Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 79: Phiên ngoại: Vô trách nhiệm

Trần Thế Chi Thương

10/04/2017

Tù khi Vân Hề đáp ứng thử lại cùng hắn, Hàn Diệp Tu từ không tích cực chuyển thành tích cực, tích cực hơn nữa (đoạn này chẳng biết edit thế nào cả),chủ tịch Hàn phong quang vô hạn trước kia đa biến thành vạn năng từ đầu bếp/ vú em/ thợ máy/ nhân viên thu mua/ máy giặt quần áo tự động….Một Hàn Diệp Tu ngày ngày gắn liền với giấy tờ, tài liệu, mà hiện tại…

“Hàn Diệp Tu! Ba ba che tôi một thân thối hoăc, giúp tôi tắm!” Vân Nhạc đầu đầy mồ hôi chạy vào trong phòng bếp, kéo kéo lấy ống quần Hàn Diệp Tu, liều mạng chà xát vào đó.

Hàn Diệp Tu cúi đầu nhìn đữa nhỏ đang chà xát bên ông quần mình, vẻ mặt hơi khó nói: “Nhưng còn bánh bích quy…”

Vân Nhạc hít hít mũi, bị hương thơm của bánh kích thích nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy, tôi đây chờ thêm một chút.”

Hàn Diệp Tu kéo khóe miệng, đem điện thoại di động ra cho Vân Nhạc: “Chú tin tưởng Leon rất cam tâm tình nguyện giúp đỡ, một hồi nữa con có thể vào ăn bánh bích quy mới ra lò.”

Hai tròng mắt Vân Nhạc xoay vòng vòng, lập tức nhận lấy di động của hắn thuần thục ấn số điện thoại Leon, sau khi nghe đối phương ngay lập tức sẽ đến, Vân Nhạc kiễng chân đem di động của Hàn Diệp Tu nhét lại trong túi quần hắn, sau đó vỗ đùi nói: “Ba ba thích ăn nhất là bánh bích quy vừa dòn vừa thơm, nhất định phải vì mục tiêu này mà xuất phát đó.”

Hàn Diệp Tu vừa khóc vừa cười nhìn Vân Nhạc, hắn nhớ kĩ Vân Hề căn bản không thích ăn đồ ngọt.

Vân Nhạc gẩy gẩy mái tóc ướt nước, sau đó đung đưa đi ra ngoài, đi được hai bước lại dừng lại, bé nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Diệp Tu nói: “Chú hôm qua đáp ứng mua cho tôi Chooper bông bao giờ thì thực hiện vậy?”

“Chậm nhất là ngày mai sẽ có thể.” Hàn Diệp Tu dừng một chút nói: “Vậy chuyện mà con đã đáp ứng với chú?”

Vân Nhạc kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: “Chờ tôi nhận được gấu bông sẽ giúp chú.” Vân Nhạc dứt lời rung đùi đắc ý rời khỏi phòng bếp.

Hàn Diệp Tu chờ nướng xong mẻ bánh bích quy vừa dòn vừa thơm, liền tỉ mỉ đặt vào một cái khay mang ra khỏi phòng bếp,Vân Nhạc đã thay quần áo cùng kiểu tóc liền uốn éo trong lòng Leon, mà ở một chỗ khác, Vân Hề cùng Đường Hạo đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện, vẻ mặt hai người đều vô cùng sung sướng. Sắc mặt Hàn Diệp Tu tối sầm, cảm giác vợ mới cưới của mình sắp bị cướp mất nổi lên.

Leon hận không thể ngoác miệng ra cười một cái, trong mắt hắn tràn đầy hả hê, đáng đời! Cho mày tính toán này!

Hàn Diệp Tu nỗ lực kéo khóe miệng đến một độ cung hoàn hảo, tay hắn sửa sang lại chút nếp gấp trên vạt áo, sau đó chầm chậm đi đến phòng khách: “Bánh bích quy vừa mới ra lò, các người nếm thử đi,” Nói xong Hàn Diệp Tu đem cái đĩa trên tay dặt xuống mặt bàn cẩm thạch, sau đó vô cùng tự nhiên ngồi vào bên cạnh chỗ sô pha Vân Hề ngồi, hoàn mỹ ngăn chặn tầm nhìn của Đường Hạo và Vân Hề.

