Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 81: Buổi sáng sau đêm say rượu (H nhẹ)

Phong Thập Nhất

15/11/2020

Đầu đau nhức, nặng nề, đôi mắt khô rát, đại não càng khó chịu đến muốn nổ mạnh.

An Nhu rên rỉ ra tiếng, toàn thân như bị ai đó dần cho một trận, cô nghiêng người cuộn tròn như mèo.

Rốt cuộc mình bị làm sao vậy...

An Nhu mở to mắt, mờ mịt nhìn đèn treo trần chiết xạ ra dạ quang dịu dàng ấm áp. Hốc mắt chua xót, như là trải qua một thời gian dài nhìn chằm chằm một chỗ không di chuyển. Hiện tại chỉ chớp một chút thôi, mắt đã như kim đâm, đau đớn khó chịu.

An Nhu nằm ở trên giường ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó mới xoay chuyển đầu, nhìn về hướng cửa sổ sát đất. Bức màn dày nặng kéo đến kín mít, ánh sáng bên ngoài bị chắn không chút sơ hở, mà ghế sô pha đơn gần cửa sổ sát đất hình như có người đang ngồi quan sát từng cử động một của cô.

"... Sở tiên sinh?" Trong phòng tối tăm, An Nhu cố sức nhìn một hồi lâu mới phân biệt ra người này rốt cuộc là ai, cô chần chờ một chút, lúc này mới cẩn thận gọi ra một cái tên quen thuộc.

Kỳ lạ, tại sao Sở Hư Uyên lại xuất hiện ở chỗ này?

Không đúng, phải là ngược lại, tại sao mình lại ở chỗ này?

Tinh thần sắc mặt An Nhu mờ mịt, nỗ lực chống cơ thể nặng trĩu ngồi dậy.

Ngay từ đầu, người đàn ông cổ tay chống cằm dựa vào trên ghế sô pha đơn bị hành động của An Nhu làm bừng tỉnh, tầm mắt không hề chướng ngại dưới ánh sáng mỏng manh nhìn thấy đến An Nhu muốn chống cơ thể đứng dậy, Sở Hư Uyên đứng lên, bước lại đây, cầm một bình nước trên tủ đầu giường, đổ ra một ly nước ấm đưa cho cô.

"Uống nước."

"Cảm, cảm ơn." An Nhu vẫn có chút ngu người, theo bản năng tiếp nhận ly nước uống lên hai hớp, lúc này mới phát giác giọng nói cũng khô khốc, nhịn không được lại uống nhiều hai hớp.

An Nhu không lên tiếng, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước, Sở Hư Uyên đứng ở đầu giường nhìn cô.

An Nhu uống xong một ly nước ấm, sau đó đặt ly nước không trở lại đầu giường, mới hơi chần chờ: "Sở tiên sinh, tại sao em lại ở chỗ này?"

Hiện tại lý trí của cô dần dần thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện mặc kệ từ góc độ nào tới nói, toàn bộ mọi chuyện đều lộ ra hơi thở không bình thường...

"Ký ức cuối cùng của em là cái gì?" Sở Hư Uyên lại không có trả lời cô, mà là hỏi ngược lại.

Không biết có phải ảo giác của An Nhu hay không, nhưng cô cảm thấy giọng điệu của Sở Hư Uyên quá mức... Dịu dàng ấm áp. Rõ ràng phía trước không có nói chuyện tốt như vậy.

"Hình như là ở ghế lô?" An Nhu thành thành thật thật trả lời, nỗ lực nhớ lại.

"Em nhớ rõ, lúc đó hai tay ôm chén trà nhìn bọn Tô Hoàng chơi trò chơi... Kế tiếp nhớ không ra." Trong đầu trống rỗng, ký ức nhỏ nhặt, đứt quãng.

"... Từ từ, không phải là đã xảy ra chuyện gì đi...?"

sắc mặt An Nhu trắng nhợt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Hư Uyên chứng thực: "Sở... Sở... Sở... Sở tiên sinh, Em... Làm cái gì?"

Sở Hư Uyên không nói chuyện, nương ánh sáng mỏng manh, thị lực của người đàn ông quá tốt không kiêng nể gì đánh giá An Nhu, biểu tình bình thường, giọng điệu bình thường, tất cả đều không có chút nào sơ hở.

Hừ, thật sự không nhớ ra...

Sở Hư Uyên nhướng nhướng mày: "Ừ... Em uống say."

"... Uống say?!" An Nhu vẻ mặt ngốc ngốc nhìn Sở Hư Uyên, biểu tình một lời khó nói hết.

"Em?! Sao em có thể uống say được!" Nhưng bệnh trạng này lại khá giống, ký ức nhỏ nhặt, cái gì cũng đều không nhớ rõ, mơ mơ hồ hồ.

"Đúng vậy, sao em có thể sẽ uống say?"

Sở Hư Uyên nhẹ nhàng nói, giọng điệu ung dung mang theo chút trêu ghẹo: "Không chỉ có uống say, còn làm ra một vài chuyện rất xuất sắc nữa là."

Toàn bộ gương mặt của An Nhu hoàn toàn cứng đờ. Cô biết con người Sở Hư Uyên, tuy rằng tính tình khá trẻ con còn thích trào phúng, nhưng ít nhất... Anh ấy cũng không nói dối.

"Em... Làm cái gì?"

"Ờ... Ý em chỉ là cái gì?" Hơi hơi khom lưng, Sở Hư Uyên đôi tay đút túi, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt An Nhu, khóe miệng hơi cong, cười như không cười.

"Là nói em chỉa vào mặt anh mắng anh là tên khốn khiếp, nói anh lãnh khốc vô tình, vô cớ gây rối, hay là ôm đùi anh không buông tay, hay là còn... Nói em đã thích anh thật lâu?"

Bùm.

"Sở... Sở... Sở... Sở tiên sinh, anh đừng có dọa em như vậy chứ! Ha ha ha..."

Một không cẩn thận lập tức khẩn trương, đầu ngã quỵ ở trên giường, An Nhu phịch phịch giật nảy cơ thể hai cái chật vật bò dậy, lẻn đến mép giường, cách Sở Hư Uyên khá xa: "Em... Em... Em... Em uống say nha! Em vô tội!"

An Nhu chưa từng uống say, nên cũng không biết thì ra bản thân uống say lá gan cư nhiên lớn như vậy.

Cái gì mà thổ lộ... Chẳng lẽ không phải ở một nơi có không khí tốt mới thổ lộ sao?

Tại sao cô không có ấn tượng gì hết vậy?!

Không thừa nhận!!!

Chết cũng không thể thừa nhận!!!

"Anh biết, em uống say." Sở Hư Uyên chậm rì rì đứng thẳng cơ thể, đi đến cửa sổ sát đất kéo bức màn ra một chút, để ánh mặt trời chiếu vào.

"Nếu tỉnh thì đi rửa mặt, sau đó ra tới ăn cơm, quần áo đặt ở trên ngăn tủ." Không mặn không nhạt dặn dò hai câu, Sở Hư Uyên đi ra ngoài, còn săn sóc đóng chặt cửa giùm An Nhu.

Sau khi đóng lại cánh cửa này, độ cong khóe môi của người đàn ông hiện rõ dục vọng nửa thõa mãn, nửa nhất định phải được.

Đêm qua, đến phút cuối cùng, hai người ôm hôn vuốt ve khó khăn chia lìa, thiếu chút nữa muốn trình diễn phim XXX, đúng lúc mấu chốc, An Nhu... Vậy mà... Ngủ rồi.

Đúng vậy, dưới tình huống quần áo bay mất, cơ thể trơn bóng thẳng thắng thành khẩn, da chạm da, cũng chính là Sở Hư Uyên đè ở trên người An Nhu... Đúng lúc bóng tính vào khung thành thì... An Nhu ngủ mất tiêu.

Ngay từ đầu Sở Hư Uyên chỉ là bực mình dục cầu bất mãn, đến sau lại cũng chỉ có thể gãi đầu đầu, ngồi ở trên ghế sô pha đơn nhìn An Nhu suốt một đêm. Anh yêu cầu chứng thực... Chứng thực cái suy đoán kia.

Nếu ngay từ đầu chỉ là suy đoán, hiện tại không sai biệt lắm đã gần như xác định.

Hừ, giấu thật tốt... Mèo con ngu ngốc thích anh khi nào vậy?!

Chẳng qua, chuyện thổ lộ xác thật không nên để phía nhà gái mở lời trước, cũng xác thật không nên làm loại trường hợp này. Trong mắt tràn đầy ý cười, tâm tình Sở Hư Uyên vô cùng tốt đi xuống lầu.

An Nhu ngồi yên ở trên giường, cô có đôi khi đúng thật là không hiểu được ý nghĩ của Sở Hư Uyên.

Giống như hiện tại, bị cô mượn rượu chơi điên làm phiền anh ấy cả đêm, vậy mà anh ấy còn không có tức giận, cũng không trào phúng... Nghĩ như thế nào cũng đều không khoa học a!

Hơn nữa, cũng không có giải thích được tại sao đến tột cùng như thế nào mà từ ghế lô chạy đến trong phòng Sở Hư Uyên...

Vẻ mặt rối rắm cầm quần áo đi tắm rửa, An Nhu cọ xát chậm rì rì đi rửa mặt.

Nhìn là biết có người đã thay quần áo cho mình, nhưng An Nhu cũng không lo lắng, bởi vì cô tin Sở Hư Uyên, người hầu trong nhà không thiếun, nhờ thay quần áo cho cô là chuyện bình thường.

Nhưng, không ngờ nhà của tổng giám đốc Sở cũng có muỗi, rõ ràng cô mặc quần áo ngủ rất truyền thống, loại pijama tay dài quần dài, sao muỗi có thể chích khắp người cô được kia chứ.

An Nhu cởi hết quần áo đứng trước gương bồn rửa mặt, nhìn nhìn cơ thể trắng noãn giờ đầy vệt đỏ, chi chít khắp cơ thể. Từ phần cổ, kéo dài đến chân, thậm chí... Ngay cả bên trong vách đùi gần phần nhạy cảm cũng có...

Ghê nhất là hai cái bánh bao của cô, không tìm được chỗ nào nguyên vẹn luôn, vệch đỏ che kín, không biết là nó phát triển lên một con số hay là bị sưng nữa, hai đóa hoa nhỏ của cô càng sưng, vừa chạm nhẹ vào đã làm cô hít hà.

Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?!!!

Muỗi chích?!

Hay là dị ứng cồn?!

Cô chưa từng uống rượu nên cũng không biết...

Hai mươi phút sau, An Nhu ngồi đối diện Sở Hư Uyên, an tĩnh như gà vùi đầu ăn cơm.

"An Nhu."

Sở Hư Uyên đột nhiên mở miệng, mắt nhìn chăm chú vào cô bé ngồi đối diện đầu sắp vùi vào trong chén cơm, giọng hơi lười nhác: "Cuối tuần là sinh nhật của anh."

"A?! Hả, ừ, đúng vậy."

An Nhu hoảng sợ, giật mình kinh động như thỏ con, ngay cả ghế cũng lùi về phía sau một chút: "Ờ, à... Đúng vậy, là sinh nhật của Sở tiên sinh."

Nói theo bản năng, An Nhu mới phản ứng lại, rằng hành vi của bản thân có chút hơi quá lố... Ho khan một tiếng, An Nhu nỗ lực bổ cứu: "Sở tiên sinh, anh muốn làm sinh nhật sao? Muốn quà gì?"

Tuy rằng An Nhu muốn tặng quà sinh nhật cho Sở Hư Uyên, nhưng chưa từng nghĩ phải tổ chức sinh nhật cho anh ấy. Căn cứ tin tình báo cô có được, thật ra Sở Hư Uyên không thích tổ chức sinh nhật. Trước kia là tại vì không có ai tổ chức, hiện tại là không cần thiết.

"Quà sinh nhật? Anh muốn..."

Ngoài dự đoán, Sở Hư Uyên lại không ngờ An Nhu lại nói như vậy, anh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, khóe môi chậm rãi cong lên khóe môi, nụ cười đầy ẩn ý: "Anh muốn em..."

An Nhu cầm lòng không đậu nuốt một ngụm nước miếng.

Anh muốn em?!!!

Loại lời âu yếm này tuy rằng có vẻ theo kịch bản nhưng lại cực kỳ kích thích... Nhưng Sở Hư Uyên nói những lời này là có ý gì? Anh ấy muốn ám chỉ...

"Anh muốn em làm một bữa cơm..."

Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ nói vế sau: "Anh chưa từng ăn qua cơm nhà... Ừm, chính là loại cơm gia đình mà trước kia em từng nói."

An Nhu có chút ngạc nhiên: "Sở tiên sinh, thật ra em không biết nấu cơm..."

Đây chỉ là cách nói đầy uyển chuyển, chứ thật ra An Nhu là dốt đặc cán mai. Kiếp trước kiếp này đều là học sinh, từ đâu ra kinh nghiệm nấu cơm?!!!

"Đó là chuyện của em."

Sở Hư Uyên khép hờ đôi mắt, giọng bình tĩnh: "Sinh nhật lần này, anh chỉ muốn một món quà duy nhất này thôi."

Một khi Sở Hư Uyên tùy hứng lên, An Nhu cũng không có cách nào.

"Được, em biết rồi."

Thở dài, An Nhu vỗ vỗ bộ ngực không tính nhỏ cũng không tính lớn của mình: "Sở tiên sinh, giao cho em đi."

Thật ra An Nhu tính sau khi dùng cơm tại nhà Sở Hư Uyên xong sẽ đi, kết quả lại bị chủ nhà trực tiếp lưu lại nơi này.

"Hôm nay là chủ nhật, em cũng không có việc gì, buổi tối anh đưa em trở về trường học."

Sở Hư Uyên ngồi ở một bên lật xem văn kiện, giọng bình tĩnh không chút gợn sóng: "Hiện tại không cần thiết."

"Nhưng mà..."

Cô ở lại nơi này làm gì?!!

An Nhu mờ mịt nhìn Sở Hư Uyên, cố gắng nói: "Em cũng không có việc gì làm..."

"Phải không? Anh đây cực cực khổ khổ mang em trở về, chính là vì để em mắng anh một câu khốn khiếp lại đi?"

Sở Hư Uyên cười nhạo một tiếng, nhàn nhã lại lật qua một tờ: "Mèo con ngu ngốc, thiếu nợ, không biết phải trả sao?"

Nghe nghe hình như có chút đạo ý lại hình như là ngụy biện nói bậy. Nhắc tới nhắc lui cũng chính là vụ mình uống rượu chơi điên, An Nhu yên lặng mà nhát nhát: "Em đã biết, có thể tùy tiện đi dạo được không?"

"Ừ, đi đi, có chuyện gì tìm quản gia."

Sở Hư Uyên ngồi ở lấy ánh sáng cực hảo thư phòng, không chút để ý nói, "Cũng có thể lại đây đọc sách."

An Nhu không muốn ngồi ở thư phòng đọc sách. Cô cũng không phải là người thích đắm chìm trong học tập, đi ra ngoài quay ngược tay đóng cửa giúp Sở Hư Uyên, nơi nơi đi dạo tham quan biệt thự.

Vừa mới đi đến phòng khách, di động trong túi truyền đến âm thanh, An Nhu lấy ra tới, vừa thấy là Tô Hoàng gọi đến.

"A lô, Tô Hoàng." An Nhu đi đến cuối hành lang lầu hai, quẹo vào ban công nhỏ, chuyển cuộc gọi.

"Nhu Nhu, cậu đã đỡ hơn chưa?"

Nghe ro Tô Hoàng thở dài nhẹ nhõm một hơi ở đầu bên kia: "Thật là, gửi tin nhắn cho cậu, cậu không để ý tới, gọi điện cũng không tiếp, làm mình lo lắng muốn chết."

"À, không có việc gì."

An Nhu không muốn nói đến, quyết tâm xóa bỏ chuyện chơi rượu điên ra khỏi trí nhớ, không muốn nhắc lại: "Ngày hôm qua sau khi mình đi có chuyện gì xảy ra không?!!!"

"Không có gì, Sở Hư Uyên tới kịp lúc, trực tiếp mang cậu đi." Tô Hoàng qua loa nói ra một câu, như là không muốn nhiều lời.

"Lần này là lỗi của mình, xin lỗi cậu nha An Nhu."

Tô Hoàng đi vào tầng hầm ngầm quán bar VA, tiếng bước chân nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong không gian tĩnh mịch.

Đây là một đường hầm hẹp hòi sâu thẳm, hai bên vách đá có chút hoa ngân, ánh đèn dầu mờ nhạt, Tô Hoàng lại không có phản ứng gì, khác với ánh mắt lạnh lẽo, cô cầm di động, giọng điệu nói chuyện đều là dịu dàng ung dung.

"Thật sự là không có việc gì, mình ở chung với Sở tiên sinh rất an toàn."

An Nhu cảm kích an ủi cô ấy, dừng một chút lại nói tiếp: "Ờ... Thật ra mình cũng có chuyện muốn tìm cậu giúp nè, Tô Hoàng... Cậu có thể dạy mình một làm mấy món ăn gia đình đơn giản được không?"

"Có thể." Cuối cùng quẹo vào một khúc cua, Tô Hoàng xuất hiện ở trước cửa tầng hầm ngầm, nhẹ nhàng mở cửa, đi vào.

Một người bị bó chặt tay chân đang ngã nằm trên mặt đất, miệng cũng bị quấn băng dính. Như là nghe được tiếng bước chân, người kia nhịn không được phát ra âm thanh nức nở mơ hồ không rõ, không ngừng giãy giụa.

Tô Hoàng liếc mắt nhìn người kia điên cuồng giãy giụa trên mặt đất, ánh mắt chán ghét, che lại loa di động, đưa cho quả đầu Hanamchi đứng bên cạnh một ánh mắt tín hiệu.

"Giải quyết đi." Giọng lạnh lẽo rét lạnh.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, vì chụi bớt chút thời giờ dạy mình."

An Nhu hồn nhiên không phát hiện, lại nghe thấy động tĩnh bên phái Tô Hoàng không đúng lắm: "Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là quán bar có người uống say gây chuyện... Bị bảo vệ áp xuống rồi." Giọng Tô Hoàng dịu dàng.

"Nhu Nhu, để mình xử lý chuyện này trước, tối nay lại tám tiếp nha." Cắt đứt điện thoại, Tô Hoàng nhìn Hạ Dương dứt khoát lưu loát tiêm vào một ống thuốc đầy vào người nằm trên mặt đất. Lúc này, người đó đã đau đơn khổ sở cuộn tròn trên mặt đất.

Đi qua đá đá mấy cái, Tô Hoàng tươi cười dịu dàng: "Thế nào? Dám dùng loại thủ đoạn hạ cấp này trước mặt ta... Bạch Nhàn Tĩnh, ngươi quá đề cao bản thân mình rồi."

An Nhu biết Tô Hoàng rất khéo tay, còn bản thân mình thì chưa từng xắn tay áo làm cơm... Mà giờ đây lại học một lượt mấy món liền, còn phải bớt thời gian để luyện tập. Cũng không thể nấu nửa chín nửa sống cho tổng giám đốc Sở thưởng thức.

Sở Hư Uyên làm việc ở thư phòng, An Nhu không muốn quấy rầy anh ấy, nên tự đi khám phá biệt thự, chưa đi hết biệt thự thì đã bị một ông chú tìm gặp.

"Chào cô An tiểu thư, tôi là Lâu Đức Minh, quản gia của Sở Hư Uyên, cô kêu tôi bác Lâu là được."

Ông chú quản gia trước mặt mặc áo bành tô, đầu tóc bạc được xử lý không chút cẩu thả mỉm cười nói, ánh mắt hiền từ: "Nếu nhàm chán, tôi có thể từ dẫn dắt tiểu thư tham quan."

"Dạ, chào bác." An Nhu có chút kinh ngạc, lại không biểu hiện ra ngoài.

"Cảm ơn bác, làm phiền bác rồi."

Cô cũng xem như quen biết Lâu Đức Minh, là quản gia duy nhất của Sở Hư Uyên, cũng đạt được tin nhiệm của anh ấy.

