Chương 18: Bắt cóc
Điêu Huyền Mộ Ngẫu
15/01/2022
Hai người ngươi trốn ta truy hơn nửa canh giờ, Tạ Trọng Tự mấy lần muốn
lấy chuỷ thủ trong tay phóng ra, nhưng lại sợ không trúng, sẽ mất đi vũ
khí phòng thân, nên chỉ đành từ bỏ.
Cuối cùng, con ngựa phía trước cũng dừng lại.
Nam tử cao gầy dễ dàng lôi Diệp Trúc xuống ngựa, gã bóp chặt cổ nàng ta, nói với Tạ Trọng Tự, “Ngươi lại đây! Xuống ngựa, lại đây!”
Có lẽ Diệp Trúc bị gã bóp cổ đến hôn mê, nàng ta xụi lơ bất động, tuỳ ý để người ta kéo vào tiểu viện hoang phế bên cạnh.
Mái cong cũ nát, mái ngói nứt ra, những sợi dây leo bò ngang dọc rũ xuống dưới như những bóng ma bị treo cổ, đung đưa xào xạc trong gió đêm.
Tuy là một toà nhà hoang vắng vẻ, nhưng bên trong mơ hồ hắt ra ánh sáng của ngọn đèn dầu, cùng tiếng cười như ma quỷ.
Không chỉ một người.
Tạ Trọng Tự xuống ngựa, lấy ra một túi bột màu đỏ bên hông ngựa, đeo lên eo.
Chuyện đêm nay xảy ra đột ngột, nàng chỉ có thể đuổi theo, không kịp thông báo với bất kì kẻ nào. Nhưng cũng đem thẻ bài “Như trẫm đích thân tới” kia, quăng vào cửa lớn phủ viện của Thích gia, phỏng chừng người hầu nghe thấy tiếng động lại sẽ chạy ra xem xét, có thể phát hiện ra chuyện không thích hợp, nhanh chóng thông báo với người nhà Thích gia.
Cũng không biết viện binh bao lâu nữa mới tới.
Tạ Trọng Tự giơ tay, nghe lời đi qua. Thử nói, “Ta và các hạ không oán không thù, ngài bắt tỳ nữ của ta làm chi?”
Gã cười haha đầy quái dị, “Ngươi ít nói nhảm, lại đây! Nhìn không ra tên tiểu tử Thích Văn Lan kia, đào hoa không tồi, nửa đêm nửa hôm còn có tiểu cô nương đến thượng phủ tìm hắn.”
Tạ Trọng Tự bất động thanh sắc đi qua.
Thứ nhất, gã không quen nàng, cũng không quen Diệp Trúc, thứ hai, gã chỉ hướng đến Thích Văn Lan, không phải nàng và Diệp Trúc, chỉ là bị liên luỵ.
Tạ Trọng Tự tiến một bước, gã kéo Diệp Trúc lùi về sau hai ba bước, chờ Tạ Trọng Tự đi vào trong viện, gã nhanh chóng bước đến gian phòng nhỏ có ánh đèn hắt ra. Phía trước gian phòng đó có hai tên tráng đinh, lưng hùm vai gấu vóc dáng lực lưỡng.
Gã đi ba bước thành hai, dùng khuỷa tay gõ cửa, hô “Phụ thân! Theo như ngài phân phó, con đã cướp được người về rồi! Con còn cố ý ngồi canh ở Thích gia, làm bắt được người có liên hệ với Thích Văn Lan.”
Đáy lòng Tạ Trọng Tự trầm xuống “...”
Bởi vì, cửa bị đẩy ra, Tần Phong tuy tiều tuỵ nhưng vẫn mập mạp đã lộ mặt.
Nhìn thấy nàng, Tần Phong vô cùng kinh ngạc, thiếu chút nữa gã đã vấp phải ngưỡng cửa cũ nát mà ngã sấp xuống. Sau đó gã khiếp sợ nói với con trai Tần Tấn mình, “Con thật đúng là mang một tượng Phật dát vàng về.”
Tần Tấn không biết thân phận của Tạ Trọng Tự, gã mê mang giương mắt nhìn, “Hả? Không phải chỉ là quý nữ trong kinh thôi sao?”
Sau khi dùng yến hội đêm Thất Tịch, đều là các nhóm quý nữ từ trong cung ra ngoài.
Tần Phong nói, “Một mình nàng ta là tương đương với có tất cả.” Sau đó gã quay qua quát hai tên tráng đinh, “Các ngươi, đừng để nàng ta chạy mất, trói lại!”
“Tần đại nhân.” Tạ Trọng Tự đương nhiên biết công phu mèo cào của mình cùng với sức lực nam nữ khác biệt, đối phó với một người còn có khả năng thắng, đối phó với bốn người thì chắc chắn là không có phần thắng, huống hồ, Diệp Trúc còn ở trong tay Tần Tấn, cổ nàng ta đỏ bừng, sắc mặt tím xanh.
Nàng nhấc tay đầu hàng, “Có phải là có hiểu lầm gì chăng?”
“Hiểu lầm? Không có.” Tần Phong nói.
Hai tên gia đinh vây quanh nàng, Tạ Trọng Tự không phản kháng, không rên một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn để mặc bọn chúng tuỳ ý trói lại, cũng trói gô Diệp Trúc lại, sau đó bị ném vào chân tường bên cạnh.
Cũng may, hai tên gia đinh kia làm việc qua loa cẩu thả, tìm kiếm trên người nàng, chỉ lấy thanh chuỷ thủ bên hông nàng xuống, lại không lục soát thanh đao nhỏ trong tay áo nàng.
Tạ Trọng Tự dùng động tác rất nhỏ muốn làm thanh đao rơi xuống.
Có lẽ do dây trói quá chặt, lưỡi đao tuy mỏng nhưng không thể rơi xuống được. Trên người Tạ Trọng Tự ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh nói, “Đại nhân có ý gì? Muốn tạo phản sao?”
Tần Phong ngồi xổm xuống, thân hình béo lùn chắc nịch, ngăn cản ánh sáng hắt hiu của ngọn đèn phía sau, cười haha nói, “Không phải, ta muốn mang theo một người chôn cùng. Vốn định nhân dịp Thất Tịch, tuỳ tiện bắt cóc một vị tiểu thư kim chi ngọc diệp, để kiếm một chút tiền. Nhưng không ngờ, tiểu tử này thế nhưng lại bắt được điện hạ. Hahahahaha không lỗ, không lỗ! Có thể lôi ngươi chôn cùng ta, đáng giá!”
“Tần đại nhân, đại phu* không sợ hình phạt, tính ra thì ngươi chỉ không làm tròn trách nhiệm trên cương vị công việc, nhiều nhất chỉ bị tước đi chức quan, cũng không đến nỗi phải chết.” Tạ Trọng Tự vô cùng bình tĩnh trấn an gã, kéo dài thời gian, đồng thời còn nhắc đến Tần Tấn, “Huống chi, nhi tử ngươi càng không làm ra việc gì sai trái, không đáng cùng ngươi rơi xuống vũng nước đục này chứ?”
(*Chức quan to thời xưa, dưới quan khanh trên quan sĩ.)
“Không chết? Điện hạ, ta chết chắc rồi, ngươi biết không??” Tần Phong cười lạnh một tiếng, gã trừng mắt lên, con ngươi như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, “Ta chết chắc rồi! Tần gia không cần ta! Thậm chí còn muốn đem những việc làm bẩn thỉu khác đổ lên đầu ta, muốn ta cõng nồi này!!! Cái gì mà Dương Châu Giang Nam, cái gì mà nhà cũ Tần gia, ta đều không trở về đó được! Ta muốn trở về đó, nhưng lại bị người đường muội tốt bán đứng. Con tiện nhân độc phụ đó, ngoài miệng thì nói giúp ta trù tính mọi chuyện, sau lưng lại đẩy ta vào chỗ chết, ta phi!”
Tần Phong càng nói càng tức giận, cuối cùng gã lẩm bẩm, “Không phải muốn ta chết sao, được, được thôi, ta cũng muốn kéo lũ bọn ngươi chôn cùng! Tần gia một kẻ cũng đừng mong sống xót!”
Tạ Trọng Tự cuối cùng cũng hiểu được.
Hoá ra Tần Phong hướng đến Tần Vân Sam xin được giúp đỡ, kết quả Tần Vân Sam và người Tần gia quyết định cắt đứt quan hệ ném hoạ đi.
Thật đúng là tận dụng tốt mọi thứ.
Tạ Trọng Tự thấp giọng nói, “Cho nên... Ngươi muốn tuỳ tiện giết chết một tiểu thư quan gia, làm cho Tần gia gặp hoạ theo các ngươi sao? Nhưng mà đại nhân, Tần gia có can đảm ném những việc ngươi không làm cho ngươi, chúng muốn mạng của ngươi nên bỏ mặc ngươi, chứng tỏ bọn chúng không sợ ngươi chết sẽ liên luỵ bọn chúng, Ngươi làm sao có thể xác định, ngươi giết ta, bọn chúng sẽ xảy ra chuyện được?”
Tần Phong ngược lại cười cười, “Điện hạ a, ngươi thật sự thông minh hay giả vờ hồ đồ? Người khác thì ta quả thực không nắm chắc được cái gì, cùng lắm thì làm con tin, ta có thể đi xuống phía nam tìm Tần gia thương lượng, chẳng sợ cá chết rách lưới, cũng phải giải quyết mọi chuyện cho xong. Nhưng ngươi thì không giống, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện không may, phụ hoàng ngươi mặt rồng giận dữ..... Tần Vân Sam có thể chôn cùng ngươi rồi, đúng không?”
Gã nói không sai.
Tạ Trọng Tự nhất thời không nghĩ ra được cái gì để phản bác lại, mà lưỡi đao đã rơi xuống cổ tay, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa....
Tần Phong đứng dậy, lại nói, “Nói ra thì, ta đã moi tim đào phổi ra đãi Tần gia, cái gì tốt, còn không phải hiếu kính người trong tộc trước sao? Bản thân luôn là người tiên phong, Tần gia làm ra chuyện thiếu đạo đức nào, đều không phải do ta giúp đỡ yểm trợ? Những thứ khác không nói, năm tiên Hoàng hậu xảy ra chuyện đó.....”
Vốn là gã đang nghiến răng nghiến lợi nới với Tần Tấn và hai tên gia đinh, nhưng đột nhiên nhớ đến, nơi này có cô nhi của tiên Hoàng hậu, gã liền ngậm miệng lại.
Ngược lại là Tạ Trọng Tự, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mẫu hậu nàng?
“Tần đại nhân bằng không hãy nói rõ ràng tỉ mỉ mọi chuyện đi?” Tạ Trọng Tự nói.
Lưỡi đao nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
Bắt đầu cứ nhẹ vào dây thừng.
Đương nhiên Tần Phong sẽ không nói, gã cho rằng không cần nhiều lời với người sắp chết.
Mà Tần Tấn đứng một bên nông nóng tiến lên hỏi, “Phụ thân, động thủ được chưa?”
Tần Phong liếc mắt nhìn nhi tử của mình. Con của gã vốn là bao cỏ hám sắc, hắn biết, đã nhát gan lại sợ phiền phức, lần này đại hoạ rơi xuống đầu, đi bắt cóc người mang tới cũng coi như đã móc ruột gan ra mà làm, ngữ khí của Tần Phong không khỏi mềm đi một chút, “Là ta liên luỵ con, ồ, mùi vị của kim chi ngọc diệp, hẳn là con chưa thử qua chứ hả? Con trước cứ chơi cho đã, rồi giết cũng không muộn. Dù sao thì---- Bây giờ sắc trời vẫn còn sớm...”
Cuối cùng, con ngựa phía trước cũng dừng lại.
Nam tử cao gầy dễ dàng lôi Diệp Trúc xuống ngựa, gã bóp chặt cổ nàng ta, nói với Tạ Trọng Tự, “Ngươi lại đây! Xuống ngựa, lại đây!”
Có lẽ Diệp Trúc bị gã bóp cổ đến hôn mê, nàng ta xụi lơ bất động, tuỳ ý để người ta kéo vào tiểu viện hoang phế bên cạnh.
Mái cong cũ nát, mái ngói nứt ra, những sợi dây leo bò ngang dọc rũ xuống dưới như những bóng ma bị treo cổ, đung đưa xào xạc trong gió đêm.
Tuy là một toà nhà hoang vắng vẻ, nhưng bên trong mơ hồ hắt ra ánh sáng của ngọn đèn dầu, cùng tiếng cười như ma quỷ.
Không chỉ một người.
Tạ Trọng Tự xuống ngựa, lấy ra một túi bột màu đỏ bên hông ngựa, đeo lên eo.
Chuyện đêm nay xảy ra đột ngột, nàng chỉ có thể đuổi theo, không kịp thông báo với bất kì kẻ nào. Nhưng cũng đem thẻ bài “Như trẫm đích thân tới” kia, quăng vào cửa lớn phủ viện của Thích gia, phỏng chừng người hầu nghe thấy tiếng động lại sẽ chạy ra xem xét, có thể phát hiện ra chuyện không thích hợp, nhanh chóng thông báo với người nhà Thích gia.
Cũng không biết viện binh bao lâu nữa mới tới.
Tạ Trọng Tự giơ tay, nghe lời đi qua. Thử nói, “Ta và các hạ không oán không thù, ngài bắt tỳ nữ của ta làm chi?”
Gã cười haha đầy quái dị, “Ngươi ít nói nhảm, lại đây! Nhìn không ra tên tiểu tử Thích Văn Lan kia, đào hoa không tồi, nửa đêm nửa hôm còn có tiểu cô nương đến thượng phủ tìm hắn.”
Tạ Trọng Tự bất động thanh sắc đi qua.
Thứ nhất, gã không quen nàng, cũng không quen Diệp Trúc, thứ hai, gã chỉ hướng đến Thích Văn Lan, không phải nàng và Diệp Trúc, chỉ là bị liên luỵ.
Tạ Trọng Tự tiến một bước, gã kéo Diệp Trúc lùi về sau hai ba bước, chờ Tạ Trọng Tự đi vào trong viện, gã nhanh chóng bước đến gian phòng nhỏ có ánh đèn hắt ra. Phía trước gian phòng đó có hai tên tráng đinh, lưng hùm vai gấu vóc dáng lực lưỡng.
Gã đi ba bước thành hai, dùng khuỷa tay gõ cửa, hô “Phụ thân! Theo như ngài phân phó, con đã cướp được người về rồi! Con còn cố ý ngồi canh ở Thích gia, làm bắt được người có liên hệ với Thích Văn Lan.”
Đáy lòng Tạ Trọng Tự trầm xuống “...”
Bởi vì, cửa bị đẩy ra, Tần Phong tuy tiều tuỵ nhưng vẫn mập mạp đã lộ mặt.
Nhìn thấy nàng, Tần Phong vô cùng kinh ngạc, thiếu chút nữa gã đã vấp phải ngưỡng cửa cũ nát mà ngã sấp xuống. Sau đó gã khiếp sợ nói với con trai Tần Tấn mình, “Con thật đúng là mang một tượng Phật dát vàng về.”
Tần Tấn không biết thân phận của Tạ Trọng Tự, gã mê mang giương mắt nhìn, “Hả? Không phải chỉ là quý nữ trong kinh thôi sao?”
Sau khi dùng yến hội đêm Thất Tịch, đều là các nhóm quý nữ từ trong cung ra ngoài.
Tần Phong nói, “Một mình nàng ta là tương đương với có tất cả.” Sau đó gã quay qua quát hai tên tráng đinh, “Các ngươi, đừng để nàng ta chạy mất, trói lại!”
“Tần đại nhân.” Tạ Trọng Tự đương nhiên biết công phu mèo cào của mình cùng với sức lực nam nữ khác biệt, đối phó với một người còn có khả năng thắng, đối phó với bốn người thì chắc chắn là không có phần thắng, huống hồ, Diệp Trúc còn ở trong tay Tần Tấn, cổ nàng ta đỏ bừng, sắc mặt tím xanh.
Nàng nhấc tay đầu hàng, “Có phải là có hiểu lầm gì chăng?”
“Hiểu lầm? Không có.” Tần Phong nói.
Hai tên gia đinh vây quanh nàng, Tạ Trọng Tự không phản kháng, không rên một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn để mặc bọn chúng tuỳ ý trói lại, cũng trói gô Diệp Trúc lại, sau đó bị ném vào chân tường bên cạnh.
Cũng may, hai tên gia đinh kia làm việc qua loa cẩu thả, tìm kiếm trên người nàng, chỉ lấy thanh chuỷ thủ bên hông nàng xuống, lại không lục soát thanh đao nhỏ trong tay áo nàng.
Tạ Trọng Tự dùng động tác rất nhỏ muốn làm thanh đao rơi xuống.
Có lẽ do dây trói quá chặt, lưỡi đao tuy mỏng nhưng không thể rơi xuống được. Trên người Tạ Trọng Tự ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh nói, “Đại nhân có ý gì? Muốn tạo phản sao?”
Tần Phong ngồi xổm xuống, thân hình béo lùn chắc nịch, ngăn cản ánh sáng hắt hiu của ngọn đèn phía sau, cười haha nói, “Không phải, ta muốn mang theo một người chôn cùng. Vốn định nhân dịp Thất Tịch, tuỳ tiện bắt cóc một vị tiểu thư kim chi ngọc diệp, để kiếm một chút tiền. Nhưng không ngờ, tiểu tử này thế nhưng lại bắt được điện hạ. Hahahahaha không lỗ, không lỗ! Có thể lôi ngươi chôn cùng ta, đáng giá!”
“Tần đại nhân, đại phu* không sợ hình phạt, tính ra thì ngươi chỉ không làm tròn trách nhiệm trên cương vị công việc, nhiều nhất chỉ bị tước đi chức quan, cũng không đến nỗi phải chết.” Tạ Trọng Tự vô cùng bình tĩnh trấn an gã, kéo dài thời gian, đồng thời còn nhắc đến Tần Tấn, “Huống chi, nhi tử ngươi càng không làm ra việc gì sai trái, không đáng cùng ngươi rơi xuống vũng nước đục này chứ?”
(*Chức quan to thời xưa, dưới quan khanh trên quan sĩ.)
“Không chết? Điện hạ, ta chết chắc rồi, ngươi biết không??” Tần Phong cười lạnh một tiếng, gã trừng mắt lên, con ngươi như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, “Ta chết chắc rồi! Tần gia không cần ta! Thậm chí còn muốn đem những việc làm bẩn thỉu khác đổ lên đầu ta, muốn ta cõng nồi này!!! Cái gì mà Dương Châu Giang Nam, cái gì mà nhà cũ Tần gia, ta đều không trở về đó được! Ta muốn trở về đó, nhưng lại bị người đường muội tốt bán đứng. Con tiện nhân độc phụ đó, ngoài miệng thì nói giúp ta trù tính mọi chuyện, sau lưng lại đẩy ta vào chỗ chết, ta phi!”
Tần Phong càng nói càng tức giận, cuối cùng gã lẩm bẩm, “Không phải muốn ta chết sao, được, được thôi, ta cũng muốn kéo lũ bọn ngươi chôn cùng! Tần gia một kẻ cũng đừng mong sống xót!”
Tạ Trọng Tự cuối cùng cũng hiểu được.
Hoá ra Tần Phong hướng đến Tần Vân Sam xin được giúp đỡ, kết quả Tần Vân Sam và người Tần gia quyết định cắt đứt quan hệ ném hoạ đi.
Thật đúng là tận dụng tốt mọi thứ.
Tạ Trọng Tự thấp giọng nói, “Cho nên... Ngươi muốn tuỳ tiện giết chết một tiểu thư quan gia, làm cho Tần gia gặp hoạ theo các ngươi sao? Nhưng mà đại nhân, Tần gia có can đảm ném những việc ngươi không làm cho ngươi, chúng muốn mạng của ngươi nên bỏ mặc ngươi, chứng tỏ bọn chúng không sợ ngươi chết sẽ liên luỵ bọn chúng, Ngươi làm sao có thể xác định, ngươi giết ta, bọn chúng sẽ xảy ra chuyện được?”
Tần Phong ngược lại cười cười, “Điện hạ a, ngươi thật sự thông minh hay giả vờ hồ đồ? Người khác thì ta quả thực không nắm chắc được cái gì, cùng lắm thì làm con tin, ta có thể đi xuống phía nam tìm Tần gia thương lượng, chẳng sợ cá chết rách lưới, cũng phải giải quyết mọi chuyện cho xong. Nhưng ngươi thì không giống, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện không may, phụ hoàng ngươi mặt rồng giận dữ..... Tần Vân Sam có thể chôn cùng ngươi rồi, đúng không?”
Gã nói không sai.
Tạ Trọng Tự nhất thời không nghĩ ra được cái gì để phản bác lại, mà lưỡi đao đã rơi xuống cổ tay, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa....
Tần Phong đứng dậy, lại nói, “Nói ra thì, ta đã moi tim đào phổi ra đãi Tần gia, cái gì tốt, còn không phải hiếu kính người trong tộc trước sao? Bản thân luôn là người tiên phong, Tần gia làm ra chuyện thiếu đạo đức nào, đều không phải do ta giúp đỡ yểm trợ? Những thứ khác không nói, năm tiên Hoàng hậu xảy ra chuyện đó.....”
Vốn là gã đang nghiến răng nghiến lợi nới với Tần Tấn và hai tên gia đinh, nhưng đột nhiên nhớ đến, nơi này có cô nhi của tiên Hoàng hậu, gã liền ngậm miệng lại.
Ngược lại là Tạ Trọng Tự, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mẫu hậu nàng?
“Tần đại nhân bằng không hãy nói rõ ràng tỉ mỉ mọi chuyện đi?” Tạ Trọng Tự nói.
Lưỡi đao nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
Bắt đầu cứ nhẹ vào dây thừng.
Đương nhiên Tần Phong sẽ không nói, gã cho rằng không cần nhiều lời với người sắp chết.
Mà Tần Tấn đứng một bên nông nóng tiến lên hỏi, “Phụ thân, động thủ được chưa?”
Tần Phong liếc mắt nhìn nhi tử của mình. Con của gã vốn là bao cỏ hám sắc, hắn biết, đã nhát gan lại sợ phiền phức, lần này đại hoạ rơi xuống đầu, đi bắt cóc người mang tới cũng coi như đã móc ruột gan ra mà làm, ngữ khí của Tần Phong không khỏi mềm đi một chút, “Là ta liên luỵ con, ồ, mùi vị của kim chi ngọc diệp, hẳn là con chưa thử qua chứ hả? Con trước cứ chơi cho đã, rồi giết cũng không muộn. Dù sao thì---- Bây giờ sắc trời vẫn còn sớm...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.