Chương 2: Nghiêm Ngật
Trục Nhất Nhi Quy
08/02/2022
~~~~
Tổ tiên Nghiêm gia mỗi đời đều tích lũy của cải, một người so với một người càng ưu tú hơn.
Lão gia tử Nghiêm gia cũng từng là một nhân vật phong lưu, mấy chuyện miên hoa túc liễu* này trải qua không ít.
(*Miên hoa túc liễu: Chỉ đàn ông trăng hoa.)
Mà đại thiếu gia Nghiêm gia do phòng chính sinh ra lại kém không ít so với cha mình, chỉ kế thừa được vẻ ngoài đẹp trai, ngay cả một chút đầu óc buôn bán cũng không có, nên không trách được tuổi còn trẻ nhưng thân thể tiêu hao quá mức dẫn đến chết đi một cách hoang đường.
May mắn hắn còn tiếp tục được hương khói cho Nghiêm gia, trước khi nhiễm bệnh hoa liễu có để lại một tiểu thiếu gia khỏe mạnh, nhưng tiểu thiếu gia vẫn chưa đủ tuổi nên mọi việc trong Nghiêm gia lại đặt lại trên vai Nghiêm lão gia tử.
Cũng may quanh co lòng vòng như nào Nghiêm lão gia tử lại tìm được Nghiêm Ngật do ông cùng một người phụ nữ nào đó không nhớ rõ sinh ra, vì thế ông vội vàng phái người tới dinh thự nhận được tin.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Ngật, Nghiêm lão gia tử liền cảm thấy người thanh niên này không đơn giản.
Hắn mặc một bộ quân phục bộ đội khu vực phòng thủ, vững vàng lại anh tuấn. Quân phục ôm người bày ra cơ bắp có sức bật kinh người vừa hoàn mỹ vừa căng chặt, nhìn bộ quân phục trắng này của hắn chỉ sợ đã là một tay già đời.
Người khắp nơi đều biết, bộ đội khu vực phòng thủ đều là một đám người tàn nhẫn chỉ cần tiền lại không muốn sống. Địa hình nguy hiểm, thổ phỉ hung hăng ngang ngược, bộ đội khu vực phòng thủ chính là đặc biệt tới quét dọn thổ phỉ.
Đều là một đám người không tiếc mạng, cứng đối cứng, mỗi lần gặp nguy hiểm không chết thì cũng là bị thương.
Lúc Nghiêm Ngật quan sát căn phòng thủy tinh có rèm tua rua này thì Nghiêm lão gia tử cũng đang quan sát hắn.
Nghiêm Ngật, Ngật trong cao ngất. Tên này thật sự rất thích hợp với thân hình cao dài mà bình tĩnh khó thuần phục trước mắt này.
Hắn đi vào một nơi xa lạ nhưng hoàn toàn không thể hiện một chút sợ hãi, ngược lại còn không chút hoang mang đánh giá bốn phía, Nghiêm lão gia tử không nghi ngờ nếu lúc này mời hắn đến vườn hoa, thanh niên này tuyệt đối còn có thể tản bộ trên sân vắng mà thưởng thức cảnh đẹp.
"Mẹ con gần đây tốt không?" Nghiêm lão gia tử tung ra con mồi đầu tiên.
"Chết rồi." Nghiêm Ngật thu hồi ánh mắt quay đầu lại, nhìn thẳng Nghiêm lão gia tử ngồi trên chỗ cao. Mắt hắn là mắt một mí, cho dù cái nhìn không mang theo cảm xúc nhưng vẫn làm cho người khác cảm giác như bị miệt thị một cách lạnh lùng.
"À, thì ra là vậy." Trên gương mặt được bảo dưỡng tốt chỉ có tiếc nuối nhàn nhạt, tiếc nuối vì không thể dựa vào cái này để mượn sức thanh niên trước mắt.
"Con hẳn là biết rõ mục đích ta tới tìm con nhỉ?" Nghiêm lão gia tử đặt quải trượng qua một bên, bưng chung trà Thanh Hoa lên.
"Biết rõ." Môi mỏng phun ra hai chữ, âm điệu lưu loát lại đơn điệu.
"Hả? Con nói thử xem." Nắp trà xẹt qua mặt nước xanh biếc.
"Ông muốn một con chó, một con chó chỉ biết nghe lệnh, chỉ cần có lỗ tai chứ không cần đầu óc."
"Khụ khụ." Nghiêm lão gia tử đột nhiên bị sặc nước trà, ho khan hai tiếng mới mạnh miệng nói, "Đứa nhỏ này, con nói chuyện không khỏi quá khó nghe rồi." Sau đó ông lại cười khẽ một tiếng, nói thêm một câu, "Nhưng mà lời này thật ra không có vấn đề gì."
"Vậy....?"
"Tôi có một điều kiện."
"Ha." Nghiêm lão gia tử phảng phất như nghe được chuyện chê cười lớn gì, ông cầm lấy quải trượng của mình giống như đang lấy lại thứ tượng trưng cho quyền lực, dậm lên mặt đất hai cái, "Cậu có biết hiện tại cậu được tính là thứ gì không? Còn xứng nói điều kiện với tôi?"
Cho dù là đứa bé ăn xin cũng biết rõ người không nên đắc tội nhất là Nghiêm lão gia tử, không cần Nghiêm lão gia tử mở miệng thì một đám chó phía dưới ông cũng có thể làm một người ở chỗ này sống không bằng chết. Nhưng Nghiêm Ngật lại lưu loát xoay người, bóng dáng cao lớn bước ra, để lại bóng lưng cho Nghiêm lão gia tử.
Binh lính vác súng trên vai đứng cạnh cửa đã lên nòng, lập tức giơ lưỡi lê ngăn đường đi lại, Nghiêm lão gia tử vẫy tay, ông muốn nhìn thử người này rốt cuộc là người như thế nào.
Mà sự thật chứng minh, Nghiêm Ngật thật sự rất ngang ngạnh. Chẳng những ngang ngạnh mà còn cứng đầu, đi đến quỷ môn quan của Diêm Vương cũng không thu lại sự ngang ngạnh này.
Nghiêm lão gia tử rốt cuộc tin được rằng trên thế giới này còn có người tàn nhẫn hơn ông, ông đồng ý với điều kiện của Nghiêm Ngật, hứa hẹn về sau sẽ cho hắn một nhánh quân đội nhưng tiền đề tất nhiên hắn phải làm con chó của Nghiêm gia cho đến khi tiểu thiếu gia có thể làm gia chủ mới thôi.
Đáng tiếc, Nghiêm Ngật làm con chó vẫy tay thì tới xua tay thì đi cho Nghiêm gia mấy năm, lại không biết lúc quân nhân nói điều kiện cùng thương nhân thì người chịu thiệt vĩnh viễn là người trước.
Vì thế, lúc thua cuộc hoàn toàn hắn nhảy lên chiếc xe lửa mà chính hắn cũng không biết điểm cuối là ở Phố Đông. Hắn cắn răng một mình xử lý vết thương do súng bắn trong toa xe tối tăm tràn đầy mùi than đá thiêu đốt, cũng chưa từng nghĩ lúc tới nơi hắn sẽ gặp được cầu vồng sáng lạn nhất mà mình không thể buông tay trong sinh mệnh đen trắng của bản thân.
Tổ tiên Nghiêm gia mỗi đời đều tích lũy của cải, một người so với một người càng ưu tú hơn.
Lão gia tử Nghiêm gia cũng từng là một nhân vật phong lưu, mấy chuyện miên hoa túc liễu* này trải qua không ít.
(*Miên hoa túc liễu: Chỉ đàn ông trăng hoa.)
Mà đại thiếu gia Nghiêm gia do phòng chính sinh ra lại kém không ít so với cha mình, chỉ kế thừa được vẻ ngoài đẹp trai, ngay cả một chút đầu óc buôn bán cũng không có, nên không trách được tuổi còn trẻ nhưng thân thể tiêu hao quá mức dẫn đến chết đi một cách hoang đường.
May mắn hắn còn tiếp tục được hương khói cho Nghiêm gia, trước khi nhiễm bệnh hoa liễu có để lại một tiểu thiếu gia khỏe mạnh, nhưng tiểu thiếu gia vẫn chưa đủ tuổi nên mọi việc trong Nghiêm gia lại đặt lại trên vai Nghiêm lão gia tử.
Cũng may quanh co lòng vòng như nào Nghiêm lão gia tử lại tìm được Nghiêm Ngật do ông cùng một người phụ nữ nào đó không nhớ rõ sinh ra, vì thế ông vội vàng phái người tới dinh thự nhận được tin.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Ngật, Nghiêm lão gia tử liền cảm thấy người thanh niên này không đơn giản.
Hắn mặc một bộ quân phục bộ đội khu vực phòng thủ, vững vàng lại anh tuấn. Quân phục ôm người bày ra cơ bắp có sức bật kinh người vừa hoàn mỹ vừa căng chặt, nhìn bộ quân phục trắng này của hắn chỉ sợ đã là một tay già đời.
Người khắp nơi đều biết, bộ đội khu vực phòng thủ đều là một đám người tàn nhẫn chỉ cần tiền lại không muốn sống. Địa hình nguy hiểm, thổ phỉ hung hăng ngang ngược, bộ đội khu vực phòng thủ chính là đặc biệt tới quét dọn thổ phỉ.
Đều là một đám người không tiếc mạng, cứng đối cứng, mỗi lần gặp nguy hiểm không chết thì cũng là bị thương.
Lúc Nghiêm Ngật quan sát căn phòng thủy tinh có rèm tua rua này thì Nghiêm lão gia tử cũng đang quan sát hắn.
Nghiêm Ngật, Ngật trong cao ngất. Tên này thật sự rất thích hợp với thân hình cao dài mà bình tĩnh khó thuần phục trước mắt này.
Hắn đi vào một nơi xa lạ nhưng hoàn toàn không thể hiện một chút sợ hãi, ngược lại còn không chút hoang mang đánh giá bốn phía, Nghiêm lão gia tử không nghi ngờ nếu lúc này mời hắn đến vườn hoa, thanh niên này tuyệt đối còn có thể tản bộ trên sân vắng mà thưởng thức cảnh đẹp.
"Mẹ con gần đây tốt không?" Nghiêm lão gia tử tung ra con mồi đầu tiên.
"Chết rồi." Nghiêm Ngật thu hồi ánh mắt quay đầu lại, nhìn thẳng Nghiêm lão gia tử ngồi trên chỗ cao. Mắt hắn là mắt một mí, cho dù cái nhìn không mang theo cảm xúc nhưng vẫn làm cho người khác cảm giác như bị miệt thị một cách lạnh lùng.
"À, thì ra là vậy." Trên gương mặt được bảo dưỡng tốt chỉ có tiếc nuối nhàn nhạt, tiếc nuối vì không thể dựa vào cái này để mượn sức thanh niên trước mắt.
"Con hẳn là biết rõ mục đích ta tới tìm con nhỉ?" Nghiêm lão gia tử đặt quải trượng qua một bên, bưng chung trà Thanh Hoa lên.
"Biết rõ." Môi mỏng phun ra hai chữ, âm điệu lưu loát lại đơn điệu.
"Hả? Con nói thử xem." Nắp trà xẹt qua mặt nước xanh biếc.
"Ông muốn một con chó, một con chó chỉ biết nghe lệnh, chỉ cần có lỗ tai chứ không cần đầu óc."
"Khụ khụ." Nghiêm lão gia tử đột nhiên bị sặc nước trà, ho khan hai tiếng mới mạnh miệng nói, "Đứa nhỏ này, con nói chuyện không khỏi quá khó nghe rồi." Sau đó ông lại cười khẽ một tiếng, nói thêm một câu, "Nhưng mà lời này thật ra không có vấn đề gì."
"Vậy....?"
"Tôi có một điều kiện."
"Ha." Nghiêm lão gia tử phảng phất như nghe được chuyện chê cười lớn gì, ông cầm lấy quải trượng của mình giống như đang lấy lại thứ tượng trưng cho quyền lực, dậm lên mặt đất hai cái, "Cậu có biết hiện tại cậu được tính là thứ gì không? Còn xứng nói điều kiện với tôi?"
Cho dù là đứa bé ăn xin cũng biết rõ người không nên đắc tội nhất là Nghiêm lão gia tử, không cần Nghiêm lão gia tử mở miệng thì một đám chó phía dưới ông cũng có thể làm một người ở chỗ này sống không bằng chết. Nhưng Nghiêm Ngật lại lưu loát xoay người, bóng dáng cao lớn bước ra, để lại bóng lưng cho Nghiêm lão gia tử.
Binh lính vác súng trên vai đứng cạnh cửa đã lên nòng, lập tức giơ lưỡi lê ngăn đường đi lại, Nghiêm lão gia tử vẫy tay, ông muốn nhìn thử người này rốt cuộc là người như thế nào.
Mà sự thật chứng minh, Nghiêm Ngật thật sự rất ngang ngạnh. Chẳng những ngang ngạnh mà còn cứng đầu, đi đến quỷ môn quan của Diêm Vương cũng không thu lại sự ngang ngạnh này.
Nghiêm lão gia tử rốt cuộc tin được rằng trên thế giới này còn có người tàn nhẫn hơn ông, ông đồng ý với điều kiện của Nghiêm Ngật, hứa hẹn về sau sẽ cho hắn một nhánh quân đội nhưng tiền đề tất nhiên hắn phải làm con chó của Nghiêm gia cho đến khi tiểu thiếu gia có thể làm gia chủ mới thôi.
Đáng tiếc, Nghiêm Ngật làm con chó vẫy tay thì tới xua tay thì đi cho Nghiêm gia mấy năm, lại không biết lúc quân nhân nói điều kiện cùng thương nhân thì người chịu thiệt vĩnh viễn là người trước.
Vì thế, lúc thua cuộc hoàn toàn hắn nhảy lên chiếc xe lửa mà chính hắn cũng không biết điểm cuối là ở Phố Đông. Hắn cắn răng một mình xử lý vết thương do súng bắn trong toa xe tối tăm tràn đầy mùi than đá thiêu đốt, cũng chưa từng nghĩ lúc tới nơi hắn sẽ gặp được cầu vồng sáng lạn nhất mà mình không thể buông tay trong sinh mệnh đen trắng của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.