Chỉ là ánh mắt này... Nhìn cô lạ lạ sao đó!!!

Đối với chuyện tối hôm qua được Sở tiên sinh trực tiếp ôm kiểu công chúa về phòng ở trước mặt công chúng, hơn nữa cả đêm qua cộng thêm hơn 10 giờ sáng nay Sở Hư Uyên mới rời khỏi phòng giành cho khách, chuyện này đã truyền khắp biệt thự.

Không ai không biết.

An Nhu chỉ là cảm thấy bác quản gia này nhiệt tình quá mức.

Lâu Đức Minh không ngại ánh mắt khó hiểu của An Nhu. Hiện tại ông càng nhìn cô bé này càng thích, vừa thấy chính là một cô bé đáng yêu ngoan ngoãn. Đây chính là vật sống đầu tiên Sở Hư Uyên dẫn về nhà, mà còn là con gái!

Đây cơ hồ có thể tính là chuyện quan trọng, ghi vào trong sổ lịch sử của dòng họ Sở.

Trong lòng vui mừng, thái độ Lâu Đức Minh đối với An Nhu cũng cực kỳ tốt, dọc theo đường đi dẫn An Nhu tham quan một vòng biệt thự.



An Nhu nghe bác quản gia già lải nhải nói chuyện, nhưng thật ra càng hiểu biết Sở Hư Uyên nhiều hơn một ít.

Lâu Đức Minh bắt đầu đi theo Sở Hư Uyên từ lúc anh có được danh nghĩa bất động sản thuộc về chính mình, là người nhà mẹ Sở Hư Uyên. Khác với những người đứng về phía Sở Hư Uyên sau khi anh đoạt được vị trí chủ nhân dòng họ Sở, từ lúc bắt đầu bác Lâu đã kiên quyết đứng ở phía Sở Hư Uyên.

Anh là ông nhìn từ lúc còn trong bụng tiểu thư cho đến bây giờ, ông xem anh chẳng khác nào con cháu trong nhà.

Sau khi dạo khắp biệt thự, làm quen xong toàn bộ người hầu, lúc này An Nhu mới tạm biệt bác quản gia, trở về thư phòng tìm Sở Hư Uyên. Cô nghe được không ít chuyện có liên quan đến Sở Hư Uyên, những chuyện quá riêng thì bác quản gia chưa nói.

An Nhu trong lòng rõ ràng, hiện tại cô hỏi quá nhiều cũng không tốt, biết được nhiêu thì biết thôi.

Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày... Cô đều sẽ biết đến.

An Nhu ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm.

*********

Sở Hư Uyên ngồi làm việc ở trong thư phòng, nhưng đầu óc lại luôn nhớ đến... Sự cuồng nhiệt nóng bỏng, đầy hoang đường tối hôm qua!

Nhớ tới làn da bóng mượt của An Nhu làm anh mê mẫn không muốn buông tay, nhớ tới tiếng ngâm rên làm máu anh sôi sục, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng làm anh nghiện như chất kích thích ...

Nhớ tới... Cơ thể làm anh phát điên...

***

"Ưm ~!!!"

"Em có biết bản thân mình đang làm gì không?!" Sở Hư Uyên nhìn mèo con đang ôm chặt đùi anh như bạch tuột, gỡ cách nào cũng không ra.

Sâu trong đáy mắt là thứ gì đó không thể tả bằng lời, có lẽ là dục vọng, có lẽ là sự kiềm chế... Cũng có lẻ là tình yêu!

An Nhu cứ ôm mãi đùi anh không buông, tay nhỏ còn có xu hướng trườn lên trên. Sở Hư Uyên nhanh tay giữ chặt năm ngón tay đang trêu chọc sức chịu đựng của anh kia.

"An Nhu!" Giọng anh lúc này có chút khàn khàn, kiềm nén, quát nhẹ.

An Nhu tay bị giữ chặt, có chút đau, khó chịu câu rõ câu không nhẹ nói: "Ưm ~ Không thích, bỏ ra!"

Một tiếng này của cô như nhõng nhẽo, làm lòng Sở Hư Uyên ngứa ngáy, mềm nhũng. Anh dùng sức giật mạnh tay trải đang cố bò lên trên phần hông mình, thì bàn tay còn lại của An Nhu đã tiến đến bờ mông của anh. Như là trả thù, cô nhéo thật mạnh vào một bên mông...

Sở Hư Uyên hít không khí một hơi, cắn răng không để phát ra âm thanh lạ. Sắc mặt của anh lúc trắng lúc đỏ, lúc xanh... Sở Hư Uyên chưa từng chật vật như vậy trong đời, dù là lúc nghèo túng nhất.

"An Nhu, em bỏ ra. Đừng để anh nói thêm..." Câu còn chưa nói xong, An Nhu đã ngồi bật dậy, tư thế ngồi quỳ, mắt đối mắt với Sở Hư Uyên.

Hai mắt mơ màng hàm chứa hơi nước nhìn thẳng vào mắt Sơ Hư Uyên...

Mơ sao, tại sao Sở tiên sinh lại ở trước mắt mình, mặt còn thối như vậy?! Làm như mình ăn hết của, của anh ấy vậy... Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt cũng tự động rơi xuống.

"Anh... Anh làm gì hung dữ với em... Em... Em có làm gì đâu... Híc híc hu hu..." An Nhu nức nở, giọng mềm mềm, làm nũng.

Sở Hư Uyên nghiên chặt răng, hai bàn tay nắm chặt thành đấm rồi lại thả ra, rồi lại nắm chặt, vừa chịu đựng dục vọng, lại vừa chịu đựng tính tình không bóp chết cô.

An Nhu thấy anh không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn mình... Càng thêm ủy khuất, nước mắt rơi càng nhanh, trong lòng nhói nhói, hơi đau, còn có chút choáng váng.

"Sở tiên sinh, anh đừng ghét em được không? Đừng bỏ em?!"

"Đừng rời khỏi em?! Em sẽ ngoan ngoãn, sẽ cố gắng học tập thật tốt, sẽ trở thành một người xứng đáng đứng cạnh bên anh..."

Cô ngẩng mặt, tiến sát lại gần mặt Sở Hư Uyên, mũi thiếu chút chạm mũi anh, muốn xả ra một nụ cười thật đẹp với anh. Nhưng trong mắt Sở Hư Uyên nó thật... Xấu.

Nước mắt, có chút nước mũi thấm ướt mặt, nhiễu từng giọt từ hốc mắt xuống cằm, một phần chảy xuống cổ, một phần rơi xuống chăn nệm... Còn cố gắng tươi cười, như mèo con chơi bùn, làm sai cầu tha thứ...

Anh thở dài, đầu hàng, không hiểu sao tính sạch sẽ của anh lại thua trước mặt An Nhu, đây là lần thứ mấy anh thấy cô khóc không chút hình tượng như vậy... Như, một đứa trẻ không muốn đến nhà trẻ, khóc lóc cầu xin cha mẹ đừng đi.

Anh hơi né ra sau, nhìn lên tủ đầu giường, thấy hộp khăn giấy nằm ở đầu bên kia giường, nhìn khoảng cách là biết tay với không tới, muốn bước xuống giường, vòng qua mép đi qua đầu bên kia lấy khăn giấy lau mặt cho An Nhu...

Nhưng nghĩ nghĩ, lại thấy không ổn, vẫn là vào phòng tắm lấy khăn mặt nhúng nước lau, nhưng An Nhu vừa thấy cơ thể anh di chuyển, tưởng anh thật sự chán ghét cô, muốn bỏ mặt cô, không quan tâm đến cô nữa. Luống cuống, nhanh chóng nhướng người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, sợ anh bỏ cô mà đi.

"Đừng mà, ức, híc... Anh đừng bỏ em đi, anh muốn gì cũng được, Nhu Nhu sẽ ngoan, không cãi nhau với anh nữa... Hu hu, híc híc!!!" An Nhu bắt đầu nói không đầu không đuôi, chính bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết phải giữ Sở Hư Uyên lại, không để anh đi.

"Em... Hôm nay em rất vui, quen được rất nhiều bạn mới... Còn... Còn... Còn mở công ty với bọn Hạ Dương và Tô Hoàng nữa nha... Anh... Chờ... Em sẽ thành công... Bởi vậy đừng đi, không phải anh còn rất nhiều điều còn chưa dạy em nữa sao?!" Cô khóc nức nở, hai tay, hay chân ôm lấy cơ thể Sở Hư Uyên, như gấu koala con ôm mẹ.

Sở Hư Uyên bị ôn hương nhuyễn ngọc ôm, anh không ngờ cô lại mềm mại như vậy, cũng không dám nhúc nhích, mặc cô lảm nhảm. Sau một lúc, thấy cô không nói nên lời mà chỉ có tiếng nấc: "Anh đi lấy khăn lau mặt cho em.."

Anh nắm hai tay đang ôm chặt cổ của mình, kéo ra, nhưng An Nhu vừa cảm nhận được anh nhúc nhích, nhanh chóng quấn chặt hơn.

"Đừng mà ~ Em không buông, buông là anh chạy ngay, em biết đi đầu mà tìm!" An Nhu gục đầu nơi đầu vai của anh, khi nói, hơi thở phà vào phần cổ và tai của Sở Hư Uyên, khiến anh nổi da gà, cơ thể có hơi run run.

Sở Hư Uyên biết cứng dùng không được, mềm giọng, nhẹ nhàng dỗ: "Ngoan, anh chỉ vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho em thôi, nhìn em kìa, chẳng khác nào con mèo đốm."

Như là có thể nghe ra Sở Hư Uyên thật sự chỉ muốn đi lấy khăn lau mặt cho mình, cô ngẩng đầu, tách ra khỏi đầu vai anh, nhưng hai tay vẫn ôm chặt cổ anh, thẳng lưng, hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh, xác nhận lại thêm một lần nữa.

"Anh nói thật?! Chỉ đi lấy khăn thôi, sẽ trở lại đúng không?!" Đôi mắt đỏ đỏ, ngập nước nhìn Sở Hư Uyên muốn xác nhận xem anh nói thật hay không.

"Ừ!" Anh nâng tay, dùng tay không vén phần tóc dính bếch vào mặt cô. An Nhu cảm nhận được sự ấm áp nóng nóng đến từ lòng bàn tay anh, hơi cọ cọ mặt như mèo con làm nũng.

"Vậy... Vậy anh đi nhanh rồi về anh nha... Đừng bỏ em lại đây... Nếu không em... Em khóc cho anh xem..."

Sở Hư Uyên nghe xong, có hơi buồn cười, nhìn cô. Sau đó hai tay ôm trọn vòng mông vào phần đùi của cô, dùng lực đứng bật dậy, ôm cô nhấc lên, như cô trẻ con vào lòng. An Nhu bị nâng lên, giật mình hét một tiếng, tay chân càng quấn chặt.

"A!"

Sở Hư Uyên dứt khoát ôm cả người cô vào trong phòng tắm, đứng bật dậy, leo xuống giường, trước ngực còn ôm một con gấu koala dính người, anh đứng thẳng giữ thăng bằng, bước chân ổn định đi về hướng phòng tắm.

An Nhu cảm giác cơ thể đang ở trong không trung, một hồi mới định thần lại, cô mở mắt nhìn, thấy cảnh vật từ từ lùi dần, mơ màng nhìn nhìn, đại não như chết máy, dù suy nghĩ như thế nào cũng không biết bản thân đang làm sao.

Cho đến khi vào phòng tắm, bị Sở hư Uyên đặt ngồi ở trên bồn rửa tay, lúc này mới biết cô bị Sở Hư Uyên ôm vào trong phòng tắm, xấu hổ đỏ mặt. Nhưng mặt cô đã đỏ sẵn vì chất cồn, nên dù có đỏ nữa cũng không phát hiện ra. Chỉ có ánh mắt né tránh biểu hiện tất cả...

"Hừm ha! Tới giờ mới xấu hổ, có muộn quá không!" Sở Hư Uyên thấy biểu tình của cô, cảm thấy buồn cười, không nhịn được, buông lời trêu chọc.

"Không, không có..." An Nhu nhỏ giọng như muỗi kêu cãi lại.

Sở Hư Uyên không rảnh đi nói chuyện với ma men, anh vỗ vỗ cánh tay của cô, ý muốn cô buông tay ra. An Nhu ngượng ngùng buông hai tay đang ôm cổ anh, nhưng hai chân lại vẫn cuốn chặt phần eo của anh.

Sở Hư Uyên thấy cô buông tay, đầu cúi xoay sang chỗ khác, tránh né ánh mắt của anh, nhưng phần eo vẫn bị hai chân cô siết chặt, anh cười ra tiếng: "Chân!"

Giọng cười hơi khàn khàn, quyến rũ làm người mơ màng, An Nhu chậm một nhịp, nhìn vào mắt anh, nghi hoặc: "Hả?!"

"Hư hừm ~ Em buông chân ra anh mới đi được, hay là em muốn anh bồng em đi tắm luôn, hửm!" Sở Hư Uyên lại buông lời trêu chọc, anh thấy lúc này An Nhu quá đáng yêu, sao lại bám người đến như vậy, làm anh sắp chịu không nổi rồi. Còn dính như vậy anh sẽ làm ra hành động gì chính anh cũng không biết.

An Nhu xấu hổ như muốn chui xuống đất, hai chân nhanh chóng tách khỏi phần eo của anh, ngồi ngay ngắn trên bồn rửa tay, hai chân khép chặt, tay nắm chặt mép váy, lần này không chỉ mặt đỏ, mà là toàn thân.

Đồng tử Sở Hư Uyên đột nhiên sâu thẵm, tim cũng nhanh hơn một nhịp. Anh bức tầm mắt rời khỏi người An Nhu, với tay lấy khăn tắm, đi đến bồn tắm, ngồi một bên ở thành bồn tắm, mở vòi nước nóng, canh nhiệt độ vừa phải nhúng ướt khăn. Sau đó vắt nhẹ khăn, đứng dậy đi đến chỗ An Nhu.

An Nhu nhìn thấy hình ảnh đó, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngọt... Mắt dính chặt vào trên người Sở Hư Uyên, không bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào của anh. Thấy anh quay người tiến lại gần mình, tim càng đập càng nhanh, hơi thở hỗn loạn, ngực lên xuống phập phồng.

Sở Hư Uyên đến gần An Nhu đang ngồi ở trên bồn rửa tay, hơi cúi người dùng ngón tay nắm cầm nâng mặt, bắt cô ngưỡng lên, mắt đối mắt, mặt đối mặt với anh. Tay còn lại nhẹ nhàng lau chùi vết nước mắt trên mặt.

Khăn ấm nhẹ nhàng chạm vào làn da trên gương mặt, khiến An Nhu run người, nhẹ nhắm mắt khẽ ngâm rên ra tiếng: "Ưm ~ A!"

Sơ Hư Uyên nghe, tay hơi dừng lại, anh nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết chạy lên xuống theo động tác nuốt của anh, anh nhẹ nhàng lau chùi, từ trán nhỏ, đến Thái Dương, sóng mũi, mắt, má, cằm...

Anh như cố tình chừa lại phần môi gợi cảm đang hơi hé như mời gọi anh nếm thử, xem có ngọt, có mềm như trong tưởng tượng của anh hay không?!

Chiếc khăn ấm đó từ phần cằm, lau lau chùi chùi đến phần cổ, lướt qua khung quai xanh... Anh nhìn thấy bộ ngực đang lên xuống phập phồng, theo tầng số rất nhanh, khiến anh không chú ý không được. Anh cố gắng không suy nghĩ về nó, di chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhưng không biết cố tình hay vô ý, tầm mắt của anh lại dính chặt vào đôi môi hơi khép mở ngay trước mắt mình.

Vì tư thế ngồi trên bồn rửa tay, cho nên chiều cao giữa hai người rút ngắn đáng kể, chỉ cần hơi ngã về phía trước là anh có thể nếm thử đôi môi ngon ngọt...

Sở Hư Uyên lại nuốt nước miếng, vì ánh đèn trong phòng tắm, nên bầu không khí càng ái muội... Càng phát ra hương vị... Tình dục.

Anh dùng hết sực lực trong đời, xoay cơ thể, muốn đi về phía bồn tắm, nhúng ướt khăn để lau hai cánh tay An Nhu. Anh thật là ngu, tự lấy đá đập chân mình, muốn phá vỡ bức tường giấy mỏng, nhưng lại sợ hãi...

An Nhu cảm nhận được ấm áp rời khỏi làn da mình, cô mở mắt ra, lại nhìn thấy hình ảnh Sơ Hư Uyên đứng ở cạnh bồn tắm nhúng khăn...

Mơ?!!! Còn lặp lại...

Mơ mà cũng bị lag?!!

Thì ra trong mơ Sở tiên sinh lại dịu dàng ấm áp như vậy... Mà sự dịu dàng ấm áp này lại thuộc về một mình cô, anh, là của cô, của riêng cô!

An Nhu hai mắt mơ màng ngập nước, vì mới trải qua nước mắt rữa tội, nên càng óng ánh, quyến rũ pha lẫn ngây thơ không hiểu chuyện đời.

Cô nhìn từng động tác của anh, sau đó nhìn anh bước lại gần mình, ánh mắt vẫn không rồi, nhìn anh nâng bàn tay trái của cô, cẩn thận lau chùi.

Trong mơ, Sở tiên sinh vẫn đẹp trai như vậy, không, còn đẹp hơn thường ngày. Vì giờ đây, anh không còn sắc lạnh như trước mà thắm đượm dịu dàng... Làm cô muốn mơ hoài không tỉnh, muốn sà vào sự dịu dàng của anh.

Cô bật cười: "Ha ha hi hi..."

Sở Hư Uyên nghe tiếng cười của cô, nhướng mắt nhìn, thì thấy An Nhu đang dùng ánh mắt mơ màng ngập nước nhìn anh, bên trong mắt chứa đựng điều gì đó làm anh thấy bối rối... Chẳng lẽ là...

Nhưng nhìn tổng thể gương mặt, thì lại có hơi ngu ngu, nhìn rất đáng yêu, làm anh muốn ức hiếp, anh nhẹ giọng hỏi: "Em cười cái gì, hửm ~"

Giọng nói chứa đựng cưng chiều, dịu dàng đến mức khiến An Nhu rùng mình, cô vẫn giữ nụ cười tươi ngây ngô của mình, giơ tay phải lên, hướng về phía gương mặt đẹp trai không góc chết của anh, chợt dừng lại, cách một cm nữa là chạm vào làn da mặt của anh.

An Nhu dùng tay cách không miêu tả đường nét trên gương mặt anh, thì thầm: "Ngay cả trong mơ mà anh cũng đẹp như vậy!"

"Hahaha... Anh ở trong giấc mơ của em, nên anh là của em, thuộc về riêng em, là Sở tiên sinh của riêng mình em, hahaha..." Cô vừa phát họa vừa nói thầm trong miệng, Sở Hư Uyên đứnng gần sát, nên nghe được rõ ràng.

Anh cũng bật cười, mèo con nhà anh thật là...

Sao lại đáng yêu đến như vậy, bảo anh làm sao buông tay!

"Em thường mơ về anh lắm sao?!" Sở Hư Uyên nhân dịp An Nhu trong cơn say, mượn cơ hội hỏi.

"Ừm... Không thường xuyên lắm!" An Nhu nhăn mày đẹp, suy nghĩ trả lời.

Sở Hư Uyên nghe xong, trong lòng có chút đắc ý, anh cũng muốn xác định một chút, người ta thường nói, người say nói thật, anh muốn hỏi thử một câu mà lúc An Nhu tỉnh táo anh không dám hỏi.

"Vậy, em có thích anh không?!" Ánh mắt chờ mong nhìn vào mắt An Nhu, anh không muốn bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào của cô.

An Nhu cười duyên một cái, nâng tay còn lại lên, hai bàn tay ôm ôm hai bên má của Sở Hư Uyên, hơi ngã về phía trước, Sở Hư Uyên giật mình, theo bản năng ôm chặt eo của cô, sợ cô trượt té.

"Em có thích anh không sao?! Hừm haha, không thích!" Trán chống trán, mắt hơi nhắm, hơi thở phà thẳng vào môi mũi của anh, mang theo mùi rượu trái cây ngọt ngọt.

Sắc mặt Sở Hư Uyên thay đổi, hơi thở trở nên có chút thô bạo, khí lạnh từ trong cơ thể lan tỏa ra xung quanh. An Nhu thấy lạnh, run run cơ thể, da gà cũng nổi lên theo, lông tơ cũng dựng đứng.

"Em nói cái gì?! Em dám nói lại lần nữa không?!" Hai tay Sở Hư Uyên đang ôm eo An Nhu siết chặt, cắn răng nói, hành động này của anh làm An Nhu đau.

Cô hơi rên ra tiếng, tuy đầu óc không thanh tỉnh, nhưng vẫn rất biết cách tìm đường sống, không tìm đường chết, tính ra tuy say nhưng vẫn còn biết khôn.

Nhanh miệng nói một lèo, không ngắc quãng đùa giỡn như trước đó: "Không thích anh, nhưng yêu anh!"

An Nhu mở mắt, trán chống trán, hai tay ôm má anh, nhìn thẳng vào mắt anh, thật lòng nói: "Em không thích anh, em yêu anh!"

Sở Hư Uyên nghe xong lời nói ngọt ngào của cô, khí lạnh lập tức biến mất, đồng tử hai mắt thâm sâu, hé miệng thở ra một hơi, hai tay vẫn siết ôm chặt eo cô, kéo người cô lại gần, làm cả người cô nhào thẳng vào trên người anh.

Trán đối trán, mặt đối mặt... Môi đối môi.

Rốt cuộc anh cũng chạm vào nơi làm anh lạc mất tâm trí trong suốt đêm nay. Sở Hư Uyên ngậm lấy đôi môi mọng của cô...

Ngọt, giống như trong tưởng tượng của anh.

Mềm hơn anh nghĩ nhiều.

Anh hôn ngây ngô, không có kết cấu kỹ thuật, anh chỉ làm theo bản năng, và bản năng mách bảo anh, phải xâm nhập sâu hơn sâu hơn, như vậy không đủ...

An Nhu bị hành động bất ngờ của anh khiến trí não tạm thời đình chỉ, ngừng mọi suy nghĩ, trong đầu trống rỗng, một mãnh trắng xóa, dần dần nhiễm hồng, cô muốn giãy giụa, thoát khỏi sự kiềm chặt của anh, nhưng giãy một hồi, lại kiệt sức, tùy anh sắp xếp, đi theo nhịp điệu của anh.

Bộ dáng mặc anh muốn làm thì làm này càng khiến Sở Hư Uyên phát điên. Anh liếm mút mô tả làn môi trên dưới, hơi thở nặng nề... Theo bản năng với đầu lưỡi vào trong, nhưng An Nhu vẫn không chịu mở ra. Anh dùng lực ở tay, nhéo nhẹ phần eo cô, làm An Nhu không thể không kêu ra tiếng, anh nhân dịp này luồng lách mà thâm nhập vào trong nơi ngọt ngào khiến anh mê mẫn.

"Ưm, a, a..." An Nhu chỉ có thể phát ra tiếng có tiếng không thông qua mỗi lần anh liếm mút, còn lại đền là tiếng rên từ trong cổ họng. Không nghe thì thôi, một khi nghe được, toàn thân Sở Hư Uyên như đang bốc cháy, anh cần nước để dập tắt.

Anh hôn gấp gáp, hôn quên mình... Anh dụ dỗ làm An Nhu cùng múa may với mình.

Quả thật là bản năng đàn ông, cộng thêm trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, không lâu sau, anh đã nắm giữ được kỹ thuật hôn môi. Nhưng anh không thể nào dịu dàng được, nụ hôn của anh chứa đựng quá nhiều thứ.

Dục vọng, tình cảm, áp lực, bối rối, ngọt ngào... Bao gồm sợ hãi.

An Nhu bị ép phải đi theo tiết tấu của anh, cô như búp bê, mặc anh muốn làm gì thì làm. Càng hôn, càng nghiện, càng... Muốn chiếm hữu...

Tay anh từ eo, vuốt nhẹ lên lưng, rồi vuốt ve phần cổ, sau đó giữ chặt đầu An Nhu, làm nụ hôn này càng điên cuồng...

An Nhu bị anh hôn đến sắp chết ngạt, cô không thể thở được, cơ thể càng ngày càng mềm, cô giãy giụa, đánh đánh vào ngực, vào vai anh. Sở Hư Uyên bỏ được tách ra, "ba" một âm thanh vang lên, khá to, kèm theo từng sợi chỉ bạc.

An Nhu như cá vừa được thả vào nước, cố gắng thở lấy thở để, mặt cô đã đỏ không còn chỗ để đỏ, ngực lên xuống phập phồng, miệng mở to mà thở, mắt ngập nước gợi tình nhìn anh.

Sở Hư Uyên cười nhẹ một tiếng: "Mèo con ngu ngốc, như vậy mà cũng không biết cách thở, thật đúng là ngốc mà, ha."

"Anh... Anh..." An Nhu nói không ra hơi, đành dùng mắt ướt át trừng anh, một ánh nhìn thôi, đã làm toàn thân Sở Hư Uyên run rẫy.

"Em..." Anh lại lần nữa hôn lên đôi môi của cô, lần này cũng điên cuồng không kém mới vừa nãy.

Nhưng lần này, anh lại bế cô lên, di chuyển đến gần bồn cầu. Anh giơ chân làm nấp ngã xuống, ngồi lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, vì một loạt hành động đó mà chân váy của An Nhu đã bị kéo lên cao, lộ ra viền quần lót. Trong lúc đó, miệng vẫn không rời miệng cô, lưỡi trêu đùa, khám phá miệng cô, môi mút liếm vị ngọt.

"Ưm, a..." Âm thanh tiếng nước pha lẫn tiếng rên ngâm, làm Sở Hư Uyên đứt hết lý trí, anh điên cuồng làm theo bản năng, đòi hỏi, chiếm lấy người con gái trước mặt, nhìn cô ngây ngô sa vào yêu thương của anh, cảm nhận cơ thể cô phản ứng mỗi khi anh chạm vào.

Tay anh càng ngày càng không thành thật từ eo hông, trượt xuống, vuốt ve phần đùi trơn bóng khiến anh nghiện không muốn buông tay, từ trên vuốt xuống đầu gối, lại từ đầu gối trượt dài lên trên đùi, bọc đến phần mông, anh bóp bóp cảm nhận sự co giãn đàn hồi.

Mềm làm anh phát điên, cũng làm An Nhu phát điên, cô di chuyển phần eo, cố né tránh bàn tay đang bóp vuốt mông mình kia, nó làm cô ngứa ngứa, nhột nhột, cũng làm nơi nào đó, gần đó chảy ra ít dung dịch thấm ướt đáy quần lót.

Cảm giác xa lạ làm An Nhu khóc ra nước mắt, cô muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của Sở Hư Uyên, cô chỉ biết bản thân mình có cảm giác như muốn tiểu nhưng cũng không phải, nó làm cô khó chịu, làm cô ngứa ngáy.

Sở Hư Uyên cảm nhận được hành động của cô, vốn đang nhắm mắt hôn quên mình, anh buông tha miệng của cô, hai bàn tay ôm chặt mông An Nhu, bóp mạnh, kéo đến càng gần, sượt qua phần dưới đang nhú lên có phần hơi đau vì bị giữ chặt trong không gian quần lót, làm cả hai rên rĩ ra tiếng.

Anh chống trán cô, mắt hơi mở, quan sát biểu cảm của An Nhu, môi không rời khỏi, khi có khi không theo hơi thở chạm chạm vào bờ môi bị hôn sưng đỏ của An Nhu. Hai người đều thở dốc, bầu không khí trong phòng tắm tràn ngập tình dục.

"Haha!" Sở Hư Uyên cười ra tiếng, tự giễu chính mình, tự chủ mà anh lấy làm tự hào nhất, lại bại trước mặt An Nhu, đúng thật là khắc tinh ngọt ngào.

"Sở... Sở tiên sinh!" An Nhu không biết tả cảm giác hiện tại ra sao, cô ngây ngô di chuyển phần hông, muốn làm gì đó để nơi đó không khó chịu như vậy nữa.

Sở Hư Uyên bỗng bóp chặt hai bờ mông của cô, ép cô càng sát vào người mình, đầu đặt lên bờ vai cô, làm cô rên ngâm: "Em còn phát ra âm thanh như vậy nữa thì cho dù sáng mai em có hận anh, anh cũng không buông tha em đâu, lý trí của anh sắp tan biến rồi..."

Hai người dây dưa trong thời gian ngắn không tính ngắn, dài không tính dài này đã làm mồ hô đổ ướt đẫm, quần áo dính vào người. Sở Hư Uyên thở một hơi ra: "Để tắm xong rồi anh tính sổ với em sau."

Tuy anh rất thích tư thế cùng bầu không khí hiện tại, nhưng anh vẫn còn nhớ An Nhu là say rượu, mà quần áo lại thấm ướt, sẽ dễ dàng bị cảm, anh không thích nhìn thấy bộ dạng bị bệnh yếu ớt đó của cô.

Giây phút này, đầu óc An Nhu trống rỗng, không nhận biết gì, nhưng lại tin và dựa dẫm vào Sở Hư Uyên, ở cạnh anh, cô cảm thấy an toàn, nên giao hết cho anh, không chút chống cự. Đây là người làm bạn cô kể từ khi cô mới đến thế giới xa lạ này, là người dạy cô mạnh mẽ, còn hơn cả người thân với cô.

"An Nhu, giơ hay tay lên!" Sở Hư Uyên dịu dàng nhẹ hống cô, tay cầm mép váy kéo đến ngực cô. An Nhu nghe lời, giơ hai tay lên, anh nhanh tay cởi chiếc đầm trên người cô ra, thả tay để váy rơi xuống sàn nhà tắm.

Sở Hư Uyên nhìn, quan sát, đôi mắt anh không rời, tia thẳng vào hai cái bánh bao nhỏ của An Nhu, được áo ngực màu hồng bao bọc, nhìn rất đáng yêu. Đi xuống là phần eo thon, điều này tay anh đã cảm nhận ra được, phần bụng trơn bóng, không chút mỡ thừa.

Phần dưới là chiếc quần lót màu hồng, che đậy nơi kín đáo nhất cũng là nơi làm anh tò mò nhất. Mà nơi đó, hiện đang chạm nhẹ vào nơi kín đáo của anh.

Cảm nhận là một chuyện, còn nhìn bằng giác quan lại là chuyện khác, kích thích phải nói chỉ có hơn chứ không kém.

Thị giác đánh thẳng vào não, lý trí, tự chủ dần dần bị ăn mòn...

An Nhu bị cái lạnh thấm vào người, đầu óc mơ hồ cũng có chút tỉnh tỉnh, như vẫn còn khá choáng, hành động tay chân không nghe theo mệnh lệnh đại não. Hai tay chống trước ngực Sở Hư Uyên, nửa muốn đẩy anh ra, nửa muốn hấp thu nguồn nhiệt nóng bỏng có thể xua tan cái lạnh trên người.

Làn da của cô trơn bóng, không chút vết sẹo, xúc giác làm anh vuốt mãi không chán, như là tơ lụa thượng hạng.



"Ưm, Sở, Sở tiên sinh... Anh... Làm gì..." An Nhu nói theo bản năng, cơ thể cũng phản ứng theo bản năng, run rẫy, nổi da ga theo từng cái va chạm từ bàn tay nóng bỏng của Sở Hư Uyên.

Tổng giám đốc Sở hơi thở có hơi loạn, tay vuốt ve phần lưng xoay vòng vòng, tìm cách gở áo ngực ra, mò mẫm, cuối cùng cũng tìm được nơi mốc nối, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay gỡ ra.

"Cởi đồ, đi tắm." Anh nhẹ nhàng trả lời, không biết câu nói ngắn này của anh có bao nhiêu lưu manh, vì An Nhu say, nên anh mới hành động cả gan, ăn nói lưu manh như vậy. Những tưởng chỉ có lúc này anh mới như vậy, nào ngờ, trong tương lai, anh càng cả gan, càng mặt dày không biết xấu hổ, càng lưu manh, càng... Không thể khống chế được dục vọng của bản thân.

Đây... Mới chỉ là bắt đầu của cuộc sống lưu manh không có hồi kết của anh, cũng mở ra thế giới mới cho người mắc bệnh ghét nữ giới như anh.

Sau khi móc áo ngực bị cởi bỏ, giờ đây anh có thể vuốt ve trọn vẹn tấm lưng đẹp trơn bóng của cô mà không bị vật gì đó ngăn cản. An Nhu rùn mình, rên ngâm: " Ưm, a... Ư!"

Đầu của anh chôn ở vai cổ An Nhu, theo từng cái vuốt, anh hôn nhẹ lên làn da bờ vai, cơ thể An Nhu ngày trống không, khó chịu, cô nức nở: "Sở tiên sinh, em khó chịu... Khó chịu, ưm, ha, a."

Phần dưới của cô cứ di chuyển, bản năng của cô muốn cô làm như vậy. Hiện tại An Nhu chỉ có thể làm theo bản năng, và dựa vào Sở Hư Uyên.

"Khó chịu?! Nơi nào?!" Sở Hư Uyên cố hỏi, tay giữ chặt phần hông không cho cô loạn di chuyển. Mỗi lần nói, hơi thở và làn môi lúc có lúc không chạm nhẹ vào da cô, An Nhu càng nức nở, càng không biết phải diễn đạt ra sao.

Đầu óc trống rỗng, không tìm được từ để miêu tả, chỉ có thể phát ra những âm thanh không nghĩa, nửa vời.

Tay Sở Hư Uyên trượt lên, vuốt hai làn dây áo ngực xuống bờ vai, không có cố định, áo ngực rơi xuống, An Nhu vốn đang tách chân ngồi lên đùi Sở Hư Uyên, nên áo ngực không rơi xuống đất, mà dính lại ngay giữa nơi nhạy cảm của hai người.

Hai cái bánh bao đáng yêu tiếp xúc với không khí, phần đỉnh hồng kia đã sớm cứng nhú lên từ lúc Sở Hư Uyên hôn cô. Giờ tiếp xúc với không khí, cái lạnh càng làm nó cứng hơn, làm cô càng khó chịu, chỉ muốn dùng tay che lại.

Sở Hư Uyên phát hiện, kiềm chế hai tay cô, hơi ngẩng đầu lên, trán chống trên vai cô, tầm mắt nhìn thẳng vào hai cái bánh bao kia, trắng trắng, chính giữa đỏ hồng, rất đáng yêu, muốn... Chạm vào, muốn... Nhâm nhi.

Nghĩ vậy, hành động ngay, bàn tay của anh từ sau lưng chuyển lên phía trước, nhẹ nhàng chạm vào bánh bao nhỏ, An Nhu rùng mình, muốn giơ tay ngăn cản hành động đụng chạm của anh, nhưng bị anh nắm lại, hai tay đều bận, anh dùng miệng nhẹ nhàng va chạm, những cái hôn vụng vặt từ đầu vai, xương quai xanh, trải dài xuống phần ngực, anh hôn rất dịu dàng.

Lúc môi chạm phải phần ngực, anh rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt giữa nơi này với làn da. Nơi này mềm mại hơn, còn... Ấm hơn.

Anh hôn nhẹ, cắn nhẹ.

"Ưm, a.. Đừng... Tránh... Ưm..." An Nhu không có sức lực, chống đối cũng như không, chỉ càng làm Sở Hư Uyên tăng thêm dục vọng.

Miệng anh hôn mút xung quanh phần ngực, miêu tả hình dáng của nó, sau cùng mới leo lên nụ hoa kia, nó đứng sừng sững, nhỏ nhắn, đáng yêu, đang kêu gọi anh ngắt hái.

Sở Hư Uyên xuống miệng không chút nể tình, có lẽ anh đã không thể kiểm soát được nữa... Anh nuốt trọn nụ hoa nhỏ vào trong khuôn miệng, dùng răng nhây cắn mạnh vào nó, làm An Nhu hét lớn ra tiếng ngã người ra sau, phần kín đáo của cô cũng rỉ ra mật ngọt, thấm ướt đáy quần lót.

"A aaaa..." An Nhu chẳng biết làm gì khác ngoài việc rên rĩ.

Tiếng rên ngâm của cô chỉ làm Sở Hư Uyên càng thêm mạnh bạo, dục vọng phần thân dưới càng căng chặt, đã chạm đến phần thầm kín của An Nhu.

Mặc dù cách lớp vải dệt, nhưng An Nhu vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ nó, cô hoảng hốt, né tránh.

Sao tổng giám đốc Sở có thể để cô né tránh được, anh nắm chặt một bên mông, kéo hai phần thân dưới sát vào nhau, làm An Nhu ngồi lên phần nóng bỏng của anh.

"Ừm..." Sở Hư Uyên sảng khoái rên ra tiếng, miệng vẫn không quên mút cắn nụ hoa cứng nhỏ bé đáng yêu kia. Bây giờ nó đã sưng lên, dính lớp nước bọt của anh, càng trở nên ngon miệng.

Bỗng nhiên, anh bế cô đứng dậy, quay trở lại đôi môi ngọt ngào của cô, vừa đi vừa hôn cuồng nhiệt, mục tiêu của anh là khu vòi hoa sen, anh bồng cô như con nít.

Hai chân An Nhu theo bản năng kẹp chặt eo anh..

Sở Hư Uyên đè An Nhu vào sát vách tường, lưng cô ma sát với vách tường lót gạch trắng lạnh cóng trong phòng tắm, phía trước ngực nhỏ là nhiệt độ nóng bỏng cách một lớp áo sơ mi đen của anh. Làn da trắng, áo sơ mi đen, càng tôn lên nước da của cô, cũng càng kích thích thị giác.

Anh một tay ôm mông cô, để cô dựa vào vách tường, tay còn lại với ra mở vòi nước. Vì không nhìn rõ, cho nên mở ngay vòi nước lạnh, làm An Nhu giật mình hét ra tiếng, tổng giám đốc Sở càng hôn quên mình.

Giống như miệng của cô là chất kích thích gây nghiện, một khi chạm vào là không thể tách ra.

"Ưm, ha, ha... Ư,a, ha ha..." Tiếng rên rĩ của hai người hòa lẫn với âm thanh nước chảy, anh chuyển tay mở ra vòi nước ấm.

Nụ hôn của Sở Hư Uyên kéo từ đôi môi xuống dần bánh bao nhỏ, giờ đây anh chăm sóc bên còn lại, bên kia đã được anh quan tâm chỉ còn bên này, làm gì cũng phải công bằng đồng đều, không thể xem trọng bên này xem nhẹ bên kia.

Anh lặp lại hành động khi này, cũng hôn nhẹ, cắn nhẹ, sau đó dùng miệng lưỡi miêu tả khuôn ngực, rồi đến nụ hoa nhỏ đáng yêu kia.

An Nhu bị băng hỏa lưỡng trọng thiên, khó chịu không thể khó chịu hơn, cộng thêm nước chảy, cô có cảm giác như đang trên một con thuyền, phập phồng lên xuống theo dòng nước, mưa gió bão bùng, tất cả những thứ đó thêu cháy cô, khiến cô nghẹt thở, có thứ gì đó muốn thoát khỏi cơ thể.

Theo động tác mạnh bạo cắn mút nụ hoa của tổng giám đốc Sở, An Nhu lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là lên đỉnh.

Nhưng cô không biết nó là gì, cô chỉ biết cô muốn đi tiểu, lần này thật sự là đi tiểu, cô giãy giụa, đẩy mạnh lòng ngực nóng bỏng của Sở Hư Uyên, nhưng cô không biết, thời điểm đàn ông mất lý trí muốn làm tình, mà còn là làm theo bản năng, thì hành động của cô không khác gì đổ dầu vào lửa.

Càng làm đàn ông có cảm giác chinh phục, càng khiến họ, muốn chế ngự, muốn thuần hóa, muốn chà đạp.

Sở Hư Uyên càng kiềm chặt cô, An Nhu trở tay ra sau lưng, dùng hết sức lực nhỏ yếu còn sót lại trong cơ thể đấm vỗ mạnh lên lưng anh, nhưng anh lại càng mạnh bạo, càng hung hăng, cô cúi đầu cắn thật mạnh lên đầu vai của anh.

Sở Hư Uyên ăn đau, như là trả thù, anh cũng cắn thật mạnh lên đóa hoa nhỏ đã sưng đỏ cứng lên kia.

"A aaaa..." An Nhu hét thật lớn, toàn thân run rẫy, cô... Lên đỉnh.

Nước từ nơi thần bí kia cứ tuôn ra, hòa nhập chung với nguồn nước thấm ướt quần áo của Sở Hư Uyên, anh như cảm nhận được, buông tha đóa hoa nhỏ tội nghiệp kia, nâng mặt lên nhìn cô.

Khung cảnh anh nhìn thấy lúc này, cũng là hình ảnh làm anh suốt đời không quên.

An Nhu thật xinh đẹp, gợi tình... Hai mắt trống rỗng, không tiêu cự, thân thể căng chặt, ngã ngửa ra sau, miệng hé mở, tiếng rên ngâm phát ra từng đợt... Âm thanh khiến anh phát điên...

Sở Hư Uyên chuyển chiến trường, bế cô vào trong bồn tắm, để cô ngồi vào thành bên trong bồn tắm, lưng dựa tường, anh với tay mở vòi nước, lúc này không lặp lại sai lầm hồi nãy, mở đúng vòi nước ấm.

Anh nâng chân cô lên, hối hả cởi phăng quần lót, phòng tuyến cuối cùng của cô. Tư thế ngồi này của cô làm anh nhìn rõ nơi thần bí kia, máu như phun trào, anh rên ra một tiếng.

Thật không công bằng, An Nhu đã bị cởi sạch, trơn bóng, vậy mà Sở Hư Uyên vẫn còn nguyên bộ đồ trên người, anh chỉ cởi bỏ dây lưng cùng nút quần, ngay cả dây kéo quần cũng chưa kéo xuống, Uyên Uyên nhỏ vẫn chưa được thả ra.

Nếu hỏi anh có khó chịu không, lúc này anh sẽ chửi thề.

Bằng tốc độ nhanh nhất, anh cởi hết quần áo, giải phóng Uyên Uyên bé nhỏ, giờ đây nó đã cương cứng, phần đầu còn nhỏ giọt, gân xanh nổi lên, trông rất hung tợn.

Anh bước vào trong bồn tắm, nâng cô dậy, xoay người làm lưng cô dựa vào ngực anh, làn da trơn bóng chạm vào nhau không có vật ngăn cản, hai người đều hơi giật mình. Anh ôm cô từ phía sau, xoay nhẹ mặt cô lại, tiếp tục nếm đôi môi của cô. Miệng của cô đã bị anh hôn đến mất cảm giác, lưỡi đã tê rần, giờ cô chỉ mặc anh sắp xếp.

Tay anh xoa bóp hai cái bánh bao đáng yêu của cô, nơi này làm anh yêu thích không buông tay, chơi đùa được một lúc thì di chuyển dần xuống bụng nhỏ, nụ hôn của anh cũng chuyển vị trí, lưu luyến phần cổ, bờ vai...

Tay vuốt nhéo dọc theo phần bụng không mỡ thừa, kéo dài xuống hai bên bắp đùi, vuốt ve phần đùi trong nhạy cảm, An Nhu lại nổi da gà, tiếng rên ngâm trong phòng tắm chưa bao giờ ngừng.

Sở Hư Uyên vươn tay lấy bông tắm, cho chút sữa tắm vào, tạo bọt, sau đó lau chùi khắp cơ thể cô, đến phần thần bí gần bắp đùi trong lại lưu luyến. Sau đó lại hôn lên đôi môi của cô, cắn mút, nếm được vị ngọt mới chịu bỏ qua.

Anh bắt đầu khám phá phần bí ẩn kia, không hiểu sao tim của anh lại đập nhanh, lại hồi hợp đến như vậy. Hầu kết lên xuống liên tục, cổ khát khô, tiếp tục đòi lấy nguồn nước thơm ngọt từ trong miệng cô để giải khát.

Ngón tay miêu tả bộ phận thần bí đó, trơm bóng không có lông, anh vuốt nhẹ hai bên mép tìm kiếm nơi làm anh sung sướng kia.

Vuốt vuốt, mò mò, cuối cùng cũng tìm được, anh nhấn nhấn, An Nhu hét ra tiếng, hai chân kẹp chặt, tay giữa chặt tay anh.

Sao tổng giám đốc Sở có thể bỏ qua: "Mở ra, ngoan!"

Anh vừa nói vào tai cô, vừa hôn ngậm nó, một tay tách hai chân, một ngón tay từ từ thăm dò vào bên trong. Nơi kia của anh nóng bỏng đặt ở trên mông cô, như có như không trượt lên trượt xuống theo động tác hông vô ý thức của anh

An Nhu khó chịu, vặn vẹo mông, thút thít, giọng nghẹn ngào: "Đau... Đừng, ra ngoài, lấy ra... Em đau!" Không biết là cô nói phía trước hay là phía sau.

"Ngoan, em cố chịu đựng, một lát là xong thôi, ngoan, tách chân rộng thêm chút nữa." Sở Hư Uyên vừa dụ dỗ, tay chân miệng đều hoạt động hết công suất.

Tuy ngồi trong bồn tắm, nhưng mồ hôi trên người anh vẫn ra đều đều...

Sự giãy giụa và chống cự của An Nhu quá nhỏ yếu so với anh... Càng giãy giụa, càng kiệt sức, đến cuối cùng, cô bỏ mặc tất cả.

Anh thăm dò một ngón tay, nơi đó chưa từng có ai chạm vào, thít chặt, lại ấm nóng, mềm mềm, anh chỉ mới đưa vào một lóng tay thôi đã siết chặt như vậy... Nếu...

"Ha... Ha... Ha... Ưm... A... Đau... Hu hu híc, đau... Lấy ra..." An Nhu bị động tác thô lỗ của anh làm đau, khóc rên, giọng khàn khàn không còn trong như trước.

Sở Hư Uyên vốn không phải người dịu dàng, tuy mặc ngoài anh chỉ dịu dàng với cô, nhưng thực chất, một khi lý trí đã không còn, thì sự dịu dàng đó đã được thay thế bằng mạnh bạo.

"Ngoan, không đau, anh sẽ nhẹ thôi, sẽ không đau, em chịu một chút..."

"Xem, bên dưới của em đã nuốt trọn một ngón tay của anh rồi!" Vừa nói, Sở Hư Uyên vừa bắt chước động tác làm tình, ra ra, vào vào, để nới lỏng nơi kia, để nó có thể chấp nhận được anh.

"Không thích... Đau, anh đi ra ngoài, lấy ra... Ha, ha, huhu... Ưm..." An Nhu cảm thấy đầu óc càng mơ hồ, càng bay bỏng, xen lẫn cảm giác đau, nó làm cô rất, rất, rất là khó chịu, cô muốn chạy trốn khỏi cảm giác này.

Sau một lúc, anh lại cho vào thêm một ngón tay...

"Ưm... Thật chặt... Em thả lỏng... Đừng chống lại nó... Giỏi..."Anh hướng dẫn cô, cổ vũ cho cô.

"Ha... Ha... Không muốn... Ha..." Dòng nước ấm theo động tác tay của anh len lỏi chảy vào bên trong, khiến nơi đó khá căng... Như có thứ gì sắp thoát khỏi khống chế của cô... Làm cô hoảng sợ.

Động tác tay của anh ngày một nhanh, ngón tay với sâu vào trong, chạm phải một tấm màng mỏng, anh biết đó là gì, hơi dừng động tác. Sau đó anh cố gắng ra vào nhanh hơn, làm An Nhu hét chói tay, lần thứ hai lên đỉnh.

"Ha, ha... A aaaa... Ưm, ưm..." Sở Hư Uyên hôn khóa môi cô lại, nuốt âm thanh rên rĩ đầy quyến rũ vào trong.

"Ngoan... Lát nữa sẽ thưởng cho em!" Anh nói xong, để cô dựa úp vào bồn tắm, còn bản thân thì nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, anh bế cô ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm sạch lau khô nước cho cả hai, trần trụi đi ra ngoài. Anh đặt cô lên giường, lấy khăn giường mỏng quấn cơ thể cô lại, hiện tại An Nhu đã mềm nhũng mặc anh chém giết, mơ mơ màng màng như đi trên mây.

Sở Hư Uyên vào lại phòng tắm, mở cửa kính âm tường lấy máy sấy tóc ra, anh sẵn tay lấy một cái áo choàng tắm, khoác vào người, đi ra. Đi đến mép giường, cắm chấu vào ổ điện, một tay nâng người An Nhu lên, nửa dỗ nửa hống.

"Nhu Nhu, ngoan, ngồi yên để anh sấy tóc cho em, không cảm lạnh bây giờ."Giọng anh vô cùng dịu dàng, còn kèm theo âm khàn khàn động tình.

An Nhu nghe xong, làm theo lời anh, nhưng cơ thể lại không phối hợp, cô muốn ngồi thẳng, lại ngả nghiêng về phía trước, Sở Hư Uyên nhanh tay ôm eo cô, giữ cho cô ngồi thăng bằng, sau đó bấm nút sấy tóc.

Tóc cô rất nhiều, dày mượt, Sở Hư Uyên rất thích cảm giác vuốt tóc cô... Khoảng mấy phút sau, cuối cùng cũng sấy khô tóc của An Nhu. Anh để cô nằm trên đùi mình, tự sấy tóc cho mình, tóc của anh rất ngắn, nên thời gian sấy không lâu như An Nhu.

Hai người sấy tóc xong, anh rút chấu, đặt máy sấy lên tủ đầu giường, mắt hơi buồn bã nhìn An Nhu đang dùng bắp đùi anh thay gối.

Ngón tay chậm rãi mân mê chơi đùa với tóc An Nhu, quấn thành từng lọn, rồi kéo thẳng buông ra. Từ tóc, đến vành tai, lúc này An Nhu khẽ tránh né, vì bị nhột.

"Ha!" Sở Hư Uyên cười một tiếng, ngón tay cũng chưa dừng lại.

Tiếp theo là gương mặt, đôi mắt, mũi nhỏ xinh, chiếc cằm đáng yêu, và... Đôi môi đang hé mở khò khè phát ra tiếng ngáy ngủ.

Lúc này đồng tử của anh sâu thẵm, Sở Hư Uyên cúi đầu nhẹ nhàng chạm nhẹ vào môi cô. Lần này động tác của anh rất dịu dàng, không hối hả cuồng dã như hồi nãy.

Giờ đây, anh giống như đang vuốt ve thưởng thức món đồ quý giá.

Anh chạm nhẹ, rồi tách ra, rồi chạm nhẹ, rồi tách, trêu chọc cô. An Nhu bị anh làm nhột, cười khẽ ra tiếng, mở miệng muốn nói gì đó, anh nhân cơ hội tiến quân thấn tốc, bắt đầu bữa tiệc đồ ngọt của riêng anh.

Tư thế hiện tại không tiện, anh bế cô lên, dùng đầu gối đi đến giữa giường, thả cô xuống, bản thân anh cũng nằm đè lên, thuận tay giật tấm chăn giường mỏng ra khỏi người cô.

Cơ thể An Nhu hoàn toàn trần trụi, gió lạnh điều hòa khiến cô lạnh run. Sở Hư Uyên nhanh chóng dùng nhiệt độ nóng bỏng sưởi ấm cho cô.

An Nhu mở mắt, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt nhìn người đàn ông đan đè trên người mình: "Sở tiên sinh, Sở tiên sinh..."

"Ừ!"Anh trả lời.

"Hahaha, anh đẹp lắm đó, tại sao một người đàn ông lại đẹp hơn cả em là sao?!" An Nhu ghen tỵ với vẽ đẹp của anh.

"Em có muốn thấy anh càng đẹp hơn nữa không?!" Sở Hư Uyên cúi mặt đến gần mặt cô, môi chạm vào môi cô, nói lời dụ hoặc.

An Nhu trả lời dứt khoát: "Muốn!"

Sở Hư Uyên cười nhẹ một tiếng, cúi người ngậm lấy môi thơm ngọt của cô, sau đó là vành tai, cằm, má, cổ, xương quai xanh, ngực, hai bánh bao, cắn mút nụ hoa nhỏ.

"Ha... Ha... Ha... Ưm... A... Huhu... Đừng, anh đừng cắn, đau..." An Nhu nức nở ôm đầu Sở Hư Uyên, không biết là hành động này càng làm anh mút mạnh hơn nữa.

"A... Aaaaa... Ha, ha..."

"Ngoan, tách chân rộng ra chút nữa, đúng, ngoan." Ngón tay của Sở Hư Uyên đã đút vào nơi kia của An Nhu, khuấy động bên trong, tiếng nước nhầy nhụa kèm theo tiếng rên ngâm vang khắp căn phòng.

Môi anh dần di chuyển xuống vùng bụng, bụng dưới, anh nâng một chân của cô lên cao, hôn từ mắt cá nhân, hôn lên trên. Tay kia vẫn bắt chước động tác làm tình ra vào, bây giờ đã ba ngón...

Anh dần nằm xuống, môi còn dính vào phần da mỏng phần bắp đùi trong, từ từ liếm mút vào nơi thần bí kia. Anh rút tay ra, thay bằng môi lưỡi.

"Ha... Aaaa, ưm, đừng, lên, ha... Haha, ưm..." An Nhu bị môi lưỡi ấm nóng của anh làm dễ chịu, liên tục thở dốc.

Lưỡi của anh cũng bắt chước động tác làm tình, ra vào nhanh chóng, An Nhu bỗng hét lớn, nơi đó siết chặt lấy lưỡi anh, một dòng nước ấm tuôn trào rót thẳng vào khoang miệng, một phần còn dính đầy mặt của anh.

"Ực... Haha..." Anh uống từng ngụm, sau đó đưa ra kết luận...

Ngọt!

An Nhu lên đỉnh, cơ thể căng cong lên một hồi, rồi mềm mại không xương dính chặt với giường, cô thở dốc, nước mắt nhiễu từng giọt xuống chăn nệm.

Sở Hư Uyên trườn người lên, đỡ mặt cô, làm cô nhìn thẳng vào mắt anh... Đôi mắt ngập nước mơ màng, gương mặt ửng đỏ, đôi môi lúc đóng lúc mở, thở ra tiếng ngâm dính đầy tình dục, tóc dài buông xõa xung quanh.

Hình ảnh này của cô quá quyến rũ, đáng chết gợi tình, làm anh càng muốn ức hiếp cô thêm. Anh cúi người hôn ngấu nghiến môi cô: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"

"Giờ, tới lượt của anh!"

Sở Hư Uyên vừa nói, vừa cầm thằng em cứng căng to dài đặt vào trước cửa nơi kia của An Nhu, đang chuẩn bị tiến công, thì không còn nghe được hơi thở dồn dập từ An Nhu, mà là bình tĩnh, có quy luật.

Anh nâng mắt nhìn, thì thấy cô đã ngủ thiếp đi, không biết là làm sướng quá ngất đi, hay là mệt quá ngủ mất...

"Nhu Nhu, dậy, dậy... Em đừng ngủ chứ, em cứ vậy bỏ mặc anh sao?!"

"Nhu Nhu, mèo con bé nhỏ, công chúa của anh..." Càng về sau, giọng Sở Hư Uyên càng lộ ra mất bình tĩnh.

"Con mèo ngu ngốc kia..." Anh thật tức chết mà!

Hay là mặc kệ em ấy?!

Mèo con muốn ngủ thì cứ ngủ, anh làm là chuyện của anh!

Tính nhắm mắt làm ngơ, nhưng cảm nhận được cơ thể cô đang run, An Nhu muốn xoay người nằm nghiêng, nhưng phần thân dưới bị Sở Hư Uyên khóa chết, nên không xoay được, nức nở, giọng khàn khàn: "Tránh... Lạnh!"

Tổng giám đốc Sở nhận mệnh, thở dài một hơi, ngồi quỳ giữa chân An Nhu, quan sát tư thế gợi tình của cô.

Người con gái trần trụi nằm trên giường có ga nệm màu xanh da trời, càng tôn lên làn da trắng sáng, hai bánh bao phập phồng lên xuống đều đặn theo nhịp thở của An Nhu, hai chân vẫn giữ tư thế tách rộng ra hai bên, để lộ nơi thần bí không sợi lông đầy quyến rũ, nơi kia bị anh nới lỏng thành một cái động nhỏ, cũng đang mấp máy.

"Ha, ha, ha... Ha, ưm, ha!!!"

Anh vừa nhìn, vừa tự an ủi, mười ngón tay anh lên xuống, nắm chặt vuốt ve, nhớ lại hình ảnh lên đỉnh của cô, khoảng mấy chục phút sau, anh bắn ra đợt tinh đầu tiên trong đêm. Có vài giọt bắn dính vào phần bắp đùi trong của cô, số còn lại rơi vãi vào ga nệm và dính đầy lòng bàn tay của anh.

Bởi vì nằm trần trụi trong không khí điều hòa lâu, nên An Nhu rùng mình nhảy mũi một cái, không có vật cản trở, được như ý muốn, xoay người nằm nghiêng cuộn lại như mèo.

Sở Hư Uyên tính dùng tay vuốt phần tóc rơi xuống trán, che khuất tầm mắt, nhưng lúc giơ bàn tay lên mới nhớ lượng tinh vẫn còn dính ở tay. Anh thở dài không biết lần thứ mấy trong đêm, vươn tay lấy áo choàng tắm bị anh vất một bên trên giường, dùng thay khăn, lau chà lớp tinh dính trên tay.

Sau đó bước xuống giường, gọi điện cho quản gia mang quần áo đến cho anh, sẵn tiện dọn dẹp phòng, thay bộ ga giường, chăn gối mới. Căn dặn xong, anh cúi người bế An Nhu vào lòng, nhanh chân đi vào phòng tắm, xả nước tắm lần hai.

Lần này tắm nhanh hơn lần trước, không bao lâu anh ôm cô ra ngoài, nhìn căn phòng sạch sẽ, quần áo được đặt trên giường, trong lòng không khỏi hài lòng... Hiệu suất làm việc của quản gia thật tốt.

Anh bế An Nhu ngồi lên giường, giúp cô thay quần áo ngủ sạch, sau đó mới đến lượt mình.

Làm xong mọi việc trời đã gần sáng, anh cũng mệt rã rời, ôm An Nhu nằm nhắ mắt, tính ngủ. Nhưng nào ngờ, tư thế nằm ngủ của An Nhu lúc này lại không thành thật, cô nằm trong lòng Sở Hư Uyên cứ nhích tới nhích lui, muốn chọn tư thế thoải mái.

Tay lại không yên, cứ sờ nơi này, mò nơi kia, vô tình khơi dậy tình dục vừa bị anh đè nén, giải phóng chưa tới một nữa. Sở Hư Uyên tức giận kiềm chặt tay chân cô, muốn cô nằm yên.

"Ưm... Hu, híc, không chịu, buông..." An Nhu cảm nhận cơ thể gò bó, khó chịu lên tiếng phản bác.

Sở Hư Uyên đen mặt, nắm cằm An Nhu xoay lại, hôn mút thật mạnh vào môi cô, nhanh chóng rời khỏi, lập tức ngồi dậy bước xuống giường. An Nhu thoát khỏi kìm kẹp, nghiêng người về phía Sở Hư Uyên nằm lúc nãy, nệm vẫn còn giữ độ ấm, cô co chân ôm lấy chăn, mặt cọ cọ lên gốim thở dài thỏa mãn, tiếp tục giấc mơ của riêng mình.

Sơ Hư Uyên bị tức không hề nhẹ, nhưng biết sao giờ, là tự anh tìm lấy, trách ai!

Thở dài lần thứ N trong đêm, xoay người bước ra cửa đi xuống lầu tìm nước lạnh uống giải nhiệt. Một lúc sau, anh mở cửa phòng tay cầm theo một bình nước ấm đi vào, đặt ở trên tủ đầu giường, nhìn bộ dáng An Nhu ngủ thơm ngon mà anh tức ứa gan.

Thù này anh nhất định phải trả!

Gấp mười lần!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook