Chương 86
Tu Thất
01/03/2024
Mục Duẫn Tranh:
- !
Dùng xẻng xào nấu cùng huấn luyện khôi phục rốt cục có quan hệ gì?
Tống Hi sắp xếp xong mọi việc, rảnh rỗi liền ngồi nơi cửa sổ phòng khách nướng thịt.
Dùng tiểu đao vạch từng vết cắt nhỏ lên đùi dê đã ướp được vài ngày, hương vị đã tràn ra rồi. Lúc này tiểu Đa ở trong ổ chó chơi u buồn không nổi nữa, ngay cả từng cha của nó cũng đã có chút ngồi không yên.
Tống Hi một bên lật đùi dê nướng một bên xuyến mấy khối thịt nai. Thịt nai là nai đực, tựa hồ cũng không nhỏ, nam nhân ăn vào quả thật có chút bổ.
Nướng xong Tống Hi chỉ ăn một chuỗi thịt nai lại cắt một khối đùi dê liền buông xuống.
Mục Duẫn Tranh chỉ ăn hai miếng, đem mấy xuyến thịt nai còn lại đều làm thịt.
Tới lúc ăn cơm tối, Mục Duẫn Tranh đã có chút ngồi không yên.
Tống Hi yên lặng cười. Ai bảo anh ăn nhiều như vậy! Đi ra ngoài chạy núi lớn đi thôi!
Mục Duẫn Tranh không ra ngoài chạy, chỉ ngồi dựa vào sô pha nhìn chằm chằm Tống bác sĩ, không ngừng chà xát ngón tay, sau đó ánh mắt lại dời xuống tam tấc.
Sáng sớm hôm sau Mục trưởng quan thức sớm dùng một bàn tay trộm giặt quần lót, giặt xong còn trộm phơi trong phòng của mình.
Nhìn ngày, sắp qua năm mới, trời lạnh như vậy, có thể làm hàng tết.
Lưu tiểu Đa ở lại trong nhà, Tống Hi lái xe mang theo từng cha của nó đi vào trong trấn mua hàng tết.
Mục Duẫn Tranh treo một cánh tay đi theo phía sau Tống Hi chừng hai bước xa, là vị trí bảo hộ phương tiện nhất.
Tống Hi yên lặng liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh. Trưởng quan, anh phạm vào bệnh nghề nghiệp đi? Tuy nói trong chợ tên trộm không ít, nhưng không ai dám theo dõi hắn – sẽ bị đánh!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc tiến lên hai bước đi bên cạnh Tống Hi, quay đầu có thể chứng kiến hai xoáy tóc trên đỉnh đầu Tống bác sĩ, chợt cảm thấy vị trí này thật sự không sai.
Tống Hi cầm một túi da rắn đưa cho Mục Duẫn Tranh, chỉ chỉ một góc chợ:
- Đi chỗ đứa nhỏ kia mua hạt dưa cùng đậu phộng, mặn hay không mặn đều mua mười cân, đừng mặc cả. Chính là bốn mươi cân, Mục trưởng quan còn khiêng nổi đi?
Mục Duẫn Tranh thật sâu liếc mắt nhìn Tống Hi – bốn mươi cân hạt dưa đậu phộng tính cái gì, anh nặng hơn trăm cân tôi dùng một bàn tay cũng khiêng nổi!
Mục Duẫn Tranh đi tới chỗ Trương Miểu mua đậu phộng hạt dưa, Tống Hi xa xa né tránh. Mấy ngày trước hắn mới nhờ người mang mấy thang thuốc cho bà nội của đứa nhỏ này, nếu chính bản thân hắn đi mua, đứa nhỏ này nhất định sẽ lỗ vốn!
