!
Mục Duẫn Tranh đứng được thẳng tắp, nhìn chằm chằm Tống Hi không bỏ qua, còn xoay xoay thân thể đem mấy lỗ nhỏ trên quần áo phô bày một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.