Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn
Chương 63: Tình tiết trong cốt truyện vẫn xảy ra
Phong Thập Nhất
14/11/2020
Sau
khi Sở Hư Uyên lót dạ xong thì cầm di động bắt đầu xử lý văn kiện hợp
đồng qua email, xử lý xong vài hợp đồng lại phát hiện người ngồi bên
cạnh miệng lảm nhảm nói chuyện không ngừng thì bỗng im bật không có âm
thanh.
Nghiêng đầu nhìn, thì thấy An Nhu đã nhắm mắt lại ngửa đầu gật gù ra phía sau, miệng hơi hơi mở ra, nhìn bộ dáng ngủ muốn bao nhiêu ngu đần, có bấy nhiêu ngu đần.
Ngủ như vậy không tốt cho xương cổ, nhìn xung quanh giường thì không thấy cái gối nào, Sở Hư Uyên nhíu mày, cúi đầu mở ra cửa sổ Baidu tra xét một chút, đọc nhanh như gió, Sở Hư Uyên vươn tay, cẩn thận di chuyển đầu của An Nhu đến trên vai mình.
Động tác của anh rất nhẹ, An Nhu cũng ngủ rất sâu, chút động tác nhỏ này cũng không làm cô tỉnh giấc, mèo con ngược lại còn vô ý thức cọ cọ ở trên vai anh. Cảm thấy độ mềm cứng vừa phải, mày mới buông ra.
Sở Hư Uyên thấy An Nhu hài lòng, lúc này mới giương mắt lên nhìn thấy Hạ Dương sắp chạy tới gần bọn họ, chuẩn bị nói chuyện thì lại bị ánh mắt đông lạnh đầy cảnh cáo của Sở Hư Uyên là đông cứng chân. Đầu đỏ Hanamichi thực biết điều, giơ tay làm động tác khóa miệng, sau đó yên lặng tránh ra chỗ khác.
Anh Sở thật sự từ... Người sắt thành mèo con?
Gặp quỷ nha!
Cậu chưa từng gặp Sở Hư Uyên như vậy, Hạ Dương run run bả vai, không nói hai lời nhanh chóng cút đi. Nhìn tư thế này, anh nghĩ chắc sớm muộn gì cũng sẽ có chị dâu nhỏ thôi...
An Nhu là ngủ no tự tỉnh. Tỉnh lại trong nháy mắt cô còn có hơi mờ mịt, chớp chớp đôi mắt, lấy làm kỳ lạ, tại sao quang cảnh trước mắt cô lại bị nghiêng qua một bên. Toàn bộ thế giới ở trước mắt quay cuồng 90 độ, nhìn rất kỳ lạ.
Đại não còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nửa ngày không phản ứng, An Nhu theo bản năng xoay chuyển đầu, mở to mắt, là ngón tay thon dài của người đàn ông đang cằm di động. Lại nâng tầm mắt lên, một đôi mắt chăm chú dịu dàng lọt vào ánh mắt cô.
Đường nét gương mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, người đàn ông đối diện nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương cưng chiều, bao trùm khong không gian yên tĩnh đầy ấm áp, lại bao dung.
"Tỉnh?"
Sở Hư Uyên ngừng tay, tắt di động, giật giật chân: "Tỉnh thì ngồi dậy."
Tại sao từ tư thế dựa vai chuyển thành nằm gối trên đùi, Sở Hư Uyên cũng rất muốn biết.
Anh muốn gõ chữ, nên cơ bắp cánh tay cũng có chút nhúc nhích, đại khái là bị loại động tĩnh này làm cho không thoải mái, An Nhu nhích tới nhích lui thay đổi vài tư thế, cuối cùng đầu theo sức hút của trái đất, thực tự giác ngã vào trên đùi Sở Hư Uyên.
Dụi dụi ở trên đùi Sở Hư Uyên, tựa hồ là rốt cuộc tìm được gối đầu vừa lòng, lúc này An Nhu mới bất động, cứ như vậy an an ổn ổn ngủ rồi.
Sở Hư Uyên yên lặng nhìn trong chốc lát, cái đầu tinh vi từng tiến hành qua vô số quyết sách trọng đại, trải qua thận trọng tính toán, vẫn là không thay đổi tư thế của An Nhu.
Bỏ đi, hôm nay mèo con ngu ngốc biểu hiện cũng không tồi, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao. Cái này gọi là phần thưởng giáo dục.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Hư Uyên thực bình tĩnh gửi tin nhắn cho Hạ Dương, kêu anh ta nhờ người cầm một cái thảm lông lại đây. Tuy rằng ánh mặt trời rất dịu, nhưng là ngủ như vậy cũng dễ dàng cảm lạnh.
"À." An Nhu còn đang trong mờ mịt, nhưng khi cô cách mặt của Sở Hư Uyên gần như vậy, An Nhu thực sự giật mình, cô nghe anh nói vậy, chậm rãi bò dậy, thình lình vươn tay, chạm chạm lên đôi mắt của Sở Hư Uyên.
"...Không giống như lúc trước." khoảnh khoắc bắt gặp đôi mắt này, cô tự nhiên có cảm giác an tâm, có cảm giác được yêu thương trân trọnng.
"Em lại lên cơn?"
Sở Hư Uyên đương nhiên không cảm nhận được câu nói không đầu không đuôi này của mèo con nhà mình. Anh cũng không có phản ứng gì đối với hành động dùng ngón tay chạm vào mắt mình, chỉ là nhướng mày, hỏi: "Ngủ đã chưa?"
"À, ơ! Ngủ rất ngon, cảm ơn Sở tiên sinh." Suy nghĩ của An Nhu quay trở về vị trí cũ, nhanh chóng giật mình bởi hành động vô ý thức của bản thân, nên bắt đầu nói lắp bắp lên.
"Rất tốt, cảm ơn... Cảm ơn Sở tiên sinh... Cho em gác đầu tạm... Hahah... Thật là ngượng ngùng, hahah..." Cười che giấu xấu hổ, gương mặt An Nhu đỏ âu.
Mình, mình, mình... Ui chùi ui! Tự nhiên leo lên đùi Sở Hư Uyên nằm ngủ ngon ơ vậy trời?! Xí hổ quá đi à!!!
AAA!!!!!
Cũng là lúc này, An Nhu mới chú ý tới thảm lông chảy từ trên người cô xuống giường, trong lòng càng phức tạp. Thì ra... Sở Hư Uyên... Tốt với cô như vậy!
"Không cần cảm ơn." Sở Hư Uyên thay đổi tư thế mà anh giữ nguyên trong suốt mấy tiếng qua, hoạt động một chút cơ bắp cứng ngắt.
"Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, thì hãy đạt điểm cao nhất trong cuộc thi lần này đi." So với nhìn gương mặt mèo con đỏ bừng ngượng ngùng như hiện tại, anh càng thích mèo con trừng mắt dỗi anh hơn.
"Chuyện này em cũng không biết nha."
An Nhu dở khóc dở cười, lại thở dài: "Sở tiên sinh, em đã cố tình không nghĩ đến, vậy mà anh một hai phải nhắc nhở em là sao."
Nghĩ đến cuộc thi, An Nhu chỉ cảm thấy khẩn trương.
Cô rất xem trọng cuộc thi lần này, cũng trả giá rất nhiều nỗ lực, nếu thật sự thi không tốt, An Nhu sẽ cảm thấy cuộc đời này đầy u ám.
... Hình như làm quá lố... Sở Hư Uyên nhíu mày, lại không làm An Nhu nhận thấy được: "Quan trọng nhất chính là giữ vững tâm trạng, em càng khẩn trương thì dễ dàng phát huy không tốt."
"Sở tiên sinh, lúc trước anh đều có thể giữ vững tinh thần trong mỗi cuộc thi sao?" An Nhu không nhịn được, lại có chút tò mò mà hỏi ra lời.
"Cũng giữ vững tâm trạng thờ ơ đó sao?"
Trước kia, An Nhu còn chưa có thích Sở Hư Uyên, cho nên không có chú ý đến quá khứ của anh ấy, còn tránh tìm hiểu quá nhiều, sợ bị liên lụy. Nhưng hiện tại không giống nhau, An Nhu càng muốn biết tất cả mọi thông tin liên quan đến quá khứ của Sở Hư Uyên. Hiện tại, cùng tương lai, cô đều muốn biết, cô muốn tiếp cận anh, nhiều một chút, lại nhiều hơn một chút.
"Lúc anh còn đi học sao?"
Sở Hư Uyên dừng một chút, không có trả lời vấn đề của An Nhu. Tạm dừng trong chốc lát anh mới khẽ cười nói: "Anh cũng không nhớ rõ, anh không để ý đến vấn đề này cho lắm."
Không chờ An Nhu truy hỏi, Sở Hư Uyên vỗ vỗ đầu An Nhu: "Trà bánh giành cho tiệc chiều đều đã chuẩn bị tốt nhất, em xem có cái gì muốn ăn, thuận tiện mang cho anh một ly Brandy lại đây, nhớ rót ly."
Bởi vì An Nhu ngủ, nên Sở Hư Uyên cũng phát ra khí lạnh, chứng tỏ không chào đón người tới quấy rầy, những người kia cũng không dám lại đây nói cái gì. Sau khi chỗ nướng BBQ bị dọn đi, lúc này đây đã thay thế bàn dài hình thức Châu Âu, mặt trên đặt đủ loại điểm tâm ngọt cùng trà và hoa quả.
An Nhu cũng đã nhận ra Sở Hư Uyên khác thường, cũng không muốn tra hỏi đến cùng, im lặng gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, đi đến chỗ bàn dài bên kia, trong lòng có chút hối hận.
Đối với quá khứ của Sở Hư Uyên, An Nhu hiểu biết cũng không nhiều lắm, đến tột cùng là anh ấy làm cách nào mà còn trẻ như vậy đã leo lên cái ghế chủ nhân gia tộc họ Sở, và quá trình tranh đoạt vị trí này tàn khốc ra sao?! Trong tiểu thuyết không có nhắc tới.
Ở trong tiểu thuyết, trọng điểm đều miêu tả nữ chủ Tô Hoàng lưng đeo huyết hải thâm thù, mà đối tượng cô ấy muốn báo thù chính là Văn gia, một trong tứ đại gia tộc. Sở Hư Uyên sắm vai một người thúc đẩy quá trình.
An Nhu có hơi ngẩn người, cũng không chú ý tới sau khi cô rời khỏi, không khí thay đổi rõ rệt.
Hạ Dương vừa vặn có chuyện đi ra ngoài, lưu lại nơi này đều là những người An Nhu không quen thuộc, không có người lại đây nói chuyện với An Nhu, nhưng cũng không có ai nguyện ý từ bỏ một cơ hội hiếm có như vậy.
Văn Hà Tú đứng ở tại chỗ giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự ghen ghét cùng tò mò của bản thân, đi tới gần chỗ An Nhu. Cô cũng chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh, nhưng lại chỉ có thể thẳng sống lưng đi về phía trước.
Cho dù là tảng đá lót đường thì thế nào? Văn Hà Tú cô cũng không phải là người tùy tùy tiện tiện là có thể bị người khác đè đầu, tính cách của cô cũng không có yếu đuối như vậy.
"An tiểu thư, bên trái là vị trà xanh, bên phải là chocolate, theo cá nhân tôi xin đề cử vị trà xanh."
An Nhu còn đang rối rắm giữa hai vị này, thì nghe được một giọng rất quen thuộc.
An Nhu dừng một chút, không lựa chọn điểm tâm nữa, quay đầu nhìn người con gái trước mặt, cười xã giao một chút: "Văn tiểu thư."
Thái độ tự nhiên, lại không nói tiếp, thậm chí không đế ý đến những gì Văn Hà Tú nói trước đó.
"Sao vậy? An tiểu thư không thích đề cử của tôi sao?"
Văn Hà Tú cười cười một chút, không bị sự lạnh nhạt của An Nhu bức lui, còn cố tình nhào lên: "Thuận tiện cô cũng mang một phần điểm tâm qua cho tổng giám đốc Sở luôn đi, tôi nhớ rõ anh ấy thích vị trà xanh."
"Phải không?"
An Nhu khóe miệng mỉm cười tiêu chuẩn, nhìn không ra chút vấn đề nào: "Không ngờ, Văn tiểu thư còn nhớ rõ khẩu vị của tổng giám đốc Sở."
"Không có gì, chỉ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên mới rành tính cách của anh ấy, để ý là biết thôi." Văn Hà Tú ngượng ngùng cười, như thiếu nữ hoài xuân đang nhắc đến người con trai mình yêu.
"Chỉ là... Mấy năm nay tổng giám đốc Sở càng thêm nghiêm khắc, khó tiếp cận hơn lúc trước rất nhiều." Văn Hà Tú trong lòng khinh thường, cảm thấy An Nhu đã rơi vào bẫy rập, chỉ chờ An Nhu hỏi là thu lưới ngay.
An Nhu cười, lại không mắc bẫy. Dù trong tiểu thuyết không nói nhiều về cuộc đời của Sở Hư Uyên, nhưng An Nhu lục tìm từ cơ sở dữ liệu, nên dễ dàng biết người trước mặt này đã làm cái gì.
Người này đã từng xem thường Sở Hư Uyên, thờ ơ lạnh nhạt mắng chửi Sở Hư Uyên, còn đi theo phe mẹ kế và anh em kế khinh nhục anh ấy. Hiện tại thấy anh ấy sống tốt, lại muốn giả làm đóa hoa sen trắng nhỏ, thò qua tới muốn nối lại tình xưa?
An Nhu cực kỳ chán ghét loại người này.
An Nhu không nói tiếp, Văn Hà Tú cắn cắn môi, thời gian của cô không nhiều lắm, Hạ Dương đi ra ngoài sẽ quay trở lại ngay, không biết khi nào Sở Hư Uyên cũng sẽ chú ý tới bên này. Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
"An tiểu thư, thứ tôi nói thẳng."
Văn Hà Tú mày hơi chau, làm ra một bộ khổ sở: "Ta cũng là lo lắng cho tổng giám đốc Sở, anh ấy không hề giống như trước đây, tôi không ý gì khác, chỉ muốn nói với cô về quá khứ của tổng giám đốc Sở thôi, để cô biết nhiều thêm về anh ấy, và tiện chăm sóc cho anh ấy mà thôi..."
Cách Văn Hà Tú nói rất thông minh. Đúng thật là cô ta quen Sở Hư Uyên từ nhỏ, cũng hiểu biết vài chuyện trong quá khứ của Sở Hư Uyên, nhưng không có thân mật giống như những gì cô ta miêu tả. Chỉ cần An Nhu thông minh chút, thì không có khả năng nghe không ra ý của cô ta.
"An tiểu thư, tôi cũng cảm thấy con người cô rất tốt, đáng giá kết giao, mới nói thiệt tình."
An Nhu không nói gì, Văn Hà Tú lại nói tiếp, thái độ vô cùng thành khẩn: "Tôi cũng là vì tổng giám đốc Sở thôi, chẳng lẽ cô không hy vọng càng tiếp cận, càng thân mật hơn với tổng giám đốc Sở sao?"
Câu câu chữ chữ đều là cái bẫy chết người.
Văn Hà Tú đi bước này xem như nước cờ hiểm. Ngay từ đầu, cô ta đã đưa ra thái độ thành khẩn khác với người khác, cô ta chủ động đưa ra cành ôliu, đi từng bước tung ra chiêu hiểm, nếu thành công, ích lợi không phải nhỏ.
Sự xuất hiện của An Nhu đánh vỡ tấm chắn của Sở Hư Uyên, tạo cơ hội cho cô.
Cô không cần gì nhiều, chỉ cần gặp mặt Sở Hư Uyên thêm vài lần là được, đến nỗi kết quả gặp mặt ra sao thì Văn Hà Tú phải tự mình nghĩ cách. Loại làm ăn không thâm hụt tiền vốn này, ai mà không thích làm?
An Nhu im lặng trong chốc lát, nhìn chăm chú vào người con gái giả vờ thâm tình trước mặt mình. Bộ nhìn cô dễ gạt đến như vậy sao? An Nhu nghĩ không ra trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì?!
Lúc trước, là chính cô ta vứt bỏ người ta, bởi vì ích lợi của bản thân mà nơi chốn tính kế, cô ta cảm thấy tất cả mọi người nên xoay quanh cô ta sao?! Cô ta cũng quá xem thường IQ của mọi người rồi. Trên thế giới này, không phải ai cũng dễ lừa như vậy.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện sau lưng người khác."
An Nhu cười cười, trong lòng rõ ràng, theo tình huống hiện tại của cô, không thể hành động thiếu suy nghĩ được, cô làm ra hành động ngoài dự đoán của cô ta: "Cảm ơn Văn tiểu thư có ý tốt, thật xin lỗi."
Sau khi nghe cô ta nói xong, thật sự là trong lòng An Nhu tràn ngập lửa giận, cô biết bản thân không thể tùy hứng cãi lại, nhưng vẫn nhịn không được nói móc một câu "nói chuyện sau lưng" tó ý người đó quá không có lễ phép.
Lời này đối với những người tự xưng bản thân là tiểu thư quý tộc mà nói, có ích hơn một cái tát rất nhiều.
Xoay người chọn vị chocolate, An Nhu lại rót đầy hai ly sữa bò, nhìn Văn Hà Tú lễ phép gật đầu, sau đó đi về phía Sở Hư Uyên.
Giọng An Nhu không lớn không nhỏ, từ đầu tới đuôi sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại, sau khi cô rời khỏi thì sắc mặt của Văn Hà Tú rất khó coi, cũng không che giấu nổi.
Hừ, chỉ là dùng phương pháp gì đó không người biết để gần quan được ban lộc mà thôi... chứng bệnh ghét phái nữ của Sở Hư Uyên đã hết, có rất nhiều người muốn tiếp cận anh ấy, tưởng bản thân có thể giữ vững vị trí đó mãi sao?! Hứ! Thứ tiện nhân bình dân không học thức!
An Nhu bưng khay trở lại bên người Sở Hư Uyên, đúng lý hợp tình đưa cho anh một ly sữa: "Cầm."
"Rượu Brandy của anh đâu?" Sở Hư Uyên cầm, nhìn ly sữa còn lại trong khay mà An Nhu cầm tới, vẫn còn nóng.
"Uống Brandy làm gì, con nít con nôi nên thành thật uống sữa bò đi." Đặt khay ở trên giường, An Nhu cũng ngồi xuống, ôm trong tay một ly sữa.
"Chậc."
Sở Hư Uyên hiếm khi không phản bác lại cô, mà là yên lặng một lát mới lên tiếng: "Vừa mới rồi xảy ra chuyện gì?"
Sở Hư Uyên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên kia, nhưng anh quan sát thấy mèo con nhà mình có thể khống chế trong tầm tay, nên không đi qua giải vây. Chỉ là nhìn biểu tình của An Nhu không đúng lắm. Người họ Văn kia... Đã nói cái gì với An Nhu?
"Không có chuyện gì."
An Nhu không tính toán nói cho Sở Hư Uyên biết, cô uống một ngụm sữa, tức giận nói: "Em sẽ giải quyết, anh đừng lo lắng."
Văn Hà Tú thuộc loại người mặt dày không biết hối cải, An Nhu không tính toán dễ dàng bỏ qua như vậy. An Nhu không kêu oan cho bản thân, cô chỉ đau lòng thay Sở Hư Uyên. Có rất nhiều loại người giống Văn Hà Tú, An Nhu cũng hiểu tại sao Sở Hư Uyên lại không quan tâm đến những người đó.
Người không liên quan, để ý nhiều làm gì.
An Nhu cắn cắn môi, tâm tư xoay chuyển. Dù sao cô cũng không phải người có thân phận địa vị như chủ nhân gia tộc nhà họ Sở, cũng chưa nói bản thân sẽ không so đo với phái nữ, tuổi lại nhỏ, cũng có thể dùng từ "bị cưng chiều hư" tới che đậy hành vi vô lễ của bản thân...
An Nhu nghĩ nghĩ, ra quyết tâm, chờ có cơ hội, cô nhất định phải hung hăng trả thù. Không thể để người mình thích bị người khác ức hiếp như vậy, không thể nói lý đối với đám người đó, mà phải dùng hành động.
Sở Hư Uyên uống sữa nóng, nghe âm thanh lạ, nhìn sang bên cạnh, thì thấy mèo con nhà anh đang nhíu mày nghiến răng nghiến lợi, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Suy nghĩ cái gì?"
Anh là thật sự tò mò, ý nghĩ của An Nhu rất đơn giản, hầu hết đều có thể suy đoán ra.
Lúc này đây... Anh lại đoán không ra.
"Nghĩ... Không đúng, không thể nói với anh, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết."
An Nhu lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng, gương mặt nhỏ xụ xuống: "Sở tiên sinh, em có chút việc muốn hỏi anh, vừa rồi em làm như vậy...."
Tinh thần đầy nhiệt huyết bình tĩnh lại, An Nhu mới phản ứng lại, vừa rồi đầu óc nóng lên hình như đã vô tình làm ra một hành động rất ư là ngầu. Cô còn chưa tùng thử qua hành động phản kích như vậy đâu...
Không biết có gây ảnh hưởng gì hay không?
Sở Hư Uyên thấy An Nhu không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, ánh mắt sâu một chút, Sở Hư Uyên vẫn là nói cho An Nhu về điều cô nghi hoặc.
"Không sao."
An Nhu cố tình giấu giếm một phần nội dung, Sở Hư Uyên đan chéo hai chân ở mép giường, giọng điệu lười biếng: "Hừ, cuối cùng cũng có chút tiến bộ so với trước kia."
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, sự thật là Sở Hư Uyên không nghĩ tới An Nhu lại có lá gan trực tiếp dỗi những người này.
Nhưng cũng không quan hệ.
Nhìn sang mèo con siêu lùn đang ngồi bên cạnh, Sở Hư Uyên nhịn không được, trong lòng ngứa ngáy, ra tay nhéo nhéo nựng nựng má của An Nhu. Lần đầu tiên học được đánh trả, đáng giá khen ngợi.
An Nhu cũng nở nụ cười.
Cô đã sớm học được cách đánh giá tâm trạng của Sở Hư Uyên thông qua biểu tình bên ngoài và giọng điệu của anh ấy, nghe ra biết ngay tâm trạng hiện tại của đối phương rất không tệ, An Nhu chớp chớp mắt, tâm trạng cũng thả lỏng dần.
Ngồi nói chuyện với Sở Hư Uyên ở trên giường đi dây trong chốc lát, An Nhu duỗi cái eo lười: "Thời gian không còn sớm, Sở tiên sinh, kế tiếp làm cái gì?"
"Đi hỏi Hạ Dương, buổi tiệc này là do cậu ta tổ chức." Nhắc tới đám kia người, Sở Hư Uyên lại khôi phục cao ngạo lạnh lùng.
"Mục đích hôm nay tới đây cũng đã hoàn thành. Nếu không có gì thì chúng ta cũng nên đi về."
An Nhu gật đầu, một lần nữa khôi phục tính cách an tĩnh ngoan ngoãn của một cô bé hiểu chuyện, đi theo Sở Hư Uyên qua bên kia.
"Ồ, anh Sở!"
Tuy rằng bọn họ tạo bầu không khí rất náo nhiệt, nhưng lúc nào cũng luôn chú ý tới từng hành động một của Sở Hư Uyên, quả đầu Hanamichi tùy tiện vẫy vẫy tay: "Công việc xử lý xong rồi sao? Kế tiếp tính toán chơi cá gì?"
Anh ta dùng "Xử lý công việc" làm lý do, để mọi người không đến quấy rầy.
Đều là dân của giới này, ai còn không biết tổng giám đốc Sở là người nghiện công việc? Cho dù Hạ Dương là người có quan hệ tốt nhất với Sở Hư Uyên, cũng không dám tùy tiện trêu chọc ngay lúc Sở Hư Uyên làm việc.
"Tùy tiện."
Giọng điệu của Sở Hư Uyên rất tùy ý: "Theo ý của em đi, em là chủ tiệc mà."
"Ok, vậy kế tiếp chúng ta đến Thượng Thực Phủ dùng cơm chiều, sau khi ăn xong..."
Hạ Dương nhìn gương mặt không biểu cảm của Sở Hư Uyên, vế cuối là câu "Đi quán bar chơi"... Cậu không dám nói ra: "Ăn xong rồi lại tính tiếp..."
Trong lòng Hạ Dương cười khổ, nhưng bên ngoài vẫn phải cười thật tươi, không thể để anh Sở biết. Nếu anh Sở có thể đi đến nơi như quán bar, thì đã không tính toán dẫn An Nhu theo... Sớm muộn gì đều phải đi đến nơi đó, anh Sở bảo vệ được bây giờ, sau này còn có thể bảo vệ được nữa sao?
"Ừ." Sở Hư Uyên gật đầu xem như đồng ý.
Nhìn ra Hạ Dương biết điều mà nuốt vào nửa vế sau, Sở Hư Uyên cong cong khóe môi.
Hừ, tính ra cũng có mắt nhìn đó, cũng không uổng công anh chịu đựng tính tình kiên trì dạy dỗ Hạ Dương.
Có Sở Hư Uyên ở đây, trên cơ bản, nhóm người này đều không có cơ hội nêu lên ý kiến cá nhân. Nhưng mục đích bọn họ tới không phải vì ăn chơi, mà là muốn kết giao với Sở Hư Uyên, còn chuyện Sở Hư Uyên nguyện ý dùng bữa tối với bọn họ đã là điều ngoài ý muốn.
"Thượng Thực Phủ... Không lẽ chính là nhà hàng nổi tiếng kia sao? Là nơi phải đặt lịch hẹn trước mới có bàn phải không?!"
An Nhu vừa nghe đến cái tên này thì hai mắt đã sáng như đèn pha. Với mớ cơ sở dữ liệu rộng lớn trong đầu, An Nhu biết rất rõ thông tin về Thượng Thực Phủ. Giữa trưa ăn ít, ngủ cũng no mắt, hồi nãy ăn có một hai miếng điểm tâm ngọt lót bụng, giờ cô cũng cảm thấy đói rồi.
"Ừm, tin tức rất nhạy."
Sở Hư Uyên nhét hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn An Nhu đầy ẩn ý: "Anh biết mà."
"... Anh biết cái gì?" Câu này của Sở Hư Uyên gợi lên lòng hiếu kỳ của An Nhu, làm cô nhịn không được phải hỏi ra tiếng.
"Biết em thích ăn."
Sở Hư Uyên chậm rì rì trả lời: "Hôm nay ăn nhiều như vậy, coi chừng hệ tiêu hóa xử lý không kịp."
"... Cảm ơn anh quan tâm, Sở tiên sinh, anh không nói lời nào thì sẽ tốt hơn đó."
Trên đầu An Nhu đầy làn ngang gạch đen, cũng ngượng ngùng giải thích, thật ra sức ăn của cô không nhiều, mà còn ít hơn lượng thức ăn của những người con gái bình thường khác... Nhưng ai mượn anh ấy nhiều chuyện nhắc đến chuyện này làm gì!!!
Sở Hư Uyên cong khóe môi, cực kỳ có kiên nhẫn nghe An Nhu lẩm nhẩm lầm nhầm các loại oán giận nhõng nhẽo với anh, bộ dáng tràn đầy sức sống... Nhìn rất đáng yêu.
Chuyện tập đoàn để tối nay xử lý sau, lâu lâu anh cũng phải phá lệ thay đổi thói quen một lần, không sao.... Vui vẻ là được.
Hai người đi nói nói cười cười dẫn đầu đi trước đám người, sau khi ra bên ngoài Sở Hư Uyên cũng mở cửa xe cho An Nhu, hai người ngồi chung một chiếc, dẫn đầu đoàn xe mênh mông cuồn cuộn chạy ở phía trước, những người còn lại nhìn bóng dáng đoàn xe kia rồi đi mới leo lên xe của chính mình đi theo sau.
Lúc này An Nhu mới xem như đứng đắn ăn một bữa cơm. Có Sở Hư Uyên ngồi ở bên cạnh, hơn nữa một ngày này An Nhu cũng đã luyện ra tuyệt kỹ làm lơ ánh mắt của những người khác, thả lỏng tinh thần ăn no bụng.
Sở Hư Uyên vừa ăn, vừa nói hai ba câu với Hạ Dương, xem như nói chuyện phiếm trong bữa ăn.
"Anh Sở, anh đừng làm khó em nữa."
Hạ Dương vừa nghe Sở Hư Uyên nói xong, da đầu đã tê dại: "Đừng, em là loại người nào bản thân em còn không rõ sao? Vào tập đoàn thực tập? Không có thời gian, không có thời gian, mỗi ngày em phải học đến khuya lắc khuya lơ mớ ngủ, vô cùng bận, thật sự đó."
Hạ Dương là cậu út nhà họ Hạ, trên cậu còn có mấy người anh trai. Gia đình bọn họ có chút phức tạp, bên trong tranh quyền đoạt lợi phải nói là còn hơn phim ảnh. Chỉ có duy nhất Hạ Dương là không biết cố gắng, đừng nói tranh quyền đoạt lợi, ngay cả đặt chân vào tập đoàn cậu cũng không muốn.
Sở Hư Uyên không dao động: "Tại sao? Em có học tập đàng hoàng đâu, anh thấy em chơi suốt ngày đó thôi, vào tập đoàn đâu có dính líu gì đến việc học?"
"Ai nói em học tập không đàng hoàng?" Hạ Dương gân cổ hét lên.
Vắt hết óc nghĩ cách tránh đi sự bắt ép của Sở Hư Uyên, đột nhiên ánh mắt sáng lên, Hạ Dương lập tức nói: "Anh Sở, em bận là thật nha, gần đây em bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình."
An Nhu im lặng ngồi vùi đầu ăn cơm, duy trì hình tượng một cô bé an tĩnh ngoan ngoãn.
Sự nghiệp?!!!
Nghe vậy cô mới nhớ tới một chuyện... Theo tình tiết cốt truyện thì hình như hiện tại Sở Dương đã quen với...
"Đúng rồi, anh Sở, gần đây em có quen một người đặc biệt lợi hại."
Hạ Dương còn không biết nguy hiểm ở ngay trước mắt, mặt mày hớn hở nói, trong lòng lại mừng thầm đã tìm ra đề tài khác: "Người đó là một học sinh mới trong học viện của chúng ta, cô ấy rất lợi hại... Nếu anh Sở có thời gian, em có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần, đảm bảo anh sẽ coi trọng năng lực của cô ấy cho coi."
An Nhu dừng đũa, cô không nói gì, chỉ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Cho dù có vài tình tiết thay đổi khiến cốt truyện bị lệch, nhưng những gì nên xảy ra thì vẫn xảy ra, cũng không vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi.
Ví dụ như, tình tiết Hạ Dương bắt tay với Tô Hoàng mở quán bar, lại ví dụ như, Hạ Dương dần nảy sinh tình cảm với Tô Hoàng, lại không biết Sở Hư Uyên đã biết Tô Hoàng từ sớm, còn kết thù với nhau.
Nhưng, hiện tại tuyến tình cảm của nam nữ chủ còn chưa đâu vào đâu... Không biết Hạ Dương với Tô Hoàng có đến với nhau không nữa?!!
Nói thật là cô cảm thấy Hạ Dương không xứng với Tô Hoàng chút nào!!!
An Nhu nghĩ đến ngẩn người, đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Không lẽ cốt truyện kế tiếp tổng giám đốc Sở không đảm nhận vai nam chủ, mà sẽ tiếp nhận vai mẹ chồng độc ác bá đạo, ngăn cản không cho hai người này đến với nhau...
Nghiêng đầu nhìn, thì thấy An Nhu đã nhắm mắt lại ngửa đầu gật gù ra phía sau, miệng hơi hơi mở ra, nhìn bộ dáng ngủ muốn bao nhiêu ngu đần, có bấy nhiêu ngu đần.
Ngủ như vậy không tốt cho xương cổ, nhìn xung quanh giường thì không thấy cái gối nào, Sở Hư Uyên nhíu mày, cúi đầu mở ra cửa sổ Baidu tra xét một chút, đọc nhanh như gió, Sở Hư Uyên vươn tay, cẩn thận di chuyển đầu của An Nhu đến trên vai mình.
Động tác của anh rất nhẹ, An Nhu cũng ngủ rất sâu, chút động tác nhỏ này cũng không làm cô tỉnh giấc, mèo con ngược lại còn vô ý thức cọ cọ ở trên vai anh. Cảm thấy độ mềm cứng vừa phải, mày mới buông ra.
Sở Hư Uyên thấy An Nhu hài lòng, lúc này mới giương mắt lên nhìn thấy Hạ Dương sắp chạy tới gần bọn họ, chuẩn bị nói chuyện thì lại bị ánh mắt đông lạnh đầy cảnh cáo của Sở Hư Uyên là đông cứng chân. Đầu đỏ Hanamichi thực biết điều, giơ tay làm động tác khóa miệng, sau đó yên lặng tránh ra chỗ khác.
Anh Sở thật sự từ... Người sắt thành mèo con?
Gặp quỷ nha!
Cậu chưa từng gặp Sở Hư Uyên như vậy, Hạ Dương run run bả vai, không nói hai lời nhanh chóng cút đi. Nhìn tư thế này, anh nghĩ chắc sớm muộn gì cũng sẽ có chị dâu nhỏ thôi...
An Nhu là ngủ no tự tỉnh. Tỉnh lại trong nháy mắt cô còn có hơi mờ mịt, chớp chớp đôi mắt, lấy làm kỳ lạ, tại sao quang cảnh trước mắt cô lại bị nghiêng qua một bên. Toàn bộ thế giới ở trước mắt quay cuồng 90 độ, nhìn rất kỳ lạ.
Đại não còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nửa ngày không phản ứng, An Nhu theo bản năng xoay chuyển đầu, mở to mắt, là ngón tay thon dài của người đàn ông đang cằm di động. Lại nâng tầm mắt lên, một đôi mắt chăm chú dịu dàng lọt vào ánh mắt cô.
Đường nét gương mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, người đàn ông đối diện nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương cưng chiều, bao trùm khong không gian yên tĩnh đầy ấm áp, lại bao dung.
"Tỉnh?"
Sở Hư Uyên ngừng tay, tắt di động, giật giật chân: "Tỉnh thì ngồi dậy."
Tại sao từ tư thế dựa vai chuyển thành nằm gối trên đùi, Sở Hư Uyên cũng rất muốn biết.
Anh muốn gõ chữ, nên cơ bắp cánh tay cũng có chút nhúc nhích, đại khái là bị loại động tĩnh này làm cho không thoải mái, An Nhu nhích tới nhích lui thay đổi vài tư thế, cuối cùng đầu theo sức hút của trái đất, thực tự giác ngã vào trên đùi Sở Hư Uyên.
Dụi dụi ở trên đùi Sở Hư Uyên, tựa hồ là rốt cuộc tìm được gối đầu vừa lòng, lúc này An Nhu mới bất động, cứ như vậy an an ổn ổn ngủ rồi.
Sở Hư Uyên yên lặng nhìn trong chốc lát, cái đầu tinh vi từng tiến hành qua vô số quyết sách trọng đại, trải qua thận trọng tính toán, vẫn là không thay đổi tư thế của An Nhu.
Bỏ đi, hôm nay mèo con ngu ngốc biểu hiện cũng không tồi, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao. Cái này gọi là phần thưởng giáo dục.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Hư Uyên thực bình tĩnh gửi tin nhắn cho Hạ Dương, kêu anh ta nhờ người cầm một cái thảm lông lại đây. Tuy rằng ánh mặt trời rất dịu, nhưng là ngủ như vậy cũng dễ dàng cảm lạnh.
"À." An Nhu còn đang trong mờ mịt, nhưng khi cô cách mặt của Sở Hư Uyên gần như vậy, An Nhu thực sự giật mình, cô nghe anh nói vậy, chậm rãi bò dậy, thình lình vươn tay, chạm chạm lên đôi mắt của Sở Hư Uyên.
"...Không giống như lúc trước." khoảnh khoắc bắt gặp đôi mắt này, cô tự nhiên có cảm giác an tâm, có cảm giác được yêu thương trân trọnng.
"Em lại lên cơn?"
Sở Hư Uyên đương nhiên không cảm nhận được câu nói không đầu không đuôi này của mèo con nhà mình. Anh cũng không có phản ứng gì đối với hành động dùng ngón tay chạm vào mắt mình, chỉ là nhướng mày, hỏi: "Ngủ đã chưa?"
"À, ơ! Ngủ rất ngon, cảm ơn Sở tiên sinh." Suy nghĩ của An Nhu quay trở về vị trí cũ, nhanh chóng giật mình bởi hành động vô ý thức của bản thân, nên bắt đầu nói lắp bắp lên.
"Rất tốt, cảm ơn... Cảm ơn Sở tiên sinh... Cho em gác đầu tạm... Hahah... Thật là ngượng ngùng, hahah..." Cười che giấu xấu hổ, gương mặt An Nhu đỏ âu.
Mình, mình, mình... Ui chùi ui! Tự nhiên leo lên đùi Sở Hư Uyên nằm ngủ ngon ơ vậy trời?! Xí hổ quá đi à!!!
AAA!!!!!
Cũng là lúc này, An Nhu mới chú ý tới thảm lông chảy từ trên người cô xuống giường, trong lòng càng phức tạp. Thì ra... Sở Hư Uyên... Tốt với cô như vậy!
"Không cần cảm ơn." Sở Hư Uyên thay đổi tư thế mà anh giữ nguyên trong suốt mấy tiếng qua, hoạt động một chút cơ bắp cứng ngắt.
"Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, thì hãy đạt điểm cao nhất trong cuộc thi lần này đi." So với nhìn gương mặt mèo con đỏ bừng ngượng ngùng như hiện tại, anh càng thích mèo con trừng mắt dỗi anh hơn.
"Chuyện này em cũng không biết nha."
An Nhu dở khóc dở cười, lại thở dài: "Sở tiên sinh, em đã cố tình không nghĩ đến, vậy mà anh một hai phải nhắc nhở em là sao."
Nghĩ đến cuộc thi, An Nhu chỉ cảm thấy khẩn trương.
Cô rất xem trọng cuộc thi lần này, cũng trả giá rất nhiều nỗ lực, nếu thật sự thi không tốt, An Nhu sẽ cảm thấy cuộc đời này đầy u ám.
... Hình như làm quá lố... Sở Hư Uyên nhíu mày, lại không làm An Nhu nhận thấy được: "Quan trọng nhất chính là giữ vững tâm trạng, em càng khẩn trương thì dễ dàng phát huy không tốt."
"Sở tiên sinh, lúc trước anh đều có thể giữ vững tinh thần trong mỗi cuộc thi sao?" An Nhu không nhịn được, lại có chút tò mò mà hỏi ra lời.
"Cũng giữ vững tâm trạng thờ ơ đó sao?"
Trước kia, An Nhu còn chưa có thích Sở Hư Uyên, cho nên không có chú ý đến quá khứ của anh ấy, còn tránh tìm hiểu quá nhiều, sợ bị liên lụy. Nhưng hiện tại không giống nhau, An Nhu càng muốn biết tất cả mọi thông tin liên quan đến quá khứ của Sở Hư Uyên. Hiện tại, cùng tương lai, cô đều muốn biết, cô muốn tiếp cận anh, nhiều một chút, lại nhiều hơn một chút.
"Lúc anh còn đi học sao?"
Sở Hư Uyên dừng một chút, không có trả lời vấn đề của An Nhu. Tạm dừng trong chốc lát anh mới khẽ cười nói: "Anh cũng không nhớ rõ, anh không để ý đến vấn đề này cho lắm."
Không chờ An Nhu truy hỏi, Sở Hư Uyên vỗ vỗ đầu An Nhu: "Trà bánh giành cho tiệc chiều đều đã chuẩn bị tốt nhất, em xem có cái gì muốn ăn, thuận tiện mang cho anh một ly Brandy lại đây, nhớ rót ly."
Bởi vì An Nhu ngủ, nên Sở Hư Uyên cũng phát ra khí lạnh, chứng tỏ không chào đón người tới quấy rầy, những người kia cũng không dám lại đây nói cái gì. Sau khi chỗ nướng BBQ bị dọn đi, lúc này đây đã thay thế bàn dài hình thức Châu Âu, mặt trên đặt đủ loại điểm tâm ngọt cùng trà và hoa quả.
An Nhu cũng đã nhận ra Sở Hư Uyên khác thường, cũng không muốn tra hỏi đến cùng, im lặng gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, đi đến chỗ bàn dài bên kia, trong lòng có chút hối hận.
Đối với quá khứ của Sở Hư Uyên, An Nhu hiểu biết cũng không nhiều lắm, đến tột cùng là anh ấy làm cách nào mà còn trẻ như vậy đã leo lên cái ghế chủ nhân gia tộc họ Sở, và quá trình tranh đoạt vị trí này tàn khốc ra sao?! Trong tiểu thuyết không có nhắc tới.
Ở trong tiểu thuyết, trọng điểm đều miêu tả nữ chủ Tô Hoàng lưng đeo huyết hải thâm thù, mà đối tượng cô ấy muốn báo thù chính là Văn gia, một trong tứ đại gia tộc. Sở Hư Uyên sắm vai một người thúc đẩy quá trình.
An Nhu có hơi ngẩn người, cũng không chú ý tới sau khi cô rời khỏi, không khí thay đổi rõ rệt.
Hạ Dương vừa vặn có chuyện đi ra ngoài, lưu lại nơi này đều là những người An Nhu không quen thuộc, không có người lại đây nói chuyện với An Nhu, nhưng cũng không có ai nguyện ý từ bỏ một cơ hội hiếm có như vậy.
Văn Hà Tú đứng ở tại chỗ giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự ghen ghét cùng tò mò của bản thân, đi tới gần chỗ An Nhu. Cô cũng chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh, nhưng lại chỉ có thể thẳng sống lưng đi về phía trước.
Cho dù là tảng đá lót đường thì thế nào? Văn Hà Tú cô cũng không phải là người tùy tùy tiện tiện là có thể bị người khác đè đầu, tính cách của cô cũng không có yếu đuối như vậy.
"An tiểu thư, bên trái là vị trà xanh, bên phải là chocolate, theo cá nhân tôi xin đề cử vị trà xanh."
An Nhu còn đang rối rắm giữa hai vị này, thì nghe được một giọng rất quen thuộc.
An Nhu dừng một chút, không lựa chọn điểm tâm nữa, quay đầu nhìn người con gái trước mặt, cười xã giao một chút: "Văn tiểu thư."
Thái độ tự nhiên, lại không nói tiếp, thậm chí không đế ý đến những gì Văn Hà Tú nói trước đó.
"Sao vậy? An tiểu thư không thích đề cử của tôi sao?"
Văn Hà Tú cười cười một chút, không bị sự lạnh nhạt của An Nhu bức lui, còn cố tình nhào lên: "Thuận tiện cô cũng mang một phần điểm tâm qua cho tổng giám đốc Sở luôn đi, tôi nhớ rõ anh ấy thích vị trà xanh."
"Phải không?"
An Nhu khóe miệng mỉm cười tiêu chuẩn, nhìn không ra chút vấn đề nào: "Không ngờ, Văn tiểu thư còn nhớ rõ khẩu vị của tổng giám đốc Sở."
"Không có gì, chỉ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên mới rành tính cách của anh ấy, để ý là biết thôi." Văn Hà Tú ngượng ngùng cười, như thiếu nữ hoài xuân đang nhắc đến người con trai mình yêu.
"Chỉ là... Mấy năm nay tổng giám đốc Sở càng thêm nghiêm khắc, khó tiếp cận hơn lúc trước rất nhiều." Văn Hà Tú trong lòng khinh thường, cảm thấy An Nhu đã rơi vào bẫy rập, chỉ chờ An Nhu hỏi là thu lưới ngay.
An Nhu cười, lại không mắc bẫy. Dù trong tiểu thuyết không nói nhiều về cuộc đời của Sở Hư Uyên, nhưng An Nhu lục tìm từ cơ sở dữ liệu, nên dễ dàng biết người trước mặt này đã làm cái gì.
Người này đã từng xem thường Sở Hư Uyên, thờ ơ lạnh nhạt mắng chửi Sở Hư Uyên, còn đi theo phe mẹ kế và anh em kế khinh nhục anh ấy. Hiện tại thấy anh ấy sống tốt, lại muốn giả làm đóa hoa sen trắng nhỏ, thò qua tới muốn nối lại tình xưa?
An Nhu cực kỳ chán ghét loại người này.
An Nhu không nói tiếp, Văn Hà Tú cắn cắn môi, thời gian của cô không nhiều lắm, Hạ Dương đi ra ngoài sẽ quay trở lại ngay, không biết khi nào Sở Hư Uyên cũng sẽ chú ý tới bên này. Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
"An tiểu thư, thứ tôi nói thẳng."
Văn Hà Tú mày hơi chau, làm ra một bộ khổ sở: "Ta cũng là lo lắng cho tổng giám đốc Sở, anh ấy không hề giống như trước đây, tôi không ý gì khác, chỉ muốn nói với cô về quá khứ của tổng giám đốc Sở thôi, để cô biết nhiều thêm về anh ấy, và tiện chăm sóc cho anh ấy mà thôi..."
Cách Văn Hà Tú nói rất thông minh. Đúng thật là cô ta quen Sở Hư Uyên từ nhỏ, cũng hiểu biết vài chuyện trong quá khứ của Sở Hư Uyên, nhưng không có thân mật giống như những gì cô ta miêu tả. Chỉ cần An Nhu thông minh chút, thì không có khả năng nghe không ra ý của cô ta.
"An tiểu thư, tôi cũng cảm thấy con người cô rất tốt, đáng giá kết giao, mới nói thiệt tình."
An Nhu không nói gì, Văn Hà Tú lại nói tiếp, thái độ vô cùng thành khẩn: "Tôi cũng là vì tổng giám đốc Sở thôi, chẳng lẽ cô không hy vọng càng tiếp cận, càng thân mật hơn với tổng giám đốc Sở sao?"
Câu câu chữ chữ đều là cái bẫy chết người.
Văn Hà Tú đi bước này xem như nước cờ hiểm. Ngay từ đầu, cô ta đã đưa ra thái độ thành khẩn khác với người khác, cô ta chủ động đưa ra cành ôliu, đi từng bước tung ra chiêu hiểm, nếu thành công, ích lợi không phải nhỏ.
Sự xuất hiện của An Nhu đánh vỡ tấm chắn của Sở Hư Uyên, tạo cơ hội cho cô.
Cô không cần gì nhiều, chỉ cần gặp mặt Sở Hư Uyên thêm vài lần là được, đến nỗi kết quả gặp mặt ra sao thì Văn Hà Tú phải tự mình nghĩ cách. Loại làm ăn không thâm hụt tiền vốn này, ai mà không thích làm?
An Nhu im lặng trong chốc lát, nhìn chăm chú vào người con gái giả vờ thâm tình trước mặt mình. Bộ nhìn cô dễ gạt đến như vậy sao? An Nhu nghĩ không ra trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì?!
Lúc trước, là chính cô ta vứt bỏ người ta, bởi vì ích lợi của bản thân mà nơi chốn tính kế, cô ta cảm thấy tất cả mọi người nên xoay quanh cô ta sao?! Cô ta cũng quá xem thường IQ của mọi người rồi. Trên thế giới này, không phải ai cũng dễ lừa như vậy.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú nói chuyện sau lưng người khác."
An Nhu cười cười, trong lòng rõ ràng, theo tình huống hiện tại của cô, không thể hành động thiếu suy nghĩ được, cô làm ra hành động ngoài dự đoán của cô ta: "Cảm ơn Văn tiểu thư có ý tốt, thật xin lỗi."
Sau khi nghe cô ta nói xong, thật sự là trong lòng An Nhu tràn ngập lửa giận, cô biết bản thân không thể tùy hứng cãi lại, nhưng vẫn nhịn không được nói móc một câu "nói chuyện sau lưng" tó ý người đó quá không có lễ phép.
Lời này đối với những người tự xưng bản thân là tiểu thư quý tộc mà nói, có ích hơn một cái tát rất nhiều.
Xoay người chọn vị chocolate, An Nhu lại rót đầy hai ly sữa bò, nhìn Văn Hà Tú lễ phép gật đầu, sau đó đi về phía Sở Hư Uyên.
Giọng An Nhu không lớn không nhỏ, từ đầu tới đuôi sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại, sau khi cô rời khỏi thì sắc mặt của Văn Hà Tú rất khó coi, cũng không che giấu nổi.
Hừ, chỉ là dùng phương pháp gì đó không người biết để gần quan được ban lộc mà thôi... chứng bệnh ghét phái nữ của Sở Hư Uyên đã hết, có rất nhiều người muốn tiếp cận anh ấy, tưởng bản thân có thể giữ vững vị trí đó mãi sao?! Hứ! Thứ tiện nhân bình dân không học thức!
An Nhu bưng khay trở lại bên người Sở Hư Uyên, đúng lý hợp tình đưa cho anh một ly sữa: "Cầm."
"Rượu Brandy của anh đâu?" Sở Hư Uyên cầm, nhìn ly sữa còn lại trong khay mà An Nhu cầm tới, vẫn còn nóng.
"Uống Brandy làm gì, con nít con nôi nên thành thật uống sữa bò đi." Đặt khay ở trên giường, An Nhu cũng ngồi xuống, ôm trong tay một ly sữa.
"Chậc."
Sở Hư Uyên hiếm khi không phản bác lại cô, mà là yên lặng một lát mới lên tiếng: "Vừa mới rồi xảy ra chuyện gì?"
Sở Hư Uyên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên kia, nhưng anh quan sát thấy mèo con nhà mình có thể khống chế trong tầm tay, nên không đi qua giải vây. Chỉ là nhìn biểu tình của An Nhu không đúng lắm. Người họ Văn kia... Đã nói cái gì với An Nhu?
"Không có chuyện gì."
An Nhu không tính toán nói cho Sở Hư Uyên biết, cô uống một ngụm sữa, tức giận nói: "Em sẽ giải quyết, anh đừng lo lắng."
Văn Hà Tú thuộc loại người mặt dày không biết hối cải, An Nhu không tính toán dễ dàng bỏ qua như vậy. An Nhu không kêu oan cho bản thân, cô chỉ đau lòng thay Sở Hư Uyên. Có rất nhiều loại người giống Văn Hà Tú, An Nhu cũng hiểu tại sao Sở Hư Uyên lại không quan tâm đến những người đó.
Người không liên quan, để ý nhiều làm gì.
An Nhu cắn cắn môi, tâm tư xoay chuyển. Dù sao cô cũng không phải người có thân phận địa vị như chủ nhân gia tộc nhà họ Sở, cũng chưa nói bản thân sẽ không so đo với phái nữ, tuổi lại nhỏ, cũng có thể dùng từ "bị cưng chiều hư" tới che đậy hành vi vô lễ của bản thân...
An Nhu nghĩ nghĩ, ra quyết tâm, chờ có cơ hội, cô nhất định phải hung hăng trả thù. Không thể để người mình thích bị người khác ức hiếp như vậy, không thể nói lý đối với đám người đó, mà phải dùng hành động.
Sở Hư Uyên uống sữa nóng, nghe âm thanh lạ, nhìn sang bên cạnh, thì thấy mèo con nhà anh đang nhíu mày nghiến răng nghiến lợi, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Suy nghĩ cái gì?"
Anh là thật sự tò mò, ý nghĩ của An Nhu rất đơn giản, hầu hết đều có thể suy đoán ra.
Lúc này đây... Anh lại đoán không ra.
"Nghĩ... Không đúng, không thể nói với anh, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết."
An Nhu lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng, gương mặt nhỏ xụ xuống: "Sở tiên sinh, em có chút việc muốn hỏi anh, vừa rồi em làm như vậy...."
Tinh thần đầy nhiệt huyết bình tĩnh lại, An Nhu mới phản ứng lại, vừa rồi đầu óc nóng lên hình như đã vô tình làm ra một hành động rất ư là ngầu. Cô còn chưa tùng thử qua hành động phản kích như vậy đâu...
Không biết có gây ảnh hưởng gì hay không?
Sở Hư Uyên thấy An Nhu không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, ánh mắt sâu một chút, Sở Hư Uyên vẫn là nói cho An Nhu về điều cô nghi hoặc.
"Không sao."
An Nhu cố tình giấu giếm một phần nội dung, Sở Hư Uyên đan chéo hai chân ở mép giường, giọng điệu lười biếng: "Hừ, cuối cùng cũng có chút tiến bộ so với trước kia."
Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, sự thật là Sở Hư Uyên không nghĩ tới An Nhu lại có lá gan trực tiếp dỗi những người này.
Nhưng cũng không quan hệ.
Nhìn sang mèo con siêu lùn đang ngồi bên cạnh, Sở Hư Uyên nhịn không được, trong lòng ngứa ngáy, ra tay nhéo nhéo nựng nựng má của An Nhu. Lần đầu tiên học được đánh trả, đáng giá khen ngợi.
An Nhu cũng nở nụ cười.
Cô đã sớm học được cách đánh giá tâm trạng của Sở Hư Uyên thông qua biểu tình bên ngoài và giọng điệu của anh ấy, nghe ra biết ngay tâm trạng hiện tại của đối phương rất không tệ, An Nhu chớp chớp mắt, tâm trạng cũng thả lỏng dần.
Ngồi nói chuyện với Sở Hư Uyên ở trên giường đi dây trong chốc lát, An Nhu duỗi cái eo lười: "Thời gian không còn sớm, Sở tiên sinh, kế tiếp làm cái gì?"
"Đi hỏi Hạ Dương, buổi tiệc này là do cậu ta tổ chức." Nhắc tới đám kia người, Sở Hư Uyên lại khôi phục cao ngạo lạnh lùng.
"Mục đích hôm nay tới đây cũng đã hoàn thành. Nếu không có gì thì chúng ta cũng nên đi về."
An Nhu gật đầu, một lần nữa khôi phục tính cách an tĩnh ngoan ngoãn của một cô bé hiểu chuyện, đi theo Sở Hư Uyên qua bên kia.
"Ồ, anh Sở!"
Tuy rằng bọn họ tạo bầu không khí rất náo nhiệt, nhưng lúc nào cũng luôn chú ý tới từng hành động một của Sở Hư Uyên, quả đầu Hanamichi tùy tiện vẫy vẫy tay: "Công việc xử lý xong rồi sao? Kế tiếp tính toán chơi cá gì?"
Anh ta dùng "Xử lý công việc" làm lý do, để mọi người không đến quấy rầy.
Đều là dân của giới này, ai còn không biết tổng giám đốc Sở là người nghiện công việc? Cho dù Hạ Dương là người có quan hệ tốt nhất với Sở Hư Uyên, cũng không dám tùy tiện trêu chọc ngay lúc Sở Hư Uyên làm việc.
"Tùy tiện."
Giọng điệu của Sở Hư Uyên rất tùy ý: "Theo ý của em đi, em là chủ tiệc mà."
"Ok, vậy kế tiếp chúng ta đến Thượng Thực Phủ dùng cơm chiều, sau khi ăn xong..."
Hạ Dương nhìn gương mặt không biểu cảm của Sở Hư Uyên, vế cuối là câu "Đi quán bar chơi"... Cậu không dám nói ra: "Ăn xong rồi lại tính tiếp..."
Trong lòng Hạ Dương cười khổ, nhưng bên ngoài vẫn phải cười thật tươi, không thể để anh Sở biết. Nếu anh Sở có thể đi đến nơi như quán bar, thì đã không tính toán dẫn An Nhu theo... Sớm muộn gì đều phải đi đến nơi đó, anh Sở bảo vệ được bây giờ, sau này còn có thể bảo vệ được nữa sao?
"Ừ." Sở Hư Uyên gật đầu xem như đồng ý.
Nhìn ra Hạ Dương biết điều mà nuốt vào nửa vế sau, Sở Hư Uyên cong cong khóe môi.
Hừ, tính ra cũng có mắt nhìn đó, cũng không uổng công anh chịu đựng tính tình kiên trì dạy dỗ Hạ Dương.
Có Sở Hư Uyên ở đây, trên cơ bản, nhóm người này đều không có cơ hội nêu lên ý kiến cá nhân. Nhưng mục đích bọn họ tới không phải vì ăn chơi, mà là muốn kết giao với Sở Hư Uyên, còn chuyện Sở Hư Uyên nguyện ý dùng bữa tối với bọn họ đã là điều ngoài ý muốn.
"Thượng Thực Phủ... Không lẽ chính là nhà hàng nổi tiếng kia sao? Là nơi phải đặt lịch hẹn trước mới có bàn phải không?!"
An Nhu vừa nghe đến cái tên này thì hai mắt đã sáng như đèn pha. Với mớ cơ sở dữ liệu rộng lớn trong đầu, An Nhu biết rất rõ thông tin về Thượng Thực Phủ. Giữa trưa ăn ít, ngủ cũng no mắt, hồi nãy ăn có một hai miếng điểm tâm ngọt lót bụng, giờ cô cũng cảm thấy đói rồi.
"Ừm, tin tức rất nhạy."
Sở Hư Uyên nhét hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn An Nhu đầy ẩn ý: "Anh biết mà."
"... Anh biết cái gì?" Câu này của Sở Hư Uyên gợi lên lòng hiếu kỳ của An Nhu, làm cô nhịn không được phải hỏi ra tiếng.
"Biết em thích ăn."
Sở Hư Uyên chậm rì rì trả lời: "Hôm nay ăn nhiều như vậy, coi chừng hệ tiêu hóa xử lý không kịp."
"... Cảm ơn anh quan tâm, Sở tiên sinh, anh không nói lời nào thì sẽ tốt hơn đó."
Trên đầu An Nhu đầy làn ngang gạch đen, cũng ngượng ngùng giải thích, thật ra sức ăn của cô không nhiều, mà còn ít hơn lượng thức ăn của những người con gái bình thường khác... Nhưng ai mượn anh ấy nhiều chuyện nhắc đến chuyện này làm gì!!!
Sở Hư Uyên cong khóe môi, cực kỳ có kiên nhẫn nghe An Nhu lẩm nhẩm lầm nhầm các loại oán giận nhõng nhẽo với anh, bộ dáng tràn đầy sức sống... Nhìn rất đáng yêu.
Chuyện tập đoàn để tối nay xử lý sau, lâu lâu anh cũng phải phá lệ thay đổi thói quen một lần, không sao.... Vui vẻ là được.
Hai người đi nói nói cười cười dẫn đầu đi trước đám người, sau khi ra bên ngoài Sở Hư Uyên cũng mở cửa xe cho An Nhu, hai người ngồi chung một chiếc, dẫn đầu đoàn xe mênh mông cuồn cuộn chạy ở phía trước, những người còn lại nhìn bóng dáng đoàn xe kia rồi đi mới leo lên xe của chính mình đi theo sau.
Lúc này An Nhu mới xem như đứng đắn ăn một bữa cơm. Có Sở Hư Uyên ngồi ở bên cạnh, hơn nữa một ngày này An Nhu cũng đã luyện ra tuyệt kỹ làm lơ ánh mắt của những người khác, thả lỏng tinh thần ăn no bụng.
Sở Hư Uyên vừa ăn, vừa nói hai ba câu với Hạ Dương, xem như nói chuyện phiếm trong bữa ăn.
"Anh Sở, anh đừng làm khó em nữa."
Hạ Dương vừa nghe Sở Hư Uyên nói xong, da đầu đã tê dại: "Đừng, em là loại người nào bản thân em còn không rõ sao? Vào tập đoàn thực tập? Không có thời gian, không có thời gian, mỗi ngày em phải học đến khuya lắc khuya lơ mớ ngủ, vô cùng bận, thật sự đó."
Hạ Dương là cậu út nhà họ Hạ, trên cậu còn có mấy người anh trai. Gia đình bọn họ có chút phức tạp, bên trong tranh quyền đoạt lợi phải nói là còn hơn phim ảnh. Chỉ có duy nhất Hạ Dương là không biết cố gắng, đừng nói tranh quyền đoạt lợi, ngay cả đặt chân vào tập đoàn cậu cũng không muốn.
Sở Hư Uyên không dao động: "Tại sao? Em có học tập đàng hoàng đâu, anh thấy em chơi suốt ngày đó thôi, vào tập đoàn đâu có dính líu gì đến việc học?"
"Ai nói em học tập không đàng hoàng?" Hạ Dương gân cổ hét lên.
Vắt hết óc nghĩ cách tránh đi sự bắt ép của Sở Hư Uyên, đột nhiên ánh mắt sáng lên, Hạ Dương lập tức nói: "Anh Sở, em bận là thật nha, gần đây em bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình."
An Nhu im lặng ngồi vùi đầu ăn cơm, duy trì hình tượng một cô bé an tĩnh ngoan ngoãn.
Sự nghiệp?!!!
Nghe vậy cô mới nhớ tới một chuyện... Theo tình tiết cốt truyện thì hình như hiện tại Sở Dương đã quen với...
"Đúng rồi, anh Sở, gần đây em có quen một người đặc biệt lợi hại."
Hạ Dương còn không biết nguy hiểm ở ngay trước mắt, mặt mày hớn hở nói, trong lòng lại mừng thầm đã tìm ra đề tài khác: "Người đó là một học sinh mới trong học viện của chúng ta, cô ấy rất lợi hại... Nếu anh Sở có thời gian, em có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần, đảm bảo anh sẽ coi trọng năng lực của cô ấy cho coi."
An Nhu dừng đũa, cô không nói gì, chỉ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Cho dù có vài tình tiết thay đổi khiến cốt truyện bị lệch, nhưng những gì nên xảy ra thì vẫn xảy ra, cũng không vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi.
Ví dụ như, tình tiết Hạ Dương bắt tay với Tô Hoàng mở quán bar, lại ví dụ như, Hạ Dương dần nảy sinh tình cảm với Tô Hoàng, lại không biết Sở Hư Uyên đã biết Tô Hoàng từ sớm, còn kết thù với nhau.
Nhưng, hiện tại tuyến tình cảm của nam nữ chủ còn chưa đâu vào đâu... Không biết Hạ Dương với Tô Hoàng có đến với nhau không nữa?!!
Nói thật là cô cảm thấy Hạ Dương không xứng với Tô Hoàng chút nào!!!
An Nhu nghĩ đến ngẩn người, đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Không lẽ cốt truyện kế tiếp tổng giám đốc Sở không đảm nhận vai nam chủ, mà sẽ tiếp nhận vai mẹ chồng độc ác bá đạo, ngăn cản không cho hai người này đến với nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.