Chương 12: Đánh cờ
Điêu Huyền Mộ Ngẫu
10/01/2022
Tạ Trị văn dốt võ nát, không có gì khác ngoài cái gương mặt khiến hắn tự tin mười phần kia. Về mặt này, Tạ Trọng Tự và Tạ Trị có chung quan
điểm.
Nàng cho rằng Tuyên Giác cũng vì dung mạo của nàng, nên mới nhìn thêm vài lần, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Bèn ngồi xuống bên cạnh Thích Quý phi, nhón vài quả nho cho vào miệng.
Vị ngọt tràn khắp lưỡi, Tạ Trọng Tự thoả mãn khẽ nheo mắt, tốt xấu gì cũng xua tan được chút rung động không nên có trong lòng.
Quả nhiên, ngày ngày ăn chơi trác táng, ăn no chờ chết là hợp với nàng nhất.
Gần đây nàng thậm chí còn nghĩ cách kéo dài việc hôn sự thêm mấy năm, chờ phụ hoàng đi về cõi tiên, hoàng huynh đăng cơ, thân phận trưởng công chúa của nàng là cao nhất—-Đến lúc đó, đi xuống phía nam mua một toà nhà, hoặc tìm một vùng sông nước ấm áp cũng tốt, hoặc xây một phủ đệ xung quanh núi rừng cũng được, thậm chí có thể ở ngay trong kinh thành, dưỡng một đám nam sủng xinh đẹp cũng không phải việc gì khó.
Người càng đẹp thì ngắm càng thích.
Khi Tạ Trọng Tự còn nhỏ, nàng thích ăn vạ mẫu hậu của mình, cảm thấy mẫu hậu là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Sau này, Tạ Trị dần dần nảy nở, nàng lại bám lấy Tạ Trị, trái một ngụm “ca ca”, phải một ngụm “huynh trưởng”.
Nàng cảm thấy, đời trước nếu không phải nàng té ngã thua trên người Tuyên Giác, thì có lẽ nàng cũng sẽ dưỡng một phủ đệ đầy nam sủng.
Ngày đầu tiên gặp Tuyên Giác, là mùa thu năm Thái Nguyên thứ tư. Ngày hoàng thất đi săn mùa thu, rất nhiều người tham gia.
Trong kinh ít có quý nữ giống Tạ Trọng Tự trực tiếp mặc giáp trụ ra trận. Đa số các nàng ngồi trên đài cao, ăn điểm tâm là trái cây, đồng thời nói chuyện phiếm, đặt cược xem ai sẽ là người dẫn đầu cuộc đi săn mùa thu này.
Tạ Trọng Tự cùng An Vinh quận chúa cười cười nói nói, “Ha, bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Nói gì mà hứng thú vậy?”
Tạ Y Nhu xách váy chạy tới đó hỏi vài câu, sau đó lộc cộc chạy ngược về nói, “Bọn họ đang cá cược.”
Tạ Trọng Tự tò mò, “Cược cái gì?”
Tạ Y Nhu “Cược xem ai sẽ giành chiến thắng--- A, chính là, ai săn được con mồi nhiều nhất, lớn nhất, khó săn nhất. Năm nay Bệ hạ sẽ ban thưởng cây trường đao mạ vàng.” Nàng ta thần thần bí bí nói, “Nghe nói, là món vũ khí sắc bén từng giết rất nhiều người, là vũ khí của Đại tướng quân Tùng Li Thanh năm xưa!”
Tạ Trọng Tự vừa cọn cung tên vừa nói, “Ai là người được cược nhiều nhất? Văn Lan sao?”
“Dù sao thì ta cũng không nghĩ là hắn đâu.” Tạ Y Nhu lắc đầu, “Người cược cho Thích tiểu tướng quân cũng không nhiều lắm, hầu như mọi người đều xem trọng Tuyên tam công tử.”
“Tuyên gia? Con trai của lão cổ hủ Ngự Sử Đài?” Tạ Trọng Tự không thiếu lần bị Tuyên Ngự Sử là Tuyên Đình hạch tội, lâu lâu lại bị hắn mắng một trận máu chó đầy đầu, ấn tượng vô cùng sâu sắc, “Nhà hắn không phải đều làm quan văn sao, Tuyên nhị công tử làm việc ở Lễ Bộ thì phải? Tuyên tam công tử cưỡi nựa bắn tên--- có được không?”