“…”

Vân Hề duỗi ngón tay ra chọc chọc xương sống Hàn Diệp Tu, không khách khí nói: “Ngồi bên kia, ngăn cản em.”

Thân thể Hàn Diệp Tu cứng đờ, một cảm giác tê dại từ địa phương nào đấy trờn lên não bộ, hắn không thể không run rẩy, hắn không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Hạo, lúc này mới không tình nguyện đứng dậy đi đến bên kia ngồi.

Nhưng mà hắn còn chưa ngồi ấm chỗ liền nghe Leon nói: “Quần áo Tiểu Nhạc thay tôi để trong phòng tắm.” Ngụ ý chính là ngài nên nhanh chóng đi đến phát huy công dụng máy giặt công suất lớn đi.”

Hàn Diệp Tu kéo kéo khóe miệng, trong nháy mắt chuyển đổi cừu hận lên người Leon.

Leon híp híp mắt, hai tay che lấy khuôn mặt Vân Nhạc khiến bé không ngẩng đầu được. Trong tay Vân Nhạc vẫn cầm lấy nửa cái bánh bích quy gặm dở, khóe miệng còn dính vụn bánh, vẻ mặt mờ mịt, ngay sau đó mở trừng hai mắt, đang muốn mở miệng lại nghe Vân Hề đứng dậy nói: “Tôi đi tắm đây, mấy người cớ trò chuyện tiếp.”

“Đừng! Anh đi!” Hàn Diệp Tu lấy tay đè Vân Hề đang muốn chạy trốn xuống, sau đó nhanh như chớp chạy đến phòng tắm, tốc độ nhanh đến mức nổi lên cơn gió nhẹ.

“Thật là chịu mệt nhọc.” Đường Hạo cười nhạt nói.

“Có phải không?” Vân Hề cười nói: “Hắn tự nguyện, tớ như vậy cũng nhàn nhã vui vẻ.”

Leon một bên âm dương quái khí nói: “Nên đối xử với hắn như vậy, Vân, sau này việc nhà ngàn vạn lần cậu không được dính vào, tôi không hy vọng một ngày nào tôi đến vị trí giữa cậu và hắn đã thay đổi đâu.”

Vân Hề nghe vậy lắc đầu bật cười không nói gì.

Đường Hạo thở dài một tiếng nói: “Các cậu như vậy cũng không kém nửa năm rồi sao? Sau này cũng mãi như vậy?”

Leon trừng trừng mắt bất mãn nói: “Đường, lời này cậu nên nói sao? Tôi came thấy cậu cũng quá thánh thiện đi! (Ngươi ứng với này nguyền rủa hắn cả đời đều đứng ở thử việc.”)

Vân nhéo nhéo nhéo mi tâm bất đắc dĩ nói: “Leon, tôi nhớ hình như hắn chưa trêu chọc anh chuyện gì? Sao lại có thành kiến lớn như vậy?”

Tên tiểu nhân kia chỉ biết ly gián mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Nhạc, không trêu chọc mới là lạ! Leon bĩu môi, tức giận quay đầu không nói.

Vân Hề kéo khóe miệng quay đầu nhìn về phía Đường Hạo: “Khoảng thời gian trước hắn muốn cùng tớ đến thành phố B, tớ nghĩ mãi, vừa nghĩ đã hai năm rồi, hai ngyaf nữa làm xong chuyện cũng nên đi thôi.”

Đường Hạo nhướn mày nói: “Gặp mặt gia trưởng sao? Xem ra cậu đã sớm có quyết định.”

“Uh” Vân Hề gật đầu: “Tôi nghĩ ngày đó đã quyết định như vậy, cũng không thể không nhìn thẳng vào quan hệ được, không thể để hắn như thế mãi được.”



