Chương 35: Rơi xuống nước
Điêu Huyền Mộ Ngẫu
16/03/2022
Editor: Lưu Hii
Trăng treo trên cành liễu, Dương Châu vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.
Diệp Trúc đi dạo loạn trên truyền hoa đến nửa đêm, lúc thuyền cập bờ nàng ta có chút chưa đã thèm, là một người xuất thân là dân chăn nuôi ở phương bắc, nàng ta không say tàu, không sợ nước, cũng được coi là hiếm lạ.
Lúc Diệp Trúc đang nhẹ nhàng nện bước quay về khách điếm Trường An, đang nghĩ sẽ miêu tả với Tạ Trọng Tự thế nào về ngày hôm nay, bỗng nhiên nghe được bên cạnh có người thảo luận.
“Hả? Đi lấy nước? Nơi nào đấy??”
“Phía trước cách đó không xa, nhìn thấy không, cháy rực trời kia kìa!”
Diệp Trúc nương theo hướng người đó chỉ nhìn lên, quả thật là ánh lửa chói mắt, trong đêm tối như nhung phá ra một điểm đỏ bất thường. Nàng ta ngẩn người, vội túm lấy người bên cạnh hỏi, “Đại ca, làm phiền một chút, là nơi nào đang cần lấy nước? Địa điểm cụ thể là đâu??”
“Hả? Hình như... Hình như là khách điếm, khách điếm Trường An? Ai, cô nương ngươi chạy chậm thôi!”
Diệp Trúc mắt điếc tai ngơ, trong đầu là một đống hồ nhão, cho đến khi chạt tới trước khách điếm Trường An, nàng ta mới tỉnh táo lại. Những ngón tay nàng ta run lẩy bẩy, bảy hồn tám phách đều thoát ra ngoài, lại bị người xem náo nhiệt liều mạng giữ lại, bọn họ mồm năm miệng mười vây quanh Diệp Trúc nói, “Không muốn sống nữa hả? Không thấy đã cháy thành như thế này rồi sao, không thể vào được nữa!”
“Nha đầu này trọ ở đây sao? A! Có thứ gì vừa rơi xuống kìa? Thôi, nhặt được cái mạng xem như cũng không tồi,”
“Đừng nói nữa.” Có người nhỏ giọng khuyên nhủ, “Xem bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng ta kìa, chắc hẳn là có người quen ở bên trong rồi.”
Diệp Trúc bị từ ‘nha đầu’ làm cho hoàn hồn, lúc này mới phát hiện trên gương mặt tất cả đều là nước mắt lạnh lẽo. Nàng ta cúi đầu nhìn bản thân vì đi tiệc tối ở thuyền hoa, nên đã đơn độc tới Bài Vân Phưởng đổi một bộ y phục mới về thân phận nữ tử. Nàng ta thậm chí còn búi tóc.
Ngay thời khắc này, Diệp Trúc bỗng có một loại trực giác nguy hiểm quỷ dị, chỉ cần nàng ta duy trì thân phận nữ tử này, nàng ta sẽ được cứu.
Đặc biệt là khi nhìn đến cách đó không xa, có một tên hắc y nhân đang ôm cánh tay lén lút nhìn về bên này, loại trực giác này của Diệp Trúc càng mạnh mẽ hơn.
Diệp Trúc bình tĩnh lại, không hề như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa, người xung quanh thấy vậy cũng buông nàng ra.
Có con cú đêm mệt mỏi ngáp liên miên lăn về nhà nghỉ ngơi, có con cú thấy trò khôi hài chưa đủ, buông lời bàn tán tốc độ cứu hoả cũng tạm được, cũng có người mềm lòng khuyên nhủ Diệp Trúc, “Cô nương, nén bi thương, chờ thêm mấy hôm nữa, nhóm quan gia tra xét tìm kiếm hài cốt, ngươi lại tới nhận thôi.”
Diệp Trúc lau mặt, cắn chặt răng trong lòng hung hăng nghĩ: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vẫn còn chưa rõ tình huống hiện tại là như thế nào, khóc cái gì mà khóc!
Diệp Trúc không dám lưu lại lâu hơn nữa, nàng ta cũng học Tạ Trọng Tự mở miệng là nói ra một loạt lời nói dối, “Đại ca ta ở bên trong, huhu.... Ta chỉ có đại ca là người thân duy nhất.... Nếu hắn không còn, ta thật sự không biết phải sống như thế nào..."
Diệp Trúc vốn định mượn cơ hội gào khóc một phen để ổn định cảm xúc sau đó lặng lẽ rời đi không tiếng động, nào biết nàng ta khóc như vậy quá nhu nhược đáng thương, có bà cụ mở tiệm bánh bao bên cạnh nhịn không được nói với nàng, “Ai, cô nương.... Nếu không, ngươi tới nhà lão ở mấy hôm đi? Vừa lúc ta đang thiếu người bán cơm.”
Trên người Diệp Trúc có thừa ngân phiếu, không ít, khoảng ba trăm lượng, trong thời gian ngắn không thành vấn đề.
Nhưng nàng ta do dự một lúc, vẫn gật đầu đáp ứng. Nàng ta cần nơi ẩn nấp, cũng cần tìm cơ hội để truyền tin về kinh.
...
Diệp Trúc ở trên bờ sông gào khóc cũng không sai, hiện tại Tạ Trọng Tự cảm thấy bản thân đang thoi thóp. Nàng biết bơi, nhưng nhảy từ lầu bốn xuống nước, khắp người đều chìm sâu tới tận đáy, làm nàng suýt chút đã chết chìm.
Nước ở dòng sông này lại chảy xiết, Cẩm Quan muốn kéo nàng, nhưng lại không tìm được nơi hạ trảo, cuối cùng nó đành câu vuốt vào búi tóc loạn xạ của nàng, Tạ Trọng Tự vừa ổn định được thân mình, da đầu bỗng nhiên đau đớn.
Tạ Trọng Tự “Cẩm Quan, được rồi Cẩm Quan, ngươi buông vuốt ra đã da đầu ta sắp tróc ra rồi này.....” Nàng còn chưa nói xong liền bị sặc nước, vô cùng biết điều mà nuốt nửa câu cuối vào bụng.
Ta không muốn làm bạn với đám lão hoà thượng trọc đầu kia đâu!
Lúc nãy thế lực Tuyên Giác đã chống đỡ không nổi, Tạ Trọng Tự muốn ôm chàng, nhưng nếu rơi từ trên cao xuống như vậy là vô cùng nguy hiểm, một khi không cẩn thận cả hai người có thể sẽ bị gãy xương, vì vậy nàng đành buông lỏng tay.
Giờ đây khi nàng liếc nhìn về Tuyên Giác cách đó không xa, nàng thông minh ngậm mồm bơi qua chỗ chàng. Trôi theo dòng nước, càng lúc càng rời xa khách điếm Trường An, những âm thanh ồn ào dần dần nhỏ lại rồi biến mất.
Tạ Trọng Tự như cũ không dám làm mặt nước có quá nhiều tiếng động, sợ những kẻ lúc nãy sẽ tìm tới. Nàng vô cùng nhẹ nhàng tới gần Tuyên Giác. Vừa nhìn chàng một cái liền phát hiện có điều không thích hợp.
Ánh mắt Tuyên Giác tan rã, bờ môi mỏng không một chút máu đang mím chặt, chàng nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Tạ Trọng Tự định nói gì đó, liền thấy trên vai trầm xuống, hai mắt Tuyên Giác nhắm chặt, gục trên vai nàng.
Tạ Trọng Tự theo bản năng ôm lấy Tuyên Giác, bỗng tay nàng dính một chất lỏng nhớt nháp, tim nàng run lên, muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm, sau đó vô cùng cẩn thận sờ soạng lưng Tuyên Giác, nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Không chỉ chân, sau lưng chàng cũng bị lửa làm cho bỏng. Thành thịt quay rồi!
Bỏng gặp nước, không hôn mê mới là lạ!
Tạ Trọng Tự chỉ cảm thấy khối thân thể đang dựa vào nàng dần dần lạnh lẽo. Thân ở dòng nước xiết, một người tự ổn định còn không dễ, huống chi còn mang theo cái người vừa cao vừa nặng là Tuyên Giác. Nếu lý trí, hẳn là nàng nên buông tay ngay tức khắc, thừa dịp chàng chưa bộc phát bản năng của người sắp chết đuối là liều mạng túm lấy người đang cứu mình. Tạ Trọng Tự cau mày, nàng dùng hết sức lực huýt sao một tiếng, một tay ôm lấy Tuyên Giác, tay còn lại giơ lên trên mặt nước.
Cẩm Quan nghe tiếng động, liền hạ vuốt bắt lấy bao cổ tay của nàng, gánh vác toàn bộ trọng lượng của hai người họ.
Tạ Trọng Tự nghĩ thầm: Dùng Cẩm Quan rất dễ bị bọn thích khách thấy được, nhưng xin Bồ Tát bảo hộ, giúp hai người có thể bình an lên bờ. Qua được kiếp nạn này, ta nhất định sẽ tu chùa kiến miếu nắn kim thân cho chư vị.
Vốn đã ngủ muộn, lại cùng bốn tên hắc y nhân đấu trí đấu dũng, sau lại tông cửa phòng Tuyên Giác, rồi lại nhảy vào sông, chìm nổi không ngừng trong dòng nước lạnh lẽo mùa thu, đã sớm làm cho thể lực của Tạ Trọng Tự mất hết, mí mắt nàng bắt đầu đánh nhau.
Một cơn gió mùa thu thổi qua, Tạ Trọng Tự bị lạnh làm cho tỉnh lại, nàng cắn một ngụm trên cánh tay để bản thân thanh tỉnh một chút. Đồng thời, luôn nhỏ giọng nói với Tuyên Giác, “Ly Ngọc, Ly Ngọc, chàng không được ngủ đâu đấy.”
Cũng không biết là do trong lòng nàng cầu Bồ Tát khấn Phật Tổ, Phật môn xem như chấp thuận kẻ nghiệp chướng là nàng rốt cuộc cũng chịu quy y, nên nhân từ tha thứ, dù bọn họ có gây ra động tĩnh lớn thế này, những tên thích khách đó vẫn chưa phát hiện.
Tạ Trọng Tự không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ đã hai canh giờ.
Mặt trời từ từ lên cao, ánh nắng rực rỡ soi vào những con cá đang bơi lội dưới dòng nước.
Lúc Tạ Trọng Tự gần như sắp chết lặng, bỗng chân nàng chạm được đất cát mềm xốp.
Cùng lúc đó, Cẩm Quan sức cùng lực kiệt buông nàng ra, nó nhảy tót đến chỗ cây gỗ mục cách đó không xa trên bờ, thu cánh chải lông.
Đến bờ.
...
Tuyên Giác rơi vào một giấc mộng xa xăm.
Cuối xuân năm ấy, chàng đang đi trên đường Chu Tước về nhà, bỗng gặp được Nhĩ Ngọc ngồi trên bộ liễn.
Mênh mông mờ ảo, xa hoa diễm lệ.
Màn lụa khẽ lay động theo gió, người ngồi bên trong khẽ che miệng cười, mắt hạnh cong cong, nàng nhẹ nhàng gọi tên chàng, “Ly Ngọc.”
Ly Ngọc.
Ly Ngọc à....
Là lúc đầu xuân tiết trời se lạnh, một thoáng kinh hồng; là lúc ngọn lửa nhảy nhót rực rỡ trên bãi săn của thu săn; là lúc một linh hồn cô độc lặng lẽ ký thác trái tim mình cho người; là những lúc trằn trọc mất ngủ; là lúc có tránh cũng không tránh được nghịch lân của chàng.
Chàng đi vào Thái Cực Điện, ai ai cũng muốn bức ép chàng. Nhìn đến nam tử đầu đội mũ miện, vấn tóc chính khâm, thần sắc lạnh nhạt mà đạm nhiên, chàng trầm giọng, “Kẻ nào dám nhắc lại việc này thêm lần nào nữa, trảm.”
Tuyên Giác sửng sốt, một lúc sau mới nhớ tới đây là chuyện khi nào....
Ngự Sử Đài đập đầu xuống đất, muốn chàng giết chết Tạ Trọng Tự tuyệt hậu hoạn.
Rõ ràng là quá khứ xa xăm, thân ở trong mộng, nhưng Tuyên Giác vẫn bị thứ gọi là Hoàng cung cùng vận mệnh bức đến mức thở không nổi. Ai có thể cứu chàng đây?
“Các ngươi muốn ép ta sao!”
Tuyên Giác nghiến răng, không biết qua bao lâu, hô hấp của chàng mới thông thuận, trong mộng xuất hiện tầng ánh sáng mông lung.
Một cây đào nhỏ nảy mầm sau đó chậm rãi trưởng thành rồi nở rộ, chỉ trong chớp mắt, những chạc cây xuất hiện đầy trên đầu.
Dưới tán cây, gió khẽ thổi những cánh hoa bay lả tả khắp nơi, một bóng hình yểu điệu đưa lưng về phía chàng, nàng vươn tay bẻ một nhánh hoa ôm vào lòng, nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu lại, nàng đưa nhánh hoa ra, ý cười sáng rực rỡ như những đoá hoa, “Cho chàng này, Ly Ngọc!”
Tuyên Giác bừng tỉnh mộng.
Ba ngàn thế giới trong mộng, lúc bừng tỉnh cũng chỉ là một kiếp người. Có lúc đẹp đẽ hạnh phúc, cũng có lúc tim như bị xé toạc như đười trước bị cái gọi là vận mệnh ép tới chết, một lần rồi lại thêm một lần.
Tuyên Giác như tỉnh ngộ.
Lúc này, căn phòng tối tăm bỗng nhiên sáng lên, có người vén rèm đi vào.
Ánh sáng chói mắt làm Tuyên Giác theo bản năng híp mắt lại, chàng nghe được giọng nói của Tạ Trọng Tự, “Hử, tỉnh rồi sao?”...
Trăng treo trên cành liễu, Dương Châu vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.
Diệp Trúc đi dạo loạn trên truyền hoa đến nửa đêm, lúc thuyền cập bờ nàng ta có chút chưa đã thèm, là một người xuất thân là dân chăn nuôi ở phương bắc, nàng ta không say tàu, không sợ nước, cũng được coi là hiếm lạ.
Lúc Diệp Trúc đang nhẹ nhàng nện bước quay về khách điếm Trường An, đang nghĩ sẽ miêu tả với Tạ Trọng Tự thế nào về ngày hôm nay, bỗng nhiên nghe được bên cạnh có người thảo luận.
“Hả? Đi lấy nước? Nơi nào đấy??”
“Phía trước cách đó không xa, nhìn thấy không, cháy rực trời kia kìa!”
Diệp Trúc nương theo hướng người đó chỉ nhìn lên, quả thật là ánh lửa chói mắt, trong đêm tối như nhung phá ra một điểm đỏ bất thường. Nàng ta ngẩn người, vội túm lấy người bên cạnh hỏi, “Đại ca, làm phiền một chút, là nơi nào đang cần lấy nước? Địa điểm cụ thể là đâu??”
“Hả? Hình như... Hình như là khách điếm, khách điếm Trường An? Ai, cô nương ngươi chạy chậm thôi!”
Diệp Trúc mắt điếc tai ngơ, trong đầu là một đống hồ nhão, cho đến khi chạt tới trước khách điếm Trường An, nàng ta mới tỉnh táo lại. Những ngón tay nàng ta run lẩy bẩy, bảy hồn tám phách đều thoát ra ngoài, lại bị người xem náo nhiệt liều mạng giữ lại, bọn họ mồm năm miệng mười vây quanh Diệp Trúc nói, “Không muốn sống nữa hả? Không thấy đã cháy thành như thế này rồi sao, không thể vào được nữa!”
