Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 61: Ăn mặc trang điểm trung tính lấy lòng tổng giám đốc Sở

Phong Thập Nhất

14/11/2020

Sở Hư Uyên liếc Tô Hoàng, biểu tình lạnh nhạt: "Tôi đã biết."

Tô Hoàng dịu dàng cười cười, ở trước mặt An Nhu, thái độ của cô trước sau như một đều dịu dàng: "Tổng giám đốc Sở nhớ rõ là được, Nhu Nhu, mình đi trước nha."

Tô Hoàng cũng là bị Sở Hư Uyên giữa đường kéo qua tới, đối phương thái độ tốt đẹp, há miệng đã đồng ý điều kiện của Tô Hoàng, làm cô khó có thể cự tuyệt, Tô Hoàng cũng lười nói thêm điều gì.

Cho dù Sở Hư Uyên không nói vụ điều kiện, vì An Nhu, Tô Hoàng cũng sẽ lại đây. Chỉ là người thông minh nói chuyện với nhau thì không đề cập đến vấn đề này.

Tô Hoàng xuống lầu rời đi, An Nhu cười vẫy tay chào tạm biệt, lúc này mới sinh ra cảm giác không được tự nhiên.

"Sở tiên sinh, như vậy không sao chứ?" An Nhu sửa sang lại áo choàng một chút, có chút thấp thỏm hỏi Sở Hư Uyên.

Bản thân cô cảm thấy khá xinh đẹp, nhưng có xuề xòa quá hay không? Nhưng nghe giọng điệu của Sở Hư Uyên đây cũng chỉ là một bữa tiệc bình thường giữa những người bạn với nhau, tùy ý một chút cũng không sao.

"Ừ." Sở Hư Uyên nhìn cô bé trước mặt, tầm mắt lướt qua người cô, bên trong là tình cảm phức tạp mà ngay cả chính bản thân anh cũng nói không rõ.

"... Rất thuận mắt." Sở Hư Uyên dời tầm mắt, giọng điệu ung dung.

"Cần phải đi rồi?" Động tác của anh quá tự nhiên, An Nhu một chút cũng không nhận ra được Sở Hư Uyên là cố tình dời ánh mắt.

"Thôi, dù sao hỏi anh cũng như không."

Thấy Sở Hư Uyên trả lời bâng quơ không cho mặt mũi, An Nhu giật giật khóe miệng, dứt khoát từ bỏ dò hỏi. Nghĩ cũng biết, Sở tiên sinh có ghét chứng bệnh ghét phái nữ, khẳng định sẽ không rõ ràng lắm...

"Ủa, Sở tiên sinh, chứng ghét phái nữ của anh đã hết rồi sao?"

An Nhu giât mình, đột nhiên nhớ tới trước nay Sở Hư Uyên chưa từng bài xích cô. Tuy rằng tất cả mọi người đồn thổi truyền tin chứng ghét phái nữ của Sở Hư Uyên rất kinh khủng, An Nhu cũng không quá để ý, đại khái là vì Sở Hư Uyên ở trước mặt cô biểu hiện quá tự nhiên.

"Không có hết." Sở Hư Uyên trả lời ngắn gọn lưu loát, anh cũng hoàn toàn không bất ngờ tại sao An Nhu lại biết điều này.

"Đi thôi, thời gian không còn sớm." Nói, anh chạm nhẹ vào bả vai An Nhu một chút, ý bảo đối phương xuống cầu thang lầu.

"Còn chưa hết nữa sao?" An Nhu đứng ở trên cầu thang lầu, mắt trông mong xoay người nhìn bóng dáng Sở Hư Uyên bước vào thư phòng cầm đồ vật ra tới, vô cùng tò mò.

"Sở tiên sinh, vậy tại sao anh có thể nói chuyện bình thường với em như vậy?"

Dựa theo cốt truyện tới nói, trong tình huống bình thường, không nên trực tiếp kêu cô lăn sao?

"Anh cho rằng em phải tự mình hiểu lấy mới đúng chứ."

Sở Hư Uyên ra tới, đứng ở trước cửa thang lầu, túm nón áo choàng lông màu trắng của An Nhu: "Em là anh nuôi... Tại sao không thể nói chuyện bình thường, hửm?"

Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược, An Nhu lại rất bất lực phát hiện bản thân thật đúng là nháy mắt đã hiểu ý của đối phương. Còn không phải là nói cô là thú cưng anh ta nuôi trong nhà sao, bởi vì không thú cưng là không phân biệt trai gái, nên cũng sẽ không dính dáng gì tới chứng bệnh ghét phái nữ.

Nói đến cùng, bản thân cô cũng chỉ là cái một đứa con gái, bị người mình thích trào phúng như vậy, trong lòng cũng buồn chứ. An Nhu xụ mặt, bẹp bẹp bẹp đi xuống lầu, vạt áo tung bay ở trong không trung.

Người đàn ông không nhanh không chậm đi theo phía sau cô xuống cầu thang xoắn ốc. Nếu lúc này An Nhu quay đầu lại, nhất định cô sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy biểu cảm dịu dàng của Sở Hư Uyên hòa chung làm một với nụ cười cưng chiều. Khóe môi của người đàn ông hơi cong, rõ ràng tâm tình đang vô cùng tốt.

Thú cưng? Việc này đối với Sở Hư Uyên tới nói, lại là một loại coi trọng khác.

Rốt cuộc, ở trong lòng anh, thú cưng có thể quan trọng hơn nhiều người khác. Đến nỗi An Nhu có phải mèo con Sở Hư Uyên nuôi dưỡng hay không... Điều này còn chờ nói sau.

Lăn lộn thời gian dài như vậy, lúc An Nhu và Sở Hư Uyên ngồi trên xe rời đi đã hơn mười một giờ.

An Nhu và Sở Hư Uyên cùng nhau ngồi ở dãy ghế phía sau xe, tay quy củ đặt ở đầu gối, cơ thể căng chặt, chỉ kém không viết bốn chữ "Em rất khẩn trương" viết ở trên mặt.

"Ờ, chúng ta đi giờ này có quá muộn hay không?" Không khí bên trong xe quá yên tĩnh, An Nhu nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn xuống được, mở miệng dẫn đầu đánh vỡ không gian im lặng xấu hổ này.

Thật ra, An Nhu muốn ngồi trong chiếc xe hộ tống đang chạy phía sau Sở Hư Uyên kia, nhưng lại bị tổng giám đốc Sở không chút khách khí túm mũ kéo vào chiếc xe này.

"Ngồi chiếc phía sau làm gì? Trong chốc lát còn phải cùng nhau xuống xe, em làm như vậy là hoàn toàn không cần thiết." Nhàn nhạt nói một câu, hoàn toàn phá hỏng đường lui của An Nhu.

"Sẽ không, bọn họ đều đang chờ. Không cần lo lắng." Sở Hư Uyên dựa vào trên ghế, tư thế thả lỏng gấp mấy trăm lần so với An Nhu.

... Cô không phải lo lắng điều này, nghĩ cũng biết nhóm người này không có ai dám rời khỏi bữa tiệc trong khi Sở Hư Uyên chưa tới, chẳng lẽ cái này kêu chơi ngông sao? Ngẫm lại bản thân cô bỏ mặc ai đó chui vào phòng ngủ một giấc, tự nhiên An Nhu cảm thấy chột dạ.

Khóe mắt liếc thấy mèo con nhà anh toàn thân trong trạng thái khẩn trương, Sở Hư Uyên mặt không thay đổi nhíu nhíu mày.

Cũng không phải như cô ấy nghĩ như vậy.

Lần này anh thật sự là muốn dẫn An Nhu ra ngoài thả lỏng một chút, Sở Hư Uyên cũng không tính toán làm An Nhu càng thêm khẩn trương.

An Nhu còn đang suy nghĩ một vài chuyện lung tung rối loạn, thì chú ý tới hành động của người ngồi bên cạnh, chỉ thấy Sở Hư Uyên lấy di động từ trong túi ra, mở ra một giao diện mà cô vô cùng quen mắt.

"... Sở tiên sinh, anh tính toán chơi cái này sao?" An Nhu giật mình, hơi mờ mịt hỏi Sở Hư Uyên. Đây là giao diện trò chơi mà An Nhu thường dùng di động của Sở Hư Uyên chơi trong những lúc buồn chán, nhưng Sở Hư Uyên lại không thích chơi mấy trò này.

"Ừ." Lên tiếng trả lời, Sở Hư Uyên mở ra giao diện, mặt trên dừng lại level trước đó mà An Nhu từng chơi, anh nhẹ nhàng hoàn thành, đi vào level tiếp theo.

Lúc chơi Anipop, An Nhu không có vận dụng năng lực máy tính của mình. Tuy rằng năng lực này rất tiện ích, nhưng nếu mỗi một ván đều dùng số liệu tính toán ra tới, đạt tới mức điểm hoàn mỹ để qua cửa thì cũng không có ý nghĩa gì, An Nhu dứt khoát chậm rãi chơi.

Nhìn Sở Hư Uyên một quan quan thông qua bay nhanh, vui sướng phao phao tạc nứt thanh ở bên trong xe vang lên, An Nhu nguyên bản còn súc ở ly Sở Hư Uyên xa nhất ghế dựa bên kia, chậm rãi cũng nhịn không được thò lại gần, duỗi cổ đi xem Sở Hư Uyên chơi cái này.

"Ấy, không đúng, cái này, cái này..."

Nhìn một hồi lâu, An Nhu rõ ràng nhìn ra tới sai sót của Sở Hư Uyên, nhịn không được, duỗi tay chỉ dẫn: "Cho khối này di chuyển sang phía này có thể phá tan màu này, còn có thể kích phát hiệu ứng hóa thành quả bom."

Bị An Nhu ngồi đó chỉ đạo, Sở Hư Uyên tính tình chuyển tốt, không nói chuyện, mà là dựa theo chỉ dẫn của An Nhu. Cuối cùng, quả nhiên An Nhu nói chính xác, lại hoàn thành một level nữa.

Thời gian kế tiếp, An Nhu ngồi ở trên xe đã không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Sở Hư Uyên chơi Anipop, cô cũng sẽ ngồi ở bên cạnh xem anh chơi, có đôi khi còn có thể nhỏ giọng nói hai ba câu lời nói, so với không khí im lặng xấu hổ trước đó khá hơn nhiều.

Sở Hư Uyên nghe theo lời chỉ dẫn của An Nhu vượt hai mươi, ba mươi level thì xe cũng ngừng lại.

"Tới rồi sao?" An Nhu giật mình, tâm trí của cô còn đang đắm chìm trong Anipop.

Sở Hư Uyên rất lợi hại, cho dù không có An Nhu thuộc loại BUG to chà bá này, anh cũng có thể nhẹ nhàng hoàn thành level.

"Ừ." Tắt di động, bỏ trở lại trong túi, Sở Hư Uyên xuống xe trước.

Đầu óc An Nhu còn chưa kịp phản ứng, cũng muốn đi xuống theo, lại bị Sở Hư Uyên ngăn cản: "Chờ một lát."

Sở Hư Uyên mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn vào mắt An Nhu, tươi cười lười nhác: "Chờ anh một chút."



An Nhu không hiểu ý của Sở Hư Uyên, có chút mơ hồ, tay không tự giác kéo kéo áo khoác trên người.

Cô đã chú ý tới, đám người đứng chờ bên ngoài kia... Đều là... người Sở Hư Uyên quen biết.

Chắc là không sao, trước lúc tới, cô cũng đã trộm thâm nhập vào thông tin và kho số liệu của Sở Hư Uyên, đều đã ghi nhớ danh tính của nhóm người này. Hơn nữa, còn nhớ rất kỹ, sẽ không có việc gì.

An Nhu ở trong lòng yên lặng cổ vũ cho bản thân.

Sở Hư Uyên xuống xe, liếc mắt nhìn đám người đứng chờ anh ở cách đó không xa, biểu tình không có gì thay đổi, biểu cảm mềm mại lúc còn ở trong xe cũng trở thành hư không, thay thế chính là biểu cảm lạnh lùng xa cách mà mọi người quen thuộc nhất.

Anh nhìn đám người bên kia, sau khi nhìn thấy anh tới thì náo nhiệt hẳn lên, không nói chuyện, lo xoay người, đi đến phía cánh cửa xe đầu bên kia, khom lưng mở ra cửa xe.

"Em ra được rồi." Sở Hư Uyên cong eo, vươn một bàn tay, đưa ra trước mặt An Nhu. Hình như chính anh cũng không nhận ra được, lúc đối mặt với An Nhu, mặc kệ như thế nào thì biểu cảm trên mặt và khí thế của Sở Hư Uyên luôn là mềm mại dịu dàng hơn rất nhiều.

