Chương 26: Mộ địa
Điêu Huyền Mộ Ngẫu
22/02/2022
Editor: Lưu Hii
Tuyên Giác là loại người gì... Thời niên thiếu, Tạ Trọng tự chưa từng nghĩ qua, nàng chỉ cảm thấy dung mạo của chàng, một tấc lại một tấc đều vô cùng vừa ý của nàng.
Sau đó, Tuyên gia bị diệt vong, đêm đó tuyết rơi lả tả trắng đêm, chàng điều tra phân tích kỹ càng nhân chứng vật chứng mà cầu xin Hoàng Đế phúc tra, thần sắc chàng lạnh lẽo, đôi môi run lên nhè nhẹ từng đợt, như đang tận lực khắc chế cảm xúc của bản thân. Nếu so sánh hai người với nhau, đêm đó Tạ Trọng Tự còn thất thố hơn chàng, giống như chính gia tộc nàng bị hãm hại.
Sau đó, hoàng huynh nàng không thể nào khống chế được Đại Tề, các thế lực thị tộc như mãnh thú bắt đầu xao động chống đối, thế lực khắp nơi bắt đầu mất cân bằng, Tuyên Giác lợi dụng tình hình phong vân hỗn loạn, một đường đăng cơ, cuối cùng Tạ Trọng Tự cũng tỉnh ngộ.
Tuyên Giácngười này, dù tâm tư hay tài năng của bản thân, có mười phần nhưng chỉ thể hiện ra khoảng sáu phần.
Thu mình kiềm chế đến mức không giống người phàm.
Năm xưa, khi học ở Hàn Văn Thư viện, khi cùng với các đồng học luyện tập làm thơ văn, chàng thà rằng buông bút, chứ không dùng tài năng của mình mà áp đảo người khác.
Đạo trung dung* và phương pháp cân bằng, ở trong tay chàng cứ vậy được phát huy tối đa.
(*Cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử của Nho giáo.)
Cho nên, Tuyên Giác thể hiện ra bên ngoài sáu phần, nhưng thu về thành quả là mười phần.
Tạ Trọng Tự cắn khối điểm tâm mềm mại, thái độ đối với Tuyên Giác có chút hoài nghi.
Chàng vượt quá bổn phận của thần tử, nhưng không đến mức ái muội, hành động lại có chừng mực.
Tuyên Giác nhìn ra nghi ngờ của nàng, chàng nói, “Ta sợ điện hạ trách tội, nên bồi điện hạ một cái lễ. Có cả phần của Diệp Trúc cô cô, chốc nữa ta sẽ đưa cho nàng ấy.”
Chàng nói xong thì nhìn nắm lá sen khác trong tay mình, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Tạ Trọng Tự cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nàng thong thả ung dung đem điểm tâm xơi hết, sau đó hai người đi một đường quay về khách điếm Trường An.
Sau khi đánh một giấc, Diệp Trúc không dám ngủ nữa, nàng ta nôn nóng chờ Tạ Trọng Tự trở về.
Còn Cẩm Quan được ngủ no đủ nên tinh thần vô cùng phấn chấn, vừa thấy chủ nhân về đã nhào lên.
Tạ Trọng Tự nâng bao tay lên chắn nó lại, Cẩm Quan đột nhiên không kịp phòng bị, tông thẳng vào bao tay sau đó lảo đảo vài vòng ngã xuống đất.
Tạ Trọng Tự “Ngoan, ta ngủ một lát, đừng nháo.”
Nói xong, nàng liền leo cầu thang, sau đó bỗng dừng bước.... Tuyên Giác vẫn chưa theo kịp.
Tạ Trọng Tự vốn muốn hỏi ngươi không ngủ bù sao, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là, “Ra ngoài có việc?”
Tuyên Giácđưa điểm tâm cho Diệp Trúc và Cẩm Quan, sau đó gật đầu, “Có hẹn với Tông Văn ở Nha Nội* tra vật chứng, xong việc ta sẽ ngủ bù sau.”
(*chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)
Thấy hai người đi ăn chơi đàng điếm cả đêm không về, tên tiểu nhị tối đêm qua có chút đờ đẫn. Khi nghe được lời của Tuyên Giác, càng hận rèn sắt không thành thép được nghĩ: Ban ngày có chuyện quan trọng, buổi tối còn có thể ra ngoài mua vui! Chắc chắn là do tiểu gia hoả kia dạy hư! Cái loại thấy tiểu cô nương liền cười tủm tỉm không đứng đắn, miệng lưỡi lại trơn tru, khẳng định không phải người tốt mà!!
Tạ Trọng Tự không phải người tốt ngủ thẳng một giấc đến nửa buổi chiều.
Lúc này Tuyên Giác mới quay về.
Hai này sau, chàng vô cùng bận rộn, dường như không hề lo lắng chuyện Tạ Trọng Tự sẽ chuồn mất, lúc rảnh rỗi còn trò chuyện với tiểu nhị về án tử mình đang tra.
Tạ Trọng Tự bị mắc câu, nàng hết cách chỉ có thấy lòng dạ như có móng vuốt đang cào cấu, nhịn không được hỏi, “Sao ta cảm thấy, đã nhiều ngày như vậy nhưng việc điều tra của ngươi vẫn chưa có tiến triển?”
“Ừ.” Tuyên Giácthừa nhận, “Vẫn chưa tra được manh mối quan trọng nhất. Chỉ là, hiểu được Hàn Vượng là người như thế nào, đối với vụ án cũng coi như có manh mối lớn rồi.”
Có vài điểm chàng không nói ra.
Bản án cũ này vô cùng kỳ quái, khi chàng ở Vọng Đô bắt được bản án này, vừa nhìn đã nghi ngờ chuyện này có sự nhúng tay của Thị tộc, nói không chừng, bên Nha Môn kia có người đang theo dõi sau đó truyền đi tin tức cho người khác. Cho nên, chàng không ngại bày ra vẻ mặt rằng chàng chẳng thu hoạch được gì sau mấy ngày điều tra cả.
Tạ Trọng Tự “Được, nếu có tiến triển gì thì nói với ta đấy.”
Hôm nay nàng dịch dung, tăng vài phần anh khí, trên vai nàng Cẩm Quan hùng dũng oai vệ, chuẩn bị mang theo Diệp Trúc ra ngoài... Muốn ngắm trăng.
Đêm nay là Trung Thu, thành Dương Châu treo đèn rực rỡ.
Khách điếm Trường An vô cùng nhộn nhịp, ồn ào náo nhiệt khôn kể, nhân thủ không đủ, chưởng quầy đành tự mình tiếp đãi khách nhân tới lui.
Có lẽ là do Tạ Trọng Tự và con ưng trên vai quá mức bắt mắt, chưởng quầy liếc mắt liền nhìn thấy nàng, hô “Ai, tiểu ca, buổi tối đêm này trong tiệm có bánh trung thu, một gian phòng tặng một đĩa, còn có đồ ăn nữa đấy, nhớ nhận lấy nhé!”
Tạ Trọng Tự gật đầu, “Trở về sẽ lấy.”
Lúc nàng đi ngang qua chưởng quầy, hắn vỗ vỗ đầu nói, “Ra ngoài nhớ mang ô nha! Mưa ở Dương Châu nói đến là đến....”
Tạ Trọng Tự vừa mới bước đến mái hiên của khách điếm “...”
Nàng ngẩn đầu nhìn bầu trời, mây đen giăng đầy, mưa bụi hây hẩy, dần dần nặng hạt.
Ngắm trăng cái rắm!
Vì vậy nàng bèn ôm sắc mặt vô cảm quay về, đi đên bên người Tuyên Giác, nói “Tam công tử, ngồi chung bàn đi.”
Lúc Tạ Trọng Tự muốn ra ngoài đi dạo, Tuyên Giáckhông tiện đi theo, chàng chỉ đi xuống lầu, định dặn tiểu nhị làm thêm vài món ăn.
Nghe nàng mở lời, chàng ngạc nhiên hỏi, “Không đi Đường Khê sao?”
Tạ Trọng Tự buồn bực không muốn nói chuyện, nàng chiếm lấy cái ghế duy nhất còn sót lại, ra hiệu cho Diệp Trúc ngồi xuống, uể oải nói, “Sắc trời bỗng xấu đi, không có trăng tròn để ngắm, lười ra ngoài dầm mưa. Hai ngươi muốn ăn gì thì cứ gọi, ta mời khách.”
Diệp Trúc thích hương vị đậm đà, nên gọi thịt bò sườn dê, những món ăn muối chua cũng là loại nàng ta thích nhất, cũng không thèm khách khí với tiểu điện hạ gia tài bạc triệu, gọi một bàn toàn thịt bò, dặn dò làm thật cay, sau đó dựa theo khẩu vị của Tạ Trọng Tự chọn vài món ăn cho nàng.
Còn Tuyên Giác khẩu vị lại thanh đạm, nên chỉ tuỳ ý gọi hai món xào.
Tiểu nhị nhìn về phía Tạ Trọng Tự.
Tạ Trọng Tự khép thực đơn lại, “Mỗi món đều lấy một phần đi.”
Tiểu nhị “?”
Diệp Trúc “.....” Vậy những món nàng ta gọi lúc nãy đều là đồ bỏ sao?
Tuyên Giác “.....” Ăn sao cho hết?
Tạ Trọng Tự nói tiếp nữa câu sau, “Bàn này chỉ lên những món hai người họ gọi thôi. Còn lại, nấu nhiều cơm một chút, sau đó đưa sang Nam Bằng bên kia đi.”
Nàng đem ba thỏi vàng ném cho tiểu nhị, nói “Ngoại trừ tiền cơm, còn lại xem như đại gia ta thưởng cho mọi người, Trung Thu phải bôn ba bên ngoài, vất vả rồi.”
Dương Châu giàu có, chuyện phong lưu vui vẻ vung tiền như rác nhiều vô kể, ăn chơi trác táng phá của không chút lưu tình cũng có ở khắp nơi. Nên việc ra tay rộng rãi cũng chẳng phải việc gì lạ, tiểu nhị đã gặp qua rất nhiều. Nhưng thể loại tiêu tiền không nháy mắt giống Tạ Trọng Tự, hắn chưa từng thấy qua.
Nam Bằng, nói thì dễ nghe, nhưng thật ra chỉ là ổ khất cái ở thành Dương Châu. Mặt thành bắc Dương Châu xuôi dòng, rất nhiều người giàu có tụ tập nơi đây, vậy nên quan phủ liền an bài lưu dân và người nghèo ở phía nam.
Nam Bằng bần cùng dơ bẩn, nơi đây không có nhà cửa, chỉ có những túp lều bằng cỏ, bằng bùn hoặc dùng những mảnh gỗ ghép lại thành nơi sinh sống.
Mùa đông không thể giữ ấm, mỗi năm trời đông giá rét đều sẽ chết một lượng lớn khất cái nơi đây.
Dù cho có mang đồ ăn đến cho bọn họ, thì cũng chỉ giúp bọn họ được một lần mà thôi.
Con người như súc vật, mùa đông đều chết hết, cần gì phải bận tâm?
Nhưng có tiền, tiểu nhị sẽ không nói gì thêm, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại câu “Công tử nhân từ”, sau đó liền đi ra sau bếp phân phó người làm đồ ăn.
Diệp Trúc thổn thức, “Ngài nhìn thấy hoàn cảnh của những lưu dân mấy ngày trước sao?”
Vì một cái màn thầu nhỏ mà vung tay đánh nhau bể đầu chảy máu, thực đáng thương.
Tạ Trọng Tự nhìn đám người chen chúc đến xuất thần, nên không nghe được Diệp Trúc hỏi.
Tuyên Giác rũ mi, chàng vẫn nhịn không được hỏi, “Nàng đang suy nghĩ điều gì?”
Tạ Trọng Tự thất thần đáp, “... Một ngày nào đó, dân có định sở, hộ có thừa lương*, thiên hạ thái bình.”
(*Dân có nhà ở, gia đình có thừa lương thực.)
Ít nhất thì, những kẻ tha phương không thể về nhà đêm Trung Thu, cũng có cái để nhớ.
Tuyên Giác trong lòng khẽ động, vốn định nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên tiểu nhị hét to bưng bánh trung thu lên, “Ba vị khách quan, thức ăn mỹ vị cần chờ một chốc, trước tiên ta mang bánh trung thu lên cho ba vị đây...”
Ba khay bánh, bánh trung thu ngũ vị, bánh trung thu Hoàng Dung... Được xếp thành một khay bánh cát tường như ý. Đó là chữ “Vạn”.
Tạ Trọng Tự và Tuyên Giác nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói.
Tạ Trọng Tự “Mang bánh này xuống đi.”
Tuyên Giác “Làm phiền, mang chúng đi đi.”
Tiểu nhị “...”
Tiểu nhị thử hỏi, “Là, là các vị không thích sao? Khay bánh này hương vị gì cũng có, các vị có thể nếm thử một ít.”
Tạ Trọng Tự nhíu mày.
Thật ra cũng không phải là do mùi vị...
Là do chiếc khay này có hình dạng tựa hoa sen, hơn nữa cách xếp bánh.... Giống hệt như trong đêm Trung Thu cuối cùng ở kiếp trước.
Đó cũng không phải là hồi ức vui vẻ gì.
Trên mặt Tạ Trọng Tự không hiện lên cảm xúc khác thường, nàng chỉ nói, “Tặng cho khách nhân khác đi.”
Tiểu nhị “...Dạ.”
Thấy này lúc nãy ra tay vô cùng hào phóng, tiểu nhị vô cùng thức thời cả gan nghĩ: Đồ miễn phí thì có thể là thứ gì tốt cho được.
Diệp Trúc thừa dịp tiểu nhị ngây người, nhanh tay lấy một cái bánh trung thu Hoàng Dung gặm lấy gặm để, sợ chậm một chút sẽ không có mà ăn.
Tiểu nhị đành phải mang ba khay bánh trung thu xuống.
Tạ Trọng Tự nhìn Tuyên Giác bằng ánh mắt quái lạ, Tuyên Giác ôn tồn mở miệng, “Vừa rồi có côn trùng rơi trên bánh trung thu.”
Diệp Trúc “....!?”
Tuyên Giác bình tĩnh nói tiếp, “Cũng may khối bánh của ngươi không có.”
Diệp Trúc: Nói chuyện không cần phải giấu giếm như vậy đâu, cảm ơn!
Chỉ là, điện hạ và Tuyên công tử mắt đều bén như vậy sao, ngay cả côn trùng nhỏ cũng nhìn thấy ư?
Cũng may là bữa cơm này hai người đều vô cùng an tĩnh không nói ra câu nào chấn động tâm can nữa, chẳng qua là bầu không khí hơi chùng xuống.
Diệp Trúc không dám mở miệng, sợ rằng khi mở miệng, hai người bọn họ lại nói nàng ta suýt chút nữa thì ăn phải vật thể không rõ ràng, nàng ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ ăn sạch bữa tối bằng thịt bò phong phú trên bàn.
Cuối cùng, ba ly rượu hoa quế, ba người đang rời xa Vọng Đô cùng nhau chạm ly một cái.
Cùng nói: “Trung Thu an khang.”
*
Đêm Trung Thu ở Dương Châu có mưa rơi, cũng không tính là lớn, chỉ là màn mưa bụi, sau đó bỗng nhiên hạt mưa to như hạt đậu nành, tách tách rơi cả ngày.
Hai ngày sau mưa mới ngừng, những viên đá xanh nhô ra đón lấy ánh nắng, những con đường đất ở nông thôn lầy lội khó đi.
Tạ Trọng Tự thử thăm dò chọn đường đi, những vẫn bị hụt chân lún xuống bùn, cả hai chân đều bị bùn làm bẩn.
Nàng có chút hối hận khi đi theo Tuyên Giác đến đây.
Càng miễn bàn đến chuyện nàng chủ động đề nghị đi theo...
Sáng sớm, mây mù dày đặc chưa tan, những gò đất nhỏ xung quanh chìm trong sương mù, khó mà nhìn thấy rõ.
Khi đến gần hơn một chút, mới phát hiện, mỗi gò đất nhỏ xung quanh sườn núi này cỏ úa vàng mọc khắp nơi, phía trước mỗi gò đất còn có một tấm bia đá nhỏ hoặc lớn... Nơi này thế nhưng là mộ địa!
“... Đây là phương pháp không giống bình thường mà ngươi nói sao?” Tạ Trọng Tự nhịn không được nói, nàng kéo kéo lông Cẩm Quan, đi một chút nàng lại hụt chân bước vào vũng bùn, trong lòng buồn bực cằn nhằn, “Tới mộ địa để hỏi thần hay là bắt quỷ đây?”
Tuyên Giác bước đi như thường ở phía trước, chàng nghe vậy bèn nghiêng đầu nói, “Nàng đi trên thảm cỏ sẽ ổn hơn một chút đấy.”
Sau đó chàng thả chậm tốc độ, để cho Tạ Trọng Tự lần theo bước chân của mình.
Đường Tuyên Giác đi khá là khô ráo, Tạ Trọng Tự nhìn đôi ủng thảm không nỡ nhìn của mình không còn bị tàn phá nữa thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong màn sương mù, Tuyên Giác nhẹ giọng nói, “Thường thì khi xử trảm sẽ là sau mùa thu, ít nhất thì sau này là hết tháng chín. Minh Quang thứ mười hai Dương Châu, tình huống vô cùng đặc biệt, mười tám tháng tám, một gia đình bị tịch thu hết tài sản sau đó xử chém cả nhà, Hàn Vượng là một trong số đó.”
Cho nên, chàng mới nói, vụ án cũ này có rất nhiều chỗ quỷ dị.
Chàng không tin là không có ai nhúng tay vào phá đám vụ án này.
“Mười tám tháng tám...” Tạ Trọng Tự sửng sốt.
Sau đó giật mình nhận ra, không phải là hôm nay sao?
Tuyên Giác gật đầu “Đúng vậy. Hôm nay, năm năm.”
Tạ Trọng Tự buột miệng thốt lên, “Đừng nói với ta là ngươi đến đây tìm Hàn Vượng hỏi chuyện nha...”
Tuyên Giác “....”
Vốn bầu không khí không có đáng sợ như vậy, lại bị những lời này của Tạ Trọng Tự làm cho âm trầm quỷ dị vô cùng.
Nắng sớm chưa lên, sương mù dày đặc như sắp nhỏ ra nước.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ.
Một bóng trắng biến mất trong sương mù. Mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ ràng.
Nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bóng trắng đó đang di chuyển.
Tạ Trọng Tự “.......”
Không phải chứ, một mộ địa rộng lớn và đẹp thế này, thật sự có ma quỷ lộng hành sao?!
Tuyên Giác là loại người gì... Thời niên thiếu, Tạ Trọng tự chưa từng nghĩ qua, nàng chỉ cảm thấy dung mạo của chàng, một tấc lại một tấc đều vô cùng vừa ý của nàng.
Sau đó, Tuyên gia bị diệt vong, đêm đó tuyết rơi lả tả trắng đêm, chàng điều tra phân tích kỹ càng nhân chứng vật chứng mà cầu xin Hoàng Đế phúc tra, thần sắc chàng lạnh lẽo, đôi môi run lên nhè nhẹ từng đợt, như đang tận lực khắc chế cảm xúc của bản thân. Nếu so sánh hai người với nhau, đêm đó Tạ Trọng Tự còn thất thố hơn chàng, giống như chính gia tộc nàng bị hãm hại.
Sau đó, hoàng huynh nàng không thể nào khống chế được Đại Tề, các thế lực thị tộc như mãnh thú bắt đầu xao động chống đối, thế lực khắp nơi bắt đầu mất cân bằng, Tuyên Giác lợi dụng tình hình phong vân hỗn loạn, một đường đăng cơ, cuối cùng Tạ Trọng Tự cũng tỉnh ngộ.
Tuyên Giácngười này, dù tâm tư hay tài năng của bản thân, có mười phần nhưng chỉ thể hiện ra khoảng sáu phần.
Thu mình kiềm chế đến mức không giống người phàm.
Năm xưa, khi học ở Hàn Văn Thư viện, khi cùng với các đồng học luyện tập làm thơ văn, chàng thà rằng buông bút, chứ không dùng tài năng của mình mà áp đảo người khác.
Đạo trung dung* và phương pháp cân bằng, ở trong tay chàng cứ vậy được phát huy tối đa.
(*Cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử của Nho giáo.)
Cho nên, Tuyên Giác thể hiện ra bên ngoài sáu phần, nhưng thu về thành quả là mười phần.
Tạ Trọng Tự cắn khối điểm tâm mềm mại, thái độ đối với Tuyên Giác có chút hoài nghi.
Chàng vượt quá bổn phận của thần tử, nhưng không đến mức ái muội, hành động lại có chừng mực.
Tuyên Giác nhìn ra nghi ngờ của nàng, chàng nói, “Ta sợ điện hạ trách tội, nên bồi điện hạ một cái lễ. Có cả phần của Diệp Trúc cô cô, chốc nữa ta sẽ đưa cho nàng ấy.”
Chàng nói xong thì nhìn nắm lá sen khác trong tay mình, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Tạ Trọng Tự cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nàng thong thả ung dung đem điểm tâm xơi hết, sau đó hai người đi một đường quay về khách điếm Trường An.
Sau khi đánh một giấc, Diệp Trúc không dám ngủ nữa, nàng ta nôn nóng chờ Tạ Trọng Tự trở về.
Còn Cẩm Quan được ngủ no đủ nên tinh thần vô cùng phấn chấn, vừa thấy chủ nhân về đã nhào lên.
Tạ Trọng Tự nâng bao tay lên chắn nó lại, Cẩm Quan đột nhiên không kịp phòng bị, tông thẳng vào bao tay sau đó lảo đảo vài vòng ngã xuống đất.
Tạ Trọng Tự “Ngoan, ta ngủ một lát, đừng nháo.”
Nói xong, nàng liền leo cầu thang, sau đó bỗng dừng bước.... Tuyên Giác vẫn chưa theo kịp.
Tạ Trọng Tự vốn muốn hỏi ngươi không ngủ bù sao, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là, “Ra ngoài có việc?”
Tuyên Giácđưa điểm tâm cho Diệp Trúc và Cẩm Quan, sau đó gật đầu, “Có hẹn với Tông Văn ở Nha Nội* tra vật chứng, xong việc ta sẽ ngủ bù sau.”
(*chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)
Thấy hai người đi ăn chơi đàng điếm cả đêm không về, tên tiểu nhị tối đêm qua có chút đờ đẫn. Khi nghe được lời của Tuyên Giác, càng hận rèn sắt không thành thép được nghĩ: Ban ngày có chuyện quan trọng, buổi tối còn có thể ra ngoài mua vui! Chắc chắn là do tiểu gia hoả kia dạy hư! Cái loại thấy tiểu cô nương liền cười tủm tỉm không đứng đắn, miệng lưỡi lại trơn tru, khẳng định không phải người tốt mà!!
Tạ Trọng Tự không phải người tốt ngủ thẳng một giấc đến nửa buổi chiều.
Lúc này Tuyên Giác mới quay về.
Hai này sau, chàng vô cùng bận rộn, dường như không hề lo lắng chuyện Tạ Trọng Tự sẽ chuồn mất, lúc rảnh rỗi còn trò chuyện với tiểu nhị về án tử mình đang tra.
Tạ Trọng Tự bị mắc câu, nàng hết cách chỉ có thấy lòng dạ như có móng vuốt đang cào cấu, nhịn không được hỏi, “Sao ta cảm thấy, đã nhiều ngày như vậy nhưng việc điều tra của ngươi vẫn chưa có tiến triển?”
“Ừ.” Tuyên Giácthừa nhận, “Vẫn chưa tra được manh mối quan trọng nhất. Chỉ là, hiểu được Hàn Vượng là người như thế nào, đối với vụ án cũng coi như có manh mối lớn rồi.”
Có vài điểm chàng không nói ra.
Bản án cũ này vô cùng kỳ quái, khi chàng ở Vọng Đô bắt được bản án này, vừa nhìn đã nghi ngờ chuyện này có sự nhúng tay của Thị tộc, nói không chừng, bên Nha Môn kia có người đang theo dõi sau đó truyền đi tin tức cho người khác. Cho nên, chàng không ngại bày ra vẻ mặt rằng chàng chẳng thu hoạch được gì sau mấy ngày điều tra cả.
Tạ Trọng Tự “Được, nếu có tiến triển gì thì nói với ta đấy.”
Hôm nay nàng dịch dung, tăng vài phần anh khí, trên vai nàng Cẩm Quan hùng dũng oai vệ, chuẩn bị mang theo Diệp Trúc ra ngoài... Muốn ngắm trăng.
Đêm nay là Trung Thu, thành Dương Châu treo đèn rực rỡ.
Khách điếm Trường An vô cùng nhộn nhịp, ồn ào náo nhiệt khôn kể, nhân thủ không đủ, chưởng quầy đành tự mình tiếp đãi khách nhân tới lui.
Có lẽ là do Tạ Trọng Tự và con ưng trên vai quá mức bắt mắt, chưởng quầy liếc mắt liền nhìn thấy nàng, hô “Ai, tiểu ca, buổi tối đêm này trong tiệm có bánh trung thu, một gian phòng tặng một đĩa, còn có đồ ăn nữa đấy, nhớ nhận lấy nhé!”
Tạ Trọng Tự gật đầu, “Trở về sẽ lấy.”
Lúc nàng đi ngang qua chưởng quầy, hắn vỗ vỗ đầu nói, “Ra ngoài nhớ mang ô nha! Mưa ở Dương Châu nói đến là đến....”
Tạ Trọng Tự vừa mới bước đến mái hiên của khách điếm “...”
Nàng ngẩn đầu nhìn bầu trời, mây đen giăng đầy, mưa bụi hây hẩy, dần dần nặng hạt.
Ngắm trăng cái rắm!
Vì vậy nàng bèn ôm sắc mặt vô cảm quay về, đi đên bên người Tuyên Giác, nói “Tam công tử, ngồi chung bàn đi.”
Lúc Tạ Trọng Tự muốn ra ngoài đi dạo, Tuyên Giáckhông tiện đi theo, chàng chỉ đi xuống lầu, định dặn tiểu nhị làm thêm vài món ăn.
Nghe nàng mở lời, chàng ngạc nhiên hỏi, “Không đi Đường Khê sao?”
Tạ Trọng Tự buồn bực không muốn nói chuyện, nàng chiếm lấy cái ghế duy nhất còn sót lại, ra hiệu cho Diệp Trúc ngồi xuống, uể oải nói, “Sắc trời bỗng xấu đi, không có trăng tròn để ngắm, lười ra ngoài dầm mưa. Hai ngươi muốn ăn gì thì cứ gọi, ta mời khách.”
Diệp Trúc thích hương vị đậm đà, nên gọi thịt bò sườn dê, những món ăn muối chua cũng là loại nàng ta thích nhất, cũng không thèm khách khí với tiểu điện hạ gia tài bạc triệu, gọi một bàn toàn thịt bò, dặn dò làm thật cay, sau đó dựa theo khẩu vị của Tạ Trọng Tự chọn vài món ăn cho nàng.
Còn Tuyên Giác khẩu vị lại thanh đạm, nên chỉ tuỳ ý gọi hai món xào.
Tiểu nhị nhìn về phía Tạ Trọng Tự.
Tạ Trọng Tự khép thực đơn lại, “Mỗi món đều lấy một phần đi.”
Tiểu nhị “?”
Diệp Trúc “.....” Vậy những món nàng ta gọi lúc nãy đều là đồ bỏ sao?
Tuyên Giác “.....” Ăn sao cho hết?
Tạ Trọng Tự nói tiếp nữa câu sau, “Bàn này chỉ lên những món hai người họ gọi thôi. Còn lại, nấu nhiều cơm một chút, sau đó đưa sang Nam Bằng bên kia đi.”
Nàng đem ba thỏi vàng ném cho tiểu nhị, nói “Ngoại trừ tiền cơm, còn lại xem như đại gia ta thưởng cho mọi người, Trung Thu phải bôn ba bên ngoài, vất vả rồi.”
Dương Châu giàu có, chuyện phong lưu vui vẻ vung tiền như rác nhiều vô kể, ăn chơi trác táng phá của không chút lưu tình cũng có ở khắp nơi. Nên việc ra tay rộng rãi cũng chẳng phải việc gì lạ, tiểu nhị đã gặp qua rất nhiều. Nhưng thể loại tiêu tiền không nháy mắt giống Tạ Trọng Tự, hắn chưa từng thấy qua.
Nam Bằng, nói thì dễ nghe, nhưng thật ra chỉ là ổ khất cái ở thành Dương Châu. Mặt thành bắc Dương Châu xuôi dòng, rất nhiều người giàu có tụ tập nơi đây, vậy nên quan phủ liền an bài lưu dân và người nghèo ở phía nam.
Nam Bằng bần cùng dơ bẩn, nơi đây không có nhà cửa, chỉ có những túp lều bằng cỏ, bằng bùn hoặc dùng những mảnh gỗ ghép lại thành nơi sinh sống.
Mùa đông không thể giữ ấm, mỗi năm trời đông giá rét đều sẽ chết một lượng lớn khất cái nơi đây.
Dù cho có mang đồ ăn đến cho bọn họ, thì cũng chỉ giúp bọn họ được một lần mà thôi.
Con người như súc vật, mùa đông đều chết hết, cần gì phải bận tâm?
Nhưng có tiền, tiểu nhị sẽ không nói gì thêm, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại câu “Công tử nhân từ”, sau đó liền đi ra sau bếp phân phó người làm đồ ăn.
Diệp Trúc thổn thức, “Ngài nhìn thấy hoàn cảnh của những lưu dân mấy ngày trước sao?”
Vì một cái màn thầu nhỏ mà vung tay đánh nhau bể đầu chảy máu, thực đáng thương.
Tạ Trọng Tự nhìn đám người chen chúc đến xuất thần, nên không nghe được Diệp Trúc hỏi.
Tuyên Giác rũ mi, chàng vẫn nhịn không được hỏi, “Nàng đang suy nghĩ điều gì?”
Tạ Trọng Tự thất thần đáp, “... Một ngày nào đó, dân có định sở, hộ có thừa lương*, thiên hạ thái bình.”
(*Dân có nhà ở, gia đình có thừa lương thực.)
Ít nhất thì, những kẻ tha phương không thể về nhà đêm Trung Thu, cũng có cái để nhớ.
Tuyên Giác trong lòng khẽ động, vốn định nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên tiểu nhị hét to bưng bánh trung thu lên, “Ba vị khách quan, thức ăn mỹ vị cần chờ một chốc, trước tiên ta mang bánh trung thu lên cho ba vị đây...”
Ba khay bánh, bánh trung thu ngũ vị, bánh trung thu Hoàng Dung... Được xếp thành một khay bánh cát tường như ý. Đó là chữ “Vạn”.
Tạ Trọng Tự và Tuyên Giác nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói.
Tạ Trọng Tự “Mang bánh này xuống đi.”
Tuyên Giác “Làm phiền, mang chúng đi đi.”
Tiểu nhị “...”
Tiểu nhị thử hỏi, “Là, là các vị không thích sao? Khay bánh này hương vị gì cũng có, các vị có thể nếm thử một ít.”
Tạ Trọng Tự nhíu mày.
Thật ra cũng không phải là do mùi vị...
Là do chiếc khay này có hình dạng tựa hoa sen, hơn nữa cách xếp bánh.... Giống hệt như trong đêm Trung Thu cuối cùng ở kiếp trước.
Đó cũng không phải là hồi ức vui vẻ gì.
Trên mặt Tạ Trọng Tự không hiện lên cảm xúc khác thường, nàng chỉ nói, “Tặng cho khách nhân khác đi.”
Tiểu nhị “...Dạ.”
Thấy này lúc nãy ra tay vô cùng hào phóng, tiểu nhị vô cùng thức thời cả gan nghĩ: Đồ miễn phí thì có thể là thứ gì tốt cho được.
Diệp Trúc thừa dịp tiểu nhị ngây người, nhanh tay lấy một cái bánh trung thu Hoàng Dung gặm lấy gặm để, sợ chậm một chút sẽ không có mà ăn.
Tiểu nhị đành phải mang ba khay bánh trung thu xuống.
Tạ Trọng Tự nhìn Tuyên Giác bằng ánh mắt quái lạ, Tuyên Giác ôn tồn mở miệng, “Vừa rồi có côn trùng rơi trên bánh trung thu.”
Diệp Trúc “....!?”
Tuyên Giác bình tĩnh nói tiếp, “Cũng may khối bánh của ngươi không có.”
Diệp Trúc: Nói chuyện không cần phải giấu giếm như vậy đâu, cảm ơn!
Chỉ là, điện hạ và Tuyên công tử mắt đều bén như vậy sao, ngay cả côn trùng nhỏ cũng nhìn thấy ư?
Cũng may là bữa cơm này hai người đều vô cùng an tĩnh không nói ra câu nào chấn động tâm can nữa, chẳng qua là bầu không khí hơi chùng xuống.
Diệp Trúc không dám mở miệng, sợ rằng khi mở miệng, hai người bọn họ lại nói nàng ta suýt chút nữa thì ăn phải vật thể không rõ ràng, nàng ta chỉ có thể nơm nớp lo sợ ăn sạch bữa tối bằng thịt bò phong phú trên bàn.
Cuối cùng, ba ly rượu hoa quế, ba người đang rời xa Vọng Đô cùng nhau chạm ly một cái.
Cùng nói: “Trung Thu an khang.”
*
Đêm Trung Thu ở Dương Châu có mưa rơi, cũng không tính là lớn, chỉ là màn mưa bụi, sau đó bỗng nhiên hạt mưa to như hạt đậu nành, tách tách rơi cả ngày.
Hai ngày sau mưa mới ngừng, những viên đá xanh nhô ra đón lấy ánh nắng, những con đường đất ở nông thôn lầy lội khó đi.
Tạ Trọng Tự thử thăm dò chọn đường đi, những vẫn bị hụt chân lún xuống bùn, cả hai chân đều bị bùn làm bẩn.
Nàng có chút hối hận khi đi theo Tuyên Giác đến đây.
Càng miễn bàn đến chuyện nàng chủ động đề nghị đi theo...
Sáng sớm, mây mù dày đặc chưa tan, những gò đất nhỏ xung quanh chìm trong sương mù, khó mà nhìn thấy rõ.
Khi đến gần hơn một chút, mới phát hiện, mỗi gò đất nhỏ xung quanh sườn núi này cỏ úa vàng mọc khắp nơi, phía trước mỗi gò đất còn có một tấm bia đá nhỏ hoặc lớn... Nơi này thế nhưng là mộ địa!
“... Đây là phương pháp không giống bình thường mà ngươi nói sao?” Tạ Trọng Tự nhịn không được nói, nàng kéo kéo lông Cẩm Quan, đi một chút nàng lại hụt chân bước vào vũng bùn, trong lòng buồn bực cằn nhằn, “Tới mộ địa để hỏi thần hay là bắt quỷ đây?”
Tuyên Giác bước đi như thường ở phía trước, chàng nghe vậy bèn nghiêng đầu nói, “Nàng đi trên thảm cỏ sẽ ổn hơn một chút đấy.”
Sau đó chàng thả chậm tốc độ, để cho Tạ Trọng Tự lần theo bước chân của mình.
Đường Tuyên Giác đi khá là khô ráo, Tạ Trọng Tự nhìn đôi ủng thảm không nỡ nhìn của mình không còn bị tàn phá nữa thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong màn sương mù, Tuyên Giác nhẹ giọng nói, “Thường thì khi xử trảm sẽ là sau mùa thu, ít nhất thì sau này là hết tháng chín. Minh Quang thứ mười hai Dương Châu, tình huống vô cùng đặc biệt, mười tám tháng tám, một gia đình bị tịch thu hết tài sản sau đó xử chém cả nhà, Hàn Vượng là một trong số đó.”
Cho nên, chàng mới nói, vụ án cũ này có rất nhiều chỗ quỷ dị.
Chàng không tin là không có ai nhúng tay vào phá đám vụ án này.
“Mười tám tháng tám...” Tạ Trọng Tự sửng sốt.
Sau đó giật mình nhận ra, không phải là hôm nay sao?
Tuyên Giác gật đầu “Đúng vậy. Hôm nay, năm năm.”
Tạ Trọng Tự buột miệng thốt lên, “Đừng nói với ta là ngươi đến đây tìm Hàn Vượng hỏi chuyện nha...”
Tuyên Giác “....”
Vốn bầu không khí không có đáng sợ như vậy, lại bị những lời này của Tạ Trọng Tự làm cho âm trầm quỷ dị vô cùng.
Nắng sớm chưa lên, sương mù dày đặc như sắp nhỏ ra nước.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ.
Một bóng trắng biến mất trong sương mù. Mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ ràng.
Nhưng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bóng trắng đó đang di chuyển.
Tạ Trọng Tự “.......”
Không phải chứ, một mộ địa rộng lớn và đẹp thế này, thật sự có ma quỷ lộng hành sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.