Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình
Chương 62
Du Diên
07/03/2021
Năm mới đến theo tục lệ của Bình Thanh quốc người dân sẽ đeo mặt nạ ra ngoài đường, mặt nạ thường vẽ đủ mọi hình dạng từ xấu xí đến xinh đẹp. Người ta nói vào lúc chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, các vị thần trấn giữ ở trần gian đều sẽ trở về trời để bái kiến ngọc hoàng thượng đế, vì vậy khoảng thời gian này ma quỷ sẽ hoành hành nhiều. Đeo mặt nạ sẽ che đi dương khí trên người, ma quỷ không nhận ra sẽ không làm hại đến người phàm.
Trong kinh thành hiện tại rất náo nhiệt người người đổ ra đường chật kín, xung quanh đều được giăng đèn đỏ và pháo. Thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ nô đùa đốt pháo lên, âm thanh nổ vang làm người khác nhức tai. Mạc Nhiên từ trong kiệu nhìn không khí tươi vui bên ngoài, bỗng từ đằng xa y thấy có một đứa trẻ nô đùa không cẩn thận bị ngã. Nó bị đau nên ngồi xuống khóc nức nở, một lúc sau có một người phụ nữ hốt hoảng chạy lại, chắc là mẹ cậu bé đó bà bế cậu lên rồi an ủi. Đứa trẻ nín khóc ôm chầm lấy mẹ, lau giọt nước trên mặt rồi lại cười thật tươi.
Ánh mắt Mạc Nhiên thoáng buồn hạ màn che xuống, mọi biểu cảm trên mặt y đều bị Tần Lăng nhìn thấy. Hắn biết Mạc Nhiên mất mẹ từ khi còn nhỏ, năm mới đến chắc lại nhớ đến bà. Tần Lăng nhẹ giọng nói: "Bên ngoài rất náo nhiệt, lúc trở về có muốn đi tham quan một lúc không?"
Mặc Nhiên không trả lời chỉ khẽ lắc đầu, Tần Lăng nhìn y nhắm hai mắt lại cũng không biết phải nói thế nào đành im lặng.
Trong cung mọi nơi đều được bày trí rất xa hoa, hôm nay đa số tất cả hoàng thân quốc thích và các đại thần trong triều đều tụ họp đông đủ. Cha của hắn vì không thích giao du với mấy vị quan nên thường sẽ đến muộn hơn. Hai người vừa bước vào bên trong buổi tiệc đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, có người liếc nhìn một cái rồi quay luôn sang hướng khác, có người thì chạy lại chào hỏi.
Ở hai bên đều được xếp những chiếc bàn nạm vàng bên trên bày đầy là bánh kẹo hoa quả, vì hoàng thượng chưa đến nên mọi người tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau. Thực ra nhìn đám quan viên này cười cười nói nói, nhưng trong lòng ai cũng đều hiểu trong triều được chia làm hai phe, một phe chính là bên vương gia phe còn lại là của Tống thừa tướng Tống Thanh Trì.
Tống Thanh Trì đã ngoài ngũ tuần nhưng quyền cao chức trọng, ngày trước cũng là ông theo hầu tiên đế và nâng đỡ hoàng thượng hiện tại lên ngôi. Nói ai là người trung thành nhất với hoàng thượng, không thể không nhắc đến Tống Thanh Trì. Cho nên khi nhìn vương gia lộng quyền trong triều, Tống thừa tướng vẫn luôn là người phản đối đầu tiên, dù không trực tiếp tranh đấu nhưng ai cũng hiểu giữa hai người đều đang tính kế đối phương.
Trong số đám người đó, có ánh mắt coi thường nhìn hai người họ chắc chắn là đám quan viên thuộc bên Tống thừa tướng, vì trong triều ngoài người của Tống thừa tướng ra còn ai dám đối đầu với vương gia.
Tần Lăng biết người ta nhìn hắn như vậy vì coi thường mình chịu cúi đầu lấy về một nam nhân, ở Bình Thanh quốc hai nam nhân tổ chức hôn lễ là chưa từng có, hơn nữa còn trong dòng dõi quý tộc. Dù là Tần phủ trước nay không theo phe nào, nhiều lần từ chối giúp Tống thừa tướng vốn đã bị chỉ trích, nay lại bị vương gia kéo thành người nhà như vậy, càng khiến người những người đó ghét càng thêm ghét.