Bao lớn bao nhỏ trở về nhà, Tống Hi còn mua thịt bò kho tàu cùng ruột già kho đồ ăn chiêu bài của tiệm ăn trong trấn cho tiểu Đa. Ruột già quá cay, tiểu Đa không dám ăn, Tống Hi liền giúp tiểu Đa ăn sạch.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Trước kia xem Tống bác sĩ bắt được thịt rừng chưa bao giờ lưu nội tạng thì cho rằng hắn không thích ăn, nguyên lai hắn căn bản là ngại bẩn lười thu thập!
Mục trưởng quan cảm giác mình nhận thức Tống bác sĩ lại thâm sâu hơn một bậc thang. Đương nhiên sau này vẫn còn tiếp tục xâm nhập đi xuống. Không biết thắt lưng của Tống bác sĩ sờ vào so sánh với trong mộng sẽ như thế nào..
Hôm sau Tống Hi bị tiếng chửi đổng kinh thiên động địa trong thôn đánh thức.
Buổi tối trong thôn có tặc, thật nhiều gia đình đều bị trộm.
Tống Hi mơ màng mở cửa. Mục Duẫn Tranh nhìn hướng phòng Tống Hi, phát hiện một dúm lông trắng dưới mền trên giường, ánh mắt nhất thời phát lạnh.
Tiểu Đa không hiểu sao lại cảm thấy trên người lạnh lùng, liền rụt rụt vào sâu trong chăn mền.
Mục Duẫn Tranh giận dữ, bước đi vào, lật mền, xách lên con chó mập ném ra ngoài.
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Tiểu Đa nhảy cà tưng gầm loạn một trận. Từng cha làm gì, ông cũng không còn là cha hiện tại của tiểu Đa dựa vào cái gì ném tiểu Đa!
Tống Hi:
- !
Không nghĩ tới cha con hai người nhanh như vậy đã xem lẫn nhau không vừa mắt, quả nhiên không phải con ruột!
Mục Duẫn Tranh nói:
- Đừng nằm cách con chó mập kia gần quá, trên người nó có con rận!
Tiểu Đa nhảy bắn càng dữ tợn. Bịa đặt, từng cha bịa đặt! Tiểu Đa chỉ có con rận một lần, vẫn là từng cha lây qua!
Tống Hi sâu kín mở miệng:
- Trưởng quan, anh đang nghi ngờ tiêu chuẩn vệ sinh của một thầy thuốc sao?
Mục Duẫn Tranh:
- !
Không xong, nói bậy, sẽ bị Tống bác sĩ chán ghét!
Tống Hi thở dài, ôm tiểu Đa xuống lầu, nói:
- Tiểu Đa, tôi bị cha cậu ghét bỏ.
Tiểu Đa dùng đầu cọ mặt Tống bác sĩ, cọ tới cọ lui, lại cảm thấy được trên người lạnh lùng.
Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn một người một chó xuống lầu, nhéo nhéo ngón tay – sớm muộn gì có một ngày đem con chó mập kia treo lên đánh, tiểu roi trám nước muối quất, một ngày chiếu ba bữa cơm, thiếu một bữa cũng không được!
Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua đồ, thuận tiện nghe xong tình huống mấy nhà bị trộm thăm viếng. Đồ vật mất cũng không nhiều, phần lớn là thịt bò mua về cúp trong sân linh tinh, có một nhà còn mất hai con gà sống.
Theo quy mô bị trộm mà xem, hẳn là vài người cùng nhau làm. Theo đồ vật bị trộm mà xem, cũng chỉ là hàng tết mà thôi.
Về phần là ai trộm đồ vật, không bắt được tặc không bắt được quả tang, không ai dám mở miệng nhận định là ai, nhưng trong lòng người trong thôn cũng có suy đoán. Mấy thôn xung quanh cũng có vài lưu manh chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, làm việc ác không có, ngẫu nhiên trộm cắp một ít. Mấy năm trước từng làm ra loại chuyện này bị bắt vừa vặn, lúc sau kết bạn đi ra ngoài làm công, hỗn không sai, hàng năm đều có thể cầm về nhà vạn đồng. Trước đó vài ngày đều trở về nhà, nói bên ngoài hỗn không tốt sau này sẽ không đi ra ngoài.
- !
Dùng xẻng xào nấu cùng huấn luyện khôi phục rốt cục có quan hệ gì?
Tống Hi sắp xếp xong mọi việc, rảnh rỗi liền ngồi nơi cửa sổ phòng khách nướng thịt.
Dùng tiểu đao vạch từng vết cắt nhỏ lên đùi dê đã ướp được vài ngày, hương vị đã tràn ra rồi. Lúc này tiểu Đa ở trong ổ chó chơi u buồn không nổi nữa, ngay cả từng cha của nó cũng đã có chút ngồi không yên.
Tống Hi một bên lật đùi dê nướng một bên xuyến mấy khối thịt nai. Thịt nai là nai đực, tựa hồ cũng không nhỏ, nam nhân ăn vào quả thật có chút bổ.
Nướng xong Tống Hi chỉ ăn một chuỗi thịt nai lại cắt một khối đùi dê liền buông xuống.
Mục Duẫn Tranh chỉ ăn hai miếng, đem mấy xuyến thịt nai còn lại đều làm thịt.
Tới lúc ăn cơm tối, Mục Duẫn Tranh đã có chút ngồi không yên.
Tống Hi yên lặng cười. Ai bảo anh ăn nhiều như vậy! Đi ra ngoài chạy núi lớn đi thôi!
Mục Duẫn Tranh không ra ngoài chạy, chỉ ngồi dựa vào sô pha nhìn chằm chằm Tống bác sĩ, không ngừng chà xát ngón tay, sau đó ánh mắt lại dời xuống tam tấc.
Sáng sớm hôm sau Mục trưởng quan thức sớm dùng một bàn tay trộm giặt quần lót, giặt xong còn trộm phơi trong phòng của mình.
Nhìn ngày, sắp qua năm mới, trời lạnh như vậy, có thể làm hàng tết.
Lưu tiểu Đa ở lại trong nhà, Tống Hi lái xe mang theo từng cha của nó đi vào trong trấn mua hàng tết.
Mục Duẫn Tranh treo một cánh tay đi theo phía sau Tống Hi chừng hai bước xa, là vị trí bảo hộ phương tiện nhất.
Tống Hi yên lặng liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh. Trưởng quan, anh phạm vào bệnh nghề nghiệp đi? Tuy nói trong chợ tên trộm không ít, nhưng không ai dám theo dõi hắn – sẽ bị đánh!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc tiến lên hai bước đi bên cạnh Tống Hi, quay đầu có thể chứng kiến hai xoáy tóc trên đỉnh đầu Tống bác sĩ, chợt cảm thấy vị trí này thật sự không sai.
Tống Hi cầm một túi da rắn đưa cho Mục Duẫn Tranh, chỉ chỉ một góc chợ:
- Đi chỗ đứa nhỏ kia mua hạt dưa cùng đậu phộng, mặn hay không mặn đều mua mười cân, đừng mặc cả. Chính là bốn mươi cân, Mục trưởng quan còn khiêng nổi đi?
Mục Duẫn Tranh thật sâu liếc mắt nhìn Tống Hi – bốn mươi cân hạt dưa đậu phộng tính cái gì, anh nặng hơn trăm cân tôi dùng một bàn tay cũng khiêng nổi!
Mục Duẫn Tranh đi tới chỗ Trương Miểu mua đậu phộng hạt dưa, Tống Hi xa xa né tránh. Mấy ngày trước hắn mới nhờ người mang mấy thang thuốc cho bà nội của đứa nhỏ này, nếu chính bản thân hắn đi mua, đứa nhỏ này nhất định sẽ lỗ vốn!
Bao lớn bao nhỏ trở về nhà, Tống Hi còn mua thịt bò kho tàu cùng ruột già kho đồ ăn chiêu bài của tiệm ăn trong trấn cho tiểu Đa. Ruột già quá cay, tiểu Đa không dám ăn, Tống Hi liền giúp tiểu Đa ăn sạch.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Trước kia xem Tống bác sĩ bắt được thịt rừng chưa bao giờ lưu nội tạng thì cho rằng hắn không thích ăn, nguyên lai hắn căn bản là ngại bẩn lười thu thập!
Mục trưởng quan cảm giác mình nhận thức Tống bác sĩ lại thâm sâu hơn một bậc thang. Đương nhiên sau này vẫn còn tiếp tục xâm nhập đi xuống. Không biết thắt lưng của Tống bác sĩ sờ vào so sánh với trong mộng sẽ như thế nào..
Hôm sau Tống Hi bị tiếng chửi đổng kinh thiên động địa trong thôn đánh thức.
Buổi tối trong thôn có tặc, thật nhiều gia đình đều bị trộm.
Tống Hi mơ màng mở cửa. Mục Duẫn Tranh nhìn hướng phòng Tống Hi, phát hiện một dúm lông trắng dưới mền trên giường, ánh mắt nhất thời phát lạnh.
Tiểu Đa không hiểu sao lại cảm thấy trên người lạnh lùng, liền rụt rụt vào sâu trong chăn mền.
Mục Duẫn Tranh giận dữ, bước đi vào, lật mền, xách lên con chó mập ném ra ngoài.
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Tiểu Đa nhảy cà tưng gầm loạn một trận. Từng cha làm gì, ông cũng không còn là cha hiện tại của tiểu Đa dựa vào cái gì ném tiểu Đa!
Tống Hi:
- !
Không nghĩ tới cha con hai người nhanh như vậy đã xem lẫn nhau không vừa mắt, quả nhiên không phải con ruột!
Mục Duẫn Tranh nói:
- Đừng nằm cách con chó mập kia gần quá, trên người nó có con rận!
Tiểu Đa nhảy bắn càng dữ tợn. Bịa đặt, từng cha bịa đặt! Tiểu Đa chỉ có con rận một lần, vẫn là từng cha lây qua!
Tống Hi sâu kín mở miệng:
- Trưởng quan, anh đang nghi ngờ tiêu chuẩn vệ sinh của một thầy thuốc sao?
Mục Duẫn Tranh:
- !
Không xong, nói bậy, sẽ bị Tống bác sĩ chán ghét!
Tống Hi thở dài, ôm tiểu Đa xuống lầu, nói:
- Tiểu Đa, tôi bị cha cậu ghét bỏ.
Tiểu Đa dùng đầu cọ mặt Tống bác sĩ, cọ tới cọ lui, lại cảm thấy được trên người lạnh lùng.
Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn một người một chó xuống lầu, nhéo nhéo ngón tay – sớm muộn gì có một ngày đem con chó mập kia treo lên đánh, tiểu roi trám nước muối quất, một ngày chiếu ba bữa cơm, thiếu một bữa cũng không được!
Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua đồ, thuận tiện nghe xong tình huống mấy nhà bị trộm thăm viếng. Đồ vật mất cũng không nhiều, phần lớn là thịt bò mua về cúp trong sân linh tinh, có một nhà còn mất hai con gà sống.
Theo quy mô bị trộm mà xem, hẳn là vài người cùng nhau làm. Theo đồ vật bị trộm mà xem, cũng chỉ là hàng tết mà thôi.
Về phần là ai trộm đồ vật, không bắt được tặc không bắt được quả tang, không ai dám mở miệng nhận định là ai, nhưng trong lòng người trong thôn cũng có suy đoán. Mấy thôn xung quanh cũng có vài lưu manh chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, làm việc ác không có, ngẫu nhiên trộm cắp một ít. Mấy năm trước từng làm ra loại chuyện này bị bắt vừa vặn, lúc sau kết bạn đi ra ngoài làm công, hỗn không sai, hàng năm đều có thể cầm về nhà vạn đồng. Trước đó vài ngày đều trở về nhà, nói bên ngoài hỗn không tốt sau này sẽ không đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.