Tạ Y Nhu cũng cảm thấy thấp thỏm “...... Chắc là do... Mặt đẹp chăng?”
Tạ Trọng Tự “....”
Thôi được rồi. Trong lòng Tạ Trọng Tự đem hai chữ “Tuyên Giác” nối liền với ba chữ “Tiểu bạch kiểm”.
Có lẽ là do suy nghĩ trong lòng của Tạ Trọng Tự đã viết thẳng lên mặt, Tạ Y Nhu cười haha nói, “Yên tâm đi đường tỷ, ta cũng không có cược cho hắn đâu.” Sau đó nàng có chút ngượng ngùng mà đè thấp giọng, nói “Ta đặt cho ngươi đấy, cố lên, một năm tiền tiêu vặt của ta đều đặt cho ngươi cả, hơn năm trăm lượng đó.”
Tạ Trọng Tự “..............”
Nàng vừa định nói bằng không ngươi hãy lấy bạc về hết đi, chắn chắn sẽ lỗ sạch vốn đấy, thì Tạ Y Nhu đã tung tăng chạy đi dắt ngựa cho nàng.
Vì thế Tạ Trọng Tự bắt đầu cảm thấy đầu đau như búa bổ, phải bồi thường nha đầu này như thế nào đây--- Nàng đứng đầu? Đùa cái gì vậy?? Những thợ săn lành nghề khác đã chết đâu??
“Sao còn chưa đi?” Phía sau truyền đến giọng nói của Thích Văn Lan hỏi, hắn đang đeo đai bảo vệ cổ tay, “Lễ đi săn mùa thu sắp bắt đầu rồi.”
Tạ Trọng Tự lo lắng nói, “Đang chờ Y Nhu dẫn ngựa. Nàng ấy nói các quý nữ trong kinh thành đều cược cho Tuyên Giác, mà nàng thì cược ta thắng. Cái này không phải là đem năm trăm lượng ném xuống sông hay sao.”
Bọt nước bắn vào mặt làm nàng có chút ngây ngốc.
Thích Văn Lan cười haha “Vị Ương cung ngươi đang ở nói không chừng cũng hơn năm trăm lượng đấy, đến lúc đó nếu thật sự áy náy thì cứ để lại cho nàng ta, hoặc bán cho ta lấy bạc đền nàng cũng được.”
Sau lại lén lút hỏi, “Vậy ngươi cược ai?”
Tạ Trọng Tự không còn lời nào để nói, “Ngươi ngươi ngươi, được chưa, bọn họ đều cược cho tên tiểu bạch kiểm kia, ta cược cho ngươi.”
Thích Văn Lan vô cùng vừa lòng.
Hai người cùng nhau đồng hành. Tạ TrọngTự lưu loát dứt khoát, chỉ một chốc đã bắn chết một con nai sừng tấm, nàng chuẩn bị săn con thỏ trắng vô cùng bắt mắt trong bụi cỏ.
Thích Văn Lan muốn đoạt với nàng, hai người cùng lúc kéo căng cung tên, nhưng dù nhanh hơn bất cứ ai....
Cũng không bắn trúng mục tiêu.
Một mũi tên bay ngang trời đánh bay mũi tên của Tạ Trọng Tự, ghim con thỏ trắng giãy giụa trên mặt đất, Thích Văn Lan quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên gọi “Ly Ngọc?”
Đó là lần đầu tiên Tạ Trọng Tự gặp Tuyên Giác.
Phản ứng đầu tiên của nàng là “Mặc*”. Lông mày và tóc đen nhánh như mực, môi mím hững hờ, áo ngoài trắng tinh, vô cùng hợp với phong cảnh núi non, trong trẻo tinh khôi, quân tử như ngọc.
(*mực tàu.)
Phản ứng thứ hai là...... Tên tiểu bạch kiểm này lớn lên nhìn thật đẹp mắt! So với ca ca nàng cũng không có kém!
“Ngươi đánh bay mũi tên của Nhĩ Ngọc rồi.” Thích Văn Lan vui sướng khi ngừi khác gặp hoạ, lại nói thêm “Điện hạ, đây là Tuyên Giác.”
Gương mắt tuấn tú của Tuyên Giác lộ ra vài phần hoảng loạn mà tương lai hoàn toàn không có, chàng cuộc roi dài nhảy xuống nhặt mũi tên lên, đưa cho Tạ Trọng Tự, “Đây, thưa điện hạ. Không biết điện hạ có mắt nơi đây, đã mạo phạm ngài, thỉnh xin ngài thứ tội.”
Cũng không biết vì sao, Tạ Trọng Tự liền nổi lên tâm tư trêu đùa, nàng nhận lấy mũi tên, gật đầu với Tuyên Giác, sau đó nói với Thích Văn Lan, “Thích huynh, ta làm phản đây. Ta không cược cho ngươi nữa, ta cược cho hắn.”
Thích Văn Lan “???”
Hắn thu lại nụ cười xấu xa, bi phẫn nói “Thấy sắc quên bạn! Trọng sắc khinh bạn! Tạ Trọng Tự ngươi được lắm, ta nhìn lầm ngươi rồi!!”
Hai người họ ngươi một câu ta một câu trêu chọc nhau ở đó, còn Tuyên Giác ở bên cạnh lỗ tai đã đỏ bừng, sau một lúc lâu chàng mới lên tiếng, ngăn cản hai người bên kia bắt đầu lôi lịch sử đen tối của đối phương ra công kích, “....... Hai vị, thu săn đã bắt đầu, nắm chặt thời gian đã.”
Sau này, mỗi khi Tạ Trọng Tự nhớ lại, quả thực Thích Văn Lan nói không sai, ánh mắt đầu tiên đó, thực sự là thấy sắc nảy lòng tham.
Nàng trắng trợn bạo dạn nhìn chằm chằm Tuyên Giác ngồi cách đó không xa, đang đánh cờ cùng Tạ Sách. Tuyên Giác lại chưa từng nhìn nàng, Tạ Trọng Tự nhìn càng thêm không kiên nể gì.
Lần trước ở Thủ Chuyết viên chợt nhìn thấy Tuyên Giác, nàng còn có cảm giác không thoải mái, hiện tại tự mình nghĩ thông suốt hơn một tháng nay, nàng có thể thản nhiên nhìn chàng. Thậm chí còn có thể, một bên ung dung thong thả nhấm nuốt trái cây trong miệng, một bên xem chúng như huyết nhục của người nào đó bên kia mà nhai.
Nàng quả thực từng cắn Tuyên Giác, cắn rơi một miếng thịt nơi bả vai chàng, máu tươi đầm đìa. Nhưng Tuyên Giác nhìn cũng không thèm nhìn, tuỳ ý để những giọt máu như hạt châu lăn xuống cả đêm, nhiễm cả cả mảng chăn đệm, như tự ngược đãi bản thân vậy, hôm sau chàng mới bảo Thái Y Viện xử lí vết thương, sau đó liền lâm triều.
Chậc.
Tạ Trọng Tự lại ngấu nghiến thêm trái nho.
Khi nàng giết chết Tuyên Giác, liền nói ân oán đã chấm dứt, hai người thực sự không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể làm gì.
Thật đáng tiếc a...
Vậy cứ ngắm cho đã thôi, dù sao cũng không can hệ gì.
Tạ Trọng Tự còn chưa kịp đem người ngắm từ đầu tới đuôi xong, liền nghe âm thanh thanh thuý của hai quân cờ rơi xuống, Tuyên Giác đặt hai quân cờ ở góc bàn cờ, nhận thua “Thần không địch lại Bệ hạ.”
Tạ Sách buồn bực nói “Không phải chứ. Ngươi đây là......”
Hắn vừa định hỏi có phải ngươi đây là đang nhường hắn không, nửa thế cờ lúc đầu không hề có sơ hở, nửa sau như bàn đá sụp đổ. Nhưng lại ngại tôn nghiêm của Đế vương, đành uyển chuyển nói, “Thế cờ vừa nãy của ngươi rất tốt mà, tường chắn của trẫm đều bị ngươi phá vỡ. Thiếu cảnh giác sao?”
Tuyên Giác nào có thể nói ra nguyên nhân chân chính, chàng hàm hồ đáp “Là thần lơ là. Bệ hạ có muốn chơi thêm một ván không?”
Dù sao thì hôm nay với tình trạng này chàng cũng không thể thắng được, không bằng dỗ Tạ Sách vui vẻ cũng tốt.
Tạ Sách vừa định gật đầu, liền nghe Tạ Trọng Tự ngồi ở một bên xen mồm nói, “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn cùng Tuyên công tử chơi một ván.”....
Nàng cho rằng Tuyên Giác cũng vì dung mạo của nàng, nên mới nhìn thêm vài lần, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Bèn ngồi xuống bên cạnh Thích Quý phi, nhón vài quả nho cho vào miệng.
Vị ngọt tràn khắp lưỡi, Tạ Trọng Tự thoả mãn khẽ nheo mắt, tốt xấu gì cũng xua tan được chút rung động không nên có trong lòng.
Quả nhiên, ngày ngày ăn chơi trác táng, ăn no chờ chết là hợp với nàng nhất.
Gần đây nàng thậm chí còn nghĩ cách kéo dài việc hôn sự thêm mấy năm, chờ phụ hoàng đi về cõi tiên, hoàng huynh đăng cơ, thân phận trưởng công chúa của nàng là cao nhất—-Đến lúc đó, đi xuống phía nam mua một toà nhà, hoặc tìm một vùng sông nước ấm áp cũng tốt, hoặc xây một phủ đệ xung quanh núi rừng cũng được, thậm chí có thể ở ngay trong kinh thành, dưỡng một đám nam sủng xinh đẹp cũng không phải việc gì khó.
Người càng đẹp thì ngắm càng thích.
Khi Tạ Trọng Tự còn nhỏ, nàng thích ăn vạ mẫu hậu của mình, cảm thấy mẫu hậu là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Sau này, Tạ Trị dần dần nảy nở, nàng lại bám lấy Tạ Trị, trái một ngụm “ca ca”, phải một ngụm “huynh trưởng”.
Nàng cảm thấy, đời trước nếu không phải nàng té ngã thua trên người Tuyên Giác, thì có lẽ nàng cũng sẽ dưỡng một phủ đệ đầy nam sủng.
Ngày đầu tiên gặp Tuyên Giác, là mùa thu năm Thái Nguyên thứ tư. Ngày hoàng thất đi săn mùa thu, rất nhiều người tham gia.
Trong kinh ít có quý nữ giống Tạ Trọng Tự trực tiếp mặc giáp trụ ra trận. Đa số các nàng ngồi trên đài cao, ăn điểm tâm là trái cây, đồng thời nói chuyện phiếm, đặt cược xem ai sẽ là người dẫn đầu cuộc đi săn mùa thu này.
Tạ Trọng Tự cùng An Vinh quận chúa cười cười nói nói, “Ha, bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Nói gì mà hứng thú vậy?”
Tạ Y Nhu xách váy chạy tới đó hỏi vài câu, sau đó lộc cộc chạy ngược về nói, “Bọn họ đang cá cược.”
Tạ Trọng Tự tò mò, “Cược cái gì?”
Tạ Y Nhu “Cược xem ai sẽ giành chiến thắng--- A, chính là, ai săn được con mồi nhiều nhất, lớn nhất, khó săn nhất. Năm nay Bệ hạ sẽ ban thưởng cây trường đao mạ vàng.” Nàng ta thần thần bí bí nói, “Nghe nói, là món vũ khí sắc bén từng giết rất nhiều người, là vũ khí của Đại tướng quân Tùng Li Thanh năm xưa!”
Tạ Trọng Tự vừa cọn cung tên vừa nói, “Ai là người được cược nhiều nhất? Văn Lan sao?”
“Dù sao thì ta cũng không nghĩ là hắn đâu.” Tạ Y Nhu lắc đầu, “Người cược cho Thích tiểu tướng quân cũng không nhiều lắm, hầu như mọi người đều xem trọng Tuyên tam công tử.”
“Tuyên gia? Con trai của lão cổ hủ Ngự Sử Đài?” Tạ Trọng Tự không thiếu lần bị Tuyên Ngự Sử là Tuyên Đình hạch tội, lâu lâu lại bị hắn mắng một trận máu chó đầy đầu, ấn tượng vô cùng sâu sắc, “Nhà hắn không phải đều làm quan văn sao, Tuyên nhị công tử làm việc ở Lễ Bộ thì phải? Tuyên tam công tử cưỡi nựa bắn tên--- có được không?”
Tạ Y Nhu cũng cảm thấy thấp thỏm “...... Chắc là do... Mặt đẹp chăng?”
Tạ Trọng Tự “....”
Thôi được rồi. Trong lòng Tạ Trọng Tự đem hai chữ “Tuyên Giác” nối liền với ba chữ “Tiểu bạch kiểm”.
Có lẽ là do suy nghĩ trong lòng của Tạ Trọng Tự đã viết thẳng lên mặt, Tạ Y Nhu cười haha nói, “Yên tâm đi đường tỷ, ta cũng không có cược cho hắn đâu.” Sau đó nàng có chút ngượng ngùng mà đè thấp giọng, nói “Ta đặt cho ngươi đấy, cố lên, một năm tiền tiêu vặt của ta đều đặt cho ngươi cả, hơn năm trăm lượng đó.”
Tạ Trọng Tự “..............”
Nàng vừa định nói bằng không ngươi hãy lấy bạc về hết đi, chắn chắn sẽ lỗ sạch vốn đấy, thì Tạ Y Nhu đã tung tăng chạy đi dắt ngựa cho nàng.
Vì thế Tạ Trọng Tự bắt đầu cảm thấy đầu đau như búa bổ, phải bồi thường nha đầu này như thế nào đây--- Nàng đứng đầu? Đùa cái gì vậy?? Những thợ săn lành nghề khác đã chết đâu??
“Sao còn chưa đi?” Phía sau truyền đến giọng nói của Thích Văn Lan hỏi, hắn đang đeo đai bảo vệ cổ tay, “Lễ đi săn mùa thu sắp bắt đầu rồi.”
Tạ Trọng Tự lo lắng nói, “Đang chờ Y Nhu dẫn ngựa. Nàng ấy nói các quý nữ trong kinh thành đều cược cho Tuyên Giác, mà nàng thì cược ta thắng. Cái này không phải là đem năm trăm lượng ném xuống sông hay sao.”
Bọt nước bắn vào mặt làm nàng có chút ngây ngốc.
Thích Văn Lan cười haha “Vị Ương cung ngươi đang ở nói không chừng cũng hơn năm trăm lượng đấy, đến lúc đó nếu thật sự áy náy thì cứ để lại cho nàng ta, hoặc bán cho ta lấy bạc đền nàng cũng được.”
Sau lại lén lút hỏi, “Vậy ngươi cược ai?”
Tạ Trọng Tự không còn lời nào để nói, “Ngươi ngươi ngươi, được chưa, bọn họ đều cược cho tên tiểu bạch kiểm kia, ta cược cho ngươi.”
Thích Văn Lan vô cùng vừa lòng.
Hai người cùng nhau đồng hành. Tạ TrọngTự lưu loát dứt khoát, chỉ một chốc đã bắn chết một con nai sừng tấm, nàng chuẩn bị săn con thỏ trắng vô cùng bắt mắt trong bụi cỏ.
Thích Văn Lan muốn đoạt với nàng, hai người cùng lúc kéo căng cung tên, nhưng dù nhanh hơn bất cứ ai....
Cũng không bắn trúng mục tiêu.
Một mũi tên bay ngang trời đánh bay mũi tên của Tạ Trọng Tự, ghim con thỏ trắng giãy giụa trên mặt đất, Thích Văn Lan quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên gọi “Ly Ngọc?”
Đó là lần đầu tiên Tạ Trọng Tự gặp Tuyên Giác.
Phản ứng đầu tiên của nàng là “Mặc*”. Lông mày và tóc đen nhánh như mực, môi mím hững hờ, áo ngoài trắng tinh, vô cùng hợp với phong cảnh núi non, trong trẻo tinh khôi, quân tử như ngọc.
(*mực tàu.)
Phản ứng thứ hai là...... Tên tiểu bạch kiểm này lớn lên nhìn thật đẹp mắt! So với ca ca nàng cũng không có kém!
“Ngươi đánh bay mũi tên của Nhĩ Ngọc rồi.” Thích Văn Lan vui sướng khi ngừi khác gặp hoạ, lại nói thêm “Điện hạ, đây là Tuyên Giác.”
Gương mắt tuấn tú của Tuyên Giác lộ ra vài phần hoảng loạn mà tương lai hoàn toàn không có, chàng cuộc roi dài nhảy xuống nhặt mũi tên lên, đưa cho Tạ Trọng Tự, “Đây, thưa điện hạ. Không biết điện hạ có mắt nơi đây, đã mạo phạm ngài, thỉnh xin ngài thứ tội.”
Cũng không biết vì sao, Tạ Trọng Tự liền nổi lên tâm tư trêu đùa, nàng nhận lấy mũi tên, gật đầu với Tuyên Giác, sau đó nói với Thích Văn Lan, “Thích huynh, ta làm phản đây. Ta không cược cho ngươi nữa, ta cược cho hắn.”
Thích Văn Lan “???”
Hắn thu lại nụ cười xấu xa, bi phẫn nói “Thấy sắc quên bạn! Trọng sắc khinh bạn! Tạ Trọng Tự ngươi được lắm, ta nhìn lầm ngươi rồi!!”
Hai người họ ngươi một câu ta một câu trêu chọc nhau ở đó, còn Tuyên Giác ở bên cạnh lỗ tai đã đỏ bừng, sau một lúc lâu chàng mới lên tiếng, ngăn cản hai người bên kia bắt đầu lôi lịch sử đen tối của đối phương ra công kích, “....... Hai vị, thu săn đã bắt đầu, nắm chặt thời gian đã.”
Sau này, mỗi khi Tạ Trọng Tự nhớ lại, quả thực Thích Văn Lan nói không sai, ánh mắt đầu tiên đó, thực sự là thấy sắc nảy lòng tham.
Nàng trắng trợn bạo dạn nhìn chằm chằm Tuyên Giác ngồi cách đó không xa, đang đánh cờ cùng Tạ Sách. Tuyên Giác lại chưa từng nhìn nàng, Tạ Trọng Tự nhìn càng thêm không kiên nể gì.
Lần trước ở Thủ Chuyết viên chợt nhìn thấy Tuyên Giác, nàng còn có cảm giác không thoải mái, hiện tại tự mình nghĩ thông suốt hơn một tháng nay, nàng có thể thản nhiên nhìn chàng. Thậm chí còn có thể, một bên ung dung thong thả nhấm nuốt trái cây trong miệng, một bên xem chúng như huyết nhục của người nào đó bên kia mà nhai.
Nàng quả thực từng cắn Tuyên Giác, cắn rơi một miếng thịt nơi bả vai chàng, máu tươi đầm đìa. Nhưng Tuyên Giác nhìn cũng không thèm nhìn, tuỳ ý để những giọt máu như hạt châu lăn xuống cả đêm, nhiễm cả cả mảng chăn đệm, như tự ngược đãi bản thân vậy, hôm sau chàng mới bảo Thái Y Viện xử lí vết thương, sau đó liền lâm triều.
Chậc.
Tạ Trọng Tự lại ngấu nghiến thêm trái nho.
Khi nàng giết chết Tuyên Giác, liền nói ân oán đã chấm dứt, hai người thực sự không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể làm gì.
Thật đáng tiếc a...
Vậy cứ ngắm cho đã thôi, dù sao cũng không can hệ gì.
Tạ Trọng Tự còn chưa kịp đem người ngắm từ đầu tới đuôi xong, liền nghe âm thanh thanh thuý của hai quân cờ rơi xuống, Tuyên Giác đặt hai quân cờ ở góc bàn cờ, nhận thua “Thần không địch lại Bệ hạ.”
Tạ Sách buồn bực nói “Không phải chứ. Ngươi đây là......”
Hắn vừa định hỏi có phải ngươi đây là đang nhường hắn không, nửa thế cờ lúc đầu không hề có sơ hở, nửa sau như bàn đá sụp đổ. Nhưng lại ngại tôn nghiêm của Đế vương, đành uyển chuyển nói, “Thế cờ vừa nãy của ngươi rất tốt mà, tường chắn của trẫm đều bị ngươi phá vỡ. Thiếu cảnh giác sao?”
Tuyên Giác nào có thể nói ra nguyên nhân chân chính, chàng hàm hồ đáp “Là thần lơ là. Bệ hạ có muốn chơi thêm một ván không?”
Dù sao thì hôm nay với tình trạng này chàng cũng không thể thắng được, không bằng dỗ Tạ Sách vui vẻ cũng tốt.
Tạ Sách vừa định gật đầu, liền nghe Tạ Trọng Tự ngồi ở một bên xen mồm nói, “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn cùng Tuyên công tử chơi một ván.”....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.