Từ lúc bước vào đại điện, Mạc Nhiên vẫn rũ hai mắt xuống khuôn mặt lạnh tanh không cười không nói. Từ đằng xa có hai quan viên vừa nói chuyện vừa nhìn về hướng này, dù xung quanh ồn ào nhưng cả hai đều biết võ công nên lời của họ nói đều lọt vào trong tai.
"Ngươi nhìn xem Mạc Nhiên thế tử không hổ danh là dung mạo phi phàm ha ha."
"Đẹp thì làm được gì cũng chỉ là một tên đoạn tụ. Ta nói nếu cha hắn không phải là vương gia thì đã sớm bị người đời phỉ nhổ rồi. Nam nhân mà lại đi thích nam nhân, đúng là hoang đường."
"Chỉ tội nghiệp cho Tần Lăng bị ép lấy một tên ghê tởm như vậy, không biết nửa đêm ngủ hắn có bị giật mình vì thấy người trên giường mình là nam nhân không ha ha."
Tần Lăng dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn lướt qua xem rốt cuộc là người nào. Hắn cười nửa miệng, thì ra là hai tên quan bát phẩm nhỏ nhoi theo đuôi Tống thừa tướng thôi mà dám lớn miệng như vậy. Những lời này kiếp trước hắn từng nghe qua, nhưng lúc đó hắn thấy lời họ nói có phần đúng nên bỏ mặc Mạc Nhiên lại một bên rồi đến chỗ khác.
Giờ nghĩ lại tâm trạng lúc đấy của y thế nào?
Nhưng kiếp này không như vậy nữa, Tần Lăng cố tình đi gần Mạc Nhiên vòng tay qua kéo y lại gần. Mạc Nhiên có chút bất ngờ nhíu mày lại nhìn hắn, nhưng vì đang ở nơi đông người nên cũng không mạnh tay đẩy hắn ra luôn được.
Tần Lăng thấy y như vậy mỉm cười dùng tay đang đặt trên eo y vỗ nhẹ hai cái: "Đừng để những lời đó vào tai, có ta ở đây không để ai khi dễ ngươi."
Nói xong Tần Lăng cố tình thân mật với y như vậy đi về hướng hai tên vừa nói, thấy hai người đến gần tên kia vỗ người đang cười một cái. Hai người thay đổi sắc mặt dùng ánh mắt nịnh nọt mà chào hỏi: "Thỉnh an thế tử, Tần công tử, nhìn hai vị thật là xứng đôi nha."
Tên còn lại cũng hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, vừa mới thành thân đúng là thân mật khiến người ngoài như chúng ta đây phải thấy ghen tỵ."
Tần Lăng cười nửa miệng không chút khách khí nói: "Đúng vậy ta dĩ nhiên phải yêu thương Mạc Nhiên rồi, hai vị cũng đừng nghe người ngoài đồn thổi mà nói ta bị ép, ta là thật lòng thật dạ ở bên y."
Mạc Nhiên nghe hắn nói cùng bàn tay ấm áp đặt trên eo mình mà trong lòng dâng lên cảm xúc lạ, y cũng không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này nên mặc hắn muốn nói gì thì nói.
"Nào dám nào dám, ai cũng thấy là Tần công tử hết mực cưng chiều thế tử đây mà ha ha."
"Đúng vậy nếu có ai dám nói lời xằng bậy bịa đặt, hạ quan nhất định sẽ thay hai vị cắt lưỡi hắn đầu tiên."
Hai tên một béo một gầy lại tiếp tục nịnh hót. Tần Lăng mặt thu lại ý cười cố ý nhìn thẳng mặt hai người mà nói: "Đúng là phải cắt lưỡi, hơn nữa còn phải cắt từng chút từng chút một mới biết mùi đau đớn."
Hai người nghe giọng nói đầy sát khí của Tần Lăng mà trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng hoảng sợ những lời vừa nói đã bị hắn nghe thấy, chỉ biết gật đầu lia lịa đồng tình nói qua loa vài câu rồi lùi ra chỗ khác.
