Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 117
Du Diên
07/03/2021
Chuyến đi này Tần Lăng chỉ dẫn theo một mình Tu Kiệt, vì đề phòng bất trắc nên hắn để lại hết ám vệ bảo vệ Mạc Nhiên. Đáng ra từ kinh thành đến nơi cũng phải mất một ngày rưỡi đường, nhưng hắn ngày đêm không ăn không ngủ, tranh thủ từng chút thời gian nên ngày hôm sau đã đặt chân đến Thiên Sơn. Người ta nói, cao nhân thường hay chọn những nơi thâm sơn cùng cốc làm nơi trú ẩn quả không sai. Hai người vừa đi vừa hỏi đường, theo hướng chỉ giờ đã đến một nơi thanh vắng không bóng người qua lại, chỉ có một con đường mòn nhỏ may mắn ngựa vẫn có thể miễn cưỡng đi qua.
Nhưng nơi này chỉ toàn núi rừng đến một ngôi nhà cũng không có, đi đâu tìm vị thần y Cao Lão kia đây? Đúng lúc đang sốt ruột không biết nên đi hướng nào tiếp thì Tần Lăng thấy một lão bá trông khá cao tuổi, dù mái tóc đã bạc trắng nhưng nhìn vẫn rất khỏe mạnh trên lưng vác một bó củi lớn, tay cầm một chiếc gậy gỗ đang từ hướng ngược lại đi tới.
Tu Kiệt như cũ nhảy xuống ngựa, tiến tới trước mặt vị kia hỏi đường: "Vị lão bá này, xin hỏi ông có biết xung quanh đây có vị thần y nào không?"
Lão bá khẽ ngước mặt lên nhìn qua hai người một lượt, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn trả lời: "Tìm Cao Lão sao? Hỏi đúng người rồi đấy đi theo ta."
Tần Lăng như nhặt được ngọn rơm cứu mạng, đúng lúc hai người còn đang lo sợ không biết tiếp theo nên đi thế nào. Lão bá trên lưng vác thêm bó củi nên đi rất chậm, Tần Lăng sốt ruột đi được một đoạn liền lên tiếng nói: "Lão bá người chỉ cần chỉ đường chúng ta có thể tự đi tìm."
Nhưng ai nghe cũng hiểu ý tứ trong lời hắn nói, lão bá kia liền cười lớn một tiếng, gậy đập xuống đất kêu ra tiếng "cộc cộc" nhưng không có ý định gì như là muốn đi nhanh hơn hay là chỉ đường cho hắn: "Người trẻ tuổi các người thật là nóng vội, mới đi được một đọan đã sốt ruột rồi sao, chê lão già này đi chậm?"
"Vãn bối không có ý đấy, chỉ là còn có người đang đợi ta cứu, trong lòng không thể không nóng vội."
Lão bá kia hừm một tiếng nói: "Phàm ai đến đây chẳng là có người cần cứu mạng, ngươi có nóng vội hơn cũng chẳng làm được gì."
Tần Lăng có chút tức giận nhưng chưa tìm thấy nơi ở của thần y kia, hắn cũng không thể dùng vũ lực để ép một người cao tuổi, đành nhảy xuống ngựa đỡ lấy bó củi từ vai lão bá khoác lên lưng mình.
Tu Kiệt định nhận lấy bó củi từ vai hắn, dù sao mấy chuyện này cũng không nên để hắn đích thân làm: "Công tử để cho thuộc hạ."
Tần Lăng lắc đầu, nhìn lão bá vừa bỏ bó củi nặng xuống đang đấm đấm lưng, hắn nói bằng giọng khẩn thiết: "Ta thực sự là rất nóng vội, ông có thể đi nhanh hơn một chút được không?"
"Ây da đúng là trẻ tuổi có khác, ta vác trên vai đau cả lưng mà nhìn hắn kìa, khỏe như vậy sao không giúp ta sớm hơn!" Ông hơi than vãn nhưng miệng vẫn cười cười, cũng theo ý hắn mà đi nhanh hơn một chút.
Ba người dừng lại trước một căn nhà không rộng lắm, vừa bước đến đã ngửi thấy tràn ngập mùi thảo dược, nơi đây quả thật là hơi khó kiếm nếu không có người dẫn đi, có lẽ hai người sẽ phải mất công tìm một thời gian dài.
Vừa bước đến sân Tần Lăng đã đặt bó củi xuống chạy vào trong gian phòng gần nhất không ngừng gọi thử, thế nhưng khắp nơi đều vắng tanh không một bóng người. Sau khi tìm một lượt, hắn vẻ mặt thất vọng bước ra ngoài sân, nhìn lão bá đang ung dung ngồi trên bàn đá uống trà hỏi: "Khắp nơi đều không có người, có phải ông dẫn ta đi nhầm rồi không?"
Lão bá nhấp chén trà trong tay, dù chén trà đã lạnh ngắt ông vẫn không ngừng thổi, bình thản nói: "Không nhầm, không nhầm, nơi đây chỉ duy nhất có một người ở."
Tần Lăng nhíu mày: "Ông chính là Cao Lão?"
"Đúng là ta."
Tần Lăng cố hít một hơi lấy lại bình tĩnh, người này biết rõ hắn đang cần tìm người gấp mà suốt đoạn đường vẫn không tiết lộ thân phận, còn ung dung nhìn hắn chạy khắp nhà tìm người như trò cười. Nếu là thường ngày, hắn nhất định sẽ không bỏ qua thế nhưng Mạc Nhiên còn đợi hắn về, không thể hành động lỗ mãng. Tần Lăng cố nén cơn giận xuống cung kính nói: "Hóa ra là Cao Lão tiền bối, tại hạ đang cần ông giúp cứu một người có thể theo ta đi một chuyến không?"
Cao Lão đặt chén trà xuống bàn, khẽ liếc nhìn Tần Lăng rồi cười khẩy: "Ngươi mang người đến chỗ ta nhờ ta cứu chưa chắc ta đã chịu cứu, còn bắt thân già này khổ sở đi theo ngươi?"
"Y bị thương rất nặng không thể đi đường xa."
"Vậy bắt lão già này lặn lội theo ngươi? Hừm không có khả năng!"
Tần Lăng lúc này đã giận đến mức vành tai đỏ ửng lên, cố kìm nén giọng của mình nói: "Không phải nói lương y như từ mẫu sao, không lẽ ông thấy chết không cứu?"
"Ta thích thì cứu không thích thì không cứu, trên đời nhiều người như vậy chết bớt một hai người thì đã sao? Cũng chẳng phải người thân của ta."
"Vậy ông nói đi rốt cuộc phải thế nào thì ông mới chịu theo ta đi cứu người? Ông muốn tiền ta có thể cho ông bao nhiêu cũng được."
"Ta đây không có hứng thú với mấy thứ vô dụng đó."
Tần Lăng nghiến răng, nhìn trời đã chập tối hai ngày đã gần như trôi qua, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay gằn giọng nói: "Vậy ý chính là ta làm thế nào ông cũng không chịu theo ta về?"
"Đúng."
Đến lúc này Tần Lăng đã không thể nhẫn nhịn nổi nữa, thanh kiếm cuối cùng cũng bật ra khỏi vỏ, mặc cho Tu Kiệt ngăn cản hắn một đường kề kiếm trên cổ Cao Lão, mặt nổi lên sát khí: "Vậy xem ra phải đắc tội rồi."
Cao Lão nhìn bộ dạng của hắn ngược lại không lấy một phần sợ hãi còn mỉm cười, những nếp nhăn trên mắt nhăn lại thành một đường: "Ngươi ép ta về ta không đánh lại ngươi, nhưng lão già này đã không muốn thì có chết ta cũng không cứu!"
"Ông...!" Tay cầm kiếm của Tần Lăng run lên, nhưng ánh mắt của Cao Lão kiên quyết như vậy, đến đại phu trước kia cũng từng nói tính tình ông ta cổ quái xem ra không thể dùng vũ lực, hắn nuốt nghẹn một hơi xuống thu kiếm lại cắm sâu thanh kiếm xuống dưới đất.
"Công tử!" Nhìn thấy Tần Lăng vậy mà quỳ gối xuống, Tu Kiệt bên cạnh quỳ theo định kéo hắn lên nhưng bị Tần Lăng đẩy ra, Cao Lão nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng vẫn ung dung ngồi trên ghế như không nhìn thấy.
"Ta xin ông... người đó thực sự rất quan trọng với ta. Chỉ cần ông chịu đi cứu y muốn Tần Lăng này làm gì cũng được."
Cao Lão nhướn mày hỏi lại: "Có thật là làm gì cũng được?"
"Đều được! Chỉ cần là việc trong khả năng ta đều làm!" Thấy ông ta cuối cùng cũng phản ứng, Tần Lăng như có hy vọng không do dự dứt khoát trả lời.
Nhưng nơi này chỉ toàn núi rừng đến một ngôi nhà cũng không có, đi đâu tìm vị thần y Cao Lão kia đây? Đúng lúc đang sốt ruột không biết nên đi hướng nào tiếp thì Tần Lăng thấy một lão bá trông khá cao tuổi, dù mái tóc đã bạc trắng nhưng nhìn vẫn rất khỏe mạnh trên lưng vác một bó củi lớn, tay cầm một chiếc gậy gỗ đang từ hướng ngược lại đi tới.
Tu Kiệt như cũ nhảy xuống ngựa, tiến tới trước mặt vị kia hỏi đường: "Vị lão bá này, xin hỏi ông có biết xung quanh đây có vị thần y nào không?"
Lão bá khẽ ngước mặt lên nhìn qua hai người một lượt, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn trả lời: "Tìm Cao Lão sao? Hỏi đúng người rồi đấy đi theo ta."
Tần Lăng như nhặt được ngọn rơm cứu mạng, đúng lúc hai người còn đang lo sợ không biết tiếp theo nên đi thế nào. Lão bá trên lưng vác thêm bó củi nên đi rất chậm, Tần Lăng sốt ruột đi được một đoạn liền lên tiếng nói: "Lão bá người chỉ cần chỉ đường chúng ta có thể tự đi tìm."
Nhưng ai nghe cũng hiểu ý tứ trong lời hắn nói, lão bá kia liền cười lớn một tiếng, gậy đập xuống đất kêu ra tiếng "cộc cộc" nhưng không có ý định gì như là muốn đi nhanh hơn hay là chỉ đường cho hắn: "Người trẻ tuổi các người thật là nóng vội, mới đi được một đọan đã sốt ruột rồi sao, chê lão già này đi chậm?"
"Vãn bối không có ý đấy, chỉ là còn có người đang đợi ta cứu, trong lòng không thể không nóng vội."
Lão bá kia hừm một tiếng nói: "Phàm ai đến đây chẳng là có người cần cứu mạng, ngươi có nóng vội hơn cũng chẳng làm được gì."
Tần Lăng có chút tức giận nhưng chưa tìm thấy nơi ở của thần y kia, hắn cũng không thể dùng vũ lực để ép một người cao tuổi, đành nhảy xuống ngựa đỡ lấy bó củi từ vai lão bá khoác lên lưng mình.
Tu Kiệt định nhận lấy bó củi từ vai hắn, dù sao mấy chuyện này cũng không nên để hắn đích thân làm: "Công tử để cho thuộc hạ."
Tần Lăng lắc đầu, nhìn lão bá vừa bỏ bó củi nặng xuống đang đấm đấm lưng, hắn nói bằng giọng khẩn thiết: "Ta thực sự là rất nóng vội, ông có thể đi nhanh hơn một chút được không?"
"Ây da đúng là trẻ tuổi có khác, ta vác trên vai đau cả lưng mà nhìn hắn kìa, khỏe như vậy sao không giúp ta sớm hơn!" Ông hơi than vãn nhưng miệng vẫn cười cười, cũng theo ý hắn mà đi nhanh hơn một chút.
Ba người dừng lại trước một căn nhà không rộng lắm, vừa bước đến đã ngửi thấy tràn ngập mùi thảo dược, nơi đây quả thật là hơi khó kiếm nếu không có người dẫn đi, có lẽ hai người sẽ phải mất công tìm một thời gian dài.
Vừa bước đến sân Tần Lăng đã đặt bó củi xuống chạy vào trong gian phòng gần nhất không ngừng gọi thử, thế nhưng khắp nơi đều vắng tanh không một bóng người. Sau khi tìm một lượt, hắn vẻ mặt thất vọng bước ra ngoài sân, nhìn lão bá đang ung dung ngồi trên bàn đá uống trà hỏi: "Khắp nơi đều không có người, có phải ông dẫn ta đi nhầm rồi không?"
Lão bá nhấp chén trà trong tay, dù chén trà đã lạnh ngắt ông vẫn không ngừng thổi, bình thản nói: "Không nhầm, không nhầm, nơi đây chỉ duy nhất có một người ở."
Tần Lăng nhíu mày: "Ông chính là Cao Lão?"
"Đúng là ta."
Tần Lăng cố hít một hơi lấy lại bình tĩnh, người này biết rõ hắn đang cần tìm người gấp mà suốt đoạn đường vẫn không tiết lộ thân phận, còn ung dung nhìn hắn chạy khắp nhà tìm người như trò cười. Nếu là thường ngày, hắn nhất định sẽ không bỏ qua thế nhưng Mạc Nhiên còn đợi hắn về, không thể hành động lỗ mãng. Tần Lăng cố nén cơn giận xuống cung kính nói: "Hóa ra là Cao Lão tiền bối, tại hạ đang cần ông giúp cứu một người có thể theo ta đi một chuyến không?"
Cao Lão đặt chén trà xuống bàn, khẽ liếc nhìn Tần Lăng rồi cười khẩy: "Ngươi mang người đến chỗ ta nhờ ta cứu chưa chắc ta đã chịu cứu, còn bắt thân già này khổ sở đi theo ngươi?"
"Y bị thương rất nặng không thể đi đường xa."
"Vậy bắt lão già này lặn lội theo ngươi? Hừm không có khả năng!"
Tần Lăng lúc này đã giận đến mức vành tai đỏ ửng lên, cố kìm nén giọng của mình nói: "Không phải nói lương y như từ mẫu sao, không lẽ ông thấy chết không cứu?"
"Ta thích thì cứu không thích thì không cứu, trên đời nhiều người như vậy chết bớt một hai người thì đã sao? Cũng chẳng phải người thân của ta."
"Vậy ông nói đi rốt cuộc phải thế nào thì ông mới chịu theo ta đi cứu người? Ông muốn tiền ta có thể cho ông bao nhiêu cũng được."
"Ta đây không có hứng thú với mấy thứ vô dụng đó."
Tần Lăng nghiến răng, nhìn trời đã chập tối hai ngày đã gần như trôi qua, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay gằn giọng nói: "Vậy ý chính là ta làm thế nào ông cũng không chịu theo ta về?"
"Đúng."
Đến lúc này Tần Lăng đã không thể nhẫn nhịn nổi nữa, thanh kiếm cuối cùng cũng bật ra khỏi vỏ, mặc cho Tu Kiệt ngăn cản hắn một đường kề kiếm trên cổ Cao Lão, mặt nổi lên sát khí: "Vậy xem ra phải đắc tội rồi."
Cao Lão nhìn bộ dạng của hắn ngược lại không lấy một phần sợ hãi còn mỉm cười, những nếp nhăn trên mắt nhăn lại thành một đường: "Ngươi ép ta về ta không đánh lại ngươi, nhưng lão già này đã không muốn thì có chết ta cũng không cứu!"
"Ông...!" Tay cầm kiếm của Tần Lăng run lên, nhưng ánh mắt của Cao Lão kiên quyết như vậy, đến đại phu trước kia cũng từng nói tính tình ông ta cổ quái xem ra không thể dùng vũ lực, hắn nuốt nghẹn một hơi xuống thu kiếm lại cắm sâu thanh kiếm xuống dưới đất.
"Công tử!" Nhìn thấy Tần Lăng vậy mà quỳ gối xuống, Tu Kiệt bên cạnh quỳ theo định kéo hắn lên nhưng bị Tần Lăng đẩy ra, Cao Lão nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng vẫn ung dung ngồi trên ghế như không nhìn thấy.
"Ta xin ông... người đó thực sự rất quan trọng với ta. Chỉ cần ông chịu đi cứu y muốn Tần Lăng này làm gì cũng được."
Cao Lão nhướn mày hỏi lại: "Có thật là làm gì cũng được?"
"Đều được! Chỉ cần là việc trong khả năng ta đều làm!" Thấy ông ta cuối cùng cũng phản ứng, Tần Lăng như có hy vọng không do dự dứt khoát trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.