Chương 34
Tu Thất
17/02/2024
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn thấy, không có ý tưởng gì. Victor mỗi lần
nhìn thấy Tống bác sĩ liền biến oai, phía trước huấn luyện đều làm không công, thật tuyệt vọng.
Tống Hi điền đầy bụng, đem phần thịt còn lại đều bỏ vào chậu của Victor, nhìn bầu trời, có chút lo lắng.
Mùa xuân năm nay tới muộn, nhưng nhiệt độ tăng lên càng nhanh. Hiện tại mới tháng 4 nhưng nhiệt độ đã rất cao. Hơn nữa mưa quá ít, tính ra từ sau khi tuyết tan cũng chỉ hạ qua một lần mưa, không bao lâu, cũng không lớn.
- Ngày mai cần tỉa cây ngô, bón phân, còn phải tưới nước.
Tống Hi nhìn một người một chó bên cạnh, đều là vô dụng, tráng lao động vừa bị dọa đi rồi.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tiểu Tống thầy thuốc, ánh mắt ghét bỏ "anh thật vô dụng tại sao anh lại còn sống chẳng lẽ là vì lãng phí lương thực" là chuyện gì xảy ra! Thuật nghiệp có chuyên tấn công, hắn chỉ là một binh sĩ, thật sự là vô tội.
Sáng sớm, trời vừa mờ sáng thì Tống Hi đã thức dậy.
Đi trước xem người bệnh.
Người bị trọng thương còn đang ngủ say, bị người bạo lực kêu tỉnh, một phen kiểm tra lại đút cho một viên thuốc.
Việc tỉa cây trồng cũng sớm có học qua, bón phân cũng được dạy qua, Tống Hi làm cũng không tính là cố hết sức.
Tám giờ trở về nhà lại đổi một lần thuốc cho người trọng thương, khi trở ra Mục Duẫn Tranh cùng tiểu Đa đều đi theo.
Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, bất đắc dĩ nói:
- Bỏ đi, anh còn ngu ngốc hơn cả tôi, trở về xem Đường Cao, miễn cho hắn có chuyện tìm không thấy người giúp.
Mục Duẫn Tranh giãy dụa hồi lâu, vẫn quyết định trở về chăm sóc chiến hữu bị trọng thương – càng giúp càng vội thật quá dọa người.
Victor một tấc không rời đi theo phía sau Tống Hi, còn thử đi điêu bầu hồ lô múc phân hóa học. Lần này mùi của phân hóa học thật nồng, Victor bị hun đầu óc choáng váng.
Tống Hi đá đá Victor:
- Nếu cậu rỗi rãnh hoảng, đi trong núi điêu con thỏ. Nếu bắt được đưa cho cha cậu nấu thịt ăn.
- Gâu gâu gâu!
Tiểu Đa nhất định sẽ điêu rất nhiều rất nhiều con thỏ trở về, Victor vui vẻ chạy vào trong núi.
- Không được chạy xa, không được vào sâu trong núi!
- Gâu gâu!
Tiểu Đa nhớ rõ!
Bón xong nửa mẫu phân bón liền dừng tay, giữa trưa quá nóng, còn có người bị trọng thương cần hầu hạ, chờ làm xong tưới nước dùng buổi chiều cũng không xê xích bao nhiêu.
Dọn dẹp một chút về nhà, vào trong sân chỉ thấy chất một đống con thỏ, cũng có sống, nhưng nhiều ít đều bị tổn thương, mỗi lần giãy dụa muốn chạy đều bị Victor một móng vuốt chụp trở về.
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor hướng Tống Hi kêu lên khoe khoang. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa điêu thật nhiều thật nhiều con thỏ!
Tống Hi sờ sờ đầu Victor, nhìn số lượng con thỏ, cau mày.
Lúc làm việc chỉ nhìn thấy một ít đạo bạch sắc không ngừng chạy tới chạy lui ở sau núi, mỗi lần vào núi không lâu liền có thể ngậm hai ba con thỏ đi ra. Chỉ một chút thời gian như vậy, theo bước chân của tiểu Đa cũng không vào núi sâu, chỉ ở bên cạnh chân núi cũng đã có nhiều con thỏ như vậy sao? Những năm qua trong núi cũng không có nhiều như vậy!
Tống Hi mở nhà kho lấy ra lồng sắt, đem mấy con thỏ còn sống bỏ vào, nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Cắt chút cỏ trước cùng sau nhà còn làm được đi?
Mục Duẫn Tranh yên lặng gật đầu. Hắn thật sự muốn giúp tiểu Tống thầy thuốc làm chút việc, nhưng thứ nhất làm không tốt, thứ hai lo lắng cho chiến hữu, thứ ba ánh mắt khinh bỉ của tiểu Tống thầy thuốc làm người biệt khuất! Hắn chỉ là nghiệp vụ không thuần thục! Được rồi, hiện tại hắn chính là ăn không ngồi rồi, ngay cả tiểu Đa còn biết điêu con thỏ về nhà đâu..
Mười hai con thỏ sống, mười sáu chết. Tống hi nhìn nhiều con thỏ như vậy có chút sầu muộn.
Lột da, làm sạch.
Mục Duẫn Tranh tính toán thời gian, trầm mặc.
Xử lý một con thỏ chưa tới hai phút, Tống bác sĩ thật là người sao?
Chỉ lưu lại bốn con không băm nhỏ.
Dùng bọc giữ tươi bao lại bỏ vào trong giỏ xách đeo lên cổ tiểu Đa:
- Đưa đi trong nhà của người hôm qua cướp thịt của cậu đi.
- Gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor gầm lên giận dữ. Không đi! Giành thịt của tiểu Đa đều là người xấu! Không cho con thỏ mà tiểu Đa điêu về!
Tống Hi kéo đuôi của nó lôi tới trước cửa lớn:
- Nhanh đi, người xấu còn chăn dê cho cậu đâu, nhìn xem dê con mập như vậy, lập tức có thể ăn!
- Gâu gâu?
Thật sự? Tiểu Đa còn chưa ăn qua dê con nhỏ như vậy đâu, ăn ngon hay không?
Tống Hi đẩy Victor:
- Đi thôi đi thôi, cho cậu hai chân dê con, cha cậu không có!
Victor liền bỏ chạy.
Mục Duẫn Tranh nhìn một người một chó, trong lòng cực kỳ biệt khuất, chứng kiến người trọng thương đang lần mò chuyển ra khỏi phòng muốn thông khí, trừng mắt:
- Cút về đi nằm!
Đường Cao khẽ run rẩy, vịn tường chậm rãi chuyển trở về. Ai, thật vất vả mới chuyển ra tới, còn chưa kịp thở không khí mới mẻ đâu, đội trưởng sao có thể tàn nhẫn như vậy! Đội trưởng quả nhiên tuổi mãn kinh, Trầm Việt lại nói đúng. Di, Trầm Việt có nói qua không, có đi, đại khái!
Mục Duẫn Tranh đôn con thỏ nơi phòng đông, phóng rất nhiều khoai tây.
Tống Hi điền đầy bụng, đem phần thịt còn lại đều bỏ vào chậu của Victor, nhìn bầu trời, có chút lo lắng.
Mùa xuân năm nay tới muộn, nhưng nhiệt độ tăng lên càng nhanh. Hiện tại mới tháng 4 nhưng nhiệt độ đã rất cao. Hơn nữa mưa quá ít, tính ra từ sau khi tuyết tan cũng chỉ hạ qua một lần mưa, không bao lâu, cũng không lớn.
- Ngày mai cần tỉa cây ngô, bón phân, còn phải tưới nước.
Tống Hi nhìn một người một chó bên cạnh, đều là vô dụng, tráng lao động vừa bị dọa đi rồi.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tiểu Tống thầy thuốc, ánh mắt ghét bỏ "anh thật vô dụng tại sao anh lại còn sống chẳng lẽ là vì lãng phí lương thực" là chuyện gì xảy ra! Thuật nghiệp có chuyên tấn công, hắn chỉ là một binh sĩ, thật sự là vô tội.
Sáng sớm, trời vừa mờ sáng thì Tống Hi đã thức dậy.
Đi trước xem người bệnh.
Người bị trọng thương còn đang ngủ say, bị người bạo lực kêu tỉnh, một phen kiểm tra lại đút cho một viên thuốc.
Việc tỉa cây trồng cũng sớm có học qua, bón phân cũng được dạy qua, Tống Hi làm cũng không tính là cố hết sức.
Tám giờ trở về nhà lại đổi một lần thuốc cho người trọng thương, khi trở ra Mục Duẫn Tranh cùng tiểu Đa đều đi theo.
Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, bất đắc dĩ nói:
- Bỏ đi, anh còn ngu ngốc hơn cả tôi, trở về xem Đường Cao, miễn cho hắn có chuyện tìm không thấy người giúp.
Mục Duẫn Tranh giãy dụa hồi lâu, vẫn quyết định trở về chăm sóc chiến hữu bị trọng thương – càng giúp càng vội thật quá dọa người.
Victor một tấc không rời đi theo phía sau Tống Hi, còn thử đi điêu bầu hồ lô múc phân hóa học. Lần này mùi của phân hóa học thật nồng, Victor bị hun đầu óc choáng váng.
Tống Hi đá đá Victor:
- Nếu cậu rỗi rãnh hoảng, đi trong núi điêu con thỏ. Nếu bắt được đưa cho cha cậu nấu thịt ăn.
- Gâu gâu gâu!
Tiểu Đa nhất định sẽ điêu rất nhiều rất nhiều con thỏ trở về, Victor vui vẻ chạy vào trong núi.
- Không được chạy xa, không được vào sâu trong núi!
- Gâu gâu!
Tiểu Đa nhớ rõ!
Bón xong nửa mẫu phân bón liền dừng tay, giữa trưa quá nóng, còn có người bị trọng thương cần hầu hạ, chờ làm xong tưới nước dùng buổi chiều cũng không xê xích bao nhiêu.
Dọn dẹp một chút về nhà, vào trong sân chỉ thấy chất một đống con thỏ, cũng có sống, nhưng nhiều ít đều bị tổn thương, mỗi lần giãy dụa muốn chạy đều bị Victor một móng vuốt chụp trở về.
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor hướng Tống Hi kêu lên khoe khoang. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa điêu thật nhiều thật nhiều con thỏ!
Tống Hi sờ sờ đầu Victor, nhìn số lượng con thỏ, cau mày.
Lúc làm việc chỉ nhìn thấy một ít đạo bạch sắc không ngừng chạy tới chạy lui ở sau núi, mỗi lần vào núi không lâu liền có thể ngậm hai ba con thỏ đi ra. Chỉ một chút thời gian như vậy, theo bước chân của tiểu Đa cũng không vào núi sâu, chỉ ở bên cạnh chân núi cũng đã có nhiều con thỏ như vậy sao? Những năm qua trong núi cũng không có nhiều như vậy!
Tống Hi mở nhà kho lấy ra lồng sắt, đem mấy con thỏ còn sống bỏ vào, nhìn Mục Duẫn Tranh:
- Cắt chút cỏ trước cùng sau nhà còn làm được đi?
Mục Duẫn Tranh yên lặng gật đầu. Hắn thật sự muốn giúp tiểu Tống thầy thuốc làm chút việc, nhưng thứ nhất làm không tốt, thứ hai lo lắng cho chiến hữu, thứ ba ánh mắt khinh bỉ của tiểu Tống thầy thuốc làm người biệt khuất! Hắn chỉ là nghiệp vụ không thuần thục! Được rồi, hiện tại hắn chính là ăn không ngồi rồi, ngay cả tiểu Đa còn biết điêu con thỏ về nhà đâu..
Mười hai con thỏ sống, mười sáu chết. Tống hi nhìn nhiều con thỏ như vậy có chút sầu muộn.
Lột da, làm sạch.
Mục Duẫn Tranh tính toán thời gian, trầm mặc.
Xử lý một con thỏ chưa tới hai phút, Tống bác sĩ thật là người sao?
Chỉ lưu lại bốn con không băm nhỏ.
Dùng bọc giữ tươi bao lại bỏ vào trong giỏ xách đeo lên cổ tiểu Đa:
- Đưa đi trong nhà của người hôm qua cướp thịt của cậu đi.
- Gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor gầm lên giận dữ. Không đi! Giành thịt của tiểu Đa đều là người xấu! Không cho con thỏ mà tiểu Đa điêu về!
Tống Hi kéo đuôi của nó lôi tới trước cửa lớn:
- Nhanh đi, người xấu còn chăn dê cho cậu đâu, nhìn xem dê con mập như vậy, lập tức có thể ăn!
- Gâu gâu?
Thật sự? Tiểu Đa còn chưa ăn qua dê con nhỏ như vậy đâu, ăn ngon hay không?
Tống Hi đẩy Victor:
- Đi thôi đi thôi, cho cậu hai chân dê con, cha cậu không có!
Victor liền bỏ chạy.
Mục Duẫn Tranh nhìn một người một chó, trong lòng cực kỳ biệt khuất, chứng kiến người trọng thương đang lần mò chuyển ra khỏi phòng muốn thông khí, trừng mắt:
- Cút về đi nằm!
Đường Cao khẽ run rẩy, vịn tường chậm rãi chuyển trở về. Ai, thật vất vả mới chuyển ra tới, còn chưa kịp thở không khí mới mẻ đâu, đội trưởng sao có thể tàn nhẫn như vậy! Đội trưởng quả nhiên tuổi mãn kinh, Trầm Việt lại nói đúng. Di, Trầm Việt có nói qua không, có đi, đại khái!
Mục Duẫn Tranh đôn con thỏ nơi phòng đông, phóng rất nhiều khoai tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.