“Được rồi, vậy cậu muốn dẫn Vân Nhạc cùng đi sao?”

Vân Nhạc nghe được chính tên mình liền ngẩng đầu nói: “Mang con đi làm gì?”

“Không có gì.” Leon cầm bánh bích quy đút cho Vân Nhạc: “Hương vị bánh này rất đặc biệt, cậu nếm thử đi,”

“Muốn dẫn.’ Vân Hề gật đầu nói: “Bọn họ biết Tiểu Nhạc, mang về cho họ xem một chút, cậu nghĩ có nên không?”

“Đương nhiên có thể.” Đường Hạo cười nói: “Nhiều người mới khiến Vân Nhạc tốt được.’

Leon ai oán trừng mắt nhìn Đường Hạo, quanh thân hắn đầy rẫy oán khí dày đặc.

Đường Hạo cũng không nhìn Leon, đối Vân Hề nói: “Vân Hề, cảm tơn cậu.”

“Hử?” Vân Hề nghi ngờ nhìn Đường Hạo: “Cám ơn tớ chuyện gì?”

“Cảm ơn cậu sau bao nhiêu chuyện xảy ra vẫn nguyện ý cùng tớ làm bạn bè.”

Vân Hề nghe vậy nhấ thời có chút ngẩn ra, bộ dạng Đường Hạo bị bệnh tâm thần kiếp trước hiện lên trong đầu hắn. Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước cậu quả thực đã làm tổn thương Đường Hạo quá sâu, tiếng cảm ơn này không thể không nói với Đường Hạo, mà cậu, cũng cần nói xin lỗi với hắn.

Vân Hề áy náy cười cười, đang muốn mở miệng đã thấy Đường Hạo giơ tay chặn lại nói: “Nếu như cậu muốn nói xin lỗi thì coi như xong đi, như bây giờ rất tốt.”

Vân Hề nhướn mày, từ chối cho ý kiến.

Hôm nay Hàn Diệp Tu lần đầu phát huy hết công dụng làm máy giặt đem quần áo của Vân Nhạc giặt đến trắng tinh, còn phát huy công dụng là nhân viên thu mua, một mình lái xe đi mua không ít nguyên liệu về nấu ăn, làm một bàn thức ăn thật lớn tràn đầy hương vị, cuối cùng còn thu về được tán thưởng của Vân Hề. Hàn Diệp Tu vui vẻ ôm tán thưởng của Vân Hề hớn hở quay lại phòng bếp, chiến đấu hăng hái với đống bát đĩa bẩn.

Sau khi từ biệt Đường Hạo và Leon, Vân Hề đi đến phòng bếp nhìn Hàn Diệp Tu đang thu dọn chiến trường bừa bãi: “Xem ra anh đối với chuyện này ngày càng thành thục.”

Hàn Diệp Tu hét lên một tiếng, lắc lơ đuôi nói: “Vì em, anh nguyện ý.”

Vân Hề nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: “Hết bận rộn thì đặt vé quay về thành phố B đi, sau trừ tịch một ngày lại quay lại.’

Hàn Diệp Tu mờ mịt nhìn Vân Hề nói: “Đặt vé?”

Vân Hề trầm ngâm rồi lên tiếng: “Nếu như anh đã muốn trở về, em cũng không ngại đạt vé.”

Hàn Diệp Tu với mối quan hệ nửa chính thức nửa không chính thức này đã được tu luyện qua, nhưng chuyện kinh hỉ này tới quá nhanh, thế nên hắn bắt đầu đứng dậy nói lắp.

”Em em em nói như vậy là nguyện ý cùng anh trở về sao?”

“Bọn họ chung quy vẫn là thân nhân của anh, cũng không thể cả đời cứ như vậy được? Em không hy vọng tương lai anh lại hối hận, em..” Vân Hề rũ mắt xuống nhẹ nhàng nói: “Em sẽ thử để bọn họ chấp nhận mình.’

“Thật tốt quá!” Hàn Diệp Tu kinh kỉ nhào đến phía trước, nghĩ muốn ôm chầm lấy Vân Hề nhưng nghĩ đến trên tay còn vết bẩn nên phải thôi, hắn dùng cái trán nhẹ nhàng đụng đụng vô Vân Hề, cảm kích nói: “Vân Hề, cảm ơn em! Cảm ơn em đã nguyện í cùng anh về nhà, anh…ông ấy, bọn họ, không đúng, cha anh, cha anh vẫn hy vọng anh có thể mang em trở lại, cho nên Vân Hề, em không cần phải làm chuyện gi đâu, bọn họ nhìn thấy em đã rất vui vẻ rồi!”

Vân Hề nghe vậy hơi giật giật đầu lông mày, thuyết phục: “Cha anh không phải là..

“Đều là những chuyện đã qua rồi.” Hàn Diệp Tu thở dài nói: “Anh chung quy vẫn là con trai họ. mà em lại là người anh yêu nhất trên đời này.’

Sắc mặt Vân Hề ửng hồng, cậu xoay người lại nói: “Vậy, vậy cứ như thế đi, anh hết bận thì đặt vé, em đi trông Tiểu Nhạc.”

Nhìn bóng lưng Vân Hề quay đi, Hàn Diệp Tu không khỏi vui mừng nhướn mày, đã hơn nửa năm nay, hắn không có tận lực hỏi Vân Hề chuyện chính thức hay không chính thức, chỉ yên lặng làm những việc gì nên làm, hắn nghĩ chỉ cần mỗi ngày thấy Vân Hề mặc bộ quần áo hắn tự mình giặt, ăn những đồ hắn làm, cùng hắn trò chuyện đã làm thấy rất hạnh phúc rồi. Mặc dù hiện tại hắn và Vân Hề vẫn chưa xảy ra động tác thân mật nào, cùng lắm chỉ là nắm tay nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đoạn thời gian trước hắn cũng không ôm hy vọng gì lớn được cùng cậu về nhà đón lễ năm mới, mặc dù có Vân Nhạc hỗ trợ nõi cùng, nhưng hắn cũng không dám ép Vân Hề, nên nếu Vân Hề không đồng ý hắn cũng sẽ ở lại nơi này. Không ngờ đêm nay Vân Hề lại chủ động nói chuyện về nước, điều này sao có thể không khiến hắn kinh hỉ?

Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Vân Hề, Hàn Diệp Tu lúc này mới rạo rực lủi vào phòng bếp, kế tiếp là thở hổn hển hăng hái chiến đấy cùng dầu mỡ, cuối cùng còn đem tủ bát lau đến sạch bóng, quả nhiên là chăm chỉ phát huy đến cực hạn rồi.

B thị, 29 tháng Chạp.

Nghe nói con trai nhà mình hôm nay dẫn con dâu về nhà đón năm mới, hôm nay Hàn phu nhân đặc biệt dậy sớm, một mình đi vào nhà bếp bắt đầu bận rộn. Về phần Hàn tư lệnh, ngồi ở nhà ăn u oán nhìn bánh bao dưa muối suy nghĩ. Nếu không phải trong nhà bếp thoang thoảng bay ra mùi thịt, ông còn tưởng Hàn gia có phải hay không phá sản rồi. Không đúng, cho dù là phá sản, lúc trước Hàn Diệp Tu chia cho bọn họ cổ phần công ty cũng giúp cho bọn họ cơm áo không lo. Đường đường là Tổng tư lệnh quân khu, là một nhất gia chi chủ, vì cớ gì bữa sáng ăn bánh bao dưa muối cũng thôi đi, đến cả bữa trưa cũng phải ăn nó!

Cơn giận bùng nổ, Hàn tư lệnh cầm bánh bao chạy về phía nhà bếp, nhưng nhìn thấy phu nhân nhà mình ở nhà bếp tay chân bận rộn, một bên thái thái cắt cắt một bên phải chú ý độ lửa, cổ hỏa khí trong lòng lập tức dập tắt. Hàn tư lệnh căm giận cắn bánh bao yên lặng xoay người quay về phòng khách, bánh bao thì bánh bao, năm đó ông đi làm nhiệm vụ ngay cả bánh bao cũng không kịp để ăn đâu.

Trong lúc Hàn phu nhân đang nấu canh, xào thức ăn, nấu bánh chẻo, nhị thiếu gia Hàn Diệp tu lúc trước bị đuổi ra khỏi cửa dẫn Vân Hề cùng Vân Nhạc về, trong lúc thu hoạch hàn tư lệnh xem thường vô số*, nghe được thanh âm, Hàn phu nhân chạy vội ra, “Mẹ còn mới nhắc xem các con mấy giờ về, ngồi xuống, ngồi xuống.”



“Bác trai, bác gái”, Vân Hề cười nhẹ đem hộp quà trên tay đặt lên bàn, “Làm phiền hai bác rồi.”

“Phiền cái gì, người một nhà đừng có nói vậy.

Hàn tư lệnh mặt mũi cau có, bất mãn nói: “Vì chờ hai đứa, ba cả hai bữa đều phải ăn bánh bao dưa muối.”

Vân Hề mặt cứng đờ, xấu hổ không biết nói gì hơn.

Lông mày Hàn phu nhân dựng lên, lạnh lùng nói: “Bánh bao dưa muối gì làm sao? Ông chê tôi làm bánh bao không ăn được sao? Già rồi gan ông cũng to ra ha!”

“Không dám, không dám,” Hàn tư lệnh cười cười dỗ phu nhân nhà mình, động tác tự nhiên nắm lấy bả vai bà lấy lòng, “Tôi đây không phải là muốn thể hiện tình yêu thương của tôi dành cho bánh bao dưa muối sao? Bà đừng hiểu lầm a.”

“Bọn họ bình thường đều như vậy, em quen liền tốt,” Hàn Diệp Tu lôi kéo Vân Hề ngồi xuống, “Có mệt không?”

Vân Hề lắc đầu rồi hướng Vân Nhạc vứt một ánh mắt ra hiệu, nhận được mệnh lệnh, Vân Nhạc ôm cái hộp, hai chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy đến trước mặt Hàn phu nhân nhu thuận nói: “Ông nội, bà nội, đây là bánh quy con tự nướng, hy vọng hai người thích.”

Hàn Diệp Tu cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe miệng run rẩy, thằng nhóc này … cũng thật biết mượn hoa hiến phật!

“Đây là tiểu Nhạc phải không?” Hàn phu nhân hòa ái sờ sờ đầu Vân Nhạc, “Thật ngoan, vất vả cho con quá.”

Được khích lệ, Vân Nhạc hưng phấn cọ cọ bàn tay Hàn phu nhân, “Không vất vả, không vất vả.”

Hàn tư lệnh ở bên cạnh cũng vỗ vỗ đầu vai Vân Nhạc, thở dài nói: “Thằng nhóc này lanh thật.”

Hàn Diệp Tu ho khan một tiếng nói, “Kia, mẹ, có gì gì ăn không? Tụi con ăn một chút xong đi nghỉ, bị đảo lộn giờ giấc.”

“Có, có, có.” Hàn phu nhân vội đứng dậy đi vào nhà bếp, “Con xem, mẹ chỉ lo nói chuyện, Diệp Tu mau mang Vân Hề cùng Tiểu Nhạc vào nhà ăn, mẹ bưng đồ ăn lên.”

“Con giúp cho.”

Vân Hề vừa muốn đứng dậy đi, lại bị Hàn Diệp Tu giữ lại, “Không cần, em ngồi đi, để anh..” Hàn Diệp Tu chuẩn bị nói Hàn tư lệnh sẽ giúp liền thấy Hàn tư lệnh ôm lấy Vân Nhạc hướng về nhà ăn, Hàn Diệp Tu đơ một chút liền nói, “Để anh đi, em cùng ba đến nhà ăn đi.”

Không đợi Vân Hề mở miệng, Hàn Diệp Tu nhanh chóng chạy theo hướng mẹ mình vào nhà bếp.

Hàn tư lệnh tựa hồ thích Vân Nhạc, đến nhà ăn liền trực tiếp bồng Vân Nhạc ngồi trên đùi mình, vốn đã quen với việc được ôm, Vân Nhạc không biểu hiện khó chịu gì, bộ dáng thản nhiên dương dương tự đắc.

Vân Hề xấu hổ kéo kéo khóe miệng nói: “Bác trai, bác có thể để nó ngồi một mình, nó không còn nhỏ đâu.”

“Vậy sao được,” Hàn tư lệnh bĩu môi nói, “Về sau tiểu Nhạc là cháu nội của ba, ba muốn ôm nó nhiều hơn.”

Vân Hề cười gượng hai tiếng, càng thêm xấu hổ.

“Con cũng đừng khách khí như vậy, về sau chúng ta là người một nhà rồi, nếu con không để ý, ba thực y vọng con có thể cùng Diệp Tu cùng gọi ba là ba.”

“Này …”

Hàn tư lệnh thở dài một tiếng: “Năm đó, ba mẹ phản đối Diệp Tu tìm bạn trai thực ra cũng là muốn tốt cho nó, con hiện tại cũng là cha, hẳn là cũng hiểu cảm thụ của hai ta.” Hàn tư lệnh dừng một chút, tiếp tục nói: “Bất quá cũng đã nhiều năm như vậy, bọn ta cũng nhận ra, con dâu là nam cũng tốt, con dâu là nữ cũng tốt, chỉ cần tiểu tử kia thích, vui vẻ, chúng ta là trưởng bối cũng không có gì để nói. Ba mẹ sống hơn nửa đời người, cũng không phải là hy vọng người nhà đều bình an vui vẻ sao?”

Thấy Vân Hề vẻ mặt sững sờ, Hàn tư lệnh sờ sờ đầu Vân Nhạc trong ***g ngực, cười nói: “Năm đó, chuyện ba làm sai, hy vọng con đừng nóng giận. Mấy năm nay chắc con cũng chịu khổ nhiều, về sau nơi này chính là nhà của con, nhớ nhà liền cùng Diệp Tu về nhà ở vài ngày, cũng bồi lão già này hàn huyên tâm sự.”

Vân Hề nhấp nhếch môi, ánh mắt phức tạp, Hàn tư lệnh có thể ngồi đến chức này, nhất định là rất chú trọng mặt mũi, ông oai phong hơn nửa đời người, lại đối với tiểu bối như cậu xin lỗi, làm sao mà cậu không cảm động cho được. Lại nói tiếp, lúc trước ông cũng không làm gì quá đáng đối với cậu, lúc cậu sang nước ngoài, ông thường xuyên hỏi cậu có yêu cầu giúp gì không, cậu nghĩ, Hàn gia đối với cậu thực sự nhân từ, mà hiện tại …

Vân Hề cảm động nhìn người đàn ông lớn tuổi đối diện, cậu có thể nhìn ra được Hàn tư lệnh nói điều này xuất phát từ chân tâm, đối với thằng nhóc đến cả người thân cũng không biết là ai như cậu, ba chữ ‘người một nhà’ phi thường quan trọng. Cậu cho rằng cậu cùng với hai người họ nhiều nhất là tương kính như tân, không nghĩ đến Hàn tư lệnh lại đem cậu tính vào người một nhà.

“Vâng,” Vân Hề gật đầu thật mạnh, “Chúng con.. sẽ thường xuyên về nhà.”

Nghe vậy, Hàn tư lệnh lập tức mở rộng tầm mắt, ánh mắt cũng nhu hòa, “Về sau, cố gắng sống tốt, Diêp Tu dám khi dễ con, con nói với ba, ba liền xử nó.”

“Dạ,” Vân Hề cười gật đầu, ánh mắt không tự chủ chuyển đến người Hàn Diệp Tu đang mang thức ăn lên, cậu cũng không rãnh mà gây sức ép, nếu như Hàn Diệp Tu thủy chung như một …

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook