Chương 51
Tu Thất
21/02/2024
Trước tiên đem chim trĩ thu thập đi ra. Đưa hai con tới nhà Toàn Căn
thúc nhờ đôn, một con băm thành khối nhỏ bỏ vào trong chậu ném cho Bạch
Chân:
- Làm thành cái dạng gì thì ăn thứ đó.
Bạch Chân vùng vẫy giãy chết:
- Không phải tìm người đôn sao?
Tống Hi:
- Đó là cấp cho tiểu Đa.
Bây giờ còn chưa thể ăn quá nhiều thịt, ăn không hết thì đông lạnh lưu trữ ngày mai từ từ ăn.
Bạch Chân ôm gà cọ vào phòng bếp, ghen tỵ chết con chó không có lông ngoài kia.
Tống Hi tiếp tục thu thập món thịt rừng.
Bạch Chân đi ra chứng kiến, chỉ vào con hoẵng bị lột một nửa da:
- Anh, anh không sợ phạm pháp?
Tống Hi kinh hãi:
- Con hoẵng cũng được bảo hộ sao?
Thịt ăn ngon như vậy cũng không thể ăn sao?
Bạch Chân yên lặng quay vào phòng bếp:
- Tôi nghĩ đó là nai, tôi trở về xem nhiều sách một chút.
Tống Hi đem hai chim trĩ cùng nửa con hoẵng tới nhà Lý Bảo Điền.
Lý Bảo Điền vừa thấy, liền đi ra cửa ôm củi lửa.
Lý Bảo Cương nhìn theo bóng lưng vui vẻ của em trai, ấp úng nói:
- Đều ăn mập.
Từ đầu xuân cơm nước nhà Tống Hi cũng đã không sai, hơn nữa hắn cũng không ăn mảnh, hoặc là tặng qua bên này, hoặc là nhờ làm ngay nơi này, gia đình Lý Toàn Căn một nhà bốn người đều đi theo ăn không ít thịt. Nhưng Toàn Căn thím tính tình cẩn thận, thấy thịt ăn nhiều bình thường trong nhà tự nhiên càng luyến tiếc ăn, ngay cả chân gà cũng không mua cho con út, con lớn nhất vụng trộm mua hai chân gà còn bị quở trách. Lý Bảo Điền vì thế vượt qua những ngày ăn thịt no nê hoặc là không có thịt để ăn.
Thịt đôn xong, Tống Hi bảo Lý Bảo Điền đi trong đất hái một phen đậu giác cùng cây ớt về nhà.
Đậu giác cùng cây ớt xắt sợi, thịt nạc dăm cũng xắt sợi, Tống Hi nhìn Bạch Chân hô:
- Xào rau.
Bạch Chân mở máy tính trong phòng khách tìm xem cách xào thịt cùng đậu giác trộn ớt. Sau một lúc lâu cầm thực đơn trở lại, luống cuống tay chân xào rau.
Xào rau xong, Tống Hi nếm một chút, hết sức hài lòng. Người này quả nhiên có linh tính có tiềm lực, lần đầu tiên có thể làm ăn ngon như vậy, có tiền đồ.
Bạch Chân tha thiết mong chờ xem người thử đồ ăn, được câu trả lời khẳng định nhất thời cảm giác thành tựu mười phần, lau mặt đi mở máy tính hướng em trai khoe khoang:
- Em trai, anh vừa xào rau, là đậu giác cùng cây ớt xào thịt, tiểu Lý phi đao nói anh có tiền đồ!
Lúc này Tống Hi mới phát hiện máy tính trong phòng khách còn có cameras, vẫn luôn mở ra.
Bạch Cẩn Chi bất đắc dĩ nhìn anh trai đã hoàn toàn thay đổi, thở dài, chuyển hướng Tống Hi, ánh mắt hết sức phức tạp.
Tống Hi chào hỏi:
- Anh của anh không sai, hôm nay còn giúp tôi chăn dê. Còn lên núi săn thú, mới vừa rồi còn xào được món ăn ngon, trên lò còn đôn gà. Anh vừa đi thì anh của anh làm việc thật giỏi!
Câu cuối cùng vô tình một kích, Bạch Cẩn Chi một câu không nói yên lặng đóng internet.
Bạch Chân đem một con gà đôn thật thơm ngon.
Tống Hi nhìn Bạch Chân.
Bạch Chân đề phòng, mở miệng trước:
- Có phải lại muốn nói đồ gia vị xung đột với thuốc của tôi? Tôi cho anh biết, hôm nay dù chết ở hai món ăn này tôi cũng tuyệt không nhượng bộ!
Tống Hi nói:
- Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, trứng vịt nấu xong đang bỏ trong nước lạnh, hiện tại có thể ăn.
Ánh mắt Bạch Chân sáng lên, chạy tới phòng bếp đem chén nhỏ đựng trứng lấy ra, không chút khách khí toàn bộ làm thịt.
Victor tha thiết mong chờ nhìn người ăn sạch không có phần của nó, rất bất mãn, hừ hừ nằm úp sấp dưới đất cọ chân Tống Hi.
Tống Hi dỗ dành nó:
- Hiện tại vết thương của tiểu Đa đang khép lại, thật nhiều đồ vật còn chưa thể ăn, bằng không sẽ không thể mọc lông trở lại. Chờ lớp vảy trên người tiểu Đa rớt rồi mọc lông, là muốn ăn gì thì ăn. Đến lúc đó chúng ta vào rừng bắt con trăn, con trăn nướng ăn thật ngon, đều không cần ướp gia vị, trực tiếp nướng cũng rất ngon.
Tiểu Đa bị phá hư bác sĩ vẽ bánh lớn, cực kỳ chờ mong.
Hơn ba giờ sáng, cửa bị gõ vang ầm ĩ.
Tống Hi đứng dậy mở cửa, bên ngoài la hét ầm ĩ mang vào một người, nửa người máu chảy đầm đìa, dưới ánh đèn trong sân chiếu xuống nhìn thập phần đáng sợ.
Đáy lòng Tống Hi phát lạnh.
Đã lâu trời không mưa, người trong thôn vì tranh múc nước tưới ruộng vườn rốt cục đánh nhau.
Đây là lần thứ nhất, ngày sau đây?
Tống Hi cho người hỗ trợ mang người bị thương vào phòng bệnh, đóng cửa cẩn thận xử lý miệng vết thương.
Có hai miệng vết thương, một chỗ trên mặt, không lớn, nhưng rất sâu. Một chỗ khác từ vai trái tới khuỷu tay, là do xẻng tạo thành, còn dính bùn đất.
Người bị thương tên Lý Chính, mới hơn hai mươi, là con trai độc nhất của Lý Toàn Thuận ở đầu thôn phía nam.
Bên ngoài còn có mấy người bị thương nhẹ, không thấy máu gì nhiều, phần lớn dùng cây gõ, cũng không thương tổn tới xương cốt.
Bận rộn xong, trời đã sáng.
Bạch Chân đã làm xong bữa sáng. Chính mình chạy tới nhà ấm sân sau hái rau dưa, làm cà chưng cùng trứng chiên hành tây, chưng cơm, trộm nấu bốn trứng mặn, còn nấu nồi cháo thịt cho con chó xấu xí luôn làm hắn ghen tỵ muốn chết kia.
Nhìn thấy bên ngoài nhiều người, Bạch Chân không đi ra ngoài, cũng không mở cửa phòng khách, làm xong điểm tâm thì nằm úp sấp trên cửa sổ thủy tinh nhìn xem. Nhìn thấy cũng có chút hâm mộ. Bác sĩ còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng bộ dạng thật tài giỏi, biết trị bệnh cứu người, còn biết dùng tiểu Lý phi đao giết gà giết thỏ - hơn nữa lúc đó còn kẹp hắn trên tay, hắn dù sao cũng nặng hơn trăm cân!
Tống Hi nhìn Bạch Chân cười cười, ra hiệu cho hắn tự ăn trước, quay đầu nhìn thôn dân
- Làm thành cái dạng gì thì ăn thứ đó.
Bạch Chân vùng vẫy giãy chết:
- Không phải tìm người đôn sao?
Tống Hi:
- Đó là cấp cho tiểu Đa.
Bây giờ còn chưa thể ăn quá nhiều thịt, ăn không hết thì đông lạnh lưu trữ ngày mai từ từ ăn.
Bạch Chân ôm gà cọ vào phòng bếp, ghen tỵ chết con chó không có lông ngoài kia.
Tống Hi tiếp tục thu thập món thịt rừng.
Bạch Chân đi ra chứng kiến, chỉ vào con hoẵng bị lột một nửa da:
- Anh, anh không sợ phạm pháp?
Tống Hi kinh hãi:
- Con hoẵng cũng được bảo hộ sao?
Thịt ăn ngon như vậy cũng không thể ăn sao?
Bạch Chân yên lặng quay vào phòng bếp:
- Tôi nghĩ đó là nai, tôi trở về xem nhiều sách một chút.
Tống Hi đem hai chim trĩ cùng nửa con hoẵng tới nhà Lý Bảo Điền.
Lý Bảo Điền vừa thấy, liền đi ra cửa ôm củi lửa.
Lý Bảo Cương nhìn theo bóng lưng vui vẻ của em trai, ấp úng nói:
- Đều ăn mập.
Từ đầu xuân cơm nước nhà Tống Hi cũng đã không sai, hơn nữa hắn cũng không ăn mảnh, hoặc là tặng qua bên này, hoặc là nhờ làm ngay nơi này, gia đình Lý Toàn Căn một nhà bốn người đều đi theo ăn không ít thịt. Nhưng Toàn Căn thím tính tình cẩn thận, thấy thịt ăn nhiều bình thường trong nhà tự nhiên càng luyến tiếc ăn, ngay cả chân gà cũng không mua cho con út, con lớn nhất vụng trộm mua hai chân gà còn bị quở trách. Lý Bảo Điền vì thế vượt qua những ngày ăn thịt no nê hoặc là không có thịt để ăn.
Thịt đôn xong, Tống Hi bảo Lý Bảo Điền đi trong đất hái một phen đậu giác cùng cây ớt về nhà.
Đậu giác cùng cây ớt xắt sợi, thịt nạc dăm cũng xắt sợi, Tống Hi nhìn Bạch Chân hô:
- Xào rau.
Bạch Chân mở máy tính trong phòng khách tìm xem cách xào thịt cùng đậu giác trộn ớt. Sau một lúc lâu cầm thực đơn trở lại, luống cuống tay chân xào rau.
Xào rau xong, Tống Hi nếm một chút, hết sức hài lòng. Người này quả nhiên có linh tính có tiềm lực, lần đầu tiên có thể làm ăn ngon như vậy, có tiền đồ.
Bạch Chân tha thiết mong chờ xem người thử đồ ăn, được câu trả lời khẳng định nhất thời cảm giác thành tựu mười phần, lau mặt đi mở máy tính hướng em trai khoe khoang:
- Em trai, anh vừa xào rau, là đậu giác cùng cây ớt xào thịt, tiểu Lý phi đao nói anh có tiền đồ!
Lúc này Tống Hi mới phát hiện máy tính trong phòng khách còn có cameras, vẫn luôn mở ra.
Bạch Cẩn Chi bất đắc dĩ nhìn anh trai đã hoàn toàn thay đổi, thở dài, chuyển hướng Tống Hi, ánh mắt hết sức phức tạp.
Tống Hi chào hỏi:
- Anh của anh không sai, hôm nay còn giúp tôi chăn dê. Còn lên núi săn thú, mới vừa rồi còn xào được món ăn ngon, trên lò còn đôn gà. Anh vừa đi thì anh của anh làm việc thật giỏi!
Câu cuối cùng vô tình một kích, Bạch Cẩn Chi một câu không nói yên lặng đóng internet.
Bạch Chân đem một con gà đôn thật thơm ngon.
Tống Hi nhìn Bạch Chân.
Bạch Chân đề phòng, mở miệng trước:
- Có phải lại muốn nói đồ gia vị xung đột với thuốc của tôi? Tôi cho anh biết, hôm nay dù chết ở hai món ăn này tôi cũng tuyệt không nhượng bộ!
Tống Hi nói:
- Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, trứng vịt nấu xong đang bỏ trong nước lạnh, hiện tại có thể ăn.
Ánh mắt Bạch Chân sáng lên, chạy tới phòng bếp đem chén nhỏ đựng trứng lấy ra, không chút khách khí toàn bộ làm thịt.
Victor tha thiết mong chờ nhìn người ăn sạch không có phần của nó, rất bất mãn, hừ hừ nằm úp sấp dưới đất cọ chân Tống Hi.
Tống Hi dỗ dành nó:
- Hiện tại vết thương của tiểu Đa đang khép lại, thật nhiều đồ vật còn chưa thể ăn, bằng không sẽ không thể mọc lông trở lại. Chờ lớp vảy trên người tiểu Đa rớt rồi mọc lông, là muốn ăn gì thì ăn. Đến lúc đó chúng ta vào rừng bắt con trăn, con trăn nướng ăn thật ngon, đều không cần ướp gia vị, trực tiếp nướng cũng rất ngon.
Tiểu Đa bị phá hư bác sĩ vẽ bánh lớn, cực kỳ chờ mong.
Hơn ba giờ sáng, cửa bị gõ vang ầm ĩ.
Tống Hi đứng dậy mở cửa, bên ngoài la hét ầm ĩ mang vào một người, nửa người máu chảy đầm đìa, dưới ánh đèn trong sân chiếu xuống nhìn thập phần đáng sợ.
Đáy lòng Tống Hi phát lạnh.
Đã lâu trời không mưa, người trong thôn vì tranh múc nước tưới ruộng vườn rốt cục đánh nhau.
Đây là lần thứ nhất, ngày sau đây?
Tống Hi cho người hỗ trợ mang người bị thương vào phòng bệnh, đóng cửa cẩn thận xử lý miệng vết thương.
Có hai miệng vết thương, một chỗ trên mặt, không lớn, nhưng rất sâu. Một chỗ khác từ vai trái tới khuỷu tay, là do xẻng tạo thành, còn dính bùn đất.
Người bị thương tên Lý Chính, mới hơn hai mươi, là con trai độc nhất của Lý Toàn Thuận ở đầu thôn phía nam.
Bên ngoài còn có mấy người bị thương nhẹ, không thấy máu gì nhiều, phần lớn dùng cây gõ, cũng không thương tổn tới xương cốt.
Bận rộn xong, trời đã sáng.
Bạch Chân đã làm xong bữa sáng. Chính mình chạy tới nhà ấm sân sau hái rau dưa, làm cà chưng cùng trứng chiên hành tây, chưng cơm, trộm nấu bốn trứng mặn, còn nấu nồi cháo thịt cho con chó xấu xí luôn làm hắn ghen tỵ muốn chết kia.
Nhìn thấy bên ngoài nhiều người, Bạch Chân không đi ra ngoài, cũng không mở cửa phòng khách, làm xong điểm tâm thì nằm úp sấp trên cửa sổ thủy tinh nhìn xem. Nhìn thấy cũng có chút hâm mộ. Bác sĩ còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, nhưng bộ dạng thật tài giỏi, biết trị bệnh cứu người, còn biết dùng tiểu Lý phi đao giết gà giết thỏ - hơn nữa lúc đó còn kẹp hắn trên tay, hắn dù sao cũng nặng hơn trăm cân!
Tống Hi nhìn Bạch Chân cười cười, ra hiệu cho hắn tự ăn trước, quay đầu nhìn thôn dân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.