An Nhu bỗng nhiên mở to hai mắt, cô không ngờ Sở Hư Uyên sẽ hành động như vậy.

Sở tiên sinh, đích thân tới mở cửa thay cô... A, cảm giác này sung sướng hạnh phúc muốn chết, làm sao bây giờ.

Hít thở không thông rồi.

"Cảm, cảm ơn." An Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lòng bàn tay ấm áp to rộng của Sở Hư Uyên.

Đây là lần đầu tiên An Nhu dựa vào Sở Hư Uyên gần như vậy, không phải, cũng là lần đầu tiên cô thực hiện thành vi thân mật như vậy đối với người khác phái.

Dù đã trãi qua một đời cộng thêm đời này nữa, cộng hai kiếp cô cũng gần bốn mươi tuổi, nhưng buồn thay, nụ hôn đầu tiên vẫn còn chưa giao ra, An Nhu vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ.

Đám người đang đứng ở trước cửa biệt thự nghỉ mát, cũng chỉ chờ sự xuất hiện của Sở Hư Uyên, nhìn Sở Hư Uyên xuống xe lại không có lập tức lại đây. Ngay từ đầu, không khí ầm ĩ cũng chìm dần xuống một chút.

"Hãy chờ xem, lần này anh Sở sẽ dẫn theo người tới."

Từ đầu tới đuôi, chỉ có mình Hạ Dương là biết nhiều nhất, cũng là người rõ ràng nhất, khóe miệng của anh cong lên, nụ cười đầy tùy tiện, nói: "Tôi nói trước, lần này mấy cậu nhớ cho kỹ thời khắc này đó, anh Sở hiếm khi dẫn người đến chơi."

"Đương nhiên sẽ nhớ rồi, chỉ là không ngờ tổng giám đốc Sở cũng sẽ dẫn người tới."

Người con gái đứng cạnh Hạ Dương dùng ánh mắt gắt gao tỏa định ở trên người Sở Hư Uyên: "Cũng không biết là ai, nhưng khẳng định sẽ không có ưu tú như tổng giám đốc Sở."

Nhìn dung mạo của cô ta, chắc cũng là một người con gái thanh tú xinh xắn, nhưng rất kỳ lạ, cô ta ăn mặc lại rất trung tính, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể nghe giọng nói mới phân biệt nam nữ.

"Hà Tú, sao cậu lại nói như vậy." Một người con gái khác nhẹ nhàng đụng cô ta một chút, nhỏ giọng cười nói.

"Tổng giám đốc Sở nhìn trúng người, khẳng định cũng sẽ rất ưu tú." Người con gái này nói chuyện cũng dịu dàng dễ thương, nhưng cách ăn mặc cũng không khác gì Hà Tú... Nhìn một đám tiểu thư con nhà giàu nghe tin đến dự tiệc kia đều mặc đồ trung tinh, thật là một lời khó nói hết.

Hạ Dương bĩu môi, lại không thèm để ý đến cuộc đối thoại của hai vị tiểu thư kia, trong lòng có chút đồng tình đám con gái có mặt trong bữa tiệc này. Cố tình ăn mặc trang điểm trung tính, còn không phải là vì muốn tiếp cận anh Sở?!

Phải biết rằng, chứng bệnh ghét phái nữ của tổng giám đốc Sở là có tiếng. Cho dù như vậy, cũng vẫn có người luôn nghĩ mọi cách tiếp cận Sở Hư Uyên. Trong lòng lại tự tin tràn đầy với sắc đẹp của bản thân sẽ đủ làm Sở Hư Uyên điên đảo.

Bọn họ có nghĩ nát óc, dùng hết biện pháp cũng không ngờ, người từ trước đến nay nổi tiếng vì chứng bệnh ghét phái nữ như tổng giám đốc Sở, lần này lại dẫn theo một cô bé đến.

Nghĩ là nghĩ như vậy, Hạ Dương cũng không đồng tình người tên Văn Hà Tú đang đứng bên cạnh anh. Lúc trước Sở Hư Uyên vẫn còn là đại thiếu gia nhà họ Sở, người tên Văn Hà Tú này ngày nào cũng chạy đến nhà họ Sở.

Đương nhiên mục đích không phải là Sở Hư Uyên, mà là người em trai cùng cha khác mẹ của Sở Hư Uyên.

Hiện tại Sở Hư Uyên lên nắm quyền, vị tiểu thư này lại muốn chết muốn sống nhào vào Sở Hư Uyên. Cũng không biết nghĩ lại, nếu không phải cố kỵ cô ta là tiểu thư nhà họ Văn, và Sở Hư Uyên cũng không muốn so đo tính toán với một người con gái. Nếu không, anh ấy đã ra tay từ lâu.

Sở Hư Uyên tự mình đi qua mở cửa xe, tất cả mọi người nhìn anh cúi người, làm ra một tư thế mời đúng chất quý tộc.

"Không đúng, không giống... Hình như đó là hành động giành cho người khác p..." Văn Hà Tú cũng chú ý tới hành động quý ông quá mức lễ phép của Sở Hư Uyên, cắn môi, không dám tin tưởng vào những gì chính mắt chứng kiến.

Không có khả năng, sao có thể...

Một cô gái dáng người nhỏ xinh được Sở Hư Uyên nắm tay đỡ xuống xe, hai người chậm rãi đi tới bên này. Thiếu nữ mặc áo choàng lông màu trắng, trang điểm trẻ trung xinh đẹp đang nắm tay Sở Hư Uyên đi tới, khí thế của hai người lại rất hài hòa.

Trong lúc nhất thời, nhóm người Hạ Dương đều yên lặng đến đáng sợ. Phía trước vui đùa tùy ý, lúc này đã không còn. Cho dù biết người mà lần này Sở Hư Uyên dẫn tới chính là người anh coi trọng, nhưng cũng không có ai nghĩ tới người đó lại là con gái.

An Nhu cũng nhận ra được không khí khác thường của đám người kia, vô cùng im lặng, yên tĩnh đến run người. Nói không khoa trương, từng cái ánh mắt đều sắp nướng cô thành than.

Làm cái gì vậy? Bộ chưa thấy Sở Hư Uyên dắt theo người sao?

Trong lòng An Nhu hò hét khẩn trương, nói thật là ngay cả bản thân cô cũng chưa thấy qua.

Nhưng sự thật là An Nhu nghĩ sai rồi.

Đúng là cô đã quen với thái độ tùy ý của Sở Hư Uyên, cũng không có trực tiếp đối diện với tính cách lạnh lùng vô tình của Sở Hư Uyên, nhưng nhóm người trước mặt này đều đã chứng kiến qua.

Cho đến khi hai người tay trong tay đi đến trước mặt đám người kia, Sở Hư Uyên còn không có buông tay ra. Nhưng An Nhu lại kiên trì không được nữa, cô nỗ lực duy trì biểu tình tự nhiên trên mặt, An Nhu nhẹ nhàng tránh thoát hai lần, lúc này Sở Hư Uyên mới buông tay cô ra.

... Nói đạo lý, nếu trước mặt không phải là người cô yêu thích, hơn nữa còn là người mang vẻ mặt chính trực như tổng giám đốc Sở đây mà nói, An Nhu thật sự cảm thấy cô bị anh ăn đậu hủ, mà còn ăn đường đường chính chính.

Vấn đề chính là, Sở Hư Uyên không thích cô, nhưng ... Sao cô có cảm giác anh ấy luyến tiếc buông tay cô ra là sao? Hay là lâu lắm chưa từng nắm tay con gái?!

"Ha ha, anh Sở, rốt cuộc anh bỏ được mang An Nhu nhà anh ra tới."

Hạ Dương ho khan hai tiếng, dẫn đầu đánh vỡ không khí yên tĩnh này, đi lên phía trước, muốn bắt tay chào hỏi An Nhu: "Em chính là An Nhu sao? Wow, em thật là đáng yêu..."

Từ lúc xuất hiện, Sở Hư Uyên một câu cũng chưa nói, liếc mắt nhìn Hạ Dương. Sát khí lạnh vèo vèo bay thẳng vào mặt anh, làm anh rùng mình lật đật rút bàn tay không biết điều của mình về.

"Khụ khụ khụ, xin tự giới thiệu, anh cũng là học sinh của học viện DICE, anh tên là Hạ Dương, năm ba, là học trưởng của em." Dưới ánh mắt như không khí Nam Cực, Hạ Dương giơ tay gãi gãi đầu, lời nói cũng thay đổi, lễ phép hẳn, chứ không ngã ngớn tự nhiên như trước.

An Nhu dừng một chút, nhìn sang người đứng bên cạnh không nói chuyện chỉ dùng ánh mắt hù người. Sau đó hào phóng cười cười.

"Chào anh, học trưởng Hạ, em tên là An Nhu, chúng ta thường xuyên chơi game đó, đều là người quen, không cần khách sáo làm gì." Chớp chớp mắt, giọng An Nhu rất nhẹ nhàng.

"Ha ha ha, thật là em sao? Học muội bé nhỏ à, em giỏi lắm đó, rất có tiền đồ."

Hạ Dương cũng là người có tính cách tự quen thuộc, nhìn An Nhu ngoan ngoãn tính tình tốt, thì nhịn không được thả bay tâm trí: "Đúng vậy, khi nào có rảnh lại đánh mấy ván, anh hỏi nè, em có biết thằng nhóc Quân Tử Như Ngọc là ai không? Chính là đầu tổ quạ đội trưởng kia của em đó..."

Nhìn thấy Hạ Dương lần này dứt khoát tự nhiên nhích người đến gần An Nhu, biểu tình của Sở Hư Uyên có chút thay đổi, nhưng lại không nói gì thêm, nhìn sắc mặt của đám người trước mặt này từ đỏ chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng, đủ màu khác nhau, hơi hơi gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi.

"Hạ Dương."



Sở Hư Uyên choàng tay sang bên kia eo An Nhu, kéo cơ thể cô lại gần người mình, giọng điệu nhàn nhạt: "Hoạt động lần này là do em tổ chức, em dẫn đường đi."

"Dạ? Anh Sở nói gì?" Hạ Dương còn đang nói hăng say, nghe Sở Hư Uyên dùng giọng không nóng không lạnh nói, vừa nhấc đầu, một đám người đều có chút cứng đờ đứng ở chỗ này, không ai dám lên tiếng nói chuyện.

Tình huống này cũng quá bình thường, trong lòng Hạ Dương âm thầm thở dài.

Anh đã nói rõ ràng, rằng chứng bệnh ghét phái nữ của anh Sở còn chưa có hết, vậy mà vẫn còn mấy người không có ánh mắt muốn nhào đến tham gia. Thái độ của Anh Sở lạnh nhạt vô cảm như vậy, rõ ràng là không thích ra mặt mà còn không biết điều nhào lên.

Hừ! Còn tự xưng là tiểu thư nhà giàu quý tộc, mặt còn dày hơn bánh xe mà tưởng bản thân mình đẹp lắm. Bởi vậy anh chỉ thích quen với người trong giới giải trí, có qua có lại, hết hứng thú thì trả phí chia tay, sòng phẳng.

Nhưng Hạ Dương cũng không thể cấm bọn tiểu thư này tới, dù sao cũng là anh dùng danh nghĩa cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ tổ chức, phải gửi thư mời đến từng gia tộc có tiếng trong thành phố, chính là có vài gia tộc một hai phải đưa con gái lại đây... Hạ Dương cũng không thể trực tiếp xé rách mặt mời người ta rời khỏi.

Cho dù không nói, thì trong lòng mọi người đều hiểu, chỉ là da mặt quá dày, và tham vọng quá nặng thôi.

"Ha ha, ok, chúng ta vào thôi. Anh Sở, để em dẫn đường, đúng rồi, nhóm người này đều là bạn của tụi anh, quan hệ khá tốt, An Nhu đừng quá khách sáo, cùng nhau chơi vui là được." Hạ Dương cười ha hả nói trước một tiếng, xem như vô hình cảnh cáo đám người kia, đám người kia biết điều, thái độ lập tức hòa đồng tiếp cận chào hỏi An Nhu.

Sở Hư Uyên và An Nhu cùng sóng vai đi theo sau Hạ Dương, thái độ tự nhiên quen thuộc, hoàn toàn không để ý tới đám người đứng như trời trồng kia. Trong lòng Sở Hư Uyên không đến mức khó chịu, chỉ là... Có vài gia tộc... Xác thật cần yêu cầu chỉnh đốn một chút.

Trong mắt cực nhanh hiện lên một tia sáng lạnh, nhớ tới vài người vừa rồi nhìn đến, dù là người có năng lực khống chế biểu tình hoàn mỹ như Sở Hư Uyên cũng không thể không toát ra vài phần chán ghét.

Văn Hà Tú đi ở phía sau ba người cắn chặt môi, gắt gao bóp chặt lòng bàn tay mới không làm ra hành động vô lễ. Cúi đầu, cô không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy biểu cảm hiện tại của bản thân. Thật sự là... Vũ nhục... Quá sỉ nhục.

Chỉ vì ngày này mà cô tàn nhẫn cắt rớt mái tóc dài nuôi hơn hai mươi năm của mình, thay bộ quần áo trung tính mà bản thân từng chán ghét, trong lòng tràn đầy hy vọng có thể làm Sở Hư Uyên yêu thích, làm anh nhìn cô một lần...

Nhưng, thiếu nữ được Sở Hư Uyên tay choàng eo đi ở đằng trước kia làm được cái gì? Cô ta dựa vào cái gì may mắn như vậy?!

Áo khoác lông màu trắng, mái tóc dài hơi uốn lượn, còn cột khăn lụa thành hình nơ bướm, mặc đầm xòe công chúa kết hợp với giày cao gót ống vớ dài. Rõ ràng chính là trang điểm rất ít nữ, Sở Hư Uyên lại không có chút nào khác thường, còn nắm tay cô ta, ôm eo cô ta.

Chứng bệnh ghét phái nữ đâu?

Tại sao Sở Hư Uyên không đẩy cô ta ra?! Tại sao lại làm ra hành động bảo vệ cô ta như bảo vật như vậy?!

Tại sao?!

Tại sao?!

Tại sao?!

So xuống dưới, bản thân cô ăn mặc trang điểm như một thằng con trai... Vành mắt đỏ lên, xấu hổ, tủi nhục, không cam lòng, nhưng Văn Hà Tú vẫn phải cắn răng nhịn xuống.

Không chỉ có một mình cô có cảm giác như vậy, mà là tất cả những tiểu thư xuất hiện tại bữa tiệc hôm nay, đều là điều chê cười!

Sự thật là cô muốn chạy khỏi chỗ này, muốn vùi đầu vào giường khóc một trận thật lớn, cô muốn về nhà... Nhưng không thể, cô có mặt tại đây là đại diện cho gia tộc, không thể tùy hứng như vậy.

"Sở tiên sinh, tâm tình của anh không tốt sao?" An Nhu nhạy bén phát giác ra thái độ của Sở Hư Uyên, nhỏ giọng hỏi anh. An Nhu và Sở Hư Uyên ở chung đã lâu, vẫn là rất mẫn cảm đối với cảm xúc của Sở Hư Uyên.

"Hửm?" Sở Hư Uyên nghe An Nhu nhỏ giọng hỏi chuyện, nhưng thật ra có chút kinh ngạc.

Cúi đầu, đối diện một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, thiếu nữ nhỏ nhắn chiều cao có hạn đang nỗ lực ngửa đầu nhìn anh, cảm xúc trong mắt trắng ra lại đơn giản: "Không có gì, chỉ là gặp được người không thích."

Thái độ Sở Hư Uyên rất nhạt, vươn tay nhéo nhéo má phải An Nhu: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Trách không được vẫn lùn như vậy, không cao nổi."

"... Sở tiên sinh, em có lòng tốt quan tâm anh, vậy mà anh nỡ lòng nào lấy chiều cao công kích em?"

An Nhu giơ tay ôm hai bên má, cũng quên mất hành vi nhéo má cô vừa rồi của Sở Hư Uyên: "Tuy rằng em lùn, nhưng đây lại là chiều cao đáng yêu nhất, bộ anh không biết sao! Chiều cao tỷ lệ nghịch với sự đáng yêu đó!"

"Chiều cao đáng yêu nhất? Ý gì?" Nhướng mày, Sở Hư Uyên nhìn An Nhu ngây ngốc dời đề tài, rất phối hợp tiếp tục hỏi tiếp.

"Nói anh cũng không hiểu, chính là tương lai sau này em sẽ tìm một anh bạn trai vừa cao vừa đẹp trai, người đó có thể nâng em lên cao, sau đó chụt ch... Người cao như anh hưởng thụ không đến cái cảm giác này đâu, hứ." An Nhu nhiều lần dỗi với Sở Hư Uyên, dỗi riết cũng trở thành thói quen, còn rất đắc ý hừ một tiếng.

"Anh đã hiểu chưa?"

Một mét rưỡi không tính cao, nhưng cũng là nhỏ xinh đáng yêu nha.

Mục tiêu hai kiếp của An Nhu chính là tìm một anh bạn trai cao hơn một mét tám, như vậy cũng củng cố gen trong tương lai, đảm bảo con của cô sẽ cao hơn cô, nhưng An Nhu không dám nói, chỉ dám trộm nghĩ thôi, nói ra sợ bị chê cười.

"... Tại sao anh lại muốn tìm bạn gái cao hơn mình làm gì?"

Sở Hư Uyên mím môi, không nhịn được, lại giơ tay dùng sức đùa nghịch với mái tóc dài của An Nhu, cuộn vào trong ngón tay rồi kéo ra: "Nhiệm vụ hiện tại của em là học tập cho thật tốt, không phải yêu đương."

Im lặng trong chốc lát, Sở Hư Uyên lại dùng lời lẽ vô cùng chính đáng bổ sung: "Hơn nữa hiện tại em cũng không thích hợp yêu đương, còn quá sớm, lại nói, dù tính yêu đương... Sau này anh cũng sẽ trấn cửa ải cho em."

An Nhu giật mình, còn chưa có tưởng tượng được khung cảnh yêu đương của bản thân thì tổng giám đốc Sở đã đưa ra yêu cầu trấn cửa ải, một người không có chút huyết thống trấn cửa ải?! Mà còn là một người xuất sắc như vậy?!

Bộ tổng giám đốc Sở tính làm cô cô độc suốt quãng đời còn lại sao?! Người ta vừa thấy anh ta đã mềm chân chạy mất dép, còn đâu chịu quen với cô.

Thậm chí kháng nghị cũng chưa nói ra, thì Hạ Dương đi phía trước đã ngừng lại bước chân.

"Tới rồi! Chúng ta ăn BBQ trước được không, sau đó lại đi dạo chơi trong biệt thự tiêu thực, không có vấn đề gì chứ?" Hạ Dương cười vẫy tay, gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

"Ừ!." Sở Hư Uyên lạnh nhạt trả lời, lại khôi phục khí thế cao ngạo lạnh lùng như lúc đầu.

An Nhu giật giật khóe miệng, trong lòng cũng rõ ràng Sở tiên sinh đây là cố ý, Sở ba tuổi mang thù đã xuất hiện. Trong lòng không thoải mái cũng làm người khác không được yên.

Nói thật, đây cũng chính là tùy hứng, vô cùng cao ngạo... Tuy rằng đại đa số mọi người ở đây cũng chưa nhìn ra tới.

Sở Hư Uyên ngắn ngủn một câu, An Nhu cũng từ cơ sở dữ liệu của mình phân tích điều ra tới, người có khả năng làm Sở ba tuổi xuất hiện cũng chỉ có mình cô.

An Nhu cũng cảm thấy giọng điệu dỗi anh khi nãy của bản thân có chút quá đáng

Những người ở đây đều thuộc thế giới thượng lưu quý tộc nhà giàu, cách giao lưu thật đúng là rất khó hiểu. An Nhu cảm thán như bà cụ non, có chút tò mò nhìn dãy lò nướng BBQ được bày hàng ngang trước mặt, ánh mắt lại dừng ở giường đu dây nằm phía sân cỏ phía sau.

Wow! Không ngờ nơi này lại có giường đu dây! Loại này đồ vật hiện đại này này cô cũng chỉ biết đến thông qua clip quảng cáo cùng hình ảnh của mấy khu resort năm sáu sao!

Cũng không biết có thể hưởng thụ cảm giác nằm lên đó ngắm sao trời hay không...

An Nhu tò mò muốn thử xem, nhưng vẫn che giấu cảm xúc. Cô không quên hiện tại bản thân đang ở đâu, không biết đàn con cháu quý tộc này có khó đối phó hay không nữa?!

Mỗi giây mỗi phút đều ghi nhớ thân phận của bản thân, nỗ lực không làm cho Sở tiên sinh mất mặt, cho nên không thể xúc động làm theo ý mình.

An Nhu rất có tự mình hiểu lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook