Chương 21: Chất vấn
Điêu Huyền Mộ Ngẫu
25/01/2022
Tần Phong trúng tên nhưng vết thương chỉ được xử lý qua loa có lệ, máu
đã ngừng chảy, nhưng không được bôi thuốc, giữa mùa hè mùi thịt thối bị
nhiễm trùng cứ vậy bốc lên.
Chỉ mới mấy ngày, gã dường như đã gầy đi một vòng, mi mắt rũ xuống, gã không quen Tuyên Giác, còn tưởng rằng lại là những trò bịp bợm liên tiếp đến tra hỏi gã.
“Tần đại nhân.” Tuyên Giác nho nhã lễ độ, giọng nói lại bất đồng với biểu cảm ôn hoà của mình, “Ta cần hỏi ngươi vài việc.”
Tần Phong phun ra ngụm khí, cũng không biết là không còn sức lực hay là không nghe được chàng nói, gã không hé răng.
Tuyên Giác cũng không thèm để ý, chàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói, “Liên tần nương nương nói, Tần gia buôn lậu quan muối, là ngươi cung cấp lộ tuyến vận chuyển và dụng cụ phải không?”
Cả người Tần Phong cứng đờ, ngay sau đó trong lòng gã bạo nộ. Lão thất phu Trần Nhạc hạ thủ không lưu chút tình nào, tuy nhìn gã không giống như bị tư hình tra khảo, nhưng gã đã nhiều ngày sống không bằng chết, chỉ dám đem những chuyện này nửa thật nửa giả đảo loạn toàn bộ khai hết.
Gã thật sự không ngờ ngay tại thời điểm này, Tần gia còn không quên đẩy gã nhảy vào hố lửa nữa!
Tần Phong không đáp trả, bây giờ gã chỉ có thể im lặng, nói nhiều sai nhiều, trầm mặc cam chịu thì tốt rồi.
Nhưng người trước mặt gã lại không vui, chàng đưa tay, bóp vào cánh tay gã.
Trên cánh tay phải của gã đầy những vết thương ứ máu, được bó lại vô cùng chặt, đau đớn như chết lặng, đến mức gã không còn thấy đau nữa. Nhưng loại vết thương này không có khả năng chịu được người khác bóp như vậy, Tần Phong lập tức rú lên đau đớn.
“Nói đi.”
Tần Phong “Phải phải phải, là ta!”
Tuyên Giác vẫn lịch sự tao nhã như cũ, “Việc Tần Tấn bức tử mười ba cô nương, cũng là do ngươi tự mình dẫn người xử lý chôn thi thể, có đúng không?”
Giọng của Tần Phong từ trong cổ họng thoát ra, “Là ta. Á.....”
Băng gạc ép vào miệng vết thương, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Tuyên Giác rũ mi hỏi tiếp, chuyện này đời trước chàng đã tra được một nửa, “Ngày ấy tiên Hoàng hậu bị ám sát, ngươi cũng có mặt trong cung? Đã nhìn thấy, nghe thấy cái gì?”
Chuyện này không đơn giản chỉ là “Đúng vậy” hoặc là “Không phải”, lúc Tần Phong còn đang chần chờ, Tuyên Giác lạnh lùng nhướng mày, chàng duỗi đầu ngón tay đến miệng vết thương của Tần Phong, không nhẹ không nặng ấn xuống. Ngón tay chàng thon dài, khớp xương rõ ràng, vệt máu dính bên trên nhìn vô cùng chói mắt.
Nhìn bên ngoài thì ôn hoà nho nhã, nhưng hạ thủ thì độc ác vô cùng.
Tần Phong đau đến sắp ngất, đau đến mức vô cùng tỉnh táo, gã run rẩy nói, “Không, không nhớ rõ. Ta ở Tần gia...... Ở Tần gia chỉ là một nhánh nhỏ, dù có nhiều hay ít chuyện, thì ta cũng không biết được những việc quan trọng của gia tộc. Ta chỉ biết Tần gia có nhúng tay vào việc ám hại. Vị này.....”
Gã cúi đầu nhìn đôi giày bó có thêu hoa văn mây trắng, lại ngẩn đầu nhìn gương mặt không cảm xúc của Tuyên Giác, trực giác của gã rung lên, người này không phải là cai ngục ở hình quan, mà là một vị công tử nhà quan nào đó trong kinh thành!
Tần Phong buồn bực, gã sao lại có thể đắc tội với loại người này được, vì vậy nói, “Vị công tử này, sợ là ngươi hỏi sai người rồi....”
Tuyên Giác như đã tin gã, nhảy qua vấn đề khác, tiếp tục nói, “Nhĩ Ngọc điện hạ là ngươi làm bị thương?”
“....” Tần Phong đắn đo nói, “Không không không, là nhi tử không nên thân của ta làm.”
Dù sao thì con gã cũng đã chết, vừa đúng lúc có thể lấy ra làm giảm tội của gã.
Tuyên Giác ung dung cười khẽ, “Tần Tấn? Có sắc tâm nhưng lại không có can đảm....”
Đời trước, nếu An Vinh quận chúa không cải trang vi hành, thì cũng sẽ không va chạm với Tần Tấn, gã cũng chỉ dám chọn quả hồng mềm mà niết.
“Càng khỏi cần nói tới chuyện đang trong thời điểm chạy trốn sợ hãi bất an.” Tuyên Giác rũ mi cười vô cùng ôn hoà, “Tần đại nhân, ngươi nói, nếu không có người sau lưng khuyến khích, hắn dám sao?”
Tần Phong sởn tóc gáy, trong nháy mắt gã cảm thấy, thanh niên cười nói ôn hoà này, còn kinh khủng hơn Trần Nhạc vạn phần.
Qua mấy ngày sau Tuyên Tông mới biết được Tuyên Giác mượn danh nghĩa hắn đi đến Hình Bộ, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Trách không được ngày đó đệ rửa tay hết mười mấy thùng nước. Ngại dơ bẩn thì đi thiên lao làm gì, đi tra cái gì đấy?”
Hắn nghĩ chàng muốn giúp Thích gia vài việc, nên cũng không để bụng nhiều.
Tuyên Giác cười cười che giấu, “Văn Lan nhờ đệ thẩm vấn. Thái tử tự mình giám sát, không sắp xếp được người của hắn vào được, nên mới ra hạ sách này.”
Tuyên Tông nhíu mày, “Tạo ân tình là đệ, thiếu nhân tình là ta. Lần sau Trần Nhạc lấy tử án đến tìm ta, công văn đệ phải xem đấy.”
Tuyên Giác gật đầu “Đây là đương nhiên.”
“Biết thì tốt.” Tuyên Tông bớt giận, “Chẳng qua là đệ đã làm cái gì vậy? Thậm chí Trần Nhạc còn ám chỉ ta, bảo đệ sau khi nhập vào con đường làm quan thì cứ trực tiếp chạy đến Hình Bộ đi.”
Một nhà hai huynh đệ đều thích hợp với Hình Bộ, thật là đúng với thanh danh “Bạo ngược” mà.
Thứ cho kẻ bất tài Tuyên Tông này, quả thật hắn có chút tò mò a.
Tuyên Giác tuỳ tiện qua loa lấy lệ nói, “Lão nhân gia hắn, ai cũng nói là hạt giống tốt, ai cũng muốn thu về nha môn của hắn cả.”
Tuyên Tông thấy đệ đệ của mình gần đây cử chỉ khác thường, thất thần rất nhiều, hắn muốn nhắc nhở là kỳ thi mùa thu sắp đến rồi, nhưng tính tính lại thì cũng phải hơn một năm nữa mới đến.
Lời nói còn chưa thốt ra, hạ nhân đã đến thông báo, “Trong cung đưa đồ tới ban thưởng ạ.”
Ngự tứ ban xuống, quà chất thành đống.
Tạ Sách sau khi hiểu rõ tình huống, nói Thích Văn Lan và Tuyên Giác tra án có công vì danh, bèn ban thưởng hậu hĩnh.
Tuyên Tông nghe thái giám niệm phụ xướng, ban phẩm ước chừng cỡ nửa chén trà nhỏ, sau đó lại đem Tuyên Giác khen thành hoa mới nở.
Tuyên Tông trầm mặc, vừa rồi mới từ chối Hình Bộ vì năng lực đệ đệ mình còn yếu kém, bây giờ lại không nhịn được nghĩ: Chẳng lẽ A Giác thật sự thích hợp với Hình Bộ sao??
Mang thánh chỉ tới phụ xướng chính là thủ lĩnh thái giám đứng đầu trong cung Tưởng Minh, hắn không chỉ đem Tuyên Giác khen thành hoa, còn đem cả Tuyên phủ..... đến gã sai vặt cũng khen thành hoa, hoa, cả nhà đều thành hoa.
Tuyên Tông nghe đến nổi lỗ tai suýt mọc kén, thiếu chút nữa không duy trì nổi nụ cười cứng đờ, kiên nhẫn một đường tiễn Tưởng Minh ra khỏi cửa, cuối cùng hắn đầu hàng, bảo quản gia cùng mấy gã sai vặt tiếp tục tiễn Tưởng Minh đến đầu hẻm.
Tưởng Minh cười hệt như tượng Phật Di Lặc, trước khi về, hắn bí mật trao đổi ánh mắt cùng hai gã sai vặt, sau đó liền chạy về cung.
Đầu tiên hắn quay về phúc đáp với Tạ Sách, sau lại tung ta tung tăng đi Vị Ương cung.
Ngày hè các cung điện bình thường sẽ dùng băng làm mát, nhưng Vị Ương cung là ngoại lệ. Tưởng Minh vừa bước vào đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn cũng không thèm lau, tiến đến gần người đang ngồi trên giường, nói “Điện hạ, như ngài phân phó, đã sắp xếp người vào Tuyên gia.” Nhịn không được lại hỏi, “Tuyên gia có vấn đề gì sao ạ?”
Gần đây Thái tử điện hạ vô cùng nghiêm nghị, tâm trạng Bệ hạ lại như mây mù giăng lối, làm cho Tưởng Minh cũng lo sợ bất an.
“Việc riêng của bổn cung.” Tạ Trọng Tự nhạt nhẽo nói, “Không liên quan xã tắc.”
Nàng đã nói như vậy, Tưởng Minh cũng không tiện hỏi thăm, hắn cúi đầu hành lễ, “Vậy nô tài đi trước, có việc ngài cứ tuỳ thời phân phó!” Sau đó liền nhanh như thỏ chạy đi mất.
Tưởng Minh mập mạp nhưng lại vô cùng linh hoạt, Tạ Trọng Tự vô cùng nghi ngờ Diệp Trúc chạy trốn chưa chắc đã thắng được hắn.
Người này trung thành và tận tâm với hoàng gia, trừ Diệp Trúc ra, nàng nguyện ý sai bảo Tưởng Minh làm việc nhất.
Tốc độ nhanh nhẹn, nàng vừa mới mở miệng, hắn đã an bài thoả đáng.
Có tai mắt ở Tuyên gia, liền có thể tiến thêm một bước kiểm chứng mọi việc.
Chỉ hy vọng, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ.
Xương cổ tay bị thương của Tạ Trọng Tự hồi phục vô cùng chậm, nàng bèn dùng tay trái luyện chữ. Hôm nay, khi nàng đang vật lộn với chữ “合” đơn giản, viết lung tung rối loạn mười mấy chữ đều không hợp ý, lấy một tờ giấy mới định tiếp tục, thì thấy Tạ Trị mang gương mặt nghiêm nghị đi đến.
Nhìn thấy muội muội, Tạ Trị mới hoà hoãn đi một chút, hắn nhẹ nhàng đặt sổ ghi chép việc thẩm vấn lên bàn, nói “Tần Phong đã chết, đây là kết quả thẩm vấn trong thời gian gã còn sống, xem như di ngôn, muội nhìn xem....”
Chỉ mới mấy ngày, gã dường như đã gầy đi một vòng, mi mắt rũ xuống, gã không quen Tuyên Giác, còn tưởng rằng lại là những trò bịp bợm liên tiếp đến tra hỏi gã.
“Tần đại nhân.” Tuyên Giác nho nhã lễ độ, giọng nói lại bất đồng với biểu cảm ôn hoà của mình, “Ta cần hỏi ngươi vài việc.”
Tần Phong phun ra ngụm khí, cũng không biết là không còn sức lực hay là không nghe được chàng nói, gã không hé răng.
Tuyên Giác cũng không thèm để ý, chàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói, “Liên tần nương nương nói, Tần gia buôn lậu quan muối, là ngươi cung cấp lộ tuyến vận chuyển và dụng cụ phải không?”
Cả người Tần Phong cứng đờ, ngay sau đó trong lòng gã bạo nộ. Lão thất phu Trần Nhạc hạ thủ không lưu chút tình nào, tuy nhìn gã không giống như bị tư hình tra khảo, nhưng gã đã nhiều ngày sống không bằng chết, chỉ dám đem những chuyện này nửa thật nửa giả đảo loạn toàn bộ khai hết.
Gã thật sự không ngờ ngay tại thời điểm này, Tần gia còn không quên đẩy gã nhảy vào hố lửa nữa!
Tần Phong không đáp trả, bây giờ gã chỉ có thể im lặng, nói nhiều sai nhiều, trầm mặc cam chịu thì tốt rồi.
Nhưng người trước mặt gã lại không vui, chàng đưa tay, bóp vào cánh tay gã.
Trên cánh tay phải của gã đầy những vết thương ứ máu, được bó lại vô cùng chặt, đau đớn như chết lặng, đến mức gã không còn thấy đau nữa. Nhưng loại vết thương này không có khả năng chịu được người khác bóp như vậy, Tần Phong lập tức rú lên đau đớn.
“Nói đi.”
Tần Phong “Phải phải phải, là ta!”
Tuyên Giác vẫn lịch sự tao nhã như cũ, “Việc Tần Tấn bức tử mười ba cô nương, cũng là do ngươi tự mình dẫn người xử lý chôn thi thể, có đúng không?”
Giọng của Tần Phong từ trong cổ họng thoát ra, “Là ta. Á.....”
Băng gạc ép vào miệng vết thương, đau đến khắc cốt ghi tâm.
Tuyên Giác rũ mi hỏi tiếp, chuyện này đời trước chàng đã tra được một nửa, “Ngày ấy tiên Hoàng hậu bị ám sát, ngươi cũng có mặt trong cung? Đã nhìn thấy, nghe thấy cái gì?”
Chuyện này không đơn giản chỉ là “Đúng vậy” hoặc là “Không phải”, lúc Tần Phong còn đang chần chờ, Tuyên Giác lạnh lùng nhướng mày, chàng duỗi đầu ngón tay đến miệng vết thương của Tần Phong, không nhẹ không nặng ấn xuống. Ngón tay chàng thon dài, khớp xương rõ ràng, vệt máu dính bên trên nhìn vô cùng chói mắt.
Nhìn bên ngoài thì ôn hoà nho nhã, nhưng hạ thủ thì độc ác vô cùng.
Tần Phong đau đến sắp ngất, đau đến mức vô cùng tỉnh táo, gã run rẩy nói, “Không, không nhớ rõ. Ta ở Tần gia...... Ở Tần gia chỉ là một nhánh nhỏ, dù có nhiều hay ít chuyện, thì ta cũng không biết được những việc quan trọng của gia tộc. Ta chỉ biết Tần gia có nhúng tay vào việc ám hại. Vị này.....”
Gã cúi đầu nhìn đôi giày bó có thêu hoa văn mây trắng, lại ngẩn đầu nhìn gương mặt không cảm xúc của Tuyên Giác, trực giác của gã rung lên, người này không phải là cai ngục ở hình quan, mà là một vị công tử nhà quan nào đó trong kinh thành!
Tần Phong buồn bực, gã sao lại có thể đắc tội với loại người này được, vì vậy nói, “Vị công tử này, sợ là ngươi hỏi sai người rồi....”
Tuyên Giác như đã tin gã, nhảy qua vấn đề khác, tiếp tục nói, “Nhĩ Ngọc điện hạ là ngươi làm bị thương?”
“....” Tần Phong đắn đo nói, “Không không không, là nhi tử không nên thân của ta làm.”
Dù sao thì con gã cũng đã chết, vừa đúng lúc có thể lấy ra làm giảm tội của gã.
Tuyên Giác ung dung cười khẽ, “Tần Tấn? Có sắc tâm nhưng lại không có can đảm....”
Đời trước, nếu An Vinh quận chúa không cải trang vi hành, thì cũng sẽ không va chạm với Tần Tấn, gã cũng chỉ dám chọn quả hồng mềm mà niết.
“Càng khỏi cần nói tới chuyện đang trong thời điểm chạy trốn sợ hãi bất an.” Tuyên Giác rũ mi cười vô cùng ôn hoà, “Tần đại nhân, ngươi nói, nếu không có người sau lưng khuyến khích, hắn dám sao?”
Tần Phong sởn tóc gáy, trong nháy mắt gã cảm thấy, thanh niên cười nói ôn hoà này, còn kinh khủng hơn Trần Nhạc vạn phần.
Qua mấy ngày sau Tuyên Tông mới biết được Tuyên Giác mượn danh nghĩa hắn đi đến Hình Bộ, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Trách không được ngày đó đệ rửa tay hết mười mấy thùng nước. Ngại dơ bẩn thì đi thiên lao làm gì, đi tra cái gì đấy?”
Hắn nghĩ chàng muốn giúp Thích gia vài việc, nên cũng không để bụng nhiều.
Tuyên Giác cười cười che giấu, “Văn Lan nhờ đệ thẩm vấn. Thái tử tự mình giám sát, không sắp xếp được người của hắn vào được, nên mới ra hạ sách này.”
Tuyên Tông nhíu mày, “Tạo ân tình là đệ, thiếu nhân tình là ta. Lần sau Trần Nhạc lấy tử án đến tìm ta, công văn đệ phải xem đấy.”
Tuyên Giác gật đầu “Đây là đương nhiên.”
“Biết thì tốt.” Tuyên Tông bớt giận, “Chẳng qua là đệ đã làm cái gì vậy? Thậm chí Trần Nhạc còn ám chỉ ta, bảo đệ sau khi nhập vào con đường làm quan thì cứ trực tiếp chạy đến Hình Bộ đi.”
Một nhà hai huynh đệ đều thích hợp với Hình Bộ, thật là đúng với thanh danh “Bạo ngược” mà.
Thứ cho kẻ bất tài Tuyên Tông này, quả thật hắn có chút tò mò a.
Tuyên Giác tuỳ tiện qua loa lấy lệ nói, “Lão nhân gia hắn, ai cũng nói là hạt giống tốt, ai cũng muốn thu về nha môn của hắn cả.”
Tuyên Tông thấy đệ đệ của mình gần đây cử chỉ khác thường, thất thần rất nhiều, hắn muốn nhắc nhở là kỳ thi mùa thu sắp đến rồi, nhưng tính tính lại thì cũng phải hơn một năm nữa mới đến.
Lời nói còn chưa thốt ra, hạ nhân đã đến thông báo, “Trong cung đưa đồ tới ban thưởng ạ.”
Ngự tứ ban xuống, quà chất thành đống.
Tạ Sách sau khi hiểu rõ tình huống, nói Thích Văn Lan và Tuyên Giác tra án có công vì danh, bèn ban thưởng hậu hĩnh.
Tuyên Tông nghe thái giám niệm phụ xướng, ban phẩm ước chừng cỡ nửa chén trà nhỏ, sau đó lại đem Tuyên Giác khen thành hoa mới nở.
Tuyên Tông trầm mặc, vừa rồi mới từ chối Hình Bộ vì năng lực đệ đệ mình còn yếu kém, bây giờ lại không nhịn được nghĩ: Chẳng lẽ A Giác thật sự thích hợp với Hình Bộ sao??
Mang thánh chỉ tới phụ xướng chính là thủ lĩnh thái giám đứng đầu trong cung Tưởng Minh, hắn không chỉ đem Tuyên Giác khen thành hoa, còn đem cả Tuyên phủ..... đến gã sai vặt cũng khen thành hoa, hoa, cả nhà đều thành hoa.
Tuyên Tông nghe đến nổi lỗ tai suýt mọc kén, thiếu chút nữa không duy trì nổi nụ cười cứng đờ, kiên nhẫn một đường tiễn Tưởng Minh ra khỏi cửa, cuối cùng hắn đầu hàng, bảo quản gia cùng mấy gã sai vặt tiếp tục tiễn Tưởng Minh đến đầu hẻm.
Tưởng Minh cười hệt như tượng Phật Di Lặc, trước khi về, hắn bí mật trao đổi ánh mắt cùng hai gã sai vặt, sau đó liền chạy về cung.
Đầu tiên hắn quay về phúc đáp với Tạ Sách, sau lại tung ta tung tăng đi Vị Ương cung.
Ngày hè các cung điện bình thường sẽ dùng băng làm mát, nhưng Vị Ương cung là ngoại lệ. Tưởng Minh vừa bước vào đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn cũng không thèm lau, tiến đến gần người đang ngồi trên giường, nói “Điện hạ, như ngài phân phó, đã sắp xếp người vào Tuyên gia.” Nhịn không được lại hỏi, “Tuyên gia có vấn đề gì sao ạ?”
Gần đây Thái tử điện hạ vô cùng nghiêm nghị, tâm trạng Bệ hạ lại như mây mù giăng lối, làm cho Tưởng Minh cũng lo sợ bất an.
“Việc riêng của bổn cung.” Tạ Trọng Tự nhạt nhẽo nói, “Không liên quan xã tắc.”
Nàng đã nói như vậy, Tưởng Minh cũng không tiện hỏi thăm, hắn cúi đầu hành lễ, “Vậy nô tài đi trước, có việc ngài cứ tuỳ thời phân phó!” Sau đó liền nhanh như thỏ chạy đi mất.
Tưởng Minh mập mạp nhưng lại vô cùng linh hoạt, Tạ Trọng Tự vô cùng nghi ngờ Diệp Trúc chạy trốn chưa chắc đã thắng được hắn.
Người này trung thành và tận tâm với hoàng gia, trừ Diệp Trúc ra, nàng nguyện ý sai bảo Tưởng Minh làm việc nhất.
Tốc độ nhanh nhẹn, nàng vừa mới mở miệng, hắn đã an bài thoả đáng.
Có tai mắt ở Tuyên gia, liền có thể tiến thêm một bước kiểm chứng mọi việc.
Chỉ hy vọng, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ.
Xương cổ tay bị thương của Tạ Trọng Tự hồi phục vô cùng chậm, nàng bèn dùng tay trái luyện chữ. Hôm nay, khi nàng đang vật lộn với chữ “合” đơn giản, viết lung tung rối loạn mười mấy chữ đều không hợp ý, lấy một tờ giấy mới định tiếp tục, thì thấy Tạ Trị mang gương mặt nghiêm nghị đi đến.
Nhìn thấy muội muội, Tạ Trị mới hoà hoãn đi một chút, hắn nhẹ nhàng đặt sổ ghi chép việc thẩm vấn lên bàn, nói “Tần Phong đã chết, đây là kết quả thẩm vấn trong thời gian gã còn sống, xem như di ngôn, muội nhìn xem....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.