Chương 1: Ân Oán Kiếp Trước
Tiêu Diệt Đường Quả
31/08/2022
Giữ trật tự.
Chia tầng lớp.
Lấy đi tất cả nước trong có thể sử dụng, chỉ để lại bùn lầy không thể cứu vớt nổi.
Đây chính là tác dụng của trường học.
Trước kia, Diệp Tịch Nhan từng cho rằng mình là nước trong, sớm hay muộn cũng thoát khỏi bùn lầy như hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm, phá thai, giả chết... Một đám thần kinh bị dòng đời chiều hư cùng đống bùn lầy đáng bị đào thải. Sau khi mạt thế buông xuống, xác sống hoành hành, cô mới biết mình là kẻ bị dòng đời chiều hư.
Ngoài học tập ra, cô không biết gì cả.
Tay chân không có sức.
Mạt thế buông xuống, mẹ kiếp, không đủ tàn nhẫn còn nói gì đến giới hạn chứ?
Cái gọi là nước trong chỉ có một kết cục...
Bị quấy đục.
Cô cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng bị mất mạng.
Ai cũng sẽ phải chết, chẳng có gì để nói cả.
Nhưng chuyện có thể nhắc tới, chẳng qua chỉ là những việc đã gặp phải trước khi chết. Cô bị bạn học vứt bỏ, trốn vào gầm cầu thì bị kẻ vô gia cư cưỡng hiếp. Khó khăn lắm trốn tới nông thôn, lại bị tiểu đội trong căn cứ bắt được, lấy ra làm lá chắn thịt. Dạo Quỷ Môn Quan hai lần khiến cô mất đi ba đốt ngón tay. Cuối cùng, cô mới học được cách lấy lòng Lưu Bưu – đội trưởng tiểu đội, người đã đáng tuổi ba cô.
Mùi vị của ông già khiến người ta ghê tởm.
Nhưng vì để sống sót, đừng nói là hầu hạ ông ta, dù có hầu chó thì cũng phải chịu.
Cuối cùng, họ cũng đến được căn cứ, cô còn chưa kịp vui mừng, thì gặp lại bạn học ngày xưa – Trương Hiểu Thi.
Điều kiện gia đình của Diệp Tịch Nhan khá giả, ba là CEO của công ty Khoa học kỹ thuật sinh vật, mẹ là nghệ sĩ piano. Nhà họ sống trong khu biệt thự có sân golf dành cho người giàu, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón. Trương Hiểu Thi sống ở thôn trong thành phố, ba cô ta ngồi tù, mẹ mở tiệm rửa chân. Hai người có mối quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, lại học cùng trường. Nên mỗi dịp Tết tụ tập ăn uống, mẹ của Trương Hiểu Thi sẽ túm lấy con gái mà mắng.
Chẳng có lý do nào khác.
Bởi vì, Trương Hiểu Thi hút thuốc, uống rượu, làm tóc xoăn, lăn lộn với đủ loại côn đồ. Trước giờ, cặp sách không bao giờ đựng sách vở, chỉ để đựng áo mưa.
Mẹ Trương vừa thấy Diệp Tịch Nhan thì lại hận sắt không thành thép nói với Trương Hiểu Thi: “Sao con không học tập Tịch Nhan, người ta nằm không cũng có thể ăn hết mười đời. Lắm tiền nhiều của, nhưng mỗi ngày đều dậy sớm chăm chỉ học hành. Con thử nhìn dáng vẻ côn đồ của mình xem, sau này lấy chồng cũng vớ phải thằng ngồi tù thôi?”
Trước kia, cô từng là cô chủ tiền đồ rộng mở, ai nấy đều tung hô.
Còn Trương Hiểu Thi chính là một cô gái côn đồ.
Bây giờ, cô lại là chó cái bị đội trưởng tiểu đội mặt mày hung ác buộc bằng xích sắt. Trong bụng đang mang đứa con hoang không biết của ai. Còn Trương Hiểu Thi đã là dị năng giả có địa vị cao sang.
Chia tầng lớp.
Lấy đi tất cả nước trong có thể sử dụng, chỉ để lại bùn lầy không thể cứu vớt nổi.
Đây chính là tác dụng của trường học.
Trước kia, Diệp Tịch Nhan từng cho rằng mình là nước trong, sớm hay muộn cũng thoát khỏi bùn lầy như hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm, phá thai, giả chết... Một đám thần kinh bị dòng đời chiều hư cùng đống bùn lầy đáng bị đào thải. Sau khi mạt thế buông xuống, xác sống hoành hành, cô mới biết mình là kẻ bị dòng đời chiều hư.
Ngoài học tập ra, cô không biết gì cả.
Tay chân không có sức.
Mạt thế buông xuống, mẹ kiếp, không đủ tàn nhẫn còn nói gì đến giới hạn chứ?
Cái gọi là nước trong chỉ có một kết cục...
Bị quấy đục.
Cô cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng bị mất mạng.
Ai cũng sẽ phải chết, chẳng có gì để nói cả.
Nhưng chuyện có thể nhắc tới, chẳng qua chỉ là những việc đã gặp phải trước khi chết. Cô bị bạn học vứt bỏ, trốn vào gầm cầu thì bị kẻ vô gia cư cưỡng hiếp. Khó khăn lắm trốn tới nông thôn, lại bị tiểu đội trong căn cứ bắt được, lấy ra làm lá chắn thịt. Dạo Quỷ Môn Quan hai lần khiến cô mất đi ba đốt ngón tay. Cuối cùng, cô mới học được cách lấy lòng Lưu Bưu – đội trưởng tiểu đội, người đã đáng tuổi ba cô.
Mùi vị của ông già khiến người ta ghê tởm.
Nhưng vì để sống sót, đừng nói là hầu hạ ông ta, dù có hầu chó thì cũng phải chịu.
Cuối cùng, họ cũng đến được căn cứ, cô còn chưa kịp vui mừng, thì gặp lại bạn học ngày xưa – Trương Hiểu Thi.
Điều kiện gia đình của Diệp Tịch Nhan khá giả, ba là CEO của công ty Khoa học kỹ thuật sinh vật, mẹ là nghệ sĩ piano. Nhà họ sống trong khu biệt thự có sân golf dành cho người giàu, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón. Trương Hiểu Thi sống ở thôn trong thành phố, ba cô ta ngồi tù, mẹ mở tiệm rửa chân. Hai người có mối quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, lại học cùng trường. Nên mỗi dịp Tết tụ tập ăn uống, mẹ của Trương Hiểu Thi sẽ túm lấy con gái mà mắng.
Chẳng có lý do nào khác.
Bởi vì, Trương Hiểu Thi hút thuốc, uống rượu, làm tóc xoăn, lăn lộn với đủ loại côn đồ. Trước giờ, cặp sách không bao giờ đựng sách vở, chỉ để đựng áo mưa.
Mẹ Trương vừa thấy Diệp Tịch Nhan thì lại hận sắt không thành thép nói với Trương Hiểu Thi: “Sao con không học tập Tịch Nhan, người ta nằm không cũng có thể ăn hết mười đời. Lắm tiền nhiều của, nhưng mỗi ngày đều dậy sớm chăm chỉ học hành. Con thử nhìn dáng vẻ côn đồ của mình xem, sau này lấy chồng cũng vớ phải thằng ngồi tù thôi?”
Trước kia, cô từng là cô chủ tiền đồ rộng mở, ai nấy đều tung hô.
Còn Trương Hiểu Thi chính là một cô gái côn đồ.
Bây giờ, cô lại là chó cái bị đội trưởng tiểu đội mặt mày hung ác buộc bằng xích sắt. Trong bụng đang mang đứa con hoang không biết của ai. Còn Trương Hiểu Thi đã là dị năng giả có địa vị cao sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.