“Nha đầu này trọ ở đây sao? A! Có thứ gì vừa rơi xuống kìa? Thôi, nhặt được cái mạng xem như cũng không tồi,”
“Đừng nói nữa.” Có người nhỏ giọng khuyên nhủ, “Xem bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng ta kìa, chắc hẳn là có người quen ở bên trong rồi.”
Diệp Trúc bị từ ‘nha đầu’ làm cho hoàn hồn, lúc này mới phát hiện trên gương mặt tất cả đều là nước mắt lạnh lẽo. Nàng ta cúi đầu nhìn bản thân vì đi tiệc tối ở thuyền hoa, nên đã đơn độc tới Bài Vân Phưởng đổi một bộ y phục mới về thân phận nữ tử. Nàng ta thậm chí còn búi tóc.
Ngay thời khắc này, Diệp Trúc bỗng có một loại trực giác nguy hiểm quỷ dị, chỉ cần nàng ta duy trì thân phận nữ tử này, nàng ta sẽ được cứu.
Đặc biệt là khi nhìn đến cách đó không xa, có một tên hắc y nhân đang ôm cánh tay lén lút nhìn về bên này, loại trực giác này của Diệp Trúc càng mạnh mẽ hơn.
Diệp Trúc bình tĩnh lại, không hề như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa, người xung quanh thấy vậy cũng buông nàng ra.
Có con cú đêm mệt mỏi ngáp liên miên lăn về nhà nghỉ ngơi, có con cú thấy trò khôi hài chưa đủ, buông lời bàn tán tốc độ cứu hoả cũng tạm được, cũng có người mềm lòng khuyên nhủ Diệp Trúc, “Cô nương, nén bi thương, chờ thêm mấy hôm nữa, nhóm quan gia tra xét tìm kiếm hài cốt, ngươi lại tới nhận thôi.”
Diệp Trúc lau mặt, cắn chặt răng trong lòng hung hăng nghĩ: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vẫn còn chưa rõ tình huống hiện tại là như thế nào, khóc cái gì mà khóc!
Diệp Trúc không dám lưu lại lâu hơn nữa, nàng ta cũng học Tạ Trọng Tự mở miệng là nói ra một loạt lời nói dối, “Đại ca ta ở bên trong, huhu.... Ta chỉ có đại ca là người thân duy nhất.... Nếu hắn không còn, ta thật sự không biết phải sống như thế nào..."
Diệp Trúc vốn định mượn cơ hội gào khóc một phen để ổn định cảm xúc sau đó lặng lẽ rời đi không tiếng động, nào biết nàng ta khóc như vậy quá nhu nhược đáng thương, có bà cụ mở tiệm bánh bao bên cạnh nhịn không được nói với nàng, “Ai, cô nương.... Nếu không, ngươi tới nhà lão ở mấy hôm đi? Vừa lúc ta đang thiếu người bán cơm.”
Trên người Diệp Trúc có thừa ngân phiếu, không ít, khoảng ba trăm lượng, trong thời gian ngắn không thành vấn đề.
Nhưng nàng ta do dự một lúc, vẫn gật đầu đáp ứng. Nàng ta cần nơi ẩn nấp, cũng cần tìm cơ hội để truyền tin về kinh.
...
Diệp Trúc ở trên bờ sông gào khóc cũng không sai, hiện tại Tạ Trọng Tự cảm thấy bản thân đang thoi thóp. Nàng biết bơi, nhưng nhảy từ lầu bốn xuống nước, khắp người đều chìm sâu tới tận đáy, làm nàng suýt chút đã chết chìm.
Nước ở dòng sông này lại chảy xiết, Cẩm Quan muốn kéo nàng, nhưng lại không tìm được nơi hạ trảo, cuối cùng nó đành câu vuốt vào búi tóc loạn xạ của nàng, Tạ Trọng Tự vừa ổn định được thân mình, da đầu bỗng nhiên đau đớn.
Tạ Trọng Tự “Cẩm Quan, được rồi Cẩm Quan, ngươi buông vuốt ra đã da đầu ta sắp tróc ra rồi này.....” Nàng còn chưa nói xong liền bị sặc nước, vô cùng biết điều mà nuốt nửa câu cuối vào bụng.
Ta không muốn làm bạn với đám lão hoà thượng trọc đầu kia đâu!
Lúc nãy thế lực Tuyên Giác đã chống đỡ không nổi, Tạ Trọng Tự muốn ôm chàng, nhưng nếu rơi từ trên cao xuống như vậy là vô cùng nguy hiểm, một khi không cẩn thận cả hai người có thể sẽ bị gãy xương, vì vậy nàng đành buông lỏng tay.
Giờ đây khi nàng liếc nhìn về Tuyên Giác cách đó không xa, nàng thông minh ngậm mồm bơi qua chỗ chàng. Trôi theo dòng nước, càng lúc càng rời xa khách điếm Trường An, những âm thanh ồn ào dần dần nhỏ lại rồi biến mất.
Tạ Trọng Tự như cũ không dám làm mặt nước có quá nhiều tiếng động, sợ những kẻ lúc nãy sẽ tìm tới. Nàng vô cùng nhẹ nhàng tới gần Tuyên Giác. Vừa nhìn chàng một cái liền phát hiện có điều không thích hợp.
Ánh mắt Tuyên Giác tan rã, bờ môi mỏng không một chút máu đang mím chặt, chàng nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Tạ Trọng Tự định nói gì đó, liền thấy trên vai trầm xuống, hai mắt Tuyên Giác nhắm chặt, gục trên vai nàng.
Tạ Trọng Tự theo bản năng ôm lấy Tuyên Giác, bỗng tay nàng dính một chất lỏng nhớt nháp, tim nàng run lên, muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm, sau đó vô cùng cẩn thận sờ soạng lưng Tuyên Giác, nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Không chỉ chân, sau lưng chàng cũng bị lửa làm cho bỏng. Thành thịt quay rồi!
Bỏng gặp nước, không hôn mê mới là lạ!
Tạ Trọng Tự chỉ cảm thấy khối thân thể đang dựa vào nàng dần dần lạnh lẽo. Thân ở dòng nước xiết, một người tự ổn định còn không dễ, huống chi còn mang theo cái người vừa cao vừa nặng là Tuyên Giác. Nếu lý trí, hẳn là nàng nên buông tay ngay tức khắc, thừa dịp chàng chưa bộc phát bản năng của người sắp chết đuối là liều mạng túm lấy người đang cứu mình. Tạ Trọng Tự cau mày, nàng dùng hết sức lực huýt sao một tiếng, một tay ôm lấy Tuyên Giác, tay còn lại giơ lên trên mặt nước.
Cẩm Quan nghe tiếng động, liền hạ vuốt bắt lấy bao cổ tay của nàng, gánh vác toàn bộ trọng lượng của hai người họ.
Tạ Trọng Tự nghĩ thầm: Dùng Cẩm Quan rất dễ bị bọn thích khách thấy được, nhưng xin Bồ Tát bảo hộ, giúp hai người có thể bình an lên bờ. Qua được kiếp nạn này, ta nhất định sẽ tu chùa kiến miếu nắn kim thân cho chư vị.
Vốn đã ngủ muộn, lại cùng bốn tên hắc y nhân đấu trí đấu dũng, sau lại tông cửa phòng Tuyên Giác, rồi lại nhảy vào sông, chìm nổi không ngừng trong dòng nước lạnh lẽo mùa thu, đã sớm làm cho thể lực của Tạ Trọng Tự mất hết, mí mắt nàng bắt đầu đánh nhau.
Một cơn gió mùa thu thổi qua, Tạ Trọng Tự bị lạnh làm cho tỉnh lại, nàng cắn một ngụm trên cánh tay để bản thân thanh tỉnh một chút. Đồng thời, luôn nhỏ giọng nói với Tuyên Giác, “Ly Ngọc, Ly Ngọc, chàng không được ngủ đâu đấy.”
Cũng không biết là do trong lòng nàng cầu Bồ Tát khấn Phật Tổ, Phật môn xem như chấp thuận kẻ nghiệp chướng là nàng rốt cuộc cũng chịu quy y, nên nhân từ tha thứ, dù bọn họ có gây ra động tĩnh lớn thế này, những tên thích khách đó vẫn chưa phát hiện.
Tạ Trọng Tự không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ đã hai canh giờ.
Mặt trời từ từ lên cao, ánh nắng rực rỡ soi vào những con cá đang bơi lội dưới dòng nước.
Lúc Tạ Trọng Tự gần như sắp chết lặng, bỗng chân nàng chạm được đất cát mềm xốp.
Cùng lúc đó, Cẩm Quan sức cùng lực kiệt buông nàng ra, nó nhảy tót đến chỗ cây gỗ mục cách đó không xa trên bờ, thu cánh chải lông.
Đến bờ.
...
Tuyên Giác rơi vào một giấc mộng xa xăm.
Cuối xuân năm ấy, chàng đang đi trên đường Chu Tước về nhà, bỗng gặp được Nhĩ Ngọc ngồi trên bộ liễn.
Mênh mông mờ ảo, xa hoa diễm lệ.
Màn lụa khẽ lay động theo gió, người ngồi bên trong khẽ che miệng cười, mắt hạnh cong cong, nàng nhẹ nhàng gọi tên chàng, “Ly Ngọc.”
Ly Ngọc.
Ly Ngọc à....
Là lúc đầu xuân tiết trời se lạnh, một thoáng kinh hồng; là lúc ngọn lửa nhảy nhót rực rỡ trên bãi săn của thu săn; là lúc một linh hồn cô độc lặng lẽ ký thác trái tim mình cho người; là những lúc trằn trọc mất ngủ; là lúc có tránh cũng không tránh được nghịch lân của chàng.
Chàng đi vào Thái Cực Điện, ai ai cũng muốn bức ép chàng. Nhìn đến nam tử đầu đội mũ miện, vấn tóc chính khâm, thần sắc lạnh nhạt mà đạm nhiên, chàng trầm giọng, “Kẻ nào dám nhắc lại việc này thêm lần nào nữa, trảm.”
Tuyên Giác sửng sốt, một lúc sau mới nhớ tới đây là chuyện khi nào....
Ngự Sử Đài đập đầu xuống đất, muốn chàng giết chết Tạ Trọng Tự tuyệt hậu hoạn.
Rõ ràng là quá khứ xa xăm, thân ở trong mộng, nhưng Tuyên Giác vẫn bị thứ gọi là Hoàng cung cùng vận mệnh bức đến mức thở không nổi. Ai có thể cứu chàng đây?
“Các ngươi muốn ép ta sao!”
Tuyên Giác nghiến răng, không biết qua bao lâu, hô hấp của chàng mới thông thuận, trong mộng xuất hiện tầng ánh sáng mông lung.
Một cây đào nhỏ nảy mầm sau đó chậm rãi trưởng thành rồi nở rộ, chỉ trong chớp mắt, những chạc cây xuất hiện đầy trên đầu.
Dưới tán cây, gió khẽ thổi những cánh hoa bay lả tả khắp nơi, một bóng hình yểu điệu đưa lưng về phía chàng, nàng vươn tay bẻ một nhánh hoa ôm vào lòng, nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu lại, nàng đưa nhánh hoa ra, ý cười sáng rực rỡ như những đoá hoa, “Cho chàng này, Ly Ngọc!”
Tuyên Giác bừng tỉnh mộng.
Ba ngàn thế giới trong mộng, lúc bừng tỉnh cũng chỉ là một kiếp người. Có lúc đẹp đẽ hạnh phúc, cũng có lúc tim như bị xé toạc như đười trước bị cái gọi là vận mệnh ép tới chết, một lần rồi lại thêm một lần.
Tuyên Giác như tỉnh ngộ.
Lúc này, căn phòng tối tăm bỗng nhiên sáng lên, có người vén rèm đi vào.
Ánh sáng chói mắt làm Tuyên Giác theo bản năng híp mắt lại, chàng nghe được giọng nói của Tạ Trọng Tự, “Hử, tỉnh rồi sao?”...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.