Chương 24:
Chilll
29/05/2023
Vậy là gần 2 tháng trời từ khi Huệ Lan bị bắt đến giờ việc quy phục nàng mới được hoàn tất. Cả bọn đều hết sức mừng rỡ liền đánh thuốc mê cho 2 nạn nhân kia bất tỉnh. Hạ Mộng Cầm ra lệnh cho 2 vị cô nương kia cùng nàng lau rửa mình mẩy cho Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ đỡ bẩn thỉu. Rồi nàng bắt đầu chọn lấy vài bộ y phục mới, thích hợp mặt vào cho 2 người, sau đó mới đặt họ vào giường.
Đến khi Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ tỉnh dậy. Cả hai người đều ngạc nhiên khi nghe được từ miệng Hạ Mộng Cầm kể lại đầu đuôi kế hoạch của mình.
Nhất là về phía Tiêu Huệ Lan lại càng kinh ngạc khi biết được 3 vị cô nương mà nàng ghét cay ghét đắng kia lại chính là nương tử bí mật của Ngọc Tiêu Kỳ.
Lúc này nàng đang nằm trên giường gấm cùng Ngọc Tiêu Kỳ. Hai bên giường là các mỹ nhân Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang để mắt nhìn vào. Tiêu Huệ Lan thật đúng là mắc bẫy mà không kêu la được.
Nàng chỉ còn nước ôm mặt mà khóc ròng thôi.
Rạng sáng hôm sau, Tiêu Huệ Lan ra đi chỉ để lại một lời nhắn. Nàng nói rằng nàng biết một bí vật cổ truyền, có thể chữa được bệnh cho những người bị mù bẩm sinh. Vì vậy, nàng sẽ tìm vật đó và mang về chữa bệnh cho Ngọc Tiêu Kỳ.
Mọi người nghe được thông tin vừa rồi đều lấy làm mừng rỡ.
Tiêu Huệ Lan đến rồi lại đi. Sự có mặt của nàng ở Hạ gia trang chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhưng đã mang lại nhiều kỷ niệm cho mấy người ở lại. Đặc biệt trong số đó là Ngọc Tiêu Kỳ. mùi vị ái ân cùng mỹ nhân và những phút truy hoan giữa hai người làm cậu chẳng thể nào quên.
Nhưng rồi, một chuyện tày trời ập đến làm cho Ngọc Tiêu Kỳ và các vị cô nương một phen khốn khổ.
Không hiểu vì sao. Trong một đêm, khi Ngọc Tiêu Kỳ đang cùng các vị cô nương Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang ngủ vùi với nhau sau một trận truy hoan cùng cực thì có những âm thanh ầm ĩ làm họ thức dậy.
Tiểu Thúy Loan chưa kịp ngồi lên để ra xem bên ngoài có chuyện gì, thì cánh cửa phòng ngủ đã bật tung lên bởi một đám người tay cầm gậy gộc xông tới.
Các tiểu thơ thất kinh hồn vía vì sự xuất hiện đột ngột của mọi người.
Hai nàng vẫn còn đang trong trạng thái y phục hở hang, nên rú lên kéo chăn lại che kín nhục thể.
Ngọc Tiêu Kỳ thì mù lòa nên chẳng nhìn được bọn người đột nhập vào phòng là ai. Nhưng Tiểu Thúy Loan ngồi gần cậu thì tái mặt vì sợ hãi khi nhận thấy Thạch Tùng – tổng quản Hạ gia trang và đám gia đinh đông đảo.
Bên cạnh Thạch Tùng lúc này còn có đại tiểu thơ Hạ Mộng Hoàn, mặc y phục áo lông kín mít, tay cầm bó đuốc.
Hạ Mộng Hoàn nhìn hai em gái đang trong trạng thái sợ hãi và hớ hênh thì không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Nàng không thể ngờ, hai em nàng lại đi chung chạ với một cậu bé mù lòa tên Ngọc Tiêu Kỳ kia.
Lúc đầu tiên, khi nghe lời của phụ thân Hạ Bạch Thế bảo nàng cùng với tổng quản Thạch Tùng đi kiểm tra phòng của Hạ Mộng Cầm nàng cũng lấy làm ngạc nhiên.
Có điều, nàng cũng không ngờ chuyện thăm viếng bất ngờ này lại phác giác ra một chuyện tày đình như vậy. Rõ ràng việc hai cô em gái ngủ chung giường cùng tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ là không thể chối cãi.
Một việc nữa, hai nàng nọ còn đang trong tình trạng gần như lõa thể thế kia thì làm sao mà chối cho được.
Tuy lúc này Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy đã dùng chăn len che kín thân thể, nhưng chỉ nhìn sơ qua Hạ Mộng Hoàn cũng hiểu được hai nàng nọ y phục đã cởi ra gần hết rồi.
Hạ Mộng Hoàn sợ mọi người ở đây lâu lại càng lắm chuyện nên vội ra lệnh cho đám gia đinh và lão tổng quản rút hết ra ngoài.
Lúc này, Tiểu Thúy Loan cũng đã tìm được y phục của hai vị tiểu thơ kia để họ mặc vào.
Hạ Mộng Hoàn chứng kiến cảnh hai em nàng đang lúng túng và hối hả mặc lại y phục thì không khỏi lắc đầu thở dài.
Thế là ngay sáng hôm sau, chuyện bắt được quả tang kia đã đến tai lão trang chủ. Rõ ràng đây là một chuyện tồi bại không thể nào tha thứ được.
Lão trang chủ tức giận đùng đùng định xử tử cả đám người Ngọc Tiêu Kỳ, Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan.
Thế nhưng, trang chủ phu nhân đã hết lời can gián cũng như khóc lóc xin tha cho đám trẻ thơ dại.
Đại tiểu thơ Hạ Mộng Hoàn cố gắng nói thêm vào xin cha tha cho mọi người.
Hạ lão trang chủ đau xót nhận ra việc lão đã để ba vị tiểu thơ kia góa chồng là một tính toán sai lầm.
Bây giờ nếu lão có làm lớn chuyện thì cũng như tự mình bôi tro chát chấu vào mặt mình. Càng làm lớn ra thì càng nhục nhã.
Hạ Bạch Thế tự nghĩ, bây giờ chỉ có cách làm sao xử lý việc này càng êm thắm càng tốt.
Thế rồi, Ngọc Tiêu Kỳ bị lão trang chủ cho gia đinh đánh cậu 20 côn rồi cho người tống cổ ra khỏi gia trang.
Còn về hai tiểu thơ con gái lão thì đem giam vào trong một căn phòng biệt lập có người canh giữ luôn luôn.
Tiểu Thúy Loan thì bị một trận đòn đau rồi đem giam vào nhà kho để tiếp tục chịu tội hình.
Tình cảnh của bọn người Ngọc Tiêu Kỳ đã biến chuyển nhanh chóng đến không ngờ. Bắt đầu từ đây, cuộc đời của cậu nhỏ lại lật sang một trang mới với đầy rẫy những gian nan và vất vả.
Rạng sáng, một bóng đen nằm vật bên cạnh cánh cửa Hạ gia trang đã đóng kín. Dưới mặt đất, tuyết đã phủ đầy nên hình dung của người nọ nổi rõ lên trên mặt đất. Người nọ, toàn thân bất động, nhân dạng bê bết máu tươi đã bắt đầu khô lại.
Người đi đường buổi sáng chỉ nhìn sơ qua rồi bỏ đi. Không một ai quan tâm kẻ nọ là ai.
Ai cũng biết. Hạ gia trang có mấy cô con gái dữ dằn. Nên việc có người bị đánh đòn và bỏ ra ngoài cửa trang cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.
Nhưng có một điều không ai biết được. Nạn nhân lần này lại hết sức đặc biệt. Y không những chỉ là một cậu trai còn nhỏ, mà hai mắt của cậu còn mù lòa chẳng nhìn thấy gì.
Ngọc Tiêu Kỳ nằm đó, hơn mấy canh giờ mà chẳng thấy ai nhìn ngó gì đến. Lúc này, hơi tuyết lạnh đã làm cậu tỉnh dậy.
Cảm giác đầu tiên của cậu là cái lạnh giá buốt và toàn thân đau nhức vô cùng. Cậu cảm thấy như không còn sức lực, không thể cục cựa gì được nữa.
Nhưng mà thời tiết quá sức lạnh lẽo. Ngọc Tiêu Kỳ dù không thể cử động cũng phải cố gắng nhúc nhích. Cậu cử động từ từ hai cánh tay, rồi lê người rời xa cánh cửa Hạ gia trang đang đóng kín để hướng đến góc hiên nhà bên kia con đường nhỏ.
Với một nổ lực không ngờ. Cuối cùng Ngọc Tiêu Kỳ cũng tựa được người vào sau bức tường rào bằng gỗ ở bên đường bên kia.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa thở vừa run rẩy vì lạnh. Cậu không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao nữa.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa ngồi vừa ngẫm nghĩ. Cậu không biết giờ này Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang làm gì. Có lẽ bọn họ cũng không đến nỗi khốn khổ như mình.
Ngọc Tiêu Kỳ lại nhớ đến tỷ tỷ Ngọc Thanh Thanh. Làm sao chị ấy có thể ngờ được cậu lại bị đánh đòn và đuổi ra ngoài thế này.
Cũng may, cậu còn nhớ đến trước cửa Hạ gia trang có một mái hiên bỏ trống. Nếu không e rằng với tình trạng bệnh tật và mù lòa như lúc này, cậu làm sao tìm được chỗ trú chân đây.
Trên đường mòn lại có tiếng chân người đi lại. Ngọc Tiêu Kỳ tuy mắt đã mù. Nhưng cậu nhận thấy bước chân kia nhẹ nhàng và đều đặn, lại còn có mùi thơm thoang thoảng đưa qua chứng tỏ người sắp đến là một nữ nhân còn trẻ.
Nữ nhân nọ chính là Vương Hy, nàng ta đang trên đường đi chợ về.
Vương Hy tuổi chừng 27, 28 đã có chồng được 5 năm nhưng vẫn chưa có con. Nàng ta mấy năm nay đều ra sức cầu trời, khấn phật ở các chùa chiền khắp nơi mà vẫn chưa được toại ý.
Vương Hy đang đi thì chợt nhận thấy một cậu bé mặt mày xinh xắn, nhưng y phục rách nát và loang lỗ máu thì giật mình đứng lại nhìn.
Ngọc Tiêu Kỳ tuy không nhìn thấy gì, nhưng cậu biết nữ nhân kia đã đứng lại liền cố gắng giơ tay ra xin giúp đỡ.
Cậu cố gắng nói lên mấy tiếng, nhưng vì trời lạnh quá, quai hàm cậu như cứng cả lại không nói lên lời.
Vương Hy nhìn cậu bé đang giơ tay nhỏ nhắn ra nhờ nàng giúp đỡ thì buột miệng thở dài.
Nàng không biết cậu bé nọ là ai, nhưng tình trạng của cậu thì khá nặng rồi. Nàng rút túi lấy một ít bạc vụn để vào tay cậu nhỏ rồi quay người bỏ đi.
Chẳng ngờ, khi nàng mới đi được vài bước thì tiếng động phía sau làm nàng giật mình ngó lại.
Hóa ra cậu nhỏ kia chẳng những không nắm giữ được mớ bạc vụn do nàng bỏ lại mà còn ngã lăn ra nền tuyết lạnh. Bạc vụn rơi ra tung tóe.
Vương Hy thấy vậy không thể đi được. Nàng chợt nghĩ nhà phật thường nói “Cứu một người còn hơn xây 7 tầng tháp”. Nay nàng thấy chết không cứu thì làm sao cảm động trời xanh ra tay ban cho nàng một đứa con.
Thế rồi nàng quyết định không bỏ đi nữa mà quay lại dìu cậu nhỏ về nhà.
Đến khi Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ tỉnh dậy. Cả hai người đều ngạc nhiên khi nghe được từ miệng Hạ Mộng Cầm kể lại đầu đuôi kế hoạch của mình.
Nhất là về phía Tiêu Huệ Lan lại càng kinh ngạc khi biết được 3 vị cô nương mà nàng ghét cay ghét đắng kia lại chính là nương tử bí mật của Ngọc Tiêu Kỳ.
Lúc này nàng đang nằm trên giường gấm cùng Ngọc Tiêu Kỳ. Hai bên giường là các mỹ nhân Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang để mắt nhìn vào. Tiêu Huệ Lan thật đúng là mắc bẫy mà không kêu la được.
Nàng chỉ còn nước ôm mặt mà khóc ròng thôi.
Rạng sáng hôm sau, Tiêu Huệ Lan ra đi chỉ để lại một lời nhắn. Nàng nói rằng nàng biết một bí vật cổ truyền, có thể chữa được bệnh cho những người bị mù bẩm sinh. Vì vậy, nàng sẽ tìm vật đó và mang về chữa bệnh cho Ngọc Tiêu Kỳ.
Mọi người nghe được thông tin vừa rồi đều lấy làm mừng rỡ.
Tiêu Huệ Lan đến rồi lại đi. Sự có mặt của nàng ở Hạ gia trang chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhưng đã mang lại nhiều kỷ niệm cho mấy người ở lại. Đặc biệt trong số đó là Ngọc Tiêu Kỳ. mùi vị ái ân cùng mỹ nhân và những phút truy hoan giữa hai người làm cậu chẳng thể nào quên.
Nhưng rồi, một chuyện tày trời ập đến làm cho Ngọc Tiêu Kỳ và các vị cô nương một phen khốn khổ.
Không hiểu vì sao. Trong một đêm, khi Ngọc Tiêu Kỳ đang cùng các vị cô nương Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang ngủ vùi với nhau sau một trận truy hoan cùng cực thì có những âm thanh ầm ĩ làm họ thức dậy.
Tiểu Thúy Loan chưa kịp ngồi lên để ra xem bên ngoài có chuyện gì, thì cánh cửa phòng ngủ đã bật tung lên bởi một đám người tay cầm gậy gộc xông tới.
Các tiểu thơ thất kinh hồn vía vì sự xuất hiện đột ngột của mọi người.
Hai nàng vẫn còn đang trong trạng thái y phục hở hang, nên rú lên kéo chăn lại che kín nhục thể.
Ngọc Tiêu Kỳ thì mù lòa nên chẳng nhìn được bọn người đột nhập vào phòng là ai. Nhưng Tiểu Thúy Loan ngồi gần cậu thì tái mặt vì sợ hãi khi nhận thấy Thạch Tùng – tổng quản Hạ gia trang và đám gia đinh đông đảo.
Bên cạnh Thạch Tùng lúc này còn có đại tiểu thơ Hạ Mộng Hoàn, mặc y phục áo lông kín mít, tay cầm bó đuốc.
Hạ Mộng Hoàn nhìn hai em gái đang trong trạng thái sợ hãi và hớ hênh thì không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Nàng không thể ngờ, hai em nàng lại đi chung chạ với một cậu bé mù lòa tên Ngọc Tiêu Kỳ kia.
Lúc đầu tiên, khi nghe lời của phụ thân Hạ Bạch Thế bảo nàng cùng với tổng quản Thạch Tùng đi kiểm tra phòng của Hạ Mộng Cầm nàng cũng lấy làm ngạc nhiên.
Có điều, nàng cũng không ngờ chuyện thăm viếng bất ngờ này lại phác giác ra một chuyện tày đình như vậy. Rõ ràng việc hai cô em gái ngủ chung giường cùng tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ là không thể chối cãi.
Một việc nữa, hai nàng nọ còn đang trong tình trạng gần như lõa thể thế kia thì làm sao mà chối cho được.
Tuy lúc này Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy đã dùng chăn len che kín thân thể, nhưng chỉ nhìn sơ qua Hạ Mộng Hoàn cũng hiểu được hai nàng nọ y phục đã cởi ra gần hết rồi.
Hạ Mộng Hoàn sợ mọi người ở đây lâu lại càng lắm chuyện nên vội ra lệnh cho đám gia đinh và lão tổng quản rút hết ra ngoài.
Lúc này, Tiểu Thúy Loan cũng đã tìm được y phục của hai vị tiểu thơ kia để họ mặc vào.
Hạ Mộng Hoàn chứng kiến cảnh hai em nàng đang lúng túng và hối hả mặc lại y phục thì không khỏi lắc đầu thở dài.
Thế là ngay sáng hôm sau, chuyện bắt được quả tang kia đã đến tai lão trang chủ. Rõ ràng đây là một chuyện tồi bại không thể nào tha thứ được.
Lão trang chủ tức giận đùng đùng định xử tử cả đám người Ngọc Tiêu Kỳ, Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan.
Thế nhưng, trang chủ phu nhân đã hết lời can gián cũng như khóc lóc xin tha cho đám trẻ thơ dại.
Đại tiểu thơ Hạ Mộng Hoàn cố gắng nói thêm vào xin cha tha cho mọi người.
Hạ lão trang chủ đau xót nhận ra việc lão đã để ba vị tiểu thơ kia góa chồng là một tính toán sai lầm.
Bây giờ nếu lão có làm lớn chuyện thì cũng như tự mình bôi tro chát chấu vào mặt mình. Càng làm lớn ra thì càng nhục nhã.
Hạ Bạch Thế tự nghĩ, bây giờ chỉ có cách làm sao xử lý việc này càng êm thắm càng tốt.
Thế rồi, Ngọc Tiêu Kỳ bị lão trang chủ cho gia đinh đánh cậu 20 côn rồi cho người tống cổ ra khỏi gia trang.
Còn về hai tiểu thơ con gái lão thì đem giam vào trong một căn phòng biệt lập có người canh giữ luôn luôn.
Tiểu Thúy Loan thì bị một trận đòn đau rồi đem giam vào nhà kho để tiếp tục chịu tội hình.
Tình cảnh của bọn người Ngọc Tiêu Kỳ đã biến chuyển nhanh chóng đến không ngờ. Bắt đầu từ đây, cuộc đời của cậu nhỏ lại lật sang một trang mới với đầy rẫy những gian nan và vất vả.
Rạng sáng, một bóng đen nằm vật bên cạnh cánh cửa Hạ gia trang đã đóng kín. Dưới mặt đất, tuyết đã phủ đầy nên hình dung của người nọ nổi rõ lên trên mặt đất. Người nọ, toàn thân bất động, nhân dạng bê bết máu tươi đã bắt đầu khô lại.
Người đi đường buổi sáng chỉ nhìn sơ qua rồi bỏ đi. Không một ai quan tâm kẻ nọ là ai.
Ai cũng biết. Hạ gia trang có mấy cô con gái dữ dằn. Nên việc có người bị đánh đòn và bỏ ra ngoài cửa trang cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.
Nhưng có một điều không ai biết được. Nạn nhân lần này lại hết sức đặc biệt. Y không những chỉ là một cậu trai còn nhỏ, mà hai mắt của cậu còn mù lòa chẳng nhìn thấy gì.
Ngọc Tiêu Kỳ nằm đó, hơn mấy canh giờ mà chẳng thấy ai nhìn ngó gì đến. Lúc này, hơi tuyết lạnh đã làm cậu tỉnh dậy.
Cảm giác đầu tiên của cậu là cái lạnh giá buốt và toàn thân đau nhức vô cùng. Cậu cảm thấy như không còn sức lực, không thể cục cựa gì được nữa.
Nhưng mà thời tiết quá sức lạnh lẽo. Ngọc Tiêu Kỳ dù không thể cử động cũng phải cố gắng nhúc nhích. Cậu cử động từ từ hai cánh tay, rồi lê người rời xa cánh cửa Hạ gia trang đang đóng kín để hướng đến góc hiên nhà bên kia con đường nhỏ.
Với một nổ lực không ngờ. Cuối cùng Ngọc Tiêu Kỳ cũng tựa được người vào sau bức tường rào bằng gỗ ở bên đường bên kia.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa thở vừa run rẩy vì lạnh. Cậu không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao nữa.
Ngọc Tiêu Kỳ vừa ngồi vừa ngẫm nghĩ. Cậu không biết giờ này Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang làm gì. Có lẽ bọn họ cũng không đến nỗi khốn khổ như mình.
Ngọc Tiêu Kỳ lại nhớ đến tỷ tỷ Ngọc Thanh Thanh. Làm sao chị ấy có thể ngờ được cậu lại bị đánh đòn và đuổi ra ngoài thế này.
Cũng may, cậu còn nhớ đến trước cửa Hạ gia trang có một mái hiên bỏ trống. Nếu không e rằng với tình trạng bệnh tật và mù lòa như lúc này, cậu làm sao tìm được chỗ trú chân đây.
Trên đường mòn lại có tiếng chân người đi lại. Ngọc Tiêu Kỳ tuy mắt đã mù. Nhưng cậu nhận thấy bước chân kia nhẹ nhàng và đều đặn, lại còn có mùi thơm thoang thoảng đưa qua chứng tỏ người sắp đến là một nữ nhân còn trẻ.
Nữ nhân nọ chính là Vương Hy, nàng ta đang trên đường đi chợ về.
Vương Hy tuổi chừng 27, 28 đã có chồng được 5 năm nhưng vẫn chưa có con. Nàng ta mấy năm nay đều ra sức cầu trời, khấn phật ở các chùa chiền khắp nơi mà vẫn chưa được toại ý.
Vương Hy đang đi thì chợt nhận thấy một cậu bé mặt mày xinh xắn, nhưng y phục rách nát và loang lỗ máu thì giật mình đứng lại nhìn.
Ngọc Tiêu Kỳ tuy không nhìn thấy gì, nhưng cậu biết nữ nhân kia đã đứng lại liền cố gắng giơ tay ra xin giúp đỡ.
Cậu cố gắng nói lên mấy tiếng, nhưng vì trời lạnh quá, quai hàm cậu như cứng cả lại không nói lên lời.
Vương Hy nhìn cậu bé đang giơ tay nhỏ nhắn ra nhờ nàng giúp đỡ thì buột miệng thở dài.
Nàng không biết cậu bé nọ là ai, nhưng tình trạng của cậu thì khá nặng rồi. Nàng rút túi lấy một ít bạc vụn để vào tay cậu nhỏ rồi quay người bỏ đi.
Chẳng ngờ, khi nàng mới đi được vài bước thì tiếng động phía sau làm nàng giật mình ngó lại.
Hóa ra cậu nhỏ kia chẳng những không nắm giữ được mớ bạc vụn do nàng bỏ lại mà còn ngã lăn ra nền tuyết lạnh. Bạc vụn rơi ra tung tóe.
Vương Hy thấy vậy không thể đi được. Nàng chợt nghĩ nhà phật thường nói “Cứu một người còn hơn xây 7 tầng tháp”. Nay nàng thấy chết không cứu thì làm sao cảm động trời xanh ra tay ban cho nàng một đứa con.
Thế rồi nàng quyết định không bỏ đi nữa mà quay lại dìu cậu nhỏ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.