Tần Lăng quay qua đằng sau nhìn Tu Kiệt và Tiêu Vương, hai người hiểu ý liền lặng lẽ lui xuống. Trong năm thuộc hạ kia của hắn, Tiêu Vương tuy võ công kém nhất nhưng bàn về mưu kế hại người thì không ai qua nổi hắn, Tần Lăng vừa nghĩ vừa mỉm cười quay qua nhìn Mạc Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng.
Trong kinh thành hiện tại rất náo nhiệt người người đổ ra đường chật kín, xung quanh đều được giăng đèn đỏ và pháo. Thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ nô đùa đốt pháo lên, âm thanh nổ vang làm người khác nhức tai. Mạc Nhiên từ trong kiệu nhìn không khí tươi vui bên ngoài, bỗng từ đằng xa y thấy có một đứa trẻ nô đùa không cẩn thận bị ngã. Nó bị đau nên ngồi xuống khóc nức nở, một lúc sau có một người phụ nữ hốt hoảng chạy lại, chắc là mẹ cậu bé đó bà bế cậu lên rồi an ủi. Đứa trẻ nín khóc ôm chầm lấy mẹ, lau giọt nước trên mặt rồi lại cười thật tươi.
Ánh mắt Mạc Nhiên thoáng buồn hạ màn che xuống, mọi biểu cảm trên mặt y đều bị Tần Lăng nhìn thấy. Hắn biết Mạc Nhiên mất mẹ từ khi còn nhỏ, năm mới đến chắc lại nhớ đến bà. Tần Lăng nhẹ giọng nói: "Bên ngoài rất náo nhiệt, lúc trở về có muốn đi tham quan một lúc không?"
Mặc Nhiên không trả lời chỉ khẽ lắc đầu, Tần Lăng nhìn y nhắm hai mắt lại cũng không biết phải nói thế nào đành im lặng.
Trong cung mọi nơi đều được bày trí rất xa hoa, hôm nay đa số tất cả hoàng thân quốc thích và các đại thần trong triều đều tụ họp đông đủ. Cha của hắn vì không thích giao du với mấy vị quan nên thường sẽ đến muộn hơn. Hai người vừa bước vào bên trong buổi tiệc đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, có người liếc nhìn một cái rồi quay luôn sang hướng khác, có người thì chạy lại chào hỏi.
Ở hai bên đều được xếp những chiếc bàn nạm vàng bên trên bày đầy là bánh kẹo hoa quả, vì hoàng thượng chưa đến nên mọi người tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau. Thực ra nhìn đám quan viên này cười cười nói nói, nhưng trong lòng ai cũng đều hiểu trong triều được chia làm hai phe, một phe chính là bên vương gia phe còn lại là của Tống thừa tướng Tống Thanh Trì.
Tống Thanh Trì đã ngoài ngũ tuần nhưng quyền cao chức trọng, ngày trước cũng là ông theo hầu tiên đế và nâng đỡ hoàng thượng hiện tại lên ngôi. Nói ai là người trung thành nhất với hoàng thượng, không thể không nhắc đến Tống Thanh Trì. Cho nên khi nhìn vương gia lộng quyền trong triều, Tống thừa tướng vẫn luôn là người phản đối đầu tiên, dù không trực tiếp tranh đấu nhưng ai cũng hiểu giữa hai người đều đang tính kế đối phương.
Trong số đám người đó, có ánh mắt coi thường nhìn hai người họ chắc chắn là đám quan viên thuộc bên Tống thừa tướng, vì trong triều ngoài người của Tống thừa tướng ra còn ai dám đối đầu với vương gia.
Tần Lăng biết người ta nhìn hắn như vậy vì coi thường mình chịu cúi đầu lấy về một nam nhân, ở Bình Thanh quốc hai nam nhân tổ chức hôn lễ là chưa từng có, hơn nữa còn trong dòng dõi quý tộc. Dù là Tần phủ trước nay không theo phe nào, nhiều lần từ chối giúp Tống thừa tướng vốn đã bị chỉ trích, nay lại bị vương gia kéo thành người nhà như vậy, càng khiến người những người đó ghét càng thêm ghét.
Từ lúc bước vào đại điện, Mạc Nhiên vẫn rũ hai mắt xuống khuôn mặt lạnh tanh không cười không nói. Từ đằng xa có hai quan viên vừa nói chuyện vừa nhìn về hướng này, dù xung quanh ồn ào nhưng cả hai đều biết võ công nên lời của họ nói đều lọt vào trong tai.
"Ngươi nhìn xem Mạc Nhiên thế tử không hổ danh là dung mạo phi phàm ha ha."
"Đẹp thì làm được gì cũng chỉ là một tên đoạn tụ. Ta nói nếu cha hắn không phải là vương gia thì đã sớm bị người đời phỉ nhổ rồi. Nam nhân mà lại đi thích nam nhân, đúng là hoang đường."
"Chỉ tội nghiệp cho Tần Lăng bị ép lấy một tên ghê tởm như vậy, không biết nửa đêm ngủ hắn có bị giật mình vì thấy người trên giường mình là nam nhân không ha ha."
Tần Lăng dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn lướt qua xem rốt cuộc là người nào. Hắn cười nửa miệng, thì ra là hai tên quan bát phẩm nhỏ nhoi theo đuôi Tống thừa tướng thôi mà dám lớn miệng như vậy. Những lời này kiếp trước hắn từng nghe qua, nhưng lúc đó hắn thấy lời họ nói có phần đúng nên bỏ mặc Mạc Nhiên lại một bên rồi đến chỗ khác.
Giờ nghĩ lại tâm trạng lúc đấy của y thế nào?
Nhưng kiếp này không như vậy nữa, Tần Lăng cố tình đi gần Mạc Nhiên vòng tay qua kéo y lại gần. Mạc Nhiên có chút bất ngờ nhíu mày lại nhìn hắn, nhưng vì đang ở nơi đông người nên cũng không mạnh tay đẩy hắn ra luôn được.
Tần Lăng thấy y như vậy mỉm cười dùng tay đang đặt trên eo y vỗ nhẹ hai cái: "Đừng để những lời đó vào tai, có ta ở đây không để ai khi dễ ngươi."
Nói xong Tần Lăng cố tình thân mật với y như vậy đi về hướng hai tên vừa nói, thấy hai người đến gần tên kia vỗ người đang cười một cái. Hai người thay đổi sắc mặt dùng ánh mắt nịnh nọt mà chào hỏi: "Thỉnh an thế tử, Tần công tử, nhìn hai vị thật là xứng đôi nha."
Tên còn lại cũng hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, vừa mới thành thân đúng là thân mật khiến người ngoài như chúng ta đây phải thấy ghen tỵ."
Tần Lăng cười nửa miệng không chút khách khí nói: "Đúng vậy ta dĩ nhiên phải yêu thương Mạc Nhiên rồi, hai vị cũng đừng nghe người ngoài đồn thổi mà nói ta bị ép, ta là thật lòng thật dạ ở bên y."
Mạc Nhiên nghe hắn nói cùng bàn tay ấm áp đặt trên eo mình mà trong lòng dâng lên cảm xúc lạ, y cũng không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này nên mặc hắn muốn nói gì thì nói.
"Nào dám nào dám, ai cũng thấy là Tần công tử hết mực cưng chiều thế tử đây mà ha ha."
"Đúng vậy nếu có ai dám nói lời xằng bậy bịa đặt, hạ quan nhất định sẽ thay hai vị cắt lưỡi hắn đầu tiên."
Hai tên một béo một gầy lại tiếp tục nịnh hót. Tần Lăng mặt thu lại ý cười cố ý nhìn thẳng mặt hai người mà nói: "Đúng là phải cắt lưỡi, hơn nữa còn phải cắt từng chút từng chút một mới biết mùi đau đớn."
Hai người nghe giọng nói đầy sát khí của Tần Lăng mà trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng hoảng sợ những lời vừa nói đã bị hắn nghe thấy, chỉ biết gật đầu lia lịa đồng tình nói qua loa vài câu rồi lùi ra chỗ khác.
Tần Lăng quay qua đằng sau nhìn Tu Kiệt và Tiêu Vương, hai người hiểu ý liền lặng lẽ lui xuống. Trong năm thuộc hạ kia của hắn, Tiêu Vương tuy võ công kém nhất nhưng bàn về mưu kế hại người thì không ai qua nổi hắn, Tần Lăng vừa nghĩ vừa mỉm cười quay qua nhìn Mạc Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.